Arifureta After V
Chương 453: Arifureta After VTortus lữ hành kí58Tôi, không phải quái vật xấu đâu, puru puru
4 Bình luận - Độ dài: 15,223 từ - Cập nhật:
Arifureta chương 453: Arifureta After VTortus lữ hành kí58Tôi, không phải quái vật xấu đâu, puru puru
「Tôi vô cùng-, xin lỗi!!」
Lời tạ tội của công vương, vang vọng trên bãi bồi của ốc đảo lấp lánh kira kira.
Biểu cảm của nhóm Hajime thì đang co giật. Nhóm phụ huynh như Shuu hay Sumire thì đang lội ánh mắt đi với dáng vẻ không tìm ra câu từ nào.
Vì lời tạ tội là thanh âm giống như đang rỉ máu, không phải như vậy. Dĩ nhiên, vì khó mà đón nhận nó, không phải như vậy.
Hơn nữa, cũng không phải là bởi nhóm người hiếu sự đang tập trung đông hơn thêm một bậc nữa, lẫn vì họ đang trở nên im lặng như tờ.
Iya, chuyện đó thì cũng là lẽ đương nhiên nhưng, nguyên nhân lớn nhất, là vì một sự việc không thể nhìn nổi đến mức che mờ tình hình này đang lăn lốc dưới chân họ mà.
「U-, uu, cánh của mình......」
Thiên sứ một cánh, đang vừa ôm bụng, vừa co rút người lại. Vừa phát ra tiếng nghẹn ngào, vừa nhìn một bên cánh đã bị nghiền nát thành từng mảnh vụn của mình. Thật sự đáng buồn.
「Ai đó, hãy cho tôi chiếc cánh mới――」
Giáo tổ-sama đáng thương của Thiên sứ giáo đoàn với tay tới những tín giả. Vì Red 〇ll có thể ban cho người ta đôi cánh, như một lẽ đương nhiên không có ở đây, nên một tín giả hớt hải định nhường cho anh ta đôi cánh mình đang đeo trên lưng. Nhưng,
「Kẻ muốn bị nghiền nát cánh cùng với xương vai, bước ra trước đi.」
Vì đồng tử của công vương Ranzi đã ngoảnh nhìn về sau qua vai đang co lại, nên anh ta nhẹ nhàng mang nó trở lại.
「Muốn bị nghiền nát nó cùng với xương vai luôn à?」
「「「「「......」」」」」
Nhóm thiên sứ hàng rep 1:1 nhẹ nhàng gỡ cánh xuống bằng chuyển động không có dù chỉ một chút rồi loạn. Có vẻ như họ đã trở thành một nhóm người cơ bắp lực lưỡng chỉ mặc mỗi đồ phụ n――trang phục giám mục (?) với đường chẻ sâu một cách vô sự.
「Quá đáng ạ, Chichi-ue! Cái này là đàn áp bất chính――」
「Nuun-」
「A-----!?」
Thiên sứ một cánh hàng rep 1:1, đã bị giật mất chiếc cánh duy nhất đó. Phải chăng tại vì đó là lực đạo đến mức kéo đứt luôn cả sợi đai đeo lưng có vẻ như rất bền chắc, mà coi bộ tổn hại sâu sắc đã vào đến hai vai.
「Nếu Kaori-sama muốn thì ta sẽ cho phép. Nhưng, ta chắc chắn đã ra lệnh rằng cho đến lúc đó thì hãy dừng ở việc đề án thôi.」
Iya, Ranzi-san...... hai vai của con trai-san, đang treo lủng lẳng mất rồi đó ạ. Anh ta đang trợn mắt trắng dã vì đau đớn đó ạ...... nhóm Hajime muốn tsukkomi như thế.
Dĩ nhiên, tại vì từ toàn thân của Ranzi đang phát ra nộ khí và bá khí giống như thậm chí là đang Genkai Toppa nên họ chẳng thể nói gì cả.
「Kaori-dono.」
「Zâng-」
Kaori đã ngất xỉu trước cảnh quang gây sốc quá đỗi song, dường như cô đã tỉnh lại từ lúc nào chẳng hay. Có lẽ, là nhờ ơn tiếng xung kích giống như đại pháo lúc công vương punch ấn ngập vào bụng của con trai mình đúng chứ.
Vì biểu cảm ra vẻ xin lỗi, nếu nói cho rõ hơn là ôn hòa tạo ra hảo cảm cho người khác một cách đột ngột của Ranzi đó hướng vào mình, nên cô bất giác nhẫy cẫng lên. Khuôn mặt quỷ một khắc trước đó sẽ chồng lên hai lớp như dư ảnh mất......
「Như ngài đang thấy, đứa con trai ngu ngốc của tôi có vấn đề về đầu óc...... cơ mà không phải, đang không thể nắm bắt rõ được lòng cảm kích và tín ngưỡng đối với ngài.」
「Hoàn toàn không thể che giấu được gì nhưng tôi đồng ý ạ.」
Kaori cũng tương đối phũ phàng. Tomoichi-papa và Kaoruko-mama hướng vào cô ánh mắt chưng hửng. Rằng, chẳng phải là không tốt khi đối diện với công vương-sama, và nói là con trai của ông có vấn đề về đầu óc đó, sao!?
「Tôi thì có lẽ nên nói là khó lí giải được tất cả những gì mà bọn chúng quyết định, và nghĩ rằng đầu óc của bọn chúng có vấn đề nhưng mà.」
「Tôi kịch liệt đồng ý ạ.」
「Tuy nói vậy, nhưng vì việc vô lí chén ép bọn chúng đang đạt tới lãnh vực của tín ngưỡng thì chỉ sinh ra vấn đề mới thôi, nên tôi đã hoàn toàn chỉ còn cách ôm đầu ạ.」
「Tôi kịch liệt đồng ý ạ.」
「Bởi vậy, tất cả những quyết định có vấn đề về đầu óc thì, ít nhất hãy nhận được sự cho phép của Kaori-sama rồi mới thực hiện, tôi đã phát hiệu lệnh trên tư cách quốc chủ nhưng mà......」
Có vẻ như họ đã làm loạn. Thật ra thì, cả việc Ranzi đã không thể ngay lập tức đến đón tiếp họ, là vì đối ứng với Thiên sứ giáo đoàn mà ra.
Ông ấy đã định không nói cho nhóm Vyz biết về khả năng nhóm Hajime sẽ viếng thăm, và lấy một lí do tùy tiện, để nhốt họ vào tổng hành dinh của Thiên sứ giáo đoàn đã được cho phép xây dựng đáp ứng yêu cầu của họ trước.
Song, thông tin đã bị rò rỉ từ đâu đó, họ đã ngửi được sự viếng thăm của nhóm Hajime, và cuối cùng là làm đến cái bộ dạng thế này, với chủ tâm ra mắt công chúng cho một cuộc tái ngộ đỉnh cao.
「Trước mắt thì, xin hãy để tôi xác nhận, Kaori-dono. Cái này, ngài sẽ công nh――」
「Kiên quyết từ chối.」
「Xin chân thành cảm ơn ạ!」
Tại sao, Ranzi-san lại nói một lời cảm ơn sâu sắc vậy. Có thể thấy lấp ló sự sâu xa trong nỗi khổ não ở vị trí đứng hai bên giữa quốc chủ và một người cha. Tomoichi, Shuu, Shuuzou, và Koichi đang ngơ ngác, lấy lại tỉnh táo, và hướng tới ông ấy ánh mắt đồng cảm.
Vyz và những giáo đoàn viên làm khuôn mặt sốc như thể họ thậm chí vừa bị sét đánh.
「K, không thể nào...... xin hãy suy nghĩ lại! Bộ trang phục này đi cùng với việc tồn tại của chúng thần gần với Thiên sứ-sama dù chỉ một chút, còn là thứ tuyệt vời khiến cho thật nhiều người hiểu rằng chúng thần là sứ giả của Thiên sứ-sama chỉ qua một cái nhìn――」
「Ngược lại thì, xin hãy giải tán cả giáo đoàn.」
「Dạ thưa chuyện vô lí như vậy thì!?」
Kaori làm mặt đơ. Một Kaori thế này, mình chưa bao giờ thấy đó!, việc không thể nhìn ra một biểu cảm nào đến mức quý song thân của cô cảm thấy sốc. Như tương phản với điều đó thì nhóm giáo đoàn viên đang xôn xao cùng nét mặt bi tráng.
Và, lúc đó một người đã đặt bàn tay lên vai của Kaori *pon-*.
「Mọi người, hãy bình tĩnh một chút thôi nào.」
「A, Aichan-sensei......」
Là Aiko. Biểu cảm từ ái thật ghê gớm. Thế này, nói sao đây, nó đang chứa chan sự từ ái một cách cực kỳ. Với điều này thì không chỉ nhóm Kaori, mà đến cả Vyz lẫn nhóm giáo đoán viên đều tròn mắt.
「Ai đó tôn kính ai đó, bắt chước theo hành động tốt đó, và lại cứu giúp cho ai đó...... Bản thân cách sống đó là một điều tuyệt vời ạ.」
「......C, chuyện đó thì đúng nhưng mà......」
「Đúng thật, vẻ ngoài thế kia có lẽ là quá trớn rồi. Chỉ với việc bắt mắt theo chiều hướng xấu, thì không khó để hình ảnh của Kaori-san bị tổn hại theo ạ.」
「Đúng vậy nhỉ! Nếu vậy thì quả nhiên――」
「Ngay từ đầu thìì! Điều quan trọng không phải hình dáng mà là cách hành động. Muốn giúp đỡ người đang gặp khó khăn, chẳng phải chính cảm xúc và hành động đó mới là thứ quan trọng hay sao ạ?」
「「「「N, nữ thần-sama......」」」」
「A re? Aichan-sensei?」
Aiko-sensei bước ra phía trước Kaori, dang hai tay, và quét ánh mắt qua nhóm giáo đoàn viên! Với chuyện này thì nhóm Hajime cũng đang tròn mắt! Iya, họ đang khiếp đảm vì bằng cách nào đó đã đoán ra ý đồ thật của cô!
「Đối với mọi người thì đều quan trọng là gì ạ!? Việc sùng bái Thiên sứ-sama sao ạ!? Hay là việc có thể giúp đỡ cho ai đó giống như cô ấy ạ!? Ý nghĩa cho sự kết thành của Thiên sứ giáo đoàn!? Cùng với bản chất giáo lí của nó!?」
「G, giáo lí thật sự của chúng thần......」
「Nee, Aichan-sensei. Hãy im lặng chút thôi? Hãy kéo khóa miệng――」
Kaori đang nói gì đó ở phía sau nhưng mà, Aichan-sensei không dừng lại. Không đời nào dừng lại! Cô sẽ không để cho họ giải tán, đúng theo ý của Kaori! Nhất quyết!!
Houra, Vyz-kun đang lung lay. Cú đấm vào bụng đã nhận từ phụ thân thì có là gì. Anh ta đặt tay lên ngực mình, và đang cố gắng nhớ lại con tim ban đầu. Nhóm giáo đoàn viên cũng thế.
「Đã, hiểu ra rồi nhỉ? Giáo tổ của Thiên sứ giáo đoàn-san.」
「Nữ thần-sama...... Thần, thần-」
「Không sao đâu. Con người sẽ học hỏi từ thất bại ạ. Để được Thiên sứ-sama công nhận, thì lần sau chỉ cần vừa lắng nghe cả ý kiến xung quanh một cách đàng hoàng, vừa tiến bước là được ạ.」
「Thật là lòng từ bi sâu nặng...... Quả không hổ danh Nữ thần-sama mà nhóm David-dono tôn sùng......」
「Bọn họ cũng có chỗ rất sai lầm trong suy nghĩ dành cho tôi ạ. Xin làm ơn hãy trở thành tấm gương, để cùng bước với họ giúp cho tôi. Tại vì, chắc chắn nơi mà mọi người nhắm đến là giống nhau mà!」
「Vân-, VÂN-!! Những lời vàng ngọc của Nữ thần-sama, thần đã tiếp nhận một cách chắc chắn ạ! Thần xin thề rằng sẽ sửa lại lỗi lầm ạ! Đúng vậy chứ, các cậuu!!」
「「「「「OoOOOOOO-!!」」」」」
Ở phía sau, Kaori đang khóc và bám vào cậu「Hajime-kun-, làm ơn mà ngăn họ lại đi! Thế nào đó đang trở thành diễn biến bản thân giáo đoàn sẽ không giải tán đóó!」, nhưng Hajime nhìn xung quanh, nhìn Kaori, và từ từ tránh ánh mắt đi.
Đã là tình huống mà ngay cả Hajime cũng khó lòng ngăn cản. Với đám đông hiếu sự đã lặng như tờ và nhìn diễn biến của sự việc, thì sự cảm động bí ẩn đang lan rộng.
Tuy hiểu cảm xúc tôn kính Kaori-sama nhưng, quả nhiên là đầu óc có vấn đề đó...... cả những người cảm thấy như vậy, cũng đang cất lên tiếng reo hò với nhóm Vyz dường như sẽ có thể vận hành giáo đoàn cho ra hồn, và những lời vạch rõ chỗ sai, rồi dẫn lối cho họ của Nữ thần-sama ở phe phái khác.
「Kaori-sama, chúng thần đã tỉnh ngộ rồi ạ. Thành thật xin lỗi, vì đã khiến ngài lao tâm ạ!」
「Ưm, trong một thoáng thì tôi đã cảm thấy lao tâm khủng khiếp đó. Bởi vậy, nếu đã tỉnh ra rồi thì xin hãy giải t――」
「Từ giờ chúng thần định sẽ hướng mắt tới người khác, và dạy cho họ biết cái gì là con đường cứu tế ạ! Dĩ nhiên, trang phục cũng sẽ thay mới hoàn toàn ạ!」
「Không, thay vì trang phục thì bản thân giáo đoàn――」
「Vậy thì xin thất lễ ạ. Vì chúng thần phải thay bộ trang phục đầu óc có vấn đề này, càng sớm hơn một khắc càng tốt mà!」
「Tự nói luôn à!? Cơ mà, không phải thế! Hãy nghe tôi n―」
「Đi thôi, các cậu! Chính từ giờ trở đi chúng ta sẽ không chạy theo những thứ kỳ quặc và thực hành giáo lí một cách chân chất, xác thực!」
「「「「「OoOOOOOO-!!」」」」」
「Các người vừa được bảo rằng hãy nghe người ta nói đó nhỉỉ----!?」
Đám đông hiếu sự đang cực kỳ phấn khích. Những tiếng cổ vũ「Cố lên~~」được gửi tới quyết tâm ấp ủ trong lòng về một tân sinh Thiên sứ giáo đoàn.
Kaori ôm mặt bằng hai tay.
Vyz thi lễ một cái với cả nhóm Hajime, rồi vụt chạy khỏi đó *da-*.
Song, lúc tiến lên một chút, thì Vyz đứng sững lại với dáng vẻ như đã nhớ ra gì đó và ngoái đầu về sau. Rồi, ngay cả trong khi băn khoan, với thái độ đã quyết định được chủ ý,
「Kaori-samaa-!!」
「......Vâng?」
「Hello new world thì có vấn đề gì không ạ!?」
Chỉ toàn là vấn đề đó. Konichiwa thế giới mời là gì vậy hả...... tuy phiên bản Kaori giữ những suy nghĩ đó trong lòng đã lấp ló gương mặt, song với Kaori đã không còn khí lực để ngăn họ lại thì, vẫn ôm ấp nguyên đó ý định từ bỏ,
「......Chẳng phải thích gì làm nấy là được hay sao ta.」
Chẳng thể làm gì khác ngoài nói vậy.
Biểu cảm của Vyz và nhóm giáo đoàn viên-san bừng sáng *PAa-!!!*. Từ đám đông hiếu sự thì những tiếng hô「Chúc mừng!」「Chúc mừng!」cũng vang lên liên hồi.
Nhóm Vyz đứng thẳng lại với tiến bước chân *ZA-*, hai tay dang rộng ra giống như đôi cánh, và hòa xướng như chỉ muốn nói rằng hãy vang khắp thế gian.
「「「「「HELLO---, NEW WORLD!!」」」」」
Cứ thế, cơn bão đã rời khỏi đó.
Thứ bị bỏ lại, là Đại thiên sứ-sama đứng như trời trồng trong khi vẫn ôm mặt bằng hai tay, với Nữ thần-sama đặt một bàn tay đặt lên vai cô, và trưng ra biểu cảm dịu dàng......
「Fufufu-, từ giờ trở đi thì những người bị tôn sùng chúng ta, hãy cùng thân thiết với nhau thôi nhé? ......Cô sẽ không cho phép chỉ có một mình em thoát được khỏi địa ngục của sự xấu hổ đâu đó? Phải, Sensei tuyệt đối sẽ không cho phép!」
「Ai-chan là đồ ác maa-----!!」
Aiko mỉm cười với biểu cảm như muốn nói rằng「Đúng như kế hoạch-」giống một ngưởi sử dụng cuốn vở của cái chết nào đó, ra là vậy, chẳng những không phải nữ thần, cũng chẳng phải sensei mà y hệt ác ma. Từ điểm cô là Nữ thần-sama của ma vương, thì theo một nghĩa, chắc là có thể nói rằng cực kỳ phù hợp.
Akiko-okaasan đang cực lực xin lỗi vợ chồng Shirasaki「Xin lỗi-, thật sự xin lỗi về đứa con gái ngốc nhà tôi!」, nhưng về phía Tomoichi và Kaoruko thì ngay cả trong khi cười khổ rằng「Theo một nghĩa thì, đã giúp con gái tôi được tông sùng một cách đàng hoàng rồi mà......」, thì vẫn không có vẻ gì là giận dữ.
Hơn là chuyện đó.
Ánh mắt chằm chằm của Kirino và Koichi hướng vào Hajime.
「Một Sensei thuần khiết như thế, mà lại học được thuật phiến động giống như ác ma, nhỉỉ?」
「Bộ dạng thế kìa, là do ai đã làm vậy cà?」
「......Gohon-. Cháu nghĩ rằng chắc chắn là đứa con trai đáng thương đã chịu sự giáo dục anh tài của văn hóa ngầm từ cha mẹ ạ.」
「「Không phải là đùn đẩy trách nhiệm quá đáng à!?」」
Kháng nghị của Shuu và Sumire, bởi ánh mắt kiểu「Maa, là nhà Nagumo mà nhỉ」dồ dồn vào từ ngay cả nhóm Yue, đã chỉ còn là thứ bao chứa trong nó sự âm hưởng vô ích.
「E~, gohon-. Một lần nữa, đã cất công viếng thăm rồi mà đứa con trai ngu muội của tôi lại gây phiền hà cho các vị.」
Trong khi bầu không khí không thể diễn tả đang lan rộng, Ranzi cố gắng tạo ra không khí hoan nghênh.
「Chào mừng, đến với công đô. Tôi là Ranzi Forward Zengen. Xin hoan nghênh các vị trên tư cách công vương.」
Ông ấy đang cân nhắc đến những người xung quanh đúng chứ. Được thể hiện sự hoan nghênh với gương mặt trên tư cách công vương thay vì cá nhân Ranzi, Hajime không phải người xa lạ cũng đọc bầu không khí, và đáp lại cái bắt tay đã được đưa ra ngay cả trong khi cười khổ.
「Cảm ơn vì lời mời, công vương Ranzi. Ở phía sau là gia đình của tôi. Tuy không thể lưu lại đây quá lâu nhưng, bọn tôi mạn phép ghé vào vì muốn nhìn thoáng qua ốc đảo và thành phố của sa mạc. Sẽ làm phiền ông một chút.」
「Đây là vinh dự không gì sánh bằng, Hajime-dono.」
Cảm giác được tình thân ái giữa ma vương sát thần và công vương, người người của thành phố lại cất lên tiếng reo hò lần nữa. Có thể nghe thấy cả những lời táng tụng như「Ma vương bệ hạ vạn tuế」「Thiên sứ-sama vạn tuế!」.
Thêm nữa, có vẻ như những người trong thành phố nghe thấy tiêng huyên náo, đang kéo đến như nước lũ để cố gắng chiêm ngưỡng quý đoàn ma vương dù chỉ qua một cái nhìn. Đến cả bờ bên kia của ốc đảo, thì lượng người cũng đang tăng lên từng khắc một.
「Xin lỗi ha. Dù hẳn là chuyến du lịch cá nhân, vậy mà đã hoàn toàn trở nên giống như một cuộc ngoại giao mất rồi.」
Ranzi len lén mang lên gương mặt của một người bạn rồi lại thể hiện biểu cảm khó xử. Hajime nhún vai với không một chút dáng vẻ bận tâm.
「Tôi đã bỏ cuộc rồi. Dù tới thị trấn nào đi nữa thì cũng đã không thể không dính dáng tới mấy vụ xô bồ ha.」
「Haha-, chuyện đó thì chuyện đó thì. Thế nào đó thật khiến người ta lĩnh hội về việc cậu được gọi là ma vương ha?」
Với sự nhẹ nhàng như thể những người bạn thân đã xa cách vài năm, nhóm Shuu với Sumire có vẻ mặt hơi giần giật trước sự đông đảo của những người đang tăng lên, hướng ý thức trở về hai người, và làm biểu cảm có chút ngạc nhiên.
Ranzi, quả nhiên bằng biểu cảm hiền hòa, chứa đầy thân ái cùng kính ý, như thế bầu không khí giống như quỷ thần ban nãy chỉ là ảo giác, tự mình đưa tay ra với nhóm Shuu và Sumire.
Ngay cả trong khi nhún nhường, nhóm Shuu vẫn đáp lại bầu không khí hoan nghênh như đang ứa ra của công chủ một cách vui vẻ, mà không có sự căng thẳng đến nổi sử dụng kính ngữ kỳ lạ như lần đầu tiên họ gặp gỡ vương tộc.
Khi chuỗi chào hỏi đã xong, thì Ranzi một lần nữa đưa mắt nhìn xung quanh. Những binh sĩ thuộc quân công quốc đã hành động, và đang trở thành đê ngăn sóng để dân chúng không ồ ạt tràn đến, song nhìn ra xa thì vẫn có thể hiểu rằng vòng người đang tăng lên một cách đều đặn.
Chắc hẳn thông báo về chuyến viếng thăm đang lan truyền khắp đô thị ở thì hiện tại tiếp diễn.
「Giờ thì, tôi có một đề nghị nhưng mà.」
Sau khi làm vẻ mặt nghĩ ngợi một chút, Ranzi quay mặt trở về chỗ Hajime.
「Hajime-dono, đang trong chuyến đi nhìn lại quá khứ ở khắp các vùng đất ha?」
「Aa, tôi nghĩ rằng đã từng cho ông xem để thông báo tình hình ở lâu đài ma vương trước trận quyết chiến nhưng mà, bọn tôi đang biến quá khứ thành thước phim và đi nơi này nơi đó để xem. Quả nhiên, tôi sẽ không chiếu lại quá khứ ở giữa thành phố nhưng mà ha.」
「Umu. Vì sẽ trở nên náo động ha. Cậu cũng không có dự định ở đây đúng chứ. Nhưng, nên nói là may hay rủi đây, nó đang trở nên ồn ào rồi.」
Ranzi nở nụ cười tỏ vẻ tinh nghịch. Hajime bật ra giọng nói lĩnh hội「Aa~」.
Ra là vậy, đúng thật dù có chiếu lại quá khứ việc đã xảy ra ở ốc đảo, thì đã không còn trở thành vấn đề nữa rồi đúng chứ. Đối với dân chúng, là sẽ có thể được tận mắt chứng kiến một vĩ nghiệp của truyền thuyết đang sống.
「Mọi người cũng thấy sao? Sự cứu tế mà đất nước của chúng tôi đã được quý con trai và quý con gái làm cho, đối với tôi mà nói là thứ muốn mọi người nhất định hãy xem nhưng mà.」
Đồng tử của Ranzi sáng lấp lánh, Bản thân ông ấy, muốn càng nhiều dù chỉ thêm một người biết về sự cứu tế trước đây, muốn được lí giải rằng bản thân họ đã cảm kích, và cảm động đến mức nào, suy nghĩ như thế đang ứa ra không biết điểm dừng.
「Nếu không gây ra trở ngại gì thì tôi cũng nhất định muốn xem nhưng mà haa......」
「Phải, quả nhiên. Với sự chú ý này thì có vẻ như không thể đi tham quan trong thành phố rồi nhỉ. Ít nhất là nếu như có cơ hội để xem thì, nhé?」
Với sự đồng ý có phần khiên cưỡng của Shuu và Sumire, nhóm Tomoichi cũng gật đầu.
Nếu muốn làm, thì việc khiến cho đám động giải tán một cách cưỡng chế là khả thi đúng chứ. Hiệu lệnh của công vương với Hajime thì đương nhiên, còn nếu định di chuyển họ với tâm lí đám đông, thì có thể can thiệp vào ý thức bằng ma pháp quy mô lớn của Yue.
Nhưng, với việc đối ứng dành cho những người đã tập trung đến vì cảm xúc kính yêu còn hơn cả lòng hiếu kỳ, dù không khiến nhóm Hajime thấy lúng túng, thì nhóm phụ huynh cũng sẽ để tâm đúng chứ.
Nếu vậy thì, đề nghị hãy để cho những người xung quanh cũng cùng thưởng thức của Ranzi thì, kể cả với ý nghĩa đó thì cũng có thể xem là việc tốt.
「Nếu thế thì...... để dân chúng đã kinh ngạc không trở nên hốt hoảng thì, ít nhất cũng nên thông báo trước à.」
Trong khi nhờ Tio chiếu lại qua khứ, Hajime đưa cho Ranzi tạo tác dùng để khếch đại giọng nói.
Được thông báo về sự kiện bất ngờ là chiếu lại quá khứ từ công vương, âm hưởng thậm chí giống với tiếng reo hò đang lan rộng nhưng, ngay khi Tio triển khai chiếu lại quá khứ trên ốc dảo, thì ai nấy đều ngậm miệng lại.
Vì tiếng nín thở vang lên khắp nơi trước hung thủ đã từng khiến cho người dân của công đô khốn đốn, đang nổi lên. Con ma thú dạng slime khổng lồ làm tổ trong ốc đảo.
Lúc vô số xúc tu không thể đếm xuể đã được phóng ra từ thứ trông như một ngọn núi đó, dù biết đó chỉ là một thước phim đi nữa thì tiếng la hét vẫn vang lên từ khắp nơi.
Khi Yue và Tio không để cho những thứ đó tới gần dù chỉ một cái, và cuối cùng Hajime kết liễu nó với nhất kích bằng thiểm quang màu đỏ thẫm, thì sau một thoáng tĩnh lặng, tiếng reo hò đã lan rộng.
Thời gian tiến liền một mạch, và nhóm Hajime đã có trong tay Ma pháp tái tạo đến thăm Ankaji một lần nữa.
Quang cảnh ốc đảo vẫn bị ô nhiễm nguyên đó dù đã đánh bại con slime khổng lồ, được bao bọc trong ánh sáng màu tím nhạt bởi Ma pháp tái tạo của Kaori, có sự đẹp đẽ không thể diễn tả bằng lời.
Những tiếng reo họ một lần nữa bị sự tĩnh lặng chi phối. Nhưng, điều đó, không phải là thứ đến từ sự kinh hãi như ban nãy, mà chỉ liếc qua thôi cũng rõ ràng là bởi niềm cảm động khi tận mắt chứng kiến sự thần bí không thể tưởng tượng nổi nó thuộc về thế giới này.
Thuộc hạ của Ranzi trong thước phim quá khứ đang kiểm tra chất lượng nước.
――Nó đang quay trở lại
――Hãy lặp lại, lần nữa giùm ta
Trước những lời thông báo giống như tiếng thì thầm rằng không thể tin nổi của thuộc hạ, Ranzi trong quá khứ xác nhận bằng giọng nói chẳng thể giấu nổi sự run run.
Những lời đối đáp đó, Ranzi đã cố tình sử dụng tạo tác dùng để khuếch đại âm thanh mà mình vẫn đang giữ nguyên, để truyền đạt nó một cách rộng rãi tới quần chúng.
Đương nhiên, thông báo cuối cùng thì rõ ràng, cùng với sự cảm động như thể sắp khóc đến nơi và nhiệt lượng một cách chắc chắn.
――Ốc đảo không có gì dị thường! Là ốc đảo ban đầu ạ! Nó đã được tịnh hóa một cách hoàn toàn rồi ạ!
Một vụ nổ đã phát sinh. Tiếng reo hò vang dội đã lan ra một cách đồng loại khiến người ta ảo giác như vậy. Không chỉ tiếng reo hò vang lên từ thước phim quá khứ. Mà còn tiếng reo hò của những con người đã tận mắt chứng kiến một phần của truyền thuyết, lúc này, trong hiện thực.
Ma vương bệ hạ vạn tuế!
Đại thiên sứ-sama vạn tuế!
Xướng ca đó dần dần gia tăng về nhiệt lượng và âm lượng rồi lan rộng. Không khí đang rung chuyển, nhiệt khí khủng khiếp đến mức mặt của ốc đảo hơi gợn sóng. Không, phải chăng đã nên gọi là sự cuồng nhiệt.
「Kaori-oneechan, vô cùng đẹp! Thật đáng ngạc nhiên!」
「V, vậy sao ta? Ehehe.」
「Đúng như lời Myuu-chan nói đó, Kaori. Tớ đã vô thức nhìn đắm đuối đó.」
「Đến cả Shizuku-chan! Mou, đã nói là xấu hổ rồi mà.」
「Quả không hổ danh con gái của Tou-san! Thật sự là Đại thiên sứ! Chuyện này thì dù giáo đoàn được thành lập thì cũng có thể gật đầu đó! Ngược lại thì, tín giả vẫn còn chưa đ――」
「Otou-san! Đừng có nói chuyện đó!」
Với Myuu hướng tới mình sự tán thưởng ngây thơ và vô tà, gương mặt của cô nhão ra một cách sung sướng, ửng hồng đôi má một cách ngượng ngùng với những lời của Shizuku, rồi trừng mắt *ki-* vào cha mình. Tomoichi-papa, xụi lơ.
Trong khi cũng khó mà nghe được cuộc trò chuyện với dàn hòa xướng, Yue ngay cả trong khi dựng kết giới cách âm, chỉ có một mình cô là hướng ánh mắt chằm chằm ra chiều bất mãn vào Kaori.
「......Muu. Thế nào đó tôi có thể nghe thấy kha khá mấy giọng nói kiểu “Quả không hổ danh vợ cả-sama của ma vương-sama!” nhưng mà? Cái này là nói về Kaori?」
「Về mặt tình hình thì đúng là vậy nhỉ? Mọi người đang nhìn nhận như vậy mất rồi nhỉ! Xin lỗi nhé, Yue!」
Nụ cười nở rộ trông chẳng hề có dù chỉ một chút suy nghĩ xin lỗi. Yue-sama, nổi gân xanh trong nháy mắt.
Song, cô liền thở dài một chút, và làm ánh mắt dịu dàng đến mức ngay chính Kaori cũng giật mình.
「......Thực chất thì, một mình cô, đã liên tục nâng đỡ cho người người bị bệnh ma hành hạ trong những hai ngày. Và, cô đã lĩnh hội Ma pháp thần đại một cách đàng hoàng, cũng cho ra kết quả thế này.」
「Yu, Yue? Cô làm sao vậy? Ăn phải cái gì không tốt――」
「......Im lặng, Bakaori. Tôi chỉ là, muốn nói những gì mà đã không nói vào lúc đó thôi.」
Cô nhẹ nhàng vươn tay ra. Bàn tay của Yue chạm lên đầu của Kaori.
「......Maa, dù ít dù nhiều, chỉ một chút thôi...... với Kaori thì...... cô đã cố gắng rồi.」
「............Gì vậy, cái “cô đã cố gắng rồi” thấm đẫm cảm giác gượng gạo đó. Mou............ chính vì chỗ như thế nhé!」
Tuy mắt của cô đang được giấu đi bởi tóc mái, nhưng đến cả đôi má đỏ ửng thì không thể giấu được.
Và, không có người nào là không để ý đến việc mép tai của Yue cười tươi rói, trong khi ghé mắt nhìn vào biểu cảm của Kaori đó với việc cách biệt chiều cao hai người là vừa đúng, và độc chiếm nó, cũng lại hơi đỏ lên.
「Papa!」
「Gì vậy, Myuu.」
「Đây là cái tee tee saoo!?」
「Fu-, con đã hoàn toàn lí giải được nó ha, Myuu.」
「Hajime-san, Myuu...... lại học mấy cái tri thức kiểu đó......」
Remia-mama cười khổ, trước mắt là để chuyện này sang một bên. Khi hai cha con đều gật đầu với nhau ưm ưm, như đã cảm nhận đến tận gốc, thì bằng cách nào đó cô cũng đã nhận thức được bầu không khí thần thánh của “Vợ cả-sama thật sự của ma vương” và “Đại thiên sứ-sama của ma vương” rồi đúng chứ.
Quần chúng cũng lại cất lên giọng nói đầy phấn khích.
Với「Ara maa♪」của nhóm phụ huynh, thì Yue với Kaori giật mình tách nhau ra và quay lưng về phía nhau, song đã trễ về đủ thứ chuyện.
「Một lần nữa, xin hãy để cho tôi cảm tạ. Hajime-dono, Kaori-dono, rồi nhóm Yue-dono, và cả quý gia đình đã nuôi nấng dạy dỗ được những vị con trai, con gái tuyệt vời thế này. Dân chúng của sa mạc, nhất quyết sẽ không quên ân nghĩa này.
Ranzi mỉm cười nhìn Yue và Kaori, một lần nữa đưa bàn tay ra tỏ ý muốn bắt tay.
Ngay cả trong khi đáp lại điều đó, Hajime vẫn gãi má với vẻ có chút không thoải mái.
「Vì khía cạnh tiện đường mạnh hơn, nên quả nhiên được cảm tạ nhiều lần như thế thì tôi sẽ thấy nhột nhưng mà...... Đặc biệt là, bọn tôi đã nhận được sự tiếp đãi phá cách ở công quốc. Nên đối với tôi thì, tôi nghĩ rằng với điều đó đôi bên sẽ cùng có lợi.」
「Tiếp đãi? Tôi nghĩ rằng việc hoang nghênh đoàn anh hùng cứu quốc là điều đương nhiên nhưng mà?」
「Iya, không phải chỗ đó.」
Hajime đưa mắt cho Tio. Tio đoán được ý đồ đó, để cho giọng nói đã được khuếch đại bằng ma pháp phong thuộc tính vang lên với một phần dân chúng. Rằng「Hãy làm thoáng chỗ đó một chút giùm tôi」.
Cũng có sự điều động của nhóm binh sĩ, mà đã chừa ra được một khoảng trống gần như ngay lập tức. Khi thực hiện chiến lại quá khứ ở chỗ đó, thì thứ đã phát lên là quang cảnh của cuộc săn kẻ dị giáo trước đây.
Với nhóm tư tế và kỵ sĩ thần điiện định áp giải Hajime bằng cái mác kẻ dị giáo, thì người đã đứng chắn đường một cách trực diện và nói “không”, rõ ràng là Ranzi.
「Lúc nghe chuyện thì, tôi đã nghĩ rằng không lẽ nào đó ạ.」
Vừa nhìn Ranzi vặn vẹo khuôn mặt khi nghe tuyên bố của tư tế, và thuộc hạ của ông ấy đang tỏ ra lo lắng trong quá khứ, Liliana vừa nói.
「Quyền uy của giáo hội là tuyệt đối ạ. Mấy việc như bao che cho người đã bị nhận định là kẻ dị giáo, là chuyện không thể cho dù trời đất có đảo lộn ạ. Nếu hỏi vì sao, là bởi nó đồng nghĩa với việc tuyên bố rằng bản thân sẽ trở thành kẻ địch của thế giới mà.」
Mặc dù như thế, Ranzi trong quá khứ đã nhắm mắt lại, sau một nhịp với khuôn mặt của công vương đã quyết giác ngộ, đập thẳng câu trả lời vào tư tế đang bảo ông ấy giao nhóm Hajime ra.
Rằng, Ta từ chối.
Rằng, Ta sẽ không cho phép việc đối địch với những đại ân nhân.
Ông ấy dám hùng hổ nói ra việc chính quyết định của giáo hội đã thực hiện nhận định kẻ dị giáo mới là sai lầm, một cách không thể rõ ràng hơn.
Với chuyện này thì nhóm Hajime vào lúc đó cũng bất ngờ. Đến mức cậu bất giác xác nhận rằng「Có được không vậy?」.
「Tôi vẫn thường nghe rằng dân của sa mạc, vì đã nâng đỡ nhau và sống trong môi trường khắc nghiệt cho đến giờ, mà sức đoàn kết đó là đứng đầu bắc đại lục nhưng mà...... Được tận mắt nhìn thấy trong thực tế thế này thì...... Tuy không thể diễn tả trôi chảy bằng lời nhưng, tôi nghĩ rằng vương quốc cũng phải học tập mới được nhé.」
「Được công chúa Liliana nói thế là cực điểm của sự vinh quang đó.」
Trong thước phim quá khứ, chiếu lên dáng vẻ trừng mắt nhìn vào kỵ sĩ thần điện của không chỉ có thuộc hạ của Ranzi, mà đến cả người người trong thành phố, nhằm bảo vệ cho nhóm Hajime.
Cả những người ngoài công quốc không biết đến chuyện vào lúc đó, cũng hướng tới những người công quốc đang ở ngay gần đó ánh mắt chứa chan sự ngạc nhiên và tán thưởng, như thể họ đang hết sức ngỡ ngàng với điều này.
Những người đã ở giữa vòng xoáy vào lúc đó, cũng đang có mặt ở nơi này đúng chứ. Có thể trông thấy ở khắp nơi quang cảnh họ được hướng vào ánh mắt ý nói rằng, Không lẽ nào, cả anh nữa à?, và gật đầu như đang ngượng ngùng, hay có lẽ là tự hào.
「Chuyện này thì...... nói sao đây...... Kuu-」
「Khoan đã Anata, cái gì mà lại khóc vậy hả.」
Shuu bưng mặt, và ngay cả trong khi chọc vào bên sườn của ông xã, thì mắt của Sumire vẫn có những giọt sáng tụ lại ở đuôi mắt.
「Oi oi, cái gì mà cả hai người đều khóc vậy?」
「B, biết làm sao được đúng chứ? Con trai mình...... lại được ngần này người che chở...... có cha mẹ nào mà lại không cảm thấy vui chứ!」
「Iya, tại sao lại có vẻ nổi nóng vậy hả......」
「Thế nào đó như này, cảm xúc trở nên uwaa-- đó! Con hiểu đúng chứ!」
Có vẻ như họ hiểu. Ít nhất thì nhóm Tomoichi với Kaoruko, hiểu rất rõ trên tư cách phụ huynh. Họ đang gật đầu dữ dội mà, cả Tomoichi lẫn Kaoruko đều có biểu cảm như đang nghiến chặt răng một cách không sao chịu nổi.
Lúc đó, lời kêu gọi tới quốc dân của Ranzi đã vang vọng.
Đó không phải biện giải cũng chẳng phải thuyết phục.
――Hãy đưa ra quyết định bằng trái tim của mình!
Mặc kệ anh hùng cứu quốc chết. Hay là bảo vệ họ.
Công vương đã quyết định rằng sẽ bảo vệ. Và không có người dân của sa mạc nào lại chẳng nói gót ông ấy. Điều đó chắc chắn, cũng là khoảnh khắc mà niềm kiêu hãnh của người dân sa mạc, đã chiến thắng trước tín ngưỡng bị ép buộc một cách không hợp đạo lí.
Trước dân chúng đã nổi lên sát khí với sự quyết giác ngộ một cách kiên trung, đến cả tư tế và nhóm kỵ sĩ thần điện ra vẻ như thế cũng chỉ biết rút lui trong sự lấm lét.
Khi thước phim quá khứ kết thúc với điều đó làm cảnh cuối, lần này đại hợp xướng của những lời tán tụng ca ngợi Ranzi và công quốc đã lan rộng.
Dù sao đi nữa, họ đã bảo vệ đoàn ma vương bệ hạ, vĩ nghiệp sát thần đó. Tuy nó là điều mà sử gia hay thi nhân đã truyền bá rồi nhưng, việc tận mắt xem trong thực tế thì mức độ trải nghiệm là rất khác.
Xung quanh của ốc đảo, đã là sự phấn khích cực điểm giống như sau khi xem xong một bộ phim cảm động đến kích thích con tim, và hoàn toàn rộn rã như một lễ hội.
Giữa lúc đó, Shuu vừa lau mắt một cách qua loa bằng tay áo, vừa bước tới gần Ranzi.
「Thật sự xin chân thành cảm ơn ngài, vì đã bảo vệ cho con trai tôi ạ.」
「Chúng tôi, trên tư cách người dân của sa mạc, chỉ làm việc đương nhiên thuận theo tín nghĩa đó thôi. Trong điều đó, cũng có sự toan tính. Chẳng phải nhóm Hajime-dono còn khủng khiếp hơn cả thế lực của giáo hội hay sao?, cũng có sự phán xét mang tính hợp lí để không biến họ thành kẻ địch với suy nghĩ như vậy.」
Trước Ranzi nhún vai rằng, Bởi vậy, không phải là chuyện nên được cảm tạ đâu, tuy nhiên, tiếp theo đó thì, đến cả Sumire với nhóm Tomoichi cũng lần lượt nói lời cảm ơn, chẳng những thế vì họ bắt đầu nói rằng nhất định hãy để mình đáp lễ gì đó, nên chân mày của Ranzi dần dần vẽ thành hình chữ八.
「Ốc đảo đối với người dân sa mạc thì đồng nghĩa với mạng sống. Việc làm ô uế nó cũng tương đương với sinh mạng bị chà đạp, sự tuyệt vọng đó, nếu không phải người dân của sa mạc thì không sao lí giải một cách chân thật được. Chúng tôi đang thấy cảm kích, còn vượt xa cả tưởng tượng của các vị. Bởi vậy――」
Giọng nói ca ngợi công quốc cùng dần dần lan ra xung quah, dù chắc chắn ông ấy chỉ muốn nhiều người biết tới vĩ nghiệp của nhóm Hajime thôi nhưng, có vẻ nó đang đi theo một phương hướng không hề ngờ tới, nên Ranzi nói ra tâm tình của mình thậm chí như thể đang biện minh.
「Haha-, thế thì thế thì đôi bên hãy bày tỏ sự cảm kích với nhau, và ở nơi này hãy thống nhất với nhau bằng việc, từ giờ trở đi cũng mong ngài hãy chiếu cố cho chúng tôi cùng với con trai ạ, thôi nào?」
「Aa, Shuu-dono. Hãy để tôi được làm thế. Tuy nhiên, thằng con trai nhà tôi thì khác với lệnh lang, là cái bộ dạng đó nhưng mà......」
「A, haha...... Chắc chắn, un, sẽ ổn thôi đó ạ.」
「Nếu không như thế thì khó cho tôi lắm......」
Có vẻ như tình hảo hữu giữa những người cha đã được sinh ra.
Ranzi vừa ra chỉ thị với những người dưới trướng, và giao cho nhóm binh sĩ việc điều động dân chúng, vừa chỉnh lại phong thái, và cao giọng để thu xếp nơi này cả về mặt đối ngoại.
「Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, về việc có mối quan hệ mà đôi bên đều giữ kính ý với nhau! Tôi cầu mong sự thân ái giữa đất nước chúng tôi với các vị sẽ tiếp tục vĩnh viễn, kể cả trong tương lai phía trước!」
Một lần nữa, những tiếng reo hò lớn nhiều lớp chồng lên nhau và vang vọng.
Thấy Ranzi bước lên đầu hàng để dẫn họ tới vương cung, người người mở đường một cách tự nhiên, và một con đường với hàng rào người đến cung điện đã hoàn thành.
Ai nấy đều thi lễ hết sức trang trọng, với đoàn ma vương đang dần băng qua đó, và khi họ đi khỏi thì những giọng nói ca ngợi vang vọng.
Kết cục thì, nhóm Shuu với Sumire đã nói xin kiếu cho việc diễu hành kể cả ở vương quốc lẫn đế quốc cũng đã trải nghiệm luôn điều đó theo dòng câu chuyện.
Phải chăng do bản tính của người Nhật Bản, mà nhóm phụ huynh vừa tiến lên, vừa vô thức cúi đầu lia lịa *peko peko* để đáp lễ, còn nhóm Hajime thì cùng nhau cười khổ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sau đó.
Nhận sự tiếp đón ở cung điện, nhóm Hajime xuất phát từ công đô trước khi hoàng hôn buông xuống, hiện tại, đang cưỡi trên con tàu ngầm tới tới Phế tích đáy biển Merujiine.
「Dù thế đi nữa, dáng vẻ trong váy áo của nhóm Yue-chan, thật tuyệt vời đó nhỉỉ~. Việc chỉ là thước phim quá khứ thôi thì thật đáng tiếc.」
「Đúng vậy nhỉ, thật tiếc vì không có thời gian. Dù tôi đã muốn cho Shizuku nhà mình mặc vậy mà.」
「Đang nói gì vậy, Okaa-san! V, với con thì quá sức đúng chứ! Con không phải Shia mà!」
「Otto, em đã bị đâm một cách bất thình lình nhưng mà, Shizuku-san? Tại sao, chị lại chỉ đích danh em vậy desu? Dù nhóm Yue-san cũng mặc vậy mà. Hay là, chị có phàn nàn gì về bản thân gu thời trang của em?」
「Cơ mà, Kaori! Chẳng phải là không được hay sao! Dính, dính chặt vào Hajime-kun với trang phục hở hang nhiều đến thế! Hajime-kun! Cả cháu nữa! Làm gương mặt bệ rạc như vậy!」
「Iya, dù có bị nói như thế thì cũng......」
「Mou, con hiểu rồi mà nên hãy bớt bớt lại đi, Otou-san. Cha đã phàn nàn suốốốốốố-t rồi mà!」
Vì hiếm lắm mới có dịp nên họ đã ra ngoài bong của chiếc tàu ngầm đang thoải mái chạy trên biển, vừa thưởng thức tuyệt cảnh của đại dương rộng lớn cùng gió biển, cả đoàn vừa trao đổi cảm tưởng đối với những gì đã xảy ra tại vương cung như thế.
Shuuzou nở nụ cười khổ ý nói rằng ông hiểu cảm xúc của Tomoichi, còn Kaoruko với Akiko cũng làm biểu cảm tế nhị.
「Maa, đúng thật bộ váy giống như vũ công đó thật khó để quyết định nên nhìn vào chỗ nào ha.」
「Tuy là váy áo truyền thống của công quốc Ankaji nhưng, có hơi kích thích tình dục đó nhỉ?」
「Đến cả chúng ta cũng đã nhận phần của mình làm quà kỷ niệm nhưng mà...... đưa cho một bà cô thứ gì gì vậy ta. Không, dù tôi hiểu rằng họ chỉ có thiện ý nhưng...... Ông nhà tôi, ở thời điểm biết được tôi mang theo thứ trang phục thế này thì sẽ bất tỉnh nhân sự đó nhỉ. Hoặc là vậy, hoặc là sẽ dẫn tôi tới bệnh viện.」
Là chuyện lúc họ tham quan về thời gian tạm trú khoảng ba ngày sau khi tịnh hóa ốc đảo, bằng thước phim quá khứ.
Đối sách cho ô nhiễm đất đai, sau đó là những ngày giải lao khi họ được giữ ở lại một cách kiên quyết và không có gì đặc biệt để kể ra nhưng, không hiểu sao Kaori nói rằng dù thế nào đi nữa nên họ mới xem thử.
Trong quá trình đó, nhóm Yue đã mặc trang phục của vũ công hàng rep 1:1 mà họ nhận như là quà vào lúc đương thời nhưng...... thứ mà Kaori muốn cho xem là một phần khác.
「Vô cùng không thể trách được haa.」
「......Ồn ào quá.」
「Từ sau khi chinh phục Phế tích đáy biển, thì cách tiếp xúc đối với Kaori rõ ràng đã khác rồi haa. Nên nói là trò nghịch ngợm đầu tiên nhỉ?」
「......Tio, im đi.」
「Tuy đôi bên không còn một chút nào sự khách sáo là một điều tốt nhưng mà...... Kuku-, hấp huyết công chúa sống hơn 300 năm...... cứ như một thiếu nữ tuổi dậy thì vậy, fufufu-, chẳng những thế việc sử dụng Ma pháp không gian chỉ để chọc phá thì...... Dù nhìn lại lần nữa thì cũng, fuha-」
「......Ư ư, đừng có cười!」
「Yue-oneechan, chỉ với Kaori-oneechan thì còn con nít hơn cả Myuu nano.」
「Myuu!?」
「Nói nữa đi! Cả Myuu-chan với Tio nữa, nói thêm đi! Hãy cạn lời thêm với cái đứa ngốc đã dùng một thứ cao độ như tường chắn đoạn tuyệt không gian nhằm để mua vui như khiến em va vào nó rồi lật nhào đi!」
Nhân tiện thì, mấy thứ đó chỉ là một chút ngoài da thôi, nào là nhìn Kaori vừa bị bao vây bởi nhũng bức tường vô hình và hoang mang, vừa trở thành pantomime hàng rep 1:1, và cười lăn lộn ở trước mắt cô, nào là mở cửa sở không gian và Konnichiwa giữa lúc Kaori đang hái hoa.
Một trò đùa mà Shia đánh giá là「Bỉ ổi」.
「Iya, Kaori. Em, kể cả ở trái đất cũng nào là đi trên hành lang đã bị hóa thành vòng lặp vô tận, nào là khoảnh khắc vừa bước vào bậc tam cấp thì đã bị thổi bay đến chỗ nào đó một cách bình thường đúng chứ. Chẳng phải là đã trễ thế này rồi à.」
「Hiện giờ thì vì em có thể phản kích nên không sao! Nhưng mà em lúc ấy không có sức phản kháng đó!」
「......Tôi đã lạnh hết tim gan với trò trốn tìm real khi cô dẫn theo Han’nya nhưng mà có gì không?」
Nói cho rõ ràng thì. Hẳn là cô đã muốn cho họ xem và cạn lời với sự trẻ con hay là quá quắt của Yue, “sở nghiệp đầu tiên” mà Tio đã nói nhưng.
Câu chuyện ngay từ đầu thì, Kaori đối với Yue cũng lại, nào là giật mất trái cây mà Yue đã chuẩn bị cho Hajime, và đưa cho cậu như thể chính bản thân cô đã chuẩn bị, nào là có vẻ như cố tình nhầm lẫn và mặc đồ lót của Yue, rồi phát ngôn ngay trước mắt chính chủ rằng「Thảo nào mà size không vừa đó!」, có động thái tương đối bỉ ổi, nên chó chê mèo lắm lông thôi.
Trên cả điều đó.
「Nhưng mà Kaori? Okaa-san nhé, quả nhiên nghĩ rằng một cô gái thì không được cho thấy bộ dạng như thế đâu đó.」
Thứ Kaoruko-san chỉ đích xen lẫn với tiếng thở dài, là dáng vẻ thật sự nổi điên mà đến cả Shizuku cũng chưa thấy bao giờ, mà Kaori trong quá khứ đã thể hiện ra vào ngày tại trú cuối cùng......
Đồng tử co lại trong đôi mắt mở to hết cỡ, trán nổi gân xanh, khuôn miệng nghiến chặt thành một chữ一chân chính, trùm lên quỷ khí khiến người ta ảo giác ra Han’nya, ấy vậy mà lại không biểu cảm・không lời nói.
Dáng vẻ giữ nguyên trạng thái đó, đuổi theo Yue *shutatatatatata-* với tư thế vận động tuyệt đẹp mà cảm giác như vận động viên chạy nước rút chuyên nghiệp cũng phải ca ngợi hết lời mặc dù cô chỉ là một healer đơn thuần......
Một áp lực đến mức mọi người trong nhà Yaegashi bất giác thủ thế「Một chủng loại Mononoke à!?」, còn Myuu thì cất lên tiếng hét「Hiu-!?」rồi phóng vào ngực của Mama, và Remia-mama về cơ bản là sẽ không dao động dù với bất cứ chuyện gì phải đóng băng.
Nói cách khác, về phía Kaori, thì tổn hại với ý nghĩa ở khoản ấn tượng đã rất trầm trọng.
Akiko-san và Liliana đã lỡ nghe tiếng thì thầm của Tomoichi rằng「G, giống y hệt Kaoruko hồi trẻ, lúc mình bị đám du côn gây nguy hại......」, bất giác lùi một bước xa khỏi Kaoruko-san.
「Maa, Yue vì quá khủng hoảng nên thậm chí quên luôn việc sử dụng ma pháp, và chạy qua chạy lại loạn xa với đôi mắt rơm rớm rất đáng yêu nhưng mà ha.」
「Đó là chỗ em không muốn bị xem nhất!」
Có vẻ thế. Kaori phì cười fufun-. Iya, từ thời điểm cho thấy cái bộ dạng đó, thì hầu như là lưỡng bại câu thương rồi đấy...... dù có chỗ muốn tsukkomi nhưng, vì không ai ở đây có sở thích châm dầu vào lửa cả nên họ ngậm miệng.
「Dù thế đi nữa! Ailey-san, dù lần đầu tiên gặp nhưng cô ấy là một công nữ-sama tuyệt vời nhỉ!」
Aiko đọc bầu không khí và cố gắng thay đổi chủ đề câu chuyện. Song, có vẻ như lựa chọn chủ đề lại hơi tồi một chút. Liliana nở nụ cười nhạt. Là mặt nạ cười đắc ý, mà cô dùng lúc che giấu thực tâm!
Chẳng biết có nhận ra điều đó hay không, Shuu và Sumire gật đầu tỏ vẻ thích thú.
「Đúng thật là tuyệt vời nhỉ. Dù cũng tại vì bộ váy vũ nữ đó nhưng, dáng người có sức quyến rũ cũng thật dữ dội đấy.」
Với làn da màu chocolate, nhô ra chỗ nên nhô ra và uốn vào chỗ nên uốn vào một cách không phù hợp với độ tuổi, chẳng những thế là sự thông minh gần giống như vẻ yêu kiều cùng cơ thể đã qua trui rèn. Dung mạo với mái tóc vàng và đôi mắt màu ngọc phỉ thúy, có vẻ xinh đẹp thích hợp để gọi là Ohime-sama của sa mạc.
Ranzi đã tổ chức một buổi tiệc trà cho họ nhưng, Ailey cũng đến chào hỏi ở chỗ đó, và cứ thế tham gia luôn vào buổi nói chuyện phiếm.
Thêm nữa, cô ấy trạc tuổi với công chúa Liliana.
「Myuu! Ailey-oneechan cựự~~-c kỳ dịu dàng! Chị ấy nói rằng muốn có em gái giống như Myuu, và đã chăm sóc cho Myuu rất nhiều!」
「Cô ta đã làm khuôn mặt hơi nguy hiểm nhưng mà haa. Maa, vì dere trước sự đáng yêu của Myuu là nhiếp lí của tự nhiên nên không thể trách được nhưng mà.」
「Thứ đáng sợ là mỵ lực của Myuu-chan đó nhỉ? Chẳng phải đến nhóm thị nữ-san cũng mê mẩn hay sao. Ngược lại thì, họ vui vẻ với cuộc tái hội cùng Myuu còn hơn cả nhóm Hajime đó?」
「Khoảnh khắc chúng ta nói là sẽ xuất phát trong vài giờ nữa, thì họ đã làm gương mặt giống như tuyệt vọng mà nhỉ......」
Đúng như Shizuku và Aiko nói. Lúc nhóm Hajime lên đường đi chinh phục Hỏa diệm sơn, còn Kaori cũng bôn tẩu để chăm sóc cho bệnh nhân, thì người chăm sóc cho Myuu chủ yếu là công nữ Ailey và nhóm thị nữ hầu cận cô ấy.
Dĩ nhiên, ở đó cũng có lí do vì là con gái của anh hùng song, dựa trên những gì họ đã xem trong thước phim quá khứ, từ giữa chừng thì việc chăm sóc hoàn toàn bởi ôm ấp hảo cảm dành cho chính Myuu đã quá rõ ràng.
Thêm vào đó,
「Fufu, mà này Hajime, thật sự chẳng phải là hơi tiếc à? Tuy có lẫn vào đó lời nói đùa, nhưng con đã được Ranzi-san hứa hôn, nhỉ?」
「Chẳng phải là lần đầu tiên cho đến lúc này à? Con bị kiên quyết cự tuyệt kiểu quan hệ như thế một cách gọn gàng.」
「......Tại sao hai người lại cười nhăn nhở vậy hả. Có lí nào con thấy tiếc được à.」
Chỗ như thế cũng là phần hiếm hoi để lại ấn tượng mạnh mẽ.
『Otou-sama! Xin đừng đùa!』
Công nữ Ailey đã cự tuyệt một cách tương đối rõ ràng. Trong hàng tá người muốn trở nên thân cận với đấng cứu thế của thế giới, thì cô ấy lại tuyên bố rõ ràng rằng điều đó là không thể, mà chẳng phải do khiêm tốn hay xấu hổ.
Chẳng những thế, phải chăng nghĩ rằng lời nói theo phản xạ của mình là thất lễ, cô ấy liền tái mặt và vừa tạ tội với Hajime, vừa nói về tương lai của mình, cũng như tiện thể là biện minh bằng đôi đồng tử thẳng thắn.
Nói cách khác,
『Dù anh trai có cái bộ dạng đó, thì không thể bỏ quốc gia mà đi làm dâu được ạ. Lúc cấp bách thì tôi sẽ dẫn dắt cho những người sống ở sa mạc ạ. Nếu như việc nối ngôi của anh trai không gặp vấn đề gì, thì tôi định sẽ kết hôn với ngời có địa vị ở Fair Bergen hay ma nhân tộc, vì tương lai đa chủng tộc cùng tồn tại ạ.』
Thật sự, là một công nữ. Tự mình tiến bước, suy nghĩ về điều bản thân có thể làm vì tương lai của tổ quốc và thế giới.
Thêm vào đó, cô ấy nhìn Liliana, và thấm ra kính ý, cùng với một chút sự ấm ức.
『Tôi cũng đã muốn ra chiến trường, nếu có thể ạ. Vì ở tôi có sự tâm đắc của một chiến sĩ mà. Việc chỉ có thể chờ đợi và cầu nguyện, trong khi một công chúa trạc tuổi mình toàn tâm toàn ý chỉ huy ở tuyến đầu tiên, còn cha và các chiến sĩ thì xông pha vào tử địa thì bứt rứt đến mức nào......』
Rằng chính vì vậy, cô ấy muốn bản thân sẽ có ích cho tổ quốc và thế giới, ở tương lai sau chiến tranh.
Rằng vì công chúa Liliana đang giữ mối liên kết với cả nhà ma vương giúp cho mình rồi, nên bản thân cũng muốn mở lòng với những chủng tộc khác có mối liên kết mong manh, và trở thành cầu nối của tương lai nơi đa chủng tộc cùng tồn tại.
Liliana cũng vậy nhưng mà, một lối suy nghĩ, và quyết ý rất không thể tưởng tượng nổi đối với một cô gái 14 tuổi. Đến mức ngay cả Hajime với nhóm Yue cũng bất giác dừng tay uống trà lại và chăm chú lắng nghe, chừng đó mới cảm giác được nhiệt ý và ý chí kiên cố.
Chính vì vậy đúng chứ.
Họ đã vô thức nói ra.
『Thiệt sự là một Ohime-sama ha.』
『Ohime-sama hàng thật nano~!』
Với Hajime và Myuu đứng đầu danh sách, đến cả nhóm Shuu và Sumire cũng nói ra mấy điều kiểu vậy.
Chẳng những thế. Họ đã lỡ nhìn. Sau đó, dù hoàn toàn không hề có ý định so sánh hay gì, thật sự chỉ là tình cờ thôi――vào Oujo-sama của vương quốc.
Tại vì, dạo gần đây hora, là như kia mà. Họ đang lỡ phát giác ra đủ thứ chuyện mà......
『Tại sao ở chỗ đó lại nhìn em vậy ạạ!!』
Cũng không cần nói đến chuyện tiếng quát của Oujo đó đã vang vọng đi khắp cung điện.
「Tại sao vậy ạ, mọi người phấn khích với chuyện của Ailey-sama. Là mượn gió bẻ măng sao ạ? Hay là cảnh cáo rằng hãy nhìn mà học hỏi sao ạ? Thật không thể trách được nhỉ? Em không có dáng người đến mức như Ailey-sama mà? Không có sự quyến rũ mà? Phải, là một công chúa chẳng hề ra dáng công chúa mà, nhỉ! Nhỉỉ!」
Đã hoàn toàn là một công chúa thấy khó chịu và không thèm nghe người ta nói rồi.
Vì họ đang trở nên phấn khích với chủ đề của công nữ Ailey đến thế kia, nên có vẻ như cô đã ném bỏ chiếc mặt nạ cười. Phồng má như một chú sóc, khoanh tay lại, và nhấn mạnh sự khó chịu của mình như chưa từng được làm vậy.
「Anh không hề nói gì như vậy đúng chứ?」
「Nó hiện ra qua thái độ của anh ạạ! Dù sao đi nữa, anh cũng nghĩ rằng Ailey-sama có mỵ lực hơn em nhỉ! Anh đã doki doki trước cái nice body đó nhỉ! Với em thì không hề làm thế vậy màà!」
Nếu cứ mặc kệ thế này, thì có vẻ như nó sẽ tiến triển theo một phương hướng khá là phiền phức.
「Anh đã khâm phục cách sống của công nữ nhưng, chuyện đó thì Lily cũng vậy đúng chứ? Về mỵ lực thì cũng không thua mà, hơn hết, tất cả những người ở đây đều tôn kính em đó.」
「......Thật không?」
Liliana đã ngồi bó gối, và định giấu mặt vào phần gối đã co lên của mình, quét ánh mắt ra xung quanh. Những cái gật đầu và đồng ý nối tiếp nhau trả lại cô.
「Ngay từ đầu thì. Nói về công chúa không ra dáng công chúa, em, nếu ở đây có quyền tuyển thủ thì chẳng phải có một công chúa M number one sẽ cho tất cả hít khói hay sao.」
「Phần thưởng đánh lén đã lâu rồi mới có!? Nn nuu-, thấm quáá-」
「A, đúng vậy nhỉ. Em, ổn rồi ạ...... Em, là một công chúa đàng hoàng ạ!」
「Truy kich từ công chúa đàng hoàng-, cảm mơn!」
Công chúa (?) của long nhân đang bikkun bikkun, thì để sang một bên.
「O, ở gần đây ha. Chúng ta sẽ sớm lặn xuống đấy.」
Có vẻ như đã đến tạo độ có Phế tích đáy biển. Được Hajime thúc giục, nhóm Shuu với Myuu dẫn đầu dần quay trở lại trong thuyền với dáng vẻ hồ hởi.
Tại phòng chờ được xây dựng chung với buồng điều khiển không thể so sánh được với Ferner khi mà chỉ cần mười mấy người là đã có cảm giác ngột ngạt, cậu để cho những người lần đầu tiên xem ngồi gần cửa sổ.
Đồng thời vơi tiếng *GOU-* nhỏ vang lên, thì bên trong tàu trở nên mờ tối liền một hơi. Con tàu dần lặn xuống lòng biển trong nháy mắt, và rời xa ánh mặt trời.
Tuy đã có kinh nghiệm scuba diving, nhưng quả nhiên không có phụ huynh nào từng dạo chơi trong lòng biển bằng tàu ngầm cả. Đến cả Shuuzou cũng bật ra giọng nói tỏ vẻ vui sướng「Oo」.
Sự cảm thán đó, đã nghênh đón đỉnh điểm khi chiếc tàu ngầm vừa phát ra ánh sáng tới mọi hướng, và dần dần lặn xuống đáy biển, rồi bức tường đá được vẽ dấu ấn khổng lồ mở ra trong khi phát ra những tiếng ầm ầm.
「Có romance haa!」
Hẳn là chỉ với cánh cổng khồng lồ ở đáy biển, thì ông đã nảy ra suy nghĩ về những tác phẩm thuộc hệ hải tặc hay hệ kho báu đúng chứ. Giọng nói của Shuu vang lên một cách háo hức.
「Nhân tiện thì, lần này con đã mở ra với chứng nhận chinh phục của Merujiine nhưng, về cơ bản thì sẽ sử dụng chứng nhận chinh phục của Guryuuen.」
「Cái đó thật là đẹp nhỉ. Mề đay lưu trữ ánh trăng, và chỉ thị đường đi bằng một tia sáng, gu thẩm mỹ rất tốt đó ạ.」
「......N. Bảng treo chọc tức và cửa xoay như Miredi. Cách biệt trên dưới thật quá quắt.」
Ngay cả trong khi cười khổ với Yue đang lắc đầu, nghĩ rằng điều đó chắc chắn là quang cảnh fanasy đúng chứ, Shuu thốt ra giọng nói cảm thán.
Chiếc tàu ngầm dần tiến vào nội bộ của mê cung.
Vì nó đã được cải thiện hơn hẳn so với lúc đương thời, nên dù có bị dòng chảy xiết cuốn đi, thì cũng chẳng hề rung lắc đến thế. Nó đang dừng sững ở giữa dòng xiết.
Song, có một điểm khác với trước đây là.
「Hi-」
「Ha, Hajime-kun! Thứ kia có ổn không vậy!?」
Kaoruko hét lên một tiếng nhỏ và cách xa khỏi cửa sổ, còn Tomoichi trỏ ngón tay với vẻ hoảng hốt.
Ở phía trước đó, là một con cá mập khổng lồ. Phải chăng chiều dài cơ thể của nó là 3m. Nó đang dán chặt vào bức tường giống như cá ép. Chẳng những thế, phương pháp dán chặt, là cố định cơ thể bằng băng.
Vì có thể hiểu rằng nó là ma thú từ con ngươi màu xích hắc, mặc dù là cá mập vậy mà lại có ma pháp cố hữu là băng kết......
「Lần trước, có thứ như thế à?」
「Iya, thiếp nghĩ là không có đâu noja. Vì thiếp và Shia đã nhìn bên ngoài suốt haa.」
「Đúng vậy nhỉ. A, hora. Đàn cá ma thú đã tấn công chúng ta trước đây xuất hiện một cách bình thường đó ạ.」
「Maa, trên cơ sở có chứng nhận chinh phục, thì sẽ không có chuyện chúng nào đến ấn công mà...... Không sao đâu ạ, Tomoichi-san.」
Trong khi có thể nghe thấy tiếng thở dài yên tâm phát ra từ không chỉ Tomoichi mà cả những người khác, chiếc tàu ngầm tiến dần vào hang động hình vòng tròn khổng lồ.
「Ở đây thì cơ cấu như thế nào vậy? Chú nghĩ rằng nó là kiểu giống như dòng sông lười nhưng mà.」
「Là cảm giác luồn lách qua dòng chảy xiết này và lũ ma thú rồi tìm kiếm đường thoát đúng không nhỉ?」
「Quả không hổ danh Koichi-san và Kirino-san. Gần như là chính xác ạ.」
Thực tế tế thì, phải chiếu ánh trăng còn sót lại trong chứng cứ chinh phục của Guryuuen vào dấu ấn ở từng nơi, và mở cổng.
Khi cậu giải thích như thế, thì đến cả Shizuku, Liliana và Aiko đã nghe chuyện đều co giật nét mặt.
「Đương nhiên, con người trong thế giới này không có mấy thứ như tàu ngầm đó nhỉ?」
「......Thứ giống vậy thì có đó ạ, Shizuku. Nó sẽ trở thành tàu ngầm trong khi dùng kèm theo ma pháp kết giới nhưng, bọn em sẽ sử dụng loại thuyền có không gian bên trong vào những hoạt động liên quan tới ngư nghiệp hay là điều tra đáy biển ạ. Dĩ nhiên, không có vũ khí, và cũng chẳng thể chống chọi nổi dòng chảy xiết thế này nhưng mà.」
「Nói cách khác, kể cả việc đánh chặn, lẫn việc chế ngự tư thế, thì đều phải sự dụng ma pháp mới được nhỉ.」
Việc nhận ra ý nghĩa của dấu ấn ở năm vị trí và sách lược của chúng, thì phải đến vòng thứ bao nhiêu đây.
Ma lực có chịu nổi không......, đó là thứ khiến cho gương mặt của họ giần giật. Dù sao đi nữa, ở đây là giữa lòng biển. Hơn nữa còn là bên trong một hang động có dòng chảy xiết. Thời điểm ma lực cạn kiệt thì cái chết là xác định.
「......N~, theo một nghĩa, tôi cho rằng đó là cảnh cáo. Giống như vòi rồng của Guryuuen, hay là 100 tầng bên trên của Orcus, nếu thực lực ở mức độ không thể hoàn thành được cái này thì hãy rút lui đi.」
「Cả sách lược khiến người ta sử dụng ma lực một cách triệt để, lúc này khi nghĩ lại thì có lẽ nó là thông báo gián tiếp nhỉ? Rằng chỗ này là Đại mê cung sử dụng rất hiều ma lực đó.」
Suy đoán của Yue và Kaori, chắc chắn là đang trúng đích. Vì thực tế thì, ở thế giới ảo ảnh quy mô lớn chờ sẵn sau đó, chỉ có ma lực là biện pháp đối kháng.
Sau khi đã tham quan đường hầm với dòng chảy xiết được khoảng hai vòng, thì cậu mở cổng và tiến vào thủy lộ, rồi rơi xuống ở phía trước đó. Họ không rơi thẳng xuống giống như trước đây. Vì bây giờ thì chiếc tàu ngầm cũng đã được trang bị chế ngự trọng lực, nên nó nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
「......Ngoài cá mập thì cũng có nhiều con mới ha.」
「Hajime-kun, ở đây hình như cũng có đó?」
Nhóm Shuu ngắm nhìn mặt nước nhấp nhô mà không hề rơi xuống ở trên đầu mình với vẻ lạ lùng, nhưng nhóm Hajime lại bị một thứ khác thu hút.
Liếc nhìn Tio vừa nhanh chóng chiếu lại quá khứ, và phát lên trận mưa công kích bằng dòng nước siêu nén ép của lũ hà biển, vừa giải thích cho nhóm Shuu, họ vừa quét mắt lên khắp bức tường.
「Cua...... ngụy trang màu sắc, nhỉ?」
「......N. Có vẻ như nó đang thu càng vào trong.」
「Với bộ dạng đó, cơ mà dựa trên những gì thấy trong thước phim thì trước đây đã không có nhỉ?」
Phải, đúng như Shizuku nói, là một ma thú mới mà trước đây họ không thấy. Loại cua có kích cỡ tương đương một đứa trẻ con người đang bám dính vào tường.
Tuy nó ngụy trang màu sắc, nhưng ngay khi Hajime giơ chứng cứ chinh phục ra thì nó để lộ hình dạng. Ngay lập tức, có tiếng la nhỏ từ Kaoruko và Akiko. Những con cua lớn dính cứng ngắt vào một mặt của bức tường, và đang di chuyển xung quanh với tiếng *kasha kasha*. Dù không bị mắc hội chứng sợ lỗ thì cũng sự ớn lạnh cũng sẽ chạy dọc cơ thể.
「Myu, Myuu-chan với Remia-chan có vẻ như không hề gì nhỉ?」
Khi Sumire vừa lui xa khỏi bức tường với vẻ ghê sợ, và tới gần chỗ Hajime, vừa hỏi, thì hai người làm biểu cảm chưng hửng.
「Là cua đó ạ?」
「Chỉ là của thôi nano.」
「......Hai đứa là hải nhân tộc mà nhỉ.」
Chuyện đó thì đúng rồi. Ngược lại, mấy thứ như một đàn cua lớn thì họ còn náo nức như đi trẩy hội「Hyahhaa, một mẻ lớn đâyy!」. Dù là ma thú đi nữa thì họ sẽ không khiếp sợ với vẻ ngoài của chúng đúng chứ.
「Phía trước từ chỗ này sẽ ngập nước, nên giăng tường chắn trên mặt nước và bước đi thì tốt hơn đó ha?」
「......N? Làm chúng đóng băng thì sao?」
「Nếu thế thì không thể quan sát ma thú ở trong nước đúng chứ?」
「A, nếu thế thì em sẽ làm đó ạ! Vì em là kết giới sư nhé! Vì cũng có tạo tác được nhận từ Hajime-san, nên nếu không phải là thời gian dài thì xin hãy để em giúp một tay!」
Có vẻ như việc chỉ tham quan thôi, thì cô cảm thấy hơi áy náy. Liliana vừa nhảy nhót *pyon pyon* vì có vẻ như bản thân cô cũng sẽ có ích, vừa nhấn mạnh điều đó.
Hajime tỏ vẻ lo lắng trên gương mặt.
「Được không vậy? Sau khi kết thúc chuyến ham quan hôm nay, thì em, sẽ lại làm việc bù đầu bù cổ đúng chứ? Sẽ rất mệt đấy?」
「? Anh đang nói gì vậy ạ? Công việc của em chủ yếu là xử lí giấy tờ đó ạ? Chỉ ngồi yên một chỗ và viết lách thì chẳng phải không thể mệt mỏi được hay sao ạ anh nói gì kỳ vậyy~. Lạ thật ha Hajime-san♪ Nhưng mà việc anh lo lắng cho em thì em rất hạnh phúc ạ!」
「......Là chỗ đó đấy. Thật sự.」
Chẳng mấy chốc thì cô sẽ phát ngôn rằng「Cơ thể tôi được làm bằng giấy tờ」không chừng. “Vô hạn công việc (Unlimited Work)”...... kết giới cố hữu sẽ được triển khai giới hạn trong phòng làm việc. Thật là một ma pháp khó chịu làm sao.
Không được rồi công chúa này, quả nhiên chỉ là một nô lệ công ty thôi......, việc con tim của tất cả mọi người trở thành một thì không cần nói làm gì.
Tuy nhiên, bởi vì đương sự là Liliana đang có đầy đủ sự hăng hái trong công việc nên chuyện từ chối cô cũng cảm thấy thật đáng thương, họ tiến vào trong hang động đã tràn ngập nước biển dâng cao đến gần hông dưới hình thức tạm thời nhờ cô thực hiện.
Vì đang dùng tường chắn phát sáng làm chỗ đặt chân, nên họ có thể trông rõ hình dáng của ma thú giống như rắn hay sao biển đang bơi qua dưới chân mình, cảm giác cứ như thể có một chút thủy cung vậy.
「......A, Tio. Chỗ này không dùng thước phim quá k――」
「Cứ giao cho chị, Yue. Dĩ nhiên là chị sẽ phát lên rồi noja.」
「N!?」
Thước phim quá khứ Hajime đang cõng Yue thấp bé trên vai. Yue đỏ mặt tỏ vẻ bẽn lẽn, và nhóm Shia trêu chọc rằng cô dễ thương giống như Myuu, rồi bóng dáng chỉ có một mình Kaori nhận lời mạt sát cay nghiệt rằng「Chết rục đi」nhảy bổ vào.
Nhóm Shuu và Sumire, rồi Shizuku, Aiko, với Liliana cũng có biểu cảm ấm lòng, nên Yue hiện giờ cũng đang trong trạng thái đỏ mặt.
「......ư-, Tio là đồ ngốcc.」
「Fufufu, phải chia sẻ Yue đáng yêu thế này với mọi người――Đau đau, là chị sai là chị sai. Bởi vậy việc phóng những viên sấm sét nhỏ thì, đau-!? Khoan, uy lực đang dần dần tăng l――I-, chờ-, đến cả tốc độ cũng giống như đạn!? Aa-!?」
Trong khi những viên đạn bằng sấm sét đang dần biến từ *bishi bashi* thành *zudadadada-* bắn loạn xạ khiến cho Tio không thể gượng dậy nổi, có một người giật tay áo của Yue. Là Myuu.
「Yue-oneechan.」
「Myuu?」
「Đó là chỗ của Myuu ạ.」
「......N!? Nhắc nhở không thể ngờ tới!?」
「Cưỡi lên thì cũng không hề gì nhưng, xin hãy xin phép Myuu đàng hoàng.」
「Chẳng những thế còn là chế độ xin cấp quyền!?」
Mặt đơ. Có vẻ như không phải là một loại nói đùa. Có vẻ như ngồi trên vai của Papa là phần mà Myuu sẽ không nhường nhịn.
Bị chèn ép bởi áp lực kỳ lạ, Yue vừa lộ ánh mắt đi, vừa đáp lại rằng「......R, rõ ạ」. Myuu cười tươi tắn. Sự bại trận không thể ngờ của vợ cả-sama?, những ánh mắt run rẫy đổ dồn vào Myuu.
Và, lúc đó Shuuzou so sánh giữa thước phim quá khứ và hiện tại, rồi nói ra nghi vấn với vẻ ngờ vực.
「Tình trạng tương đối khác ha? Số lượng và chủng loại của ma thú khác biệt một cách rõ rệt nhưng mà......」
「Aa, quả nhiên là ông sẽ nhận ra đó nhỉ.」
Quả nhiên, ở đây cũng vậy. Ma thú mà trước đây không có đang tập trung đông đúc.
Trong thước phim quá khứ, Hajime đã lẩm bẩm rằng「Chẳng phải là yếu quá à」, nhưng nếu đây là tình trạng nguyên bản thì cả số lượng lẫn chủng loại đều nhiều ở mức độ có thể xem là sự phiền phức phù hợp với Đại mê cung.
「Cái này quả nhiên, hẳn là có thể suy luận ra haa.」
「Suy luận? Hajime, là chuyện gì?」
Với nghi vấn của Shuu, Hajime bước nhanh hơn với ý nói rằng có lẽ nếu đi tới trước thì sẽ rõ ràng hơn.
Cứ thế nơi mà họ đã đặt chân đến, là không gian chạn trán với tồn tại mà nhóm Hajime đã từng bị buộc phải chọn việc rút lui, và khổ chiến với nó đến cuối cùng. Con quái vật cổ đại không có điểm yếu là ma thạch. Clione hàng rep 1:1―― “Akujiki”.
Có điều, phải chăng nên nói là đúng như dự đoán, không có Akujiki ở đây.
Thay vào đó, là con ma thú giống như bạch tuộc với chiều dài cơ thể vượt quá 3m đang trấn tọa.
Trong khi nhóm Hajime bắt đầu chiến đấu với Akujiki ở thước phim quá khứ, suy luận ban nãy được tiết lộ từ Hajime đang giơ chứng cứ chinh phục ra để ngăn con bạch tuột khổng lồ lại.
「Quả nhiên, Akujiki không phải là ma thú của đại mê này đâu đó.」
「Ý con là sao hả, Hajime. Chẳng phải là con đang thực sự chiến đấu trong Đại mê cung à.」
Ngay cả trong khi bị cướp mất ánh nhìn bởi tình trạng y hệt như một bộ phim panic, rằng bản thân không gian này là ở trong bụng nó, Sumire vẫn nghiêng đầu.
「Ngay từ đầu đã thật kỳ lạ rồi. Ở cái điểm ma thú không có ma thạch thì cũng vậy nhưng, hơn hết là nó đã tấn công bọn con sau khi chinh phục xong đấy? Kể cả điều đó là đến mức ra khỏi Đại mê cung.」
Shuuzou và Koichi gật đầu như đã lĩnh hội.
「Cái đó thì...... đúng là một chuyện kỳ lạ ha. Ý nghĩa tồn tại là “Guardian của Đại mê cung” đang bị phớt lờ.」
「Cả ý nghĩ tồn tại của Đại mê cung là thử thách ha.」
Mấy thứ như đánh lén sau khi đã kết thúc thử thách, thì chỉ có thể nghĩ rằng đó là đến để giết người. Không thèm đọc ý đồ của giải phóng quân, đúng thật chẳng thể nghĩ rằng đây là thử thách do họ đã chuẩn bị.
「Có lẽ thôi nhưng mà, chẳng phải cái thứ này đã chui vào Đại mê cung và biến nó thành cái nhà ăn hay sao?」
「Ra là vậy nhỉ. Dù có ăn bao nhiêu đi nữa thì sẽ lại được cung ứng qua một khoảng thời gian...... nếu nó có thể ăn được bất cứ thứ gì, thì không có kho lương thực nào hơn thế này đâu nhỉ?」
Khi Shizuku vừa bổ sung, vừa hướng ánh mắt tỏ vẻ lo lắng thế nào đó vào Kaori trong thước phim quá khứ, thì Remia đặt tay lên má và làm gương mặt nghi vấn. Rồi một chỉ đích tương đối sắc bén lăn ra.
「Nhưng mà...... Các vị giải phóng quân, liệu có để sót khả năng ma thú lọt vào không ạ? Dù nó sẽ liên quan đến thành bại của thử thách vậy mà.」
「Đúng vậy ha...... Chỗ đó thì anh cũng thấy không giống họ nhưng mà...... Có lẽ, đây là kế hoạch dựa trên dự đoán rằng nó sẽ xảy ra rồi không biết chừng ha?」
「Kế hoạch dựa trên dự đoán nó sẽ xảy ra. Sao ạ?」
「Aa. Rằng nếu có ma thú đột phá lớp phòng ngự và chui vào, thì chuyện đó sẽ trở thành thử thách theo cách của nó.」
Như đã chợt nhớ ra điều gì đó, góc miệng của Hajime nhếch lên.
「Hay có lẽ, vì Lee-san có nói Akujiki là “quái vật tồn tại từ thời xa xưa” ha. Có lẽ nhóm Miredi cũng đã từng bị nó tấn công không chừng.」
Nếu đã biết về sự đe dọa và tính chất đó, thì thay vì phải giận điên lên với việc, tuyệt đối ngăn chặn sự xâm nhập của con quái vật không thể chế ngự!, thì cũng có cách là cứ để mặc cho sự ngẫu nhiên trở thành thử thách...... lối suy nghĩ đó, là câu chuyện khả dĩ đối với giải phóng quân dù thế nào đi nữa cũng đắc ý trong việc nghĩ ra mấy thứ vô lí.
Và, lúc đó, Aiko chợt nhận ra gì đó và lên tiếng.
「Ara? Myuu-chan? Có chuyện gì vậy?」
Từ lúc bắt đầu trận chiến với Akujiki thì Myuu kiệm lời một cách lạ lùng. Cô bé lui xuống phía sau cùng từ lúc nào chẳng hay, rồi kế đến là lội ánh mắt đi một cách dữ dội khi bị Aiko hỏi.
Tình trạng kỳ lạ một cách rõ ràng. Hajime lo lắng, quỳ gối xuống trước Myuu và để ánh mắt của cậu cùng tầm với cô bé.
「Sao vậy, Myuu. Có chuyện gì lo lắng à? Hay là cảm thấy không khỏe?」
「Ể? K, khô~ng, không có gì đâu. Ưm.」
「Iya, không phải là không có gì đâu đúng chứ. Nói ra xem nào.」
Myuu-chan càng lúc càng lội ánh mắt đi. Ánh mắt đó, bắt đầu đi rồi lại về giữa Akujiki trong thước phim quá khứ và Hajime-papa.
「A, anone, Papa.」
「Ou.」
Phải làm sao bây giờ, trong khi tạm dừng thước phim quá khứ và chú ý vào Myuu, Myuu vừa chạm hai ngón trò vào nhau *tsun tsun*, vừa ngước mắt nhìn lên.
「Có lẽ, đến cuối cùng chỉ là có lẽ thôi, nhưng mà.」
「Ou?」
「Aa-cha――gohon-. Akujiki-san kia, dù chỉ còn thế này, cỡ chừng đầu ngón tay nhưng đã sống sót thì...... Papa sẽ làm gì?」
「........................」
Hajime-san, đoán ra đủ thứ chuyện và ngước mặt lên trời. Nhóm Yue cũng trợn trắng mắt. Remia-mama, ôm mặt bằng hai tay. Còn nhóm Shuu cũng có biểu cảm không thể diễn tả được「Uwaa」.
「A, anone! Nhưng mà nhưng mà, Myuu nghĩ là Aa-cha――cơ mà không phải, Akujiki-san cũng, sẽ không tấn công người ta nữa đâu! Myuu nghĩ rằng cậu ấy đã nói――cơ mà không phải, đã nghĩ rằng, Mới định ăn có một chút thôi mà nào là đốt, nào là cho nổ tung, thật là cục súc ngoại đạo! Chẳng những thế còn nhìn lão tử bốc cháy mà cười mỉa, con người thật đáng sợ!」
「A~, un, vậy à......」
Đã, không còn biết là nên tsukkomi từ chỗ nào nữa. Khí lực cũng không dâng lên.
「Nói cho ta biết một điều thôi, Myuu. Con có cảm thấy thứ đó, nguy hiểm không?」
「Không. Cậu ấy nói rằng muốn đáp lễ vì đã được giúp đỡ nên lúc Myuu bị tông đồ-san bắt cóc, thì có vẻ như cậu ấy đã định giải cứu mà.」
「Thiệt hả trời.」
Chuyện đó để lát nữa đến Erisen rồi hẳn xem thử.
「Pa, Papa?」
「Un, maa, ta sẽ không đến mức là tìm kiếm để giết nó đâu nên an tâm đi.」
「! Vâng nano!」
Đã chẳng thể nói gì được nữa. Có vẻ như, nó đang mang trauma với Hajime hay là với chính con người rồi mà.
Có lẽ thôi nhưng, ngay khi chỉ còn lại cỡ chừng một mảnh vụn, thì thậm chí là một cách tình cờ...... iya, có lẽ đã nên nói là bị câu dẫn không chừng, nhưng mà, nó đã được Myuu giúp đỡ đúng chứ. Bởi vậy, không nghi ngờ gì là nó đã định cứu mỗi Myuu thôi.
Tự mình suy luận ở đó, và không biết nên nói gì nhưng mà.
「Gohon-. Eetto, nói cách khác, có lẽ những ma vật nguyên bản đã bị Akujiki ăn nhưng mà......」
Shia đưa câu chuyện trở lại quỹ đạo. Trong thước phim quá khứ, đang chiếu lên hình ảnh nhóm Hajime mở ra một cái lỗ trên mặt đất bằng Pile Bunker và rút lui.
「Nếu vậy thì, em hơi tò mò về thực lực của nó nhỉ?」
Con bạch tuột khổng lồ lặng lẽ yên vị tại trung tâm của căn phòng. Khi nhìn lại lần nữa thì những đặc trưng của ma thú ở khắp nơi.
Trước hết, số chân của nó là 16 cái. Gấp đôi một con bạch tuột bình thường. Chẳng những thế, phần mũi của nửa số chân rõ ràng là được làm bằng kim loại. Không phải là được choàng lên trang bị, mà nên nói rằng chúng đang hóa cứng.
Những cái chân kim loại, đang trở thành hình dạng bị bẻ cong giống như lưỡi liềm của bọ ngựa. Vì cũng có thể thấy tạo dáng của yêu quái kiểu cổ điển, nên chẳng hạn như Myuu thì tươi cười nói rằng「Có chút đáng yêu」.
「Em muốn đấu thử à?」
「Đúng vậy nhé!」
Quả nhiên là Hauria haa. Sự dịu dàng khi dù nghĩ thế mà lại không nói ra, là thứ có ở cả đoàn này.
Nhìn đồng hồ, Hajime phán đoán rằng vẫn có chút thong thả về thời gian.
Thực ra thì hiện tại, Heliina đang nhảy qua Erisen bằng Gate, và chuẩn bị bữa tiệc giúp họ nhưng, trước mắt thì, thời gian hẹn là độ chừng lúc mặt trời lặn.
Là BBQ ngoài trời. Nghĩ rằng đây là đêm cuối của chuyến du lịch nên có làm hoành tráng thì cậu cũng không bận tâm, nên sự tham gia của người dân Erisen và lãnh đạo của các nước đang được cho phép nhưng, xung quanh chuyện đó thì Heliina đang một mình đảm đương nhiệm vụ điều chỉnh cho cậu.
Ban nãy họ có ghé qua Erisen, và cũng đã đề nghị giúp đỡ để chuẩn bị trước vật tư và thực phẩm cần thiết rồi nhưng mà,
『Xin mời, hãy giao những việc chi tiết cho thần. Xin các vị cứ đi trước và thưởng thức chuyến tham quan Phế tích đáy biển. Để hoang nghênh cả đoàn ma vương bệ hạ thật hoàng tráng, chúng thần sẽ mở một bữa tiệc. Thần nghĩ rằng cách làm đó là phù hợp, để bắt đầu buổi tối cuối cùng trong chuyến du lịch ạ.』
Khi được kính cẩn đề nghị vân vân mây mây như thế, thì chỉ có thể nói rằng, nhờ cô, mà thôi. Heliina-san, thiệt sự là người có tài cán-san. Hiện giờ còn là ma kiếm sư mà.
Quay lại câu chuyện.
「Để đề phòng, thì triển khai tường phòng thủ thôi nào.」
「......N. Em sẽ dùng kết giới đoạn tuyệt không gian trước.」
Liliana đã định làm nhưng, quả nhiên trước trận chiến với ma thú của Đại mê cung, thì việc trông cậy vào mỗi kết giới của cô là rất nguy hiểm.
Để nhóm phụ huynh lui xuống, bế Myuu lên, và Tio nhận việc cảnh giới cả con đường họ đã dùng để đến đây.
Cứ thế, ngay sau khi Shia một mình bước tới trước con bạch tuột khổng lồ, ngoảnh nhìn về sau qua vai, và cho thấy nụ cười toe toét *ni-* thay cho tín hiệu, thì Hajime đã ngừng đổ ma lực vào chứng nhận chinh phục.
Trong cái sát na đó.
Tiếng rền của đại pháo đã đập vào màng nhĩ của họ. Tiện thể thì,
「Buhee!?」
Giọng nói đó cũng vang lên bên tai họ. Shia đã trượt đi bằng mặt.
Với điều này thì thời gian dừng lại. Là sự ngơ ngác á khẩu.
Tại vì, là Shia đó, mà. Bị thụi cho một đấm vào giữa mặt và thổi bay. Là con thỏ bug dù bị nhắm vào cổ bằng chiếc lưỡi hái lớn vẫn đánh bật lại nó với tiếng *KaaN-* vang lên, mà.
「O, oi, Shia? Có ổn không vậy?」
「Pe-. Chẳng phải, ngươi có nằm đấm tốt à.」
「A, không sao.」
Phun bùn đất lọt vào miệng ra, cô để tai thỏ của mình phấp phới *usa-*. Vừa đứng dậy, Shia vừa nở nụ cười hiếu chiến, un, maa có vẻ ổn.
Tuy nhiên, phải chăng khóe miệng của cô đã bị đứt, việc máu bay ra vào khoảnh khắc cô vuốt qua bằng ngón cái *pi-* thì thật sửng sốt nhưng.
「......Chủ quan quá rồi.」
「Coi thường nó quá ha. Với cường hóa zero thì định làm gì vậy.」
「Cực kỳ tự xem xét lại desuu!」
Với những lời chê trách lẫn vào sự cạn lời của Yue với Tio, Shia phản ứng bằng việc để ma lực bùng lên. Ngay sau đó, vô số tiếng rền và sóng xung kích đã tấn công không gian.
Cứ như một trận chiến bằng pháo kích. 8 cái chân của con bạch tuột khổng lồ cắm vào mặt đất giống như mỏ neo, đồng thời khi 8 cái chân kim loại còn lại của nó nhòe đi, thì nắm đấm Shia đã mở rộng hai chân và giậm chặt xuống đất cũng lại biến mất.
Trận chiến bằng nắm đấu với siêu tốc độ. Vô số đóa hoa xung kích bung nở ở trước mắt Shia, và những mảnh vỡ từ trần với tường hang đã bị đập nát chỉ bằng dư ba đang bay tứ tung.
「Thứ kia...... chẳng phải là tôm tít đội lốt bạch tuột hay sao ạ?」
「Aiko-san, tôm tít là?」
「Là một loài sinh vật biển giống như con tôm nhỏ đó ạ, Lily-san. Nó tung ra những đòn đấm bằng chân trước và săn mồi nhưng mà......」
「Em từng thấy trong manga mình đọc qua lúc đi chơi cùng Kaori rồi đấy...... Thực tế thì, nó có uy lực đến mức đập nát bể cá cảnh đó nhỉ?」
「Nói cách khác, là chuyện thế này đúng không ta? Là ma vật được có tính mềm dẻo của bạch tuột cộng vào sức đấm của tôm tít để thêm công chuyện......」
Gì vậy cái thứ ma thú hung ác như thế...... nhóm Hajime quan sát trận chiến với gương mặt hơi co giật, như chỉ muốn nói thế.
Ở trước tầm mắt của họ, Shia đã vượt lên để chiếm tiên cơ.
「Level V.」
Mặt đất nổ tung *DON-*. Cô len lỏi qua 8 đòn đấm đồng thời, và tung một quyền vào bản thể. Ở đây tiếng xung kích không thể tưởng tượng là phát ra từ cơ thể người lại vang vọng.
Sức phá hủy mà nếu là sinh vật bình thường thì sẽ bị thổi bay, hay ít nhất là nội tạng sẽ bị giày xéo.
Nhưng mà tuy nhiên,
「Mumu-, cảm giác này――ngươi đã hấp thụ xung kích nhỉ!?」
Chẳng những thế, ngay sau khi con bạch tuột khổng lồ đã choàng lên mình ánh sáng xích hắc, thì xung kích bộc phát được giải phóng từ 8 cái chân đã quay lại trong khoảnh khắc.
「Nuuuu- desuu!」
Shia đó, tuy nói là 5 phần sức mạnh nhưng đã bị thổi bay. Khi mà, cô đang phòng ngự.
「Thật không thể tin nổi.」
「Con biết gì à, Hajime.」
Trong khi hai cha con tạo ra bầu không khí gear solid bằng metal, thì Hajime để cho ma nhãn lóe sáng.
「Con bạch tuột kia, có vẻ như sau khi hấp thu xung kích, thì sẽ để nó lên nắm đấm của bản thân và phóng ra.」
「Cái gì cơ? Nói cách khác, càng nhận công kích của Shia-chan, thì uy lực trong nắm đấm của nó càng gia tăng sao!?」
「Aa, đúng là vậy đó Tou-san! Nó, là thiên địch của loại chuyên vật lí (Shia)!」
「Cha con các người, rốt cục đang làm cái gì vậy?」
Một trò chơi mà Tomoichi-san sẽ không hiểu.
「......Shiaa~, có vẻ như đối thủ là khắc chế cứng của em. Thôi dừng lại thì sao?」
「Chị đang đùa đúng chứ, Yue-san! Xin hãy nhìn đi, tên đó!」
「.....Ể?」
「Chẳng phải nó đang làm cái ánh mắt nói rằng vứt mấy cái vũ khí đi và nhào vào đây coi. Sao vậy? Bạn sợ à? Vậy hả! Saa, hãy nói chuyện với nhau bằng nắm đấm thôi nào, hay sao ạ!」
「......Iya, chị nghĩ là nó không làm thế.」
Đồng tử dài ra theo chiều dọc đặc hữu của bạch tuột. Thậm chí còn chẳng thể trông thấy cảm xúc......
「Nee, Shia! Chị nghĩ là cả về mặt khái niệm của mê cung, thì nó cũng là đối thủ nên hạ gục bằng ma pháp đó!」
「Đó là bỏ chạy ạ!」
「Chẳng phải là chiến thuật bình thường hay sao ta!?」
Lời nói của Kaori cũng không thể chạm tới. Công tắc võ thần thỏ đang hoàn toàn được bật rồi.
「Không sao desu, mọi người! Em có đối sách ạ!」
Shia chân phải về sau bằng một bước lớn, đưa tay trái ra phía trước như nhắm bắn, và thu tay phải lại như đang kéo căng dây cung.
Đối sách?, vẫn quay lưng về phía nhóm Hajime nghiêng đầu nghĩ vậy, Shia nói.
「Ni no Uchi Irazu!! Không nghĩ đến cái kế tiếp! Nhất kích tất sát bằng sức phá hủy vượt qua hấp thụ xung kích desuu!!」(TN: 二之打ち不要 - 无二打 – Không cần đến đấm thứ hai, vô nhị đả - Bảo cụ của Lý Thư Văn trong Fate/EXTRA)
「「「「「Quả nhiên chỉ là chiến pháp não cơ bắp thôi......」」」」」
Hiển nhiên là vậy.
Và, kết quả cũng lại tương tự.
Con bạch tuột khổng lồ bị thổi bay khi bị phá thủng cả thân trên từ bên trong, bên trong cái hang gần như bị phá hủy một nửa vì dư ba, và việc nhóm Hajime suýt nữa là rơi xuống thủy lộ dưới lòng đất mà không cần Pile Bunker, hướng ánh mắt chằm chằm mãnh liệt vào Shia thì cũng không cần nói làm gì.
Song, Shia lại trông cực kỳ thỏa mãn. Trong cột nước phun lên từ mặt đất bị nghiền nát bởi chấn cước, và cơn mưa máu thịt đã rơi xuống khi chúng động vào trần hang, đó đã là nụ cười tươi roi rói「WRYyYYYYYY-!!」.
Điều đó, cứ như là syle man tộc đúng như trong sách giáo khoa.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Từ lúc đó.
Nhóm Hajime không trôi theo thủy lộ dưới lòng đất như một lẽ đương nhiên, mà tiến vào lộ trình chính quy.
Giữa đường thì, trong khi vượt qua những con ma thú trông có vẻ mang tính kháng vật lí cao, sau một hồi họ đã đụng phải một bức tường bằng nước. Một mặt tường nước đến mức mà tàu ngầm có thể đi qua.
Cảm giác y hệt như đang ở trước một bể cá khổng lồ trong thủy cung. Nhưng, ở đó không phải là tường vách hay tấm kính, nếu chọc tay vào thì sẽ chìm vào nước mà không có cản trở gì.
Tuy ở sâu bên trong tối một cách thiếu tự nhiên và không hể nhìn thấu được, song trên cơ sở có chứng cứ chinh phục, nghĩ rằng hẳn là sẽ không có chuyện bị tấn công bởi bẫy hay ma thú, cậu lấy tàu ngầm ra, ngồi vào nó, và cứ thế hướng tới bước tường nước.
Làm như vậy, thứ đã nghênh đón nhóm Hajime vừa xuất hiện ở không gian hình cầu khồng lồ ngập trong nước là......
「Oi oi...... không lẽ nào, bảo rằng hãy chiến đấu với thứ kia?」
「Đùa thôi đúng chứ!? Ở thời đại của giải phóng quân, đã tồn tại một thứ như thế kia sao ạ!?」
Giọng nói của Liliana với thái độ kinh ngạc hơn bất cứ ai, chồng lên giọng nói giần giật của Hajime.
Nhưng, chuyện đó thì cũng chẳng có gì là vô lí đúng chứ.
Nếu hỏi vì sao, thì ở đó là――
「Tàu ngầm...... Không, chiến hạm cỡ nhỏ à?」
Một chiếc tàu ngầm được trang bị đủ thứ tạo tác mà nhìn qua một cái thôi cũng thấy là hung ác.
※Giải thích Neta
・Unlimited~
⇒Từ Emiya-san trong Fate.
・Cuộc gặp gỡ của Akujiki và Myuu
⇒Từ「LỜI BẠT trong lời bạt」có thể đọc được nếu trả lời「Bài khảo sát」có trong trang giới thiệu quyển 6 bản sách của Overlap-sama. Hiện giờ cũng có thể đọc được đúng không ta...
・Vứt mấy cái vũ khí đi và nhào vào đây coi
⇒Từ Commando.


4 Bình luận
Và Aiko đáng thương....giờ đủ đáng sợ rồi đấy