[Tóm lại là, ‘Hóa ra hàng xóm phòng bên là học trò của mình, và sau gần một tháng sống cùng nhau, được nấu ăn, tôi bắt đầu thấy không còn ngại ở cạnh cậu ta nữa. Nhưng rồi, tôi lại hoảng sợ và từ chối cậu ấy sau khi thấy một khía cạnh của cậu ấy mà mình không ngờ đến!’. Bộ cậu là quỷ à? Tớ thấy tội nghiệp cho cậu nhóc kia ghê.]
Vào đêm mà Yuunagi rời đi, tôi đã không nhịn được mà kể hết cho cô bạn thân của mình qua điện thoại.
“Cậu đừng nói thẳng thừng như vậy chứ.”
[Đừng có càu nhàu! Người cần phải khóc là cậu bé hàng xóm đó mới đúng!]
“Ư…”
Những lời lẽ gay gắt của cô ấy khiến tôi bất giác liếc nhìn bức tường ngăn cách phòng bên cạnh.
[A~ Cậu có nhiều chỗ để chê đến nỗi tớ còn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Trả lại cho tớ niềm vui khi Reiyu mới xin lời khuyên hẹn hò đây.]
Sau đó, tôi nghe một tiếng thở dài từ bên kia đầu dây.
“Đó đâu phải là về tình yêu. Chỉ là một chút trục trặc với hàng xóm thôi mà!”
[Khi một người đàn ông và một người phụ nữ gặp nhau thì luôn có chỗ cho tình yêu! Những ngày gần gũi đó sẽ dễ dàng trở thành khởi đầu cho mối quan hệ của cậu về sau. Nói cách khác, mọi chuyện liên quan đến cậu bé hàng xóm đó đều là tình yêu!]
Lần này, cô bạn tôi tranh cãi gay gắt hơn mọi khi.
“Lời khuyên tình yêu…”
Tôi tự hỏi cảm xúc của mình vào hiện tại có phải là tình yêu không.
[Thứ mà tớ mong chờ là hạnh phúc viên mãn của Reiyu, không phải mấy cái mối tình thất bại!]
“Thì, mọi thứ liên quan đến tình yêu đều nặng nề mà, đúng không? Và ý cậu thất bại là sao…”
Bị xem là thất bại đau lắm đó.
[Cậu đã có cơ hội có một không hai với người mình thích và cậu đã vứt nó đi. Đó gọi là thất bại chứ còn gì nữa! Tại sao cậu không hỏi tớ sớm hơn hả!?]
Người bạn thân nhất của tôi, người đã dõi theo tôi từ khi tôi còn học cấp ba, đã tức giận như thể đó là chuyện của riêng cô ấy. Bình thường, cô ấy đâu có nghiêm khắc như vậy đâu.
“Tớ chỉ nhờ em ấy giúp vì trời mưa đột ngột và sợ em ấy sẽ ngất sau khi té thôi.”
[Và rõ ràng là cậu dụ dỗ cậu bé đó mà, Reiyu.]
“Dụ dỗ? Không hề, tớ đâu có…”
Đó đâu phải ý định của tôi. Nhưng quả thật, tôi có những hành động táo bạo với cậu ấy hơn mọi khi thật.
[Nếu chúng ta đếm lỗi của cậu chỉ trong hôm nay thì sẽ không bao giờ đếm nổi. Cậu vô tình gặp cậu ấy tại siêu thị, nhờ cậu ấy cầm túi và đi về nhà cùng nhau. Cậu mua bánh trên đường về và đút cho cậu ấy. Cậu còn bắt cậu bé rút quần áo phụ, rồi còn cho gối đùi nữa. Đồ hư hỏng.]
“Tớ không có hư hỏng! Tớ chỉ đang chăm sóc em ấy thôi!”
[Do cậu làm tất cả việc trên, nên học trò cậu mới chủ động đó. Nếu cậu thật sự làm tất cả chuyện đó mà không có ý đồ gì, thì tớ sẽ coi cậu là đồ tồi và cắt đứt quan hệ với cậu ngay lập tức.]
Mặc dù tôi là người kể trước, nhưng tôi thấy thật khó chịu khi mọi hành động của mình bị đem ra soi xét kỹ lưỡng.
“Dừng lại đi, tớ tuyệt vọng lắm rồi.”
[Người đang tuyệt vọng phải là cậu bé kia mới đúng! Chuyện này có thể ám ảnh cậu ấy cả đời mất.]
Tôi không thể đáp lại lời khẳng định gắt gao này của cô bạn thân.
[Nghe nè, đàn ông về cơ bản đều là những sinh vật nhút nhát. Trừ khi họ quá tự tin hoặc thiếu lý trí, họ sẽ tìm kiếm cơ hội nhưng lại gặp khó khăn trong việc tỏ tình. Đây chính là lúc phụ nữ tỏa sáng, Reiyu à, lúc này cậu cần phải thuận theo chiều gió và giả ngốc một chút mới đúng.]
Từ một người đã trải qua vô số mối tình mà nói thì lời nói của cô bạn tôi rất có trọng lượng. Nhưng kỹ thuật này nằm ngoài tầm với của tôi rồi.
“Lãng mạn là thứ có thể được bày tỏ như thế ư…?”
[Hoặc là do cậu ấy là một người chín chắn. Nghĩ tới việc một con vịt mới biết yêu đêm nào cũng tới phòng của một người khác giới, ngủ ở đó mà không chút phòng bị. Thật kì lạ khi cậu trai trẻ đó lại chưa từng ‘xơi’ lấy cậu.]
"Không thê-ể nào!”
Tôi ngạc nhiên đến nỗi bị vỡ giọng một khúc.
[Một người đàn ông tận tình mà không mong đợi bất cứ điều gì. Tớ cũng muốn hẹn hò một người đầy triển vọng và đầy hứa hẹn như cậu ấy.]
"Cậu đang nói gì vậy!? Em ấy là học sinh trung học đó!"
[Xem ai hùng hổ nói trong khi bản thân lại lẩn tránh cậu ấy kìa? Tớ muốn an ủi cậu bé hàng xóm tội nghiệp ấy ghê…]
Thế là, cô bạn thân nhất của tôi đã về phe Yuunagi.
"Tớ vẫn chưa từ chối em ấy. Và em ấy cũng chưa thổ lộ mà..."
Tôi cố gắng biện minh cho bản thân một cách tuyệt vọng.
[Cậu ấy gần như đã tỏ tình với cậu đó! Reiyu à, rõ ràng hai người đã nảy sinh tình cảm vì hai người đã ở bên nhau lâu như vậy. Việc cậu đến xin lời khuyên từ tớ là bằng rõ ràng nhất đó!]
"Thật sự là vậy ư? Chắc là vậy nhỉ... Ừ, có lẽ vậy..."
[Trời ạ, thích ai đó nhưng lại tránh mặt họ, cậu đúng là kiểu tsundere[note79804] luôn á. Tỉnh lại đi, tsundere chỉ có trong phim thôi.]
Cô bạn thân của tôi đã bị tôi chọc tức rồi.
“Nhưng tớ không chịu được mấy cái thử thách tình yêu.”
[Trên thế giới này, có nhiều người hẹn hò cho đã để nhận ra họ ghét nhau đó.]
"Tớ không thể đối xử với em ấy như vậy được!"
[Cậu tiếp tục giả làm một người lớn đáng tin cậy cũng được, nhưng đó không phải là con người thật của cậu.]
Người bạn thân nhất của tôi thành thật một cách phũ phàng.
[Nhân tiện, những người phụ nữ xung quanh cậu ấy chắc chắn sẽ chú ý đến một chàng trai chu đáo, thẳng thắn như hàng xóm cậu á. Cậu cứ nghĩ rằng cậu sẽ giữ được cậu ta, nhưng có khi người ta đã hẹn hò từ lúc nào mà cậu không hay rồi.]
Lại thêm một lời nhận xét lạnh lùng và sắc bén vào lòng tôi.
“Em ấy không phải là loại người dễ dãi như vậy.”
[Đó chỉ là suy nghĩ của Reiyu thôi.]
“Cậu đừng có hù tớ như vậy."
[Tớ chỉ nói sự thật thôi mà.]
Tôi không thể nói gì để đáp lại.
[--Tớ biết Reiyu sẽ không gối đùi cho người mà cậu không thích. Đó là lý do tại sao tớ muốn ít nhất là cậu phải chuẩn bị tinh thần trước. Tớ rất muốn hỗ trợ cho mối tình đầu hơi bị muộn màng của người bạn thân thiết nhất của tớ.]
Cô bạn tôi thiết tha nói.
"M…Mối tình đầu của tớ ư?"
[Hơn nữa, đây là một mối tình cực kỳ khó khăn đối với một người mới bắt đầu như cậu. Nếu cứ lao vào theo dục vọng, cậu sẽ có nguy cơ mất mát rất nhiều nếu bị phát hiện.]
Bạn thân nhất của tôi biết tôi lớn lên trong môi trường gia đình thiếu tình yêu thương. Và cô ấy cũng biết tôi đã hy sinh bao nhiêu thứ để trở thành một giáo viên. Chính vì vậy, cô ấy đồng cảm sâu sắc và động viên tôi một cách kiên quyết, song cũng không liều lĩnh đẩy tôi về phía trước.
“Ừm. Tớ thấy sợ quá…cứ như thể tớ không còn là chính mình nữa."
Khi ở bên Yuunagi, tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Sự phấn khích của tôi tăng thì sự bình tĩnh vơi đi, lý trí tôi chùn bước, còn thường thức thì tê liệt, rồi tôi sẽ càng thêm lạc quan và hành động táo bạo hơn.
Tuy tôi cảm thấy thật xấu hổ nhưng tôi lại không hề khó chịu. Tôi cảm thấy căng thẳng nhưng lại yên tâm.
Tôi muốn chạm vào cậu ấy nhưng cũng không muốn bị chạm vào. Những cảm giác và ham muốn mâu thuẫn trong tôi.
Tôi chưa từng hẹn hò với ai nên mọi thứ đều mới mẻ với tôi. Những cái ‘đầu tiên’ mà tôi được trải nghiệm cùng với cậu ấy đều thật quý giá.
Có cậu ấy ở bên, tinh thần của tôi càng được bồi đắp và càng thêm phấn chấn. Và những ngày tháng nhạt nhẽo cũng sẽ đầy sắc màu khi chúng tôi bên nhau.
[Chính xác, mối tình đầu luôn rất đau đớn.]
Nghe câu kết của cô bạn thân, tôi cảm động muốn khóc. Đã quá muộn để tôi trải qua mối tình đầu, nhưng lại quá sớm để gặp cậu ấy.
Tôi đã là một người lớn rồi.
Sự tử tế của cậu ấy làm tôi hạnh phúc, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép tôi thành thật. Tôi cảm thấy thật đau đớn.
Chừng nào chúng tôi còn là cô trò của nhau, những cảm xúc mang tên tình yêu giữa chúng tôi chỉ là trái cấm và không bao giờ nên được ươm mầm.
Dù vậy, một phần trong tôi vẫn muốn nó.
[Reiyu, tớ hiểu rắc rối của bố mẹ cậu và tớ hiểu vì sao cậu sợ. Cậu đừng hiểu lầm. Đây không phải lỗi của cậu, không có đứa trẻ nào muốn được sinh vào một gia đình phức tạp như vậy.]
"Ừm."
[Song cũng không công bằng khi cậu cứ áp đặt hoàn cảnh của mình lên cậu ấy.]
"Tớ hiểu.”
[Trước hết, anh chàng nhà bên hiểu sự cách biệt tuổi tác và vị thế giữa hai người, nhưng cậu ấy vẫn ủng hộ cậu. Là bạn thân của cậu, tớ không thể tha thứ cho cậu khi cậu đối xử tệ với một người tốt bụng như vậy. Chỉ khi cậu thành thật với cảm xúc của bản thân, tớ mới tha cho cậu!]
“Ừm.”
Tôi khắc sâu những lời cô ấy nói vào lòng.
Trước khi cúp máy, cô bạn thân của tôi đưa ra lời khuyên cuối cùng.
[Tình yêu có thể phai mờ, nhưng nếu là tình yêu đích thực thì mọi khó khăn hay trở ngại chỉ là bước đệm chỉ là bước đệm giúp củng cố mối quan hệ giữa hai người.]
Tôi không tin rằng mình có thể tạo ra một tương lai như ý. Nhưng tôi không muốn kết thúc một cách gượng gạo như thế này. Song tôi cũng không muốn đánh mất mối quan hệ hiện tại.
Đó chính là cảm xúc chân thật của Tenjou Reiyu.
"Được rồi!”
Để thực hiện một lời hứa mà tôi đã tạo ra, tôi bước vào bếp mặc dù trời đã khuya.
***
Vào sáng thứ hai, tôi đi đến lớp và thấy chỗ ngồi trước mặt mình trống không. Nishiki Yuunagi, người thường xuyên ngắm nhìn tôi, đã đến muộn một cách bất thường.
Thấy thế, tôi liếc nhìn về chỗ ngồi cửa sổ, Kuhouin Akira vẫn đến đúng giờ như thường lệ.
"Cô ơi, em bắt đầu điểm danh được chưa ạ?”
Thấy tôi im lặng đứng trên bục giảng, lớp trưởng nhắc tôi và đưa tôi về thực tại.
"À, ừ. Em điểm danh đi."
Sau tiết chủ nhiệm, Yuunagi vẫn chưa xuất hiện. Tôi không kìm được mà lo lắng khi nghĩ sự cố tối hôm qua là nguyên nhân.
Tôi nên làm gì đây?
Tôi có nên nhân cơ hội này mà gửi một tin nhắn cho cậu ấy không? Chúng tôi thường không đưa đời sống xã hội như trường lớp vào tin nhắn.
Sáng nay, tôi đã không thể cho cậu ấy biết mình muốn ăn gì, thế nên, tôi đã đi đến trường mà không ghé qua phòng cậu ấy.
Tôi hối hận vì đã không quyết định đi gặp cậu ấy.
Tôi vẫn không thể chủ động được. Vì thế đồng nghĩa rằng tôi sẽ phải hành động trước cậu ấy.
Tôi ghét bản thân mình. Tôi hận vì mình đã không thể thành thật vào tối qua. Và tôi hận vì đã để quyết tâm tối qua biến mất.
Giờ đây, tôi nhận ra cậu ấy đã dũng cảm như thế nào khi dám đẩy tôi lên giường.
Trong khi tôi đang bận suy nghĩ, trò Kuhouin đã đến gần và bắt chuyện với tôi.
"Cô Tenjou, em nói một chút được không?"
Do đây là lần đầu tiên Kuhouin bắt chuyện nên tôi không kịp phản ứng.
“Cô ơi?"
"Hửm? Có chuyện gì thế?"
Tôi cố gắng nở một nụ cười, nhưng những lời nói của người bạn thân tối qua đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi.
[——có khi người ta đã hẹn hò từ lúc nào mà cậu không hay rồi.]
Những lời đó làm xáo động tim tôi.
"Bạn Nishiki nhờ em xin nghỉ giùm vì cậu ấy bị cảm lạnh ạ.”
Kuhouin giữ nguyên một vẻ mặt khi nói cho tôi.
"Cảm lạnh!? Em ấy bị bệnh có nặng lắm không?”
Tôi tỏ ra ngạc nhiên trước tin tức này. Có lẽ em ấy đã bị bệnh do bị dầm mưa.
"Em cũng không rõ nữa, mà sao cô phản ứng dữ vậy?”
"Ah-ahaha. Cô có à? Chỉ là cô không ngờ trò Kuhouin sẽ xin giùm em ấy, nên cô bị bất ngờ thôi. Xin lỗi em."
Tôi cố gắng cười cho qua chuyện, nhưng ánh mắt của Kuhouin lại chuyển sang vẻ lạnh lùng.
“…Em chỉ vô tình có số liên lạc của Nishiki thôi."
“Vậy à? Hai đứa thân nhau ghê. Cô mới biết luôn đó.”
Tôi vừa giả khờ vừa thầm chê mình đang diễn dở đến thế nào.
Tôi đã biết Yuunagi hay gọi điện đánh thức Kuhouin từ lâu rồi. Theo một góc nhìn nào đó, tôi và Kuhouin có một tình huống chung, và đều được cậu ấy giúp đỡ.
Ây, không được. Tôi lại ghen tị với học sinh của mình nữa rồi. Có lẽ tôi hơi buồn vì cậu ấy nhờ cậy người khác thay vì tôi.
"Ồ, hai đứa đang hẹn hò hả?"
Tôi vô tình hỏi trước khi kịp nhận ra.
"Không hẳn vậy. Nishiki chỉ là một tên phiền phức và cậu ấy nhờ em xin nghỉ giúp một lần này thôi.”
Kuhouin nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện và quay trở lại chỗ ngồi. Tôi mở sổ điểm danh và đánh dấu Nishiki Yuunagi vắng mặt.
Dù có điểm danh hay không, sự vắng mặt của một học sinh ở trước mặt tôi quá rõ ràng, tôi bắt buộc phải nhận thức được sự vắng mặt của cậu ấy.
Mất đi một phần quen thuộc trong cuộc sống của mình, tôi cảm thấy thật khó chịu.
“Không sao. Đây chỉ là chuyện riêng của học sinh thôi mà."
Tôi thì thầm với giọng chỉ mình tôi nghe thấy.
Mặc dù tôi cũng là một phần của lớp 2-C, nhưng tôi không phải các em học sinh. Tôi cảm thấy thật cô đơn khi nhận ra có một đường ranh giới giữa giáo viên và học sinh, giữa người lớn và trẻ con.
Rời khỏi lớp học và bước dọc hành lang, tôi không kìm lòng được mà nghĩ đến Yuunagi.
“Nếu em ấy bị cảm, em ấy phải nói thẳng với mình mới đúng chứ.”
Không để ý đến hành động của bản thân mình, tôi tỏ vẻ cáu giận.
Một suy nghĩ ích kỷ. Em ấy đã bị tôi đuổi vào ngày hôm qua thì làm sao em ấy dám nhắn tin với tôi chứ.
Giả sử, chúng tôi trao đổi vai vế với nhau thì tôi cũng không dám làm vậy.
Việc cậu ấy nhờ Kuhouin chuyển lời giùm thể hiện rằng cậu ấy vẫn đang lúng túng.
“Không biết em ấy đã uống thuốc và ăn gì chưa…”
Vào những lúc như thế này, sống một mình rất khó khăn. Dù cậu ấy mệt đến đâu, cậu ấy vẫn phải làm mọi việc, bằng không, sẽ không có ai giúp đỡ cả.
“Và đây là lí do chúng ta thành lập Thỏa Thuận Hàng Xóm, đúng không?"
Nghĩ xong, tôi quyết định làm những gì mà mình cần phải làm.


1 Bình luận