Phải… Inori ở trường lúc nào cũng chỉ có một mình, sống lặng lẽ như thể đang nín thở để tránh bị ai chú ý. Thành tích học tập của cô thì xuất sắc, nhưng chuyện giao tiếp gần như bằng không.
Đúng như Youhei nói, Inori từ lâu đã được công nhận là một cô gái xinh đẹp. Renji cũng đã nghe nhắc về chuyện đó nhiều lần, bản thân cậu đương nhiên cũng nghĩ như vậy. Thế nhưng, ít nhất theo những gì Renji biết, chưa từng có chuyện ai đó tỏ tình với cô. Bởi Inori vốn ít nói, từ nhỏ đã mang tính cách hướng nội. Lên đến trung học, sự khép kín trong giao tiếp lại càng khiến cô trông u ám hơn, và điều đó vô tình khiến cả con trai lẫn con gái đều giữ khoảng cách với cô.
Dù có đáng yêu đến mức nào đi chăng nữa, nhưng nếu chẳng thể trò chuyện được thì con trai cũng khó mà dám lại gần. Cái “ phí phạm thật đấy” mà Youhei nhắc đến, chắc hẳn là chỉ vào toàn bộ tình cảnh này của Inori.
(…Nhưng mà, ở nhà thì thỉnh thoảng vẫn thấy cô ấy cười đấy chứ)
Sáng nay cũng vậy, chỉ cần nói chuyện với Renji là Inori đôi khi sẽ mỉm cười, và cuộc trò chuyện cũng không đến nỗi bị ngắt quãng. Không phải là cô hoàn toàn không nói chuyện với ai cả.
“Nhưng mà này… hồi trước khác lắm chứ nhỉ?”
Không biết đọc được gì trong ánh mắt Renji, Youhei lên tiếng.
“Hồi tiểu học, nghe nói hai người thân nhau lắm mà? Lúc đó Inori cũng cười nhiều lắm, đúng không?”
“Ờm thì… chắc vậy.”
Renji đáp lại bằng một vẻ mặt khó tả, ánh mắt chậm rãi rơi xuống nền gạch.
Đúng thế. Inori hồi tiểu học không giống bây giờ. Dù vẫn còn nhút nhát và có phần dè dặt, nhưng cô thường nở nụ cười rạng rỡ, và trò chuyện với mọi người nhiều hơn bây giờ rất nhiều. Chính cái dáng vẻ ấy của cô đã khiến Renji từ lâu luôn bị cuốn hút.
“Ồ? Nhìn phản ứng đó thì chẳng lẽ… người đã cướp đi nụ cười của cô ấy chính là cậu sao, Renji!?”
“…Im đi. Tớ cũng có lý do của mình đấy.”
Trước lời châm chọc đau đớn của Youhei, Renji khựng lại trong chốc lát.
“Cái gì? À, tớ biết rồi! Hồi tiểu học hai người nằm cạnh nhau, cậu định lén mò sang giường cô ấy lúc nửa đêm rồi bị phát hiện, thế là bị ghét đúng không!?”
“Không phải! Muốn ăn đấm à Youhei!?”
Một lời vu khống không thể tưởng tượng nổi khiến Renji căng lên. Nếu thực sự từng có tiền án kiểu đó, chắc gì Inori còn muốn sống chung dưới một mái nhà với cậu. Với lại, tiểu học mà nghĩ đến chuyện “leo giường ban đêm” thì đúng là cái đầu già trước tuổi quá rồi.
(Mà… tuy không phải chuyện đó, nhưng nguyên nhân đúng là do mình.)
Inori trở nên khép kín và u ám như bây giờ, chắc chắn lỗi nằm ở Renji. Cái gọi là “sai lầm tuổi thanh xuân” ấy, cậu không ngờ lại ám ảnh cả hai suốt bao năm sau này. Nếu có thể, Renji thật sự muốn quay về quá khứ, đấm cho bản thân ngày đó một cú thật mạnh.
“Thôi nào, tớ vốn không hợp với mấy cô gái u ám kiểu đó. Cái tớ chú ý là chỗ khác kìa, Renji. Nhìn đi, nhìn đi. Theo tớ thì lớp mình lần này trúng số thật đấy.”
Youhei hạ giọng đầy bí mật, khẽ hất cằm về phía nhóm nữ sinh vừa bước vào lớp. Dù nói nhỏ thôi, nhưng sự phấn khích trong giọng cậu ta nghe rõ mồn một.
“Chỗ đó á?” Renji tò mò nhìn theo hướng chỉ, rồi ngay lập tức nhăn mặt khó chịu.
Nhóm vừa vào toàn là mấy cô gái mang phong cách gal, và nổi bật nhất chính là cô gái đứng giữa… mái tóc vàng cắt bob ngắn, vóc dáng cao ráo. So với con gái thì thuộc hàng cao nổi bật… Inori vốn đã thuộc dạng top trong phái nữ, vậy mà cô gái kia còn nhỉnh hơn hẳn. Thân hình cân đối như người mẫu, chỗ cần có đường cong thì có, cứ như bản thiết kế lý tưởng trong mơ của đám con trai vậy. Thêm vào đó, cô còn có vài hoạt động liên quan đến giới giải trí, nên ở ngôi trường này chẳng ai là không biết đến cô cả. Chắc chắn cũng có không ít nam sinh thầm thương trộm nhớ.
Thế nhưng, chẳng cần xét đến chuyện đó, Renji vốn đã có ác cảm với cô gái này. Bởi vì, giữa cậu và cô từng có một chút dây dưa từ năm ngoái.
“Đó là Kurose Aika đấy. Biết chứ?”
“…Ừ, tất nhiên rồi. Khoan đã, hóa ra cùng lớp à?”
(Chết tiệt. Mình đã hoàn toàn bỏ sót mất. Vì quá mừng rỡ khi nhìn thấy tên của Inori và Youhei mà quên mất phải kiểm tra những bạn cùng lớp khác.)
“Không không, bình tĩnh lại đi. Đấy rõ ràng là cái tên đầu tiên phải lọt vào mắt chứ. Cậu dùng mắt kiểu gì thế hả.”
Youhei buông lời chán nản. Cũng khó trách cậu ấy phản ứng vậy, nhưng xét cho cùng thì vốn dĩ Renji chẳng mấy bận tâm đến cô ấy, nên mới thành ra thế.
Kurose Aika… vừa hoạt động người mẫu, vừa là gương mặt nổi bật trên mạng xã hội đăng video ngắn TikTok với hàng chục ngàn người follow. Nghe đồn cô nàng đã nhận được lời mời từ công ty giải trí ở Tokyo, thậm chí sắp sửa ra mắt chính thức trong giới nghệ thuật. Renji cũng từng nghe đâu đó những tin đồn như vậy, và hơn hết, cậu biết rõ Aika vốn đã bận rộn với đủ loại hoạt động quảng bá với tư cách một người có ảnh hưởng của thành phố này.
Đảo mắt quanh lớp, Renji nhận ra gần như tất cả đám con trai đều bị cuốn hút vào nhóm của cô nàng. Có lẽ vì khí chất hơi hướng gyaru, nhưng hơn hết, Aika sở hữu thứ gọi là “aura” khiến người khác chẳng thể nào không nhìn. Đúng vậy, ở Kurose Aika toát lên thứ khí chất chẳng khác gì một ngôi sao. Nếu đứng trên sân khấu, chắc chắn cô ấy sẽ rực rỡ lắm đây.
“Aika-chan xinh thật nhỉ~! Lại chẳng hề tỏ vẻ chảnh chọe gì, lúc nào cũng vui tươi. Tuy có lời đồn hơi ích kỷ, đôi khi áp đặt chút, nhưng mà dễ thương thế này thì ai mà nỡ trách cho được!”
Youhei hớn hở đưa ra quan điểm riêng. Renji chỉ khẽ “Ờ ha” rồi gạt đi. Dù có là mỹ nhân, có mang dáng dấp minh tinh thế nào đi nữa, thì với Renji, cô nàng ấy thuộc về một thế giới hoàn toàn khác. Nếu có thể, cậu chẳng muốn dây dưa gì cho lắm. Bởi lẽ Aika đang nắm giữ một bí mật của cậu.
“…Ơ? Aika-chan… hình như đang nhìn cậu kìa?”
Youhei buột miệng lẩm bẩm. Renji theo phản xạ ngẩng đầu lên… và bắt gặp ngay ánh mắt rực sắc hoa anh đào của Kurose Aika, đang chiếu thẳng về phía mình. Cô nàng khẽ nhếch môi thành một nụ cười tinh nghịch, rồi bước thẳng đến gần.
(Chết rồi. Kiểu gì cũng rắc rối cho mà coi.)
Ý định trốn chạy lóe lên, nhưng như thế thì lại càng kỳ quặc. Hơn nữa… đã muộn mất rồi.
“Này, này… Aika-chan… hình như đang đi về phía bọn mình đó.”
Youhei lúng túng thì thầm, nhưng Renji đâu cần cậu ấy nhắc mới nhận ra. Vấn đề nằm ở chỗ… rốt cuộc cô ta đến đây vì chuyện gì? Mục đích thật sự là gì?
Trong đầu Renji, hàng loạt giả thuyết thi nhau vụt qua, còn Aika thì chẳng hề dừng bước…
Nghĩ đến chuyện bỏ chạy, nhưng làm vậy thì lại càng kỳ cục. Với lại… đã muộn mất rồi.
“Lâu rồi không gặp, Renji.”
Giọng nói đầy tự tin cùng nụ cười chói lòa khiến cả lớp như ngập trong ánh sáng.
“À… ừm, ờ… cũng… lâu rồi nhỉ.”
Renji lảng ánh mắt đi, tránh khỏi lực hút mạnh mẽ từ đôi mắt ấy. Sự tự tin và sức ép trong ánh nhìn của cô khiến cậu khó chịu. Có lẽ vì hình ảnh ấy hoàn toàn trái ngược với người con gái mà cậu hằng ôm giữ trong tim.
Bên cạnh, Youhei há hốc miệng, môi mấp máy như muốn hét lên “cái quái gì thế này!?” ….nhưng thật ra chính Renji cũng đang tự hỏi điều đó. Suốt mấy tháng qua, cậu và Aika không hề có bất cứ liên hệ nào. Sau lần đó, mọi chuyện coi như chấm dứt. Thế nên bây giờ cô chủ động bắt chuyện, cậu hoàn toàn không hiểu nổi.
“Này, đi theo tớ một lát.”
“Hả? Nhưng mà… sắp khai giảng rồi còn…”
“Không sao, không sao! Mau đứng lên!”
“Whoa!?”
Không để Renji kịp phản ứng, cô gái tóc vàng đầy năng lượng kia đã nắm lấy tay cậu, kéo bật dậy.
“Rồi, đi thôi nào!”
Như một đứa nhóc đang hào hứng rủ bạn đi chơi, Aika chỉ tay về phía cửa lớp, giọng đầy phấn khích, rồi lôi cậu đi thẳng ra ngoài.
“Cái gì!? Khoan, khoan đã! Ý gì đây!? Chẳng phải sắp khai giảng rồi sao!?”
“Có sao đâu, trốn luôn đi. Toàn mấy bài phát biểu chán ngắt thôi mà.”
“Đâu phải chuyện nhỏ nhặt gì đâu!?”
“Đừng để ý chi tiết! Quan trọng là phải vui vẻ chứ!”
“Không phải! Đây là lẽ thường! Lẽ thường tối thiểu của học sinh cấp ba đó!!”
Nhưng mọi lời kháng nghị của Renji chẳng có tác dụng. Cứ thế, cậu bị kéo lê ra khỏi lớp, tay trong tay với cô nàng gal tràn đầy khí thế chẳng ai cản nổi.
(À, đúng rồi. Có tên này ở đây thì sớm muộn gì cũng thành ra thế này thôi.)
Ký ức mùa thu năm ngoái trỗi dậy, cùng lúc một cơn đau đầu dữ dội ập đến.
Khi nãy Youhei có bảo cô ta hơi ích kỷ và hơi áp đặt, nhưng thế nào mà nhìn vào cũng chẳng phải “hơi” gì cả cái kiểu áp đặt ấy vốn đã vượt xa mức bình thường rồi. Và Renji thì quá rõ cái sự áp đặt ấy như thế nào.
Cậu đưa mắt cầu cứu Youhei, nhưng hắn chỉ “nam mô… nam mô” rồi vừa làm dấu thánh giá, vừa chắp tay trước ngực. Nếu đã định cầu nguyện thì chí ít cũng nên thống nhất một tôn giáo đi chứ.
Bất chợt, Renji lại cảm nhận được ánh nhìn từ một hướng khác. Quay mặt sang, cậu bắt gặp Inori đang đứng đó, đôi mắt mở to đầy sửng sốt, gương mặt hiện rõ vẻ bàng hoàng…


11 Bình luận
Chắc chắn bộ này đếu nhẹ nhàng tí nào cả :((