Sakurada Reset
Kouno Yutaka - 河野裕 Shiina Yuu - 椎名 優
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 4 - Lời từ biệt vẫn còn nghẹn lại (GOODBYE IS NOT EASY WORD TO SAY)

Câu chuyện về cậu bé đi lấy cát mặt trăng

0 Bình luận - Độ dài: 13,709 từ - Cập nhật:

(0)

Đó là một đêm thưa mây.

Giữa không khí mùa hạ đượm hơi ẩm, cô gái và cậu bé ngồi xuống bậc thang đá trước ngôi đền nhỏ, ngước nhìn bầu trời đêm. Cô gái đang là học sinh cao trung năm nhất, còn cậu bé là tiểu học năm tư.

Vầng trăng khuyết đang treo ngang giữa trời đêm. Nó tròn đầy hơn bán nguyệt, chỉ ít hôm nữa thôi sẽ đạt đến kỳ trăng tròn.

Hễ nhìn mặt trăng, cô gái lại nhớ đến một con mèo. Đó là con mèo nhỏ với bộ lông trắng muốt. Mỗi buổi đêm quang đãng, con mèo đó luôn ngước cái cằm nhỏ lên, chăm chú ngắm nhìn mặt trăng bằng đôi đồng tử vàng sáng rực. 

Con mèo không có tên. Nó tin rằng mặt trăng chính là nơi bản thân nó thuộc về. Khi tuổi già ập đến, nó hiểu rằng chẳng bao lâu nữa cái chết sẽ đưa nó đi, thế nên nó mong rằng có thể được đón nhận cái chết trên mặt trăng.

"Nè, con mèo đó―――"

Cậu bé ngẩng lên nhìn cô gái từ bên cạnh.

"Con mèo đó liệu đã có thể lên được mặt trăng chưa?"

Cô gái bình thản trả lời.

"Không. Nó đã không thể chạm đến được vầng trăng kia."

Nửa năm trước, trong đêm đông lạnh giá, con mèo đó đã chết mà chẳng thể chạm được trăng. Dưới gốc cây lớn ở lưng chừng núi, đêm đó nó cũng ngắm nhìn mặt trăng, đôi mắt dần trở nên nặng trĩu, rồi qua đời giữa màn đêm đen.

"Thế thì chắc nó vẫn muốn được lên mặt trăng nhỉ?"

"Mèo đã chết thì không suy nghĩ được."

"Nhưng biết đâu―――"

Cô gái lắc đầu.

"Đó là chuyện không thể khác được. Không có con mèo nào mà không đón nhận cái chết."

Còn chẳng có con mèo nào cất được tiếng kêu ngay trước lúc chết.

Nó chỉ có thể buông bỏ thể xác rồi lặng lẽ nhắm mắt như chìm vào giấc ngủ.

Cô gái nói bằng giọng nhẹ nhàng.

"Chết rồi thì không còn gì nữa."

Một cơn gió ấm nóng thổi qua.

Cậu bé chìm trong im lặng một hồi, ngẩng lên nhìn mặt trăng. Cô gái cũng làm theo giống vậy.

Mặt trăng vẫn lặng thinh. Nó chẳng có lời nào muốn nói cả. Không có chuyện nó cất tiếng kêu, cũng chẳng cào bằng móng.

Vẫn chăm chú nhìn trăng, cậu bé nói.

"Chị yêu con mèo đó chứ?"

Cô gái vẫn nhìn mặt trăng mà đáp.

"Đến bây giờ chị vẫn yêu nó lắm. Hình bóng của nó thật sự đẹp mê hồn."

Dáng vẻ con mèo duỗi thẳng hai chân trước, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng mới đẹp làm sao. Cái lưng vẽ nên một đường cong mềm mại cũng rất đẹp. Cái tư thế tạo một đường thẳng tắp chạy dọc theo trung tâm cơ thể từ mắt đến đuôi một cách hoàn mỹ. Nó sở hữu vẻ đẹp giản đơn của sự tinh gọn, nơi mọi thứ dư thừa đều đã được lược bỏ.

"Giá mà con mèo đó có thể lên được mặt trăng thì tốt nhỉ?"

"Đúng vậy. Nếu có thể ban cho nó điều ước thì chị sẽ muốn giúp nó được toại nguyện."

"Sẽ tốt hơn nếu con mèo đó được nằm trên cát mặt trăng lúc lìa đời nhỉ?"

"Đương nhiên rồi. Đó là điều nó mong muốn mà."

Cô gái không hề biết sự việc này khởi nguồn từ đâu. Có lẽ là từ lúc cậu bé quyết định sẽ rời khỏi thị trấn này, biết đâu lại là cái ngày con mèo đó qua đời. Hoặc có khi là vào cái đêm cô đã gặp cậu bé lần đầu.

Nhưng dù sao thì, trong cái đêm mùa hạ quang đãng đó, cậu bé đã nói rằng.

"Em sẽ đi lấy cát mặt trăng cho con mèo đó."

Cậu bé nói vậy trong khi quay lưng lại với vầng trăng huyền ảo vẫn trầm lặng như thường lệ.

(1)

5 giờ chiều ngày 25 tháng 7, trời quang mây tạnh.

Mặt trời đã lặn xuống thấp, nhưng khoảng thời gian này giữa hạ thì gọi đây là hoàng hôn vẫn còn quá sớm.

Vì đã vào kỳ nghỉ hè rồi nên cảm nhận về ngày thường cũng phai nhạt dần. Tuy ngày 25 tháng 7 là thứ ba nhưng kể cả đây có là thứ hai hay thứ tư cũng chẳng khác gì nhiều.

Asai Kei vừa đưa tay tránh ánh mặt trời, vừa leo lên cầu thang đá bên hông đền Kamisaki. Ngay phía sau cậu là Haruki Misora. Bậc thang hẹp nên hai người nối đuôi nhau leo lên có hơi chật chội.

Mồ hôi đẫm sau gáy thật khó chịu. Ngay khi cậu dùng lòng bàn tay để lau đi mồ hôi thì nghe thấy giọng Haruki từ đằng sau.

"Cậu có cần khăn tay không?"

"Cảm ơn. Nhưng tớ ổn."

"Vậy à."

Giọng của Haruki so với con gái thì hơi trầm, lại còn có chút khàn. Một giọng nói dễ chịu. Ít nhất thì vẫn trong trẻo hơn tiếng kêu đinh tai kéo dài của lũ ve sầu trên đầu. 

Chẳng mấy chốc, bậc thang đá bị ngắt quãng, bọn cậu đã đến được con đường đất giữa núi. Ở đây rộng hơn bậc thang đá nên Haruki sải bước nhanh hơn, Kei thì đi kế bên trái. Đuôi chiếc váy xanh liền thân đung đưa, tiếng leng keng phát ra từ trong chiếc túi cô đang đeo.

"Cậu cho gì vào trong chiếc túi đó thế?"

"Mình cho trà lúa mạch lạnh vào bình nước để mang theo."

Ra vậy. Cậu nghĩ chắc âm thanh nghe thấy lúc nãy là tiếng của đá lạnh trong bình.

"Cậu uống không?"

"Để đến được chỗ của Nonoo thì cho tớ một ít nhé."

Chỉ cần đi thêm vài phút nữa thì sẽ có một ngôi đền nhỏ. Mục đích của chuyến leo núi ngắn này là để gặp Nonoo Seika, cô gái thường ngủ trưa cùng những con mèo ở đó. Một phần công việc của câu lạc bộ công ích cần phải hỏi chuyện từ cô ấy.

Lần đầu gặp gỡ Nonoo Seika là khoảng mười ngày trước. Cậu tìm kiếm sự hỗ trợ từ cô gái tường tận về mèo vì muốn biết động thái của một con mèo nọ. Mặc dù chỉ mới quen biết được chưa lâu nhưng Kei khá hứng thú với cô ấy.

Vừa chỉnh nhẹ cổ áo sơ mi, Kei nói.

"Cơ mà trời nóng thật nhỉ. Không thể tin đã là năm giờ chiều."

Không hẳn là cậu ghét mùa hè nhưng ngày có hơi quá dài.

"Lúc trước Kei từng bảo mùa hè là phải nóng mà."

"Hình như có nói thật nhưng năm nay không phải hơi nóng quá sao?"

"Năm nào cậu cũng nói cùng một câu đấy."

"Thật vậy ư."

Dù là lúc nào, dù với giọng điệu nào, Kei đương nhiên nhớ rõ bản thân đã nói những gì. Tuy vậy cậu vẫn nghiêng đầu lảng đi. Mùa hạ là thời điểm nóng bức, và hẳn cũng là thời điểm để phàn nàn về cái nóng. Thế thì im lặng một cách trầm mặc sẽ kiểu dành cho mùa đông.

Kei ngước mặt lên trời, nói.

"Hẳn là trên mặt trăng sẽ rất mát mẻ nhỉ."

"Kei cũng muốn thử đi lên mặt trăng à?"

"Tớ không biết nữa. Có điều cũng có hứng thú."

Nếu ăn mặc mong manh theo kiểu mùa hè mà lên mặt trăng thì sẽ chết mất, đồ phi hành gia lại trông có vẻ khó cử động. Trọng lực cực yếu cũng hấp dẫn đấy, nhưng nếu không có nó thì có vẻ sẽ vất vả về nhiều mặt.

"Thay vì đi lên mặt trăng, ngả lưng giữa một căn phòng có điều hòa cũng đủ thư thả rồi nhỉ. Tớ cũng đâu phải là muốn có cát mặt trăng lúc này đâu."

Kei trả lời.

Tối hôm qua, một cậu bé đã biến mất.

Những lời cuối cùng cậu để lại là "Em sẽ đi lấy cát mặt trăng".

Chỉ mới khoảng hai tiếng đồng hồ trước, Kei và Haruki đã được yêu cầu điều tra về cậu bé đó như một công việc của câu lạc bộ công ích. Mục tiêu trước mắt là xác nhận sự an toàn của cậu bé.

Chẳng mấy chốc, một ngôi đền nhỏ đã hiện ra trước mặt. Xung quanh có đến mười mấy con mèo, một cô gái đang ngồi ở chính giữa đó, trên chiếc cầu thang đá chỉ có ba bậc trước đền.

Nonoo Seika.

Người cuối cùng đã gặp cậu bé muốn lên mặt trăng chính là cô ấy.

Nonoo Seika có nước da trắng trẻo, đến mức không thể tin được.

Kei không thể hiểu nổi lý do mà cô có thể duy trì được làn da trắng như thế giữa thời điểm mùa hè. Biết đâu là cô ấy đang sử dụng một năng lực siêu nhiên nào đó không chừng.

Cô gái được mèo vây quanh đang nhắm nghiền đôi mắt. Cô sở hữu năng lực mà khi đang ngủ, và khi ý thức mờ dần đến mức như vậy――― nói cách khác là chỉ thời điểm mà quên đi cả khái niệm về bản thân thì sẽ có thể chia sẻ được ý thức với những con mèo. 

Dù đang là giữa kỳ nghỉ hè nhưng không hiểu sao Nonoo lại đang mặc đồng phục của trường học. Lúc Kei đến đứng trước cô gái thì mí mắt trắng nõn kia mới từ từ hé mở.

"Chào buổi sáng."

Cô nói.

"Chào buổi sáng. Tớ lỡ đánh thức cậu à?"

"Không đâu. Tôi đang đợi các cậu đây."

Một con mèo leo lên đầu gối của Nonoo. Cô đặt tay lên lưng con mèo, tiếp tục.

"Cậu hẳn là đến vì chuyện của Shouta nhỉ?"

"Phải. Đúng là như thế."

Kusakabe Shouta là tên của cậu bé đã biến mất sau khi nói muốn đi lấy cát mặt trăng.

"Cậu biết được đến đâu về Shouta rồi?"

"Hầu như chẳng biết gì. Chỉ có những thông tin kiểu như năm bốn tiểu học, sở thích là quan sát thiên thể. Cậu bé đến Sakurada khoảng ba năm trước và dự định hai ngày nữa sẽ chuyển đến thị trấn khác."

Cậu đã đọc tài liệu được trao bởi Cục Quản Lý. Địa chỉ và ngày tháng năm sinh thì cũng nắm được nhưng cậu không nghĩ chỉ chừng đó thì có tác dụng gì.

"Ngoài ra thì còn có những địa điểm mà cậu bé hay đến để quan sát thiên thể nữa nhỉ." 

Vừa xoa con mèo, Nonoo gật đầu.

"Những chuyện mà tôi biết cũng đại khái giống như vậy thôi."

"Nhưng mà Nonoo đã quen biết cậu bé từ một năm trước rồi đúng chứ?"

"Cậu biết rõ thật đấy."

"Vì lúc nãy tớ đã gặp bố mẹ của cậu bé."

Cậu đã được nghe câu chuyện về Kusakabe Shouta và được cho xem phòng của cậu bé. Có vẻ do đang chuẩn bị để chuyển đi nên căn phòng của cậu bé còn khá ít đồ đạc. Kệ không có sách, tủ không có quần áo. trông cứ như là ve sầu thoát xác vậy.

"Nonoo nghĩ sao về sự việc lần này?"

"Kể từ khi thằng bé đi tìm mặt trăng thì không quay lại nữa."

"Còn gì nữa không?"

Nonoo nhìn xuống con mèo đang nằm trên đùi, vuốt ve gáy nó bằng những cử chỉ dịu dàng. Con mèo híp mắt trông có vẻ đang rất thoải mái, rồi mở miệng ngáp thật to.

"Chỉ thế thôi. Các cậu nghĩ sao?"

"Cục Quản Lý cho rằng đây là một dạng bỏ nhà ra đi. Lý do khả dĩ nhất lúc này là để phản đối việc chuyển nhà. Nhưng khả năng cao là chuyện này có dính dáng đến năng lực."

Kusakabe Shouta đã biến mất trước mắt Nonoo. Theo đúng mặt chữ, báo cáo nhận được đã ghi là tan biến đi. Địa điểm là ở đây. Thứ thủ thuật để con người biến mất đi chủ yếu là những trò ảo thuật, có điều nghĩ rằng một học sinh tiểu học đã làm việc đó ngay ngoài trời thì không tự nhiên chút nào. Ở thị trấn này nơi một nửa dân cư sở hữu những năng lực đặc thù thì chuyện sử dụng năng lực nào đó nghe còn thuyết phục hơn là nghi ngờ một mánh khóe mang tính vật lý. Tiếp đến suy đoán đáng tin cậy nhất là khả năng nhân chứng duy nhất――― tức Nonoo đã đưa ra lời khai giả, nhưng hiện tại không tìm thấy bất cứ lý do gì để cô ấy làm thế cả.

Nonoo ngước mặt lên, nhìn cậu.

"E là không phải bỏ nhà đi."

"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Thằng bé đã hứa là buổi sáng ngày kia sẽ gặp nhau ở đây."

Ngày kia――― là ngày mà Shouta dự định sẽ rời khỏi Sakurada.

"Nhận định của Cục Quản Lý đã sai lầm. Asai, cậu nghĩ thế nào?"

"Tại thời điểm này tớ vẫn chưa hiểu được gì cả. Vì chưa thể phán đoán được gì nên mới đến để hỏi chuyện Nonoo đây."

"Tôi nên kể gì đây?"

"Cậu có biết được gì về lý do mà Shouta đi lấy cát mặt trăng không?"

Một con mèo lông xám đuôi quặp chạy đến quấn quýt dưới chân Kei.

Kei khụy gối ngồi xuống, vuốt lưng con mèo đó.

"Đã từng có một con mèo."

Nonoo nói.

*

Từng có một con mèo.

Một con mèo nhỏ với bộ lông trắng muốt và đôi đồng tử vàng.

Con mèo đó biết bản thân đang cận kề cái chết. Nó đã không còn có thể chạy nhanh như lúc trước nữa. Dù có ăn bao nhiêu cơ thể cũng không mập lên. Vốn dĩ nó cũng không cảm thấy thèm ăn lắm, thời gian ngủ thì tăng lên, cái mũi cũng dần dần không còn thính nữa. Mặc dù nó không hẳn hiểu được chính xác khái niệm cái chết nhưng nó cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể của bản thân đang dần dần mất đi mọi chức năng.

Chấp nhận điều đó, con mèo nhìn lên trời.

Tình cờ khi đó là ban đêm, và tình cờ là mặt trăng tuyệt đẹp đang ló dạng. Nếu ngẩng mặt lên trời vào ban ngày, có lẽ nó sẽ đem lòng ngưỡng mộ những đám mây trắng hay mặt trời chăng. Nhưng khi con mèo nhìn lên bầu trời, thứ ở đó là vầng trăng tròn, một vầng trăng tròn mộng mơ.

Đi lên mặt trăng thôi, con mèo nghĩ.

Khi cơ thể mất đi mọi chức năng, không thể nhìn thấy gì, không thể nghe thấy gì, không thể ngửi được mùi gì, không thể cất cả tiếng kêu, nó muốn đứng ở trên đó. Nếu cơ thể này không còn cử động được nữa, nó muốn được ở nơi đẹp đẽ nhất thế giới này, không cần phải đi đâu nữa. Nó đã nghĩ như thế.

Dù có trèo lên cây vẫn chưa thể với tới được mặt trăng.

Dù có trèo lên nóc nhà vẫn chưa thể chạm được mặt trăng.

Con mèo biết rằng mặt trăng ở nơi cao đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Thế nên con mèo lang thang bước đi trong núi, tìm kiếm một địa điểm cao hơn bên dưới mặt trăng.

Nonoo Seika sở hữu năng lực có thể chia sẻ ý thức với mèo. Cô đã nhiều lần chia sẻ ý thức với con mèo trắng hướng về mặt trăng này.

Bên trong ý thức của con mèo trắng, Nonoo nghĩ.

―――Tìm đến được mặt trăng là điều không thể.

Mặt trăng là nơi mà loài mèo không thể đến được.

Ý thức được chia sẻ chung giữa con mèo và Nonoo đã hòa lẫn vào nhau. Con mèo ban đầu đã nghĩ rằng suy nghĩ của Nonoo là của bản thân nó. Thế nhưng nó vẫn phản bác lại.

―――Chuyện đó không thử làm sao biết được?

Suy nghĩ của Nonoo được phản ánh trong ý thức của con mèo, và ngược lại suy nghĩ của con mèo cũng ảnh hưởng đến ý thức của Nonoo. Chúng nối tiếp nhau thành một chuỗi tự vấn tự đáp.

―――Không phải là dù có leo lên cái cây cao đến đâu đi nữa cũng không thể chạm đến được mặt trăng sao?

―――Nếu vậy thì chỉ cần tìm cái cây cao hơn nữa thôi.

―――Thật vô lý. Nhìn xem, chân cẳng đã nặng nề đến thế này rồi. Kể cả có tìm thấy cái cây cao đến mức chạm được mặt trăng thì cũng chẳng thể nào leo nổi đến đó nữa.

―――Chưa chắc đâu. Ta tự tin vào khả năng leo cây. Hơn nữa...

―――Hơn nữa?

―――Cho đến bây giờ, chưa có nơi nào ta muốn đi mà không thể đến được.

―――Vậy ư. Nếu đã thích vậy thì cứ làm đi.

―――Đương nhiên.

―――Ừ. Ta sẽ ủng hộ ngươi.

Con mèo dần dần nhận ra điều khác thường trong ý thức của chính mình.

―――Ngươi, không phải là ta ư?

―――Hửm, bất ngờ thật. Ngươi là kẻ đầu tiên nhận ra ta đấy.

―――Ngươi là ai?

―――Là ai mà chẳng được. Ta rất thích ngươi, dù có chút lo lắng nhưng vẫn sẽ ủng hộ ngươi từ tận đáy lòng. Như thế là đủ rồi chứ?

―――Thế à. Mà thôi cũng không quan trọng. Ta sẽ dẫn ngươi cùng đến mặt trăng.

Con mèo đi loanh quanh khắp ngọn núi trong đêm, tìm cái cây cao hơn đến mặt trăng. Nonoo dõi theo dáng vẻ đó thông qua ý thức của nó.

Và rồi một đêm, nó bắt gặp một cậu bé.

Đó là một con đường núi tối đen. Cậu bé ngồi dưới gốc cây với vẻ mệt lả, nhìn lên trời.

Con mèo vội vàng nấp vào một bụi cây.

―――Này này, chuyện gì thế kia?

―――Một đứa trẻ loài người.

―――Chuyện đó thì ta biết. Tại sao nó lại ở cái chỗ này cơ chứ?

―――E rằng là trẻ lạc chăng. Nó mang cả ba lô và kính viễn vọng kìa.

―――Ba lô? Kính viễn vọng?

―――Ngươi thử khều nhẹ dây giày của thằng bé đó xem được không?

―――Không thích. Ta không có hứng thú với con người.

―――Ta cũng vậy. Nhưng lỡ nhìn thấy rồi thì biết làm sao được.

―――Biết làm sao được là thế nào?

―――Nhờ ngươi đấy. Chỉ lần này thôi. Rồi ta sẽ cho ngươi ăn thứ ngươi thích sau.

―――Thứ ta thích? Gì cũng được à?

Thứ hiện lên trong tâm trí con mèo lúc đó là một mảnh vụn nhỏ có màu giống mặt trăng. 

Con mèo không biết tên của mảnh vụn trắng ánh vàng đó. Nhưng Nonoo đang chia sẻ ý thức với con mèo thì lại hiểu ngay.

―――Phô mai? Ngươi thích phô mai ư?

―――Hể. Cái này được gọi là phô mai à.

―――Nếu ngươi nghe theo lời nhờ cậy của ta thì ta sẽ cho ngươi phô mai.

―――Làm sao ngươi có thể làm được việc đó chứ?

―――Ngươi sẽ hiểu ngay thôi. Nào, nhanh lên.

Thật là, không còn cách nào khác. Con mèo lại gần cậu bé, cào vào dây giày bằng móng.

Cậu bé nhìn xuống.

Rồi thốt lên một tiếng nhỏ "Mèo?"

―――Này, như thế là được rồi chứ?

―――Ừm. Làm tốt lắm. Tiếp theo hãy đi từ từ về phía bên phải.

―――Không được chạy à? Ta muốn rời đi lắm rồi.

―――Không được. Quay lại chút đã. Kêu lên đi, nhỏ thôi cũng được.

Thật là, chuyện này có ý nghĩa gì chứ?

Nhưng vì phô mai nên con mèo kêu lên theo chỉ thị. Cậu bé đứng lên, từ từ đi lại gần.

―――Được rồi, cứ thế mà tiến lên đi.

―――Thật tình. Ngươi có thật sự cho ta phô mai không đấy?

―――Ừ, cứ tin ở ta. Ta sẽ cho ngươi ăn thỏa thích.

Con mèo liền bước đi theo sự dẫn dắt của Nonoo.

Cậu bé chạy từng bước nhỏ theo sau.

Con mèo xuống núi, chẳng mấy chốc đã đến ngôi đền nhỏ.

Một nơi kỳ lạ. Có một người đang nằm nhắm mắt, được ánh trăng chiếu rọi lên. Xung quanh được bao vây bởi rất nhiều con mèo. 

―――Này này, cái gì đây hả.

―――Đó là ta đấy.

―――Ngươi? Ngươi là con người sao?

―――Phải. Dù không đúng ý lắm nhưng sinh ra đã là người nên đành vậy.

―――Ngươi nói gì vậy thật chẳng hiểu nổi.

Nhưng không hề có lời đáp lại nữa.

Cái người đang được vây quanh bởi mèo, từ từ mở mắt ra dưới ánh trăng sáng tỏ. 

"Ta tên là Nonoo Seika."

Cô gái nói.

Nonoo bước đến trước con mèo, ngồi thụp xuống.

"Cảm ơn ngươi. Như đã hứa, ta sẽ chuẩn bị phô mai cho ngươi."

Con mèo không hiểu tiếng người. Nó không thể hiểu được Nonoo đang nói những gì.

Cô gái nhẹ nhàng xoa đầu mình.

"Ngày mai cũng lại mượn ý thức của ngươi nữa nhé."

Cậu bé con người kia thì quay sang cô gái nói.

"Chị đang nói chuyện với mèo ạ?"

Cô gái nghiêm mặt trả lời.

"Làm gì có. Mèo làm sao hiểu được lời nói của con người chứ."

Sau đó Nonoo ngồi dậy, đứng trước mặt cậu bé.

"Em tên gì?"

"Kusakabe Shouta ạ."

"Em đang làm gì vào giờ này?"

"Em đang tìm chỗ có thể nhìn rõ bầu trời."

"Bầu trời? Cái đó ở đâu cũng nhìn được mà."

"Nhưng mà em muốn nhìn mặt trăng ở gần hơn."

"Hể."

Nonoo nhìn sang con mèo, cong miệng mỉm cười.

"Tốt quá, có bạn đồng hành rồi đó."

Đó là cách mà Nonoo Seika, Kusakabe Shouta và con mèo trắng không tên đã gặp nhau.

Hai người một mèo cứ khoảng tuần một lần lại cùng nhau ngắm trăng ở ngôi đền.

Tầm nửa năm sau, con mèo trắng không tên đã trút hơi thở cuối cùng, khi vẫn chưa thể đến được mặt trăng.

*

Kei vừa thu hẹp nghi vấn tại một vài điểm, nhưng cơ bản vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện của Nonoo. Giọng của cô gái tuy bình thản nhưng lại chất chứa tình cảm sâu bên trong, giống như thể đang kể truyện đồng thoại.

"Shouta đã nói là sẽ lấy cát mặt trăng cho con mèo đó."

Nói xong, Nonoo thở dài.

Kei khẽ nghiêng đầu.

"Cảm ơn cậu. Tớ đã hiểu kha khá rồi."

Haruki ở phía sau lấy cốc giấy và bình nước ra từ trong cặp. Cô rót trà lúa mạch vào cốc giấy rồi đưa cho Nonoo.

"Cậu uống không?"

"Cảm ơn. Cậu chuẩn bị kỹ nhỉ."

"Có cả bánh quy đấy."

"Không khác gì đi dã ngoại luôn."

Miệng Nonoo méo xệch trông thật thú vị. Cô ấy có vẻ khá thích Haruki. Kei nghĩ chắc lúc nào đó phải thử để cả hai gặp riêng nhau mới được. Biết đâu họ lại hợp nhau thì sao. Haruki cũng đưa cốc trà lúa mạch cho Kei. Kei nói cảm ơn rồi hớp một ngụm trà. Khá lạnh mà lại rất ngon.

Nonoo đã uống cạn cốc trà.

"Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của Shouta."

"Ý cậu là phần nào?"

"Chuyện thằng bé đi lấy cát mặt trăng về cho con mèo trắng đó. Nó đã mất được nửa năm rồi. Đến lúc này dù là cát mặt trăng đi nữa thì cũng có ích gì chứ."

"Con mèo trắng ấy không có mộ ư?"

"Có đấy. Shouta đã dựng nó. Cơ mà chuyện đó thì sao."

"Hay là thằng bé định mang cát mặt trăng đến mộ?"

"Thật vô nghĩa. Thứ được chôn ở đó chỉ còn là một thi thể. Thi thể thì không thể thấy vui."

"Biết đâu được nhỉ."

Vừa đáp lại như vậy, Kei lại nảy ra một câu hỏi hoàn toàn khác.

Con mèo muốn được chết trên mặt trăng. Cậu bé định lấy cát mặt trăng cho con mèo đó. Có thể thấy chúng liên kết với nhau nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ.

Thứ con mèo mong muốn suy cho cùng là việc được chết tại mặt trăng. Không hề liên quan gì đến cát mặt trăng. Nếu như có thể đi đến mặt trăng bằng năng lực thì đáng lẽ chôn thi thể con mèo trên mặt trăng mới là cách nghĩ hợp lý. Đương nhiên, nếu một lúc nào đó người ta lại phát hiện ra xác con mèo trên bề mặt mặt trăng thì sẽ thành vấn đề lớn mất.

"Nonoo đã rất yêu con mèo đó nhỉ?"

"Tôi yêu tất cả con mèo cơ mà. Nhưng riêng nó là đặc biệt hợp tính. Đến bây giờ vẫn cực kỳ quý."

"Cậu cũng đã kể chuyện đó cho Shouta đúng không?"

"Tối hôm qua, tôi cũng đã kể cho giống như vậy ngay trước khi thằng bé biến mất."

Kei gật đầu.

Cậu đã gần như hiểu được Kusakabe Shouta hành động vì ai――― vì cái gì rồi.

"Cậu nghĩ có thứ năng lực nào giúp đi đến được mặt trăng không?"

Kei gật đầu trước câu hỏi của Nonoo.

"Đương nhiên tớ không thể khẳng định chắc chắn là tuyệt đối không có được."

Năng lực ở Sakurada là muôn hình vạn trạng. Mọi năng lực đều có khả năng tồn tại. Ít nhất thì vào lúc này, không có căn cứ nào để nói chắc rằng "Không thể có chuyện đó" được.

"Có điều năng lực chỉ có thể được sử dụng ở Sakurada đúng chứ? Sakurada không bao gồm cả mặt trăng."

Năng lực được giữ lại bên trong Sakurada. Không ai có thể mang nó ra bên ngoài. Đây là tiền đề được cho là quy luật tuyệt đối liên quan đến năng lực ở Sakurada.

Tuy nhiên Kei lắc đầu.

"Dù có ra khỏi thị trấn cũng không hẳn là mất đi năng lực. Chỉ là cậu sẽ quên mất đi sự tồn tại của năng lực mà thôi."

Năng lực đã bị quên lãng thì sẽ không thể được sử dụng nữa. Thế nên mới không có trường hợp nào sử dụng năng lực bên ngoài Sakurada cả. E rằng là không hề có.

Nonoo nhăn mặt.

"Thế thì càng tệ hơn. Nếu Shouta lên đến mặt trăng rồi quên đi cách sử dụng năng lực thì sẽ thế nào?"

Con người trần trụi làm sao có thể sống sót trên bề mặt mặt trăng.

"Điều mà bọn tớ lo ngại nhất chính là khả năng đó. Tớ nghĩ việc có thể sử dụng năng lực để an toàn đi đi lại lại giữa mặt trăng và Sakurada là chuyện rất khó."

Chẳng hạn nếu là năng lực kiểu như dịch chuyển tức thời không giới hạn khoảng cách thì có khả năng sẽ đưa bản thân đến mặt trăng được. Nhưng chỉ thế thôi thì không thể nào sống sót được trên bề mặt mặt trăng. Kể cả là năng lực có thể giúp sống sót được trên đó thì nếu quên đi cách sử dụng cũng vô nghĩa.

Cái ý nghĩ sẽ đến mặt trăng bằng năng lực thật quá nguy hiểm.

Vậy nên Kei sẽ hành động với tiền để là sử dụng năng lực của Haruki trong trường hợp vẫn không tìm thấy Shouta. Reset sẽ đưa thời gian trở lại thời điểm đã Save.

Điểm Save lần trước là ngày hôm kia――― ngày 23 tháng 7. Như vậy là có thể quay trở lại khoảng thời gian trước tối hôm qua, có nghĩa là trước cái đêm 24 tháng 7 mà Shouta biến mất.

"Cục Quản Lý không biết gì về năng lực của Shouta à?"

"Phải. Tớ nghĩ là do thằng bé mới nhận được năng lực gần đây."

Cục Quản Lý là nơi kiểm soát năng lực ở Sakurada.

Trường học ở Sakurada đều tổ chức các cuộc điều tra mỗi năm hai lần về những năng lực đã xuất hiện. Chúng giống như các cuộc chẩn đoán sức khỏe hay kiểm tra thể lực vậy. Gần như không có chuyện sở hữu năng lực mà không bị phát hiện trong các cuộc điều tra của Cục Quản Lý. Dù khả năng không hoàn toàn bằng không, nhưng nghi ngờ theo hướng đó cũng không có ích cho lắm.

Trường học của Shouta đã tiến hành cuộc điều tra vào giữa tháng 6. Thời điểm đó, Shouta đã được nhận định là không có năng lực. Có thể nghĩ rằng thằng bé có được năng lực từ sau lần đó.

Nonoo vẫy ngón tay trước mặt con mèo đang ngồi trên đùi. Con mèo chăm chú nhìn đầu ngón tay với vẻ tập trung. Bộ tưởng là đang cho ăn hay gì chăng.

"Từ trước đến giờ cậu đều hẹn trước rồi mới gặp Shouta à?"

"Không. Tôi sẽ đợi ở đây đến khuya, thỉnh thoảng thì thằng bé mới xuất hiện. Không hẹn trước gì cả."

"Cuộc gặp hôm qua cũng thế?"

"Ừ. Ngẫu nhiên thôi."

Con mèo vung chân trước về phía đầu ngón tay của Nonoo.

Nonoo nhẹ nhàng rút tay lên, chân con mèo lướt qua không khí.

"Thế lần gặp trước đó thì sao?"

"Đó là lúc nào nhỉ. Tôi nghĩ là khoảng một tuần trước."

Cậu nghe từ bố mẹ của Kusakabe Shouta rằng từ ba ngày trước đến tối qua, đêm nào thằng bé cũng ra ngoài để quan sát thiên thể. Tần suất này khác với từ trước đến nay.

Có lẽ là thằng bé muốn gặp Nonoo. Tại sao? Chắc hẳn là vì đã có được năng lực.

Con mèo từ bỏ cuộc chơi, cuộn tròn lại trên đùi Nonoo rồi nhắm mắt lại.

(2)

Vì Nonoo bảo là "Tôi sẽ không rời khỏi đền cho đến khi mặt trời lặn" nên Kei và Haruki quyết định ở lại cùng cô ấy. Cậu biết dù có ngắm bầu trời đêm từ ngôi đền thì cũng không tìm thấy được Kusakabe Shouta nhưng dù sao thì cũng đang là kỳ nghỉ hè mà. Thỉnh thoảng ngắm sao chút cũng được.

Kei và Haruki đi băng qua thần xã, xuống núi một chuyến để mua cơm nắm và sandwich ở cửa hàng tiện lợi gần đó. Sau đó bọn cậu trở lại đền, rồi chia cho Nonoo cùng ăn. Kei cho lũ mèo cơm nắm thì chúng nhường lại một khoảng trống trên bậc thang đá cho bọn cậu. Nonoo cắn một miếng sandwich, thì thầm "Có cả phô mai nè".

Khoảng 7 giờ tối thì mặt trời chìm hẳn. Nhưng vầng trăng sáng đã lơ lửng trên bầu trời phía Đông từ một tiếng trước đó rồi.

Mặt trăng đầy đặn hơn hình bán nguyệt một chút. Khi xung quanh trở nên tối đen, mặt trăng bắt đầu phản chiếu ánh sáng nó nhận từ mặt trời và tỏa sáng rực rỡ. Dù là mùa oi bức đến độ này thì ánh trăng trong vắt vẫn tạo cảm giác mát mẻ lạ thường.

Liệu lúc này, cậu bé đang một mình thu thập cát mặt trăng ở trên đó chăng? Chắc chắn trên mặt trăng rất là lạnh đấy.

Haruki đang ngồi bên cạnh nói.

"Kei có biết về các chòm sao không?"

Xung quanh ngôi đền không có cả đèn đường lẫn các bảng quảng cáo sáng đèn. Giữa bầu trời đêm vô tận xanh thẫm tối đen, vô số ngôi sao đang trải dài vô tận.

Kei nhẹ nhàng lắc đầu.

"Nếu nó được cho thành câu hỏi trong bài kiểm tra môn khoa học thì chắc là tớ sẽ tự tin trả lời được."

Những ngôi sao tự do tỏa sáng trên bầu trời không hề khớp như bản vẽ của các chòm sao. Cậu không ghét bầu trời đêm, có điều đến giờ vẫn không hề mang niềm hứng thú nào với các chòm sao.

Kei chỉ tay lên một phần bầu trời.

"Tớ thấy có vẻ như là chòm sao Lạp Hộ ở đó."

Nhưng chòm Lạp Hộ là chòm sao của mùa đông. Nghe nói sáng sớm mùa hè vẫn có thể nhìn thấy được nhưng lẽ ra không phải khoảng thời gian này.

"Cậu cũng biết về chòm sao à?"

"Mình không hiểu lắm. Có lẽ đằng kia là đại tam giác mùa hè."

"Thế thì ở kia là chòm sao Thiên Nga nhỉ."

Một trong đại tam giác mùa hè, chòm Thiên Nga. Ngôi sao hạng một[note72363] của chòm này cách Trái Đất khoảng 1800 năm ánh sáng. Nghe nói nó cực kỳ sáng, có thể phóng ra nguồn năng lượng bằng khoảng năm vạn lần mặt trời.

Dù biết đến những kiến thức như thế nhưng cậu không thể biết được đâu là chòm Thiên Nga. Tuy vẫn tìm theo kiểu "chắc là đó nhỉ", nhưng kể cả có gọi tên thì chòm sao cũng đâu thể trả lời cậu. Hơn nữa, khi nhìn từ Trái Đất thì chỉ có ánh sáng mặt trời được mặt trăng phản xạ là tỏa sáng hơn so với chòm Thiên Nga.

Vẫn nhìn lên bầu trời đêm, Kei hỏi.

"Cậu đã trò chuyện những gì với Shouta vậy?"

Nonoo chậm rãi trả lời.

"Toàn những chuyện về trăng và sao thôi. Và cả chuyện về một con mèo. Nghĩ lại thì tôi chẳng biết gì về thằng bé cả."

"Thế những thứ như chuyện ở trường thì sao?"

"Không biết. Shouta không kể mấy về bản thân cả."

"Giống Nonoo thật nhỉ."

"Cậu cũng thế đấy. Cậu chưa từng kể gì về mình cả."

Nói xong, cô gái khẽ bật cười.

"Tôi cũng đã từng có cuộc trò chuyện giống thế này với Shouta. Có lẽ là tôi thích thằng bé ở điểm đó."

"Điểm không kể gì về chính mình à?"

"Ừ."

"Cậu có ghét việc trò chuyện quá nhiều không?"

"Không thích cũng không ghét. Chỉ là không hứng thú. Khi trò chuyện, tôi cảm thấy những gì đối phương đang làm từ trước đến giờ, hay họ đang trải qua những ngày như thế nào, đều không liên quan đến mình."

"Chẳng hạn như kể cả đối phương là một tên tội phạm hay là một quốc vương của đất nước nào đó cũng vậy ư?"

"Phải, đều không liên quan. Kể cả tôi nói gì hay họ đáp lại thế nào, chỉ có sự giao tiếp đó mới là điều quan trọng."

Cậu quả thật không hiểu được. Hóa ra lại có kiểu quan điểm khách quan như vậy, Kei nghĩ.

Dù là lời của kẻ dối trá thì điều đúng đắn vẫn cứ là đúng đắn. Dù cho là lời của người thành thật thì điều sai lầm vẫn sẽ là sai lầm. Chỉ cần cẩn thận nhìn nhận từng lời nói một cách riêng rẽ, thì những chuyện trước sau đều không quan trọng. Tuy nhiên...

"Kể cả lời nói của bạn bè, lời của người yêu, thậm chí lời của người hoàn toàn xa lạ, đối với Nonoo đều như nhau ư?"

Cô gái gật đầu.

"Nếu là nói về cùng một thứ, thì ai nói cũng đều giống nhau cả. Nghĩ theo cách đó thì sẽ thoải mái hơn."

Cậu có thể đồng cảm được về việc này. Nhưng để mà nói ra thành lời thì thật lạnh lùng làm sao.

Kei đưa mắt nhìn sang khuôn mặt của Haruki. Cô ấy vẫn đang im lặng ngước nhìn bầu trời đêm.

"Nonoo này, cậu đã nói điều tương tự với Shouta sao?"

"Phải."

Kei hơi do dự, nhưng rồi cũng lên tiếng.

"Suy nghĩ đó thật sự rất công bằng, nhưng vì thế nên lại có hơi bất công."

Cô gái đáp lại không chút nao núng.

"Tôi không hiểu. Cậu đang mâu thuẫn."

Một cuộc trò chuyện bỏ ngoài lề bối cảnh cá nhân của đối phương sẽ mang đến những lời thành thật. Nhưng đó không hẳn là sự thành thật dành cho người đang ở trước mặt. Có thể thấy là dù công bằng với cuộc trò chuyện, nhưng lại không công bằng trong quan hệ con người. Bởi vì một khía cạnh của việc trở nên thân thiết chính là làm thay đổi ý nghĩa của cùng một hành động hay lời nói. Khi nói ra cùng một lời, bản thân sẽ mong tiếng nói của mình chạm sâu vào lòng đối phương hơn bất kỳ ai khác.

Kei đưa ra một câu hỏi đầy ác ý.

"Ngay cả khi một ai đó thay vì Shouta ở bên cạnh kể cho cậu nghe về trăng và sao thì đối với cậu vẫn giống nhau ư?"

Cậu không biết Kusakabe Shouta mang cảm xúc thế nào đối với Nonoo Seika. Nhưng thằng bé đã biến mất trước mặt Nonoo và hẹn sẽ gặp lại vào ngày chuyển nhà. Khả năng cao là thằng bé mang nhiều tâm tư hơn là đối với một người quen bình thường. 

Nonoo hơi hạ ánh nhìn xuống.

"Sai rồi. Không phải như thế."

"Ừ. Tớ hiểu."

"Tôi cũng có những người mình xem là đặc biệt." 

"Tớ hiểu rất rõ."

Kei thở dài trong lòng. Rõ ràng là cậu đã nói hơi quá rồi.

Mối quan hệ giữa Kusakabe Shouta và Nonoo không cần Kei phải xen lời vào. Đó là vấn đề của Kusakabe Shouta, không phải là thứ có thể tùy tiện cướp lấy từ bên ngoài.

Haruki chỉ tay lên bầu trời đêm.

"Có lẽ kia là Thiên Cầm."

Hẳn là cậu ấy vẫn đang tìm đại tam giác mùa hè.

Nhưng Kei không biết ngón tay của cậu ấy đang chỉ vào ngôi sao nào nữa.

Đến 8 giờ 30 phút tối, đám Kei dành thời gian ngắm bầu trời đêm trước ngôi đền.

Sau đó bọn cậu dựa vào ánh trăng để xuống núi trên con đường tối đen. Đâu đó từ phía đằng xa, cậu nghe thấy tiếng ếch kêu. Dưới chân núi, có thể thấy con đường chìm trong ánh đèn đường và đèn giao thông.

Chẳng mấy chốc con đường núi đã dẫn đến cầu thang đá hẹp, nằm bên hông thần xã. Xuống dưới nữa của chiếc cầu thang đá là ra đường lớn.

Kei định đưa Nonoo về đến tận nhà, nhưng cô từ chối.

"Mọi khi cũng đều tầm khoảng thời gian này cả."

Nonoo nói. Nhà của cô ấy ở ngay gần đây. Cảm thấy cũng không phải là chuyện nên ép buộc, Kei chia tay Nonoo trước thần xã.

Cậu bước đi cùng Haruki trên con đường đêm. Kei bước chậm hơn một chút so với khi đi một mình.

Haruki lại nhìn lên bầu trời đêm.

"Cát mặt trăng là thứ như thế nào vậy?"

"Là cát với các hạt rất nhỏ, nhưng về bản chất thì chỉ là đá bazan thôi." 

"Kei có nghĩ nó đẹp không?"

"Chịu thôi. Tớ nghĩ mặt trăng nhìn từ Trái Đất thì đẹp hơn."

"Tại sao Kusakabe Shouta lại đi lấy cát mặt trăng nhỉ?"

"Tớ không biết. Nhưng chắc chắn thằng bé có lẽ không còn nghĩ ra điều gì khác nữa."

Nói cách khác, thằng bé đã không thể nghĩ ra món quà thích hợp dành cho Nonoo.

Kei cũng không hiểu về Nonoo cho lắm.

Chỉ cần mua bánh su kem là đủ để cậu ấy vui rồi, nhưng nếu là một món quà in sâu trong lòng cậu ấy hơn nữa thì đúng là Kei không nghĩ ra. Cậu ấy không có vẻ là gì hứng thú với quần áo hay đồ trang sức cả.

Thứ mà cậu có thể khẳng định Nonoo sẽ thích chỉ có mèo. Nhưng nếu đưa cho một con mèo rồi bảo đó là quà tặng thì hẳn sẽ làm cô khó chịu. Cách cô gắn bó với mèo không phải theo kiểu như vậy.

"Tìm quà để người khác thích khó thật nhỉ."

Kei nói.

"Mình đã rất vui vì nhận được kẹp tóc từ Kei đó."

Haruki trả lời.

Vừa đúng mười ngày trước, Kei đã tặng cho Haruki một cái kẹp tóc màu đỏ.

"Cái đó là vì tớ đã ăn gian."

"Ăn gian là sao?"

"Đó là bí mật. Dù sao thì thật tốt khi thấy cậu thích nó."

Ngôn từ tồn tại là để truyền đạt điều gì đó, nhưng không cần phải truyền đạt được tất cả. Có điều cậu nghĩ rằng chắc chắn giữa Nonoo Seika và Kusakabe Shouta vẫn chưa nói chuyện với nhau đủ nhiều.

"Ví dụ như hãy nghĩ rằng cậu muốn tặng quà cho ai đó."

"Ừm. Mình nghĩ là sẽ tặng Kei để đáp lại cái kẹp tóc."

"Cảm ơn cậu. Nhưng cậu không cần bận tâm việc đó đâu."

Kei khẽ lắc đầu, tiếp tục.

"Dù sao thì khi định tặng quà ai đó nhưng lại không biết thứ mà đối phương thích, nếu là Haruki thì cậu sẽ làm thế nào?"

"Hỏi thử xem họ muốn thứ gì."

"Một cách suy nghĩ rất mang tính xây dựng, nhưng đó không phải lúc nào cũng là cách tốt nhất."

"Tại sao vậy?"

"Tớ nghĩ rằng trên đời này có những món quà mà bản thân mình phải tự lựa chọn. Những lúc như thế chỉ còn cách suy đoán thứ thích hợp nhất từ trong lời nói và hành động của đối phương từng chút một."

Haruki hơi nghiêng đầu.

"Quà đáp lễ cho cái kẹp tóc phải nên để tự mình nghĩ ư?"

"Ý tớ không phải cái đó đâu nhé."

Nếu không nói rõ là chuyện của Nonoo và Shouta thì có hơi rắc rối đây. Cơ mà cũng không đến mức phải cắt ngang câu chuyện của Haruki nên Kei đành phải đổi vai trò thành người lắng nghe.

Cô nói.

"Mình nghĩ một món đồ trang sức là đủ để đáp lại cái kẹp tóc rồi nhưng Kei không hay đeo trên người lắm nhỉ."

"Ừm. Phiền phức lắm, với lại tớ không nghĩ là mình hợp."

"Nhưng thỉnh thoảng cậu có mang đồng hồ đeo tay mà."

"Chỉ lúc cần thiết thôi. Thường thì nếu muốn biết thời gian tớ sẽ xem điện thoại."

Nếu có thể thì cậu không muốn rơi vào tình huống bí bách đến mức chỉ có thể quay cổ tay để biết thời gian.

"Nếu thế, sách thì sao?"

"Tớ thích tự mình mua để đọc hơn."

"Nhắc mới nhớ, cậu cũng không đến thư viện nhỉ."

"Dù tớ cũng khá thích bầu không khí ở thư viện, nhưng lại hay quên ngày trả sách."

Nếu được thì cậu không muốn tăng lịch trình lên chút nào. Cơ bản là cậu mong muốn cuốn lịch của mình sẽ gần giống như một trang giấy trắng hết mức có thể.

Haruki nhẹ nhàng gật đầu.

"Mình hiểu rồi."

"Chuyện gì cơ?"

"Việc chọn quà rất là khó."

Kei và Haruki bước đi trên con đường đêm.

Mặt trăng đã từ từ di chuyển từ bầu trời phía Đông sang phía Nam.

Liệu Kusakabe Shouta thật sự đã lên đó rồi ư?

Điều rõ ràng duy nhất chỉ có việc một cậu bé đã biến mất vào đêm qua.

*

Đến ngày hôm sau――― ngày 26 tháng 7, Kusakabe Shouta vẫn chưa quay về.

11 giờ 30 phút sáng, Kei gặp Haruki.

Trên chiếc ghế dài của công viên nhỏ, hai người ngồi cạnh nhau.

Dù phía chính diện có một chiếc đồng hồ lớn, cái đồng hồ đó lại trễ đúng năm phút. Lúc nào nó cũng trễ năm phút như vậy, không hơn không kém. Tại sao không ai định sửa nó nhỉ? Liệu năm phút đó mang một ý đồ rõ ràng nào đó chăng? Cậu không chắc lắm nhưng có lẽ thông điệp ở đây là đến cả đồng hồ ở công viên không cần phải đúng giờ cũng được mà.

Ở công viên ngoài Kei và Haruki thì không còn ai khác. Cả bãi cát, xích đu, hay cầu trượt cũng thế. Thiết bị vui chơi mà không có trẻ em bỗng giống như đồ giả vậy. Trông chúng chẳng khác gì những vật thể mô phỏng thiết bị vui chơi.

Chỉ có tiếng ve kêu là vẫn ầm ĩ. Nếu lắng tai nghe thì có thể nghe thấy có tiếng ti vi từ đâu đó đằng xa nhưng âm thanh đó quá nhỏ đến nỗi chẳng thể nghe được là đang nói gì.

Lần Save trước là khoảng giữa trưa ngày 23 tháng 7. Lúc đó cả hai cũng đang ngồi trên cùng chiếc ghế dài ở công viên này. Cũng sắp sửa bảy mươi hai tiếng trôi qua kể từ đó rồi. Sau bảy mươi hai tiếng, Save sẽ mất hiệu lực.

Cậu nhìn thời gian hiển thị trên chiếc điện thoại. Bây giờ là vừa đúng 11 giờ 45 phút sáng. Chiếc đồng hồ trễ đúng năm phút của công viên hẳn là đang chỉ 11 giờ 40 phút.

"Đến lúc rồi nhỉ."

Kei nói.

Năng lực của Haruki Misora được gọi là Reset.

Chỉ bằng một ý định của cô, có thể nói gần như tất cả sự việc trên thế giới sẽ bị quay trở lại thời điểm Save. Nghe có vẻ không được thật nhưng cô ấy có thể quay ngược thời gian tối đa ba ngày. Một năng lực tự do cực kỳ mạnh mẽ.

Vai trò của Kei là người bấm cái công tắc đó.

"Haruki."

Không có chuyện cậu không lưỡng lự khi ra chỉ thị để cô ấy sử dụng năng lực. Nhưng dù có lưỡng lự đến mức nào đi nữa thì cũng không có chuyện cậu không đưa ra chỉ thị ấy. 

Dưới bầu trời xanh, nhìn từ bên ngoài thì cậu chỉ đang nói một từ hết sức thản nhiên.

"Reset."

Đó là từ để phá hủy thế giới này. Từ để phá vỡ đi và xây dựng lại.

Tiếng ve mà cậu liên tục nghe thấy, cảm giác như đã ngắt quãng đi chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.

(3)

Cái đồng hồ chậm đúng năm phút đang chỉ trước 11 giờ 45 phút một chút.

Cậu nghe thấy giọng nói huyên náo của lũ trẻ lấn át đi tiếng kêu của đàn ve. Bé trai và bé gái đang đung đưa trên chiếc xích đu. Những đứa bé trai khác thì đang chơi ném quả bóng màu vàng vào nhau. Trò này giống như bóng né nhưng không có vạch kẻ phân chia.

Asai Kei và Haruki Misora đang ngồi trên chiếc ghế dài của công viên nhỏ.

"Ngày 23 tháng 7, 11 giờ 48 phút 46 giây."

Haruki nói. Cô đang áp chiếc điện thoại vào tai để nghe báo giờ. 

Kei liền nhớ lại những sự kiện chỉ mới năm phút trước.

Năm phút trước thời điểm 11 giờ 48 phút 46 giây sáng chủ nhật ngày 23 tháng 7. Đó vốn dĩ là ký ức đến từ ngày 26 tháng 7――― ba ngày sau.

Mới lúc nãy thôi thế giới này vẫn là ngày 26 tháng 7. Kei và Haruki vẫn đang ngồi trên cùng chiếc ghế dài giống hiện tại, nhưng công viên không có đứa trẻ nào cả.

"Có vẻ như chúng ta đã Reset rồi."

Kei nói.

Kei sở hữu năng lực nhớ được chính xác mọi thứ. Ba ngày đã bị xóa bỏ bởi hiệu lực của Reset đã quay trở lại với ký ức của cậu.

"Trước Reset, chúng ta đang đi tìm hiểu về một đứa bé tên là Kusakabe Shouta."

Tối ngày mai 24 tháng 7, một cậu bé sẽ biến mất. Cậu bé chỉ để lại lời nhắn "Đi lấy cát mặt trăng". Người đã đứng trước mặt cậu là Nonoo Seika.

Bọn cậu vẫn chưa biết thằng bé sở hữu năng lực như thế nào. Ngay cả Cục Quản Lý cũng không nắm rõ.

Ngày tiếp theo sau khi đứa bé biến mất, Kei và Haruki sẽ nhận lệnh điều tra về thằng bé như một công việc của câu lạc bộ công ích vào ngày 25. Mục đích trước mắt là xác nhận tình trạng an toàn của cậu bé.

Bọn cậu đợi đến ngày 26 nhưng thằng bé vẫn chưa trở về nên đã tiến hành Reset.

Giải thích xong mọi sự việc từ giờ đến ba ngày sau, Kei hỏi.

"Cậu có điểm nghi vấn nào không?"

Quả bóng vàng lăn lông lốc, lũ trẻ thì đuổi theo sau.

"Không có gì đáng chú ý cả."

Haruki trả lời.

"Thế thì ngày mai cùng đi gặp Shouta thôi.

"Ngày mai ư?"

"Ừ. Hôm nay chưa thể liên lạc với cả Shouta lẫn Nonoo được."

Kusakabe Shouta dự định sẽ biến mất vào tối mai.

Nhưng chỉ cần nhóm Kei hành động thì có nguy cơ sẽ đẩy dự định của thằng bé xảy ra sớm hơn.

Hai mươi bốn tiếng kể từ khi Reset sẽ lại có thể Save lần nữa. Lúc này không cần phải vội vàng hành động. Sau khi Save vào trưa ngày mai thì bắt đầu hành động vẫn kịp.

"Vậy thì hôm nay không phải làm gì cả nhỉ?"

"Đúng vậy. Tối nay chỉ có mỗi kế hoạch ngắm trăng thôi."

Một đứa trẻ ném quả bóng hết sức, nó bay qua đầu một đứa trẻ khác, rồi lăn vào một góc công viên.

*

Tối đó, vào thời điểm 7 giờ 30 phút.

Kusakabe Shouta đeo một chiếc ba lô nhỏ trên lưng, vác theo một cái kính viễn vọng, leo lên cầu thang đá hẹp ở bên hông đền Kamisaki. Bậc thang đá yên tĩnh đến mức nếu không biết về sự tồn tại của nó thì sẽ bỏ sót qua.

Vầng trăng hình bán nguyệt đang thấp thoáng lơ lửng trên bầu trời. Shouta dựa vào ánh trăng vừa chú ý từng bước chân, vừa leo lên cầu thang tối mịt.

Vào đêm mùa hạ một năm trước,  Kusakabe Shouta cũng đã leo lên núi.

Cậu bé cũng đang mang chính cái ba lô này, vác chính cái kính viễn vọng này. Nhưng con đường đi qua thì khác. Lúc đó cậu bé vẫn chưa biết về cầu thang của thần xã.

Mục đích của chuyến đi là quan sát thiên thể. Cậu bé vừa nhận được kính viễn vọng từ bố, vì muốn dùng nó tại nơi có thể thấy sao trời rõ nhất nên cậu bé mới rời khỏi nhà, quay lưng với ánh đèn thị trấn mà đi đến tận đây. 

Cậu bé đang tìm kiếm nơi tối hơn một chút, cao hơn một chút. Vì quá chìm đắm nên cứ đi vòng quanh núi, đến khi nhận ra thì đã lạc đường rồi.

Cánh tay đau vì vác kính viễn vọng trong thời gian dài, kiệt sức đến nỗi chẳng thể bước tiếp. Shouta ngồi bệt xuống một gốc cây.

Thời gian càng trôi qua nỗi bất an càng tăng lên. Không phải là nói quá nhưng cậu bé đã nghĩ cứ thế này mình sẽ chết mất. Shouta ngẩng lên nhìn bầu trời đêm từ những hàng cây được phủ kín bởi đêm đen, rồi cứ thế khóc không thành tiếng.

Chính là lúc ấy. Cậu bé nhận thấy cảm giác kỳ lạ dưới chân.

Nhìn xuống thì thấy một con mèo đang khều dây giày.

Một con mèo kỳ quái, Shouta nghĩ. 

Một con mèo nhỏ con, gầy gò, nhưng bộ lông trắng muốt thì tỏa sáng dưới ánh trăng. Đôi đồng tử vàng đậm kia tùy góc nhìn mà có thể chuyển sang màu vàng kim, trông như thể hai mặt trăng xếp cạnh nhau vậy. 

Con mèo thong thả quay mình bước đi.

Ban đầu, Shouta cảm thấy lúng túng. Có vẻ là mèo hoang, nó không có vòng cổ và quá gầy để là một con mèo nhà.

―――Có nên đi theo con mèo này không đây?

Tuy nhiên cậu bé không thể nghĩ nổi đến việc một con mèo hoang lại cố giúp đỡ mình.

Ngay khi Shouta đang do dự thì con mèo trắng đột nhiên dừng chân ngoảnh lại.

Và rồi nó kêu lên chỉ một tiếng "meo" như muốn bảo đến đâu hay đến đó. Tiếng kêu của nó như đang chế giễu con người vậy.

Cậu bé không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa. Shouta quyết định dù sao thì cứ thử đi theo con mèo này xem.

Con mèo trắng lạnh lùng bước đi giữa ngọn núi không một lối mòn. 

Shouta thì ráng hết sức theo sau con mèo đó.

Sau một khoảng thời gian dài, cậu bé cảm thấy đuổi theo con mèo như đã đi vòng quanh cả ngọn núi vậy. Nhưng thực tế là từ nãy đến giờ chỉ mất tầm khoảng mười phút.

Càng đi theo con mèo, dần dần tầm nhìn xung quanh càng lúc càng được mở rộng.

Đến lúc nhận ra thì Shouta đã đứng trước một ngôi đền nhỏ. 

Cậu bé nửa phần tin thật rằng mình đã lạc vào dị giới rồi chăng, vì cảnh vật trước mắt trông quá xa rời thực tế. Thật sự là một phong cảnh huyền ảo.

Xung quanh ngôi đền có vô số mèo. Và được vây quanh bởi đám mèo là một cô gái đang ngồi trên cái cầu thang chỉ ba bậc của ngôi đền.

Một cô gái có làn da trắng trẻo, cùng mái tóc đen thẳng. Cô gái nhắm nghiền mắt với biểu cảm trầm lặng như đang ngủ. Ánh trăng chiếu hắt lên làn da trắng, phán ra ánh sáng mờ ảo. Tia sáng cũng tạo cảm giác lạnh lẽo như ánh trăng kia vậy.

―――Chị gái này rốt cuộc là ai vậy chứ?

Shouta còn không dám tin chắc cô gái này là người. Dù có bảo là tinh linh mặt trăng hay là vị thần của lũ mèo thì có khi cậu bé cũng thành thật tin theo.

Đột nhiên cô gái mở mắt ra.

Đôi con ngươi tuyệt đẹp đen thẫm hơn cả bầu trời đêm nhìn về phía cậu bé.

Cậu bé ngừng cả thở, không thể nào rời mắt. Tiếng tim đập vang lên những tiếng thình thịch.

Đó chắc hẳn là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Dù chẳng có chút kinh nghiệm nào đến bây giờ nhưng cậu bé vẫn không do dự mà nhận ra ngay. Khi cô gái mở đôi mắt đó ra, cậu bé đã lần đầu tiên rơi vào tình yêu.

Cô gái vẫn với vẻ mặt lạnh lùng xa cách...

"Tôi tên à Nonoo Seika."

...rồi nhẹ nhàng xưng tên.

Cái cầu thang hẹp âm thầm nối dài từ bên hông thần xã xuống dưới là điều cậu bé được cô gái chỉ cho vào cái đêm gặp nhau. Từ cái ngày đó, cậu bé đã luôn nghĩ đây là con đường duy nhất kết nối với cô gái ấy.

Suốt một năm sau, Shouta đã bao lần đi qua con đường này. Ngắm bầu trời đêm thì thích thật, nhưng cậu bé muốn được gặp chị gái xinh đẹp đó hơn nhiều.

Nhưng rồi điều đó cũng sắp sửa kết thúc.

Buổi sáng bốn ngày sau, Shouta phải rời thị trấn này.

Nếu có thể cậu bé muốn cô gái sẽ cảm thấy buồn vì chuyện đó. Thế nhưng cậu bé hiểu là mình đang mong đợi quá nhiều. Kể cả khi Shouta không còn ở đây, hẳn là cô gái đó cũng không có bất kỳ đổi thay nào. Hẳn là vẫn sẽ giữ biểu cảm hệt như bây giờ, vẫn trải qua từng ngày giống nhau. Cậu bé nghĩ Nonoo Seika chính là người như vậy.

Chẳng mấy chốc, những bậc thang kết thúc, dẫn đến lối đi trên núi. Shouta nhanh chân tiến lên.

Cậu bé ghen tị với con mèo trắng kia. Con mèo luôn khao khát mặt trăng đã chết vào nửa năm trước. Đó là một con mèo hoang đã dẫn đường cho Shouta và cô gái gặp nhau.

Kể cả hiện tại, Nonoo mỗi khi kể về con mèo đó đều hơi chút mỉm cười. Dù nó đã chết rồi nhưng con mèo trắng không tên đó lại nhận được biểu cảm ấy cho riêng nó. Chắc chắn nó sẽ mãi nhận được thứ như vậy. Thật lòng thì Shouta cũng mong muốn điều tương tự.

Phải làm thế nào thì mới có được? Phải làm thế nào để được cái người xinh đẹp ấy yêu quý giống con mèo kia? Shouta mải mê suy nghĩ thì chợt nhận ra rằng cậu bé chẳng biết gì về người đó cả. Cô gái không kể gì về bản thân. Cả thú vui hay vật yêu thích đều không rõ.

Thứ duy nhất cậu bé có thể nghĩ đến chỉ có mèo. Quả nhiên là con mèo trắng đó.

Nếu đã vậy, chỉ cần mình có thể đáp ứng mong ước của con mèo trắng đó thì sao nhỉ?

Nếu có thể lấy một cái gì đó dành cho con mèo trắng đó để làm quà――― cái gì cũng được miễn là có liên quan đến mặt trăng. Chẳng hạn như nếu trao cho chị ấy cát mặt trăng thì liệu mình có trở thành người chị ấy yêu quý tiếp theo sau con mèo đó không?

Chỉ mới một tháng trước, tức là vào cái ngày mà việc chuyển nhà của Shouta đã được quyết định, cậu bé đã nghĩ đến chuyện như vậy. Chỉ một lúc sau, cậu bé đã có được trong tay một năng lực.

Thế nhưng năng lực đó là thứ quá sức yếu ớt. Năng lực này vốn dĩ tuyệt nhiên không thể đáp ứng việc có được cát mặt trăng trong tay.

Chẳng mấy chốc, cậu bé đã nhìn thấy ngôi đền nhỏ đằng trước con đường núi.

Tuy nhiên ở đó không hề có bóng dáng của Nonoo.

Chỉ cần Nonoo không ở đó thì cũng chẳng có một con mèo nào. Chỉ còn lại mỗi ngôi đền cũ.

Shouta ngồi xuống bậc thang của ngôi đền, đảo mắt nhìn quanh. Cậu bé thử đợi khoảng ba mươi phút, nhưng quả nhiên Nonoo vẫn không xuất hiện,.

Hôm nay cũng không gặp được, cậu bé nghĩ.

Còn bốn ngày trước khi chuyển đi. Liệu rằng vào buổi tối――― khoảng thời gian mà mặt trăng ló dạng, cậu có thể gặp được Nonoo ở nơi này không.

*

Asai Kei đang nhìn vào bóng dáng của cậu bé từ dưới bóng cây, nơi màn đêm phủ thêm một lớp bóng tối đậm đặc nữa.

Cậu chăm chú nhìn vào biểu cảm sầu não kia.

Thằng bé không nhòm vào kính viễn vọng lấy một lần, cứ thế rời khỏi ngôi đền mà không hề ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.

Và rồi cậu hiểu mục đích của thằng bé không phải là những thiên thể ở trên không trung xa xôi vời vợi kia.

(4)

Ngày tiếp theo――― chủ nhật ngày 24 tháng 7.

Kei gặp Haruki trước giữa trưa một chút, tiến hành Save rồi bắt đầu hành động.

Cậu gọi điện thoại đến nhà Kusakabe Shouta, tự xưng là người quen của Nonoo Seika rồi gọi thằng bé ra công viên gần đó. Cậu nhờ Haruki gặp Nonoo để giải thích sự tình.

Còn Kei thì một mình đi đến công viên.

Kusakabe Shouta khá thấp và gầy, nước da nhợt nhạt. Cả làn da, mái tóc, màu mắt đều có chút gì đó mờ nhạt. Nếu đứng cạnh Nonoo có làn da trắng sáng thì không biết chừng trông lại giống hai chị em.

Kei khẽ mỉm cười xưng tên.

"Xin lỗi vì gọi em đến đây. Anh tên là Asai Kei."

Shouta đáp lại với điệu bộ có chút căng thẳng.

"Có chuyện gì... vậy ạ?"

"Công việc của anh là điều tra về năng lực em đang sở hữu. Anh đang nhận yêu cầu từ Cục Quản Lý với tư cách là thành viên của câu lạc bộ công ích."

Cậu biết Shouta đang phải nín thở.

Đôi mắt thằng bé mở to, con ngươi dao động vì lo lắng.

Kei từ từ giải thích, về sự việc trong ba ngày bị xóa đi bởi Reset của Haruki Misora.

"Khoảng 8 giờ tối nay, em sẽ biến mất ngay trước mặt Nonoo. Chỉ để lại lời nói là sẽ đi lấy cát mặt trăng."

Shouta hơi cúi mặt xuống, mím môi.

"Không phải là anh muốn cản trở em. Chỉ là anh muốn biết năng lực của em là thứ như thế nào để có thể xác nhận liệu nó có nguy hiểm hay không."

Cậu bé ngước lên nhìn, rồi trả lời với ánh mắt sắc lạnh.

"Thứ em có là năng lực đi lên mặt trăng."

"Em đã thử sử dụng năng lực đó ngoài thực tế chưa?"

"Rồi. Em đã đến mặt trăng. Chẳng có gì cả."

"Lên mặt trăng rồi trở về mất khoảng bao lâu?"

"Khoảng hai ngày rưỡi."

Hai ngày rưỡi à.

"Tóm lại là, nếu đêm nay sử dụng năng lực để đi lên mặt trăng thì trưa ngày 27 sẽ về đến nhỉ?"

"Vâng. Đúng thế."

Ngày 27 tháng 7. Đó là ngày mà Shouta dự định rời khỏi Sakurada.

Kei chậm rãi nói.

"Đó là nói dối nhỉ."

Shouta lắc đầu.

"Không phải nói dối."

"Nhưng mà cho đến bây giờ em chưa từng rời khỏi nhà trong khoảng thời gian từ hai ngày trở lên."

Trước Reset, cậu đã xác nhận với bố mẹ thằng bé.

Nếu thằng bé từng sử dụng năng lực trong quá khứ để đi đi về về giữa Sakurada và mặt trăng trong hai ngày trở lên, và nếu như có một học sinh tiểu học mất tích trong khoảng thời gian dài như thế thì không lý gì bố mẹ lại không nắm được.

Shouta lắc đầu.

"Sai rồi. Có lẽ là vì đã rất lâu rồi nên mẹ mới không nhớ."

Đó cũng là nói dối.

"Vào tháng 6, tại trường em đã tiến hành một cuộc điều tra về những năng lực đã xuất hiện. Thật khó để nghĩ rằng em đã sở hữu năng lực từ trước đó nữa."

Kei thầm thở dài.

―――Rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy nhỉ?

Dù có chất vấn một học sinh tiểu học năm bốn cũng chẳng ích gì. Rõ ràng là có cách giải quyết êm ấm hơn.

"Làm ơn, Shouta. Hãy nói cho anh biết năng lực thật sự em đang nắm giữ."

Shouta cúi mặt rồi im lặng hồi lâu.

Sau đó, thằng bé đột nhiên nói.

"Cần phải có cát mặt trăng."

Shouta quay lưng lại phía cậu, chạy vụt đi.

"Đợi đã."

Kei vươn tay ra theo phản xạ. Đầu ngón tay nắm lấy tay áo thun của Shouta.

Thằng bé quay lại nhìn cậu với vẻ sửng sốt. ―――Ngay sau đó...

Thằng bé đã biến mất, ngay trước mặt cậu.

Chỉ còn lại cảm giác khi chạm vào chiếc áo thun là lưu lại trên đầu ngón tay của Kei.

Dưới bầu trời xanh không trăng của mùa hạ, một cậu bé đã biến mất.

*

Khi đó, Haruki Misora đang đứng trước ngôi đền nhỏ.

Cô đến để truyền đạt với Nonoo về sự việc xảy ra trước Reset theo lời nhờ vả của Kei.

Haruki đã nói xong về sự việc trong ba ngày bị xóa đi bởi Reset. Không còn việc gì nữa nhưng Kei nói lát sau cậu ấy cũng sẽ đến đây nên cô quyết định ngắm lũ mèo giết thời gian cho đến lúc đó.

Haruki rất thích con mèo có vẻ mặt ngang ngược như thể mọi thứ trên thế giới này đều phiền phức. Cô ngồi thụp xuống trước con mèo đó, thử xoay xoay ngón trỏ trước mũi nó, nhưng con mèo chẳng buồn bận tâm mà ngáp một cái.

"Cậu thú vị thật đấy."

Nonoo nói.

Haruki quay sang cô gái.

Nonoo đang ngồi trên bậc thang đá, chống cằm trên đầu gối.

"Đối với ai cậu cũng một kiểu như thế à?"

"Kiểu như thế là sao?"

"Nói ngắn gọn là không quan tâm ấy. Trông cậu chẳng có chút hứng thú nào cả."

Nonoo cười trông rất vui vẻ rồi nói vậy.

Haruki hơi nghiêng đầu. Quả thật cô không thấy hứng thú với Nonoo, nhưng có vẻ dù nói thẳng ra thì cũng không khiến tâm trạng của cậu ấy xấu đi đâu nhỉ. Vì không biết chắc nên cô quyết định giữ im lặng.

Nonoo nói tiếp.

"Thấy chưa, lúc này, mặc dù con mèo kia không phản ứng gì với đầu ngón tay của cậu nhưng chắc hẳn cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì đâu đúng chứ?"

Haruki gật đầu.

"Ngay từ đầu tôi cũng không mong đợi gì cả."

"Không muốn chơi đùa với cậu bé kia ư?"

Cậu bé, ý nói con mèo này chăng. Haruki chẳng biết nó là đực hay cái.

"Có lẽ vậy. Nhưng mèo cũng có sự riêng tư của mèo."

"Đúng nhỉ. Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng cách suy nghĩ đó đặc biệt thú vị."

"Cậu cũng nghĩ vậy mà không phải sao?"

"Không đâu. Trường hợp của tôi không có rào cản ngăn cách giữa người với mèo. Vì tôn trọng mèo nên mới nghĩ cho sự riêng tư của nó."

"Tôi cũng vậy."

"Cậu chỉ là không quan tâm thôi. Tôi không thấy cậu có vẻ gì yêu mèo đến thế."

"Tôi là người sưu tập phụ kiện mèo đấy."

"Ồ, không nghĩ đến luôn đấy. Cậu thích mèo thế à?"

"Thật ra cũng không đến mức đấy."

Không phải là ghét nhưng cũng không phải đặc biệt thích. Nếu phải nói thì chắc là cỡ hơi thích thôi.

"Tại sao cậu lại sưu tầm phụ kiện mèo vậy?"

"Không rõ nữa."

"Không rõ ư."

"Phải."

Lý do thì có nhưng không phải thứ có thể kể cho người khác nghe.

Con mèo bên hông Nonoo cào vào cái áo blouse cô đang mặc. Có vẻ là nó đang cố trèo lên người Nonoo. Cô nhìn con mèo với ánh mắt dịu dàng.

Haruki nói.

"Chuyện lần này có hơi ngoài dự tính."

"Chuyện lần này là gì?"

"Người giải thích những sự kiện đã xảy ra trong khoảng thời gian bị Reset không phải là Kei mà là tôi."

Bản thân Haruki cũng mất ký ức khi Reset. Nói cách khác tất cả những lời mà Haruki kể đều là thông tin nghe được từ Kei.

Truyền đạt thông tin trực tiếp thì độ chính xác sẽ cao hơn. Không nên để người không liên quan xen vào. Trong trò chơi truyền tin này, thông tin qua tay người khác sẽ bị bóp méo. Kei cơ bản không hề thích chuyện thông tin bị bóp méo.

"Tại sao Asai Kei lại nhờ cậu truyền tin?"

"Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ là cậu ấy có việc cần ưu tiên hơn là tính chính xác của thông tin."

"Đó là gì?"

"Chẳng hạn như, tốc độ. Kei lúc này đang đi gặp Kusakabe Shouta."

"Đó là chuyện phải truyền đạt một cách vội vã đến thế à?"

"Chỉ cần giải thích càng sớm thì cậu sẽ có thêm nhiều thời gian để suy nghĩ về việc của Kusakabe Shouta."

Con mèo định leo lên người Nonoo kia vừa đặt được hai chân trước lên được vai thì chẳng thể tiến thêm hay lùi lại được nữa. Nó kêu lên với vẻ lo lắng.

Nonoo dịu dàng ôm lấy con mèo, rồi đặt nó lên một vị trí ổn định trên vai. Con mèo lại cho thấy tinh thần thử thách không ngừng, nó còn đang nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu Nonoo. Một con mèo khác thì đang cuộn tròn trên đùi của cô. Cứ thế thì lũ này sẽ bu vào cô ấy thành một núi mèo lớn mất.

"Tôi không biến Shouta đang nghĩ gì cả."

"Vậy ư."

"Cậu có biết gì không?"

"Không có."

"Cậu nghĩ Asai có biết không?"

Haruki gật đầu một cái, rồi chợt nhớ ra.

"Đó có lẽ là lý do mà tôi đến kể cậu nghe sự tình chứ không phải Kei."

"Ý cậu là gì?"

"Nếu có người biết được câu trả lời ở đây thì không phải là cậu sẽ muốn nghe đáp án luôn sao?"

Nonoo mở to mắt như có chút ngạc nhiên.

"Tức là tôi phải tự suy nghĩ lấy ư."

"Có khả năng là thế."

Nonoo cười nhẹ.

"Thì ra cậu không phải chỉ là người vô tâm đâu nhỉ."

"Không. Tôi đúng là không quan tâm thật."

Haruki đáp lại, rồi lại lần nữa vẫy ngón tay trước mặt con mèo ngang ngược.

*

Khi Asai Kei đi đến ngôi đền, Nonoo Seika đang đặt con mèo lên đầu, một con mèo khác thì đang bám chặt lấy cánh tay phải của Haruki Misora. 

"Trông vui ghê nhỉ."

Kei nói.

"Cậu ghen tị à?"

Nonoo đáp lại.

Ngay khi cô ấy cúi đầu xuống một chút thì con mèo trên đầu liền nhảy xuống. Haruki tách khỏi con mèo, đi đến bên cạnh Kei.

Kei mở chiếc hộp bằng giấy đang cầm trên tay phải ra. Bên trong là bánh su kem của tiệm bánh kẹo Tây tên là Tam Nguyệt Đường. 

Hiện tại là 3 giờ 30 phút chiều mùa hạ. Dưới bầu trời xanh đến chói cả mắt, ba người cùng ăn bánh su kem. Bên trong lớp bột được nướng hơi giòn được cho đầy ắp lớp kem trứng tươi với vị ngọt dịu.

"Ngon quá."

Nonoo nói.

"Đúng là ngon thật."

Kei trả lời.

Haruki thì lặng lẽ gật đầu.

Ăn xong đống bánh su kem, Kei nói.

"Cậu đã nghe chuyện của Shouta chưa?"

Nonoo vừa liếm chút kem dính trên đầu ngón tay, gật đầu.

"Ờ, nghe rồi."

"Nonoo này, xin hãy cứ làm theo ý cậu."

"Theo ý tôi là sao?"

"Nếu cậu muốn quên hết đi thì bọn tớ sẽ Reset lần nữa. Còn nếu cậu để Shouta làm theo ý thích thì bọn tớ sẽ không can thiệp thêm nữa."

"Vậy cũng được ư? Đây là công việc của câu lạc bộ công ích mà?"

"Cái đó gần như đã xong rồi."

"Xong rồi?"

"Phải. Tớ đã biết được năng lực của thằng bé không phải là thứ nguy hiểm."

Kei giải thích về năng lực của Kusakabe Shouta.

Nonoo lặng thinh trong một lúc. Con mèo cuộn tròn trên đùi cô ấy mở miệng ngáp thật to.

Lát sau, cô thì thầm với giọng bực bội.

"Thật tình, con người đúng là phiền phức."

Kei khẽ bật cười.

"Câu này hơi quá đáng đó."

"Ừ. Nhưng mà tự nói mình chắc là được chứ? Tôi cũng nằm trong diện con người mà."

"Cậu mà cũng gặp phiền phức à?"

"Dù có làm gì đi nữa thì cũng chẳng thế sống một cuộc sống giản đơn như mèo được."

Thế là tốt rồi.

"Thật ra tớ thích con người hơn là mèo."

"Tôi thì thích mèo hơn."

"Nhưng cậu đâu có ghét con người đâu phải không?"

"Không biết nữa. Mặc dù vậy vẫn có những người mà tôi muốn gắn bó."

Cô ấy nói vậy với vẻ mặt thật sự nghiêm túc.

*

Một đêm thưa mây.

Giữa không khí mùa hạ đượm hơi ẩm, Nonoo Seika và Kusakabe Shouta ngồi xuống bậc thang đá trước ngôi đền nhỏ, ngước nhìn bầu trời đêm. Mặt trăng đang treo giữa không trung. Vầng trăng khuyết đang treo ngang giữa trời đêm. Nó tròn đầy hơn bán nguyệt, chỉ ít hôm nữa thôi sẽ đạt đến kỳ trăng tròn.

Hai người trò chuyện về một con mèo đã qua đời nửa năm trước. Một con mèo hoang nhỏ bé gầy gò có bộ lông trắng và đôi đồng tử màu vàng, đến tận lúc chết vẫn luôn hướng về mặt trăng.

Kusakabe Shouta đứng lên, quay thẳng về phía Nonoo. Trêm đầu cậu bé là vầng trăng trắng tĩnh mịch lộng lẫy.

Cậu bé mỉm cười.

"Nè, em đã có thể lên được mặt trăng rồi."

Nonoo không biết sự việc này bắt nguồn từ đâu. Có lẽ là lúc Shouta phải rời khỏi thị trấn này, hoặc có khi là cái ngày mà con mèo đó qua đời. Hay là vào cái đêm mà hai người lần đầu gặp nhau.

Nhưng mà, dẫu sao thì trong đêm mùa hạ thưa mây, Shouta đã nói.

"Em sẽ đi lấy cát mặt trăng cho con mèo đó."

Cậu bé ngước mặt nhìn thẳng vào mặt trăng.

Rồi bóng dáng đó cứ thế biến mất không một tiếng động như tan biến trong ánh trăng và không khí của mùa hạ. Hoàn toàn như thể là thật sự đã lên đường hướng đến mặt trăng rồi vậy. Thứ còn lại ở đây chỉ còn mỗi ánh trăng mà thôi.

Nonoo Seika nhắm mắt lại.

Có mùi cỏ nhẹ nhàng thoảng qua. Một mùi hương ẩm ướt của cỏ ngày hè. Đâu đó từ đằng xa có thể nghe thấy cả tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu. Vì là một đêm vô cùng yên tĩnh nên cô nghe thấy rất rõ cả những âm thanh nhỏ nhặt.

Nonoo Seika suy ngẫm về chuyện của Kusakabe Shouta.

Cô đã nghĩ suốt về thằng bé từ buổi trưa.

Tại sao thằng bé lại đi lấy cát mặt trăng.

Thứ đó mang ý nghĩa như thế nào.

Tại sao thằng bé phải biến mất đi.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng nếu phải diễn tả kết quả bằng một câu ngắn gọn thì, cô không hiểu.

Ngay cả lúc này, cô vẫn không hiểu. Nhưng bằng cách nào đó cô có thể hiểu được những lời nên truyền đạt với thằng bé.

Nonoo từ từ hé đôi mi, nói.

"Shouta."

"Chị đã nghĩ rất nhiều phải nên làm gì. Ban đầu, chị định nếu em thấy hài lòng thì sẽ vừa cười vừa nhận lấy cát mặt trăng. Sau đó sẽ nói với em rằng <Chắc hẳn con mèo đó cũng vui lắm>."

Cô gái hướng về phía ánh trăng đang lặng lẽ chiếu xuống, nói tiếp.

"Nhưng chị cảm giác không phải vậy. Tuy không hiểu lắm nhưng cảm giác cứ sai sai."

Trong ánh trăng giữa đêm thanh vắng, chỉ có những lời của cô là vẫn vang lên.

"Chị không biết em mong muốn điều gì. Thật sự không biết."

Cô biết đây chắc chắn là những lời tồi tệ. 

Nhưng cảm thấy rằng không thể nào làm khác được.

"Chị không cần thứ như cát mặt trăng đâu. Chị không hề cần thứ như thế. Giống như chị không hiểu được em, chắc chắn ngay cả em cũng không hiểu được chị."

Bởi vì đây là những lời cần được nói ra, thế nên không còn cách nào khác.

"Chị không thích việc cứ mãi không hiểu nhau chút nào. Chắc hẳn bởi vì chị là con người nên không thể nào tách biệt dứt khoát một cách đơn giản như những con mèo được."

Khi cậu bé biến mất trước mặt, cô đã cảm thấy đôi chút buồn bã.

Việc phải tiếp tục nói một mình giữa đêm trăng sáng thật sự rất buồn.

"Chị hẳn là muốn biết thêm nữa về em đấy."

Nếu có thể, cô mong cậu bé đáp lại.

"Quay về đi, Shouta."

Một cơn gió ấm nóng thổi qua.

"Không có em ở đây thật có chút cô đơn."

Nonoo Seika nói.

Giọng cô vang lên, rồi tiếng vọng của nó dần tan đi.

Sau đó, một cậu bé xuất hiện dưới ánh trăng.

Cậu bé lặng lẽ đứng khóc.

Nonoo Seika đứng lên, đi thẳng đến chỗ Kusakabe Shouta.

Cô gái dừng chân đứng lại trước mặt cậu bé, cười.

"Mừng trở về."

Sau đó, cô áp tay vào má cậu bé, thì thầm.

"Em đang run đấy. Mặt trăng lạnh quá à?"

Cậu bé nhắm mắt...

"Em không lên mặt trăng nữa đâu."

...rồi lắc đầu, đáp lại như vậy.

*

Thứ sáu ngày 28 tháng 7.

11 giờ 30 phút sáng, Asai Kei và Haruki Misora đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài ở công viên. Là cái công viên có chiếc đồng hồ chỉ trễ năm phút. Cậu chưa từng nói với ai điều này nhưng Kei thích cái đồng hồ này.

Hiệu quả của Save chỉ kéo dài bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Vậy nên nhóm Kei quyết định cứ mỗi bảy mươi hai tiếng lại gặp mặt nhau như thế này để Save. Còn khoảng hai mươi phút nữa là sẽ đủ bảy mươi hai tiếng trôi qua kể từ lần Save trước――― ngày 25 tháng 7.

Công viên có khá ít người.

Có hai đứa nhóc đang ngồi ở bãi cát. Chỉ vậy thôi. Kei ngắm nhìn cái núi cát mà đang từ từ được xây nên ở giữa hai đứa.

"Nhắc mới nhớ..."

Haruki nói.

Khi Kei nhìn sang, cô tiếp tục.

"Mình có nhiều điều không hiểu về chuyện của Kusakabe Shouta."

Sự việc liên quan đến cậu bé đó mà nhóm Kei cũng can dự, đã là chuyện của ba ngày trước.

Đối với Haruki, đây lẽ ra không phải là việc mà cậu ấy sẽ thấy hứng thú lắm mới đúng chứ. Nhưng cậu đang có hứng trò chuyện để giết thời gian.

"Là gì vậy?"

Kei hỏi.

"Năng lực của Kusakabe Shouta rốt cuộc không phải là năng lực có thể lên được mặt trăng đúng không?"

"Ừm. Nó chỉ đơn thuần là năng lực tàng hình thôi."

Nhưng cả năng lực tàng hình và năng lực dịch chuyển tức thời đến mặt trăng nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì không thể phân biệt được sự khác nhau.

"Vậy thì việc đi lấy cát mặt trăng là nói dối nhỉ?"

"Đúng vậy. Cơ mà cát mặt trăng là đồ thật hay đồ giả thì chỉ là vấn đề nhỏ nhặt thôi."

Một cậu bé đã cố gắng hết sức để chuẩn bị món quà cho một cô gái. Đó là tất cả.

Haruki khẽ nghiêng đầu.

"Nếu việc đi đến mặt trăng là giả vờ thì không phải ngay lập tức quay về là được sao?"

Cậu bé đã định tàng hình trong suốt hai ngày rưỡi.

"Thằng bé đã muốn tàng hình trước mặt Nonoo trong đêm trăng. Chắc chắn nó nghĩ rằng làm như thế sẽ tăng sức thuyết phục. Và việc gặp cậu ấy trùng hợp lại rơi vào ngày 24 tháng 7. Ngoài ra cho đến ngày chuyển nhà, thằng bé có một lý do mà không được phép để ai phát hiện."

"Lý do gì vậy?"

"Không được để lộ năng lực thật sự. Mọi người sẽ biết việc đi lên mặt trăng là nói dối. Nói cách khác, thằng bé muốn trốn khỏi Cục Quản Lý."

Thằng bé đã lên kế hoạch chỉ để tạo nên một lời nói dối vụng về hoàn toàn vô nghĩa với mọi người.

"Tại sao Kei lại biết được năng lực của thằng bé chỉ là tàng hình?"

"Đó chỉ là một câu chuyện đơn giản đến mức ngớ ngẩn."

Dù quá đơn giản đến mức cậu không muốn kể ra nhưng cũng không định giấu làm gì.

"Khi Shouta tàng hình trước mặt tớ, tớ đã nắm lấy áo thun của thằng bé."

"Ừm..."

"Dù thằng bé tàng hình thì cảm giác nắm trúng áo thun trên đầu ngón tay của tớ vẫn còn đó."

Chuyện như thế sẽ không xảy ra với năng lực dịch chuyển lên mặt trăng. Dù không nhìn thấy thì vẫn biết được thằng bé đang ở đó.

"Mình hiểu rồi."

Haruki nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Kei kiểm tra giờ hiển thị trên điện thoại. Còn khoảng mười phút nữa là đến thời điểm có thể Save lại lần nữa.

Khi cậu định cho điện thoại vào túi, âm thanh điện tử thông báo cuộc gọi đến vang lên.

Là một cuộc điện thoại, cái tên Nonoo hiện lên trên màn hình. Cậu ấn vào nút bắt máy thì nghe thấy giọng cô.

"Cậu có muốn ăn gì không?"

Một cuộc trò chuyện đường đột.

Kei thành thật trả lời.

"Bây giờ thì tớ muốn ăn kem."

Ngày hôm nay nóng đên mức chỉ ngồi trên ghế dài công viên thôi mà mồ hôi cũng tuôn ra.

"Được rồi. Mình sẽ mua cho. Haagen-Dazs cũng được đó."

Bất ngờ thật. Cảm giác vô cùng lạ lẫm. Cậu không nghĩ rằng lại có một nữ sinh cao trung không ăn nhập gì với từ Haagen-Dazs đến thế này.

Cô gái tiếp tục.

"Hỏi hộ mình thứ mà Haruki muốn ăn luôn đi."

"Vừa đúng lúc, bên cạnh mình là―――"

Kei nhìn sang Haruki.

Cô cũng nhìn cậu, nét mặt không có gì đặc biệt, nhưng trông có hơi chút không thoải mái.

Kei hỏi vào điện thoại.

"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

"Chuyện của Shouta ấy mà."

"Hôm qua thằng bé đã chuyển đi rồi nhỉ."

"Ừ. Nhưng mà không liên quan đến vụ đấy."

Vẫn thẳng thắn như mọi khi.

"Nếu đã giúp mình dẫn đường cho đứa trẻ lạc thì mình sẽ cho ăn món yêu thích. Lần trước là phô mai."

Nói rồi, Nonoo Seika cười khúc khích.

Ghi chú

[Lên trên]
Chỉ cấp sao biểu kiến, đây là thang đo về độ sáng của vật thể chia thành 6 mức độ giảm dần từ 1 đến 6
Chỉ cấp sao biểu kiến, đây là thang đo về độ sáng của vật thể chia thành 6 mức độ giảm dần từ 1 đến 6
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận