Tập 4: Ma nữ và cuộc Bách Quỷ Dạ Hành

Chương 9: Tiếp theo đến lượt ai?

Chương 9: Tiếp theo đến lượt ai?

Hệ thống đã từng chứng kiến rất nhiều lần Bách Quỷ Dạ Hành, đi qua cả vùng trung — hạ lưu sông Dương Tử; ngay cả những lần gây ra sóng to gió lớn dọc đường đều bị nó xếp vào hạng trẻ con.

Vào thời điểm thế giới sắp hủy diệt, ma quỷ hỗn loạn, nó thậm chí còn chứng kiến một cuộc Bách Quỷ Dạ Hành bao phủ toàn bộ xích đạo.

Lúc đó, từ phía xa xa truyền đến những tiếng gầm xé rách màng nhĩ.

Những tảng đá khổng lồ từ các đỉnh núi ven bờ biển vỡ ra, rơi xuống lòng biển cuộn trào, liên tục có những bóng hình đáng sợ từ mặt biển hoặc trong núi lao vút lên trời, thách thức sự tồn tại đã tổ chức nên Bách Quỷ Dạ Hành.

Thế là hàng vạn tấn nước biển, đất, đá bay thẳng lên trời như thể lực hấp dẫn đã biến mất.

Trên bầu trời, những đám mây đen kịt màu chì xen lẫn ánh lửa ép xuống rất thấp, như thể bầu trời sắp sụp đổ đến nơi. Qua những khe nứt khổng lồ trên đó, có thể nhìn thấy những bóng hình to lớn đang lượn lờ dưới những vì sao mờ mịt.

Cùng với những tiếng động lớn như thần quỷ giao chiến, vô số hài cốt từ trên trời rơi xuống, mùi tro tàn và bụi bặm theo những cơn cuồng phong gào thét bay về phía xa, dường như muốn bay đến tận cùng thế giới...

Vậy mà người phụ nữ mà nó từng đặt rất nhiều kỳ vọng kia chỉ ngồi trên đỉnh núi, nhìn sinh linh tan tác mà tự than thở: “Chết tiệt, sao game 《Tình Yêu và Ma Pháp Thiếu Nữ》 lại đóng cửa rồi? Đợt gacha này mình còn chưa kéo ra được nữ hiệp kiêm hầu gái giới hạn của nước Z nữa mà!”

...

“Hệ thống, Hệ thống?”

Mãi đến khi tiếng gọi của Cố Thiến Thiến vang lên, Hệ thống mới kéo suy nghĩ của mình ra khỏi những cảnh tượng tận thế đó.

“À? Ừ! Cố Thiến Thiến, tôi nói cho cô biết, hôm nay nhất định phải giải quyết xong chuyện này, nếu bọn chúng không hợp tác, chúng ta sẽ dùng chút thủ đoạn cứng rắn, không có gì là nắm đấm không giải quyết được...”

“Hệ thống... Cô đang nói nhảm gì vậy? Bọn họ đã đồng ý lần sau cho tôi đi cùng rồi mà!” Cố Thiến Thiến chen vào.

“Cái gì? Cô làm thế nào mà bọn họ đồng ý vậy?” Hệ thống kinh ngạc hỏi.

“Thì...” Cố Thiến Thiến cầm lên một chiếc huy hiệu làm từ hài cốt của quái đàm len xem, lẩm bẩm: “Thì tôi nói với bọn họ cho chơi cùng, rồi xin gia nhập cái, cái... tên dài quá không nhớ nổi, là Ma Nữ Dũng Sĩ Đoàn ấy, thế là bọn họ đồng ý thôi!”

“Bây giờ tôi là kim bài đả thủ số 107 của Ma Nữ Dũng Sĩ Đoàn rồi đó! Vừa nãy Cục Bông đoàn trưởng còn khen tôi có mắt nhìn, tương lai tiền đồ vô lượng nữa!” [note81682]

“...”

Sao mình cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?

Bọn chúng tổng cộng mới có hơn một trăm quái đàm, cô xếp thứ một trăm linh bảy, có gì đáng tự hào chứ?

Hệ thống thầm nghĩ, liếc nhìn đám quái đàm nhỏ đang nghênh ngang đi xa ở phía xa, bực bội nói: “Vậy là bây giờ cô là tay sai của bọn chúng à?”

“Không phải!” Cố Thiến Thiến không vui phản bác. “Đoàn trưởng Cục Bông có nói, trong Ma Nữ Dũng Sĩ Đoàn tên dài không nhớ nổi của chúng tôi, mỗi quái đàm đều bình đẳng, đều là dũng sĩ trung thành với Ma Nữ đại nhân! Là những đồng chí có cùng lý tưởng cách mạng!”

Hệ thống: “...”

Thôi, mặc kệ. Người ta thường nói: chư hầu của chư hầu không phải là chư hầu của ta, nên chuyện này cũng chẳng tính là làm việc cho tai họa. [note81683]

Chỉ cần có thể khiến Tai Họa đối đầu với nhân tố hủy diệt thế giới kia là được!

Tiếp theo cần làm, chính là xúi giục bọn chúng mở rộng quy mô Bách Quỷ Dạ Hành. Có một đả thủ mạnh như Cố Thiến Thiến ở đây, trước tiên bao phủ nửa khu đô thị chắc không thành vấn đề. Hệ thống nghĩ.

————

Chín giờ tối.

Lục Dĩ Bắc và các thành viên nhóm Kỳ Đông, tổng cộng sáu người, cùng ngồi lên chiếc xe bọc thép ngụy trang thành xe vận tải, mang theo tâm trạng phấn khích, thẳng tiến đến Khách sạn lớn Kim Sa.

Kỳ Đông đã sớm liên lạc với đồng nghiệp trong Khách sạn lớn Kim Sa. Khi đến nơi, tài xế liền lái thẳng xe vào từ cổng kho của khách sạn. Cả nhóm vừa xuống xe đã thấy một người đàn ông đặt túi vải ở dưới chân, đã đợi sẵn từ lâu.

Thấy Kỳ Đông, người đàn ông lộ vẻ tươi cười, vội vàng tiến lên, nắm chặt tay Kỳ Đông: “Anh bạn, cuối cùng cũng gặp lại anh rồi. Lần trước nhờ có các anh mới dọn sạch được quái đàm trong khách sạn, nếu không thì công việc này của tôi e là không giữ được rồi.”

“Đó là trách nhiệm của chúng tôi.”  Kỳ Đông đáp lại với giọng trầm đục, ồm ồm.

Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao ráo, khá đẹp trai, mặc một bộ đồ công sở màu đen, trên ngực cài một tấm biển có ghi “Trưởng phòng Hậu cần · Lục Lỗi”.

Lục Dĩ Bắc vừa nheo mắt quan sát người đàn ông đến ứng cứu, vừa âm thầm suy nghĩ.

Hóa ra quái đàm trong Khách sạn Kim Sa đã bị đội hành động đặc biệt giải quyết, thảo nào đã lâu không nghe ai bàn tán về quái đàm ở đây nữa.

Hai năm trước, lúc Lục Dĩ Bắc còn học lớp 12, Khách sạn Kim Sa đã từng xảy ra sự kiện quái đàm. Một cô gái từ nơi khác đến du lịch, nửa đêm tự dưng rời khỏi phòng rồi biến mất không dấu vết.

Tuy sau khi màn đêm bắt đầu trở nên dài hơn, thỉnh thoảng mất tích một hai người đã là chuyện thường tình, nhưng cảnh tượng lúc cô gái đó mất tích thật sự quá kỳ quái.

Lúc cô rời khỏi phòng, trông đã không bình thường, khi đi về phía trước như bị thứ gì đó kẹp nách, hai tay luôn giơ lên trước người với một tư thế rất gượng gạo. Và khi cô rời khỏi khu vực phòng ở, đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm, vào khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cô càng như bị ai đó đẩy một cái, bay thẳng ra khỏi thang máy, sau đó vừa khóc la vừa giãy giụa như bị một thứ gì đó kéo đi, cho đến khi biến mất khỏi điểm mù của camera giám sát.

Từ đó về sau, tin đồn Khách sạn Kim Sa có quái đàm ẩn náu đã lan truyền rộng rãi. Chỉ riêng trong năm lớp 12, Lục Dĩ Bắc đã nghe các bạn cùng lớp kể lại không dưới mấy lần.

Xem ra sự tồn tại của Tư Dạ Hội cũng có chút tác dụng nhỉ?

Trong lúc Lục Dĩ Bắc đang suy nghĩ, Lục Lỗi đã mở túi vải mang theo, lấy ra vài bộ đồng phục đưa cho Kỳ Đông.

“Anh bạn, tuy rất cảm ơn các anh đã giúp khách sạn chúng tôi tiêu diệt quái đàm, nhưng bây giờ khách đông, lượng người qua lại cũng lớn, các anh cứ thế này đi vào, khó tránh khỏi bị người ta bắt gặp.”

“Tôi lo sẽ dọa khách, nên vẫn xin các anh, hóa trang một chút được không?”

“Đúng rồi, phòng suite mà các anh nói ở tầng cao nhất, 2305, đúng là có một nhóm thanh niên trẻ thuê để tổ chức tiệc. Lát nữa tôi sẽ sắp xếp người của các anh vào thay thế những nhân viên phục vụ đang phục vụ họ.”

Nghe vậy, Kỳ Đông trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Không vấn đề!”

Vốn dĩ hành động của Tư Dạ Hội là phải cố gắng hết sức tránh bị người thường chứng kiến, nên anh không hề phản đối yêu cầu của Lục Lỗi.

Nhận lấy đồng phục từ tay Lục Lỗi, Kỳ Đông quay người phân phát cho mọi người trong nhóm, vẫy tay nói: “Đi, anh em mình lên xe thay đồ!”

Nói đoạn, anh ta vỗ vai Lục Dĩ Bắc, toe toét cười: “Đi nào nhân viên Lục, cùng thay đồ nhé?”

“...”

Cùng thay đồ? Lời mời quái quỷ gì vậy?

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, trả lời qua loa: “Ồ, được, vâng vâng...”

Ngay sau đó, nhân lúc Kỳ Đông vừa quay người, mắt anh đảo một vòng, một bước lao tới, chui tọt vào khe hở giữa hai chiếc tủ đông cách đó không xa.

Tuy anh không có thành kiến gì với các anh giai mãnh nam của đội hành động đặc biệt, nhưng anh có thành kiến với cơ bắp của họ!

Những cục cơ bắp kia bóng loáng, nhìn vào mắt cứ như ăn phải mỡ lợn, ngấy đến phát hoảng.

Hai phút sau.

Khi Lục Dĩ Bắc nhanh nhẹn thay xong bộ đồng phục phục vụ tạm coi là vừa vặn, từ góc khuất bước ra, nhìn về phía mọi người trong đội, khóe mắt anh giật giật.

Chỉ thấy những người đàn ông lực lưỡng cao trung bình trên 1m85, cân nặng gần 180 ký, toàn thân không một chút mỡ thừa, sau khi mặc đồng phục của khách sạn, có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó là ‘thảm không nỡ nhìn’.

Cơ ngực như có thể kẹp nát đầu người, bình thường giấu dưới lớp áo chống đạn chống đâm không mấy nổi bật, giờ đây khi mặc đồng phục vào, áo sơ mi trắng bị căng phồng lên, cúc áo gile ôm sát càng không thể cài được, quần dài cũng bị mặc thành quần lửng bó sát.

Nhìn từ xa, Lục Dĩ Bắc cảm thấy mình có thể nghe thấy tiếng cúc áo và gấu quần đang rên rỉ đau đớn.

Hóa trang thế này thì hóa trang làm gì nữa? Nhân viên phục vụ của khách sạn nào lại là những người đô con như đến từ thế giới JoJo, với cánh tay to như nhét lốp xe vào thế này chứ?

Mãi đến lúc này, Lục Dĩ Bắc mới nhận ra, trên đường đi anh đã bỏ qua một khâu rất quan trọng.

“...”

Im lặng hai giây, anh lặng lẽ rút một que cay ra, ngậm trong miệng mút hai ngụm dầu cay để bình tĩnh lại, rồi bước tới vỗ vai Kỳ Đông, tiện thể lau dầu trên tay vào áo anh ta.

“Anh Kỳ, anh nói thật cho em biết, những nhiệm vụ tương tự trước đây, quy trình thực hiện của các anh là thế nào?”

Kỳ Đông giật mình: “Đơn giản thôi, lẻn vào, lấy thông tin, tốt nhất là trà trộn được vào hiện trường, bắt quả tang. Nếu có chuyện gì, anh em sẽ phá cửa xông vào!”

Lục Dĩ Bắc ăn nửa que cay, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chắc mấy người trước kia phụ trách lẻn vào không phải các anh nhỉ?”

“Haha, nhân viên Lục thông minh thật, nhìn một cái là ra ngay à?”

Lục Dĩ Bắc: “...” Không nhìn ra mới lạấy!

Dáng vẻ của các anh, có hóa trang lên cũng là một đám Tequila Girl! [note81684]

Còn đáng sợ hơn cả quái đàm, lẻn vào thế nào được?

“À haha, nói ra thì, trước đây đều là cô A Hoa phụ trách lẻn vào. Anh đừng thấy cô ấy bình thường không có gì nổi bật, nhưng về khoản hóa trang, cô ấy rất giỏi đó.”

Đã lĩnh giáo rồi, nếu không Giang Ly cũng không thể biến thành bộ dạng đó... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

“Nói thật với các anh nhé, các anh cứ thế này đi vào, e là không được, sẽ bị lộ đấy!” Lục Dĩ Bắc nói, nhìn một vòng những người đàn ông vạm vỡ xung quanh. “Dù sao thì các anh quá ‘đô’, người bình thường... ờ, chịu không nổi.”

Kỳ Đông nhíu mày: “Vậy thì...”

“Lần này để một mình em đi thôi?” Lục Dĩ Bắc bất đắc dĩ nói. “Phòng suite ở tầng cao nhất, các anh có thể ẩn nấp trên sân thượng, giữ liên lạc thường xuyên, khi cần thì hãy ra mặt.”

“Ừm, được.” Kỳ Đông gật đầu, đồng ý với phương án của Lục Dĩ Bắc.

Thực tế, lúc đầu khi họ hợp tác với A Hoa, cũng bố trí phương án tương tự.

Dừng một chút, Lục Dĩ Bắc như nhớ ra điều gì đó, hỏi thêm: “Đúng rồi, các anh có kinh nghiệm giải cứu con tin không? Hình như cũng không có chuyên gia đàm phán đi cùng?”

Tuy anh rất tự tin đối mặt với con quái đàm đã giết Hà Lượng, nhưng để phòng ngừa bất trắc, vẫn phải chuẩn bị phương án B.

Lỡ như đánh không lại rồi bị tóm thì sao?

Nghe vậy, Kỳ Đông cười sảng khoái: “Haha, anh hỏi cái này à?”

Cười gì chứ? Mắt Lục Dĩ Bắc khẽ sáng lên, Nói vậy là có kinh nghiệm giải cứu con tin, cũng có chuyên gia đàm phán rồi?

“Đội hành động đặc biệt của chúng tôi không bao giờ đàm phán với quái đàm! Cho nên...”

Cho nên? Ánh mắt Lục Dĩ Bắc bất giác liếc về phía chiếc xe bọc thép lúc đến, khi qua cửa xe, lờ mờ nhìn thấy những khẩu súng ánh lên kim loại bên trong, anh đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Cho nên...

Họ không bao giờ đàm phán với quái đàm, có chuyện là trực tiếp vác súng ống xông vào xả một trận, nên hoàn toàn không cần chuyên gia đàm phán, ý là vậy đúng không? Lục Dĩ Bắc nghĩ.

————

Khách sạn lớn Kim Sa, phòng suite 2305.

Lục Dĩ Bắc đẩy xe phục vụ đến trước cửa, chỉnh lại nơ cổ, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay nhấn chuông cửa.

“Xin chào, ba thùng bia Lebao và hai chai Hennessy của quý khách đã được mang đến!”

Rất nhanh, tay nắm cửa khẽ xoay, một cô gái xuất hiện sau cánh cửa, qua khe cửa có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nhạc sôi động từ bên trong vọng ra.

Cô gái không phải là thành viên trong nhóm của Dương Nghĩa, Lục Dĩ Bắc chưa từng gặp, nên không nói nhiều liền tránh đường, để anh đẩy xe phục vụ vào.

Lục Dĩ Bắc đẩy xe vào, nhìn quanh một lượt cả căn phòng.

Trong căn hộ hai tầng rộng lớn có rất nhiều người, kẻ thì nhảy múa, kẻ thì uống rượu, người thì đánh bài, kẻ lại chơi trò chơi, tha hồ vui chơi cuồng nhiệt, hoàn toàn không coi tiền của tiểu thư Đỗ ra gì.

Tch, đó là tiền của quyến thuộc ta đó! Lũ ăn bám vô liêm sỉ!

Lục Dĩ Bắc phẫn nộ mắng thầm trong lòng, sau đó tìm kiếm bóng dáng của Đỗ Tư Tiên và Dương Nghĩa, rồi khẽ giật mình, trong phòng hoàn toàn không có họ.

Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mất công chuẩn bị cả buổi, cuối cùng lại nhầm chỗ?

Hay là hành động của chúng ta đã bị quái đàm phát hiện, bắt cóc luôn Đỗ Tư Tiên rồi?

Không thể nào! Con quái đàm đó, ngoài thủ đoạn giết người có hơi tàn nhẫn ra thì trông ngơ ngơ ngáo ngáo, chắc không làm được chuyện này đâu.

Trong lúc Lục Dĩ Bắc đang suy nghĩ, cô gái đã mở cửa cho anh và hai người con trai lạ mặt khác không biết từ lúc nào đã tụ tập lại bên cạnh anh, chỉ trỏ vào cậu với vẻ mặt nghiêm túc.

Lòng Lục Dĩ Bắc thắt lại.

Chẳng lẽ mình bị lộ rồi?

Lục Dĩ Bắc vô thức định rút điện thoại ra, liên lạc với các anh giai mãnh nam của đội hành động đặc biệt, nhưng đã bị một chàng trai tiến lên nắm chặt tay.

Chàng trai nhìn Lục Dĩ Bắc, như thể đang nhìn thấy người mang giấy vệ sinh đến khi bị kẹt trong nhà vệ sinh, cười tươi rói: “Anh bạn đến đúng lúc lắm, bọn tôi đang đánh bài thiếu một người, anh vào thay đi!”

Lục Dĩ Bắc nhíu mày, vô thức từ chối: “Xin lỗi, tôi đang làm việc.”

Đây là sự thật, nếu lúc này tôi mà lười biếng, nói không chừng sẽ có người chết... Lục Dĩ Bắc nghĩ.

“Anh bạn, đừng làm mất hứng chứ, khách sạn này tôi quen lắm, nhân viên phục vụ như anh thường chỉ phục vụ một phòng suite thôi, chơi bài với chúng tôi cũng là một loại phục vụ mà!” cô gái nói.

Lục Dĩ Bắc: “...” Tình hình đúng là như vậy, lúc nãy Lục Lỗi đã dặn dò rồi, cậu có thể ở lại trong phòng suite.

“Một lời thôi, có chơi không?” một chàng trai khác có vẻ không vui nói. “Thật là, nếu không phải thằng khốn Dương Nghĩa cứ đòi lên lầu chơi cái trò quái đàm gì đó, tôi còn chẳng muốn chơi với người ngoài đâu!”

Lên lầu?

Trò chơi quái đàm?

Nói vậy là, Đỗ Tư Tiên và bọn họ không rời đi, mà ở trên lầu, và sắp tiến hành trò chơi quái đàm?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, quay người nhìn đám nam thanh nữ tú đang ngồi quanh bàn trà chơi Trác Kim Hoa, cùng với mấy chục tờ tiền đỏ chót xếp chồng trên bàn, khẽ nheo mắt.

Nhà có điều kiện thế à? Tuổi còn trẻ không học cái tốt, đánh bài lớn thế này sao?

Ở cùng Giang Ly lâu, bị lải nhải nhiều, trong tiềm thức Lục Dĩ Bắc cũng có chút ác cảm với cờ bạc.

“Nhưng tôi không có tiền, các bạn chơi lớn quá...”

Đây cũng là lời thật lòng, gần đây luyện thuốc bổ sung khiếm khuyết đã moi sạch túi tiền của anh, đến cơm anh cũng sắp không có mà ăn.

“Chỉ thế thôi à? Nào, bảo anh chơi thì cứ chơi! Thua tôi chịu, thắng hai ta chia đôi!” một chàng trai vỗ ngực nói.

Mắt Lục Dĩ Bắc khẽ sáng lên.

Còn có chuyện tốt thế này sao?

Trong lúc suy nghĩ, anh giả vờ miễn cưỡng đi đến bàn trà ngồi xuống, liếc mắt về phía căn phòng trên lầu, lặng lẽ triển khai linh giác.

Có một dao động linh năng 0.3 Thỏ, đó là Đỗ Tư Tiên, tạm thời chắc không có nguy hiểm gì.

Vậy bây giờ có thể...

Lục Dĩ Bắc nghĩ, thu hồi ánh mắt nhìn ba lá bài đã được chia trước mặt, ánh mắt khẽ ngưng tụ.

Tuy dùng linh năng để thắng tiền của mấy đứa này có hơi không quang minh chính đại, nhưng...

Đây là do các ngươi tự tìm lấy!

Hôm nay ông đây không cho các ngươi biết xã hội hiểm ác thế nào, ôngkhông phải là Cao Tiến của Hoa Thành!

Lục Dĩ Bắc nghĩ, lạnh lùng nói: “Theo một trăm!”

Mức cược tăng gấp mười lần, cả bàn nhìn khuôn mặt vô cảm, bình tĩnh của anh, vẻ mặt bắt đầu trở nên kỳ lạ.

“...”

Chẳng lẽ gặp phải cao thủ giả nai ăn thịt hổ?

Hay là có người chống lưng cho nên chơi bừa?

Thôi, thôi, sợ cậu rồi, cứ quan sát trước đã. Mọi người nghĩ.

“Không theo!”

“Tôi cũng không theo!”

...

Thấy mọi người bỏ bài, trong mắt Lục Dĩ Bắc lóe lên một tia chế nhạo: “Chỉ thế thôi à? Vậy thì cảm ơn mọi người đã cho tôi tiền nhé!” Nói rồi, anh không khách khí mà gom tiền về phía mình.

————

Cùng lúc đó, tại phòng ngủ chính trên lầu của phòng suite.

Đèn trong phòng đã được điều chỉnh đến mức tối nhất, một con búp bê được chuẩn bị theo quy trình phiên bản nhiều người của trò chơi quái đàm được đặt trên chiếc giường trắng, sợi chỉ đỏ dùng để khâu ngực nó đan vào nhau thành một vết sẹo dữ tợn, bên cạnh nó còn đặt một chiếc bút lông dầu.

Bao gồm Đỗ Tư Tiên và Dương Nghĩa, mọi người lần lượt tiến lên, dùng bút lông dầu viết tên mình lên người búp bê, sau đó Dương Nghĩa ôm búp bê lên, một mình đi về phía bồn tắm trong phòng vệ sinh đã được xả đầy nước.

Mọi người dõi theo Dương Nghĩa bước vào phòng vệ sinh tối om, tiện tay đóng cửa lại, không dám thở mạnh, cả phòng ngủ chính chìm vào một sự tĩnh lặng chết chóc.

Thời gian chậm rãi trôi đi, không biết đã qua bao lâu, cho đến khi mọi người bắt đầu có chút lo lắng, không biết có xảy ra chuyện gì không, thì trong phòng vệ sinh mới vang lên giọng nói của Dương Nghĩa.

“Búp bê, búp bê, thân thể mới đặt ở đây, mời ngươi sử dụng.”

Sau đó.

Anh ta lại nói thêm một câu: “Được rồi, đến chơi đi! Chúng ta làm quỷ trước.”

Một lát sau, Dương Nghĩa từ phòng vệ sinh bước ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn một vòng những người trong phòng, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Tiếp theo đến lượt ai?”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Kim bài nghĩa đen là “thẻ vàng”, chỉ hạng cao nhất, danh hiệu vinh dự, tượng trưng cho địa vị hoặc năng lực xuất chúng. Đả thủ nghĩa gốc là “người ra tay đánh”, chỉ thuộc hạ chuyên hành động, tay đấm, hoặc người có sức chiến đấu mạnh. Trong văn võ hiệp hay ngôn ngữ mạng, nó thường chỉ nhân vật “chuyên đi đánh thuê” hoặc “chiến binh chủ lực”. Kim bài đả thủ: ghép lại mang nghĩa tay đấm hạng vàng, cao thủ chủ lực, hoặc thuộc hạ tinh anh nhất trong một tập thể/đoàn đội, cụm từ này vừa có sắc thái ngầu lòi, vừa hơi hài hước chém gió, thường dùng để tự khoe khoang sức mạnh hay địa vị.
Kim bài nghĩa đen là “thẻ vàng”, chỉ hạng cao nhất, danh hiệu vinh dự, tượng trưng cho địa vị hoặc năng lực xuất chúng. Đả thủ nghĩa gốc là “người ra tay đánh”, chỉ thuộc hạ chuyên hành động, tay đấm, hoặc người có sức chiến đấu mạnh. Trong văn võ hiệp hay ngôn ngữ mạng, nó thường chỉ nhân vật “chuyên đi đánh thuê” hoặc “chiến binh chủ lực”. Kim bài đả thủ: ghép lại mang nghĩa tay đấm hạng vàng, cao thủ chủ lực, hoặc thuộc hạ tinh anh nhất trong một tập thể/đoàn đội, cụm từ này vừa có sắc thái ngầu lòi, vừa hơi hài hước chém gió, thường dùng để tự khoe khoang sức mạnh hay địa vị.
[Lên trên]
Chư hầu của chư hầu không phải là chư hầu của ta xuất phát từ tư tưởng chính trị – ngoại giao thời phong kiến Trung Quốc. Trong chế độ tông phiên, một nước lớn thường có chư hầu (nước phụ thuộc). Tuy nhiên, những chư hầu này đôi khi lại có nước phụ thuộc riêng. Ý nghĩa: "Chư hầu của chư hầu không trực thuộc ta." Nghĩa là chỉ có quan hệ ràng buộc trực tiếp mới được coi là thần phục, còn quan hệ gián tiếp thì không tính. Ví dụ: Nếu A là sếp của B, và B lại có cấp dưới là C → thì với A, C không được coi là “thuộc hạ trực tiếp”. A chỉ cần quản lý B, không cần quản lý C.
Chư hầu của chư hầu không phải là chư hầu của ta xuất phát từ tư tưởng chính trị – ngoại giao thời phong kiến Trung Quốc. Trong chế độ tông phiên, một nước lớn thường có chư hầu (nước phụ thuộc). Tuy nhiên, những chư hầu này đôi khi lại có nước phụ thuộc riêng. Ý nghĩa: "Chư hầu của chư hầu không trực thuộc ta." Nghĩa là chỉ có quan hệ ràng buộc trực tiếp mới được coi là thần phục, còn quan hệ gián tiếp thì không tính. Ví dụ: Nếu A là sếp của B, và B lại có cấp dưới là C → thì với A, C không được coi là “thuộc hạ trực tiếp”. A chỉ cần quản lý B, không cần quản lý C.
[Lên trên]
Ở các quán bar/club, Tequila Girl thường là những cô gái mặc đồ gợi cảm, đi quanh chào mời rượu tequila, trông rất “nổi bật” và khó mà hòa lẫn vào đám đông. Ở đây “Tequila Girl” là ẩn dụ mỉa mai, chỉ việc đội đặc nhiệm to con mặc đồ phục vụ mà hóa trang chẳng khác nào một màn diễn lố, còn “lộ liễu” hơn cả mấy cô tiếp rượu trong quán bar.
Ở các quán bar/club, Tequila Girl thường là những cô gái mặc đồ gợi cảm, đi quanh chào mời rượu tequila, trông rất “nổi bật” và khó mà hòa lẫn vào đám đông. Ở đây “Tequila Girl” là ẩn dụ mỉa mai, chỉ việc đội đặc nhiệm to con mặc đồ phục vụ mà hóa trang chẳng khác nào một màn diễn lố, còn “lộ liễu” hơn cả mấy cô tiếp rượu trong quán bar.