Sakurada Reset
Kouno Yutaka - 河野裕 Shiina Yuu - 椎名 優
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 4 - Lời từ biệt vẫn còn nghẹn lại (GOODBYE IS NOT EASY WORD TO SAY)

Lời từ biệt vẫn còn nghẹn lại

1 Bình luận - Độ dài: 12,592 từ - Cập nhật:

(0)

"Mình thích những lời nhắn."

Souma Sumire đã nói vậy.

Giọng cô có chút khàn đi.

Ngày 31 tháng 8, tại trạm dừng xe trong cơn mưa, Asai Kei đang ngồi cạnh cô ấy.

Cô gái tiếp tục, như đang nhẹ nhàn thì thầm với tiếng mưa.

"Mình muốn truyền đạt thật nhiều những ngôn từ hạnh phúc và giản dị từ con người đến con người."

Kei không hiểu lắm Souma đang muốn nói điều gì.

Nhưng mà thế giới nhỏ bé được tạo nên bởi những ngón tay buông lỏng cong lại tự nhiên, và góc độ mà cô ấy nghiêng đầu để nhìn vào khuôn mặt cậu, lại mang cảm giác thật dễ chịu. Kei hỏi bằng giọng nhẹ nhàng, như để không phá hỏng bầu không khí đó.

"Nếu những thứ được truyền đi là những ngôn từ buồn bã thì sao?"

Souma mỉm cười.

Giống như những bọt khí nổi lên trong nước, và vỡ tung trên mặt nước... Đó là nụ cười như chưa đựng một nỗi buồn thoáng qua một cách tự nhiên và tất yếu.

"Cách truyền đạt cũng tốn công lắm đó. Nếu là điều cần phải nói thì phải sử dụng ngôn từ đúng đăn, dùng phương pháp đúng đắn, và truyền đi một cách đúng đắn."

Kei cảm thấy cô gái đang mỉm cười này bỗng thuần khiết hơn hẳn mọi khi, cậu hạ ánh nhìn xuống. Những giọt nước chảy xuống từ phần mái của trạm xe nhảy múa tung tăng trên bề mặt vũng nước đọng.

"Dù vậy đi nữa thì nếu truyền đi, người nhận sẽ cảm thấy buồn lắm đấy."

Cậu không thích việc khiến ai đó buồn lòng.

"Đúng nhỉ. Nhưng mình tin là điều đó vẫn tốt hơn nhiều so với không nói gì. Có điều nếu chỉ có nỗi buồn thì những từ đó đã không nên được nhắn gửi."

Những từ như thế nào thì nên được truyền đi nhỉ? Những từ dù khiến người khác buồn nhưng vẫn nên được truyền lại rốt cuộc tồn tại ở nơi đâu chứ? Những thứ như thế tốt nhất là nên chôn vùi toàn bộ thì hơn. Nhất định phải đào một cái hố thật sau để chúng không thể được tìm thấy.

Nhưng Souma Sumire lại nói rằng.

"Cậu không cần phải lo sợ đâu. Nếu là cậu thì chắc chắn sẽ làm tốt thôi."

Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi.

Sau đó không lâu, cô gái đã qua đời.

(1)

Tàn dư của mùa hè vẫn nắm lấy vạt áo đồng phục không buông.

Asai Kei bước lên bậc thang của khu phòng học phía Nam, nhưng rồi cậu cảm thấy một sự kháng cự kỳ lạ nên dừng chân lại trước cánh cửa dẫn đến sân thượng. Dù sao thì cậu không có ý định muốn mở cánh cửa trước mắt ra.

Hiện tại là giờ tan trường thứ tư ngày 15 tháng 7.

Cậu không có lý do gì để đến đây. Không có bất cứ một lý do nào. Vậy mà ngày hôm nay Kei cũng một mình đứng trước sân thượng.

Cậu ngồi xuống cầu thang, quay lưng về phía cánh cửa. Không hiểu sao cậu lại đặt tay lên cầu thang lạnh giá, rồi thử gõ nhẹ vào bề mặt của nó bằng đầu ngón tay. Tiếng cộc cộc vang lên như đang bực bội vì sự muộn giờ của ai đó. Thực tế thì tâm trạng của Kei cũng gần như có thể nói là buồn bực. Người cậu muốn gặp không xuất hiện. Dù có đợi bao lâu đi nữa thì cô ấy vẫn sẽ không đến đây. Âm thanh khô khan dội lên bức tường trắng rồi biến mất mà chẳng đến được với ai.

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi học kỳ hai của những học sinh sơ trung năm hai bắt đầu.

Và cũng cùng một khoảng thời gian đã trôi qua kể từ khi Souma Sumire qua đời.

Cô ấy không còn trên sân thượng nữa.

Cuộc sống của Kei đã thay đổi chút ít trong hai tuần này. Cậu không còn trải qua giờ nghỉ trưa hay giờ tan trường trên sân thượng của khu phòng học phía Nam. Dù vẫn leo lên cầu thang hằng ngày, nhưng lại luôn dừng chân phía trước sân thượng. Ngoài ra, khi Souma không còn nữa thì cậu cũng không tìm được lý do gì để gặp Haruki Misora.

―――Bọn mình đã từng ở bên nhau rất tự nhiên rồi cơ mà.

Nhưng chuyện như thế đã không còn nữa.

Hồi học kỳ một, việc Kei và Haruki thường xuyên gặp mặt nhau là vì có Souma. Cô ấy đã bao lần gọi hai người ra, nên Kei và Haruki mới có khoảng thời gian ở cùng nhau. Chỉ vậy thôi.

Kei ngẩng mặt lên. Cậu nhìn thấy trần nhà nhơ nhuốc. Rõ ràng là nếu ra ngoài sân thượng, cậu sẽ có thể nhìn lên được bầu trời xanh. Có điều cậu không nghĩ ra nổi bất cứ lý do nào để bầu trời khi ngắm nhìn một mình có giá trị hơn so với trần nhà này. 

Lần cuối cậu gặp Haruki là vào khoảng một tuần trước.

Hai người được gọi tập trung ở phòng giáo viên vì được đề nghị để gia nhập câu lạc bộ công ích. Đây không phải chuyện ngoài dự đoán. Năng lực của Kei và Haruki sẽ phát huy cực kỳ mạnh mẽ chỉ khi hai người ở chung. Cậu còn cảm thấy lời đề nghị gia nhập câu lạc bộ này hơi trễ quá rồi.

Cậu không phản đối việc gia nhập câu lạc bộ công ích.

Chỉ cần trực thuộc vào đó thì sẽ tự nhiên có được trong tay những thông tin liên quan đến năng lực. Kei muốn biết thêm về nhiều năng lực hơn nữa.

Cả Kei và Haruki khi đó đều quyết định sẽ gia nhập câu lạc bộ công ích. Bọn cậu ghi tên vào tờ đơn xin gia nhập, cùng rời khỏi phòng giáo viên, rồi chia tay trước cổng trường. Từ lúc đó trở đi thì không còn gặp mặt nữa.

Kei tự nhận thức được. Cậu đang cố trốn tránh Haruki.

Cậu vẫn chưa đủ tự tin để tỏ ra mạnh mẽ trước Haruki. Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn không thể không nghĩ đến cái chết của Souma. Nếu có thể, cậu không muốn để cô ấy thấy vẻ yếu đuối của mình. Cậu không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cô.

―――Nhưng mà, đã hai tuần trôi qua rồi.

Cũng đến lúc phải thay đổi tình thế.

Cứ chìm đắm với gương mặt u ám, liên tục thở dài thì cũng nhẹ lòng đấy, nhưng không thể cứ mãi thế này được. Ổn thôi, Kei tự nhủ với bản thân. Bởi vì cậu sở hữu năng lực không thể quên đi bất cứ điều gì, nên sẽ ổn cả thôi. Dù có cố gượng cười, rồi tiếp tục như thế mỗi ngày, kể cả khi một lúc nào đó gương mặt tươi cười trở thành cảm xúc thật lòng... Thì năng lực sẽ không cho phép cậu quên đi nỗi đau trong lòng này, thế nên sẽ ổn thôi. Cậu có thể yên tâm mà giả vờ mạnh mẽ.

Vừa đúng lúc cơ duyên cho sự thay đổi này đang được đặt ra ngay trước mắt.

Đó là lần đầu tiên được giao việc với tư cách là thành viên câu lạc bộ công ích.

Nội dung khá đơn giản. Có một bé trai đã dùng năng lực và lỡ làm bị thương một bé gái chơi thân. Cậu bé vẫn chưa hiểu rõ năng lực của bản thân là thứ như thế nào. Thay vì nói là vụ án thì đó gần với sự cố hơn.

Haruki sẽ sử dụng Reset để tái hiện lại thế giới trước khi cậu bé sử dụng năng lực. Kei sẽ truyền đạt lại với giáo viên cố vấn câu lạc bộ công ích. Sau đó Cục Quản Lý sẽ xử lý tất cả. Mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.

Trong khi Kei đang lắng nghe sự việc trong phòng giáo viên, Haruki lại không xuất hiện. Hẳn là tiết sinh hoạt bị kéo dài chăng, nghĩ thế, Kei một mình rời khỏi phòng giáo viên.

Lát nữa Haruki cũng sẽ nghe cùng câu chuyện đó rồi nhất định sẽ dùng Reset.

―――Sau đó mình sẽ đi gặp cậu ấy.

Về cơ bản là chưa có gì được quyết định cả. Nhưng với công việc của câu lạc bộ công ích thì làm gì có chuyện Haruki không được yêu cầu phải sử dụng Reset chứ. Cứ lấy đó làm lý do để đi gặp cô ấy vậy. Giải quyết xong vấn đề của hai đứa bé trai và bé gái lạ mặt thì cả hai sẽ từ từ trò chuyện với tâm trạng vui vẻ phần nào thôi. Hãy bắt đầu từ một chủ đề đơn giản. Nếu có thể thì nói luôn về chuyện của Souma. Không cần phải là ở trên sân thượng khu phòng học phía Nam cũng được. Nhưng mà phải cùng nhau trò chuyện thật nhiều ở nơi có thể nhìn thấy bầu trời xanh.

Mọi người đã gắn bó với nhau từ mùa hè đó nên có buồn cũng phải thôi. Nhưng mà từ bây giờ hãy cùng bắt đầu làm nhiều điều mới mẻ hơn.

Kei rút điện thoại di động ra từ trong túi.

Đó là thứ cậu mua ngay sau khi gia nhập câu lạc bộ công ích, để có thể liên lạc với Haruki dễ dàng hơn một chút. Cậu kiểm tra thời gian trên chiếc điện thoại đó. 4 giờ 15 phút chiều. Tầm này thì chắc chắn là tiết sinh hoạt của lớp Haruki đã kết thúc rồi.

Kei vẫn một tay cầm điện thoại, tay kia chống cằm trên đầu gối.

Chiếc điện thoại mới này có đính một cái dây treo hình mèo. Màu chủ đạo là màu đen, nhưng riêng chỉ vùng xung quanh miệng và đầu tứ chi thì là màu trắng. Có thể thấy nó đã khá cũ rồi.

Con mèo này làm từ loại vật liệu mềm mại nào đó, dùng ngón tay ấn lõm vào rồi thả ra thì sau một lát nó sẽ từ từ phồng lại như cũ. Kei vừa bóp con mèo bằng đầu ngón tay, vừa lặng lẽ đợi giây phút Reset được sử dụng.

Thế nhưng, đợi mãi đợi mãi mà không hề có dấu hiệu gì là Reset đã được dùng. Con số hiển thị giờ giấc trên chiếc điện thoại vẫn tiếp tục tăng lên đều đặn.

Rất ít người còn ở lại khu phòng học sau giờ tan trường. Cậu có thể nghe thấy cả những tiếng động bé xíu.

4 giờ 35 phút chiều. Tiếng bước chân vang lên trên những bậc thang, Haruki Misora đã xuất hiện.

"Mình không thể sử dụng Reset."

Haruki Misora nói.

Biểu cảm của cô ấy vẫn chẳng có gì thay đổi. Vẫn lặng lẽ, không lộ chút cảm xúc nào. Một gương mặt này tinh xảo không một vết gợn, trông như được thiết kế bởi một kỹ sư hơn là một họa sĩ. 

Kei cất chiếc điện thoại vào túi. Sau đó cậu hỏi.

"Tóm lại là do cậu đã không Save nhỉ?"

Nếu không Save trước thì sẽ không thể sử dụng được Reset. Hơn nữa, Save sẽ mất đi tác dụng sau ba ngày. Nói cách khác, nếu không Save trong vòng ba ngày, Haruki sẽ không thể Reset.

Tuy nhiên, cô lắc đầu.

"Không phải. Mình đã Save vào khoảng 5 giờ chiều hai hôm trước rồi."

"Thế thì tại sao lại không thể Reset?"

"Mình không biết. Nhưng không cảm thấy là có thể sử dụng được năng lực."

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Cứ ngỡ là đã nắm được tổng thể điều kiện về Reset rồi mà, chẳng lẽ lại bỏ sót gì đó chăng. Hay là có nguyên do nào đó khác ư.

Kei chỉ xuống bậc thềm bên cạnh.

"Trước mắt thì ngồi xuống đã chứ?"

Haruki nghiêng đầu.

"Ngồi xuống thì tốt hơn à?"

"Không hẳn. Cậu cứ làm theo ý thích là được."

Haruki thoáng lướt nhìn khuôn mặt của cậu. Đó là một cái nhìn trực diện, không có chút dao động nào cả. Nhưng rồi cô gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Kei.

Kei dõi theo từng động tác của Haruki. Mái tóc được cắt ngắn hơn vai một chút khẽ lay động. Còn chính diện là đôi mắt trong veo như hai viên thủy tinh đang hướng về phía cậu.

Ánh mắt chạm nhau. Dù có hơi ngại ngùng nhưng hẳn là cậu ấy chẳng bận tâm đến ánh nhìn đâu nhỉ. Kei vẫn cứ thế nhìn vào đôi mắt của Haruki. 

Nhưng trái với dự đoán của cậu, Haruki liền ngoảnh mặt đi. Cô hơi cúi mặt xuống, cậu nhận thấy vẻ mặt lạnh tanh ấy bỗng trở nên u sầu. Mong là mình hiểu lầm, Kei nghĩ. Làm sao có thể đọc được cảm xúc chính xác trên khuôn mặt vô cảm đó chứ.

Ví dụ như nếu là Haruki của một tháng trước thì sẽ mang một ít biểu cảm phong phú hơn. Khi ấy không cần phải nghi ngờ về vẻ buồn rầu hay đau khổ. Bởi vì thậm chí cô ấy còn cho Kei thấy cả nụ cười của mình.

Haruki Misora đã khóc khi Souma Sumire qua đời. Từ ngày hôm đó, cảm giác như gương mặt của Haruki đã trở nên trống rỗng.

Kei nhớ lại về những lời mà Souma đã từng nói.

―――Haruki sẽ dần thay đổi. Cậu ấy từ giờ sẽ biết thêm rất nhiều cảm xúc. Chắc chắn cậu ấy sẽ học được điều đó từ cậu.

Có thật là thế không.

Haruki của hiện tại chỉ đang sao chép cảm xúc của Kei. Chỉ cần Kei thấy buồn thì cô ấy cũng buồn, nếu Kei mất hết cảm xúc thì cô ấy cũng sẽ không còn cảm xúc.

Kei cố mỉm cười. Một nụ cười giả tạo. Haruki sẽ không thể cười bằng thứ như thế được. Tuy vậy, Kei vẫn mỉm cười mà hỏi.

"Cậu đã có thể sử dụng Save vào hai ngày trước nhỉ?"

Vấn đề trước mắt vẫn nên tháo gỡ từng chút một.

Lúc này, điều quan trọng là Reset của Haruki. Nếu cô ấy không sử dụng Reset thì công việc của câu lạc bộ công ích cũng không thể tiến hành.

Haruki gật đầu.

"Phải. Mình có thể dùng được."

"Tại sao cậu biết?"

Dù có Save thì cũng không thể nhận ra sự thay đổi bằng mắt thường.

"Mình không thấy kháng cự khi Save. Nhưng ngay từ đầu đã không có cảm giác có thể sử dụng được Reset."

"Dù có thể Save nhưng lại không thể Reset."

"Phải."

"Điểm khác nhau giữa hai việc đó là gì vậy?"

Haruki gục mặt xuống một hồi lâu.

Bọn cậu có thể nghe thấy tiếng diễn tấu Trumpet từ khu phòng học bên cạnh. Hẳn là câu lạc bộ nhạc khí đang luyện tập. Một ca khúc thật quen thuộc. Nhưng cậu lại không biết tên. Đó là một ca khúc dịu dàng đầy thương cảm mà cậu chỉ nhớ mỗi giai điệu.

Haruki nhìn lên. 

Một lần nữa, ánh mắt lại chạm nhau.

Cô ấy nói.

"Mình đã Save theo chỉ dẫn của cậu."

"Tớ ư?"

"Phải. Cậu đã nói rằng phải Save sẵn mỗi ba ngày một lần."

Đương nhiên là cậu nhớ. Đó là chuyện của hai tháng rưỡi trước. Quả thật là Kei đã đưa ra chỉ dẫn như vậy.

Tiếng Trumpet bị ngắt quãng. Và thế là cầu thang lại trở nên hoàn toàn lặng im. Giống như thể thần linh đã xóa bỏ những âm thanh khác để cậu có thể lắng nghe giọng nói của Haruki Misora vậy.

Cô ấy nói.

"Kei, xin hãy ra lệnh cho mình Reset đi. Chỉ cần cậu chỉ thị, mình có cảm giác là có thể sử dụng được Reset."

―――Từ bao giờ mà cậu ấy lại gọi thẳng tên của mình vậy nhỉ?

Lúc nào cậu cũng bị gọi bằng tên đầy đủ là Asai Kei cơ mà.

Không hiểu sao cậu lại thấy chú ý chuyện đó. Nhưng rồi cậu cũng không truy dấu lại ký ức làm gì.

(2)

Dù đã qua khoảng nửa tháng 9, lũ ve vẫn đang kêu râm ran.

5 giờ chiều.

Haruki Misora một mình trên đường về nhà.

Kết cục thì Asai Kei đã không ra lệnh cho cô sử dụng Reset. Cậu ta tạm hoãn việc sử dụng Reset đến ngày mai.

Nghĩ đến chuyện sau này, Haruki nên tự mình có thể sử dụng Reset thì tốt hơn. Việc không thể sử dụng năng lực nếu không có chỉ thị có thể sẽ trở thành vấn đề lớn vào một ngày nào đó. Đó chính là nhận định của cậu ấy.

Có hơi ngoài dự đoán, Haruki nghĩ. Bởi vì cô đã dự đoán rằng Asai Kei hẳn là sẽ ngay lập tức ra lệnh cho cô Reset.

Haruki bước đi dưới bầu trời nhuộm màu xanh thẫm trước hoàng hôn. Đây là khoảng thời gian mà bóng tối trở nên đậm hơn. Cô vừa lắng nghe tiếng bước chân của mình, vừa nghĩ.

―――Cậu ấy đã trở nên chán ghét Reset rồi chăng?

Cô cho là khả năng đó rất cao.

Bởi vì e rằng cái chết của Souma Sumire có liên quan đến Reset.

Sau khi Souma Sumire qua đời, cô nhận ra Asai Kei đang lảng tránh mình. Trước đây cậu ấy đã ao ước Reset lắm mà. Đã vậy Haruki còn quyết định là sẽ sử dụng Reset vì cậu ấy.

―――Chắc chắn là vì thế.

Cô mơ hồ nhận ra cớ sao mình lại không thể sử dụng Reset được nữa.

Năng lực ở Sakurada không thể được sử dụng nếu không mong muốn. Haruki đã quyết định sẽ nghe theo Asai Kei. Cậu ấy đã không còn muốn sử dụng Reset nữa. Vậy nên Haruki cũng không nghĩ là mình sẽ sử dụng Reset.

Suy nghĩ này hợp lý đấy chứ? Dù không hiểu lắm nhưng chuyện cậu ấy không mong muốn thì không phải là điều nên làm. Sâu trong lòng của Haruki đã đưa ra kết luận như thế.

Cô nhìn thấy một công viên nhỏ bên tay phải. Không có ai ở công viên cả. Chỉ có một cái ghế dài không người và một vài thiết bị vui chơi được đặt ở đó.

Haruki đi vào công viên ấy. Cô bước về phía hai chiếc xích đu cạnh nhau. Xích đu đã được điều chỉnh thấp xuống cho phù hợp với trẻ em. Cô ngồi xuống đó, nắm lấy dây xích.

Bỗng dưng cô vẫn chưa muốn về nhà. Cảm giác như việc cần làm ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc.

Cô nghe thấy tiếng ve kêu từ cái cây ở gần ngay đằng sau.

Haruki Misora nghĩ.

―――Mình có nên sử dụng Reset không?

Vấn đề đó nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng nội tình lại rất phức tạp.

E là Asai Kei đang cự tuyệt Reset.

Tuy vậy, ngày mai chắc hẳn là cậu ấy rồi sẽ bình thản yêu cầu sử dụng Reset thôi.

Chỉ cần Reset thì sẽ có thể hoàn thành công việc của câu lạc bộ công ích. Chắc chắn một ai đó ở nơi nào đó sẽ trở nên hạnh phúc hơn một chút nhỉ. Nếu thế thì cậu ấy cuối cùng rồi sẽ chọn việc sử dụng Reset, Haruki tin chắc như vậy.

Phán đoán của Asai Kei không bao giờ sai.

―――Nếu đã vậy, mình phải sử dụng Reset. 

Rốt cuộc nếu cậu ấy sẽ định sử dụng Reset thì cô chỉ cần dùng luôn là được mà. Đâu cần phải phiền đến cậu ấy.

Haruki nhỏ giọng thì thầm.

"Reset."

Có điều, thế giới vẫn chẳng thay đổi.

Thời gian vẫn giữ nhịp độ ổn định và chỉ trôi về phía trước.

―――Quả nhiên là có điều gì đó bên trong mình vẫn không muốn sử dụng Reset.

Có lẽ thứ gọi là cảm xúc đang cự tuyệt năng lực này.

Có hai sự lựa chọn: sử dụng Reset hay là không sử dụng. Câu trả lời đang bị giằng xé giữa lý trí và cảm xúc.

Nghĩ vậy, Haruki nhớ đến lời của Souma Sumire.

*

"Hễ nhìn thấy cậu, mình lại liên tưởng đến hai cái hộp màu trắng có hình dạng giống hệt nhau."

Souma Sumire nói.

Đó là thời điểm năm tháng ngay trước khi Haruki gặp Asai Kei.

Cô ấy đã nói ngay khi rời khỏi công viên này.

"Cậu lúc nào cũng đang ở trong một căn phòng trắng xóa, đối mặt với hai cái hộp màu trắng giống hệt nhau về hình dạng. Dù phải mở một cái ra nhưng lại không biết cái nào mới là chính xác."

<Mình không hiểu là ý gì>, Haruki đáp lại.

Lúc đó cô thật sự không hiểu. Vốn dĩ ngay từ đầu Haruki đã không định lắng nghe những lời của Souma. Cô cho rằng điều đó là không cần thiết.

Thế nhưng, nếu là hiện tại, cô đã hiểu được một chút ý nghĩa của cái hộp trắng.

Câu chuyện cô ấy đã nói là về sự lựa chọn. Trong cuộc đời của mỗi con người, họ sẽ phải đưa ra vô vàn lựa chọn. Và cô ấy đã nói về cơ sở cho những lựa chọn đó.

Souma Sumire trong ký ức đang nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Tóm lại nghĩa là đối với cậu, thế giới bằng phẳng đến thế đấy. Nếu như hai cái hộp mỗi cái mang một màu khác biệt thì chỉ cần mở cái hộp có màu mình thích là được. Nếu hình dạng hộp khác nhau thì lấy hình dạng đó làm lý do cũng được. Nhưng trước mặt cậu lúc nào cũng là hai cái hộp trắng giống nhau hoàn toàn về hình dạng."

Hồi đó, đối với Haruki, tất cả sự lựa chọn đều vô giá trị như nhau. Cô nhìn thấy mọi sự lựa chọn đều cùng một màu sắc, cùng một hình dạng.

―――Không phải. Đó có lẽ là nhầm lẫn.

Dù là những vật khác nhau về màu sắc và hình dạng đi nữa, có lẽ chỉ là cô đã không hề để tâm đến sự khác nhau đó mà thôi. Dường như không phải tất cả những thứ thấy được bằng mắt thì ý thức đều nhận biết được.

Vậy mà bất kể thế nào, Haruki đã không hề kháng cự trước việc lựa chọn thứ gì đó trong một thời gian dài. Nếu mọi thứ đều vô giá trị, thế thì cô có thể bỏ qua cảm xúc mà chỉ dựa vào lý trí để quyết định mọi thứ.

Souma Sumire đã nói.

"Dù không có bất kỳ dữ liệu nào để phán đoán đi nữa, vậy mà cậu vẫn sẽ mở một cái hộp nào đó."

*

Nhưng mà, bây giờ đã khác.

Sử dụng Reset, hay là không sử dụng.

Có thể thấy hai lựa chọn này đều hoàn toàn khác biệt. Haruki có thể tự nhận thức được sự khác nhau cả về hình dạng lẫn màu sắc của chúng.

Haruki luôn đề cao lý trí.

―――Mình phải sử dụng Reset.

Rốt cuộc thì Asai Kei sẽ lựa chọn như thế. Và rồi cậu ấy sẽ tuyên bố rằng Haruki nên tự mình sử dụng Reset. Nếu nghe theo lời cậu ấy thì chỉ cần gạt bỏ đi sự do dự mà sử dụng Reset ngay lúc này là đủ.

Thế mà cảm xúc vẫn cứ cự tuyệt.

―――Asai Kei đang ghét bỏ Reset.

Bởi vì thứ năng lực này có liên quan sâu sắc đến cái chết của Souma Sumire. Cậu ấy thật sự không còn mong muốn Reset nữa.

Cô nghĩ lý trí luôn đúng. Tuy nhiên cảm xúc lại không nghe theo. Dù có lẩm bẩm "Reset" biết bao lần đi nữa, thế giới vẫn không chút đổi thay.

Một cơn gió thổi qua. Tiếng ve dừng lại.

Mặc dù rằng điều đó chẳng thể nào là nguyên do, nhưng Haruki Misora đã hiểu ra.

Cứ như thể đèn tín hiệu thay đổi, một cách đột ngột... Không có bất kỳ một mối liên hệ nào rõ ràng, giống như quả bóng được ném một cách vô tình lại trúng đích. Cô đã hiểu ra tại sao mình không thể sử dụng được Reset.

Khuôn mặt của Haruki hơi chút nhăn lại.

Những con ve lại lần nữa bắt đầu kêu. Đến khi nhận ra, bầu trời đã dần nhuộm một màu đỏ. Khu vực này đã trở nên vô cùng tối mịt. Không biết từ lúc nào, ánh đèn đường cũng đã được thắp lên.

Haruki thì thầm thành tiếng.

"Mình đang sợ bị Kei ghét."

Bởi vì cô quá lo sợ về chuyện đó, nên mới không thể sử dụng Reset.

(3)

Asai Kei đang ngồi trên băng ghế dài của trạm dừng xe bus.

Cậu định sẽ leo núi để ngắm hoàng hôn, giống như Souma Sumire đã từng. Cô ấy đã leo núi để ngắm hoàng hôn, và rồi trượt chân xuống sông mà qua đời.

Liệu cô ấy đã ngã xuống sông trước khi thấy được hoàng hôn ư? Hay là sau khi đã nhìn ngắm nó?

Nếu có thể thì cậu mong rằng đó là sau khi cô ấy đã nhìn thấy ánh hoàng hôn rực rỡ này. Mong là cô ấy đã nhìn thấy được cảnh tượng tuyệt đẹp này vào thời khắc cuối cùng.

Cho đến lúc xe bus tới trạm vẫn còn gần mười lăm phút nữa. Sau đó cậu sẽ ngồi xe bus khoảng mười phút rồi xuống trạm ở lưng chừng núi. Từ đó đi dọc theo con đường núi khoảng mười lăm phút nữa, chắc chắn sẽ đến được một khu vực thoáng đãng có thể nhìn được toàn cảnh về phía Tây.

Chỉ còn tầm một tiếng nữa là đến hoàng hôn, vừa kịp lúc.

―――Dù vậy cũng chẳng có thứ gì thay đổi dưới ánh hoàng hôn cả.

Không có ai được cứu rỗi.

Haruki cũng sẽ không đột nhiên có thể sử dụng Reset. Kei nghĩ bản thân cậu thậm chí còn không có được chút cảm giác hài lòng nào. Chỉ là, cậu sẽ thấy buồn một chút.

Mình đang muốn cảm nhận nỗi buồn ư, Kei nghĩ.

Chắc hẳn là vậy. Hẳn là cậu muốn nếm thử nỗi buồn sâu sắc đều mức nước mắt tự nhiên tuôn trào.

Kei kiểm tra giờ trên điện thoại. Chiếc móc treo hình mèo lọt vào một góc trong tầm mắt. Màu chủ đạo của nó là màu đen, nhưng riêng chỉ vùng xung quanh miệng và đầu tứ chi thì là màu trắng. Con mèo này vốn ban đầu là một cái móc khóa. Cái móc này ngày trước từng treo lên cái chìa khóa của nơi từng là nhà của Kei――― căn hộ mà bố mẹ cậu sống, tại một thị trấn xa xôi. Nhưng cậu đã vứt bỏ cái chìa khóa vào thời điểm mà cậu quyết định sẽ ở lại Sakurada.

Thứ còn lại chỉ còn là cái móc khóa hình con mèo trên tay. Dần dần, phần kim loại của cái móc khóa này cũng bị hỏng, khiến nó mất hẳn giá trị của mình. Thế nên Kei đã mua một cái dây đeo có thiết kế đơn giản nhất có thể rồi gắn nó với con mèo này.

―――Mình cũng chẳng thích nó đến thế đâu nhỉ.

Kei cười khổ.

Nhưng con mèo hiện tại đã thành dây đeo này nắm giữ một ý nghĩa quan trọng đối với Kei. Nó là cái móc khóa gắn trên chiếc chìa của căn nhà khi xưa mà cậu nhận từ mẹ. Đó là tàn ảnh của Kei thời thơ ấu mà cậu đã vứt bỏ trong hình dạng con mèo.

Lúc cậu mua điện thoại di động từ dạo trước, cậu đã định sẽ treo con mèo này lên đó. Nhưng rồi, khi thử lắp vào, cậu lại thấy không vừa ý lắm.

Tại sao vậy nhỉ? Kích cỡ thì vừa đúng. Cả thiết kế của con mèo cũng khá dễ thương. Cậu khá thích những thứ dễ thương. Nhưng biết đâu là, chiếc chìa khóa của căn hộ bố mẹ sống và chiếc điện thoại mới này lại không tương xứng với nhau chăng.

Con mèo này chắc hẳn nên được treo trên một thứ quan trọng hơn. Ít nhất thì đó phải là thứ quan trọng đến mức chấp nhận việc vứt bỏ chiếc chìa khóa của căn hộ kia, và là thứ cậu có thể tin rằng mình sẽ không buông tay lần nữa. Nhưng mà thứ như thế rốt cuộc đang ở đâu cơ chứ?

Kei dồn chút lực lên đầu ngón tay đang nắm lấy con mèo. Con mèo liền bị biến dạng theo chiều dọc. Trông cứ như nó đang ngạc nhiên vì thứ gì đó vậy.

Cậu vừa ngắm nhìn con mèo, vừa nghĩ.

―――Mình có nên bảo Haruki sử dụng Reset vào hôm nay không đây?

Lý do mà cậu tạm hoãn chỉ thị đến ngày mai rất đơn giản.

Cậu mong Haruki quay trở lại trạng thái có thể sử dụng năng lực bằng ý chí của bản thân.

Kei sẽ không thể nào ở mãi bên cạnh cô ấy. Sẽ có lúc cô phải sử dụng Reset theo phán đoán của chính mình. Hạn chế của năng lực đương nhiên càng ít thì càng tiện hơn.

Nhưng thật sự thì Kei không biết lý do có phải chỉ như thế không. Liệu có phải cậu đã giữ lại quyết định vì một lý do khác thiên về cảm xúc hơn?

Rằng cái chết của Souma Sumire là kết quả của Reset.

Cô gái đang sống ở thế giới trước Reset lại qua đời ở thế giới sau Reset.

Kei biết điều đó. Chắc hẳn, đâu đó trong cậu đang sợ hãi năng lực của Haruki.

Cậu buộc phải thừa nhận.

―――Nhận thức của mình đến hiện tại vẫn còn quá ngây thơ.

Về cơ bản, dù có sử dụng Reset thì chỉ là lặp lại những sự việc giống với trước Reset. Cậu cứ ngỡ là mình đã tìm hiểu rõ ràng về chuyện đó rồi. Chẳng hạn như trước Reset và sau Reset, sẽ không có một nội dung nào bị thay đổi trên tờ báo cả. Cả kết quả một trận đấu thể thao hay biến động giá cổ phiếu lúc nào cũng đều giống hệt. Cả việc xảy ra tai nạn giao thông ở một thị trấn xa xôi, và cả đứa trẻ bị ngã ngay trước mặt cũng đều không thay đổi một chút nào. Vậy nên cậu đã tin rằng chỉ sử dụng Reset thì sẽ không thay đổi tương lai.

Ngoại lệ chỉ giới hạn trong những trường hợp sử dụng năng lực――― chẳng hạn như duy trì ký ức của bản thân Kei, để mang thông tin từ trước Reset vượt qua đến sau Reset. Cậu đã cho là như vậy.

Thế mà, Souma Sumire đã chết.

Mặc dù Kei không hề can dự vào, nhưng sự kiện đã thay đổi.

Hình như là có ai đó đã sử dụng một năng lực đặc thù ở đâu đó. Hoặc biết đâu là sự kiện trước và sau Reset đã ngẫu nhiên bị thay đổi. Hay có lẽ, một hành động khác biệt nho nhỏ đến mức Kei không nhận ra được đã ảnh hưởng đến vận mệnh của cô ấy.

Cậu không biết được lý do. Tuy nhiên nếu đã sử dụng Reset thì vẫn có khả năng phát sinh những sự cố không lường trước được.

―――Khi đã hiểu được điều đó thì không thể nào đưa ra yêu cầu sử dụng Reset ngay lập tức được.

Nói cách khác, cậu không có can đảm để gánh lấy trách nhiệm.

Kei nhắm đôi mắt lại. Ngày mai, cậu sẽ phải đưa ra chỉ thị rõ ràng để sử dụng Reset. Không làm vậy thì không được, cậu nghĩ.

Ngay lúc đó, chiếc điện thoại di động trong tay đột nhiên đổ chuông.

Là tiếng âm thanh điện tử ở trạng thái cài đặt ban đầu. Cậu mở mắt ra, rồi nhìn thấy một dãy số không quen trên màn hình.

Kei nhấn nút bắt máy.

Ngay khi áp chiếc điện thoại vào tai, cậu nghe thấy giọng của một người đàn ông quen thuộc.

"Ta là người của Cục Quản Lý."

Ông ta nói. Tên của nhân viên Cục Quản Lý đó là Tsushima――― Tsushima Shintarou.

"Có chuyện gì ạ?"

Kei hỏi.

Lý do Tsushima gọi điện đến chỉ có một.

Kei đã nói thảo luận ông ta về chuyện của Souma. Dù là gián tiếp nhưng Souma Sumire đã chết bởi tác dụng của Reset. Và Cục Quản Lý là nơi giải quyết những vấn đề liên quan đến năng lực. Chỉ cần Cục Quản Lý hành động thì biết đâu sẽ có thể cứu được cả Souma Sumire đã chết.

Tuy nhiên, Tsushima trả lời bằng giọng lạnh lùng.

"Cục Quản Lý đã nhận định rằng cái chết của Souma Sumire là sự cố không liên quan đến năng lực. Cục Quản Lý sẽ không can thiệp vào vụ việc này."

Kei kìm nén nỗi thất vọng mà hỏi lại.

"Tại sao chứ?"

"Không có quan hệ rõ ràng giữa năng lực của Haruki Misora và cái chết của Souma Sumire."

"Sao có thể như thế được. Cậu ấy vẫn còn sống trước khi sử dụng Reset cơ mà."

"Chỉ có cậu là khăng khăng như thế thôi."

Kei thầm tặc lưỡi trong lòng.

"Ý anh là tôi đang nói dối sao?"

"Cục Quản Lý nhận định là không thể phủ nhận khả năng đó."

"Nếu là các người thì có thể điều tra được rằng lời của tôi có phải dối trá hay không chứ?"

"Tôi không thể trả lời câu hỏi đó."

Kei bất chợt nín thở, cậu suýt nữa thì lớn tiếng vì giận dữ.

Dù có hét lên đi nữa thì cũng không thay đổi được quyết định của Cục Quản Lý. Kể cả có thể hiện sự tức giận đến mức nào đi nữa, Souma Sumire cũng không thể sống trở lại. Hơn nữa, hẳn là Tsushima ở bên kia điện thoại cũng không thể nào quyết định tất cả được. Cậu không nghĩ việc giận cá chém thớt là điều thích hợp.

―――Lúc này phải nói về những thứ có ý nghĩa hơn.

Sau khi đã chậm rãi hít thở, Kei hỏi.

"Nếu như có thể chứng minh được câu chuyện của tôi là thật, các người sẽ cứu Souma chứ?"

Ở bên kia điện thoại, sau một thoáng im lặng, Tsushima trả lời.

"Không. Không thể nào."

"Tại sao?"

"Xin lỗi, cách nói của tôi không đúng. Dù câu chuyện của cậu tất cả đều là sự thật thì Cục Quản Lý cũng sẽ không nhúng tay vào sự việc lần này. Cái chết của cô bé đã được xử lý như một sự cố phát sinh mà không liên quan đến năng lực."

"Không thể hiểu được. Là ai đã quyết định chuyện đó?"

"Không phải là ai cả. Đây là quyết định của Cục Quản Lý."

Về lý thì có thể hiểu được cho nhận định của Cục Quản Lý.

Reset là năng lực có phạm vi tác dụng cực kỳ rộng lớn, quay ngược toàn bộ thế giới. Không thể nào điều tra và xử lý hết được tất cả những thiệt hại thứ cấp mà năng lực đó gây ra.

Cậu nghĩ rằng Cục Quản Lý là một cơ quan cực kỳ công bằng. Nếu không thể cứu rỗi được tất cả thì họ cũng không định sẽ cứu rỗi chỉ một người. Không có chuyện phát sinh ngoại lệ. Suy cho cùng Cục Quản Lý tồn tại vì cả Sakurada chứ không vì mưu cầu hạnh phúc của riêng cá nhân nào.

―――Không có cái nào là sai cả.

Với tư cách là cơ quan công vụ quản lý năng lực của Sakurada, nhận định đó là vô cùng đúng đắn.

Mong muốn cứu thoát Souma Sumire chỉ là sự ích kỷ của Kei thôi.

Đó là mục tiêu mà cá nhân Kei phải tự hoàn thành.

"Xin hãy nói cho tôi chỉ một điều cuối cùng."

"Nếu như đó là chuyện mà tôi có thể trả lời."

"Nếu như Cục Quản Lý thật sự muốn, họ có thể cứu được Souma Sumire――― cô gái đã qua đời hai tuần trước không?"

Nếu là một tổ chức quản lý năng lực, hẳn là có thể cứu được Souma chứ.

Liệu điều đó có khả thi nếu nắm được những thông tin gần như là toàn bộ về năng lực ở Sakurada không.

"Tôi không thể trả lời câu hỏi đó."

Tsushima đáp. Và rồi ông ta ngắt máy.

Kei mở lịch sử cuộc gọi, gọi lại vào số điện thoại vừa đến.

Cậu không biết nó sẽ được kết nối đến đâu. Trên thế giới này có những số điện thoại chỉ được dùng để gọi đi. Cậu đã nghĩ rằng số điện thoại này có khi cũng mang tính chất như vậy, nhưng tiếng âm chờ cuộc gọi vẫn cứ thế vang lên. Sau bảy tiếng ngân, cậu được nối đến dịch vụ trả lời tự động khi vắng mặt. ―――Vâng, tôi là Tsushima đây. Tôi không thể nhận điện thoại lúc này.

Cậu bất giác nhíu mày.

―――Đây là số điện thoại cá nhân của Tsushima ư?

Đúng là ngoài dự đoán. Nếu nghĩ đến nội dung cuộc trò chuyện thì thậm chí còn có điểm thiếu tự nhiên.

Hoặc là có khi đó là thông điệp gì đó từ chính Tsushima. Với tư cách là nhân viên Cục Quản Lý thì ông ta khá là khác biệt.

Dù hơi do dự nhưng Kei không để lại lời nhắn gì mà ngắt máy. Sau đó, cậu lưu lại số điện thoại của ông ta vào trong sổ địa chỉ.

Chiếc xe bus đã xuất hiện tại trạm đúng giờ theo lịch trình.

*

Có vẻ như, đây là nguyên nhân mà giữa chừng cậu đã dừng chân một lúc trên cây cầu bắc qua con suối chảy trong thung lũng. Khi cậu đến được con đường núi thoáng đãng, nơi có thể nhìn ra bầu trời phía Tây――― địa điểm mà Kei nhắm đến, mặt trời đang dần lặn xuống.

Thị trấn đang đổ bóng, ánh đèn từ xe hơi và biển quảng cáo của cửa hàng tiện lợi trở nên nối bật hơn.

Ở nơi thấp bầu trời, ánh cam hiện lên rực rỡ. Từ nơi đó lên cao hơn, màu sắc chuyển dần từ tím, xanh, xanh thẫm, tạo thành một dải màu sắc tinh tế kết nối với bầu trời đêm. Những đám mây chen chúc nhau trôi nổi phía trước bầu trời. Mây được chiếu bởi ánh chiều tà, mặt dưới nhuốm hồng. Phần trên của mây không được ánh sáng chạm đến thì được phủ bởi một cái bóng tím sâu thẳm.

Đẹp thật đấy, cậu thành thật nghĩ. Hẳn là Souma cũng đã nhìn thấy được trọn vẹn cảnh hoàng hôn này rồi nhỉ? Không biết cậu ấy đã nghĩ gì khi ngắm nhìn cùng một khung cảnh như thế này?

Mà có nghĩ thêm nữa cũng chẳng thể biết được. Cậu không biết gì về Souma Sumire cả. Nhưng điều Kei nhớ đến khi nhìn ánh hoàng hôn là cái lúc cậu lần đầu gặp mặt cô ấy.

―――Cậu đang khóc à?

Quả thật là nếu một mình nhìn ánh chiều tà bỗng thật muốn khóc.

Vì cớ gì nhỉ. Hay là do ý thức mạnh mẽ về kết thúc của một ngày. Ánh hoàng hôn lại khiến người ta liên tưởng đến sự kết thúc của mọi việc mạnh mẽ hơn cả vầng trăng trên bầu trời đêm.

Khi đang nhìn mặt trời chìm xuống, cậu nghe thấy một âm thanh nhỏ nào đó từ sau lưng.

Hẳn là tiếng cành cây rung lên trong gió. Tuy vậy cậu còn nghe thấy nó từ dưới thấp hơn nữa. Một tiếng động giống như giẫm giày lên đất và cỏ.

―――Souma.

Làm sao mà cô ấy ở đó được.

Kei quay đầu lại. Ở đằng đó là một cô gái.

Đương nhiên không phải Souma Sumire. Một cô gái mà Kei không biết. Là học sinh cao trung chăng, trông chừng lớn hơn Kei hai đến ba tuổi. Mái tóc dài được buộc sau gáy. Trang phục đơn giản. Một chiếc áo thun trắng đi cùng cái quần jeans gần như nhìn thành màu đen giữa ánh hoàng hôn. Vai mang một cái ba lô nhỏ, từ ngón giữa đến ngón út bàn tay trái đeo ba chiếc nhẫn bản rộng. Mấy chiếc nhẫn đó trông không có chút tính trang trí nào, mà như là những khối thép.

Cậu chạm mắt với chị ta. Là do mí mắt hẹp hay chăng mà trông ánh mắt khá dữ dằn.

"Em làm cái gì ở nơi thế này?"

Chị ta nói.

Vì lỡ nhìn nhau mất rồi nên đành phải lên tiếng thôi nhỉ.

"Em đến ngắm hoàng hôn."

Kei trả lời. Cậu không định giải thích gì thêm.

"Ồ, tại sao vậy?"

"Tự nhiên thôi ạ. Vì em thấy có hứng làm vậy."

"Thế ư. Kỳ lạ thật nhỉ."

Cô gái thọc tay vào túi, lấy ra cái gì đó. ―――Một hộp chocolate nổi tiếng màu đỏ.

"KitKat. Ăn không?"

Nhắc đến kỳ lạ thì cô gái này chẳng phải còn kỳ lạ hơn sao. Giữa việc mời KitKat cho người mới vừa gặp và việc tự dưng leo lên núi để ngắm hoàng hôn thì bên nào mới là hiếm thấy hơn đây?

Kei hơi do dự nhưng rồi cũng gật đầu.

"Thế thì em xin nhận."

Cô gái xé hộp bánh màu đỏ, lấy ra một gói KitKat. KitKat là loại bánh quy giòn có hai thanh gắn với nhau bằng một lớp chocolate. Chị ta bẻ đôi nó làm hai rồi đưa ra một phần cho Kei.

"Xin mời."

"Cảm ơn chị."

Vừa ngắm nhìn mặt trời đã gần như lặn xuống hoàn toàn, cậu vừa cắn lấy thanh KitKat.

Tại sao cậu lại quyết định ăn KitKat cùng một chị gái lớn tuổi có ánh mắt dữ dằn chứ. Cậu vẫn chưa kịp thích nghi về mặt cảm xúc với sự thay đổi tình huống. Hôm nay đáng lẽ cậu định chỉ nghĩ về chuyện của Souma và Haruki rồi kết thúc một ngày cơ mà.

Kei thầm thở dài trong lòng.

Chị gái có ánh mắt dữ dằn nói.

"Ra vậy. Đúng thật là thỉnh thoảng ngắm hoàng hôn cũng không tệ nhỉ."

"Phải."

"Nhân tiện thì nghe nói là có một cô gái đã chết ở khu vực này. Cậu có biết không?"

―――Bất ngờ thật.

Kei cố giấu đi sự ngạc nhiên theo bản năng mà chẳng vì lý do gì, rồi trả lời.

"Chuyện từ bao giờ vậy ạ?"

"Khoảng hai tuần trước. Cuối tháng trước vào ngày 31 tháng 8."

"Em có biết. Là học sinh cùng trường em đấy."

"Ồ."

Chị ta hạ ánh nhìn từ bầu trời chuyển sang cậu.

"Tên là gì?"

"Souma Sumire."

"Viết bằng chữ gì vậy?"

"<Sou> trong <hình đồng dạng>, <ma> trong <sợi chỉ gai>. <Sumire> là thực vật, hợp lại thành Souma Sumire." [note72686]

Chị gái có ánh mắt dữ dằn bật cười.

"Cậu thân thiết với con bé đó nhỉ. Người yêu à?"

"Không phải. Tại sao lại vậy?"

"Thông thường, dù là học sinh cùng trường thì hiếm ai lại đi nhớ hết cả tên đầy đủ. Thậm chí còn trả lời được cả cách viết Hán tự thì có thể dự đoán là có quan hệ thân thiết."

Việc chỉ thẳng ra như thế có hơi lạc đề.

Quả thật là nhìn một cách khách quan, Kei và Souma cũng có thể xem là thân thiết ở một mức độ nào đó. Nhưng những chuyện cỡ như tên đầy đủ và cách viết Hán tự của cô ấy thì cậu đã có thể trả lời được từ trước cả khi cậu gặp Souma rồi.

"Tình cờ là em lại sở hữu năng lực như thế thôi."

"Năng lực?"

"Em có thể nhớ được bất kỳ thứ gì đấy."

"Ồ."

Bình thường thì cậu không hay nói về chuyện năng lực. Nhưng cậu cũng không định che giấu mà không có lý do.

Hơn nữa, chị gái này là ai. Cậu tò mò về chuyện đó hơn. Bị đơn phương lấy đi thông tin mà vẫn không biết được gì thì không thoải mái chút nào.

"Tại sao chị lại ở đây?"

Chị gái có ánh mắt dữ dằn liếm nhanh phần chocolate dính quanh miệng rồi trả lời.

"Cô bé đã trượt chân ngã xuống sông. Nếu đã nguy hiểm như vậy thì nên sửa chữa lại mới được."

Sửa chữa?

"Chị sẽ dựng hàng rào à?"

"Định là thế đấy."

"Tại sao chị lại làm vậy?"

Đó e rằng là công việc của công chức địa phương chứ.

Cô gái nhún vai.

"Biện pháp khẩn cấp mà. Nếu mượn lời của cậu thì là vì chị sở hữu năng lực như thế."

"Ồ. Năng lực thế nào vậy ạ?"

"Là năng lực có thể dựng rào chắn trong nháy mắt――― à cũng không đến mức đấy. Chỉ cỡ một phút thôi."

"Năng lực dựng rào chắn?"

Mặc dù ở Sakurada bất kỳ năng lực nào cũng có khả năng được sinh ra nhưng hơi khó để mà tưởng tượng nổi. Một năng lực quá sức vượt trội.

"Ngoài ra cũng có thể cắt mây thành nghìn mảnh, đục thủng một lỗ trên mặt trăng. Chị chưa làm bao giờ nhưng nghĩ là có thể được đấy."

"Không thể hiểu nổi."

"Không hiểu được cũng đúng thôi. À, ăn Koala's March không?"

Cô gái lại cho tay vào ba lô trên lưng.

Kei lắc đầu.

"Thôi ạ. Em không ăn nữa."

"Ngon lắm đấy."

"Vì ăn nhiều quá thì sẽ không thể ăn tối được đâu."

"À. Thế thì đành ăn một mình vậy."

Cô gái nhanh nhẹn lấy ra hộp Koala's March từ trong ba lô trên lưng rồi mở bao bì.

Cô thọc ngón trỏ và ngón giữa vào trong hộp, rồi nhón lên một con Koala cầm kèn đồng. Trước khi cho nó vào miệng, chị ta nói.

"Chị định dựng rào chắn ở những địa điểm nguy hiểm. Nhưng có điều, khi thử đi bộ đến tận đây thì chẳng tìm thấy địa điểm nào có vẻ là nơi một học sinh trung học sẽ ngã xuống cả."

Đó là điều Kei cũng đã nghĩ.

Souma Sumire đã ngã xuống sông. Vậy nên cậu đã thử đứng trên cầu. Tại sao cậu ấy lại ngã xuống sông chứ. Cầu rõ ràng có tay vịn chắc chắn. Bình thường cũng không có nơi nào có vẻ sẽ dễ bước hụt cả.

Đương nhiên chỉ cần lạc khỏi con đường núi thì hẳn cũng sẽ có những địa điểm nguy hiểm. Biết đâu có lý do nào đó để Souma phải bước chân đến những con đường núi có nền đất không ổn định. Cậu không biết nguyên nhân đó là gì.

Chị gái có ánh mắt dữ dằn nhai cái bánh Koala's March trong miệng, nuốt xuống, rồi nói.

"Và thế là chị nhìn thấy em. Thế nên chị đã nghĩ rằng chẳng phải cô bé qua đời vì ngã xuống sông kia đã tự sát sao."

Câu chuyện của chị ta đột nhiên chuyển hướng.

"Việc em đứng đây có liên quan gì đến Souma ư?"

"Không hiểu sao chị trông cậu như sắp chết ấy."

Chị ta nói một cách quá điềm tĩnh khiến Kei bỗng không thể nào hiểu nổi.

Kei lặp lại những lời đó trong lòng. ―――Mình, định chết.

Cô gái tiếp tục.

"Trông cậu như đang vì những cớ sự đơn giản mà từ bỏ nhiều điều. Và rồi sẽ chết bởi những nguyên do chẳng đáng như là gió quá mạnh hay ánh hoàng hôn quá đẹp."

Kei áp tay lên má, vì cậu không biết biểm cảm của chính mình đang trông như thế nào. Cậu nghĩ điều đó là không ổn. Vì cho đến lúc nãy cậu chỉ ở một mình nên đã không hề cố gắng để giữ nét mặt ổn định.

Thật may vì người đến đây không phải là Haruki Misora.

Cậu không muốn cho cô ấy thấy biểu cảm chán nản này.

Chị gái có ánh mắt dữ dằn nói một cách hơi đắc ý.

"Do vậy mà chị mới suy đoán. Vì sự tình nào đó mà cô bé――― Souma đã chết, và người yêu là cậu biết được chuyện đó nên mới định tự sát theo sau."

"Sai hoàn toàn rồi ạ."

Cái đó nên gọi là ảo tưởng hơn là suy đoán. Nó quá vô căn cứ.

Dù có rầu rĩ, buồn bã đến mức nào đi nữa thì chết vẫn là điều ngốc nghếch. Dù có muốn chết đến thế nào đi nữa thì tự sát là điều vô nghĩa. Kei không tự tin thái quá đến mức đó vào bản thân. Nói cách khác, cậu không nghĩ mình am hiểu chuyện đời đến mức tuyệt vọng.

Cô gái có hơi thất vọng mà nói.

"Tiếc thật. Cứ tưởng suôn sẻ đến đoạn cậu trả lời được tên cô bé là đã đúng như dự đoán rồi ấy chứ."

"Nhân tiện thì nếu em định chết thì chị sẽ làm gì?"

"Tất nhiên là phải cứu rồi. Thế nên mới cho KitKat đấy."

Suy nghĩ của chị gái này lệch hướng xa thật. Khó mà theo kịp nổi cuộc trò chuyện này.

"Chị nghĩ chỉ cần ăn KitKat thì sẽ từ bỏ cái chết à?"

"Làm gì có ai vẫn muốn chết sau khi ăn món ngon như thế chứ."

"Thật thế ư?"

Không phải là hơi quá tin vào sức mạnh của KitKat rồi sao.

“Ngoài ra, đó cũng là một cách để bảo mình hãy bình tĩnh lại.”

"Ăn đồ ngọt là sẽ bình tĩnh ư?"

"Have a break."

Chị ta nói với cách phát âm vụng về. Đó là một phần khẩu hiệu quảng cáo nổi tiếng của KitKat. Kei lại nghĩ, đây đúng là một người kỳ quặc.

Trong khi trò chuyện, xung quanh đã trở nên hoàn toàn tối mịt rồi.

Nếu không còn thấy được ánh hoàng hôn nữa thì ở đây cũng vô nghĩa.

"Em sắp sửa về đây. Cảm ơn chị vì thanh KitKat."

<Ừ>, chị ta đáp lại, rồi nói.

"Trời tối nguy hiểm lắm. Để chị đưa xuống dưới cho."

"Em ổn mà."

"Đằng nào thì chị cũng về. Đi cùng đi."

"Em hiểu rồi."

Cũng không có lý do gì để từ chối.

Chị ta trông như tiện thể hỏi thêm.

"Em tên gì?"

"Asai Kei ạ. Còn chị?"

"Ukawa Sasane. Ăn Koala's March không?"

Nói rồi, chị ta chìa ra cho cậu một hộp Koala's March.

Kei cố nhịn kẻo suýt nữa thì bật cười, dù chẳng có nguyên do gì cả.

"Cảm ơn chị."

Kei cho ngón tay vào cái hộp đó.

Cậu đã leo lên núi chỉ vì u sầu bởi cái chết của Souma. Nhưng một chị gái kỳ lạ đã đến, vung vẩy thanh KitKat và hộp Koala's March để phá vỡ đi bầu không khí đầy thương cảm. 

Tất cả đều là ngẫu nhiên. Nhưng cảm giác như đang gợi lên một điều gì ở đó. Cậu tưởng như đang được ai đó khẽ thì thầm bên tai rằng, không thể cứ đau buồn mãi được.

Dẫu sao thì biết đâu chocolate quả thật mang sức mạnh giống như chị ấy đã nói không chừng. Dù là nó không toàn năng, dù chỉ là một sức mạnh yếu ớt, nhưng có lẽ nó mang thứ sức mạnh tách rời ai đó khỏi cái chết.

(4)

Cô đã lẩm bẩm "Reset" suốt một buổi tối.

Thế nhưng vẫn không thể sử dụng được năng lực.

Hôm sau――― thứ năm ngày 16 tháng 9. Haruki Misora đi đến trường sơ trung Nanasaka trong tình trạng thiếu ngủ. Thông thường cô sẽ đi ngủ vào khoảng hơn 10 giờ tối. Lâu lắm rồi mới cảm giác thức dậy vào buổi sáng mệt mỏi như này.

Trong khi cứ mải nghĩ về chuyện của Asai Kei và Reset thì giờ học buổi sáng đã kết thúc. Dù chẳng nhớ được mấy nhưng quyển tập thì vẫn được lấp đầy chữ. Có vẻ là cơ thể đã tự động hoàn thành công việc thường nhật.

Sau khi ăn xong suất ăn bằng chiếc muỗng màu bạc, Haruki còn không nhận ra bản thân đã thở dài. Nhất định cô còn chẳng ý thức được chuyện đó hiếm khi xảy ra đến mức nào.

Cô lại lẩm bẩm bằng giọng thật nhỏ "Reset". Vậy mà thế giới vẫn không thay đổi gì.

Tự nhiên thấy nặng đầu quá.  Vẫn chưa dứt khỏi được cơn buồn ngủ. Haruki định sẽ ngủ đến hết giờ nghỉ trưa.

Khi trả lại dụng cụ ăn trưa rồi quay trở về bàn, Haruki nhìn thấy Asai Kei đang đứng ở hành lang phía trước phòng học.

―――Đến lúc rồi.

Cậu ấy đã đến để ra lệnh "Reset". Cuối cùng thì Haruki đã không thể tự mình sử dụng Reset.

Cô rời phòng học. Asai Kei đang mỉm cười nhìn về phía cô.

Haruki đứng trước mặt cậu ấy.

"Xin lỗi, Kei. Mình đã không thể sử dụng Reset."

Haruki cố tình gọi cậu ấy là "Kei".

Bởi vì Souma Sumire đã luôn gọi cậu ấy bằng tên, Kei. Sau khi Souma Sumire chết, Haruki mới bắt đầu bắt chước cô ấy.

―――Mình muốn trở thành người thay thế cho Souma Sumire ư?

Cô không biết. Nhưng chắc chắn đối với Asai Kei, Souma là một người quan trọng. Một người quan trọng, và đặc biệt.

Cô nhớ lại cảnh tượng trên sân thượng giữa tháng 8. Souma Sumire tựa người vào Asai Kei, Asai Kei thì đặt tay lên vai Souma Sumire. Trông hai người rất thân mật.

"Đi thôi chứ."

Asai Kei nói.

Haruki gật đầu.

Sâu trong lòng, cô mang cảm giác tội lỗi.

―――Cậu ấy đã mong mình có thể tự thực hiện Reset. Vậy mà mình lại không thể.

Hai người đi bên nhau trên hành lang.

Bọn cậu leo lên cầu thang, rồi bước qua hành lang nối giữa hai dãy.

Dù không cần nói lời nào, cô hiểu mình là đang đến gần với sân thượng của khu phòng học phía Nam.

Những dãy phòng học vào giờ nghỉ trưa đều bị bao trùm bởi sự huyên náo, nhưng ngay khi đi vào khu phòng học phía Nam thì những tiếng ồn ào trở nên xa dần. Đây là nơi có phòng giáo viên và phòng lưu trữ tài liệu nên chẳng có mấy học sinh ghé đến.

Asai Kei dừng chân sau khi leo lên cầu thang dẫn đến sân thượng mà không mở cánh cửa đi ra ngoài.

Cậu ngồi xuống thềm bậc thang. Haruki cũng ngồi xuống bên cạnh đó.

Asai Kei nói.

"Reset thôi nào."

Cô chỉ việc gật đầu là xong.

Nếu cậu đã đưa ra chỉ thị lúc này, nhất định cô sẽ có thể sử dụng Reset. Cô tin chắc là như thế.

Tuy nhiên, Haruki lại hỏi.

"Kei. Cậu có thật sự nghĩ là muốn Reset không?"

Cậu gật đầu.

"Đương nhiên rồi."

Cô nghe thấy giọng của Asai Kei tràn đầy tự tin. Haruki không thấy có vẻ gì như là cậu ấy đang tự lừa dối bản thân. Nhưng cô vẫn còn vướng mắc.

Có một phỏng đoán vẫn mãi vương vấn trong tâm trí.

"Không phải là cậu ghét năng lực Reset sao?"

"Ghét ư? Tại sao?"

"Reset đã giết chết Souma Sumire."

<Ha>, cậu ấy bật cười.

Điệu cười như thể chế giễu mọi thứ xung quanh.

"Không có chuyện đó đâu. Souma Sumire đã chết do tại nạn. Không hề liên quan đến Reset. Cậu ấy chỉ đơn giản đã chết thôi."

Haruki nhìn vào mắt cậu, nhưng không nhận ra được cảm xúc nào đặc biệt. Không có gì khác so với cậu ấy của mọi khi.

―――Không thể như thế được.

Asai Kei đã tổn thương sâu sắc vì cái chết của Souma Sumire. Ngay cả lúc này cậu ấy vẫn đang đau đớn. Dù vậy, cậu ấy vẫn cố gượng cười trước mắt của Haruki.

―――Mình đã tin tưởng cậu ấy rồi.

Có lẽ không phải là tất cả, nhưng trong phần lớn hoàn cảnh, cậu ấy chắc chắn đã quen với việc cố gượng cười để tỏ ra mạnh mẽ.

Haurki lắc đầu.

"Chỉ cần không sử dụng Reset, chẳng phải Souma Sumire đã không phải chết sao?"

Asai Kei khẽ nhún vai.

"Tớ đâu biết được. Quả đúng là trước Reset Souma Sumire đã không gặp tai nạn. Nếu mà không có Reset, lúc này biết đâu cậu ấy vẫn đang sống. Nhưng mà, rốt cuộc thì cậu muốn nói gì vậy."

"Nếu như Reset là một năng lực nguy hiểm, cậu không nghĩ là không nên sử dụng nó sao?"

Asai Kei chắc chắn đã nghĩ đến điều đó trước tiên. Cậu ấy nhất định đã căm ghét Reset và buồn bã, đau khổ vì cái chết của Souma Sumire hơn Haruki nhiều.

Vậy mà cậu ấy vẫn bình thản đáp lại.

"Quả thật là Reset có lẽ sẽ thay đổi tương lai của một người. Trong khi chúng ta không biết gì thì biết đâu một người nào đó ở đâu đó đang gặp bất hạnh. Nhưng đồng thời, có khả năng một người nào đó đã được cứu thoát khỏi bất hạnh."

Asai Kei không hề thay đổi cảm xúc.

Cậu vẫn nhìn thẳng vào mặt cô, mỉm cười, rồi tiếp tục.

"Haruki. Cậu nghĩ rằng giữa xác suất một người gặp phải tai nạn do Reset và xác suất cứu thoát một người khỏi tai nạn nhờ Reset thì bên nào sẽ cao hơn?"

"Mình không biết."

"Tớ cũng không biết. Nhưng mà dù là bên nào đi nữa thì không phải đều như nhau sao. Chẳng hạn như vì Reset mà có một trăm người trở nên bất hạnh, một trăm người trở nên hạnh phúc. Thế thì không có gì thay đổi cả. Cộng trừ bằng không."

"Phải."

"Nhưng mà nếu chúng ta cứu giúp một ai đó bằng sức mạnh của Reset, số người trở nên hạnh phúc nhờ Reset sẽ là một trăm lẻ một. Thế giới sẽ thêm được một người hạnh phúc."

Cô đã hiểu được điều cậu muốn nói. Cô đã có thể hiểu chỉ bằng một phép tính đơn giản. Nếu là Haruki của lúc trước thì nhất định sẽ nhanh chóng đồng ý.

Thế nhưng, bây giờ vướng mắc vẫn còn đó.

―――Việc bao nhiêu người sẽ trở nên hạnh phúc không hề liên quan.

Asai Kei đang cố gắng quá sức. Dù có cứu giúp được bao nhiêu người đi chăng nữa, cậu ấy cũng sẽ không thể nào quên được những người đã trở nên bất hạnh. Mỗi khi cứu được ai đó bằng Reset thì cũng không thể phủ nhận khả năng đã có một ai khác vì thế mà trở nên bất hạnh.

Nếu tiếp tục sử dụng Reset thì Asai Kei sẽ lại đau khổ. Cô không thích điều đó.

Haruki lặng lẽ nhìn vào mắt Asai Kei. Cô cầu mong có thể biết được tâm tư thật lòng của cậu. Nhưng dù có cầu mong một cách mãnh liệt thì cũng chẳng có gì thay đổi.

Asai Kei nói.

"Ví dụ như có một người đàn ông đang mang một vết thương rỉ máu. Cậu có nghĩ việc cứu anh ta là sai lầm không?"

Cô không hiểu tại sao cậu ấy lại nói đến chuyện như thế. Nhưng cũng không phải kiểu câu hỏi khó trả lời. Haruki liền lắc đầu.

"Không."

Đương nhiên, cứu giúp là đúng đắn.

Asai Kei gật đầu tiếp tục.

"Giả sử người đàn ông đó được cứu, sau đó anh ta tình cờ gặp được một người phụ nữ nào đó, cả hai cùng tạo nên một gia đình hạnh phúc. Cậu có nghĩ đó là sai lầm không?"

Haruki một lần nữa lắc đầu.

"Không."

Cậu ấy cười.

"Nhưng mà nhé, nếu không cứu người đàn ông. người phụ nữ kia biết đâu sẽ gặp được một người khác. Biết đâu bọn họ còn xây dựng nên một gia đình hạnh phúc hơn nữa. Biết đâu sinh mạng của những đứa trẻ đáng lẽ sẽ được sinh ra trong gia đình đó đã gián tiếp bị cướp đi bởi việc cứu người đàn ông đó."

Cuối cùng, câu chuyện đã được kết nối.

Dù hiểu điều mà cậu muốn nói, Haruki lại không thể trả lời được gì.

Asai Kei nói với giọng điệu mạnh mẽ hơn một chút.

"Năng lực không hề liên quan gì cả. Tất cả hành động của tất cả mọi người sẽ thay đổi tương lai. Nếu cho rằng chỉ Reset mới can thiệp vào tương lai thì quá tự phụ rồi."

Haruki Misora vẫn lắc đầu.

Chuyện đó không hề liên quan.

"Tương lai sẽ thay đổi vì cứu giúp ai đó. Khi có ai đó vì thế mà trở nên bất hạnh, không phải là cậu sẽ thấy buồn sao?"

Điều Haruki lo ngại vào lúc này chỉ có thế.

Asai Kei nhướn mày. Cô biết là cậu ngạc nhiên. Lần đầu tiên cô có thể đọc được cảm xúc từ trong mắt cậu. Có điều nó chỉ kéo dài một khoảng thời gian ngắn. Ngỡ như chỉ là ảo giác hay nhầm tưởng.

Cuối cùng, cậu đáp lại một cách bình thản.

"Đương nhiên rồi. Làm gì có thứ đúng đắn hơn nếu chỉ ai đó trở nên hạnh phúc mà không có ai gặp bất hạnh."

"Dù vậy đi nữa cậu vẫn sẽ sử dụng Reset ư?"

Asai Kei gật đầu.

"Đó cũng là đương nhiên."

Giọng điệu cương quyết khiến Haruki bỗng thấu hiểu.

―――Phải rồi. Đương nhiên là thế.

Việc không thể chạm đến lý tưởng không phải là lý do để từ bỏ mọi thứ. Asai Kei chắc chắn là như thế. Cậu ấy nhất định sẽ luôn luôn như thế.

Cậu nói với giọng chậm rãi.

"Nếu được thì tớ muốn có thể chỉ đem lại hạnh phúc. Giống như thần linh ban cho kỳ tích, khiến ai đó hạnh phúc bằng phương pháp mà không ai phải tổn thương."

Haruki gật đầu. Tuy vậy đó là việc Reset không thể làm được, mà cần một sức mạnh áp đảo hơn rất rất nhiều nữa.

Cậu ấy tiếp tục.

"Nhưng mà tớ không có thứ sức mạnh như thế. Tớ ghét việc chỉ là người ngoài cuộc không có sức mạnh. Dù có phải làm tổn thương ai đó, tớ vẫn muốn cứu giúp nhiều người hơn thế nữa."

Haruki lần nữa gật đầu.

"Mình cũng nghĩ đó là điều đúng đắn."

Asai Kei vẫn mỉm cười cho đến cuối. Có lẽ cậu đã cố kìm nén cảm xúc rất nhiều. Nhưng Haruki vẫn nghe thấy sự thành thật trong giọng nói đó.

"Vậy nên là Haruki, mong cậu hãy giúp tớ."

Haruki khẽ cắn môi.

―――Phải rồi. Ngay từ đầu không có lý do gì để nghi ngờ cậu ấy cả.

Kể cả khi đó chỉ là những lời dối trá để khiến cô sử dụng Reset... Kể cả khi tất cả đều là những lời nói suông được chuẩn bị để thuyết phục cô...

Kể cả khi cậu vẫn đang tiếp tục diễn cho đến cuối, dù cho thật sự là sâu trong lòng cậu đang ghét bỏ Reset đi nữa, thì cũng không sao cả.

―――Nếu cậu ấy có nói dối, thì mình cũng sẽ tin vào nó.

Bởi vì cậu ấy đã quyết định rằng, kể cả bằng lời nói dối thì việc thuyết phục cô là điều đúng đắn. Không phải lời nói, mà có một thứ quan trọng hơn, là suy nghĩ của cậu ấy. Ngay từ đầu đã không cần phải do dự việc tin tưởng rồi.

"Mình hiểu rồi."

Haruki nhìn cậu.

"Kei, xin hãy ra lệnh đi."

Asai Kei nhìn thẳng lại vào cô.

Cậu bình tĩnh nói, như tuyên bố với thế giới.

"Haruki. Reset đi."

Chỉ một lời, chỉ có vậy, thế giới lại lần nữa được dựng nên.

(5)

Thời điểm được tái hiện bởi Reset là 5 giờ 15 phút chiều ngày 13 tháng 9.

Asai Kei nhanh chóng hoàn thành công việc của câu lạc bộ công ích. Cậu gặp người giáo viên kiêm nhân viên Cục Quản Lý, rồi giải thích ngắn gọn. Một đứa bé trai sắp sửa sử dụng năng lực và lỡ làm bị thương một bé gái chơi thân. Đứa bé trai đó vẫn chưa thể hiểu được năng lực của bản thân là thứ như thế nào.

Asai Kei và Haruki Misora đã hoàn thành công việc đầu tiên với tư cách thành viên câu lạc bộ công ích chỉ trong vỏn vẹn khoảng hai phút đồng hồ. Thế này là một sự cố đã được xóa bỏ. Một bé gái đáng lẽ sẽ bị thương bởi năng lực và một bé trai đáng lẽ sẽ bị tổn thương bởi việc làm bị thương bé gái kia sẽ có thể cùng mỉm cười bên nhau mỗi ngày ở thế giới này. Nhưng biết đâu, một người khác sẽ trở nên bất hạnh do Reset mà Kei không hề hay biết.

Đó có phải điều đúng đắn không, Kei cũng không rõ.

Lúc nào cũng vậy. Cậu buộc phải chọn lấy điều gì đó trong khi vẫn không biết gì. Cậu phải cẩn thận hết mức có thể, nhưng không thể nào cứ mãi lo lắng được. Chắc hẳn Souma Sumire đã chết khi cậu đưa ra lựa chọn sai lầm nào đó.

Thứ đã giết chết Souma Sumire không phải là Reset.

―――Mình không được phép bắt Haruki sử dụng Reset vì những thứ vớ vẩn.

Đúng là thất bại. Một thất bại lớn không thể vãn hồi. Dù có tự trách bao nhiêu, hối hận bao nhiêu cũng là không đủ. Thất bại đến nỗi thậm chí còn không có tư cách để hối hận. Mặc dù vậy...

Nói thế không có nghĩa là cậu sẽ cứ mãi ngồi thu mình lại. Reset――― năng lực của Haruki là một thứ đẹp đẽ. Nó là năng lực sẽ đưa tay ra ra với bất kỳ ai và có thể khiến thế giới trở nên hạnh phúc hơn hiện tại một chút.

Kei đã chọn tin vào điều đó.

Cậu vẫn không biết điều gì là đúng đắn, vẫn không đánh rơi một mảnh ký ức nào về cái chết của Souma Sumire, và vẫn chọn sẽ tiếp tục sử dụng Reset.

*

Từ ngày hôm nay trở đi, Kei sẽ tuân thủ quy tắc với chính bản thân mình.

Mỗi khi sử dụng Reset, phải xác định rõ "Điều gì sẽ bị thay đổi?". Và cậu sẽ không thay đổi hành động của bản thân ngoài mục đích đề ra. Cậu sẽ ăn cùng một bữa, bước đi trên cùng một con đường, ngủ vào cùng một thời gian so với trước Reset. Đến một lời nói ra cũng được tái hiện theo đúng ký ức.

Cậu lo sợ sẽ thay đổi tương lai một cách không cần thiết.

―――Năng lực không hề liên quan gì cả. Tất cả hành động của tất cả mọi người sẽ thay đổi tương lai. 

Đó là lời thật lòng. Nhưng cũng có những thứ không thể phân địch rạch ròi chỉ bằng lý trí được. Cậu không thể không sợ hãi việc thay đổi tương lai bằng năng lực được.

Cuộc sống phải luôn lặp lại hành động đã thực hiện một lần nữa thật vô vị. Cảm giác cứ như đang phải diễn một vở kịch nhàm chán. Cả lời nói, biểu cảm, màu sắc bầu trời, tất tần tật mọi thứ xung quanh đều trông như một bản sao. Phải sống mà không đi lệch khỏi kịch bản trong ký ức khiến Kei thật khổ sở, nhưng mà cậu cũng được cứu rỗi nhờ sự khổ sở đó. Cậu đã luôn nghĩ về Souma Sumire, về cái chết của cô ấy trong khoảng thời gian đau khổ.

Hai ngày sau Reset――― thứ tư ngày 15 tháng 9 lần thứ hai.

Giờ tan trường, cậu đi về phía lớp học của Haruki.

Thời gian này trước Reset, Kei và Haruki đã nhận công việc đầu tiên của câu lạc bộ công ích. Vì nguyên do đó mà hai người gặp mặt nhau trên cầu thang dẫn đến sân thượng. Nhưng lần này, công việc đó của câu lạc bộ công ích đã được xóa bỏ bởi Reset.

Thế nên cậu định sẽ đi gặp cô ấy. Chỉ để lại trò chuyện trên cái cầu thang ấy. Dù lý do khác với trước Reset nhưng cậu đã quyết định sẽ trải qua khoảng thời gian này cùng cô ấy giống như thế.

Hình như tiết sinh hoạt của lớp Haruki đang bị kéo dài. Kei cũng dựa lưng vào tường hành lang, nhìn vào chỗ ngồi của cô thông qua cửa sổ. Cô đang vươn vai bằng một tư thế thon gọn, hướng thẳng về phía trước.

―――Đến tận lúc này, Haruki vẫn đẹp như búp bê vậy.

Nghĩ vậy, Kei cười thầm trong lòng. Ngay sau đó, cô ấy liền chớp mắt, như để chứng minh mình là người thật. Rồi cô nhìn sang phía cậu. Cậu chạm mắt với Haruki Misora.

Biểu cảm của cô ấy quả nhiên không hề thay đổi. Có điều lại như đang có chút ngạc nhiên.

Kei mỉm cười, chỉ tay về phía khu phòng học phía Nam. Sau đó cậu mở miệng nói nhưng không thành tiếng. "Tớ đợi ở bên đó nhé".

Haruki gật đầu. Hẳn là đã truyền đạt được rõ ý rồi.

Cậu quay lưng về phía lớp học, rời đi. Vì trước Reset, Kei đã không hề có mặt ở hành lang đó nên nhanh chóng rời đi thì hơn. Hơn nữa, đứng trên hành lang để đợi một cô gái có hơi ngại ngùng.

Có vẻ như nhiều lớp cũng đã kết thúc tiết sinh hoạt. Những học sinh tràn ra hành lang từ lớp học đang rất huyên náo. Vừa bước đi giữa sự ồn ào đó như để thoát ra ngoài, Kei nghĩ.  

―――Khi Haruki đến, mình sẽ kể hết những chuyện diễn ra trước Reset.

Cậu nghĩ đó là điều rất khó khăn. Ngay trước khi Reset, giọng của Haruki vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng những lời nói ra lại đầy cảm xúc. Kei không thể lý giải được tất cả nội tâm bên trong cô được.

Tuy nhiên, cô ấy nên biết được sự thật chính xác nhất có thể. Cô ấy nên biết về việc bản thân không thể sử dụng Reset theo ý muốn của mình.

Kei là người bị tổn thương bởi cái chết của Souma. Thế nên Haruki cũng bị tổn thương vì vết thương lòng của Kei, đến mức khiến năng lực của chính mình bị bóp méo sâu sắc.

Kei chỉ nghĩ ra được một cách duy nhất để chữa lành vết thương ấy. Đầu tiên bản thân Kei phải được cứu rỗi. Cần phải xóa bỏ đi sự thất bại.

―――Mình sẽ khiến Souma Sumire sống lại.

Chuyện đó liệu có khả thi không. Cậu không biết. Nhưng ở Sakurada có vô vàn năng lực. Không thể khẳng định chắc chắn việc mang một cô gái trở về từ cõi chết là bất khả thi được.

Khi leo lên bậc thang, đến nơi hành lang nối giữa hai dãy, cậu đã không còn bị vây quanh bởi những học sinh khác nữa.

Kei cho tay phải vào túi. Cậu rút điện thoại di động, rồi gỡ cái dây đeo có con mèo đang gắn trên đó ra.

Cậu đã quyết định sẽ tặng Haruki cái dây đeo này. Nếu cái dây đeo này ở trong tay Haruki, có thể cậu sẽ chấp nhận được. Hơn nữa cậu cũng muốn cô ấy có một cái điện thoại di động.

Kei đang tìm kiếm năng lực có thể cứu được Souma Sumire. Để thu thập thông tin về năng lực thì hoàn thành công việc của câu lạc bộ công ích là giải pháp tốt nhất. Công việc của câu lạc bộ công ích sẽ do Kei và Haruki cùng nhau thực hiện. Nếu vậy thì càng dễ liên lạc càng tốt.

―――Không. Không chỉ có thế.

Kei bật cười. Dù có ý đồ nhưng cũng là thật lòng.

Cậu vừa bước đi, vừa nhìn xuống cái dây đeo trong tay.

Từ "dây đeo"――― dịch sát nghĩa sẽ là "sợi dây", nhưng nếu dùng như động từ cũng có nghĩa là "buộc chặt"[note72688].

Việc tặng chiếc dây đeo có gắn con mèo cho Haruki Misora có thể xem là mang ý nghĩa biểu tượng đó. Trong suốt hai tuần nay, Asai Kei đã luôn dính chặt với cái chết của Souma Sumire và cả Reset của Haruki Misora. Kể từ bây giờ, hẳn là nó cũng sẽ giữ nguyên như thế thêm một thời gian nữa.

Haruki Misora chắc hẳn cũng đang bị trói bược bởi điều gì đó giống vậy. E rằng chính là Kei đang trói buộc cô ấy. Cậu đã quyết định sẽ đón nhận nó như thế.

Souma Sumire thì sao? Cô ấy cũng bị trói buộc bởi điều gì đó chăng. Cô ấy khiến người ta liên tưởng đến một con mèo. Người thiếu nữ tựa như mèo hoang, tính khí thất thường, cô độc, bất tương xứng, nhưng lại thật khẩn thiết――― đó là cách mà Kei nhìn cô gái ấy.

Cô gái như thế đã bị trói buộc bởi điều gì mà phải từ giã cuộc đời này chứ?

Asai Kei tiến đến sân thượng của khu phòng học phía Nam.

Cậu đang đi đến nơi mà chỉ mới một dạo trước, cô ấy vẫn còn ở đó. Bây giờ thì cậu chỉ đến được trước cảnh cửa không thể nào mở ra. Cậu tiến từng bước một, như thể bị trói chặt bởi một sức mạnh vô hình.

Ghi chú

[Lên trên]
Tên của Souma Sumire viết bằng Hán tự là 相麻菫: 相 trong 相似形 (hình đồng dạng), 麻 trong 麻糸 (sợi chỉ gai), 菫 là hoa violet
Tên của Souma Sumire viết bằng Hán tự là 相麻菫: 相 trong 相似形 (hình đồng dạng), 麻 trong 麻糸 (sợi chỉ gai), 菫 là hoa violet
[Lên trên]
Từ "dây đeo" trong tiếng Nhật là từ mượn "Strap" của tiếng Anh
Từ "dây đeo" trong tiếng Nhật là từ mượn "Strap" của tiếng Anh
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Cảm ơn sếp đã cook số text này T.T
Xem thêm