Sakurada Reset
Kouno Yutaka - 河野裕 Shiina Yuu - 椎名 優
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 4 - Lời từ biệt vẫn còn nghẹn lại (GOODBYE IS NOT EASY WORD TO SAY)

Haruki của một ngày nọ ~Chương kết bạn

0 Bình luận - Độ dài: 2,806 từ - Cập nhật:

Nếu phải chọn thì, cô thích mèo.

Dù gần như là kiểu "không thích cũng không ghét", nhưng nghĩ kỹ thì ít nhiều cũng nghiêng về phía thích hơn. Nếu thế giới này không có mèo thì quả thật là đáng buồn. Mặc dù vậy, đương nhiên không có nghĩa là vì mèo thì cực khổ đến đâu cũng được.

Chỉ mới khoảng năm phút trước, Haruki Misora vô thức đưa tay về phía con mèo đang chui dưới chân. Con mèo thoăn thoắt leo lên cánh tay của Haruki, rồi lên tới trên vai. Nó còn định vòng tiếp qua sau cổ, nhưng có vẻ bị trượt chân ở đó. Khi con mèo bấu móng vào cái áo blouse mỏng, Haruki theo phản xạ khom người về phía trước. Cô nghĩ chỉ cần để lưng song song với mặt đất thì con mèo sẽ không bị trượt ngã xuống.

Ý định đã thành công, con mèo bám chặt lấy lưng Haruki, sau đó nằm im. Phải cõng con mèo trên lưng một lúc trong tư thế thiếu cân bằng thế này khá vất vả.

Con mèo đang thích thú cưỡi trên lưng Haruki chăng. Hay là phía nó cũng đang tiến thoái lưỡng nan không thể động đậy nổi. Dù sao thì có bảo nó "Mau xuống đi" thì con mèo cũng chỉ có thể đáp lại "Meo".

Hẳn là tại phải giữ cái tư thế bó buộc này một hồi lâu nên vùng cơ bụng đã bắt đầu đau. Không hiểu sao vùng ngực cũng thấy hơi đau nốt. Trong khi đang băn khoăn không biết có nên dứt khoát đứng lên không thì cô nghe thấy một giọng nói.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Haruki nhẹ nhàng quay đầu về phía giọng nói để không làm hỏng tư thế.

Một cô gái đang ngồi trên cái thang đá chỉ có vài bậc của ngôi đền nhỏ bên trong núi, làn da trắng trẻo, mái tóc đen dài. Đang giữa kỳ nghỉ hè nhưng mà cô vẫn đang mặc đồng phục cao trung. Cô gái ấy tên là Nonoo Seika.

"Mình đến để gặp cậu."

Haruki trả lời. Do cái tư thế này mà đến cả nói cũng có chút khó khăn.

Nonoo nhìn về phía con mèo đang ở trên lưng Haruki.

"Thế thì, tại sao lại thành ra thế này?"

Khi Haruki vừa đến ngôi đền trên núi, Nonoo Seika đang ngủ. Trên đùi cô có một con mèo――― một con mèo nhỏ khác với con mèo đang ở trên lưng Haruki――― đang nằm. Chắc là vì khó ngủ do cái nóng nên Nonoo đang nhíu mày trong lúc ngủ.

Trong lúc giết thời gian chờ đến khi cô ấy thức dậy, Haruki đưa tay về phía một con mèo, và thế là thành ra tình huống như này đây.

"Vậy à. Cậu vất vả nhỉ."

Nonoo gật đầu, rồi gọi "Lại đây" bằng giọng dịu dàng.

Chỉ thế mà con mèo đang ở trên lưng Haruki liền nhảy vọt xuống đất. Ngay trước khi nhảy, móng của nó còn bấu vào da của Haruki, hơi đau.

Haruki vừa nhìn con mèo nhanh chóng đến gần Nonoo, vừa đứng lên. Cô vươn vai nhẹ một cái thì một tiếng rắc nhỏ phát ra từ sống lưng.

Nonoo đón lấy con mèo vừa lại gần, rồi xoa dọc theo đường cong của lưng nó.

"Giờ thì, cậu có việc gì?"

Haruki cũng lại gần Nonoo, như đang đuổi theo sau con mèo, trả lời.

"Mình đến để kết bạn."

Nonoo lần nữa nhìn sang Haruki, dừng tay xoa lưng mèo, hơi chút nghiêng đầu.

―――Cậu cũng nên có thêm vài người bạn nữa thì tốt đấy?

Asai Kei đã nói thế vào ba ngày trước.

Haruki hỏi lại "Tiện thể thì cậu có giới thiệu ai không?", cậu ấy đáp "Chắc là Nonoo nhỉ". Thế nên hôm nay, ngày 2 tháng 8, Haruki đã đến ngôi đền này.

Giải thích vậy xong, Nonoo gật đầu.

"Thì ra là vậy. Mình hiểu sự tình rồi."

"Vậy thì cậu có thể trở thành bạn của mình không?"

"Ừ, được thôi."

Rất nhanh chóng, mục đích đã được hoàn thành xong rồi. Cô nghĩ rằng đáng lẽ việc kết bạn phải tốn nhiều công sức hơn, vậy mà lại đơn giản đến nhường này sao.

"Nào, ngồi đi."

Vì Nonoo nói thế nên Haruki ngồi xuống bên cạnh cô. Trước ngôi đền chỉ có một chiếc cầu thang đá ngắn. Cành lá của cái cây ở bên cạnh nhô ra vừa đúng ngay phía trên để che bóng.

Một ngọn gió thổi qua, bóng cây đung đưa, giống như đang thì thầm cùng với tia nắng xuyên qua kẽ lá.

Nonoo nhìn con mèo, nói.

"Nhân tiện thì, cậu nghĩ bạn bè là như thế nào?"

"Kiểu như những người có thể cùng nhau học tập, chơi đùa. Có vẻ điều quan trọng là hai bên có vị thế ngang bằng và cùng dành thời gian với nhau ở mức độ nhất định."

Trước khi đến đây, cô đã tra từ "bạn bè" trong từ điển. Chắc hẳn là không sai đâu.

Nonoo nhỏ giọng cười.

"Mình không thích học đâu. Phiền lắm."

"Thế cậu muốn chơi gì đó không?"

"Xin lỗi nhé, nhưng mà mình chỉ thích ngồi một chỗ rồi trò chuyện thôi."

Haruki nhẹ nhàng gật đầu. Thật ra thì với cô sao cũng được.

"Cậu sẽ nói về cái gì?"

"Cậu muốn nói về chuyện gì?"

"Không có gì cả."

Nonoo lại cười khẽ.

"Cậu lúc nào cũng thành thật nhỉ."

Haruki nghĩ không phải vậy, nhưng lại không nói thành lời.

Thay vào đó, Haruki hỏi.

"Thành thật là vấn đề ư?"

"Về cơ bản thì là đức tính tốt. Nhưng thỉnh thoảng sẽ trở thành vấn đề."

"Chẳng hạn như là gì?"

"Chẳng hạn như, cậu có thích mình không?"

"Không. Mình không thích cũng không ghét."

Nonoo lần nữa bật cười.

"Tùy trường hợp mà lời nói đó có thể làm người khác tổn thương đó. Mình thì ngược lại, như vậy lại thấy thoải mái hơn nhỉ."

Con mèo leo lên đùi Nonoo. Cô đặt tay lên đầu nó rồi nói.

"Chuyện gì cũng nên thoải mái thì hơn. Phải rồi, chúng ta hãy cùng nói chuyện phiếm đi. Hãy chỉ thoải mái nói về những câu chuyện vô nghĩa, đến mức có thể vô thức ngủ luôn lúc nào không hay."

Những cây chuyện phiếm vô nghĩa.

Kei cũng rất thích những thứ như thế. Nhưng Haruki không thể nghĩ ra bất khi chủ đề nào ngay. Vậy nên cô hỏi.

"Cụ thế thì là chuyện như thế nào?"

"Đúng rồi nhỉ. Thế thì hãy thử tìm những lời tử tế nhất thế giới đi."

"Lời tử tế ư."

"Những lời vui vẻ hay hạnh phúc đều được. Chỉ cần không phải những lời buồn bã hay cô đơn là được. Bất cứ điều gì cũng được, nên lần này hãy nói những lời tử tế xem."

Nono hướng ánh mắt Haruki.

"Đối với cậu, lời tử tế nhất thế giới là gì?"

Haruki chưa từng nghĩ đến thứ như thế. Hoàn toàn không biết bắt đầu suy nghĩ từ đâu. Câu hỏi này như bắt cô lần mò trong bóng tối vậy.

"Mình không biết."

Haruki đáp.

Nonoo gật đầu.

"Vậy thì cậu thử suy nghĩ thêm một chút đi nhé. ―――Ví dụ như có một con mèo gầy gò nằm ngủ trên mặt đường nhựa lạnh ngắt trong đêm giá rét. Nó đang vô cùng kiệt sức, bụng trống rỗng. Liệu có tồn tại lời nào có thể cứu rỗi con mèo đó không?"

Haruki tưởng tượng về một con mèo.

Con mèo gầy, kiệt sức, đói bụng, đang run cầm cập vì cái lạnh.

Đến Haruki cũng hiểu rằng con mèo đó đang đau đớn. Chắc hẳn thứ nó mong muốn không thể nào là một lời nói. Chỉ cần có sữa và chăn thì con mèo đó sẽ được cứu. Nó sẽ có thể lấp đầy cái bụng rỗng, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ tại một nơi mềm mại ấm cúng.

Liệu việc con mèo có thể được cứu rỗi bằng lời nói là có thể ư?

Nghĩ vậy, cô chợt nhớ đến một câu trả lời duy nhất. Có điều Haruki không dám chắc cách nghĩ đó có chính xác hay không.

Nonoo mỉm cười.

"Cậu không cần phải nghiêm túc phiền não thế đâu. Không có đáp án cho một câu chuyện vô nghĩa. Chỉ cần nói điều cậu chợt nghĩ là được."

Haruki nhỏ giọng gật đầu rồi trả lời.

"Thế thì mình sẽ nói là <Ta sẽ tìm mang đến những thứ ngươi muốn>".

"Hử?"

"Mình sẽ hứa mang đến những thứ cần thiết như chăn hay sữa."

Cơ mà liệu đây có phải là lời tử tế không? Có vẻ nó đi lệch khỏi ý đồ của câu hỏi rồi. Bởi vì rốt cuộc thì đây không phải là lời có thể cứu được con mèo, mà là hành động theo sau lời hứa.

Vậy nên câu trả lời này sai rồi chăng. Dù nghĩ vậy Nonoo vẫn gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

"Ra vậy. Lời hứa sẽ tạo nên hy vọng."

"Hy vọng ư?"

"Nếu phía trước có sự cứu rỗi, thì con mèo có lẽ sẽ nghĩ đến việc cố gắng chịu đựng thêm một chút trong cơn đói và đêm lạnh. Hy vọng là điều cần thiết để cả mèo và người có thể chịu đựng được đau khổ."

"Hy vọng là lời tử tế ư?"

Nonoo cười khẽ.

"Không biết nữa. Biết đâu nó có thể là một từ tàn nhẫn. Có khi ngày tiếp theo con mèo đó vẫn ôm cái bụng đói mà run cầm cập trong cái lạnh cũng nên. Nhưng mà cảm xúc muốn mang đến hy vọng cho người khác chắn chắn là tử tế đó."

Haruki không hiểu lắm.

Mình thậm chí còn không biết ý nghĩa của từ "tử tế", cô nghĩ. Cảm giác như mình chỉ mơ hồ biết được bề nổi, còn mọi người thì đã hiểu hết.

Thế nên Haruki hỏi Nonoo.

"Đối với cậu, lời tử tế nhất là gì?"

Nonoo khẽ nghiêng đầu, vừa vuốt ve lưng con mèo bằng cử chỉ mềm mại, vừa trả lời.

"Nếu trước mắt mình có một con mèo đang đau khổ vì đói bụng và run rẩy vì cái lạnh, mình sẽ nói <Lạnh thật nhỉ, đã lạnh còn đói bụng>."

"Con mèo được cứu nhờ thế ư?"

"Sao có thể chứ. Dù có nói gì thì cũng không có gì thay đổi. Nhưng mình có thể truyền đạt cho nó rằng, mình với nó đều giống nhau."

"Truyền đạt điều đó thì sẽ thế nào?"

"Tùy vào đối phương nghĩ gì. Nếu con mèo bảo <Đi tìm thức ăn đi>, mình sẽ đáp lại <Vậy thì đi thôi>. Nếu nó bảo <Ước gì có chỗ ngủ> thì mình sẽ trả lời <Đúng thật>."

"Thế nếu con mèo không nói gì?"

"Mình cũng sẽ không nói gì mà nằm ngủ bên cạnh nó."

Haruki không biết câu trả lời của Nonoo có đúng đắn không.

―――Nếu là Kei, cậu ấy sẽ phán đoán như thế nào nhỉ?

Haruki nghĩ. Đâu là cách nghĩ đã trở thành thói quen mỗi khi cô do dự về câu trả lời. Khi không thể nói rõ thành lời được, cô sẽ thử tưởng tượng ra giọng của cậu, kỳ lạ thay là thường thì cứ như thế cô sẽ tìm được từ ngữ để diễn đạt.

Haruki dự đoán câu trả lời của Asai Kei, rồi nói.

"Mình nghĩ có đó là câu trả lời hết sức thành thật."

Nếu là cậu ấy thì sẽ nói giống như thế.

"Thành thật là sao?"

"Là thẳng thắn đón nhận hiện thực mà không bóp méo."

"Đó là một kiểu tử tế à?"

"Mình không biết."

Cô vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của từ tử tế.

"Nhưng mình nghĩ con mèo đó sẽ được cứu rỗi ít nhiều."

Haruki bổ sung.

Nonoo cười không thành tiếng.

"Thế thì tốt quá."

"Phải."

"Nhưng mà thật ra thì mình không tin vào lời nói cho lắm."

Cô gái xoa vùng cổ của con mèo một cách hết sức tự nhiên. Con mèo mắt lim dim, mở miệng ngáp lớn.

"Lời nói không đáng tin ư?"

"Vẫn có khi dù nói đúng những gì mình đang nghĩ lại khiến người nghe hiểu thành một ý hoàn toàn khác. Chuyện như vậy thật có hơi khó chịu."

"Ý nghĩa của từ ngữ có ghi trong từ điển mà."

"Đúng thế. Và cuốn từ điển đó cũng được ghi bằng ngôn từ. Nhưng nếu không biết từ ngữ thì sẽ không thể tra được ý nghĩa của nó."

Thì ra là thế. Một vấn đề hóc búa.

Chắc chắn lúc này, dù có tìm từ "tử tế" trong từ điển thì hẳn là Haruki cũng không thể nào tiếp thu ngay được ý nghĩa của nó.

Nonoo nói.

"Việc mình vuốt ve con mèo là một cách thể hiện tình yêu đó. Nhưng phải làm thế nào mới diễn tả cảm xúc giống như vậy bằng ngôn từ?"

Haruki suy nghĩ. Nhưng cô không đưa ra được câu trả lời.

Khoảng thời gian chìm trong im lặng kéo dài được một lúc. Lũ ve vẫn kêu râm ran.

Cuối cùng, Nonoo lắc đầu.

"Xin lỗi, mình đã nói một điều vớ vẩn rồi."

"Không đâu."

"Nhưng vì vậy nên mình mới mong chờ những cuộc trò chuyện vô nghĩa. Rõ ràng là chẳng thể có câu trả lời, dù ý nghĩa không chính xác thì cũng không phiền đến ai, mình chỉ đơn giản thích những cuộc trò chuyện thoải mái như thế."

Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện về những thứ bất chợt nghĩ đến thêm một lúc. Chẳng hạn như về giấc mơ gần đây, về hình dạng của đám mây, hay về đệm thịt dưới chân mèo.

Cái nào cũng là những cuộc hội thoại vô nghĩa, chỉ là trao nhau ngôn từ bằng giọng nói, nếu ngủ một đêm thì kiểu gì cũng quên hết sạch.

Dần dần, mặt trời lặn xuống, Haruki đứng lên khỏi bậc thang đá. Sau đó bỗng nhiên cô thấy tò mò rồi hỏi.

"Chúng ta đã trở thành bạn bè chưa?"

Nonoo khẽ nghiêng đầu.

"Sao đây nhỉ. Thay vì nói là bạn bè thì mình cảm giác vẫn còn ở trong phạm vi người quen hơn."

Haruki gật đầu. Không hiểu sao cô cũng cảm thấy như thế.

Quả nhiên, có lẽ là không thể đạt được mục đích rồi. Nhưng mục đích đó cũng không hẳn là nhất định phải đạt được trong hôm nay.

Nonoo cười.

"Nếu cậu có hứng thì lại đến đây nữa nhé."

"Thế thì chúng ta sẽ có thể trở thành bạn bè chứ?"

"Chắc chắn rồi. Chỉ một lần nói chuyện thì vẫn là người quen, nhưng lặp lại nhiều lần nữa thì là bạn bè."

"Là như thế à."

"Mình không rõ lắm, nhưng nghĩ là vậy đấy. Hơn nữa, mình cũng khá thích cậu. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ là những người bạn thân thiết."

Thế thì tốt quá.

"Thật ra mình vẫn hơi lo lắng. Đến tận bây giờ, chỉ có một người duy nhất mà mình có thể gọi là bạn."

"Một người? Đó là Asai à?"

"Không phải."

Cô nghĩ dù có nói chuyện với nhau bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể xếp cậu vào danh mục bạn bè được. Cậu ấy đã ở trong một danh mục đặc biệt hết sức kỳ lạ mà chưa được đặt tên.

Người duy nhất mà cô nghĩ có thể gọi là bạn, chính là cô bé đã quen biết vào hai năm trước. Cô bé thích xích đu, có thói quen nắm lấy vạt áo đồng phục của Haruki. Nhưng vì chắn chắn Nonoo không biết cô bé nên chẳng thể biến nó thành chủ đề trò chuyện được.

"Vậy thì, lần sau mình lại đến."

"Ừ. Mình sẽ đợi đấy."

Haruki nhẹ nhàng vẫy tay, quay lưng lại phía Nonoo.

Ánh nắng bắt đầu nhuốm màu đỏ hoàng hôn của buổi chiều tà đang kéo bóng của những hàng cây xung quanh trở nên dài hơn.

Vừa bước xuống con đường núi, Haruki Misora suy nghĩ.

Về kết quả của một ngày hôm nay...

Kế hoạch kết bạn của Haruki Misora lúc này vẫn còn đang được tiến hành.

Cô không biết đến khi nào thì mới cho ra được kết quả. Nhưng dường như là bất cứ khi nào cũng được cả thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận