Vol 6: Prison Wolf

Chương 02

Chương 02

Sau khi xong việc, tôi bắt đầu tạo một quyển trục ma pháp mới trong phòng.

Bên cạnh tôi, Kimberly đang gặm một mẩu bánh mì và cau mày.

"Và chuyện là thế đấy. Ngay cả bọn Hoàng gia chóp bu cũng là lũ khốn nạn đáng khinh. Thảo nào cái thế giới này chết tiệt đến thế!", cô ấy giận dữ thốt lên.

"Này, bé mồm thôi", tôi nhắc.

Sẽ là thảm họa nếu ai đó nghe thấy chúng tôi nói xấu Hoàng gia.

"Ồ, cái gì đây? Barton, ngươi không cảm thấy muốn giúp Fuyu sau khi nghe mọi chuyện sao? Ngươi chắc chắn đã trở nên lạnh lùng hơn kể từ khi leo lên làm viên chức cấp cao rồi đấy!"

"Làm viên chức cấp sáu thì sao gọi là 'cấp cao' được", tôi phản bác.

Thực tế, tôi là viên chức cấp thấp.

"Ta không nói về chuyện đó. Ta đang nói về thái độ của ngươi đấy, Barton."

Giống như Kimberly, tôi cũng thấy giận dữ với Hoàng gia và cảm thông cho hoàn cảnh của Anh hùng.

Thực tế, tôi còn hơn cả phẫn nộ.

Nhưng tôi làm gì được chứ?

Giúp Anh hùng đồng nghĩa với việc trở thành tội phạm trong mắt cả đất nước.

Tôi vẫn chưa có đủ quyết tâm để làm điều đó.

Chuyện này khác hoàn toàn với việc tháo chốt cái lồng nhỏ nhốt Kimberly.

Tuy nhiên, khá bất ngờ khi biết Anh hùng có liên quan đến cái chết bí ẩn của Thái tử bốn năm trước.

Theo thông báo chính thức, Thái tử chết vì bạo bệnh.

"Barton, ngươi có nghe không đấy?", Kimberly hỏi.

Kimberly tiếp tục phàn nàn, bay lượn quanh tôi.

Tiếng lải nhải không ngớt của cô ấy khiến tôi không thể tập trung vào quyển trục ma pháp.

"Tôi hiểu rồi. Trong trường hợp đó, Kimberly, sao cô không nghĩ ra kế hoạch trốn thoát đi? Là một nhân vật có máu mặt trong giới Tiên tộc, tôi chắc cô có thể nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo. Trăm sự nhờ cô đấy", tôi nói.

"......Ư-Ừ! Cứ để đó cho ta. Ta sẽ nghĩ ra một kế hoạch đào tẩu lưu danh thiên cổ!"

Cuối cùng thì mọi thứ cũng yên tĩnh. Tôi cuối cùng có thể tập trung viết quyển trục ma pháp.

Nhưng trước khi kịp nhận ra, tay cầm bút của tôi đã dừng lại, và tôi thấy mình đang suy tính cách đưa Anh hùng ra khỏi phòng giam.

Thú thật, tôi tự hỏi mình đang nghĩ cái quái gì cơ chứ...

---

Sáng sớm, tôi cảm thấy có chuyển động nhẹ gần cằm, và ngạc nhiên thay, Kimberly đã rúc vào trong chăn.

Có vẻ như đêm qua tôi đã ngủ thiếp đi trong khi suy tính kế hoạch giải cứu Anh hùng.

Mùa thu đang đi đến hồi kết, và lá cây ven đường đã chuyển sang sắc đỏ rực rỡ, rụng đầy mặt đường.

Sáng nay có lẽ là buổi sáng lạnh nhất từ đầu mùa đến giờ.

Vì hôm nay là ngày tôi phải giám sát công việc lát đường, tôi sẽ cần một chiếc áo khoác trong tiết trời se lạnh này.

Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi tập hợp hai mươi tù nhân, xích họ lại với nhau rồi đưa lên xe ngựa.

Chúng tôi đang hướng đến Khu Đông của Thành phố Londia để thực hiện công việc lát đường ở đó.

Kế hoạch là dọn sạch cỏ khô, dẹp bỏ đá cản đường, và tạo nền móng cho con đường đá cuội bằng cách dùng vồ gỗ để đầm đất.

Quá trình lát đá thực sự lên nền đất đã đầm sẽ do các nhà thầu chuyên nghiệp xử lý, trong khi tù nhân được giao cho các công đoạn sơ bộ.

Tôi không thích các nhiệm vụ ngoài trời như thế này vì chúng tôi phải cảnh giác việc tù nhân bỏ trốn và đảm bảo tiến độ công việc.

Với chỉ Peter và tôi giám sát hai mươi người, nó mang lại nhiều nỗi lo và trách nhiệm hơn bình thường.

Tuy nhiên, đối với tù nhân, công việc lao động có thể vất vả, nhưng vẫn tốt hơn là bị giam cầm trong ngục tối. Một số người thậm chí còn có vẻ mặt tươi tỉnh hơn đôi chút.

Cai ngục trưởng tích cực tham gia vào dự án này, vì ông ta nhận được tiền lót tay từ công ty thầu.

Khi cổng nhà tù mở toang, năm chiếc xe chở tù nhân khởi hành.

Với hơn một trăm tù nhân xuất hiện cùng lúc, người đi đường nhìn theo đoàn xe như thể đang xem diễu hành.

Trong khi đó, chính các tù nhân cũng dáo dác nhìn đám đông, mắt mở to, háo hức tìm kiếm những gương mặt quen thuộc. Nếu phát hiện ra người quen, họ sẽ vẫy tay hoặc thậm chí gọi to tên người đó.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!