Vol 1: Cõi Tái Sinh (Done)
Chương 6 - Cuộc gặp của các lãnh đạo
0 Bình luận - Độ dài: 2,480 từ - Cập nhật:
Á miêu tên Mia, đưa tôi vào phòng của hội trưởng.
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi ngoài dự tính, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên cảm giác khó tả.
Quay ngược thời gian một chút, thì mọi việc bắt đầu từ buổi họp bàn tròn ngày hôm qua. Khi ấy, Tengai giải thích rằng thế giới hiện tại chúng tôi đang sống khác với thế giới gốc.
“…Vậy thì sao?” Tôi đã buột miệng hỏi lại.
Tôi cứ nghĩ mình đã chết trong tai nạn, thế mà lại được tái sinh, hay hồi sinh, thành một nhân vật trong trò chơi mình từng chơi! Hơn nữa, độ chân thực này khiến tôi khó tin đây chỉ là một con game.
Đã là một thế giới khác rồi, nên khi thêm yếu tố “dị giới” vào nữa, thật lòng tôi chỉ thấy: “Thì sao nào?”
Nhưng… chết tiệt, hỏng rồi!
Tengai cùng mọi người thoáng ngẩn người, rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo, họ bỗng nở nụ cười rộng và cúi đầu thật sâu, như thể vô cùng xúc động.
“Đúng vậy! Công chúa hoàn toàn chính xác! Chúng thần tồn tại trong vũ trụ này là để phụng sự Người. Sứ mệnh duy nhất của chúng thần là bảo vệ người, nghiền nát mọi kẻ thù dị giới! Thần xin tạ lỗi vì đã quên mất chân lí này, đã để Người phải thấy bộ dạng hèn kém này!”
“Máu, thịt, linh hồn của chúng thần, tất cả đều thuộc về Công chúa! Chúng thần hiến dâng tất cả để nghiền nát những kẻ ngu muội dám chống lại Người!!!”
Đám thống lĩnh ma tộc lại hô vang lần nữa.
K-không ổn, nó đang quay về cái vòng lặp quen thuộc.
『Một thế giới xa lạ ư? Vậy thì chiếm lấy nó thôi. Rồi sẽ biết liệu loài người tồn tại thế giới này không』
Lại cái mô-típ này nữa!!
Không được, phải đổi hướng vấn đề. Tôi không muốn mình là người bật công tắc cho quả bom khiến thế giới này bốc hơi đâu.
“Nhưng đúng là thú vị, vì nền văn minh cũng như ngôn ngữ nơi đây lại giống với thế giới gốc.”
“Vâng, hiện tại bọn thần đang điều tra, nhưng tiếc là chưa có tiến triển rõ rệt. Thần thật hổ thẹn khi không thể đưa ra kết quả cụ thể. Hơn nữa, những kẻ như bọn thần vốn không giỏi kiểu việc này… đặc biệt là việc trà trộn vào loài người để dò xét…”
Nghe vậy, tôi chợt lóe lên ý tưởng. Đây rồi! Thời tới cản không kịp, làm sao tôi để vuột mất nó chứ?
“Ta hiểu rồi. Vậy thì để trực tiếp thăm dò sức mạnh của nhân loại và ma vật nơi đây, đích thân ta sẽ vi hành để xem có gì thú vị nơi này không”
“―C-cái gì?!”
Ba người ở gần tôi – Tengai, Mikoto, Utsuho – đều ngỡ ngàng đến chết lặng.
Chỉ có Kokuyou im lặng nhìn, ánh mắt cô ta rõ ràng đang phản đối kịch liệt điều tôi vừa nói.
“Các ngươi không cần lo. Ta từng sống trong thành phố loài người. Hơn nữa, ta luôn là tiên phong trong chiến trận, tự mình đi thì có gì là lạ?”
Như vậy, tôi có thể kéo dài thêm chút thời gian. Gặp hội trưởng công hội hay vua chúa đâu phải cứ muốn là được.
Về phần tôi, thì chỉ muốn tranh thủ trốn mấy anh bạn “quái vật” này một chút.
Trong lòng thì muốn hét lên “Hyahooo!” (trừ tôi ra thì chẳng ai trong mấy người này thấy vui vì điều đó cả).
“Nh-nhưng mà…”
“Được rồi, ta sẽ không đẩy mọi thứ đi xa quá. Mục tiêu của ta chỉ là xem xét năng lực của hội trưởng hay quốc vương rồi quyết định bước kế tiếp… Hay là, các ngươi nghi ngờ năng lực của ta?”
◆◇◆◇
Và rồi, sau tất cả chuyện này chuyện kia, giờ tôi đang ngồi trong phòng hội trưởng – người gần như là nhân vật quyền lực nhất ở thành phố Arla này… Game quá dễ.
『Quả nhiên là Công chúa của ta! Người đã dễ dàng thâm nhập vào tận sào huyệt đối phương. Thần, Tengai, muốn ca tụng người đến muôn đời!』
Mấy lời ca tụng dồn dập vang lên từ trong lồng ngực tôi, vì Tengai đang hợp nhất với tôi bằng chức năng đồng bộ thú cưng.
…Dù hắn nói “sào huyệt đối phương”, tôi cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào. Rõ ràng hắn chỉ muốn giết sạch tất cả thôi.
Một kẻ thật “yêu hòa bình”, nhỉ.
Trong mắt hắn, ngoại trừ đồng minh hay thuộc hạ của tôi ra, thì tất cả đều là kẻ thù.
Mà với kẻ thù thì chỉ có hai lựa chọn: bị quét sạch, hoặc bị nghiền nát.
Tôi muốn nhanh chóng sửa lại cái nhân sinh quan méo mó này của hẳn, nhưng nghĩ kỹ thì đây vốn là lý do hắn tồn tại.
Cố sửa đổi chẳng khác nào bắt một con chó đừng sủa.
『Tengai, lần này chúng ta chỉ để xem thực lực đối phương thôi. Đừng hành sự lỗ mãng.』
『VÂNG! Thần thề sẽ lấy tính mạng của mình ra để bảo toàn danh dự Công chúa!』
…Cái kiểu trả lời này hình như không giống như tôi nhắc nhở, mà là hắn đang thề 『Ta sẽ hóa kiếp bất kì ai dám xúc phạm Công chúa』 thì phải? Nhưng thôi, chắc do tôi nghĩ quá.
Phòng hội trưởng có bàn làm việc, giá sách, khu tiếp khách nhỏ phía trước. Bố trí gọn gàng hơn tôi tưởng.
Vừa bước vào, tôi thấy hai vệ sĩ lực lưỡng đứng hai bên cửa. Trước bàn làm việc có một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, cơ bắp rắn chắc, mặt có vết sẹo – trông chuẩn hình tượng hội trưởng.
Bên cạnh ông ta là một người đàn ông gầy, khoảng 35 tuổi, đeo kính – có vẻ là thư ký.
“Thưa hội trưởng, khách đã tới.”
Gật đầu với lời chào từ Mia, người đàn ông gầy kia tiến lên trước, cất tiếng đầu tiên cùng với một nụ cười:
“Rất hân hạnh được gặp quý cô đây. Ta là Collard, hội trưởng của Hội mạo hiểm thành phố Alra”
Người cơ bắp bên cạnh cũng tiến lên tiếp lời:
“Ta là phó hội trưởng, xưng là Gald”
Ồ, hóa ra lão mới là phó hội trưởng.
Có vẻ như mặt tôi hiện rõ mồn một những gì tôi đang nghĩ. Phó hội trưởng Gald bật cười lần đầu tiên.
“Cô nhầm rồi, tiểu thư. Công hội cũng có cả đống giấy tờ thủ tục, còn ta vốn là dân làm ruộng, giỏi lắm cũng chỉ phụ một tay thôi.”
“Không đâu, nói thật thì một kẻ trẻ tuổi tự phụ như ta thì không thể điều hành công hội nổi. Chính nhờ Gald mà ta mới làm hội trưởng được.”
“Ahaha.” Hội trưởng Collard cười gượng gạo.
Nếu chỉ dựa vào cảm giác, hẳn ta sẽ thấy thương cảm cho Collard.
Nhưng khi mở cửa sổ trạng thái, tôi biết ngay hắn chẳng lừa được ta. Collard vốn là pháp sư, nếu đánh nhau chắc sẽ dễ dàng áp đảo Gald.
Trước mắt, tôi cứ giả vờ thoải mái, ngồi xuống ghế tiếp khách.
Bên cạnh tôi là Joey, căng thẳng đến cứng đờ. Đối diện bên kia bàn đá cẩm thạch trắng là hội trưởng Collard và phó hội trưởng Gald.
“Vậy thì, thứ lỗi vì lời mời đột xuất. Hiện tại là về chuyện của tên nhóc này…”
“Joey.”
“…Đúng, yêu cầu của Joey.”
Mia nhanh chóng xen vào, bổ sung lời hội trưởng Collard.
“Chẳng lẽ tôi đã làm gì sai sao?”
Giả vờ ngây thơ, tôi hỏi lại như một đứa trẻ chẳng hiểu sự đời.
“Nghe đâu ủy thác của cô cho cậu ấy là hộ tống từ vùng hoang mạc phía tây đến thành Arla, rồi còn hướng dẫn quanh thành nữa… Cô định ủy thác này sẽ kéo dài bao nhiêu ngày?”
Tôi nhìn thẳng vào lão, nhún vai:
“Chắc tầm 2-3 ngày.”
“…Được rồi. Về chuyện đó, tiền thưởng cho việc này là 10 đồng vàng và 1 đồng cầu vồng đúng không?”
“Quá nhiều rồi!!”
Phó hội trưởng Gald gầm lên.
Joey ngồi cạnh run lẩy bẩy.
“Nhóc, cậu mới hạng F thôi phải không? Thưởng hạng đó bây giờ là…”
“Trung bình 2 đồng bạc, thêm phụ phí nữa thì nhiều nhất cũng khoảng 80 xu đồng.”
Mia bổ sung, Gald gật đầu lia lịa.
“Cậu hiểu không hả, nhóc?! 10 đồng vàng và 1 đồng cầu vồng! Với số tiền đó cậu mua được cả một lãnh địa nhỏ kèm đầy đủ người hầu kẻ hạ đấy!!”
“Ể… Eeeeeh…???”
Joey hẳn vẫn chưa tiêu hóa nổi, mồ hôi lạnh vã ra từ gương mặt tái mét, bị cấp trên mắng xối xả.
Hội trưởng Collard điềm tĩnh tiếp lời:
“Hơn nữa, việc này ảnh hưởng đến cả công hội. Một hành động liều lĩnh như thế sẽ gây rắc rối cho chúng ta. Nó sẽ tạo tiền lệ xấu, khiến uy tín công hội tụt dốc trong mắt xã hội. Người ta sẽ bàn tán về chuyện mạo hiểm giả công hội lừa gạt một tiểu thư ngây thơ để moi tài sản. Tin đồn chắc chắn sẽ lan truyền, và khi đến mức đó, e là chẳng tốt đẹp gì cho Joey cả. Cậu sẽ khó mà ở lại công hội, rồi sẽ có kẻ nhắm vào số tiền, tệ hơn nữa là cả tính mạng của cậu.”
Joey cuối cùng cũng hiểu ra, mặt cắt không còn giọt máu.
“Vậy nên, thay mặt công hội, ta mong Joey trả lại số tiền đã nhận cho tiểu thư, và tiểu thư hãy làm lại yêu cầu với mức thưởng công bằng. Ngoài ra, nếu vậy, tiểu thư có thể dùng cách thức yêu cầu chính thức của công hội để cộng điểm cho Joey. Nếu tiểu thư gặp rắc rối khi điền đơn, có thể gọi chúng ta để tham khảo, được chứ?”
“―C-cháu, ta sẽ trả lại! Cháu hoàn toàn không hề biết gì cả… H-Hiyuki, xin lỗi, tôi…”
Với gương mặt rơm rớm nước mắt, Joey luống cuống móc từ túi ra số tiền, đặt lên bàn. Lập tức, ánh mắt của Collard và Gald lóe lên tia sáng nguy hiểm khi nhìn thấy những đồng tiền lấp lánh với hoa văn phức tạp ấy.
“Joey đã hiểu ra. Còn tiểu thư thì sao?”
Collard vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng đến phút cuối. Suy nghĩ một chút, tôi đặt nắm tay lên cằm làm dáng trầm tư.
“Về phần ta, đã một lần nói ra lời. Nếu giờ nhận lại tiền, tức là ta tự nhổ lên danh dự của mình. Vì vậy, ta xin từ chối.”
Đàn ông không nói hai lời. Ở đây tuy chỉ là hủy bỏ giao dịch, nhưng vẫn vậy thôi.
Nghe tôi nói, Joey há hốc mồm, như cá thiếu dưỡng khí, sắp ngất đến nơi. Collard và Gald cũng đồng loạt lặng thinh, mặt đanh lại.
“…Không thể thay đổi được quyết định đó sao? Ta hiểu việc rút lời với thân phận của tiểu thư là chuyện hệ trọng, nhưng vì tương lai của cậu thanh niên này, xin tiểu thư nghĩ lại.”
『Đồ cặn bã! Dám từ chối lòng sự ban ân của Công chúa sao!』
Tôi lập tức phải ngăn chặn cái tên rồng đang nổi máu điên này.
『Đàm phán mới chỉ bắt đầu. Chuyện nhỏ nhặt thế này không đáng để nổi giận đâu, Tengai.』
“Hmmm. Nghe vậy thì quả thật ta cũng thấy khó xử. Nhưng để cậu ta chẳng nhận gì thì lại…”
“Nếu thế thì…”
Mia, từ đầu đến giờ vẫn im lặng, cuối cùng lên tiếng.
“Joey chưa từng được đào tạo chính thức về nghề mạo hiểm giả hay kiếm thuật. Vậy từ nay cậu ấy sẽ được phép học tại trường đào tạo chỉ định của công hội miễn phí. Ý tiểu thư thế nào?”
“Hử? Ý cô là sao?”
Gald nhíu mày khó hiểu.
“Cụ thể là thế này: vì tiểu thư không đồng ý nhận lại số tiền, nên khoản đó sẽ được gửi ký quỹ trong ngân hàng công hội. Tiền lãi từ đó sẽ không ít.
Để thay thế cho thù lao, Joey sẽ được sắp xếp học tại trường đào tạo của công hội đến khi thành thục. Học phí được chi trả từ tiền lãi.
Đến khi cậu ta trưởng thành — ừm, đạt hạng D đi — thì chúng tôi sẽ hoàn lại tiền cho tiểu thư. Liệu tiểu thư có thể chấp thuận điều kiện này không?”
“Ra vậy, không tệ đâu.”
Một thỏa hiệp không tồi. Mia quả là nhanh trí, thật đáng tiếc.
Hội trưởng Collard cũng gật đầu đồng ý:
“Chúng tôi không có ý kiến. Còn Joey thì sao?”
“T-tất nhiên, cháu đồng ý!”
“Nhóc, tuyệt đối không được lười biếng trong việc huấn luyện! Hãy chuẩn bị tinh thần đi!”
Joey gật đầu lia lịa trước lời quát của Gald.
“Vậy là vấn đề về thù lao đã được giải quyết ổn thỏa. Ta thấy yên tâm rồi. À, tiểu thư đã chọn chỗ nghỉ cho tối nay chưa?”
“Chưa.”
“Thế thì không ổn. Mia, làm phiền cô, hãy thu xếp chỗ ở cho tiểu thư.”
“―ẾH!?”
“Sao lại phản ứng thế, nhóc? Đừng nói cậu định dẫn tiểu thư vào cái khách điếm rẻ tiền nào đó nhé?”
“ẾH?! Ơ, không… không phải…”
Có vẻ Joey quả thật định làm vậy. Cậu ta cúi gằm mặt, lắp bắp.
“Cậu bị đần à! Định bảo vệ tiểu thư kiểu gì nếu dẫn cô ấy tới nơi nguy hiểm thế chứ!? Tuyệt đối không được! …Thôi đủ rồi. Tối nay, chỗ trọ của tiểu thư sẽ do Mia sắp xếp. Cậu về đi, ngày mai quay lại làm lại thủ tục yêu cầu!”
Nghe giọng gầm của phó hội trưởng Gald, Joey vội đứng lên, cúi đầu chào cả Collard lẫn Gald, rồi quay sang tôi từ biệt.
“Hẹn gặp lại, Hiyuki. Xin lỗi vì hôm nay. Ngày mai tôi nhất định sẽ dẫn cô đi khắp nơi.”
“Ừ, tôi mong chờ đó.”
Joey cúi đầu thêm lần nữa, rồi rời đi cùng Mia — người chịu trách nhiệm sắp xếp chỗ trọ cho tôi.
Khi cả hai đã hoàn toàn khuất bóng, phó hội trưởng Gald đứng lên, khóa cửa phòng từ bên trong.
— Được rồi, cuối cùng cũng đến lúc đi vào chuyện chính…


0 Bình luận