Cô là một sản phẩm lỗi.
Không cần người khác phải nói ra, chính cô cũng biết rõ.
Sản phẩm lỗi là gì? Là thứ có tính năng, chất lượng thấp kém. Cô không phải là sản phẩm lỗi thì còn có thể là gì? Và điều tàn nhẫn là, trong thế giới của cô, ngoài hàng chính phẩm ra, tất cả những thứ khác đều không có giá trị để tồn tại.
Cô biết rất rõ, hiểu một cách đau đớn như thể cơ thể bị xé toạc.
Bản thân mình không có giá trị để sống.
Điều đáng buồn nhất là cô quá thông minh, khiến cô hiểu rõ mồn một sự thật tàn khốc này.
Cô đã sống sót đến tận bây giờ trong địa ngục.
Cô nhận ra rằng, dưới chân mình chính là địa ngục.
Ở địa ngục không có giá trị, ở địa ngục không có ý nghĩa, ở địa ngục ngay cả việc hít thở cũng bị khiển trách.
Nhưng, cô đã từng hạnh phúc.
Bởi vì, cô còn có anh.
Anh, Fujisaki Saku, là ánh sáng duy nhất của cô.
Điều này sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Điều này tuyệt đối không thể bị lật đổ.
Dù cho Saku không hề biết gì về tất cả những gì cô phải chịu đựng.
Saku thực ra là một người tốt bụng, ngây thơ như một chú cừu. Nhưng cô dung túng điều đó. Tình yêu khiến cô chấp nhận tất cả con người anh.
Bây giờ, cô một mình ngước nhìn lên trời.
Khi tỉnh lại,
Tuyết.
Tuyết trắng xóa.
Lả tả, lả tả, rơi xuống một cách hư ảo.
Cảnh tượng này giống như…
…những cánh hoa anh đào của ngày hôm đó.


0 Bình luận