Ma pháp Thiếu nữ: Thời kỳ Hoàng kim.
Bỏ qua việc bộ webtoon ấy có tồn tại thật hay không, dựa trên trải nghiệm của tôi cho đến này, nội dung của nó hoàn toàn đáng tin. Dựa theo nó, Red Vega là người có tỉ lệ tử vong cao nhất hiện tại.
Xu hướng lao vào chiến đấu với quái vật mà không sợ hãi khiến khả năng sống thọ của cô thấp đến đáng thương nếu không có sự may mắn hoặc hào quang nhân vật chính gánh cho.
Không như tác phẩm kia, hiện có quá nhiều biến số. Cái may mắn của cô ấy có lẽ sẽ biến mất.
Tỉ lệ tử vong của Red Vega có khi còn cao hơn.
Han Jae-joong đưa ra yêu cầu của mình khi suy nghĩ kỹ cho Red Vega.
Tuy nhiên, Red Vega lại thẳng thừng từ chối.
“Một Ma pháp Thiếu nữ không được phép sợ. Tuy đó là nguyên tắc của tôi… nhưng chúng tôi là những người phải bảo vệ người dân. Cái khoảnh khắc tôi buông bỏ những nguyên tắc ấy chỉ để giữa mạng. Tôi đã đánh mất tư cách làm một Ma pháp Thiếu nữ.”
Cô ấy rất là kiên quyết. Han Jae-joong phải có nén để không bật ra tiếng thở dài. Thay vào đó, anh nở một nụ cười buồn bã.
“Tôi hiểu là mình không được đáng tin cho lắm. Anh cũng đã thấy rồi phải không? Chỉ là dạo này hiệu suất làm việc của tôi hơi kém thôi.”
“Hử? Không! Không phải vì chuyện đó!”
“Chắc chắn là nó! Tôi hiểu mà. Tôi nhận thức được những lời chỉ trích như: Ngôi Sao bất bại đã thua! Red Vega, ngôi sao băng tan vỡ nhanh như cái cách nó xuất hiện.”
“Đứa nào nói? Bọn ngu chẳng thay đổi tí nào sau vụ của Virgo… A! Tôi xin lỗi. Hẳn đã rất khó khăn với cô…”
“Không cần giả bộ đâu! Tôi hiểu cho sự lo lắng của anh…”
Red Vega cho rằng những lời nói của Han Jae-joong xuất phát từ lo lắng. Căn nguyên của sự lo lắng ấy chính là nghi ngờ. Liệu người này có thể bảo vệ tôi không? Sự nghi ngờ dành cho những người hùng luôn được nuôi dưỡng và tồn tại trong mỗi người.
“Anh không cần lo đâu! Dù vấp ngã bao nhiêu lần, tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Tuy những Ma pháp Thiếu nữ luôn quan tâm đến người dân nhưng rất hiếm người trong số họ hiểu cảm xúc này đến từ đâu. Cả những người mới gia nhập cũng bị như vậy. Thực tế, những người cảm thông cho Ma pháp Thiếu nữ thường bị xem là những kẻ ngốc.
Mọi người thường nói: “Đừng lãng phí thời gian đồng cảm với những cô gái xinh đẹp và có thể kiếm rất nhiều tiền này nữa.”
Red Vega đặt chân lên ghế và dõng dạc tuyên bố:
“Thật ra, giấc mơ của tôi là trở thành một Ma pháp Thiếu nữ bất bại. Tôi muốn trở thành một Vì sao Phương bắc. Ngôi sao được mọi người tin tưởng và dõi theo!”
“Cô muốn giống như Sky Polaris?”
“Vâng! Đúng là như vậy. Cô ấy là thần tượng của tôi. Cô ấy là Ma pháp Thiếu nữ đầu tiên. Cũng chính là Ma pháp Thiếu nữ mạnh nhất luôn chiến đấu vì tình yêu và hòa bình.”
Mắt cô tỏa sáng lấp lánh.
“Tôi muốn đi theo con đường mang dấu chân của cô ấy.”
Siết chặt nắm tay, Red Vega vẫn chỉ là một đứa trẻ đầy nhiệt huyết cháy bỏng với những ước mơ đẹp đẽ. Một ngọn lửa với ý chí hy sinh bản thân vì ước mơ của chính mình nhưng vẫn còn rất trong sáng và thuần khiết. Thanh xuân của cô còn quá dài để đốt cháy và hóa thành tro bụi.
“Không phải rất bi thương sao? Khi cô ấy hy sinh khi chiến đấu với quái vật?”
“Cả điều ấy cũng rất đáng ngưỡng mộ. Cô ấy đã chiến đấu tới hơi thở cuối cùng. Chọn hy sinh vì tình yêu và hòa bình!”
Vậy ra ước mơ đó tiếp thêm sức mạnh để cô không sợ chết.
Giờ đây Han Jae-joong đã nhanh đi đến kết luận ấy và thấu hiểu được cảm xúc của cô ấy. Đầu anh không thể cảm nhận được khi chỉ đọc qua bộ webtoon.
“Tôi muốn trở thành Vì sao Phương bắc tiếp theo. Ngôi sao luôn soi sánh đường đi giữa đêm tối.”
Anh bỗng nhớ lại thêm một sự thật quan trọng nữa.
Tên của tác giả - người tạo ra bộ truyện Ma pháp Thiếu nữ: Thời kỳ Hoàng kim…
Rõ ràng chính là Polaris.
Ban đầu khi đọc, anh nghĩ chẳng qua tác giả chỉ muốn có một nhân vật đại diện cho bản thân trong tác phẩm mình viết. Nhưng nhân vật ấy chưa từng có lần xuất hiện hoàn chỉnh nào ngay cả trong chương cuối của tác phẩm.
Chỉ là trùng tên? Hay nó ẩn chứa một âm mưu nào đó? Anh vẫn chưa biết đó là gì nhưng chắc chắn là một manh mối đáng điều tra.
Anh nghĩ mình nên tìm kiếm thông tin về Polaris sau buổi tư vấn này.
Dù tìm kiếm thông tin trên các phương tiện truyền thông chẳng khác nào một cơn ác mộng.
… Có lẽ chỉ có thể tìm kiếm qua sách báo.
“Vậy nên… Xin lỗi nhé! Tôi không thể hứa như vậy được đâu.”
Red Vega xin lỗi vời một nụ cười ngượng ngùng.
“… Tôi mới là người phải xin lỗi. Yêu cầu người tư vấn của mình làm như vậy có chút quá đáng. Tôi chỉ nói thế vì thấy cô đang ép buộc bản thân hơi quá thôi. Nên cứ quên nó đi.”
Han Jae-joong đáp lại với nụ cười buồn và không để tâm đến chuyện đó nữa. Anh đã lường trước mình sẽ bị từ chối. Nhưng cũng không hề vô ích. Vì một khi đã nói ra, chúng ta sẽ tự động ghi nhớ những lời nói ấy.
Giờ đây, Red Vega sẽ nhớ được rằng luôn có một người hy vọng cô sẽ không hy sinh.
Vậy là đủ! Tâm trí của cô sẽ hình thành một chút sự cảnh giác.
“Không đâu! Tôi thật biết ơn anh! Vì đã suy nghĩ cho mạng sống của tôi nhiều như vậy… Chứng tỏ anh đang dần tươi sáng hơn. Và thật sự cảm ơn anh rất nhiều! Ngoài tiền bối của tôi, anh là người đầu tiên nói với tôi những lời này.”
“Không phải tôi nói nhiều thứ không được lịch sự lắm sao?”
“Không hề! Sự quan tâm của anh đã chạm đến trái tim tôi mất rồi! Cảm ơn!”
“Thật vui khi nghe điều đó.”
Biểu cảm của Red Vega vô cùng rạng rỡ. Cô ấy không hề giả bộ. Tuy nhiên, cái người cần được tư vấn này lại mang đến một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Dù tông giọng và tình trạng có chút khác biệt.
Giống như…
‘Quái vật Bắc Đẩu…?’
Red Vega lắc mạnh đầu để loại bỏ suy nghĩ ấy đi.
Thật không tôn trọng tí nào khi nghĩ anh là quái vật.
Ấy chỉ là sự độ lượng của một con người bất ổn từng tìm đến cái chết mà thôi. Một tấm lòng cao thượng mà không gì có thể so sánh được.
‘Xin lỗi…’
Red Vega cúi đầu và thầm xin lỗi anh. Vì không biết cô đang nghĩ gì, Han Jae-joong cảm thấy hơi bối rối.
Để cố gắng thay đổi không khí, cô nhìn về phía dòng sông. Nhưng gợn sóng bạc nhìn thật đáng sợ trong đêm tối giờ lại thật xinh đẹp dưới ánh Mặt Trời.
“Nh-Nhân tiện, dòng sông đẹp quá ha!?”
“À… Ừm… giờ tôi hiểu sao người ta lại ngắm thiên nhiên để chữa lành rồi. Dạo này tôi bận tối mắt tối mũi. Có được quãng thời gian thư giãn hiếm hoi này thật tốt!”
“Đúng vậy!”
May cho cô là khả năng Han Jae-joong đối đáp cũng khá tốt. Thấy thả lỏng đôi chút, Red Vega cắn một miếng donut. Tiếng chim hót, con đường dài vắng vẻ, dòng sông xanh biếc trong ánh nắng và nhưng cơn gió mát rượi. Sau khi nói ra những hy vọng và mong ước cho nhau nghe, cả hai đều không lên tiếng tiếp nữa. Nó không phải sự im lặng trong ngượng ngùng, mà là khoảng lặng dễ chịu cả hai người ngầm hiểu.
‘Thật tốt…’
Anh ấy nói đúng! Gần đây Red Vega cũng bận đến nỗi không có thời gian xả hơi. Cô luôn căng thẳng mọi lúc. Không những thế, cả đêm qua cô còn thức trắng. Nhưng giờ, dây thần kinh căng thẳng đã được nới lỏng phần nào.
Họ dành quãng thời gian còn lại để nói về một vài chuyện nhỏ nhặt trong khi thưởng thức hộp bánh donut. Đó là một quãng thời gian dễ chịu khi họ tạm quên đi mọi nỗi lo.
Sau khi hoàn thành bữa ăn nhẹ một cách thư thả, Red Vega bỗng nghĩ.
‘… Có khi nào việc chọn địa điểm này là có tính toán?’
Chẳng lẽ anh ấy chọn một nơi nhưng thế này vì sợ nếu tư vấn ở trong văn phòng của trung tâm thì cô sẽ quá để ý đến trách nhiệm người tư vấn của mình và không thể thư giãn hoàn toàn được? Chỉ vì thấy hai cái quầng thâm này thôi sao?
Anh ấy quan tâm đến cô vì cô nhỏ tuổi hơn. Nhưng… cô mới là người tư vấn kia mà!.
‘Đáng ra mình phải là người thể hiện sự ân cần này mới đúng…’
Red Vega cảm thấy thật xấu hổ khi vì sự non nớt của mình đã khiến anh phải quan tâm đến cô trong khi anh mới là người cần được quan tâm.
“Ơm… Gần đây anh có gặp chuyện gì khó khăn không?”
Cô phải cần tư vấn được cho anh một điều gì đó ra hồn. Và không quên đi mục đích ở đầu buổi nói chuyện. Cô cũng nên tôn trọng cảm xúc của anh nữa. Vì thế, Red Vega mở lời với thái độ hệt như phụ huynh nói chuyện với đứa con đang trong tuổi dậy thì của mình.
[“Người bảo hộ…”]
Ngay lúc đó, linh vật của cô lên tiếng.
[“Phải hành động rồi… !”]
Linh vật có khả năng chia sẻ suy nghĩ với người dùng. Nó biết mình đang phá hỏng bầu không khí. Nhưng nó phải nói. Thực hiện dịch vụ công dù có quan trọng nhưng chẳng thể bằng nghĩa vụ của một Ma pháp Thiếu nữ được.
Linh vật truyền đạt mệnh lệnh từ trung tâm đầu não với giọng rụt rè và chờ đợi Red Vega phản ứng.
“… Bây giờ?”
“Có phải cô vừa nhận được lệnh đúng không”
“Không đâu! Vẫn chưa chắc chắn…”
“Xem ra đúng là vậy rồi.”
Han Jae-joong cười nhẹ. Hoàn toàn nhìn thấu lời nói dối dở tệ của cô.
“Không sao mà! Tôi đã nói hết những điều khiến mình phiền lòng rồi. Và… cũng đã được cả tiếng rồi đúng không?”
“Một tiếng…? Đã lâu thế rồi!?”
“Ừ! Thời gian tư vấn đã hết rồi. Xin cô cứ yên tâm.”
[“Người bảo hộ! Tôi sẽ thông báo vị trí.”]
“Hứm… Được thôi! Lần sau tôi sẽ không chấp nhận được quan tâm kiểu con nít thế này.”
Red Vega bắt lấy linh vật của mình và nhanh chóng rời đi.
Han Jae-joong đứng dậy và nhìn bóng lưng của cô dần khuất khỏi tầm mắt anh.
[“Tôi sẽ gửi địa điểm cho ngài.”]
“Được…”
Dù sao, anh cũng có việc cần rời đi.
[“Tới địa điểm chỉ định và tiêu diệt quái vật.”]
*****
Tuy là một nhiệm vụ mệt mỏi, nhưng động lực của tôi giờ đã rõ ràng.
Lý do chính vẫn là để không phải chết.
Gần đây, tôi được biết rằng nó có thể giúp tôi tìm lại ký ức đã mất.
Trên hết, tôi có thể phần nào giúp đứa trẻ ấy không phải làm việc quá sức.
Phải nói là vẹn cả ba đường.
‘Vấn đề là ý chí của mình có chút không thích nghi được.’
Chà! Cuộc sống sống mà! Tuy không tới mức thế này nhưng tự do chẳng phải luôn bị kìm hãm bới tiền bạc, thời gian và nhiều lý do khác? Cái thắt lưng này cũng đã cứu tôi nhiều lần. Cứ coi như nó đang bắt tôi đền đáp lại nó đi.
Tất nhiên, tôi định sẽ ném nó xuống biển hoặc ở đâu đó vào một ngày không xa.
[“Chức năng bay tự động vẫn đang hoạt động. Ý tưởng của ngài hoàn toàn vô ích.”]
“Tao chỉ nghĩ thôi! Dù sao thì…”
Tôi nhìn lướt qua một lượt để đêm số lượng kẻ địch. Có một điều khiến tôi chú ý: không có nhiều quái vật lắm.
“Gào……”
Từ những gì tôi thấy, chúng thậm chí còn không phải cấp A. Cao nhất cũng chỉ có cấp B.
Lẽ nào Libra đã cạn kiệt nguồn vốn rồi?
Vì tiền là cái giá để tạo ra đám quái vật đó nên suy đoán này khá hợp lý.
Tất nhiên, chỉ là mơ tưởng hão huyền thôi. Libra chính là một bố già thực thụ ở thế giới ngầm. Hắn thống trị giới xã hội đen và trở thành trùm ma túy cùng với đám lính đánh thuê quái vật.
Có khi giờ này hắn đang chăm chăm kiếm lại tiến chứ hơi đâu mà gửi một đám lâu la cỏn con thế này?
Một Ma pháp Thiếu nữ có thể giải quyết chúng trong vài chục phút. Gửi một lực lượng ít ỏi thế này chẳng có chút tác dụng. Chúng sẽ bị đánh bại từng tên một.
‘Mà… cũng chẳng phải chuyện của mình.’
Tôi đặt tay lên thắt lưng và vặn Buckle. Động tác vô cùng thuần thục và một giọng nói phát ra từ thắt lưng.
[“PHECDA”]
Phecda.
Cũng là một ngôi sao thuộc nhóm sao Bắc Đẩu. Được đặc tên theo đùi của một con gấu.
Còn có tên khác là Thiên Cơ.
Một ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời.
Nhưng nó còn một cái tên khác.
Đó chính là Thiên Ngọc.[note83641]
Lớp giáp hải quân bọc lên lớp giáp xanh lục. Nó đồ sộ và nặng nề khiến tôi nghĩ đến những binh lính thời trung cổ. Giáp chạy dọc từ vai xuống cánh tay và hình thành hai viên ngọc sắt lớn trong hai lòng bàn tay.
Thiên Ngọc, hai quả cầu sắt có thể phá hủy bất kỳ thứ gì xuất hiện trong tay tôi.
Thiết kế thì kì quái nhưng hiệu suất nó mang lại vô cùng tốt.
Vụt-
Khi quả cầu di chuyển, một cơn gió nổi lên theo chuyển động đó.
Cơn gió cuộn tròn như một cơn bão. Dần ngưng tụ và nén lại cho đến khi mắt thường có thể nhìn thấy.
Hàng chục quả cầu bão được tạo ra.
Chúng được quả cầu trên tay tôi hấp thụ từng cái một.
Đùng đùng-
Khối Thiên Ngọc giờ đã bị một lớp gió xanh bao quanh. Xoay tròn dữ dội và tạo tiếng sấm rền.
Áp lực không khí tăng cao.
Nhưng tôi không cần phải tiến lên.
Chúng sẽ tự lao vào đây.
“Rào… Gào!”
Có ba con đang lao tới. Chúng phát ra tiếng gầm khó hiểu.
Tôi vung nắm đấm của mình.[note83642]
[“SET. Tiết Lộ Thiên Cơ.”][note83643]
Gió được Thiên Ngọc tập hợp chắc chắn sẽ phải giải phóng dù có được nên chặt đến đâu.
Không có bí mật nào là tồn tại mãi. Và không có phong ấn nào là vĩnh cửu.
Khi tôi vung đấm, Thiên Ngọc tập hợp gió xanh và càn quét về phía chúng.
Ầm-
Luồng gió được nén phóng ra. Xé và nghiền nát cơ thể chúng. Tiếng gió xoáy, tiếng da thịt của chúng bị cắt rời và nhưng tiếng nổ trong khong khí… Rất nhiều âm thanh lớn như tiếng sấm khiến màng nhĩ tôi có chút đau.
Tất nhiên, góp phần vào âm thanh khủng bố ấy, tất cả bọn quái vật đều bị xé xác.
[“Tiết Lộ Thiên Cơ thi triển thành công. Tỉ lệ tái tạo: 78%. Tất cả quái vật đều đã bị tiêu diệt.”]
‘Kết thúc nhanh vậy?’
Thường thì, khi tôi nói thế, thứ gì đó sẽ nhảy ra.
[“Nhiệm vụ hoàn thành.”]
‘Xem ra là xong thật rồi.’
Cảm thấy là lạ, tôi định sẽ dùng Alkaid thì bây ngờ có thứ gì đó dần hiện ra sau làn khói được tạo ra từ vụ nổ của bọn quái vật.
“Tốt! Ngươi hành động đúng như ta đã đoán.”
Là Libra!
“Ta nghĩ mồi câu này đúng là rất hữu dụng với kẻ chỉ thích săn quái vật như ngươi.”
Hắn đang nói gì vậy? Tôi vặn Buckle không chút do dự.
[“ALKAID”]
‘Hả?’
… Nhưng tôi không hề chuyển dạng.
[“Chuyển đổi sang ALKAID không thành công! Chuyển đổi sang ALKAID không thành công! Không thể tìm thấy ngôi sao này.”]
Khi tôi nhìn lại, ánh sao của Alkaid đã ở trên chiếc cân của Libra.
Chuyện này thật khó tin.
1 Bình luận