Arifureta After V
Chương 455: Arifureta After VTortus lữ hành kí60Kết thúc của chuyến du lịch
8 Bình luận - Độ dài: 9,718 từ - Cập nhật:
Arifureta chương 455: Arifureta After VTortus lữ hành kí60Kết thúc của chuyến du lịch
Bãi chôn tàu.
Thật sự, đúng như cái tên đó.
「Việc có thể được chiêm ngưỡng một chiếc tàu buồm đến mức này thì......」
「Aa, chỉ với điều này thì xứng đáng để thấy qua một lần nhỉ.」
Là quang cảnh đến mức ngay cả Tomoichi cho đến tận ban này vẫn còn cất giọng rằng「Thả raa~」, lẫn Koichi đã lôi ông đi, cũng bất giác há hốc mồm.
Là không gian của một bãi đá đã được tạo thành bởi mái vòm bằng nước biển ở trên đầu. Chỉ với bấy nhiêu thôi thì cũng đã mang tính thần bí rồi nhưng, quang cảnh hàng trăm, hay có lẽ là hàng nghìn chiếc thuyền buồm mục nát dài hơn trăm mét bị vứt bỏ ngổn ngang, hoặc bị chất đống lên nhau thì.......
Một quang cảnh đáp đảo cảm xúc, và phù phiếm đến mức không hiểu sao cảm thấy ngực bị đè nặng.
「Chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh thôi haa, bản thân con tàu buồm lớn đến mức này.」
Shuu vươn tay tới chiếc tàu buồn có độ lớn vượt trội nhất đang ngã chỏng chơ sang một bên ở gần đó, và vuốt đầu ngón tay lên đáy thuyền đã nứt vỡ đó. Sumire cũng rụt rè chọc ngón tay vào chiếc cột buồm đã gãy đổ sang bên hông và thạch hóa một nửa.
「Nếu tiến về trước bừa bãi thì sẽ bị kéo vào thế giới ảo ảnh ạ. Nếu có thể để cho chiến tranh kết thúc thì sẽ quay trở lại một cách tự động, cuối cùng nếu có thể đặt chân tới chỗ sâu nhất trong khoang thuyền của chiếc tàu khách siêu to khổng lồ nhất đang ở xa nhất đằng kia thì sẽ đến đích ạ.」
Trong khi giải thích, Hajime vừa đổ ma lực vào chứng cứ chinh phục, vừa một mình tới tận điểm mà mình bị kéo vào lần trước. Không gian hoàn toàn không bị vặn xoắn gì, dường như cậu đã có thể tránh được thử thách một cách vô sự.
「Nee, chỉ là suy nghĩ của chị thôi nhưng việc bị kéo vào thế giới của quá khứ có thể gây ra ảnh hưởng mang tính vật lí thì...... chẳng phải có hơi ghê gớm hay sao ta?」
「A, Shizuku, chuyện đó thì em cũng đã nghĩ đến ạ. Không phải là cho xem ảo ảnh đơn thuần. Theo một nghĩa, là ma pháp cấu trúc lên một thế giới khác, và cưỡng chế người ta chơi theo luật riêng của mình đó nhỉ?」
「Nghe nói vậy thì, đúng thật là không thể tưởng tượng nổi nhỉ......」
Với diễn giải của Liliana thì không chỉ Aiko mà đến cả những người khác cũng gật đầu「Đúng là vậy」. Nếu nghĩ cho kỹ thì, dù bảo rằng sáng tạo thế giới sẽ là nói quá đi nữa, thì vẫn là một sở nghiệp gần với điều đó. Thật sự nên gọi là thần kỹ.
「......N~, có lẽ thôi nhưng mà,」
Yue nheo mắt lại, nhìn một vòng xung quanh. Nhớ lại thử thách mà mình đã từng nếm trải, cô dần đọc hiểu cấu thành ma pháp đã được cài vào mà nếu là bây giờ thì mình có thể lí giải.
「......Vì dù nhóm Miredi từng người một có sai khác về mức độ, nhưng chắc chắn bản thân họ đã đạt đến cảnh giới cốt lõi của Ma pháp thần đại của bản thân mà.」
Ma pháp không gian của Naizu――can thiệp cảnh giới khiến cho cảnh giới giữa ảo ảnh và hiện thực trở nên mơ hồ, Miredi đã can thiệp vào sức mạnh của ngôi sao kéo theo ma lực vô hạn, Meiru dẫn đường cho quá khứ ở phương trời xa xôi, Rausu ban cho ảo ảnh của quá khứ tính tự lập và sức mạnh can thiệp vật lí, Oscar sinh ra một không gian khác khi biến bản thân bãi chôn này trở nên giống một chủng loại Rương đồ, thêm vào đó làm cho nó tạo tác hóa để có thể duy trì ma pháp của đồng đội――
「......Tôi, nghĩ vậy.」
「「「Ra là thế. Chẳng hiểu gì cả.」」」
Tomoichi, Kaoruko, và Akiko có biểu cảm mơ hồ. Vực thẫm của ma pháp đối với những người cực kỳ bình thường thì, quả nhiên có vẻ khó mà lí giải được. Chỉ có Hajime là tỏ ra vui vẻ vì lí do gì đó「Một thế giới khác bên trong rương đồ à...... Romance haa」.
「Nói thế thì, Yue-oneechan. Vậy là Vandour-oniisan bị cho ra rìa sao nano.」
「......Myuu, quên rồi sao? Hầu hết đại ma cung đều có ma thú ở bên trong, có lẽ, tất cả chúng là thứ đã được Vandour Shunee tạo ra.」
「A, đúng rồi......」
Are? Có lẽ nào, chẳng phải người đang đóng góp nhiều nhất là Vandour-san hay sao?, thế nào đó nhóm Hajime tưởng tượng ra Vandour đang có bộ dạng giống như nhân viên của một doanh nghiệp black nói rằng「Không có hồi kết...... Dù có sinh ra bao nhiêu ma thú đi nữa, thì vẫn chưa đủ......」.
Hajime đã trở về từ cuộc khảo sát, đang có biểu cảm không thể diễn tả.
「Anh nghĩ rằng có lẽ nào thôi nhưng...... Cái lão Oscar đó, không có làm Đại mê cung giống như Vạn ma cung điện (Pandemonium) vì muốn hành xác Vandour thôi đâu ha?」
Còn hơn cả số lượng nếu nói theo nghĩa đen thì ngang ngửa với vạn quân, việc sáng tạo ra đủ thứ chủng loại ma thú đa dạng thì, phải lao lực đến mức nào.
Có thể dễ dàng tưởng tượng ra được Vandour ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa khi nghe về yêu sách, và Oscar vừa cười fufufu-, vừa nhấc gọng kính *kui-* đang phản xạ dù chẳng có nguồn sáng nào.
Iya, chẳng những thế, không hiểu sao họ có thể ảo giác một cách sinh động Vandour thấy nụ cười của Oscar và định nhảy xổ vào, cùng dáng vẻ trối chết ngăn Vandour lại của nhóm Miredi nghĩ rằng, Bản thân khái niệm thì hữu dụng nên không phản đối được.......
「Không lẽ nào, việc Miredi-san hầu như không sử dụng kiểu ma thú nào trong Đại mê cung của mình....... là vì quan tâm?」
「Cô ta có lẽ đã cả nể và quan tâm tâm với vai trò thủ lĩnh, theo cách của mình haa.」
「Giải phóng quân thì mọi người, dường như toàn là người có cá tính mạnh mẽ haa.」
Chính xác là vậy rồi. Tất cả đều là lĩnh vực của trí tưởng tượng, nhưng vì lí do gì đó chẳng một ai có suy nghĩ dị luận cả.
「Chuyện đó thì gác sang một bên, Hajime-kun.」
Phải chăng tại vì sắp trở thành bầu không khí chẳng biết nói gì, Kaori lên tiếng gọi với thanh âm như cố thay đổi bầu không khí.
「Tình trạng sau khi đã kết thúc thử thách, em chiếu lại quá khứ cũng được đúng không ta?」
「N? Anh không bận tâm nhưng...... Kaori thấy ổn sao?」
「Ưm. Đúng thật vì cực kỳ khó coi nên không muốn cho xem là tiếng lòng của em nhưng mà......」
Kaori liếc Tomoichi một cái.
「Vì em muốn Otou-san biết thêm nữa, thêmm---- -nữa, về Hajime-kun nhé!」
「Kaori!? Otou-san đã biết đ――」
「Vừa rồi, cha đã la lên rằng thằng khốn tao sẽ giết mày vậy mà?」
「......」
Tomoichi-otousan nhẹ nhàng tránh mắt đi *su-*. Ánh mắt chằm chằm của con gái, lúc nào cũng thấu vào tim. Không thể nhìn thẳng vào được.
「Fumu. Với dáng vẻ đó thì, chỗ này không phải là hiện trường của hành động tội phạm tấn công Goshujin-sama ha?」
「Chị có thể ngừng việc diễn đạt là hiện trường của hành động tội phạm giùm em được không ta!? Được không ta!?」
Đối phó bừa với Kaori đã nhảy vào chộp lấy mình, Tio phát động chiếu lại quá khứ.
Dáng vẻ Kaori ngồi bệt xuống nôn mửa vì sốc với gương mặt tái nhợt, và Hajime chăm sóc cho cô đã được chiếu lên. Bị dí vào việc thế giới ảo tưởng tràn ngập cuồng khí đến nhường nào một lần nữa, bầu không khí co cứng lại liền một hơi.
『Yue là một cường địch haa.』
Trước Kaori tạ tội vì đã làm cậu vướng chân vướng tay, Hajime tỏ ra quan tâm vì hiểu về sự cay đắng khi cô suýt nữa đã bị cuồng khí nuốt chửng. Lí giải rằng Yue đã bảo vệ Hajime khỏi sự điên loạn một cách tự nhiên, những lời đã ra khỏi Kaori là câu đó.
Cùng với một nụ cười gượng gạo hoàn toàn chẳng giống với Kaori, lẫn vào đó sự trào phúng, tự trách.
Môi của Tomoichi và Kaoruko mím lại thành hình chữ一, còn Shizuku đã được chính nụ cười giống như ánh mặt trời của Kaori cứu rỗi vào lúc còn thơ bé, có biểu cảm gay gắt như đã lỡ trông thấy một thứ mà mình tuyệt đối không muốn nhìn.
「Kaori-oneechan......」
「Ưư, kể cả lúc này nhìn lại đi nữa cũng thấy thật mất mặt đó nhỉ. Bị dí vào mặt sự cách biệt về thực lực với nhóm Yue ở Đại mê cung đầu tiên, chị, đã hoàn toàn trở nên tự khinh miệt mình đó nhỉ......」
「......Cũng chẳng có gì vô lí đúng chứ. Lúc ở cùng với bọn tớ thì, chính Kaori là nhân tố chủ chốt của bọn tớ. Mọi người đã được cậu nâng đỡ mà.」
Mặc dù là chủ công, vậy mà đột nhiên lại bị dí vào hiện thực rằng mình còn không được tính là chiến lực thì chẳng có ai mà lại không cảm thấy sốc cả. Nói thế, bàn tay của Shizuku dịu dàng chạm vào Kaori. Vừa mỉm cười「Cảm ơn」, Kaori vừa chồng bàn tay của mình lên bàn tay đó.
Ngay sau đó.
『Naa, Kaori. Cậu, tại sao lại theo tớ đến đây vậy.』
Một câu hỏi như đang đâm vào cô.
Và, kể cả với câu hỏi rằng liệu Kaori là một sự cản trở, thì Hajime trong quá khứ cũng không đáp lại lời phủ định.
Akiko và Kirino, bất giác nhìn sang Tomoichi. Họ nghĩ rằng ông định nhảy vào ăn tươi nuốt sống Hajime. Song, thậm chí là bất ngờ ki Tomoichi đang nhìn chăm chằm vào Hajime với Kaori của quá khứ trong khi vẫn đứng thẳng bất động.
Cả dáng vẻ tỏ ra cáu gắt, lẫn dáng vẻ đồng cảm với con gái đều không có, chỉ đơn giản là nhìn chăm chăm. Điều đó thì, Kaoruko ở bên cạnh ông cũng tương tự.
Với song thân như thế, Kaori nở nụ cười ra chiều mừng rỡ, và nhìn bản thân trong quá khứ tương tự họ.
Bởi vậy mà đương nhiên, những người khác cũng không thể chen lời vào được.
Cuộc hội thoại của hai người tiếp tục, thậm chí chẳng hề chạm mắt với nhau, trước Kaori cuối cùng đã cúi gằm gương mặt một cách hổ thẹn, Hajime tuyên bố thẳng thừng một cách dứt khoát đến mức thậm chí có thể cảm giác được sự lạnh lùng.
『Nghe đây, tớ sẽ nói một lần nữa đấy. Tớ, thích Yue.』
Rằng nếu cô chỉ cảm thấy đau khổ khi ở bên cạnh họ khác với Shia, nếu cô chỉ có thể tự khinh rẻ mình khi so bì với Yue.
『Kaori. Cậu, nên tránh xa khỏi tớ.』
Việc cậu cho phép sự đồng hành của Kaori đã từng bị từ chối ấy vậy mà vẫn tuyên bố rằng cô sẽ đi, là vì chính bản thân Kaori đã tin rằng con đường đó là tốt nhất. Vì bản thân cô đã hướng về phía trước và quyết định sẽ làm thế.
Nếu không thể làm vậy thì. Cô nên quay về chỗ của bạn thân (Shizuku), cậu muốn cô suy nghĩ kỹ càng thêm một lần nữa, Hajime tuyên bố như thế và kết thúc câu chuyện.
Kết cục thì, chẳng thể phản bác lại được bất cứ điều gì, Kaori lủi thủi đi theo sau Hajime, với dáng vẻ nhìn qua cũng biết là mất hết ý khí.
Dường như là quang cảnh mà Liliana và Myuu không thể xem nổi, hai người đang lội ánh mắt đi với dáng vẻ như có điều muốn nói, nhưng lại không biết phải lựa lời thế nào.
「Ahaha...... Maa, là cảm giác thế này ạ. Thách thức Đại mê cung lần đầu tiên của tôi.」
Ửng đỏ hai má ra chiều vô cùng xấu hổ, Kaori gãi đầu.
「N! Thật sự là mất mặt! Baa~ka baa~ka!」
「Quá đáng!? Nee, Yue! Cô có biết oblate không!?」
「Cực kỳ bệ rạc desuu!」
「Đến cả Shia!? Dù chị hiểu nhưng mà ! Nhưng mà!」
Yue và Shia không có sự nhân từ. Tuy nhiên, nhờ sự ồn ào ngớ ngẩn mà bầu không khí lúc túng đã dịu đi phần nào.
Kaoruko tới gần bên Kaori. Đặt tay lên đầu cô.
「Kaori......」
「Okaa-san......」
Kaoruko nhìn co gái bằng biểu cảm từ ái. Kaori cũng nhìn lại mẹ mình như muốn nói rằng, tuy là cái bộ dạng thế này nhưng đúng như mẹ đã thấy con đã vượt qua được Hang động băng tuyết đ――
「Mẹ không nhớ là mình đã nuôi nấng ra được một đứa con gái đáng xấu hổ thế này nhưng mà?」
「Okaa-san là người cay nghiệt nhất!?」
Cái đó, đã là thanh âm lạnh lẽo đến nỗi Yue và Shia đứng sững lại. Vì là gương mặt cười nên lại càng đáng sợ. Cánh mày râu nhất tề tránh ánh mắt đi, còn Akiko, Aiko, với Kaoruko thì có biểu cảm khiếp đảm.
「Thiếu nữ thì chỉ có đột kích thôi. Mấy việc như thu mình lại trước người thương là không thể được. Đừng năn nỉ, hãy chiến thắng mà giành lấy, nếu thế thì sẽ được ban cho. Mẹ chắc chắn đã dạy con rồi đó?」
Cô đã được dạy điều như thế à. Cái đó thì, đã nuôi nấng ra được một đứa con gái thế này đấy!, nhóm Yue như chỉ muốn nói vậy.
「O, Okaa-san, nhưng mà......」
「Không có nhưng nhị gì cả. Nghe rằng con đã cướp môi người ta, nên mẹ đã nghĩ rằng quả đúng là con gái của ta vậy mà...... Lúc này khi tình địch lớn nhất không có mặt còn chẳng hành động thì bao giờ mới làm đây? Lúc nhận ra thì nó đang kết thúc rồi. Cái đó là thứ mang tên tình yêu đấy? Mấy thứ như khách sáo nhường nhịn cho tình địch là hoàn toàn vô dụng. Sự lơ là đã được sinh ra chỉ vì đang dẫn trước một bước, phải đột phá đột phá đột phá đột phá không ngừng nghỉ.」
「A, vâng, ưm, ano, vâng......」
Yue nhìn Shia, chỉ vào bản thân một cách sợ sệt. Phỏng theo luyến ái luận của Kaori-mama, thì có vẻ như cô sẽ bị đột phá không ngừng nghỉ với sự hoàn toàn không biết khách sáo hay nhường nhịn. Được Shia gật đầu lia lịa *koku koku*, Yue nhìn Kaoruko ra chiều sợ hãi.
Mãnh tướng ở đâu vậy...... như chỉ muốn nói vậy.
Dĩ nhiên, những người khác cũng đều làm gương mặt co giật. Chỉ có Kirino dường như biết về tính cách của Kaoruko, thì đang mang gương mặt như thể chịu đựng một cơn nhức đầu nhưng mà.
Chuyện đó thì gác sang một bên.
Vào những lúc thế này, Tomoichi-san đã được nhận lấy một cách xuất sắc như là phần thưởng của trận chiến tranh đoạt giữa những cô gái hẳn là từng xảy ra trước đây, đại khái là đang làm ánh mắt xa xăm nhưng mà......
「Hajime-kun.」
「A, vâng.」
Tạm gác lại Kaoruko đang thuyết giảng về cực ý của tình ái một cách bình tĩnh khi vẫn giữ nguyên gương mặt cười không hề nhúc nhích một chút nào trước cô con gái tỏ vẻ khó chịu rằng, Đã là chuyện quá khứ rồi mà!, và xung quanh nhìn chuyện đó với thái độ nơm nớp.
「A~, cháu xin lỗi ạ. Cháu đã hơi nặng lời đó nhỉ? Vào những lúc thế này thì, nên nói năng nhẹ nhàng hơn nhưng mà, cháu thì――」
「Iya, không phải là chú muốn phàn nàn. ......Cái đó, un.」
Không nói tiếp, Tomoichi đơn giản là nhẹ nhàng siết nắm đấm lại và đặt lên ngực của Hajime *pon-*. Rồi, chỉ một lời,
「Cảm ơn.」
Như thế, ngay cả trong khi quay đi chỗ khác, thì ông vẫn nói ra một cách rõ ràng.
Dù đã biểu hiện ra ngoài mặt một cách hết tốc lực lăng kính tâm lí phức tạp trên tư cách một người cha, nhưng ít nhất thì, hẳn đó là việc những lời sau khi đã nghiêm túc suy nghĩ cho gái ông của Hajime đã được truyền tải đúng chứ.
Nghĩ rằng có lẽ nhiều lời là không đủ để diễn tả, nên Hajime cũng lại đáp lại bằng một từ「Không ạ」.
Trở nên ngượng ngùng thế nào đó, Tomoichi liền quay gót nhưng......
「......Oi, Nagumo Shuu. Gì vậy, cái bộ mặt nhăn nhở đó. Thật khó chịu. Anh có thể dừng ngay bây giờ giùm tôi không.」
「Không có gìì? Tôi không có nhăn nhở hay gì nhưng màà?」
「T, tên này-」
Có vẻ ông thấy vui mừng vì con trai đã làm sâu sắc thêm mối liên kết với người cha phía con dâu. Shuu định khoác vai Tomoichi một cách thích thú, và bàn tay đó đã bị đập xuống một cách dữ dội *PECHI-*.
Dĩ nhiên, chỉ với một, hai lần mà đã từ bỏ thì không phải là Shuu. Hyoi, pechi-, hyo hyoi! Pechi-. Hyo- làm ra vẻ như vậy và từ phía đối diện-, PECHI-!
「Hajime-kun, hãy để cả cô nói lời cảm ơn nữa.」
「Kaoruko-san...... ano, thế nào đó mắt của Kaori đang quay mòng mòng nhưng mà......」
「Cảm ơn cháu vì đã nghiêm túc đối mặt với con gái cô, mà không giả đò, lẫn mặc kệ nó trôi qua.」
「Không...... Ano, Kaori đang đọc đi đọc lại “Đ ừng n ăn n ỉ, c hiến t hắng đ ể g iành l ấy” suốt nhưng mà......」
「Quả không hổ danh là cậu trai được Kaori lựa chọn nhỉ. Tuy là đứa con gái đôi lúc sẽ trở nên bạc nhược nhưng, làm ơn từ giờ xin hãy chiếu cố nó nhé?」
「A, vâng, ano, cô con gái đó, đang được Aiko Chinkon nhưng mà......」
「Thế thì, dù cô không thể nghĩ được rằng nó sẽ lập tức đứng dậy từ cái trạng thái như thế nhưng mà...... Có lẽ, đã có gì đó xảy ra ở con thuyền to lớn là đích đến kia đó nhỉ?」
「......Ussu. Chúng ta đi ngay không ạ?」
「Ừ, nhờ cháu đó.」
「Vâng.」
Để Kaori bị ăn một bạt tay từ Yue và hoàn hồn rằng「Ha-, mình đang làm cái gì!?」ở đuôi mắt, chịu thua trước áp lực kỳ lạ của Kaoruko-okaasan muốn xem sự trưởng thành của con gái một cách bất khả kháng (?), Hajime bắt đầu nhanh nhảu dẫn trước.
「A, đúng rồi. Hajime-kun, thử thách ở trong tàu thì, đương nhiên nhưng mà hãy để nó dừng lại trước nhé? Cơ mà, chẳng phải sẽ hay hơn nếu chúng ta chuyển di trực tiếp vào trong nhà kho ở đáy tàu luôn hay sao ta?」
Trước con tàu khách hào hao khổng lồ, Kaori phát ngôn như thế.
Trước nhóm Tomoichi hơi nghiêng đầu, Kaori đã nói rằng「Vì chỗ này cũng sẽ bị bắt xem những ảo ảnh đáng sợ mà......」với biểu cảm trông có vẻ thần bí nhưng.
「......Đừng có đánh trống lãng, Kaori. Cái đó chỉ ở boong tàu thôi đúng chứ? Tôi đã nghe trước rồi.」
「Ở bên trong sẽ trở nên giống như horror house đó nhỉ? Chẳng phải là rất hay ho sao ạ, có vẻ thú vị desu!」
「Aa, nếu nghĩ về việc chỉ câu chuyện trong khoang tàu là trở nên ám muội một cách kỳ lạ, thì sẽ là như thế nhỉ? Kaori thì, từ hồi xưa đã ngán kiểu horror rồi mà nhỉ?」
Shizuku đã bị bám chặt đến mức không khó để thiếu oxi hay tắt nghẽn mạch máu ở cả công viên giải trí lẫn rạp chiếu phim từ hồi xưa, thể hiện gương mặt lĩnh hội trong khi cười khổ.
「Chuyện đó thì không thể trách được nhỉ. Hajime-kun, cháu có thể làm theo lời Kaori, chuyển di đến nhà kho của con tàu giùm cô được không ta?」
「Kaoruko cũng, từ hồi xưa đã ngán horror rồi nhỉ.」
Theo lời Tomoichi nói, thì có vẻ là thế. Đúng thật là mẹ con. Bởi vậy.
「Maa, vì mọi người đang ở đây nên không sao đâu đó, Kaoruko. Mấy thứ như trong khoang của một con tàu cổ khổng lồ như thế này thì không phải là thứ có thể thấy dễ dàng đâu. Vì hiếm lắm mới có dịp mà, nhé?」
「Ể!? N, nhưng mà......」
「Vì là nơi gần như không thể đến ha? Trên tư cách một nhà kiến trúc thì, maa, tàu thuyền là ngoài chuyên môn nhưng mà anh tò mò với đủ thứ cấu trúc chẳng hạn như bố trí phòng ốc đấy.」
「......Ưư, nếu vậy thì chỉ cần dừng mỗi thử thách horror.」
「Dường như có nhiều người muốn xem đó? Không sao đâu, có anh ở bên cạnh đúng chứ? Ne? Làm ơn mà, Kaoruko.」
「..................Em hiểu rồi.」
Aree? Gì vậy cà? Tomoichi-san lúc nào cũng bị Kaoruko-san thúc ép không ngừng nghỉ, đang tươi cười một cách kỳ lạ. Run run-♪, đến mức cảm giác như từ tượng thanh đó được thêm vào cuối câu.
「Deja vu đúng không ta? Giống y hệt Kaori lúc được Hajime thỉnh cầu gì đó......」
「Bình thường thì mạnh về khoản thúc ép, ấy vậy mà lại không thể từ chối nếu được người thương thỉnh cầu...... Mẹ con nhỉ.」
Nối tiếp Shizuku và Aiko cười khổ, Remia và Akiko ngắm nhìn vợ chồng Shirasaki một cách vui vẻ.
「Ara ara, một cặp vợ chồng hòa thuận nhỉ. Thật tuyệ vời ạ. Ufufu-」
「Lúc nào cũng nồng ấm nhỉỉ. Nếu là ông xã của cô thì sẽ nói mấy thứ như “Nếu thế thì, cứ chờ ở đây đi”, rồi một mình xông xáo đi mất đó.」
Phải chăng đã nghe thấy đúng chứ. Kaoruko cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, và không hiểu sau diễn biến trải nghiệm horror một cách bình thường đã được quyết định, nên Kaori đã trải nghiệm qua sự khủng khiếp của con tàu ma dần tái mặt......
「Ne, nee, quả nhiên hãy dừng lại thôi chứ. Ne? Nó hoàn toàn khác với nhà ma ở công viên giải trí đó? Thật sự là nhào đến tấn công với mục đích thật sự muốn gây nguy hại đó? Em nghĩ là có lẽ, nó đang thực hiện ma pháp loại dồn ép về mặt tinh thần mà, nên nói là không tốt cho sức khỏe, hay là không cần thiết để cố tình trải nghiệm――」
「Kaori, hãy đi cùng cho đàng hoàng thôi ha?」
「n-, fuu-, guu~~........................vângg.」
Nhìn dáng vẻ của Tomoichi, dường như Hajime đã ngộ ra đủ thứ. Khi đằng này cũng “thỉnh cầu” bằng nụ cười thật sự tươi tắn theo cách của mình, thì Kaori sau khi chóp chép miệng một cách không cam tâm, quả nhiên vẫn không từ chối mà gật đầu. Thật sự là mẹ con.
Với chuyện này chuyện kia như thế, lướt qua ảo ảnh điên cuồng ở boong tàu, nhóm Hajime đã vào bên trong con thuyền.
Khi không phát động chiếu lại quá khứ, mà chỉ thử dừng lại mỗi cơ năng của chứng cứ chinh phục......
「C, cái này thì...... Nói sao đây, bầu không khí đã thay đổi cái một nhỉ......」
「T, thật vậy nhỉ. Thế nào đó không khí ẩm ướt, còn cảm thấy nặng nề nữa......」
Bất giác, Aiko và Akiko đã trở nên dè dặt. Iya, những người khác cũng có bầu không khí nặng nề, họ đang không thể bình tĩnh nổi khi nào là xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, nào là nhìn qua nhìn lại xung quanh một cách bận rộn.
Người đang tỏ ra thản nhiên là Hajime, Yue, Shia, và Tio. Sau đó thì người có chút biểu hiệu căng thẳng chỉ có nhà Yaegashi và...... Myuu thôi.
「Thật tốt. Vì nếu toàn thể con thuyền là một thử thách, thì có lẽ đã không thể điều chỉnh chi tiết với chứng cứ chinh phục rồi ha. Boong tàu và khoang thuyền đang được sử dụng như các thử thách riêng biệt, một cách đàng hoàng.」
「Em không cần giải thích chuyện đó mà! Đi mau thôi!」
「Ka, Kaori? Cậu có thể thả lõng sức mạnh ra một chút giùm tớ không ta? Khác với hồi xưa, sức mạnh cơ bắp của cậu hiện giờ không thể so bì được đâu...... Nn-!?」
Hẳn là là cô đã xác định đối tượng để bám vào trong trải nghiệm kinh dị ở cấp độ vô thức rồi đúng chứ. Kaori-san đang bám vào cánh tay của Shizuku với tốc độ có thể nghĩ rằng liệu nó là Shinsoku.
Vì sức mạnh cơ bắp đang được phản ánh ở một mức độ nào đó, dù không phải với mode tông đồ đi nữa, nên Shizuku bắt đầu run rẫy *puru puru*.
Việc cơ thể của Shizuku đang phát sáng mờ nhạt, có lẽ là tại vì cô đã ngay lập tức sử dụng Ma pháp thăng hoa đúng chứ. Không nghi ngờ gì cánh tay của cô đã suýt nữa trở thành thịt xay đúng chứ.
「Kaori, Shizuku sẽ chết mất thôi nên sang đây.」
「Fuai-」
Cậu muốn nghĩ rằng không đời cô lại có ý định fight. Cô đã bám lên lưng Hajime với bước giậm mãnh liệt đến mức cậu hiểu nhầm như thế nhưng mà.
Nhìn dáng vẻ đó, biểu cảm của Liliana và Aiko hơi co giật.
「Kaori thiệt là...... dù là đàn tông đồ lớn, hay đàn ma thú lớn với đơn vị lên đến hàng vạn thì cũng có thể đánh tan được vậy mà, lại sợ hãi u linh đến mức này.」
「Em ấy đã tương đối hoảng sợ đúng không nhỉ. Nhưng mà...... Cách bám vào cứ như thể của u linh ám người ta vậy......」
Dáng vẻ với mái tóc rối bù xù che mất gương mặt, vòng hai cánh tay qua cổ, quặp chặt hai chân vào hông mà chắc chắn là dù có chết cũng không buông, và để cho những hơi thở nhẹ phát ra qua kẽ răng「Fuu-, fuu-」vang lên thì......
Ra là vậy, đúng như Aiko nói, ngược lại thì phía Kaori mới là vong linh.
Ở chỗ còn lại,
「Tomoichi-kun, thế nào đó trông có vẻ vui ha?」
「Đang nói gì vậy, Nagumo Shuu. Có thể nhìn thấy kiến trúc cổ xưa bằng đôi mắt này. Chắc chắn là rất vui rồi đúng chứ?」
「Iya, tôi cảm thấy không phải là kiểu thưởng thức như thế nhưng mà......」
Cánh tay của Tomoichi cũng lại đang có người ám vào. Có điều, ở đằng này thì hơi khác với cô con gái.
Trở nên rơm rớm thậm chí là mau chóng, và dáng vẻ run rẫy *puru puru* thì giống với một chú động vật nhỏ. Chôn mặt vào vai của Tomoichi, vừa run bắn *biku-* khi nghe thấy một chút tiếng động nào, vừa len lén nhìn xung quanh, rồi lại lập tức chôn mặt vào vai ông. Giọng nói đôi lúc lại nghe thấy「Anataa, nhanh lênn」, thế nào đó thật mềm yếu.
「Tôi chỉ có thể thấy như anh đang tận hưởng việc ăn hiếp vợ mình thôi nhưng mà?」
「Thấy lễ quá ha, Koichi-kun. Tôi hoàn toàn không hề có ý định như thế đâu đó. Chỉ là maa, tôi nghĩ rằng dáng vẻ hiếm hoi thế này của người vợ tích cực đến mức bình thường vẫn dẫn trước tôi thật là đáng yêu haa, thôi nhưng mà.」
「Quả nhiên là anh đang nhắm vào đúng chứ.」
「Kaoruko cũng biết, dẫu thế thì vẫn đi theo đó nhỉỉ. Từ ngày xưa rồi.」
Ánh mắt cạn lời của Kirino đâm vào Kaoruko, nhưng đương sự thì có vẻ như không rảnh để quan tâm đến điều đó. Cái chỗ dù ngán horror đến mức đó, vậy mà nếu như bị bỏ lại thì chẳng thà là đi theo thậm chí có phải bám vào, thật sự là mẹ con Shirasaki.
「Phải chăng vì là thử thách thổi phồng lên nhằm khiến cho sự điên cuồng phát triển đến mức vô lí, nên chủng loại ma thú và hiện tượng quái dị, chỉ toàn là những thứ mà bản thân chúng có độ nguy hiểm không đáng kể. Có điều nó chỉ chú trọng vào sự khó chịu ha. Tuy nói là vậy vì cũng đề phòng trường hợp vạn nhất, trước mắt thì cũng nhờ nhóm Yue cảnh giới và đánh chặn ha?」
Tuân theo chỉ thị của Hajime, nhóm Yue vừa cảnh giới xung quanh, vừa nhanh chóng tiến lên, với nhóm phụ huynh và Remia ở trung tâm như mọi khi.
Lúc đó, hàng tá hiện tượng quái dị đã nhanh chóng xuất hiện.
Ma pháp thổi phồng lên sự hoảng sợ và cơn điên cuồng về mặt tinh thần mà họ đã không nhận ra vào lúc đương thời cũng đang được thực hiện một cách chắc chắn, tạo tác bảo hộ tinh thần cậu đã đưa cho họ trước đó đã bao bọc trong ánh sáng suốt nãy giờ.
Với điều này thì những người ngược thường đặc thù như nhà Yaegashi cũng không thể giấu được sự căng thẳng.
Akiko và Remia thì đương nhiên, cả Aiko với Liliana cũng cứ chốc chốc lại cất tiếng hét hoặc nhảy cẫng lên.
Ấy vậy mà,
「Myuu, không hề gì à?」
「Rất thú vị!」
「Đùa thôi đúng chứ? Myuu, Mama tương đối là gần giới hạn rồi nhưng mà......」
「Vâng, Mama. Nắm tay không? Không sao đâu, Myuu sẽ bảo vệ cho!」
「T, thật đáng tin cậy......」
Myuu, dường như sở hữu kháng tính tuyệt đối với hệ horror.
「N, nó đ ến đó! Nó đang đ ến đóó!」
「Kaori, làm ơn mà dừng cái việc thì thầm mấy tiếng có âm bậc không theo thứ tự gì bên tai giùm anh. Em mới là kẻ đáng sợ đó.」
Kaori với trạng thái được cõng trên lưng không đổi, có vẻ như đã cảm thấy gì đó. Mặc dù cô đang hoàn toàn không nhìn thấy gì vậy mà, cảnh báo đó lại chính xác.
Ở sâu trong hành lang, thiếu nữ váy trắng từng khiến Kaori run như cầy sấy đã xuất hiện.
Với bầu không khí dị thường của thiếu nữ váy trắng, nhóm phụ huynh đứng im bất động một cách bàng hoàng. Giọng nói「Hi-」bật ra từ Aiko và Liliana.
Phải chăng đã cảm nhận được nỗi sợ, miệng của thiếu nữ đã tách ra thành hình trăng lưỡi liềm.
Ả ném thân người lên sàn giống như một con rối bị cắt mắt dây *gaku-*, trở nên giống như một con nhện khi tay chân vặn xoắn theo những phương hướng không thể.
Và, *keta keta keta-* tiếng cười kỳ quái cảm giác sẽ cắt gọt chỉ số SAN, không, có vẻ đang được sử dụng kèm với ma pháp mang tác dụng như vậy trong thực tế đang vang vọng.
Tiếng hét「Iyaaaaaaa-」được giải phóng từ Kaoruko. Nhóm Akiko cũng cứng đờ người, với biểu cảm kinh hoàng.
Remia cũng lại, bất giác ngồi thụp xuống và ôm chặt lấy Myuu――trước lúc đó.
「A-, Myuu!? Không được! Không được đii!」
「......Remia, bình tĩnh đi! Hajime sẽ xử lí đàng hoàng mà!」
Remia-san vươn một tay ra với style ngồi ngã quỵ giống như một người bị người yêu vứt bỏ. Nụ cười với sự thảnh thơi bình thường cũng chẳng còn một chút nào. Có vẻ như cô muốn đuổi theo nhưng đã mất hết sức lực trên hông.
Đúng như lời Yue, Hajime đã thủ sẵn Donner. Song, cò súng đã không được kéo ngay.
「O, oi! Myuu――」
「Lần đầu gặp gỡ! Myuu là Myuu ạ! Tên của bạn là gì ạ! Nano!」
Myuu tiến lại gần với sự hào hứng kiểu, Thử bắt chuyện bằng giọng nói khi đã tìm ra một cô bé trạc tuổi mình!, mà không hề ăn nhập gì với tình huống horror.
Ngay sau đó thì, thật ngạc nhiên làm sao, yêu quái hàng rep 1:1 dừng chuyển động. Chẳng những thế, trước Myuu đang phăm phăm tới gần, nó cuối cùng là thoái lui như muốn nói rằng「Ể? Tại sao!? Tại sao lại tới gần vậy!? Chuyện như thế thì khó cho tôi nhưng mà!?」.
「K, không lẽ nào Myuu-chan lúc này, đang thực hiện chiêu thức number one của khách hàng mà người đóng vai ma trong nhà ma ghét hay sao?」
Ví dụ của Shuu đã rất là trúng đích.
Nếu nói về mặt kết quả thì, sau khi yêu quái hàng rep 1:1 rụt rè lùi lại, thì nó cứ theo cái đà đó mà phóng vun vút khỏi đó.
Bộ dạng đó, cứ như thể nhân vật hướng nội cực hạn bị nhân vật hướng ngoại cực hạn áp sát bằng nụ cười tươi trên cả gương mặt, trở nên gần như bị thanh tẩy bởi sánh sáng và bỏ chạy.
Nhân vật hướng ngoại thì trong hầu hết trước hợp sẽ không thể lí giải về độ mạnh của thứ ánh sáng mình sở hữu, và hiệu quả hoảng hốt do thứ đó gây ra...... Thật muốn họ tiếp xúc từ tốn thêm một chút nữa......
Với Myuu vừa chán nản vì bị cự tuyệt một cách rõ ràng, vừa quay lại, Kaori sợ sệt hỏi.
「Myuu-chan, em không sợ sao?」
Nên nói là chuẩn bị tinh thần, hay nếu biết về trạng thái tâm lí đó, thì chẳng phải ý thức chán ghét của bản thân cũng sẽ khá hơn một chút sao?, với câu hỏi có suy nghĩ như thế, Myuu sau khi chưng hửng, thì chẳng hiểu sao lại làm biểu cảm cực kỳ tỏ ra người lớn.
Và, trong khi vỗ *pon pon* và bàn chân vẫn quặp nguyên quanh hông của Hajime,
「Không có tồn tại gì đáng sợ hơn con người đâu. Đúng thế chứ?」
「A, vâng......」
Lời nói của một cô bé đã bị bắt cóc, chứng kiến cảnh con người buôn bán con người, chẳng những thế còn thấy qua con người vui vẻ gắn giá lên người khác, cái đó thì có sức thuyết phục theo cách của nó.
Bởi vì vậy đúng chứ.
Việc mà ai nấy, đều trở nên không phản ứng gì mấy với những hiện tượng quái dị sau đó.
Vì lẽ ấy, mà sau đó họ vừa thưởng thức sự kinh hoàng và giật mình ở mức độ của khu cơ sở thuộc kiểu horror trong một công viên giải trí bình thường, như thứ gia vị thay thế cho suy nghĩ về sự đắng cay của thế gian vì lí do gì đó, vừa tiến tới phòng kho của con thuyền một cách mượt mà.
Tại đó, Tio thực hiện nhìn vào quá khứ, và Kaori nào là bị vong linh chiếm hữu, nào là Hajime đã cứu cô khỏi thứ đó.
Cuối cùng thì thừa sơ hở khi Hajime xác nhận tàn dư của vong linh với sự chú ý sâu sắc, Kaori đã đứt phanh về đủ thứ đã cướp lấy đôi môi của cậu.
Kết quả khi họ đã xem đến tận đó.
「Thằ-ng khốnn-, mày đã có thể tránh đúng chứứ!? Ở lâu đài ma vương lúc sắp bị Myuu-chan làm thế thì mày đã có thể tránh một cách bình thường đúng chứứ!? Có ý đồ à!? Là có ý đồ àà-」
Là thế, đúng như dự đoán, Tomoichi-san đã nhảy vào chụp lấy Hajime.
「I, iya, nhầm rồi đó ạ. Là lần đầu tiên cháu gặp đối thủ vong linh mà, nhìn trông thế kia nhưng cháu, đã tương đối hoảng hốt đó ạ Nghĩ rằng nếu xảy ra ảnh hưởng đến nhân cách của Kaori vì còn sót lại dù chỉ một mảnh tàn dư thì không phải chuyện đùa, nên cháu thiệt sự đã tập trung để tìm kiếm ạ.」
「......N. Mấy chuyện như lợi dụng sơ hở đó để cướp lấy đôi môi của anh ấy...... Quả nhiên Kaori là con đàn bà gian ác!!」
「Được quá nhỉỉ! Mấy việc như lợi dụng tâm lí khi bản thân đang được lo lắng một cách nghiêm túc, quả không hổ danh Kaori-san! Một người phụ nữ xấu xa desuu.」
「Chỉ có Shia là chị không muốn bị nói đâu đó!? Mặc dù em đã chớp thời cơ lúc được hô hấp nhân tạo vậy mà!」
「Chó chê mèo lắm lông đúng chứ......」
Chẳng có ai là không gật đầu với chỉ đích của Shizuku. Nói tóm lại, có vẻ như xét theo Kaoruko-okaasan mà nói thì đó là good job. Chính lần này thì bà vừa xoa đầu Kaori, vừa khen rằng「Con đã cố gắng nhiều rồi」với gương mặt từ ái.
「Việc giáo dục thì dù xấu hay tốt cũng quan trọng đó nhỉ.」
Chẳng có ai là không gật đầu với chỉ đích của Kirino-san.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Địa điểm tham quan cuối cùng. Căn phòng thử thách thì, không có gì đặc biệt nên thể hiện ra, cậu chỉ định để họ xem đó là một nơi thế nào thôi......
Đã định làm thế nhưng mà.
「M, mày......」
Trong khi cảm phục với không gian xây dựng thần điện bằng hành lang hình chữ thập và ngập trong nước, ngay sau khi họ vào vị trí có ma pháp trận ở trung ương.
Một phần mặt nước xoắn ốc và trũng xuống khi phát ra tiếng *GOGOGO-*, rồi nó đã được nâng lên từ đó. Y hệt như cảnh phi cơ xuất hiện từ căn cứ bí mật bên dưới một hồ nước trong mấy bộ phim SF vậy.
Phải, là tàu ngầm chiến đấu ma trang.
「Có lẽ nào nhưng mà...... Không phải là phần thường trong trường hợp đã chinh phục đâu haa?」
「Ể, nếu vậy thì Tio-san. Việc chúng ta đã bị xả ra một các cưỡng chế vào lúc đó thì......」
「......T, tại vì chúng ta đã sử dụng đường tắt?」
Lúc bị xả ra giữa lòng biển, họ đã cất tiếng nguyền rủa sự thô lỗ của Meiru-san nhưng mà, có lẽ nào, nếu như hoàn thành một cách chính xác thì chẳng phải sẽ có thể ra ngoài biển bằng tàu ngầm chiến đấu ma trang hay sao......
「Myu! Papa, có thể ngồi lên một cách bình thường!」
「Có vẻ thế ha.」
Đây là trận chiến cuối cùng!, có vẻ như quả nhiên không phải thế. Khi cậu thử đổ ma lực vào, thì cảm giác như có thể điều khiển nó bình thường.
Giả thuyết phần thưởng có khả năng rất lớn.
Mắt của nhóm Hajime bắt đầu nhìn ra xa xôi......
Nếu như, dùng tàu ngầm làm chim mồi rồi bay lên trời bằng tàu ngầm chiến đấu ma trang, thì chẳng phải đã có thể thoát thân với sơ hở đó rồi sao, họ không phải là không nghĩ thế.
Tại vì, tuy với Yue vào lúc đương thời thì dù có thể chuyển di đi nữa cũng chẳng nhảy xa được nhưng, có lẽ nếu là tàu ngầm chiến đấu ma trang thì khả năng cho việc nó có thể chuyển di cự li dài là tồn tại mà.
Rằng, không những thế, chẳng phải việc quay lại Đại mê cung của thụ hải cũng đã có thể đi nhanh hơn hẳn hay sao.......
「Đi thôi, Hajime. Cuối cùng, là Akujiki đúng không? Sẽ được cho xem trận kịch đấu dưới biển đúng chứ?」
「Aa, un, đúng vậy ha, Tou-san. Chúng ta đi ngay thôi nào......」
「Hora hora, cả nhóm Yue-chan nữa! Vì không lấy đươc nó nên mới làm được nhiều việc và có những cuộc gặp gỡ đúng chứ? Ne?」
「......Đúng, vậy nhỉ. Vâng, Okaa-sama.」
「Đúng thật, có lẽ chúng ta sẽ lờ đi luôn cả Ankaji hay vương quốc không chừng desu.」
「Umu umu. Đối với Lily thì, chắc việc không lấy được con tàu này ở đây cũng là một điều tốt ha.」
「N, nguy hiểm quá ạ......」
「Em cũng vậy đó ạ. Suýt nữa là bị giam giữ luôn trong giáo hội rồi ạ......」
Nhận ra rằng suýt chút nữa là cả nguy cơ của vương quốc, lẫn nguy cơ của nhóm bạn học và Aiko đã bị bỏ qua, Liliana và Aiko vuốt ngực xuống một cách nhẹ nhõm.
「Nếu nghĩ vậy thì, cuộc hành trình đến tận lúc này cũng như thế nhưng........... Cuộc hành trình của các cháu thì, cảm giác như ở khắp nơi đều mang tính vận mệnh ha.」
Với những lời lẩm bẩm của Shuuzou ở cuối cùng, nhóm Hajime ngay cả trong khi cười khổ cũng không thể phủ định được.
Nhìn mặt nhau, Hajime vừa nhún vai, vừa như để đại diện cho cảm xúc của nhóm Yue,
「Có lẽ, vị thần của vận mệnh cũng có tồn tại, và nếu như “Bàn tay vô hình” đó đang hành động thì...... cháu nghĩ rằng mình đã khá là maa, được yêu mến đó ạ.」
Đáp lại như vậy.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ráng chiều đẹp đẽ đậm màu trải rộng ra trên thị trấn của Erisen.
Thị trấn trên biển bình thường thì đầy sức sống, nhưng lại có bầu không khí tĩnh lặng với mức độ tiếng sóng vỗ rì rào có thể trở thành BGM, chỉ những lúc thế này thì sự náo nhiệt chưa từng có trước đây mới đang tràn ngập.
Giống như lễ hội của trái đất mắc lên những dây bóng đèn trang trí, ma đạo cụ tỏa ra ánh sáng ma lực đủ màu đủ sắc đang được treo ngang treo dọc từ mái nhà này sang mái nhà khác.
Đủ thứ món ăn được được nấu ở khắp nơi trong thời gian thực, mùi hương khơi dậy cảm giác thèm ăn đang hòa vào cơn gió biển và bao phủ toàn thể thị trấn.
Thật sự, là sự nô nức như trẩy hội.
Chỉ đêm nay thôi thì như muốn nói rằng không cần quan tâm thứ bậc, cư dân của hải nhân thì đương nhiên, đến cả nhân tộc hay thú nhân tộc đã được mời đến cũng cười đùa chung vui cùng nhau với thức ăn trên một tay, thêm vào đó với lão Kamal và cha con ma nhân Gadner & Gedner đứng đầu danh sách, mặc dù chiếm thiểu số nhưng đến cả ma nhân tộc cũng đang tham gia.
「Phải, đúng vậy đó ạ! Ở chỗ đó thì, con trai tôi đã gửi cả đống tar thu thập được ở nại lạc vào trong người của con quái vật ạ!」
「Nói gì cơ-!」
「Kuu-, muốn xem quá! Tuy tôi đã đọc “Truyền thuyết của Leeman” rồi nhưng, việc mà ngài ấy thật sự đã vượt qua nguy cơ bằng phương pháp như thế thì!」
Ở một góc bàn, Shuu đang sôi nổi kể chuyện về “Trận chiến với Akujiki” mà họ đã xem vào cuối của chuyến tham quan Phế tích đáy biển cho nhóm cốt cán của các quốc gia――Gahard, Kam, và Alfrerick vân vân.
Ở gần đó, Sumire với Yue đang kể cho nhóm phu nhân với Luluaria đứng đầu nghe về cảm tưởng của chuyến du lịch, và họ đang nhất tâm chú ý nghe nhìn vào điều đó.
「Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, Shia. Saa, cô sẽ dùng bữa? Sẽ rèn luyện? Hay là...... sẽ ch・iến・đ・ấu, với tôi?」
「Tôi không làm làm đâu ạ. Cơ mà, cất cái lưỡi hái vào. Biến ra đằng kia đi.」
「Khoan, cái ngữ của công chúa đế quốc thì, xin đừng có lại gần Shia của tôi! Shia thì muốn “dùng” tôi để chơi đó! Ne, Shia?」
「Tôi không có chơi đâu. Tại sao lại ở đây vậy hả. Cất cây cung vào. Biến ra đằng kia đi.」
Shia bị hoàng nữ chó điên và công chúa rừng biến thái ép vào giữa, việc cô đang bực mình đến mức hoàn toàn quên luôn “desuu” thậm chí có thể nói là danh tính của mình thì, cứ gác sang một bên thôi.
Mọi người trong nhà Yaegashi cũng ở trong vòng tròn của nhóm Hauria, nhà Shirasaki thì chủ yếu với những người Ankaji do Vyz đứng đầu, và Akiko cùng Aiko thì đang trò chuyện một cách cởi mở với giáo hoàng Shimon, nhóm David khi có cả Liliana cũng tham gia vào.
Tio thì cùng với Adol và Venri, có vẻ đang say sưa trò chuyện với nhóm guild master cùng Will, vợ chồng bá tước Kudeta.
Lại còn, ở một nơi cách đó không xa,
「......Lại nữa à. Lại nữa à...... Kẻ địch của ta nhiều đến mức nào vậy......」
「C, các cậu là nhóm hoàng tử đang nhắm vào Myuu-chan-」
「Hee, cả bạn nữa à. Fu-, được thôi. Nếu nghĩ rằng có thể thắng được Raymond này, thì cứ dũng cảm mà nhào vào là được!」
「Randel-samaa! Chẳng phải Myuu thì thế nào cũng được hay sao ạ! Cùng nhauu tới chỗ cầu tàu không ạ?」
「Đúng vậy đúng vậy. Mau chóng biến cho khuất mắt Ojou đi. Ma nhân đằng kia, cả ngươi nữa đấy. Nếu hướng vào Ojou ánh mắt dâm tiện, thì Neashtattrum này sẽ vặt đầu xuống nhé.」
「Cũng đừng có quên Bartfield. Ta sẽ nhắm bắn các ngươi.」
Những đứa trẻ cũng đang định sát phạt nhau một cách tuyệt vời, trông hết sức vui vẻ.
Thêm nữa, nói về đương sự là Myuu thì,
「Myu! Thế là chiếc tàu ma pháp đã nhận, Papa sẽ làm cho đến cả Myuu cũng có thể sử dụng! Là chuyên cơ riêng nano!」
「「「Được haa~~」」」
Đã cất công lắm mới về quê nên cô bé đang trò chuyện vui vẻ với những người bạn ở địa phương. Dáng vẻ không hề để nhóm Randel vào mắt.
Dĩ nhiên, Remia cũng đang được những người ở Erisen bao vây đến mức không thể nhúc nhích được, và có vẻ như cô đang tận hưởng chuyến về quê sau một thời gian.
Vì không có dự định kế tiếp nên cũng chẳng cần phải quan tâm đến thời gian. Đúng là đáng để xếp Erisen vào đểm cuối cùng của chuyến du lịch.
Người để lễ hội đó sau lưng, một mình ngồi trên chiếc cầu tàu ở một góc không nhiều người lui tới và thậm chí còn đang dùng đến cả Kehai Shadan, là nhân vật chính của buổi tiệc hoan nghênh & chia tay trong chuyến du lịch này, Hajime.
Nếu hỏi cậu đang làm gì thì,
『Ra là vậy haa. Khi ta nghĩ rằng có chuyện gì vì ma lực khổng lồ trông quen quen được phát ra thì...... chẳng phải là nhóc đã có một chuyến hành trình hay ho à. He-, nếu biết nhóc sẽ đến thì ta đã mang ít nhất một món quà lưu niệm đến rồi nhưng mà ha.』
Cậu đang bí mật trò chuyện với ông chú cá mặt người. Dĩ nhiên, là người bạn tâm giao của ma vương, đang dần dần được nâng cấp thành nửa phần tồn trại truyền thuyết bởi sử gia, Lee-san.
「Naa, Lee-san. Quả nhiên hãy để tôi giới thiệu ông với mọi người đi.」
『Dừng lại đi. Nhóc chủ tâm gọi ta đến là đủ rồi. Taa chỉ là ma thú. Không hơn không kém. Ta sẽ không bước vào lãnh phận của con người đâu.』
「Kuu-, quả không hổ danh Lee-san. Nghe thật tê tái.」
Thật sự, thân thiết còn hơn con người với nhau.
『Vả lại, ta sắp phải đi rồi Haa-bou.』
「Ể? Ông phải đi rồi mà? Thật ra thì tôi đang suy nghĩ tạo tác dùng cho cả dưới nước lẫn trên trời cho Lee-san, định hỏi yêu cầu của ông nhưng mà......」
Ma vương này, thích Lee-san đến mức nào vậy ta. Nếu những người khác có đây, thì rốt cục họ sẽ làm biểu cảm thế nào.
『Gì vậy cái đó. Ta không cần đâu. Dòng nước triều thì ta muốn cảm nhận bằng lớp vảy của mình đấy?』
「C, có hàm nghĩa ha.」
Tôi nghĩ là không.
『Hơn nữa, hore. Vợ cậu đang chờ đấy?』
「A n?」
Khi ngoái đầu lại, thì Yue đã đứng yên ở lối vào cầu tàu tự lúc nào chẳng hay.
『Cảm ơn vì đã gọi ta đó, Haa-bou. Ông chú cũng có vợ và mấy đứa nhỏ đang chờ ha. Chào nhé! Lần sau gặp lại!』
「O, ou! Lần sau ha, Lee-san!」
Lee-san quay người *chapon-* và dần biết mất vào biển đêm.
Canh thời gian, Yue đến bên cậu.
「......Nhân vật chính của buổi tiệc, mà lại lén lút trốn đi và bí mật nói chuyện với Oji-san cá mặt người sao?」
Yue ngồi xuống bên cậu. Khi nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì vì không thấy cậu đâu thì......, cô đang làm biểu cảm không thể diễn tả.
「Iya, maa, anh đã dự định tái ngộ với Lee-san mà. Còn nữa, vì quy mô của bữa tiệc nằm ngoài dự định nên anh đã muốn thả lõng một chút đó.」
「......N. Cái đó thì đúng thật. Heliina thật là người có tài.」
Vì sự sắp đặt và chuẩn bị của Heliina hoàn hảo, quá hoàn hảo, nên khoảnh khắc đến Erisen thì nhóm Hajime đã được đón chào bằng tiếng reo vui lớn.
Trước sự đông người vượt xa tưởng tượng, số lượng thức ăn có thể đủ thỏa mãn họ, vô số trang trí sáng lấp lánh, thì ngay cả Hajime cũng giật mình bật ngửa.
Đương nhiên, vì cậu là nhân vật chính của bữa tiệc kiêm tiệc hoan nghênh và chia tay của chuyến di lịch, nên ngay từ lúc bắt đầu, đã là bị xô qua đẩy lại trong biển người rồi.
Được hết người này đến người khác bắt chuyện, và đề nghị tới tấp cả đồ ăn lẫn thức uống.
Cuối cùng, nhờ những thành viên du lịch khác mỗi người phân tán ra và bắt đầu tận hưởng theo cách riêng của mình, mà Hajime cũng có thể trốn đi, rồi hoàn thành cuộc hội ngộ với Lee-san.
Với BGM là sự náo nhiệt và tiếng sóng vỗ rì rào, trong một lúc, Hajime và Yue ung dung tận hưởng khoảng thời gian im lặng.
Thế nào đó cảm giác thấy thời gian ở riêng chỉ hai người mà tương đối lâu rồi mới có, cả hai quay mặt vào nhau, và cười khúc khích với nhau.
「......Chuyến du lịch đại thành công?」
「Maa, anh nghĩ là nó đã kết thúc với cảm giác tương đối tốt hơn dự tính.」
「......Hajime, thực ra thì đã cực kỳ căng thẳng. Dù Okaa-sama và Otou-sama thì khác nhưng, liệu rằng có thể chủ trương về con người của mình với song thân của nhóm Kaori hay không.」
「Lộ tẩy rồi mà.」
「......N.」
Thật ra, là như thế. Kể cả giữa chuyến du lịch thì cũng đã nói ra không biết bao nhiêu lần rồi nhưng, có lẽ, số người thật sự lí giải rằng, Hajime đã mời những gia đình khác tới Tortus dựa trên sự giác ngộ đến nhường nào, là rất ít đúng chứ.
「Phải đáp lại sự tin tưởng và kỳ vọng của những người đó ha. Nếu có thể trở thành gia đình thì, Ma, có lẽ, anh cảm thấy rằng mình phải cố để nhận được sự chấp thuận tương đối?, mà. ......Anh đang được chấp nhận, đó ha?」
「......Fufu, không sao~đâu.」
Hajime tỏ ra có chút lo lắng thật lạ lùng, xa rời quá đỗi với dáng vẻ của ma vương giống như vẽ nên bức tranh về sự ngạo mạn không coi ai ra gì mà nhiều người khác đang biết.
Yue bất giác cười khúc khích và kéo Hajime sát vào mình. Cũng chẳng chống cự gì, cậu theo đà được mời gọi và ngã đầu lên đùi của Yue.
Vừa xoa đầu Hajime đó một cách dịu dàng, Yue bằng biểu cảm dịu dàng vô hạn và thanh âm thấm ra ái tình,
「......Anh đã vất vả rồi.」
Khen thưởng Hajime đã hoàn tất chuyến du lịch trong vô sự.
Từ Hajime vang lên tiếng đáp nhỏ giống như Yue「......N」. Có thể hiểu rõ việc sức mạnh đang thoát khỏi cơ thể, và cậu đang thư giãn từ trái tim.
Hay có lẽ, đến mức cậu cứ thế này sẽ ngủ quên luôn để chữa lành sự mệt mỏi của chuyến đi――
「Paa-paa---, đâu rồii---nanoo-----!!」
「Oou-!?」
Việc không thể không bật dậy, với giọng nói to của con gái, là bản tính đáng buồn của Papa.
「Đây rồi ạ! Anh ấy đang chim chuột với Yue-san ở chỗ như thế ạạ!」
「Hễ có sơ hở là lại mang Hajime-kun đi mà!」
Với giọng nói trộn lẫn với sự khó chịu của Shia và Kaori đứng đầu danh sách, đến cả cốt cán của các quốc gia như Gahard hay Kam cũng tập trung đến và những giọng nói rằng「Nhân vật chính mà lại đang làm gì vậyy!」hay「Boss! Vì đêm nay thì sẽ ngài sẽ trở về nên chí ít bây giờ hãy cùng với mọi người!」đang lũ lượt vang lên.
Việc những người họ đã tái ngộ trong chuyến du lịch dần tập trung lại gần càu tàu, thật sự là chỉ trong nháy mắt.
Từ người tài nghệ thậm chí khiến cho một vòng quanh cầu tàu đóng băng một cách cẩn thận bằng ma pháp băng thuộc tính, đến người tập trung lại mà tới mức phải bơi thuyền đang neo đậu tại cầu tàu khác ra.
Trong nháy mắt, khu trung tâm của buổi yến tiệc đã thay đổi, và Hajime với Yue lại được bao vây bởi tiếng huyên náo dữ dội.
Trong khi bế Myuu lên, Hajime cất tiếng quát「A~, ồn ào quáá! Đừng có đồng loạt bắt chuyện với tôi!」. Song, biểu cảm của cậu lại đang mỉm cười rõ ràng.
「Cả Tou-san với Kaa-san nữa, cái gì mà cười nhăn nhở vậy?」
Hajime bất giác làm ánh mắt chằm chằm với biểu cảm, và sự đồng điệu「「Không có gìì~?」của Shuu và Sumire đã đến cùng nhóm Shia.
Sumire vừa cười「Chỉ là tự hào thôi đó」vừa xoa loạn xạ lên đầu của Hajime *gusha gusha*, và liếc nhìn đứa con trai đang tránh khỏi đó「Dừng lại đii~」, Shuu hắng giọng một tiếng rồi giơ tay hướng vào những người ở xung quanh.
Lập tức đoán rằng ông định nói gì đó, những người xung quanh dần trở nên im lặng.
Hít một hơi suu-, Shuu cất cao giọng.
「Ee, xin chân thành cảm ơn vì đã tham gia vào khoảnh khắc kết thúc trong chuyến du lịch của chúng tôi ngày hôm nay ạ!」
Trong khi tiếng reo hò lan rộng, Shuu lại cất cao giọng hơn.
「Chúng tôi đã xem rất nhiều quá khứ thông qua chuyến du lịch lần này ạ. Với điều đó làm khởi điểm――」
Xung quanh một lần nữa trở nên im lặng. Ai nấy đều đang chú ý vào Shuu.
「Tôi sẽ không nói dong dài ở đây ạ! Có điều, chỉ điều này thôi thì xin hãy để tôi nói! Cùng với gia đình, làm ơn kể cả sau này cũng xin hãy chiếu cố đến con trai của tôi ạ! Thật lòng cảm ơn, vì đã gặp gỡ với con trai của tôi!!」
Sau một nhịp, tiếng reo hò giống như bộc phát đã lan rộng. Sôi động đến mức không khí rung chuyển.
「Hora, Hajime! Otou-san đã khuấy động rồi đấy! Nghiêm chỉnh lên!」
「Làm cái việc quá sức gì vậy......」
Có lẽ, Shuu-otousan đã say xỉn rồi. Mặt cũng đỏ mà, từ nãy đến giờ cứ cầm nguyên chai rượu trên một tay không thèm thả ra mà.
Tuy nói là vậy, vì bị những ánh mắt kỳ vọng đổ dồn vào nên ma vương không đời nào có thể trốn chạy đươc nên là.
Búng ngón tay một phát, cơ cấu (tạo tác) trên biển mà thực ra cậu đã lắp đặt. Phát động từ xa.
Ngay lập tức, *DOoON-*.
Trong khi người người bất giác rùng mình, thì vô số đoá hoa đã bung ở trên bầu trời đêm ở toàn phương vị của Erisen. Là pháo hoa. Đủ màu đủ sắc, từng đoá từng đoá một đều là bách hoa liễu loạn bằng ma pháp đẹp mắt.
Trước người người đang ngẩng nhìn lên trời mà quên luôn cả câu từ với quy mô và vẻ đẹp đó,,
「Nâng ly lên.」
Giọng nói của Hajime vang vọng một cách rõ ràng.
Khi họ giật mình hạ ánh mắt xuống, thì Hajime đã được gia đình là nhóm Yue vây quanh, đang nâng ly của mình lên, với bầu trời sáng lấp lánh phía sau.
Người người gấp rút cầm ly trên tay.
Trước họ, Hajime chỉ bằng một lời đơn giản,
「Cạn ly thôi! Vì tương lai!!」
Những lời đóng lại chuyến du lịch đó, đã vang lên.
Đương nhiên, thứ đáp lại là đại hợp xuống「「「「「Vì tương lai!」」」」」dường như sẽ át mất kể cả tiếng pháo hoa.


8 Bình luận