Vol 1

Chương 1: Cảm Nhận Của Một Ông Chú Và Fantasy

Chương 1: Cảm Nhận Của Một Ông Chú Và Fantasy

d52d06d6-3086-43c4-b945-5efd327f8ccf.jpg

Tôi là một ông chú. Tên tôi là Haruka Yamagishi.

Theo cách nhìn của lũ cháu, tôi không phải chú ruột của chúng, mà chỉ đơn giản là một ông chú.

Tôi đang ở độ tuổi trung niên, giữ chức vụ quản lý tầm trung. Một ông chú hơi hướng otaku, có phần mệt mỏi với cuộc sống.

Sống một cuộc đời bình thường, quay cuồng với công việc, tôi đã đến tuổi này mà chẳng có mấy chuyện tình cảm, dĩ nhiên, cũng chẳng có hôn nhân.

Giới trẻ không tôn trọng tôi, còn cấp trên trong công ty thì trách tôi thiếu nhiệt huyết. Dẫu vậy, tôi vẫn chăm chỉ vận hành cỗ máy xã hội này, dù chỉ là một ông chú đã cằn cỗi.

Có lý do khiến tôi cứ phải khẳng định đi khẳng định lại rằng mình là một ông chú. Bình thường, tôi chẳng cần phải liệt kê những sự thật đáng buồn ấy, nếu không vì một hoàn cảnh chẳng thể tránh khỏi.

Khi cúi xuống, nhìn vào đôi gò ngực đầy đặn cứ đập vào mắt, tôi lại phải lặp đi lặp lại trong đầu rằng tôi là một ông chú.

Thật lòng mà nói, tôi chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Tôi cần phải bình tĩnh đánh giá lại tình hình.

Mọi chuyện bắt đầu từ sáng nay.

Thông thường, tôi sẽ tỉnh dậy trong căn hộ thuê chật chội, dụi đôi mắt còn ngái ngủ, ép cơ thể đau nhức của mình thức dậy từng chút một.

Thế nhưng, bằng một cách nào đó, cơn đau quen thuộc ấy đã biến mất, và tôi có thể ngồi dậy dễ dàng. Cảm giác ấy giống như buổi sáng sau một giấc ngủ ngon thời niên thiếu, thứ mà thân thể mệt mỏi của tôi lẽ ra không thể nào trải qua được nữa.

Trước khi kịp suy nghĩ kỹ, tôi đã bị một cảm giác lạ lùng trong cơ thể đánh úp. Chỉ cần cử động nhẹ thôi, tôi đã nhận ra rằng sự cân bằng của mình hoàn toàn khác trước.

Cái bụng bắt đầu phệ vì lười vận động nay trở nên nhẹ bẫng, còn lồng ngực thì lại nặng một cách kỳ lạ.

Khi tôi từ từ đứng dậy và cẩn trọng cúi nhìn xuống, điều đầu tiên đập vào mắt không phải là bàn chân của mình, mà là một bờ ngực lớn, căng tròn che khuất tầm nhìn. Tôi biết rõ phải gọi phần cơ thể này là gì, nhưng không thể thốt ra thành lời, chỉ đành ngước lên nhìn bầu trời như muốn trốn tránh hiện thực.

Đưa mắt nhìn quanh, tôi nhận ra nơi này hoàn toàn không phải căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng của mình.

Tiếng chim hót vang lên, không phải sẻ, quạ hay bồ câu, và điều đó khiến tôi hiểu rằng thính giác của mình không hề hỏng. Dù thật ra, tôi còn mong nó hỏng hơn là phải nghe thấy những âm thanh xa lạ ấy.

Tôi hít sâu bầu không khí trong lành và mát lạnh của khu rừng, cố gắng giữ cho tâm trí ổn định.

Nhưng tiếng xào xạc trong bụi cây và hương thơm của những loài hoa lạ lại khiến trái tim nhút nhát của tôi càng thêm rối loạn. Dù đã cố hít thở thật sâu, tôi vẫn chẳng thể nào bình tĩnh nổi.

Khi lắng nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, tôi chợt nhớ ra còn một điều quan trọng cần kiểm tra.

Tôi cúi xuống lần nữa, khẽ kéo cạp quần rộng ra trước mặt.

Không cần nhìn kỹ cũng đủ biết, thứ đáng lẽ phải ở đó đã biến mất.

…Tình huống khẩn cấp rồi đây. Có lẽ tôi phải tiến hành một cuộc tìm kiếm toàn diện.

Sau khi xác nhận lại tình hình nhiều lần và tự nhủ rằng mình vẫn là một ông chú, tôi mới quyết định bước vào khu rừng.

Tôi không thể ở mãi trong nơi này được.

Việc chần chừ trong quyết định vẫn là thói quen xấu cố hữu của tôi.

Sau khi gạt những bụi cây sang một bên và tiến đi thêm một đoạn, tầm nhìn trước mắt bỗng mở ra, một bờ hồ yên tĩnh hiện lên dưới ánh sáng rực rỡ.

Hình dáng hiện tại của tôi hẳn sẽ phản chiếu trên mặt nước kia.

Tôi vội vàng tiến đến, cúi xuống nhìn và nuốt khan một ngụm.

Quả thật, đó là một người phụ nữ xinh đẹp phi thường.

Đôi mắt cô hơi nghiêm nghị, song từng đường nét trên khuôn mặt lại hài hòa đến lạ. Không ngoa khi nói rằng cô mang vẻ đẹp thanh tao, đầy quyến rũ. Mái tóc dài óng ánh như sợi bạc buông xuống tận thắt lưng. Khi ánh nắng chiếu lên khiến nó ánh lên lấp lánh, tôi khẽ đưa tay vuốt thử một lọn tóc.

Đây là cơ thể của chính tôi, nên tuyệt đối không thể xem là quấy rối. Nhưng dù vậy, cảm giác tội lỗi vẫn len lỏi đâu đó trong lòng.

Một cảm giác mềm mượt, trơn mịn đến mức như tan chảy ngay khi chạm vào.

Cảm giác thật tuyệt vời, khác hẳn với mái tóc cũ của tôi, thứ mà tôi từng phải đối xử cẩn trọng từng chút một.

Trong thoáng chốc, tôi run lên vì xúc động, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục quan sát diện mạo của mình.

Có lẽ tôi trông khoảng chừng hai mươi tuổi. Dù khó mà đoán chính xác tuổi của một người phụ nữ, nhưng rõ ràng cơ thể này đã qua giai đoạn trưởng thành. Làn da trơn láng không chút nếp nhăn, chắc chắn không thể cùng tuổi với tôi được.

Và còn một điều nữa đáng chú ý.

Đôi tai cô ấy nhọn hoắt.

Những kẻ suốt ngày ru rú trong nhà và quen thuộc với văn hóa sáng tạo như tôi thường gọi chủng tộc có đôi tai dài nhọn ấy bằng sự yêu thích và ngưỡng mộ—“elf.”

Một elf. Với làn da nâu khỏe khoắn, có lẽ là hắc elf. Khi kết hợp cùng mái tóc bạc óng ánh kia, toàn thân cô ấy toát lên vẻ huyền ảo đến mức không thực.

Nhìn thấy hình ảnh của một elf, thứ từng khiến tôi mơ ước bấy lâu, khiến lòng tôi dâng tràn phấn khích.

Chỉ hơi đáng tiếc là kẻ ở bên trong thân thể ấy lại là tôi.

Tôi ngồi nhìn chằm chằm xuống mặt nước phản chiếu hình bóng mình, cố gắng trấn tĩnh. Từng chút một, những câu hỏi và nỗi bất an bắt đầu hiện lên.

Tại sao tôi lại ở nơi này? Tại sao tôi có cơ thể này? Cơ thể thật của tôi đâu rồi? Ai đã làm chuyện này? Tôi có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ ở đây không? Liệu có con người nào tồn tại ở nơi này chăng?

Không có ai trả lời những câu hỏi cứ tuôn ra trong đầu tôi.

Không có vị thần nào xuất hiện để nói rằng: “Ngươi đã chết, nên ta tái sinh ngươi.” Cũng chẳng có quý tộc nào đến quỳ gối gọi tôi là “anh hùng được triệu hồi để cứu thế giới.”

Chỉ còn lại tôi bất an.

Âm thanh của thú rừng vọng đến từ xa.

Cảm giác cô đơn len vào từng hơi thở.

Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi?

Tôi lang thang khắp nơi, mong tìm được chút manh mối, thì bắt gặp một gốc cây bị đốn gọn gàng, trông như chiếc ghế, cùng dấu tích của một đống lửa trại cũ.

Nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra rải rác quanh đó là những vết tích do con người tạo ra.

Có vẻ nơi này không hoàn toàn là vùng đất hoang sơ chưa ai đặt chân đến. Dù sao, đó cũng là một tin tốt lành.

Nếu tôi có thể sống sót ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ có người đến.

Tất cả những gì tôi có thể làm là cầu mong người đó sẽ nhân hậu với một kẻ ngoại giới vụng về như tôi. Mong rằng người đầu tiên tôi gặp sẽ là người có tấm lòng rộng mở.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế gốc cây mà ai đó từng chuẩn bị, nhặt một cành gỗ gần đó và khều nhẹ đống tro tàn. Nếu có chút tàn tích nào của thức ăn, tôi có thể dựa vào đó mà tìm cách kiếm sống.

Nhưng kết quả là, hành động của tôi chỉ khiến tro bay tán loạn khắp nơi. Giá mà tôi chịu học vài kỹ năng sinh tồn sớm hơn, đúng là “mất bò mới lo làm chuồng.”

Dù sao đi nữa, tôi cần phải có thứ gì đó để ăn.

Nếu muốn ở lại đây, chờ đợi hy vọng mong manh rằng sẽ có ai đó đến, tôi cần phải tìm nơi trú ngụ và trên hết là thức ăn.

May mắn là thời tiết khá ấm, thậm chí hơi nóng, và tôi không nghĩ trời sẽ lạnh buốt ngay cả khi mặt trời lặn.

Dù vậy, việc phải đưa ra phán đoán chỉ dựa vào cảm giác vẫn khiến tôi vô cùng bất an. Dẫu đã bốn mươi tuổi đời, tôi vẫn suýt bật khóc như một đứa trẻ.

Những thông tin thời tiết như thế này, chỉ cần chạm nhẹ vào điện thoại là tôi đã có thể biết ngay.

Tôi ngẩng đầu lên, cố ngăn những giọt nước mắt sắp trào.

“Ngẩng đầu mà bước, để nước mắt không rơi.” Câu hát nổi tiếng ấy chợt vang lên trong đầu, khiến nỗi nhớ Nhật Bản càng trở nên da diết.

Với dáng vẻ hiện tại, nước mắt có lẽ cũng có thể trở thành vũ khí, nhưng với niềm kiêu hãnh của một người chú, tôi kiềm lại, không để mình bật khóc. Tôi không được đánh mất phẩm giá. Trái tim tôi là của một người chú.

Đúng vậy, hãy nghĩ đến điều gì vui hơn đi. Nếu có elf tồn tại, vậy chắc chắn đây là một thế giới fantasy. Mà đã là thế giới fantasy, ắt phải có kiếm, có ma pháp và có những cuộc phiêu lưu.

Ma pháp, ước mơ của biết bao người yêu thể loại fantasy, và quả thật, không hề nói quá khi gọi đó là giấc mơ. Ngày còn nhỏ, nếu ai hỏi tôi muốn trở thành gì, câu trả lời luôn là pháp sư hoặc anh hùng chính nghĩa.

Thử dùng phép lửa xem sao? Đó là loại ma pháp kinh điển, tiện dụng, và hữu ích cho đến tận cuối câu chuyện. Có lẽ tôi nên thử một lần. Cũng tốt thôi, quanh đây chẳng có ai cả, dù có làm điều kỳ lạ một chút thì cũng chẳng ai mắng mỏ gì tôi.

Thực ra, ngọn lửa còn cực kỳ hữu ích: có thể xua thú dữ, đun nước uống an toàn, hay nấu chín thức ăn. Con người tiến hóa được là nhờ biết dùng lửa và công cụ cơ mà. Phải rồi, thử xem mình có thể dùng được phép lửa không, đó không chỉ là mơ mộng kiểu học sinh trung học, mà là một thí nghiệm cần thiết.

Tự bào chữa trong lòng như thế, tôi duỗi cánh tay ra, giơ cây gậy mà nãy giờ vẫn dùng để khều tro, hướng về phía mặt hồ.

Cây gậy này là thứ đầu tiên tôi nhặt được kể từ khi tới đây, và xem ra nó có thể dùng làm cả gậy phép lẫn cây khều lửa. Dù có vung qua vung lại thế nào, nó cũng chẳng hề gãy, nên nếu gặp thú dữ, có lẽ tôi sẽ phải dựa vào nó.

“Được rồi, bắt đầu thôi.”

Tôi khẽ hắng giọng, vừa nói vừa hạ cánh tay đang giơ cao xuống. Ngay lúc ấy, tôi cảm nhận được một sự khác lạ trong giọng nói của mình. Cơ thể đã biến thành nữ, nên đương nhiên dây thanh quản cũng thay đổi theo.

Thế nhưng, điều bất ngờ là giọng nói đó lại mang âm sắc trầm nhẹ, trong và rất đẹp, điều này, tôi khá thích.

Có vẻ từ khi tỉnh dậy tới giờ, tôi vẫn chưa nói ra tiếng lần nào. Nếu biết mình có một giọng nói hay như thế, đáng lẽ tôi nên độc thoại một chút cho khuây khỏa.

Tôi nâng cây gậy yêu thích ngang trước mặt, rồi suy nghĩ một lát trước khi hạ thấp góc, để đầu gậy hướng về phía mặt hồ. Dù sắp thử dùng phép lửa, nhưng hướng nó về rừng thì quả thật không phải ý hay. Dù cây tươi khó cháy, nhưng nhắm vào nước vẫn an toàn hơn.

Tưởng tượng ra một ngọn lửa thật lớn.

Một đống lửa trại khổng lồ mà tôi từng thấy trên TV thuở nhỏ.

Tôi nhắm mắt, tập trung hình dung. Một ngọn lửa rực cháy, cao ngất, lan rộng, thiêu đốt cả bầu trời. Tóm lại, chỉ cần một từ thôi.

“…Cháy.”

Ngay lập tức, một âm thanh vang lên, không rõ là tiếng xèo xèo hay rầm rầm, và rồi một luồng hơi nước khổng lồ bốc lên. Đúng như tôi hình dung, ngọn lửa dữ dội bùng lên từ mặt hồ, cháy rực đến mức tưởng như thiêu cả không trung. Hồ nước trong vắt khi nãy sôi sùng sục, và từng con cá nổi lên mặt nước, trông như nồi canh trong địa ngục.

Tôi làm được rồi. Có cá rồi. Tối nay khỏi lo đói.

Một giọng nói nào đó trong đầu cất lên, như đang cố trốn tránh thực tại. Nhưng đây rõ ràng không phải lúc để vui mừng. Tất cả những gì tôi có thể làm là cầu mong ngọn lửa, đang khiến mực nước hồ tụt xuống nhanh chóng, mau chóng tàn lụi.

Ngọn lửa lơ lửng trên mặt hồ dần nhỏ lại, rồi biến mất hoàn toàn, như thể chưa từng tồn tại. Chỉ còn hơi nước phủ mờ quanh tôi, cùng những con cá tội nghiệp đã bị luộc chín, là bằng chứng rằng ngọn lửa ấy quả thật đã có thật.

Ma pháp. Fantasy. Thật tuyệt diệu. Nhưng đó cũng là một thứ sức mạnh vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Rốt cuộc ngọn lửa đó đã lấy năng lượng từ đâu để bùng lên? Tôi chỉ hy vọng đó không phải là thứ gì như phần đời của mình.

Tôi siết chặt rồi buông tay ra, nhưng không cảm thấy có gì mất đi trên cơ thể. Điều đó càng khiến tôi tò mò thứ đã bị tiêu hao là gì.

Hơi nước từ từ bốc lên, lan tỏa trên bầu trời.

Ngồi xuống để suy nghĩ.

Ngay khi tôi quay người với ý nghĩ đó, tôi nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông, miệng há ra, tay cầm thanh kiếm đã rút, trông thật kinh hãi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!