“Đồng xu cổ… hửm.”
Từ ban công của 『Khách sạn Ariana Palace』— trước đây là dinh thự của một vị quý tộc nào đó—tôi vừa nhìn xuống thành phố đang chìm vào bóng tối đêm, vừa nhớ lại những lời mà hội trưởng guild đã nói. (Dù là ban đêm, nhưng với một công chúa ma cà rồng như tôi thì chẳng khác gì ban ngày cả.)
Khi đó, vì vài lí do, phòng của hội trưởng bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Collard thì thất thần không tỉnh, Gald thì co mình lại với gương mặt chẳng khác nào phụ huynh vừa biết con gái ngoại tình, còn hai tên cận vệ thì cứ dai dẳng không buông. Đến khi tôi mất kiên nhẫn, lỡ buột miệng đáp bừa: 『Tôi nghĩ cả hai người họ đều đang hẹn hò với ai đó rồi.』 Thế là họ òa khóc như trẻ con. Để mọi chuyện lắng xuống, tôi chẳng còn cách nào ngoài việc dùng Ma Nhãn thao túng ký ức trực tiếp của họ.
Kết quả, bằng cách này hay cách khác, căn phòng cũng yên bình trở lại.
Sau đó, khi tinh thần của hội trưởng đã phục hồi, tôi mới thử hỏi ông ta về chuyện khiến tôi tò mò.
Phản ứng của ông ta khá lạ khi thấy đồng xu, nên tôi hỏi có biết gì về nó không. Cuối cùng, ông ta đã trả lời.
Đó là di vật của cái gọi là “Kỷ Nguyên Thất Lạc”, một thời kỳ mà không còn bất cứ ghi chép nào sót lại. Bản thân những di vật đó cũng cực kỳ hiếm hoi, đặc biệt là đồng xu cầu vồng được rèn từ orichalcum. Hơn nữa, phương pháp luyện kim loại orichalcum vốn đã thất truyền, vì vậy loại tiền này gần như biến mất. Hiện tại, một đồng được cất trong quốc khố của một vương quốc, một đồng khác trong ngân khố hoàng gia của một đế quốc, tính cả thảy chưa đến năm đồng được xác nhận tồn tại.
…Cơ mà, tôi đang giữ khoảng năm trăm đồng xu cầu vồng, lại còn có thể chế tạo vô hạn vì mấy tên Giả Kim Thuật Sư trong Guild có sở thích sưu tầm trang thiết bị và nguyên liệu tinh luyện hạng nhất đem chất ở pháo đài. Thế nên hiện giờ chúng tôi có cả núi ở nhà.
“…Quả nhiên vẫn chưa rõ ràng. Thế giới này xem ra chẳng thể thoát khỏi ảnh hưởng của Eternal Horizon Online.”
“Công chúa định làm gì? Đám thượng tầng của guild ở thị trấn này đã thành con rối dưới Ma Nhãn của Người. Nếu vậy, thay vì nghỉ lại trong cái lều rách nát này, chi bằng lập tức quay về pháo đài thì hơn.”
Tengai, sau khi giả trừ khỏi trạng thái hợp nhất thú cưng, trở lại hình dạng con người trong bộ tuxedo thường lệ, đưa ra lời khuyên.
…Thực ra lúc đó tôi chỉ dùng Ma Nhãn để vãn hồi tình hình, cũng chẳng hề có ý biến Collard hay Gald thành rối điều khiển.
Mà cách nói của Tengai dễ gây hiểu lầm thật. Anh ta còn gọi khách sạn này là “ổ rách nát”, trong khi đây chính là khách sạn hạng sang nhất thành Alra, nơi đến cả hoàng tộc cũng từng lưu trú. Nói đến hoàng tộc mới nhớ, đây đúng là thời điểm tốt để lên tiếng.
“Có thể xem như mục tiêu ban đầu đã đạt được. Nhưng chuyện ‘Kỷ Nguyên Thất Lạc’ thì vẫn mơ hồ lắm.”
“Công chúa vẫn bận tâm ư? Thứ đó chỉ giống như một truyền thuyết hoang đường thôi.”
“Thế nhưng đồng xu cầu vồng thực sự tồn tại ở nhiều nơi, vậy thì rất có thể nó có liên hệ đến. Cũng không loại trừ khả năng đã từng có người giống chúng ta đến thế giới này từ rất lâu trước kia.”
“Quả thật, nếu thế thì họ có lẽ sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất của chúng ta.”
Đúng là với Tengai thì chẳng bao giờ có khái niệm “hội ngộ cố nhân”.
“Dẫu sao, tin tức về ‘Kỷ Nguyên Thất Lạc’ chỉ được đồn với nahu trong hoàng thất và các đền thờ. Tất cả đều như dự tính. Tiếp theo, tới lúc liên hệ với hoàng tộc rồi chăng?”
“…Ta hiểu rồi, theo ý Công chúa.”
Tengai hơi cúi đầu, rồi đổi chủ đề:
“Nhân tiện, bữa ăn ở khách sạn vừa rồi dường như Công chúa không tiêu hóa được. Giờ đã có sự đồng thuận từ guild, vậy tối nay tôi sẽ đi chuẩn bị ‘thực phẩm’ mà Người yêu cầu.”
A… đúng thật, nước sốt thì quá ngấy, gia vị thì nồng đến mức lấn át cả mùi thịt nướng, thành ra tôi chẳng thể ăn nổi nửa phần. Bình thường thì ramen xương heo tôi còn ăn hết được nữa là.
“Vậy sao? Vậy phiền ngươi chuẩn bị trước sáng mai nhé. Nhưng nhớ đừng quá tay.”
Nói thật, tôi vẫn có chút kháng cự với việc uống “thứ đó”. Nhưng dục vọng thể xác thì không sao ngăn cản được. Nên thay vì trực tiếp cắn vào cổ ai đó, tôi thỏa hiệp bằng cách để Tengai đi thu thập về.
“―Tất nhiên, tôi sẽ cẩn thận.”
Vừa dứt lời, bóng dáng Tengai liền biến mất.
“Thế thì… giờ nghĩ lại, không biết Joey thế nào rồi nhỉ?”
Trong màn đêm, là khi công chúa ma cà rồng có thể phát huy năng lực chân chính, bất giác tôi nhớ đến gương mặt đẫm nước mắt của Joey lúc chia tay.
◆◇◆◇
Joey vừa thở dài vừa bê chiếc khay cũ kỹ với phần cơm tối đạm bạc đặt trên, chậm rãi leo lên cầu thang về phòng mình trên tầng hai.
Trong đầu cậu vẫn văng vẳng sự việc đã xảy ra ở guild lúc chiều. Cảm giác bản thân vì thiếu hiểu biết mà khiến cô gái ấy gặp rắc rối khiến Joey lại thở dài thêm lần nữa.
“Chắc là… cô ấy ghét mình rồi…”
Dù chuyện đã qua rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại, cậu lại tự đấm bản thân đến mức bầm dập.
Thở dài đến chẳng nhớ nổi lần thứ bao nhiêu, Joey dùng chân đẩy cửa gỗ phòng mình, vì cái khóa ọp ẹp vốn chẳng mấy tác dụng, rồi bước vào.
“Chào mừng cậu về, Joey.”
Ngồi trên giường—chứ không phải ghế—là Hiyuki. Dù cô gái cất lời chào, Joey vẫn đứng chôn chân, không tài nào tin nổi vào mắt mình.
Chẳng khác gì một ảo ảnh do ánh trăng tạo nên, hay trò đùa nghịch của yêu tinh, hoặc là đầu óc cậu đã hóa điên rồi.
“Dù còn hơi sớm so với lời hứa, nhưng tôi thấy lo cho cậu, nên mong cậu thứ lỗi việc tôi đột nhập vào đây.”
Nghe tiếng nói quen thuộc, Joey cuối cùng cũng nhận ra đó là sự thật. Cậu vội đặt khay cơm xuống giường cạnh Hiyuki (vì chẳng có bàn), rồi vội vàng khóa cửa lại.
“C-cô, làm sao vào được đây?!”
Bỏ ngoài tai giọng run rẩy của cậu, Hiyuki chăm chú nhìn vào phần cơm tối, vẻ mặt đầy hứng thú.
“À, cửa sổ mở nên tôi vào thôi.”
Cô nàng vô tư đáp, mắt vẫn dán vào chén đĩa.
“Cửa sổ? Đây là tầng hai đó! Với lại, bộ dạng cô…”
Hiyuki mặc một chiếc váy ngủ đen dài đến mắt cá, khoác ngoài áo choàng lụa màu ngà. Trước dáng vẻ ấy, Joey không che giấu nổi sự ngượng ngùng. Nhưng Hiyuki lại chẳng mảy may để tâm, chỉ tay về bữa tối của cậu.
“Này này, cái này là gì thế?”
“Cái gì chứ, chỉ là cháo yến mạch thôi… cô chưa từng ăn sao?”
Thấy hỏi thêm cũng vô ích, Joey thở dài, trả lời qua loa.
“Ồ, ra đây là cháo yến mạch. Lần đầu tiên tôi nghe tên đấy. Cho tôi nếm thử được không?”
“Thì cũng được thôi, nhưng mà chẳng phải guild đã đặt phòng cho cô ở khách sạn rồi sao? Không ăn ở đó à?”
“Ừm? À, có chứ… tôi ở phòng quý tộc của khách sạn Ariana Palace, nhưng đồ ăn dở quá, gần như chẳng thể nuốt nổi.”
Vừa nói, Hiyuki thản nhiên xúc một thìa cháo ăn.
“―K-khoan đã nào. Nếu là 『Ariana Palace Hotel』 thật thì… tôi nghe nói ở đó một đêm bằng cả tháng lương của thường dân đó! Ấy thế mà cô còn chê đồ ăn ở đó dở sao…”
Không biết Hiyuki có nghe không, nhưng gương mặt thanh tú của cô nàng bỗng cứng lại, thìa cháo còn ngậm trong miệng. Sau khi nhai chậm rãi rồi nuốt xuống, cô mới khẽ thở dài.
“…Nếu so với đồ ăn ở lâu đài thì quả thật nó không. Nhưng mà, nếu so với thứ này, quá tệ.”
“―Thì, với những người nghèo như bọn tôi, đây là thức ăn duy nhất giữ cho cái bụng không rỗng. Muốn sống thì phải ăn thôi.”
Joey vừa giải thích vừa nhận lấy thìa cháo từ tay Hiyuki, húp sạch. Sau đó cậu phết bơ lên bánh mì, ăn kèm ít khoai tây và dăm miếng thịt xông khói.
“Ra vậy, toàn là tinh bột. Nếu không ăn rau thì không tốt cho cơ thể đâu.”
“Không sao, tôi thấy ngon miệng mà!”
Vì lý do nào đó, Joey lại có chút bực dọc. Hiyuki nghe xong lời cậu, đôi mắt chớp mở to, rồi cụp xuống đầy áy náy.
“…Đúng là tôi ích kỷ quá.”
“À, không, cô đâu có lỗi…”
Nhìn bóng dáng nhỏ bé càng thu mình lại, Joey bỏ dở bữa, cuống quýt tìm lời an ủi.
“―Xin lỗi. Vừa nãy tôi chỉ bực dọc thôi. Thực ra là… tôi thấy giữa chúng ta có một bức tường quá lớn, nên mới nản lòng.”
Lời cậu khiến Hiyuki nghiêng đầu khó hiểu.
“Làm gì có bức tường nào. Cậu sẽ cảm nhận được nếu tôi chạm vào thế này.”
Cô khẽ đặt lòng bàn tay lạnh buốt lên má Joey, rồi lập tức rụt về.
Hành động bất ngờ ấy khiến tim Joey đập loạn nhịp. Cậu lỡ miệng hỏi ngược lại:
“…Vậy, tôi có thể chạm vào cô không?”
“―Ưm… đ-được.”
Hiyuki đỏ mặt, nhưng vẫn khẽ gật. Joey chầm chậm đưa tay ra, do dự vì sợ làm cô tổn thương, nhưng cuối cùng cậu nắm lấy cánh tay gầy guộc kia.
“Vừa thanh mảnh, vừa mềm mại?! Bí quyết của cô là gì thế?”
“…Cậu thật sự không biết lựa lời sao.”
Hiyuki nhìn cậu với vẻ chán nản.
“Ờ thì… tại mấy nữ mạo hiểm giả hay gái làng trên đều rắn chắc hết…”
Joey vội vã giải thích, nhưng vẻ mặt Hiyuki chỉ càng thêm ngán ngẩm. Cậu đành xấu hổ buông tay.
“Đó là cánh tay của phụ nữ làm việc tay chân vất vả thôi. Với cậu có lẽ ít khi thấy, nhưng bình thường thì con gái sẽ thế này. Nếu muốn, lần sau cậu có thể thử chạm vào Mia, chắc cô ấy sẽ hiểu.”
“…Mia hả. Tôi nghĩ cô ấy chỉ sẽ chế giễu tôi thôi.”
“Cậu nghĩ sai rồi. Chẳng ai làm quá đến thế đâu. Có thể cậu thấy cô ấy hay gắt gỏng, hay cằn nhằn, nhưng tất cả đều vì lo cho cậu. Nếu muốn có người yêu hay vợ, hãy chọn một người như thế. Nhất là với cậu, vốn còn thiếu sót nhiều mặt, thì cô ấy hoàn toàn phù hợp.”
“Đó là chuyện của tôi! Với lại, sao một đàn chị như cô ấy lại phải quan tâm tới kẻ như tôi chứ.”
“Không hẳn. Tôi nghĩ chỉ là cậu quá cứng đầu thôi. Chỉ là trực giác của con gái thôi, nhưng có lẽ cô ấy từng chia tay người yêu từ rất lâu, rồi mang nỗi đau mất mát. Tôi thấy cô ấy đang tìm cách chữa lành vết thương ấy nơi cậu.”
“Linh cảm… phụ nữ?”
“Ừm~ cứ cho là vậy đi. Thôi chết, bữa tối của cậu nguội hết rồi. Tôi nên về thôi.”
Hiyuki vừa nói vừa liếc ra cửa sổ.
“Về? Đừng nói là nhảy cửa sổ…”
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt Hiyuki lóe sáng, ý thức của Joey nhanh chóng trôi đi―
“Ngủ ngon nhé, Joey. Hẹn gặp lại ngày mai.”
Joey giật mình ngẩng đầu, chắc chắn vừa nghe thấy giọng nói tạm biệt của Hiyuki. Nhưng căn phòng hoàn toàn vắng lặng, cánh cửa vẫn khóa chặt từ bên trong.
“…Chẳng lẽ vừa rồi là mơ?”
Vẫn còn bán tín bán nghi, Joey ngồi ăn nốt bữa cơm đã lạnh ngắt.
Dẫu vậy, những u uất ban nãy của cậu đã biến mất hoàn toàn. Đêm hôm đó, Joey ngủ một giấc thật yên bình, chẳng mộng mị gì.
Ghi chú tác giả:Tôi từng cân nhắc phát triển cốt truyện theo hướng hơi đượm buồn một chút, nhưng khi thử kết thúc theo kiểu đó thì Joey lại trở nên quá thảm hại.
Về phần quá khứ của Mia, năm 15 tuổi cô đã mất đi người yêu là một mạo hiểm giả đồng tuổi. Vì không muốn bi kịch ấy lặp lại lần nữa, nên khi thấy Joey với cái tính ngốc nghếch giống hệt, cô đã lo sợ.
Ngoài ra, nếu cho thêm nguyên liệu vào cháo yến mạch thì nó sẽ khá ngon, nhưng thứ Joey ăn chỉ là cháo nấu bằng yến mạch dại với nước mà thôi.
Thực đơn món ăn trong truyện được tham khảo từ bữa ăn của tầng lớp hạ lưu nước Anh những năm 1840.


0 Bình luận