Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi nhận ra rằng mình bị ốm.
Tôi không có nhiệt kế, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự khó chịu lan khắp toàn thân. Việc đứng lên thôi cũng rất khó khăn.
Khi tôi đi lấy nước từ tủ lạnh, tôi mới nhớ ra mình để quên đồ mua hôm qua trong phòng chị Tenjou.
Phát hiện này đã hạ gục tinh thần tôi.
Tôi phải chấp nhận sự thật thôi. Tôi đã bị cảm lạnh rồi.
Sau khi giải quyết cơn khát, tôi quay lại giường và chuông điện thoại tôi reo.
“Alo?”
[Ôi chà, cuối cùng cũng bắt máy.]
Một giọng nói châm chọc đến từ bên kia đầu dây.
“Akira à?”
Tôi không ngờ cô ấy sẽ gọi điện cho mình.
[Cậu tỉnh chưa vậy?]
“À, đến giờ gọi điện buổi sáng rồi sao…”
Nhìn vào đồng hồ treo tường trong phòng, tôi thấy mình đã trễ giờ gọi điện buổi sáng từ lâu.
[Hiếm lắm cậu mới không gọi điện buổi sáng đó. Cậu ngủ quên à?]
“Cậu có thể tự thức dậy rồi nên tớ cũng không cần gọi nữa.”
[Ha. Vậy tớ sẽ nhân cơ hội này than phiền với Nishiki vì đã quên mất cuộc gọi]
“Ừm. Lỗi của tớ thật.”
[Nishiki? Giọng cậu nghe tệ quá. Cậu bị bệnh hả?]
“Ừm, có vẻ như tớ bị cảm rồi. Hơi nặng một chút nên tớ sẽ nghỉ học vào hôm nay.”
Tôi chắc chắn không thể đến trường trong tình trạng này. Sẽ thật tệ nếu tôi cưỡng ép bản thân quá mức và lây bệnh cho cô giáo đứng trước mặt tôi.
“Tớ xin lỗi, nhưng cậu có thể nói với cô Tenjou rằng tớ không đi học hôm nay được không?”
Tôi thấy thật tệ khi nhờ Akira, nhưng cô ấy là người duy nhất mà tôi có thể nhờ vả.
[Cũng được.]
“Cảm ơn cậu.”
Thật may là cô ấy dễ dàng đồng ý.
Sau sự cố tối hôm qua, tôi cảm thấy thật khó để gửi tin nhắn cho chị Tenjou. Nhất là vào lúc này, việc tôi xin nghỉ như một lời biện minh trắng trợn vậy.
Càng nghĩ, tôi càng thấy tội lỗi.
[Nhưng cậu thật sự ổn không đó?]
“Hôm nay, cậu tốt bụng quá. Tớ hy vọng cậu sẽ luôn như vậy.”
[Bớt nói nhảm và nghỉ ngơi đàng hoàng đi. Bố mẹ cậu biết chuyện này chưa?]
“Tớ sống một mình nên họ không biết đâu.”
[Ồ, thật vậy à…]
Akira bỗng nhiên im bặt.
“Akira?”
[Cậu muốn tớ ghé qua và chăm sóc không?]
Nghe câu này, tôi tưởng mình bị ảo giác vì bệnh.
“Akira…cậu quả nhiên là một người tốt nhỉ.”
[Này, ai mà không lo lắng cho người bệnh chứ.]
“Tớ chỉ bị cảm lạnh thôi, ngủ cái là hết rồi. Cậu không cần lo cho tớ đâu, cậu sẽ bị trễ học đó.”
[Nếu bệnh của cậu trở nặng thì cậu hãy báo tớ. Tớ sẽ mua đồ cho.]
“Có cậu quan tâm là tớ mừng rồi. Cảm ơn cậu.”
Sau cuộc gọi điện, tôi vì mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Tôi ngủ, đi vệ sinh, uống nước, và lại đi ngủ, lặp đi lặp lại vài lần.
Ngay cả vậy, căn bệnh của tôi cũng không biến mất. Mấy giấc ngủ của tôi bị nông đến nỗi tôi nửa mê nửa tỉnh.
Tuy nhiên, tôi biết là tôi đang mơ khi một người không nên ở đây lại xuất hiện. Và đó là về một sự kiện trong quá khứ mà tôi không thể thay đổi được nữa.
Dù tôi có cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể quên được.
Người ấy là lí do vì sao tôi chọn cách sống một mình và tự lập.
Người con gái đáng yêu đã thủ thỉ khóc trong vòng tay tôi từ cuộc tái hôn của mẹ tôi.
“Em không muốn làm em gái của anh Yuu đâu!”
Tôi và em ấy là hai người khác huyết thống nhưng lại trở thành anh em sống chung một mái nhà. Thế mà, người mà tôi coi là em gái sau khi trở thành một gia đình, lại ước gì chúng tôi chỉ là người lạ.
Tôi sẽ hạnh phúc biết bao nếu em ấy có thể đáp lại tình cảm chân thành của tôi.
Em ấy là một người đẹp trong mắt vô số người, và đương nhiên, tôi cũng quý em ấy. Vì em ấy rất quan trọng với tôi, việc giúp đỡ em ấy khi em ấy gặp rắc rối là điều hiển nhiên.
Ít nhất thì đó là những gì tôi nghĩ.
Tình cảm mà em ấy dành cho tôi lại khác xa với tình cảm gia đình. Nó gần giống tình yêu nam nữ hơn.
Nhận ra cảm xúc của em ấy, tôi không thể ở bên em ấy nữa. Bên cạnh đó, thứ tình cảm đó sẽ phá hỏng hạnh phúc mới của mẹ tôi mất.
Thành ra, tôi chọn cách tách bản thân khỏi gia đình.
Tỉnh lại từ giấc mơ, tôi nhìn lên trần nhà của căn phòng mà mình đang thuê. Căn bệnh của tôi vẫn chưa thuyên giảm.
Từ lúc tôi bắt đầu sống tự lập, tôi nghĩ mình đã rất cẩn thận với sức khỏe bản thân rồi.
Mỗi khi tôi bị bệnh như thế này, cảm xúc cô đơn khi sống một mình lại bám lấy tôi. Cảm giác cô đơn trở nên quá sức chịu đựng, đè nặng lên cơ thể và tâm trí yếu ớt của tôi.
“...”
Khát nước, tôi với tay lấy chai nước mà tôi đã đặt gần gối.
Do tôi không còn đồ dự trữ, tôi đã thức dậy vào buổi trưa và đi ra máy bán hàng tự động gần nhất để mua một chai nước giải khát.
Tủ lạnh của tôi cũng không còn gì nhiều.
Không còn sức để đứng trong bếp nữa, tôi đành phải uống nước.
*Bộp*
Lúc này, tôi cho rằng âm thanh mà mình vừa nghe là tiếng của chai nước bị rơi xuống sàn. Tuy nhiên, tôi đã quên mất là mình đã uống hết chai nước rồi.
Tôi chỉ nghĩ, giờ sẽ không có ai giúp mình cầm chai nước lên hết, và tôi cũng không có đủ năng lượng để đi đến tủ lạnh lấy thêm nước.
Tôi miễn cưỡng ép bản thân ngủ bằng cách nhắm mắt.
“Em khát nước không? Chị sẽ đi lấy nước cho em uống.”
Nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ đáng lẽ không nên ở đây, tôi nghĩ mình vừa bị ảo giác nữa rồi.
“Em mở miệng được không? Đây, chị sẽ mở nắp chai cho em.”
Tôi nghe theo chỉ dẫn và một dòng nước lạnh chạy vào trong miệng tôi. Cảm giác nước lan tỏa khắp cơ thể thật dễ chịu.
“Em muốn uống thêm không?”
Với cái cổ họng không còn khát khô, tôi đáp lại câu hỏi bằng một tiếng “Không”.
“Vậy thì tốt. Nếu em muốn uống thêm thì cứ nói chị nhé, Yuunagi.”
“...Hả, cô Tenjou?”
Sau khi chớp mắt vài lần nữa, tôi thấy khuôn mặt của Tenjou Reiyu sát bên mình. Cảm giác về thời gian của tôi đã phai mờ do tôi đã dành cả ngày trên giường.
Dựa vào ánh nắng len lỏi qua khe màn cửa sổ, tôi có thể đoán được đây là xế chiều.
Vào thời gian này trong tuần, Tenjou Reiyu không nên đến phòng tôi chứ.
Vậy điều này nghĩa là—
“Chắc mình đang mơ rồi…”
“Đây là hiện thực. Em cảm thấy thế nào rồi? Em bệnh nặng không? Nhiệt kế của em đâu?”
Tràn đầy sức sống, phong cách trò chuyện của cô ấy vẫn ở chế độ cô giáo Tenjou dạy học trên trường.
Điều này khiến tôi cảm giác thiếu chân thực một cách kỳ lạ.
“...Em không có nhiệt kế.”
Tôi đáp lại lời cô ấy.
“Vậy để chị kiểm tra nhiệt độ của em.”
Cô ấy đặt tay lên trán tôi. Lòng bàn tay lạnh của cô giáo thật dễ chịu và giúp cho cái đầu óc mơ màng vì bệnh của tôi tỉnh hơn một chút.
“Hả, chị là thật…?”
Chị Tenjou đang khuỵu gối bên giường tôi là thật.
“Đừng có cưỡng ép bản thân nói chuyện khi bệnh.”
“Chẳng phải chị nên dạy học vào lúc này à?”
Giờ này, cô ấy phải luyện tập cho câu lạc bộ bơi lội mới đúng.
“Chị đã đưa sách hướng dẫn cho câu lạc bộ và nhờ một giáo viên khác dạy giùm rồi.”
“Nhưng chị vào phòng em bằng cách nào vậy?”
“Cửa phòng em không khóa nên chị cứ đi thẳng vào thôi. Chị xin lỗi.”
Chị Tenjou bình tĩnh giải thích như thể đó là chuyện nhỏ. À, hình như tôi quên khóa cửa sau khi đi mua nước vào buổi trưa.
“Sao chị đến đây vậy?”
“Chị đến là vì chị lo cho em, nên chị muốn chăm sóc em. Thế thôi.”
“Nếu em là chị, em sẽ vì ngại mà không đến đây.”
Do đầu tôi không hoạt động được vì bệnh, tôi nói thẳng ra tất cả những gì mình nghĩ.
“Điều khoản thứ hai của Thỏa Thuận Hàng Xóm: ‘Nếu một bên gặp rắc rối, bên còn lại phải lập tức giúp đỡ người đó’. Đó chính là thứ mà chúng ta đã lập ra mà.”
Chị Tenjou thành thật nói.
“...Em tưởng nó sẽ bị vô hiệu hóa vì chuyện tối qua chứ.”
“Không có đâu. Nếu thiếu em thì chị sẽ chết mất.”
“Chị lại phóng đại nữa rồi.”
Tôi cố gắng cười cho qua câu đùa của chị Tenjou nhưng không có tác dụng. Cô ấy nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho tôi, và thú nhận một cách chân thành nhất có thể:
“Dù cho Thỏa Thuận Hàng Xóm bị vô hiệu hóa, chị vẫn có thể sống và em cũng vậy. Nhưng thiếu em, chị sẽ không còn hạnh phúc như hiện tại nữa.
Đây không chỉ là mấy vấn đề đơn giản như có người nấu ăn giùm hay giúp việc nhà. Mà là việc nhận ra rằng có người để mình quan tâm, dù là những ngày bận rộn, vẫn là một niềm vui. Đây là thứ chị đã học từ em, hàng xóm của chị. Nên em đừng coi bản thân như một gánh nặng và hãy dựa dẫm vào chị đi, Yuunagi.”
“Chị Tenjou. Em xin lỗi vì đã bị bệnh. Em hy vọng chị sẽ ở bên em.”
Tôi thú nhận điểm yếu của mình trước mặt cô ấy.
“Em không cần phải xin lỗi. Bên cạnh đó, chị mới là người cần xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua! Em tha thứ cho chị được không?”
“Chị Tenjou, em thấy chị như một nữ thần khi chị vội vã đến chăm sóc em khi bị bệnh. Em nghĩ em lại phải lòng chị rồi.”
“Được rồi, em hãy bỏ qua vấn đề ngày hôm qua đi! Người bệnh thì phải nghỉ ngơi mới đúng!”
Chị Tenjou nói thật nhanh rồi đứng dậy bên cạnh giường.
“Chị đã để đồ em mua vào ngày hôm qua vào tủ lạnh rồi. À và cho chị mượn bếp nhà em để nấu ăn nha.”
“Được không chị?”
“Em cứ thư giãn và để bản thân nghỉ ngơi ít nhất lần này đi.”
Khi nói, phong thái người lớn của cô ấy không hề gượng gạo mà rất tự nhiên.
“Em cảm ơn chị.”
“Không sao, em cứ nghỉ ngơi đi. Chị sẽ đánh thức em sau khi nấu ăn xong, được chứ?”
“Dạ, em chỉ uống nước từ sáng đến giờ nên em cũng đói rồi.”
“Em ăn cháo được không?”
“Em đang có khẩu vị, em muốn ăn thứ gì đó no hơn như mì udon[note80214].”
Tôi thành thật nói món tôi muốn ăn vào hiện tại.
“Được. Vậy chị sẽ nấu mì cho em ăn.”
Mỉm cười, chị Tenjou đi vào bếp.
Cảm giác an tâm từ một người thứ hai trong nhà khiến tôi cảm thấy thoải mái. Và âm thanh nấu ăn từ bếp thì lại dễ chịu đến lạ thường. Tiếng nước chảy và tiếng dao cắt nhịp nhàng như nhạc nền, nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ.
***
Chị Tenjou nấu ăn rất giỏi.
Như những gì cô ấy nói, cô ấy rất tài năng nhưng vì thời khóa biểu bận bịu mà cô ấy mới không có thời gian làm việc nhà.
Tô mì udon được nhồi vô số nguyên liệu, sợi mì thì được nấu mềm cho dễ nhai, còn nước mì thì giàu chất dinh dưỡng từ nhiều nguyên liệu và dashi[note80215], tạo nên hương vị nhẹ nhàng.
Do tôi đã đổ mồ hôi sau khi ngủ nên vị mặn trong món ăn càng khiến tôi cảm thấy ngon miệng hơn.
“Đồ ăn như thế nào em?”
“Ngon lắm ạ.”
“Vậy thì tốt, nếu không chị sẽ không yên tâm cho đến khi em khỏe lại đâu.”
“Tài nấu ăn của chị Tenjou đã cứu sống em đó.”
Tô mì mà chị Tenjou nấu rất ngon và tôi đã no bụng nhờ nó. Sau bữa ăn, tôi uống thuốc cảm và đã cảm thấy khỏe hơn nhiều.
“Hình như em đổ mồ hôi sau khi ăn rồi. Em muốn chị lấy khăn lau không?”
“Chắc không cần đâu, em thấy khỏe hơn rồi, nên em tính đi tắm.”
“Em không sợ mình sẽ ngất trong nhà tắm à?”
“Em sẽ không ngâm mình trong bồn tắm, nên sẽ ổn thôi.”
Nhờ vào chị Tenjou, tầm mắt của tôi đã rõ hơn hồi chiều và tôi đã có thể đi lại vững vàng.
“Em tự tắm cho bản thân được không, hay em cần chị giúp?”
“Em đâu phải con nít đâu, nên chị không cần lo.”
“Hừm, vậy em chờ một chút.”
Nói rồi, chị Tenjou lập tức chạy về phòng cô ấy vì lí do gì đó.
“?”
Mặc dù bữa ăn đã giúp tôi tỉnh lại phần nào nhưng tôi vẫn muốn rửa sạch mồ hôi và đi ngủ.
Do tôi nghĩ rằng cô ấy đã đi về luôn và không cần đợi nữa, tôi bước vào phòng tắm.
Bên dưới vòi sen, tôi cảm nhận dòng nước ấm dễ chịu và hơi nước xông phòng tắm một màu trắng xóa.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Cho rằng vì bệnh mà nghe nhầm, tôi lờ nó đi và bắt đầu tắm rửa.
"A, em đã vào phòng tắm rồi. Chị đã bảo em chờ mà."
"Hả, chị Tenjou!? Tại sao chị lại mở cửa!?"
Tôi quay lại trong sự ngạc nhiên và thấy cô ấy chỉ quấn mỗi khăn tắm quanh người.
Thấy vậy, tôi đóng băng tại chỗ.
“Chị sẽ chà lưng cho em nha."
Chị Tenjou bình tĩnh nói.
Mái tóc dài của cô ấy được buộc lại để giữ cho nó không bị ướt. Bên cạnh chiếc khăn tắm được quấn quanh người từ ngực trở xuống, chị Tenjou còn cầm một chiếc khăn nhỏ trên tay.
Mặc dù chỉ có vai và xương đòn của cô ấy lộ ra, như thế đã quá gợi cảm đối với một thanh niên như tôi rồi.
"Hảaa!?"
Tôi hét lên mặc kệ bản thân khó có thể lên giọng khi cảm.
“Chị muốn xin lỗi cho ngày hôm qua."
"Kệ đi chị! Bữa ăn hồi nãy là đủ rồi!"
"Nhưng chị vẫn còn cảm thấy có lỗi mà."
Mặc kệ sự bối rối của tôi, cô ấy bước vào phòng tắm.
“Làm ơn, chị hãy rời khỏi đây đi!”
“Em không cần ngại vì mình bị bệnh đâu.”
“Dù em cảm hay không thì chuyện này cũng không được!”
“Chuyện gì không được?”
Chị Tenjou bối rối nghiêng đầu.
“Nó không đứng đắn, lí do đó!”
Không thể đối mặt với cô ấy, tôi quay lưng đi và đứng sát bên tường.
“Cái gì mà không đứng đắn?”
“Việc chị khỏa thân ấy!”
Do tiếng vòi hoa sen, tôi không thể nghe tiếng bước chân của cô ấy đang tiến lại gần.
“Nhưng chị có khỏa thân đâu?”
Chị ấy thì thầm bên tai tôi. Hành động này như một lời dụ dỗ ngọt ngào đối với tôi vậy.
Tôi vô thức nuốt nước bọt. Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi như một tia điện. Lý trí của tôi như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Trong khoảnh khắc im lặng đó, trộn lẫn bối rối và mong đợi, chị Tenjou coi phản ứng của tôi như một lời đồng ý.
“Chị muốn em khỏe hơn nên chị đặc biệt chiều em lần này đó.”
“Dừng lại đi, chị Tenjou!”
Nghe vậy, tôi lập tức quay lại để ngăn cản cô ấy.
“Ta-đa!”
Cô ấy vui vẻ cởi chiếc khăn tắm đang mặc ra.
“...Đồ bơi?”
Bên dưới khăn tắm không phải là một cơ thể trần truồng… mà là một bộ đồ bơi.
Chị Tenjou đang mặc một bồ đồ bơi thi đấu.
Tôi biết kiểu thiết kế này. Đây là bộ đồ bơi mà chị Tenjou treo trong phòng tắm trong sự cố con G.
Lấy lại bình tĩnh, tôi nhìn cô ấy thật kỹ.
Đáng ra tôi đã có thể thấy sợi dây áo trên vai cô ấy, nhưng tôi đã quá vội vàng và không nhìn rõ chúng.
“Nếu như đi tắm thì đồ bơi là lựa chọn tốt nhất, đúng không?”
“Không hề!”
Hiệu ứng hình ảnh quá mạnh, đến nỗi tôi cảm thấy như nó có thể xua tan cơn cảm lạnh của mình.
Có vẻ như cô ấy đã cố tình mặc đồ bơi để giúp đỡ tôi. Quả nhiên, sự tốt bụng của Tenjou Reiyu là vô bờ bến mà.
“Em đừng có to tiếng, em vẫn còn đang bệnh đó.”
“Em la lên là vì ai đó đang mặc một thứ cực kỳ kích thích đó.”
“Đây chỉ là đồ bơi thôi, và chị cũng không có khỏa thân nên an toàn nhé.”
Cố vấn của đội bơi lội tự tin và cởi mở khoe vóc dáng tuyệt đẹp của mình trong bộ đồ bơi. Do chị Tenjou mặc nó hàng ngày và tự tin vào vóc dáng của mình, cô ấy chỉ hơi xấu hổ khi xuất hiện với bộ dạng này.
Tuy nhiên, đối với một học sinh trung học như tôi, mặc đồ bơi cũng gần giống như khỏa thân.
Hơn nữa, bộ đồ bơi thi đấu được thiết kế vừa vặn và tôn lên đường nét cơ thể của cô ấy.
Hơi nóng của phòng tắm nhuộm đỏ má của chị Tenjou, mồ hôi lấp lánh từ trên ngực chảy xuống khe ngực, và đôi chân dài của cô ấy lộ ra.
Chị Tenjou trông cực kỳ gợi cảm và tôi không biết phải nhìn đi đâu. Tuy nhiên, đôi mắt của tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Tôi biết là cô ấy có một thân hình rất đẹp ngay cả khi mặc quần áo, nhưng tôi không ngờ là nó đẹp đến dường này.
Nhìn vào cô ấy, tôi không nói lên lời.
Tiếng vòi hoa sen là âm thanh duy nhất vang vọng trong phòng tắm.
“Yuunagi, em nhìn nhiều quá đó.”
“Ể!? E-Em xin lỗi.”
Tôi quay mặt đi và nhận ra rằng tôi mới là người đang khỏa thân.
Hơn nữa, vì một phản ứng sinh lý, tôi nhận ra rằng một bộ phận trên cơ thể tôi đang trong tình trạng khẩn cấp.
Hoảng loạn, tôi lập tức ngồi xuống chiếc ghế nhỏ và cuộn người lại.
Chị Tenjou nói, “Vậy chị giúp em tắm đây. Chúng ta bắt đầu từ việc gội đầu ha?” và bắt đầu giúp tôi.
Đến lúc này, tôi nhận ra rằng cô ấy sẽ không rời đi cho đến khi hoàn thành được mục tiêu.
Không có sức để phản kháng, tôi đành cam chịu và cố gắng giữ im lặng.
Chị Tenjou quỳ xuống phía sau tôi và bắt đầu thoa dầu gội lên tóc tôi. Cái cách chị ấy mát xa đầu tôi thật sự rất thoải mái.
“Đầu em có bị ngứa chỗ nào không?”
“Dễ chịu lắm.”
“Giọng em nghe căng thẳng vậy?”
“Vậy ạ.”
“Em giận hả? Chị chỉ muốn em cảm thấy thoải mái thôi mà.”
“Đây chẳng khác nào là thử thách dành cho em cả.”
Có vẻ như cả thiên đàng và địa ngục đều đang cùng nhau chống lại tôi.
Tình huống này còn tệ hơn lúc tôi đè cô ấy trên giường vào tối qua. Cô ấy, lợi dụng lúc tôi yếu đuối, lại bình tĩnh và điềm tĩnh đến bất ngờ.
“Thật ra, chị thấy chuyện này khá là vui á.”
Sự đau khổ của tôi là niềm vui của cô ấy. Tôi có thể thấy nụ cười tinh nghịch của chị Tenjou được phản chiếu trong gương.
“Thật bất công khi chị là người duy nhất được hưởng thụ đó.”
“Em nói cứ như chị đang bắt nạt em vậy.”
“Em cảm thấy như bị tra tấn.”
“Ahaha. Để chị xả nước và rửa bọt xà phòng nào.”
Mặc kệ cảm nhận của tôi, cô ấy cười cho qua chuyện và dùng vòi tắm để rửa bọt xà phòng.
Tôi lau nước khỏi mặt mình và đẩy tóc lên, rồi sau đó thành thật kể lại cảm nhận của mình về tình hình hiện tại.
“Chị biết không, đồ bơi có thể nhìn khiêu gợi hơn cả khỏa thân đó.”
“Vậy em thích ngắm đồ bơi hả?”
“Không phải.”
“Người ta hay mặc đồ bơi khi đi biển hoặc ở hồ bơi mà. Em không thể thấy tất cả những tình huống như vậy đều khiêu gợi đâu nhỉ.”
“Đúng là đồ bơi không phải lúc nào cũng khiêu gợi, nhưng chị đang xem nhẹ phản ứng của một thằng con trai đó.”
Trong khi nói, chị Tenjou bôi xà phòng tắm vào khăn và chà lưng tôi, bắt đầu từ vai xuống cánh tay tôi. Rồi khi đến chỗ xương đòn của tôi, tay cô ấy lập tức dừng lại.
“Chị xin lỗi nhưng em có thể tự chà phía trước của mình, được không?”
“Em thì muốn chị đừng có nhìn em từ phía trước.”
“Tại sao?”
Câu hỏi của chị Tenjou hoàn toàn bộc lộ ra sự ngây thơ của cô ấy.
“Vì em không giấu được bằng chứng rằng em là đàn ông.”
“Ể? Hả? Kể cả khi em bị bệnh cũng được hả?”
Tại sao cô ấy lại hạ cảnh giác vì tôi bị cảm chứ!?
Bảo sao cô ấy lại dám mặc đồ bơi vào phòng tắm.
Cái này là thiện chí vô tư hay ngây thơ thiếu hiểu biết đây?
Hẳn là cô ấy quên mất chuyện này rồi. Dù chúng tôi là cô trò, sự thật rằng chúng tôi là một người đàn ông và một người phụ nữ vẫn luôn ở đó.
“Cảm ơn vì chuyến ghé thăm của cô giáo, em đã khỏe lại rồi––”
“Thật hả?”
Trước khi nhận lấy chiếc khăn tắm, tôi tóm lấy cổ tay của chị Tenjou. Tôi kéo cô ấy lại gần và cảnh báo với hai khuôn mặt đối diện nhau.
“Nếu em không bệnh thì em đã không thể kiềm chế bản thân được rồi.”
“N-Này, em có ánh mắt như dã thú vậy.”
“Đó là vì cô giáo gợi cảm quá đó.”
“Em quên là em nhỏ hơn chị hả?”
“Tuổi tác không quan trọng. Chị nên chuẩn bị trước khi thời điểm đó đến đi.”
Tôi nói trong khi nhìn thẳng vào cô ấy.
Nhận ra sự bất cẩn của mình, mặt cô ấy ửng đỏ.
Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được biểu cảm của Tenjou Reiyu vào lúc này.
Giờ đây, chị Tenjou hồn nhiên đang xấu hổ vô cùng, cô ấy nhận ra rằng có nhiều thứ để một nam, một nữ làm ở đây.
Trong một không gian hẹp, một nam một nữ gần như khỏa thân đang dựa vào nhau.
Chuyện đó vẫn chưa diễn ra là vì cả hai vẫn đang kiềm chế thôi.
“A, chị thấy nóng quá, chị đi trước đây.”
Cô ấy đứng dậy và chạy ra khỏi phòng tắm.
Sau khi tôi tắm xong và thay một bộ đồ ngủ mới, chị Tenjou vẫn ở trong phòng tôi.
Cô ấy đã thay bộ đồ mặc ở nhà mà tôi đã thấy trước đó và đang ngồi xếp bằng trên thảm, ôm chặt đầu gối như thể để tự bảo vệ mình.
Khoan đã, lẽ nào chị Tenjou đã thay đồ ở trong phòng tôi à? Cô ấy đã trần truồng trong không gian sống của tôi ư?
“...”
Không ổn rồi, sau khi nhìn thấy cô ấy mặc đồ bơi, trí tưởng tượng của tôi về cơ thể khỏa thân của cô ấy đã bay cao thật là cao.
Tối nay, tôi sắp có cả tá giấc mộng kỳ quái đây.
Sau khi tắm xong, tôi và cô ấy đều xấu hổ.
“Em thấy thoải mái hơn chưa? Hay em vẫn cảm thấy khó chịu? Em nhớ uống đủ nước đó.”
Chị Tenjou chủ động lên tiếng.
“Em bất ngờ là chị vẫn chưa chuồn về nhà.”
“...Chị không thể để người bệnh ở nhà một mình được.”
Lý do của chị ấy nghe có hơi bướng bỉnh.
“Em cảm ơn chị. Em nghĩ thuốc đã có tác dụng và em cảm thấy khỏe hơn rồi.”
Cùng lúc này, tôi tìm thấy một hộp nhựa lạ trong tủ lạnh khi đang đi tìm nước giải khát. Nó là một cái hộp to được đổ đầy thứ gì đó màu nâu.
“Chị bỏ nó vào đây hả?”
“Đó là Nikujaga[note80216]. Chị đã nấu và đem cho em đó”, cô ấy ngượng ngùng đáp.
“...Chị Tenjou, chị đang tìm cơ hội để làm lành cho tối qua, đúng không?”
“Chị chỉ giữ lời hứa lúc tụi mình ở siêu thị thôi mà!”
“Nếu thế thì em sẽ ăn nó ngay đây. Cảm ơn vì bữa ăn.”
Tôi mở nắp hộp và ăn thử một miếng.
“Ôi, hương vị đậm đà và ngon quá. Chị Tenjou, chị rất giỏi nấu ăn, đúng không?”
“Này, đừng có vô duyên như vậy! Đã là người bệnh thì nhanh đi ngủ và tránh bị bệnh thêm đi.”
Cô ấy vỗ lên giường để thúc giục tôi đi ngủ.
“Vậy em sẽ để dành cho ngày mai.”
“Em ăn ngon miệng và vẻ mặt của em nhìn tốt hơn rồi, chắc ngày mai em sẽ khỏe thôi. Tuy nhiên, em vẫn phải nghỉ thêm một ngày để đề phòng, hiểu chưa?”
“Dạ em hiểu rồi.”
Tắt đèn xong, căn phòng tối chỉ còn ánh sáng từ đèn đường bên ngoài.
Chị Tenjou thì quan sát tôi như một thiên thần hộ mệnh cho đến khi tôi nằm lên giường.
“Ừm, chị Tenjou. Hôm nay là thứ hai, em khỏe rồi nên chị đi về đi.”
“Vẫn chưa tới chín giờ nên chị vẫn còn thời gian. Nếu em thấy phiền thì chị sẽ đi về.”
“Ban ngày em đã ngủ đủ rồi, giờ ngủ hay không cũng không quan trọng.”
“Nếu vậy thì chị sẽ ở lại lâu thêm một chút.”
Cô ấy cũng ngồi trên sàn, nghiêng người dựa vào giường.
Quay mặt qua, tôi có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tenjou Reiyu bên cạnh mình.
“Chị ngồi gần như vậy coi chừng bị lây bệnh đó.”
“Nếu em khỏe hơn khi lây bệnh cho chị thì cũng được.”
“Nếu chị bị bệnh thì tất cả đều là vô nghĩa thôi.”
“Cũng đúng, nhưng hồi nãy chúng ta gần gũi nhau hơn mà.”
Chị Tenjou lẩm bẩm như thể cô ấy đang nói với bản thân.
“Hành động hồn nhiên và gần gũi của một người phụ nữ có thể là vũ khí chết người đối với một người đàn ông. Nó sẽ khiến người đàn ông rơi vào lưới tình trước người phụ nữ ấy vì hiểu lầm, nhất là khi đó là người mà người đàn ông thầm mến.”
Tôi nhìn lên trần nhà mà nói.
“Nè Yuunagi, gu của em là gì vậy?”
Chị Tenjou cẩn thận hỏi.
“Một bà chị phòng bên. Cô ấy ngốc lắm nên em không thể để cô ấy một mình được.”
“Gu của em lạ thật đấy, thích người lớn hơn mình.”
Khi nói, có một sự rung động nhẹ trong giọng chị Tenjou.
“Không hẳn, chỉ là người mà em thích vô tình lớn tuổi hơn em thôi.”
“Chẳng phải sẽ dễ hơn nếu như em yêu một người cùng tuổi sao?”
“...Và người em thích lại là kiểu người mà xã hội khuyên đừng có dính dáng tới.”
“Thế thì em đang lãng phí thời gian rồi.”
“Không sao cả. Cô ấy đủ quan trọng để em yêu mọi thứ của cô ấy rồi. Em rất mong chờ lời đồng ý từ cô ấy.”
Duy trì mối quan hệ hiện tại cũng được. Kể cả khi người ngoài chê bai, đây vẫn là lựa chọn đúng đối với tôi.
Tôi đã tự nguyện lựa chọn điều này.
Sự dũng cảm để không tiến quá xa, sự quyết tâm để không bỏ cuộc, và sự kiên nhẫn để không vội vã.
Tôi muốn trân trọng khoảng cách mà tôi đang có với người bên cạnh tôi.
“Chị Tenjou, em muốn thêm một điều lệ vào Thỏa Thuận Hàng Xóm.”
Tôi ngồi dậy và nói đến thứ mà tôi đã suy nghĩ từ lâu.
“Em muốn thêm gì?”
Trong khi tôi quay mặt nhìn cô ấy, cô ấy căng thẳng chờ phản hồi tiếp theo của tôi.
“Em muốn gia hạn cho thỏa thuận.”
“Vậy thì em muốn kỳ hạn là lúc nào?”
Cô ấy tò mò hỏi.
“Là lúc em tốt nghiệp.”
“Hả? Nhưng…”
“Làm ơn đi chị Tenjou Reiyu, em xin chị đừng chuyển đi. Em muốn chị tiếp tục làm hàng xóm của em.”
Tôi thổ lộ cảm xúc của mình.
Không có gì đặc biệt cả. Dù sao tôi cũng thích mối quan hệ hiện tại và không muốn rời xa kỷ niệm đối với cô ấy.
“Chị cũng muốn, nhưng lỡ như…”
“Em hiểu tình huống hiện tại rất nguy hiểm cho chị Tenjou.”
“A, cái đó thì là vấn đề của chị, nên em không cần lo đâu…”
“Nhưng một chị gái hàng xóm đã nói rằng, ‘Nếu em gặp rắc rối thì đừng chần chừ mà nói với chị, chị sẽ giúp em.’ Em là một người cần sự giúp đỡ đó.”
Tôi thừa nhận điểm yếu của mình và thành thật nói, đồng thời, tôi cũng nhắc đến vấn đề của Tenjou Reiyu.
Từ cương vị của một giáo viên, một người hàng xóm và từ cảm xúc của cô ấy.
Trong một con người, những khía cạnh khác nhau này đan xen phức tạp, khiến cho việc loại bỏ tiểu tiết và đưa ra lựa chọn cuối cùng trở nên khó khăn.
—Và tôi, cũng hiểu rõ mức độ của vấn đề này.
Tôi đã từng che giấu cảm xúc cá nhân, và vì không thể từ bỏ vai trò của một người anh trai, tôi lựa chọn sống một mình để bảo vệ hạnh phúc của gia đình mình.
“Đương nhiên, chị nói là chị sẽ giúp đỡ em nên chị đã đến đây mà.”
“Vậy thì chị đừng chuyển nhà và bí mật giữa chúng ta sẽ được giữ cho đến lúc em tốt nghiệp.”
Chuyển nhà chỉ là một biện pháp phòng ngừa.
Tách nhau ra thì an toàn hơn đấy, nhưng nó không cần thiết.
Sau một lúc suy nghĩ, chị Tenjou khẽ nói.
“Nè, vậy chẳng phải em đang hứa là em sẽ không kiếm bạn gái cho đến khi tốt nghiệp sao?”
Khi nói, chị Tenjou không nhìn vào tôi. Thay vào đó, tôi nắm lấy tay cô ấy đang trên giường.
Bị nắm lấy, đôi tay mảnh khảnh của cô ấy run lên nhưng không rút ra.
“Em sẽ chờ đến lúc tốt nghiệp để chứng minh tình yêu vĩnh cửu của mình dành cho chị.”
Nghe vậy, chị Tenjou ngẩng đầu nhìn tôi.
“Em đang lãng phí tuổi thanh xuân quý báu của mình…”
Cô ấy trông như sắp khóc vậy.
“Thứ em quý nhất là tuổi thanh xuân của mình cùng với cô giáo.”
“Em sẽ không hối hận sao?”
“Học sinh được cái là có nhiều thời gian. Nên em, Nishiki Yuunagi, sẽ dành tất cả thời gian mà em có cho người mà em yêu nhất.”
Nghe vậy cô ấy khẽ nói, “Đồ ngốc.”
“Nếu thế thì cô giáo sẽ ở lại đúng không?”
“Đó là vì Thỏa Thuận Hàng Xóm không những áp dụng lên chị mà còn cả em nữa đó.”
“Em không biết nữa. Em thấy cô giáo vừa xinh đẹp vừa nổi tiếng nên em lo lắng. Hẳn là đã có vô số chàng trai tỏ tình với chị rồi.”
Tôi nói trong khi làm điệu bộ khoa trương nhất có thể. Phải nói là kỹ năng diễn xuất của tôi quá tệ mà.
“Đó phải là câu của chị mới đúng!”
Chị Tenjou phản đối và tỏ vẻ tức giận.
“Chị cũng có thứ để lo ạ?”
Nghe vậy, cô ấy nắm chặt tay đến mức nhìn cũng thấy đau.
“Rất nhiều là đằng khác! Chị cứ ngỡ em cũng không có bạn bè như mình, nhưng trước khi chị kịp nhận ra, em đã trở nên thân thiết với người đẹp lạnh lùng của lớp, em thậm chí còn gọi điện buổi sáng với em ấy nữa. Em có thấy mình cua gái nhanh quá không? Điều đó khiến chị tự hỏi em có phải là một tay sát gái hay không nữa. Và trên hết, em nhờ em ấy xin phép thay em. Em đang nghĩ cái quái gì vậy!?”
Chị Tenjou kể hết nỗi thất vọng mà cô ấy đã dồn nén bấy lâu nay.
“Em hiểu rồi. Vậy là chị đến đây vì nửa phần lo lắng, nửa phần ghen tị.”
"Không! 80% lo lắng và 20% ghen tị mới đúng!”
Cách cô ấy nói chính xác tỷ lệ khiến tôi chột dạ. Khoan đã, chẳng lẽ tôi quan trọng với cô ấy hơn tôi nghĩ sao?
"Chỉ có 20% mà đã vào phòng tắm với bộ đồ bơi như thế thì rõ ràng là chị thích em rồi, đúng không?”
Tôi cắn răng, cố gắng nhịn cười.
"Em đừng có tự mãn! Chị làm vậy vì hoàn cảnh bắt buộc thôi!”
"Nhưng bộ đồ bơi đó khiêu gợi quá. Nó khiến em muốn chạm vào ngực của chị, còn mông của chị thì gần như lộ hết ra ngoài đó.”
Tôi buột miệng nói ra hết ham muốn thầm kín của một thằng con trai.
"Em không thấy mình đang thẳng thắn quá mức hả!?”
Chị Tenjou đang tựa vào giường, liền bật dậy và dùng một tay che chắn ngực mình.
"Làm người yêu rồi hẵng âu yếm nhau khỏa thân sẽ dễ hơn nhiều. Đó là lý do tại sao em lại lo lắng đến vậy.”
“Đến mức đó à!?”
Nhận ra mình vừa lỡ lời, cô ấy đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
“Dù em yêu chị, đôi khi em lại không nhịn được mà muốn ‘ăn’ chị.”
Dù chị Tenjou vẫn chưa ý thức được bản chất và trái tim của một người đàn ông, tôi vẫn không muốn buông tay khỏi cô ấy.
“Chắc hành động lúc nãy của chị như “mỡ treo trước miệng mèo” thật.”
“Chị à, kể cả hoàng tử cưỡi bạch mã cũng có ham muốn tình dục đó.”
Một tình yêu đích thực không chỉ có lý tưởng hay mấy thứ đẹp đẽ.
Tuy nhiên, có lẽ vì bản chất tình yêu cũng là chất xúc tác cho mối tình giữa người với người càng thêm sâu đậm và đặc biệt.
"Chị không có coi em là bạch mã hoàng tử đâu!”
“Em không có tự kiêu đến vậy. Dù sao thì cũng không phải phong cách của em.”
Tôi nở một nụ cười gượng, giả vờ không thấy sự nỗ lực rõ ràng của chị Tenjou để che giấu sự xấu hổ của cô ấy.
Tenjou Reiyu, mặc dù có vẻ ngoài thanh lịch, nhưng thực chất trong tâm hồn vẫn chỉ là một thiếu nữ.
“Ý chị không phải vậy!”
Người phụ nữ mà tôi yêu thật dễ thương khi tức giận. Đây không chỉ vì ngoại hình hút hồn hay thân hình quyến rũ. Những biểu cảm đáng yêu của chị Tenjou cũng là lí do tôi muốn ở bên cô ấy.
“Hình như em đùa hơi lố rồi. Từ giờ trở đi, em sẽ cố gắng kiềm chế mấy suy nghĩ bậy bạ để chị Tenjou cảm thấy an toàn.”
“Ể, nhưng con trai khó làm vậy lắm…”
Cô ấy cảnh giác nói với khuôn mặt ửng đỏ.
“Em sẽ cố gắng hết sức mình vậy.”
“Chị chẳng thấy sự khác biệt gì cả.”
“Ý em là em đủ kiềm chế để cả hai có thể ngủ chung giường theo đúng nghĩa đen.”
“Em chắc không đó?”
Cô ấy hỏi trong khi hướng ánh mắt hoài nghi về tôi.
“Miễn là chị đừng có kích thích em nữa thì được, có lẽ vậy.”
“Đàn ông con trai thì phải nói cho quyết đoán lên chứ!”
“Em xin lỗi vì không đủ tiêu chuẩn đối với chị.”
“Ể? Sao em bỏ cuộc nhanh vậy?”
“Ham muốn của một người đàn ông là một con mãnh thú đó chị.”
“...Dựa theo phản ứng của em đối với bộ đồ bơi thì chị có thể hiểu được. Hẳn là rất khó để kiềm chế ham muốn thể xác, nên chị cũng sẽ cố gắng hết sức.”
Khi nói, cô ấy tặng cho tôi một vẻ mặt ngượng ngùng nhưng không hề khó chịu.
Khoan, cô ấy có thể làm vẻ mặt đó luôn à?
Cái này thì gợi cảm đến nỗi đáng yêu rồi.
Nguy hiểm quá, giờ chỉ nhìn cô ấy là tôi đã thấy phấn khích rồi.
Tại sao những lúc như thế này mà tôi lại không khỏe chứ?
“Chị Tenjou, chị như một nữ thần vậy. Em sẽ không quên lời nói của chị!”
“Này, em đừng có phấn khích như vậy chứ, đồ biến thái! Em không biết kiểm soát bản thân à.”
Cô ấy mắng tôi, nhưng lại chẳng hề buông tay tôi.
“Xin lỗi, tại em thấy chị thật tuyệt vời và luôn thấu hiểu cho em.”
“A, có lẽ chị không nên nói vậy.”
“Đã quá trễ để chị hối hận rồi.”
“Chị biết, và chị sẽ không đi ngược với những gì mình nói đâu.”
Chị Tenjou thở dài trong khi miễn cưỡng chấp nhận, biểu cảm bối rối của cô ấy trông thật đáng yêu.
"Nếu chị còn do dự, thì chúng ta nới lỏng điều lệ một chút đi?”
Tôi đề xuất để tìm ra cách thỏa hiệp.
"Vậy tụi mình nới lỏng kiểu gì đây?”
"Sao chúng ta không bắt đầu một mối quan hệ bí mật, lành mạnh theo luật pháp trước đi?”
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Chị Tenjou, từng là một tồn tại nằm ngoài tầm với của tôi, giờ đây đã ngồi bên cạnh tôi rồi.
Nghĩ đến sự thật này, miệng tôi tự động mỉm cười.
Dường như cô ấy cũng nghĩ giống tôi. Do đó, cô ấy không nhịn được nữa và thổ lộ rằng:
"Không được! Nếu em làm thế, chị sẽ không thể kiểm soát được bản thân mình mất!”
"Hả? Chị nói vậy nghĩa là…”
"Em đi ngủ đi!”
Chị Tenjou cuối cùng cũng hất tay tôi ra, nhưng cô ấy vẫn bên cạnh tôi.
“Hễ vào thế bí thì chị luôn bỏ trốn nhỉ?”
Khoảnh khắc này khiến tôi không thể không cười. Y hệt như lần đầu tiên cô ấy chia sẻ đồ ăn với tôi.
Bị khiêu khích bời lời nói của tôi, cô ấy đứng im vì tức giận.
"Dù sao thì, chị sẽ hủy việc chuyển nhà! Mọi thứ khác cũng bị hoãn lại, nên cấm em than phiền đó!”
"Đó là liều thuốc tốt nhất mà em muốn rồi. Giờ thì em đã có thể ngủ yên giấc rồi.”
Nhẹ nhõm, tôi nằm xuống giường.
"Vậy chị sẽ ở đây cho đến khi em ngủ.”
"Chị à, chị đang làm em bồn chồn hơn đó.”
"Em cứ nhắm mắt lại là ngủ ấy mà. Em đừng để ý chị.”
“Chuyện này là không thể đó chị.”
“Dù muốn dù không thì em cũng phải chấp nhận thôi.”
"Được rồi. Vậy để xem ai có thể chịu đựng hơn nhé. Chúc chị ngủ ngon.”
"Chúc em ngủ ngon. Mơ đẹp nhé.”
Bề ngoài tôi đang cố tỏ ra cứng rắn, nhưng thực ra tôi đã chạm đến giới hạn từ lâu rồi.
Cảm giác dễ chịu khi có người mình yêu bên cạnh khiến tôi dễ dàng chìm vào giấc mộng.
***
Điều khoản mới được thêm vào trong Thỏa thuận hàng xóm giữa Nishiki Yuunagi và Tenjou Reiyu:
[Điều 6: Không bên nào được phép có người yêu cho đến khi tốt nghiệp.]


0 Bình luận