Tập 4: Ma nữ và cuộc Bách Quỷ Dạ Hành
Chương 37: Khế ước bán thân
0 Bình luận - Độ dài: 6,050 từ - Cập nhật:
Trên mặt đất ẩm ướt trống trải, sương mù lấp lánh tụ thành từng đám, từng đốm sáng lấp lánh tụ lại giữa làn hơi nước lượn lờ, dệt thành từng đạo chú văn màu vàng.
Người phụ nữ tóc vàng liếc nhìn pháp trận tạm thời được dựng nên từ lá bùa dùng một lần, khẽ nhướng mày, vác Bạch Khai đi sâu vào rừng rậm.
Vừa đi được vài bước, cô cảm thấy một bàn tay nắm lấy cánh tay mình.
Bàn tay đó mềm nhũn, vô lực, dường như chỉ nắm lấy cánh tay cô thôi cũng đã rất tốn sức.
“…”
Nghe thấy tiếng thì thầm lẩm bẩm truyền vào tai, người phụ nữ đột nhiên nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn Bạch Khai. Chỉ thấy hai mắt anh nhắm chặt, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười quái dị.
Người phụ nữ sững sờ một lúc, lắng nghe kỹ mới giật mình: Bạch Khai không thì thầm, mà đang nhai thứ gì đó.
Hỏng rồi! Cô bỗng giật mình nhận ra điều bất thường, nhưng đã quá muộn.
Trong khoảnh khắc cô thất thần, cơ thể Bạch Khai đột nhiên chùng xuống, hai chân tách ra đứng vững, hai tay thuận thế trượt xuống, sức mạnh lập tức bùng nổ từ đầu ngón tay, tóm lấy cánh tay cô giật ngược về phía sau, khóa chặt khớp xương.
Sau đó.
Anh mở bừng mắt, mái tóc xoăn nhẹ không gió mà bay, tia sét bạc lóe lên trong đồng tử.
“Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức…”
linh văn vốn đang tĩnh lặng bỗng bừng sáng. Những con chữ giống hệt như lời Bạch Khai vừa nói, tựa như vẩy mực, hiện lên giữa luồng ánh sáng bạc rực rỡ.
Chớp mắt, dao động linh năng bùng nổ từ cơ thể vốn đã cạn kiệt linh năng, cơ bắp và dây chằng phồng lên, làm quần áo gợn lên từng lớp sóng.
Bạch Khai quá nhanh, nhanh đến mức thời gian như ngừng lại trong một khoảnh khắc. Khi người phụ nữ hoàn hồn, một cột sáng nửa hư nửa thực đã bắn từ đầu ngón tay anh, xuyên thủng cơ thể cô, giam cô tại chỗ.
Ngực cô gái phập phồng, cô ta cúi đầu nhìn cột sáng, rồi đột nhiên bật cười: "Tiểu Bạch, anh điên rồi sao?"
"Tự ý sử dụng kết giới thành phố, tập kích Giám sát quan... Bất kể là tội danh nào cũng đủ để anh 'uống một ấm' rồi."
“Xin lỗi!” Bạch Khai trầm giọng, vừa nói vừa xoay người, đi về phía pháp trận tạm thời còn chưa tan biến.
Nhìn bóng lưng anh, cô gái hung hăng cắn đôi môi đỏ, híp mắt:
“Tiểu Bạch, nó rốt cuộc là ai mà khiến anh ép linh văn đến kiệt quệ cũng phải giúp?”
Bạch Khai thản nhiên đáp: “Con gái tôi.”
Ánh mắt người phụ nữ đột nhiên lạnh băng, gặng hỏi: "Nó là con của anh và ai?"
Bạch Khai đặt hai tay lên màn sương sáng của pháp trận tạm thời, truyền linh năng vào trong. Sau một cơn co giật toàn thân, anh thốt ra ba chữ từ kẽ răng, trả lời người phụ nữ: “Một mình.”
Người phụ nữ: “???”
Cái quái gì mà ‘một mình’!
Hơn nữa, nó rõ ràng là quái đàm, đây chẳng phải là mở mắt nói láo sao?
Người phụ nữ thầm rủa một trận, rồi bĩu môi, thở dài:
“Haiz, Tiểu Bạch, lý do của anh nghe có vẻ rất thuyết phục đấy! Nhưng dù vậy, em cũng không thể để anh làm bậy được, nên…”
Người phụ nữ còn chưa nói hết, Bạch Khai đã phát hiện ra dao động linh năng của cô ấy biến mất khỏi phạm vi dò xét của linh giác. Giây tiếp theo, một lưỡi dao găm lạnh như băng đã kề ngang cổ anh.
Cô dùng trán mình nhẹ nhàng cụng vào gáy Bạch Khai, nói:
“Anh tưởng cái nghi thức cùi bắp đó nhốt được em à? Xem ra linh năng cạn quá nên đầu óc anh cũng chậm luôn rồi.”
“Tiểu Bạch, nếu anh không muốn chết thì dừng điều khiển nghi thức lại — ngay lập tức!”
“…”
Bạch Khai nhíu chặt mày, trầm ngâm vài giây, rồi thở dài không tiếng:
“Hình Diên, nể tình xưa giữa hai ta, tha cho tôi một lần được không?”
“Sau này, muốn giết, muốn chém hay gửi tôi đến trụ sở của Hội Tư Dạ để ‘trồng hoa cúc’ gì đó, đều tùy cô định đoạt.”
“Nhưng hôm nay dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải giúp Tiểu Bắc hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành!”
Nghe vậy, ánh mắt người phụ nữ được gọi là Hình Diên biến đổi mấy lần, rồi đột ngột siết chặt con dao găm trong tay, cổ tay xoay một cái, dùng sống dao quất mạnh vào cổ Bạch Khai.
“Phong Đoạn Trảm Cấm…”
Kèm theo tiếng thì thầm, ánh đao lóe lên, không để lại bất kỳ vết thương nào, nhưng cơ thể Bạch Khai đột nhiên cứng đờ, ngã xuống đất.
Bạch Khai co giật như động kinh, cố vùng vẫy bò dậy nhưng chỉ chốc lát đã trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Lưỡi dao găm từ từ tra vào vỏ, Hình Diên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt trán Bạch Khai, dịu dàng nói:
“Em có nói là không cho nó hoàn thành đâu! Chỉ là…”
“Không phải để anh dùng cách cực đoan như vậy mà giúp con bé hoàn thành thôi.”
“Hơn nữa, ngay cả người thật sự khởi xướng Bách Quỷ Dạ Hành là ai anh còn chưa hiểu rõ, nhưng lại cứ hành động theo cảm tính — anh đúng là vẫn ngu ngốc như xưa!”
Nếu anh chỉ xem cô tanhư Mộ Sắc, chứ không phải phân thân của Ôn Thái Tuế thì không thể thành công đâu…
Thầm nghĩ vậy, người phụ nữ khẽ chạm vào huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu màu vàng kim trước ngực, gửi đi một thông điệp cho thuộc hạ đang ở gần khu hồ chứa Hoa Thành.
“Kim Giác, Ngân Giác, lát nữa khi chị gỡ kết giới Hoa Thành, trước khi con quái đàm nhỏ kia hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành, hai đứa canh chừng cẩn thận, đừng để tổ chức Ôn Thái Tuế nhân lúc hỗn loạn lẻn vào khu hồ chứa.” “Ngoài ra, nếu nó thất bại, hai đứa xử lý được chứ?”
Vài giây sau, huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu khẽ rung, giọng đáp lại:
“Thưa giám sát viên, chị làm vậy liệu có…”
“Cậu định dạy chị làm việc à? Ai mới là giám sát viên, chị hay cậu?” Hình Diên lạnh lùng nói.
“Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.”
“Hiểu thì làm đi!”
Hình Diên rời tay khỏi huy hiệu, ngẩng lên nhìn về phía hồ chứa nước Hoa Thành, híp mắt, lẩm bẩm:
“Nhóc con, thử thách thật sự bây giờ mới bắt đầu đấy!”
Nói xong, cô rút từ túi áo một con diều giấy trắng bệch, kề đôi môi đỏ mọng sát đôi cánh, thì thầm hai câu, rồi nhẹ nhàng tung lên. Con diều giấy lập tức vỗ cánh bay đi, hướng về phía hồ chứa nước Hoa Thành.
————
Khí tức địa mạch Hoa Thành vì Bách Quỷ Dạ Hành mà tụ lại, bị kết giới cắt đứt bằng sức mạnh bá đạo, rồi tái lập liên kết, hăm hở kéo đến, để lại bị cắt lần nữa.
Luồng khí cuồn cuộn ấy bị đùa giỡn hết lần này đến lần khác, đập vào vỏ kết giới, suýt tan rã.
Nếu địa mạch có ý thức, chắc chắn nó sẽ cảm thấy mình bị lừa tình.
Trong kết giới, Lục Dĩ Bắc đã bị nhốt lại lần nữa. Cô đã in 237 dấu tay lên xác Mộ Sắc Nữ, rồi lùi ra xa, cứ mỗi một phút lại kích nổ một lần.
Nhìn khối than đen thui cứ nổ tung rồi rơi xuống, cuối cùng không còn nguy cơ sống dậy nữa, Lục Dĩ Bắc mới dần yên tâm, ngồi xổm xuống đất.
Cô sờ chiếc áo khoác rách nát, thủng lỗ chỗ, cảm nhận linh năng vốn đã yếu ớt đang tắt dần. Do dự hồi lâu, cuối cùng nghiến răng, anh mắt lóe lên vẻ quyết tâm.
Dù áo khoác luôn rất thân thiết với cô, nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ thu nó làm quyến thuộc.
Dù sao, đã có tiền lệ Đỗ Tư Tiên – từ người thường biến thành linh năng giả nhờ nghi thức quyến thuộc – thì sau khi thu nhận Áo Khoác làm quyến thuộc, lõi quái đàm của nó rất có thể sẽ lột xác.
Nghe hơi ích kỷ, nhưng nếu nó hóa thành người hoặc thành sinh vật có trí tuệ cao, Lục Dĩ Bắc trước tiên sẽ không vượt qua được rào cản tâm lý này – cái áo khoác này sẽ không thể mặc được nữa.
Nhưng giờ đây vết thương của nó quá nặng, trong cơ thể còn ngập độc tố Ôn Thái Tuế. Chỉ dùng linh năng bổ sung hay thuốc luyện kim chữa trị đã không ngăn nổi lõi quái đàm sụp đổ.
Vậy nên…
“Chỉ còn cách này thôi nhỉ?” Lục Dĩ Bắc nhíu mày, nói xong liền nhìn ngang ngó dọc, cẩn thận cởi áo.
Khi thấy làn da mịn màng như ngọc, trắng nõn như sữa của mình dần lộ ra trong tầm mắt theo lớp áo được cởi bỏ, hai má Lục Dĩ Bắc nóng bừng lên.
Rồi cô nuốt khan một cái, vừa tự trấn an rằng trong kết giới này không có ai khác, người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy bên trong, vừa lấy hết can đảm cởi sạch toàn bộ. Nâng niu chiếc áo trong lòng bàn tay, cô khẽ cất giọng ngâm xướng mô tả về quyền năng quái đàm:
“Hữu chung sơn giả. Hữu nữ tử y thanh y, sở kiến chi xử đại hạn…”
Linh năng của Áo Khoác yếu ớt, trí tuệ mơ hồ, nên tiến hành nghi thức quyến thuộc dễ hơn cả Đỗ Tư Tiên và Mộng Mộng.
Trong bóng tối, ánh sáng như dung nham chảy chậm theo mạch máu dưới da Lục Dĩ Bắc, dần dần tụ về đầu ngón tay, truyền vào bên trong chiếc áo khoác.
Ngay sau đó, như thể có thứ gì đó bị đốt cháy, trên chiếc áo khoác đột nhiên bùng lên một ngọn lửa nhỏ màu vàng đỏ, nhanh chóng lan ra, một dấu ấn hình ngọn lửa khắc hoa văn phức tạp được phác họa xong trong nháy mắt.
Nhìn hoa văn màu vàng trên áo khoác dần đậm lại, rồi mờ đi, những chỗ rách nát đang được chữa lành với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mắt Lục Dĩ Bắc sáng lên.
“Thành công rồi!”
Ngay lúc cô đang tự nói, chiếc áo khoác bỗng lơ lửng bay lên, nhẹ nhàng đáp lên vai cô, sau một hồi ngọ nguậy, nó bao bọc lấy thân thể cô, rồi dựng cổ áo lên, cọ cọ vào má cô.
꒰๑•̫•๑꒱♡ Sau này em là áo khoác riêng của Ma Nữ đại nhân rồi!
Thấy Áo Khoát hồi phục hoàn toàn, cũng không xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào, Lục Dĩ Bắc vô cùng vui vẻ.
Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị cảnh đất cháy đen và kết giới mãi không mở ra dội cho tan tác.
Thủy Ca đang làm gì vậy trời? Lâu thế không trả lời tin nhắn. Bao giờ mình mới được ra ngoài đây? Lục Dĩ Bắc hai tay chống cằm, buồn bực nghĩ.
Đang mải nghĩ thì một tiếng động như pha lê vỡ tang vang lên bên tai cô.
Cùng với tiếng động đó, từng vết nứt lan ra trên kết giới. Gió lạnh mùa đông từ khe nứt ùa vào bên trong, khuấy động và thổi tan bầu không khí nóng rực, vẩn đục.
Giây tiếp theo, toàn bộ kết giới vỡ tan, hóa thành bụi phấn lấp lánh lôi quang lả tả rơi xuống, rồi tan biến vào hư vô.
Lục Dĩ Bắc ngơ ngác nhìn quanh. Sương mù dày đặc cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt. Máu tươi vương vải khắp nơi, thi thể la liệt.
Chỉ cần là thứ đã chết thì không còn cái xác nào nguyên vẹn. Hầu hết là đám người áo đen theo Mộ Sắc Nữ, đồng thời cũng xen lẫn rất nhiều Quái Đàm.
“…”
Lục Dĩ Bắc nhìn những thi thể, nhất thời im lặng không nói nên lời.
Lúc này cô đang cố nén cơn buồn nôn đang trào lên, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng so với cơn quặn thắt dữ dội trong dạ dày, trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc phức tạp còn mãnh liệt hơn, khó mà diễn tả được.
Cảm giác này — không biết có phải là sự bi thương xót xa kiểu ‘thỏ chết cáo thương’, hay nỗi bi thương cho đồng loại, hay là căm phẫn trước cuộc tàn sát vô nghĩa này. [note83917]
【Nó đến rồi.】
Bất chợt, ý niệm dự đoán đột nhiên lóe lên trong đầu Lục Dĩ Bắc. Giây tiếp theo, cô liền cảm nhận được một luồng dao động linh năng đáng sợ ập đến từ bốn phương tám hướng.
Mặt cô biến sắc. Cô dự đoán được đòn tấn công của nó nhưng không thể né tránh.
Đòn tấn công của nó phủ khắp bốn phương tám hướng, trên trời, dưới đất, trong gió tuyết, thậm chí cả trong không khí.
"Ầm ầm— Ầm ầm—!" Nhiều tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên.
Mặt đất rung lên bần bật như một trái tim đang đập.
Trong những cơn chấn động tựa như động đất, dao động linh năng kinh hoàng lan truyền, càn quét bầu trời, vòm mây cuộn trào.
Chớp mắt sau, hàng trăm chi thể khổng lồ cấu thành từ máu thịt màu xanh đen, giống như thực vật sinh trưởng, xé toạc mặt đất, vươn dài ra.
Chúng tựa như những con trăn khổng lồ gớm ghiếc, toàn thân chi chít những nhãn cầu rỗng tuếch, lại giống như môi và lưỡi của Tà Thần.
Từng lớp sóng đất khuếch tán, thi thể đầy đất bị hất văng lên trời, máu thịt lả tả rơi xuống như mưa.
Một khung cảnh lộng lẫy như chốn địa ngục.
Trên những chi thể xấu xí ấy, vô số cơ quan dị dạng cuộn lên, những khoang miệng khổng lồ há ra, nuốt chửng từng tấc linh năng trong không khí.
Áp suất không khí xung quanh điên cuồng giảm xuống, không khí lưu động cực nhanh, cuốn theo tuyết trắng trên không, tụ lại thành một cơn bão trắng xóa.
Mộ Sắc Nữ thất bại, Bách Quỷ Dạ Hành dừng lại đã chọc giận Ôn Thái Tuế. Vô tận máu thịt đang ẩn nấp trong thành phố tập trung về đây, nó muốn giáng xuống cái chết tàn khốc nhất cho kẻ phản nghịch.
Đối mặt linh năng từ phân thân cấp Thiên Tai, Lục Dĩ Bắc đột nhiên cảm thấy khó thở, cảm giác nguy hiểm lặng lẽ dâng lên trong lòng.
Cô vô thức muốn tìm chỗ trốn, nhưng phát hiện không còn đường thoát. Xung quanh toàn là máu thịt màu xanh đen múa may, tựa như dựng lên một khu rừng máu thịt xấu xí, bao vây cô kín như bưng.
"Phạch— phạch—!"
Giữa lúc Lục Dĩ Bắc kinh hãi, tiếng vỗ cánh từ xa vọng tới. Cô ngẩng lên thì thấy một con diều giấy màu trắng nhợt xuyên qua tầng sương mù, nghịch gió tuyết bay đến, đáp lên vai cô, mở miệng nói:
“Tiểu quái đàm, tiến lên đi! Vượt qua ngọn núi kia, đến điểm kết thúc của Bách Quỷ Dạ Hành.”
“Nếu nhóc có thể sống sót qua thử thách này…”
Cái gì cơ… ý là sao chứ? Ý là muốn tôi một mình đánh bại hàng trăm cáixúc tu quái dị bằng thịt thối, bùn lầy, mà mỗi con linh năng đã vượt một ‘rắn’ sao?
Đệt! Lần này tôi là liều chết ra trận, chứ không phải đi nộp mạng đâu! Lục Dĩ Bắc nhíu mày, càng nghĩ càng thấy sợ, không dám nghĩ nhiều, muốn chuồn nhưng không dám chuồn.
Giây tiếp theo, tiếng gió cuộn trào, gào thét bùng nổ.
Một đôi mắt to như đèn pha mở ra từ dưới đất thủng lỗ chỗ. Thân hình to lớn như đoàn tàu hỏa, cùng với mặt đất rung chuyển, vọt lên không.
Con Quái Đàm rết mặt người kia lại quay trở lại. Nó há cái miệng lớn như chậu máu, một phát cắn lấy một chi thể của Ôn Thái Tuế, thân hình khổng lồ thuận thế quấn lên, hàng trăm móng vuốt sắc nhọn chi chít gai ngược hung hăng cắm sâu vào khối máu thịt màu xanh đen.
“Xin Ma Nữ đại nhân hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành!”
Giọng nói ồm ồm như sấm rền của con rết mặt người vang lên bên tai Lục Dĩ Bắc. Cô lúc này mới tỉnh khỏi nổi sợ, liếc nhìn con diều giấy màu trắng nhợt trên vai, giơ thanh đoạn kiếm trong tay lên.
Đã không còn đường lui, không thể tránh né, vậy chỉ có thể tiến tới!
Sau đêm nay, thành phố này chỉ cần một Vua Quái Đàm. Dù không phải mình, cũng không được là Ôn Thái Tuế! Lục Dĩ Bắc hung hăng.
Như cảm nhận ai đó gọi thẳng tên, đám máu thịt xấu xí kia lập tức trở nên náo động, giống như một bàn tay quái dị khổng lồ lôi kéo thân thể con rết mặt người, khiến nó phát ra một loạt tiếng kêu ai oán.
Ánh mắt Lục Dĩ Bắc ngưng tụ, ánh lửa nhảy múa sâu trong đôi đồng tử màu vàng kim.
Thiên phú kỹ năng kích hoạt.
Lõi bản thể quái đàm lột xác, hơi thở âm lạnh trong lồng ngực náo động trong chốc lát rồi chìm xuống. Giây tiếp theo, dao động linh năng kinh người như núi lửa phun trào, tuôn ra từ thân hình nhỏ nhắn, bung tỏa đến cực hạn.
Như cảm nhận được ý chí bảo vệ Hoa Thành, tiêu diệt Ôn Thái Tuế, ngọn lửa đỏ rực bắn lên trời từ mặt cắt của Linh Đài Tịnh Nghiệp, lay động trong gió, tựa như một lá cờ chiến đang phần phật tung bay.
Áo khoác ngọ nguậy, cùng lúc hóa thành một chiếc váy dài lộng lẫy màu xanh biếc, hoa văn hình ngọn lửa phức tạp trên đó hiện lên, ánh lên tia sáng mờ ảo như dung nham.
Trong cơn gió cuồng nộ, tà váy dài tung bay như mây, mái tóc dài lay động như lửa. Trong khoảnh khắc ấy, vẻ đẹp của cô được gió và lửa tôn lên đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng — tựa như một vị thần linh giáng thế.
“Ma Nữ Tai Họa ở đây, dẫn dắt Bách Quỷ Dạ Hành – Có Quái Đàm nào nguyện dấng thân đi theo!"
Lục Dĩ Bắc học theo lời từ kiến thức của Đại Xà Thần, hét lớn một tiếng.
Lời vừa dứt, bốn bề im phăng phắc, trời đất lặng thinh – nhưng rõ ràng hàng ngàn linh năng đang âm thầm tụ hội.
Thấy không có Quái Đàm nào hưởng ứng. Cô bước tới một bước, hướng về phía trước, về phía xúc tu Ôn Thái Tuế đang ồ ạt kéo tới, hướng về khối máu thịt màu xanh đen đang xé xác con rết mặt người.
Đúng lúc ấy, cô đột nhiên cảm thấy luồng khí tức địa mạch không trọn vẹn đang vây quanh mình, tưởng chừng như vô dụng, bỗng rung động một cái.
Cùng với sự rung động đó, hai mắt cô nóng rực, tầm nhìn hiện ra vô số sợi dây vàng như xuyên không gian, chúng đan xen, hội tụ lại một chỗ, giống hệt như mạng lưới sông ngòi, lại tựa như dải ngân hà vô tận trên bầu trời.
Những sợi tơ tạo nên khí tức địa mạch ấy kéo dài ra, một phần bị máu thịt của Ôn Thái Tuế chặn lại, ngang ngược cướp đoạt, nuốt vào; phần còn lại không thấy nguồn cội, mất hút về phía rừng sâu, vào trong núi non, thậm chí là mọi ngóc ngách của Hoa Thành.
Lục Dĩ Bắc vừa né tránh khối máu thịt màu xanh đen và sương mù kịch độc đang ồ ạt ập tới, vừa tiếp tục bước về phía trước, lại hô lớn một tiếng:
“Ma Nữ Tai Họa ở đây, dẫn dắt Bách Quỷ Dạ Hành – Có Quái Đàm nào nguyện dấng thân đi theo!"
Lời dứt, khí tức địa mạch đang lượn lờ bên cạnh cô run lên, mấy sợi tơ đột ngột hòa vào cơ thể cô.
Thê là linh năng bùng nổ.
Trong chớp mắt, Lục Dĩ Bắc có một tia giác ngộ, lẩm bẩm: "Hóa ra khí tức địa mạch là dùng thế này sao?"
Linh năng trong mỗi thành phố như biển lớn, mỗi quái đàm hay linh năng giả là một hòn đảo cô độc giữa đại dương đó. Còn khí tức địa mạch chính là cây cầu kết nối những hòn đảo cô độc này lại.
Nó không tăng sức mạnh ngay, nhưng khi quái đàm theo về, nó có thể hội tụ và chi phối linh năng đang phân tán trên người các Quái Đàm trong thành phố.
Đó là phỏng đoán của cô về công dụng thật của khí tức địa mạch.
Nghĩ xong, cô lăn người né tránh khối máu thịt màu xanh đen đang gào thét lao tới, rồi lướt về phía trước.
Một kiếm chém ra, tiếng rít gào bỗng nổi lên.
Thái Hòa Quân Tử Kiếm – Chước Thiên Lệnh!
Thế kiếm tinh diệu, linh năng nóng rực, cảm xúc sôi trào, giờ khắc này hòa làm một, hô ứng lẫn nhau.
Trong một thoáng, ánh lửa chói lòa làm mờ đi tầm mắt.
Con đường phía trước đỏ rực, như không khí cũng bị đốt cháy. Mặt nhựa nổi vết sáng khổng lồ. Tro tàn không rõ của vật gì cháy thành, bay lên lượn xuống trong sóng nhiệt, tựa như hàng triệu con bướm đang nhảy múa.
Sau cơn bão lửa, bất kể là đường nhựa, đèn đường bằng kim loại, hay máu thịt của Ôn Thái Tuế, tất cả đều tan hoang, như thể bị vạn ngàn lưỡi dao sắc bén cắt qua, để lại những vết sẹo đỏ rực, dữ tợn.
Ba mươi hai xúc tu nổ tung, vài sợi khí địa mạch bay tới, hòa vào người Lục Dĩ Bắc.
Máu mủ đen kịt, hôi thối từ những chi thể bị chặt đứt phun ra, vung vãi như mưa, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị nhiệt độ cao tỏa ra từ người cô làm bốc hơi thành từng cụm sương mù.
Cô ngẩng đầu, cùng với cơ bắp ở chân đột ngột căng cứng, thân pháp dưới chân được thi triển, lao về phía trước.
Cô phải vượt qua ngọn núi phía trước.
Trên đường, vô số sợi khí địa mạch vàng kim bay tới, hội tụ vào người cô như đang dâng lễ vật cho vị vua mới đăng cơ .
Hai bên đường, tiếng quỷ gào ma thét. Hàng ngàn quái đàm với hình thù kỳ dị, từ nơi ẩn nấp hiện thân, đi theo bóng dáng nhỏ bé mà đáng sợ kia, tàn sát những chi thể khổng lồ đang không ngừng phá đất chui lên.
Sự tồn tại của Ôn Thái Tuế giống như mầm bệnh sinh sôi ở nơi âm u của mặt đất, còn Bách Quỷ Dạ Hành của Lục Dĩ Bắc là ngọn lửa đồng hoang thiêu mãi không hết.
Vô số máu thịt màu xanh đen bị Quái Đàm xé nát, bị thiêu rụi trong ngọn lửa. Lại có vô số Quái Đàm bị những chi thể vặn vẹo xuyên thủng cơ thể mà ngã xuống.
Máu mủ hôi thối cùng tứ chi vỡ nát vương vãi đầy đất.
Những tiếng rít gào và than khóc đủ để khiến một người bình thường phát điên hàng trăm lần trong nháy mắt, vang vọng khắp bầu trời.
Đây là sự va chạm giữa hai loại quyền năng Quái Đàm, cũng là một cuộc chiến đẫm máu.
---
Trên đỉnh núi xa.
Nam Lĩnh Nhiêu Hoa nhìn đội Bách Quỷ Dạ Hành ngày càng lớn dưới chân núi. Mỗi bước tiến như lưỡi kiếm sắt nung chém đất, để lại vết đỏ rực. Khí tức địa mạch mà mắt thường không thể thấy đang lượn lờ sau lưng Lục Dĩ Bắc, như một chiếc áo choàng lớn màu vàng kim đang tung bay.
Thấy vậy, cô mỉm cười đầy ẩn ý, kinh ngạc reo lên: "Dao động linh năng của vô số Quái Đàm, dưới sự dẫn dắt của Vua Quái Đàm, hợp lại thành một thể thống nhất. Thì ra đây mới là Bách Quỷ Dạ Hành thật sự? Thú vị quá!”
Cảnh tượng hùng vĩ thế này cô chưa từng thấy trên sa mạc. Dù sao, vùng đất mà tộc Nam Lĩnh bảo vệ nghiêm cấm Bách Quỷ Dạ Hành.
“Dẫn dắt bách quỷ, khiến chúng đi theo sau, diễu hành trong đêm không trăng, khí tức liên kết với địa mạch… Xem ra đã đủ hết rồi! Tối nay mình có thể chứng kiến Vua Quái Đàm Hoa Thành ra đời đây!”
“Nói vậy, mình chỉ cần làm thân với cô quái đàm kia, nhờ cô ấy dùng khí tức địa mạch dò linh năng giả và quái đàm trong Hoa thành, chẳng phải sẽ tìm được Lục Dĩ Bắc sao?”
“Ơ!?”
Cố Thiến Thiến đứng bên cạnh Nam Lĩnh Nao Hoa, nghe thấy cô ấy lẩm bẩm một mình, sắc mặt cô bé hơi thay đổi, kinh ngạc quay đầu nhìn, đang định mở miệng nói cho cô ấy biết người bên dưới chính là Lục Dĩ Bắc, thì trong đầu vang lên tiếng quát chói tai của Hệ thống:
“Cố Thiến Thiến, đừng nói nhiều!”
"Dạ!" Cố Thiến Thiến đáp một tiếng. Khi Nam Lĩnh Nao Hoa nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc, cô bé rụt cổ lại, lè lưỡi: “Có chuyện gì ạ?”
Giả ngốc cho qua.JPG
Nam Lĩnh Nhiêu Hoa cười nhẹ, lắc đầu, rồi lại nhìn xuống đội Bách Quỷ Dạ Hành.
Hệ Thống thầm hỏi:
“Thiến Thiến, cô nhóc này là ai? Có liên quan gì tới Tai Họa không?”
Cố Thiến Thiến bĩu môi:
“Hong biết! Lúc đội của đoàn trưởng Cục Bông đang diễu hành, thì cô ấy tự dưng nhảy ra. Lúc đến tay còn cầm một ly trà sữa, cũng không biết là đi lượn lờ hóng chuyện hay đến giúp nữa."
Hệ Thống, “…”
Nếu xem náo nhiệt thì còn đỡ, nhưng nếu đến giúp Tai Họa…
Càng không thể để cô ta tìm được Lục Dĩ Bắc.
Lỡ như để Tai Họa sau khi hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành, lại có thêm một trợ lực có dao động linh năng gầncấp Thiên Tai, thì còn ra thể thống gì nữa? Hệ thống thầm nghĩ.
————
Từ chân núi đến đỉnh núi hồ chứa nước Hoa Thành chưa tới 5km, nhưng đội quân Bách Quỷ Dạ Hành của Lục Dĩ Bắc phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới đi hết.
Khoảnh khắc cô đứng trên đỉnh núi, toàn bộ khí tức địa mạch hội tụ vào người. Mây đen trên bầu trời tan biến, một vầng trăng non mỏng như sợi tóc hiện ra, chiếu xuống ánh trăng mờ ảo.
Cuộc chiến giữa phân thân của dị chủng cấp Thiên Tai và Thần Thoại Chủng sơ sinh này kéo dài gần như cả một đêm, cuối cùng cũng đã đến hồi kết.
Hình Diên chứng kiến cảnh này qua màn nước, nhướng mày, thở phào một hơi dài: “Người thừa kế Linh Đài Tịnh Nghiệp, tiềm năng cao hơn mình tưởng nhiều!”
Người phụ nữ vuốt nhẹ huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu vàng kim trên ngực, dịu dàng nói:
“Kim Giác, Ngân Giác, nhiệm vụ theo dõi kết thúc. Giờ hai cậu tiếp cận Vua Quái Đàm mới của Hoa Thành, nhân tiện…”
Cô ngừng một nhịp, khóe môi hơi nhếch lên: “…bảo nó ký khế ước bán thân. Nếu từ chối…”
“Giết luôn!” Ngân Giác đáp ngay.
“Giết giết giết! Suốt này cứ toàn giết! Đầu óc cậu toàn là cơ bắp à? Không biết kế hoạch Ánh Trăng đang âm thầm tiến hành sao?”
“Hơn nữa nó vừa hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành, linh năng hàng trăm quái đàm còn bám trên người chưa tan. Cậu giết nổi không?”
Theo tài liệu Tư Dạ Hội, quái đàm vừa hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành quy mô lớn thế này, chỉ riêng linh năng đã tương đương cấp Thiên Tai.
Giờ phút này mà giết Lục Dĩ Bắc thì chẳng khác nào đi thách đấu một con quái vật đang được toàn bộ Quái Đàm trong thành phố buff, không khác gì tự sát.
“Ý chị là?” Kim Giác dò hỏi.
“Ý chị là nếu nó từ chối thì cứ bảo Bạch Khai đang ở trong tay chị.” Hình Diên cười đầy ẩn ý.
“Chị tin Bạch Khai tốt với nó như thế, nó sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Nói xong, Hình Diên khẽ vuốt huy hiệu trước ngực, ngắt kết nối, xoay người nhìn Bạch Khai đang ngã sõng soài dưới đất. Trong mắt cô ta hiện lên một tia dịu dàng, vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm khóe môi.
“Giờ thì, Tiểu Bạch, đến lúc chúng ta ôn lại chuyện cũ rồi.”
————
Cuối cùng hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành. Lục Dĩ Bắc đứng bên bờ hồ chứa nước Hoa Thành, nhìn phía trước gió nhẹ thổi qua, sóng gợn lăn tăn, tuyết chầm chậm rơi, sau lưng là hàng trăm Quái Đàm đang đứng im phăng phắc. Cảm giác mệt mỏi và vui sướng gần như cùng lúc ập đến, trong lòng cô bỗng dưng nổi hứng làm thơ.
Con người ta hễ mệt mỏi là muốn thư giãn, hễ thư giãn là tư tưởng liền ‘trượt dốc’, hễ ‘trượt dốc’ là lại làm liều.
Cô vung bàn tay nhỏ nhắn lên, đôi môi hồng khẽ mở, vừa ngâm nga một câu: “Bắc quốc phong quang, thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu.”
Thì “ẦM!” – một tiếng nổ từ trong hồ chứa phía trước. Trong nháy mắt, sóng lớn ngập trời, dao động linh năng cuộn trào, đám Quái Đàm sau lưng như thể gặp phải quỷ, hú hét toán loạn, chạy trối chết.
Sức mạnh của 10 rắn, thật đáng sợ!
Ngay sau đó, cùng với tiếng nước "Ào!" một tiếng, một bóng dáng khổng lồ đột ngột từ sâu trong hồ chứa nhảy vọt lên, sau khi gần như hòa làm một với màn đêm, nó nặng nề rơi xuống, nện ngay bên cạnh Lục Dĩ Bắc. Cái đầu với chiếc mũ nấm trơn trượt cúi xuống, trông như…
Một cây nấm hình người cao hơn chục mét!?
Lục Dĩ Bắc ngã phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn Cô Nấm – nhân viên chủ lực số 1 Hoa Thành, khẽ nuốt nước bọt (dù không có yết hầu).
Cô Nấm nhìn chằm chằm Lục Dĩ Bắc một lúc, rồi chớp chớp đôi mắt to như cái chậu rửa mặt, rồi đứng thẳng người dậy, lẩm bẩm:
“Xong rồi à? Là quái đàm hay người nhỉ?”
“Thôi kệ, nghĩ không ra, dù gì mình cũng chỉ là một cây nấm.”
“Lạnh quá, mùa đông nấm có bị héo không ta? Sang năm nấm lại mọc chứ?”
...vân vân những lời nói kỳ quái, rồi Cô Nấm rời núi. Vừa đi, thân hình liền thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, biến mất trong rừng rậm, dao động linh năng cũng theo đó chìm xuống.
Nhìn bóng lưng Cô Nấm xa dần, Lục Dĩ Bắc cảm xúc lẫn lộn.
Đệt, rốt cuộc ai mới là Vua Quái Đàm Hoa Thành?
Hoa Thành có nhận viên chủ lực cỡ này tồn tại, Ôn Thái Tuế thật sự có thể làm ô nhiễm hồ chứa nước sao?
Cái thế giới này đúng là núi cao còn có núi cao hơn, quái vật còn có quái vật khác mạnh hơn! Sau lần này phải hành sự cẩn thận mới được. Cô nghĩ.
Đang mải nghĩ, thì lại có một luồng dao động linh năng mạnh mẽ ập tới. Hai bóng đen từ hai phía trái phải bay đến, đáp xuống trước mặt cô.
Đó là hai người đàn ông có tướng mạo gần như y hệt nhau, tầm 27-28 tuổi, vóc dáng cao ráo, mặc đồ đen, đeo kính râm. Người bên trái da ngăm đen, trên trán mọc một cặp sừng vàng óng ánh. Người đàn ông bên phải da trắng bệch, giữa trán có một chiếc sừng bạc dài, sáng bóng.
Lục Dĩ Bắc, “…”
Đệt, lại là cái gì nữa đây!
Hết trò chưa? Không để người ta ngầuthêm được vài giây à?
Trời tối đen như mực mà đeo kính râm, hai người có nhìn rõ bà nội, à không, ông nội đây là ai không?
Lục Dĩ Bắc thầm châm chọc. Hai người đàn ông tiến lên một bước, người bên trái mở lời giới thiệu trước: "Tại hạ Kim Giác."
Người đàn ông bên phải tiếp lời: "Tại hạ Ngân Giác."
Rồi cả hai đồng thanh:
“Chúng tôi là Cán sự Đặc cấp của Tư Dạ Hội. Mời cô nương Tai Họa ký khế ước của kế hoạch Ánh Trăng này.”
Vừa nói, cả hai vừa mở một cuộn giấy da viết bằng vàng lá ra trước mặt cô.
“…”
Ý gì đây? Chính phủ công nhận làm quái đàm hợp pháp à?
Mình còn tưởng đến bắt mình chứ!
Lục Dĩ Bắc ngẩn ra, híp mắt, nói qua loa:
“Cho tôi xem trước đã, xem trước được chứ?”
Nói rồi, cô ghé sát lại, lướt qua một lượt cuộn giấy da trong tay Kim Giác và Ngân Giác, rồi không khỏi nhíu mày.
Nội dung chính trên cuộn giấy không có vấn đề gì lớn, trông cũng giống hợp đồng lao động tạm thời của Tư Dạ Hội. Nhưng phần ghi chú cuối lại viết điều khoản bất bình đẳng còn hơn cả ba nguyên tắc robot.
Nếu Tư Dạ Hội bảo mình tự sát, chẳng phải mình phải vung kiếm cắt cổ mình à? Đệt, đây rõ ràng là khế ước bán thân mà!
Lục Dĩ Bắc thầm rủa, liếc hai người đàn ông, rụt rè hỏi:
“Cho hỏi hai anh, nếu em từ chối thì… định xử em thế nào?”
Kim Giác và Ngân Giác nhìn nhau, khẽ gật đầu, rồi đồng thanh:
“Bạch Khai đang ở trong tay chúng tôi. Nếu em từ chối, chúng tôi sẽ…”
"Giết con tin?" Sắc mặt Lục Dĩ Bắc trở nên nặng nề.
Kim Giác và Ngân Giác sững sờ, há miệng giải thích: "Không phải, chúng tôi..."
Lục Dĩ Bắc lại ngắt lời: "Không phải giết con tin, vậy là tra tấn Bạch Khai à? Tuyệt vời! Em ghét cay ghét đắng chú ấy lâu rồi! Làm ơn dùng roi da nhỏ quất chú ấy thật mạnh giúp em nhé!”
Cô hào hứng nói, hung hăng vung nắm đấm nhỏ lên không trung như muốn tự tay xử lý Bạch Khai.
Kim Giác, Ngân Giác: “???”
Sao khác hẳn lời giám sát viên nói thế này!?
Dọa không được, đánh cũng không lại, thả cũng không xong… Giờ phải làm sao đây?
0 Bình luận