Cùng cậu, người mong manh...
Kujo Ren(九条蓮) Yuga (ゆが一)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

1 - 1 Tiếng sấm của mùa xuân

16 Bình luận - Độ dài: 1,367 từ - Cập nhật:

Ngày 8 tháng 4.

Tại trường trung học công lập Isahaya, nằm ven vịnh Sagami của tỉnh Shizuoka, chính thức bước vào năm học mới.

Từ hôm nay, Renji đã là học sinh năm hai. Tuy không tham gia câu lạc bộ nào, cậu lại đắm mình vào thế giới âm nhạc… chơi guitar, đăng tải video biểu diễn lên mạng hay thỉnh thoảng tham gia hỗ trợ các ban nhạc. Thành tích học tập thì chỉ ở mức trên trung bình một chút.

Gia đình cậu có ba người gồm bố, mẹ và Renji là một đứa con một đúng nghĩa. Bố cậu là một nhà thư pháp khá nổi tiếng trong vùng, nhờ vậy mà học trò hay đệ tử thường xuyên ra vào nhà. Ngoài điểm đặc biệt đó, gia đình họ vốn chỉ là một gia đình bình thường như bao người khác.

Thế nhưng, mười tháng trước, mái nhà ấy đã có thêm một thành viên mới. Đó chính là Mochizuki Inori, cô bạn thuở nhỏ của Renji.

Giữa nhà Tsukishiro và nhà Mochizuki vốn đã có mối quan hệ gắn bó sâu đậm. Bố mẹ Inori và bố mẹ Renji là bạn bè từ thời đại học. Thậm chí, bố của Renji và mẹ của Inori còn là bạn thuở nhỏ. Nghe nói ban đầu chỉ là đôi bạn mà thôi, sau đó có thêm bố Inori và mẹ Renji cùng nhập bọn, dần dần bốn người họ trở thành một nhóm bạn thân lâu năm. Nhờ vậy mà Renji và Inori cũng quen biết nhau từ thuở còn chưa biết gì về thế giới này.

Vậy tại sao Inori lại đột ngột đến sống chung trong nhà của Renji?

Tất cả bắt nguồn từ bi kịch bất ngờ ập xuống gia đình Mochizuki. Trong một lần lái xe đi chơi, bố mẹ Inori đã gặp phải một vụ tai nạn do xe của kẻ say rượu lao tới. Tai nạn cướp đi sinh mạng của cả hai. Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi đôi vợ chồng ấy còn nằm trên giường bệnh, họ đã nhờ vả những người bạn thân duy nhất: “Xin hãy chăm sóc Inori.” Bố mẹ Renji đã gật đầu, và thế là cô bé được nhận nuôi. Tất nhiên, quyết định ấy không hề gượng ép, mà còn được xác nhận bằng chính ý chí của Inori.

Với một nam sinh khỏe mạnh bình thường, việc được sống chung dưới một mái nhà với cô gái mình thích hẳn là giấc mơ ngọt ngào. Cậu bạn nào nghe chuyện này chắc chắn sẽ ghen tị đến phát điên.

Thú thật, chính Renji khi nghe tin Inori sẽ đến sống cùng, dù lòng còn đau xót cho bi kịch mà cô gặp phải, cậu cũng không thể ngăn trái tim mình rộn ràng lên vì những viễn cảnh mơ mộng… biết đâu sẽ có lúc vô tình chạm tay, hay thậm chí vấp phải mấy tình huống "may mắn" kiểu lãng mạn trong manga. Cậu từng tin rằng, nhờ thế, cuộc sống trung học vốn nhàm chán của mình sẽ trở nên rực rỡ hơn, và khoảng cách giữa cậu với Inori…vốn bị gián đoạn suốt nhiều năm cũng sẽ được hàn gắn.

…Nhưng đời thực chẳng hề ngọt ngào như thế.

Khoảng cách hình thành giữa họ trong những năm xa cách đã quá lớn. Chỉ riêng chuyện sống chung thôi thì chẳng thể nào xoá mờ được.

Nếu thật sự muốn thay đổi mối quan hệ hiện tại, nếu muốn khôi phục lại nụ cười đã mất nơi Inori, Renji cần một điều gì đó mang tính đột phá. Không chỉ là sự thay đổi ở môi trường sống, mà còn là thay đổi từ tận sâu bên trong… ở chính bản thân cậu, ở trái tim của Inori. Và dù cậu hiểu rõ điều ấy, Renji vẫn cứ đứng yên một chỗ, chẳng làm được gì.

Như vừa nãy thôi, cậu hoàn toàn có thể tiếp tục câu chuyện, thế mà lại chỉ đáp dăm ba câu rồi bỏ đi. Cái sự nhu nhược ấy khiến chính bản thân cậu chán ghét. Hay đúng hơn, đó không chỉ là nhút nhát, mà còn pha lẫn cả mặc cảm tội lỗi, những cảm xúc nặng nề khác.

“Haizzz… Tỉnh táo lại đi, Renji. Từ hôm nay đã là năm hai rồi. Cậu còn định kéo dài cái mối quan hệ mập mờ này đến bao giờ nữa hả?”

Cậu tự nhủ, nhìn vào khuôn mặt uể oải phản chiếu trong gương, mái tóc lòa xòa ươn ướt nước lạnh. Có lẽ do ngủ không ngon nên sắc mặt hôm nay nhợt nhạt hơn thường lệ. Không ngờ ngày khai giảng năm hai lại khởi đầu trong tình trạng tệ thế này. Nhưng dẫu sao, một năm học mới vẫn đã bắt đầu.

Đã gần mười tháng kể từ khi Inori đến sống trong nhà này. Đã đến lúc có một bước tiến mới… không, phải nói là chính Renji cần phải thay đổi để tiến tới. Điều đó chắc chắn không sai.

Cậu lê thê thân thể nặng nề vì thiếu ngủ trở về phòng, chậm rãi thay đồng phục, rồi đi xuống phòng khách. Bố mẹ cũng đã dậy từ lúc nào. Bố… Shuji đang ngồi sofa đọc báo, còn mẹ thì phụ Inori bưng bữa sáng từ bếp ra, đôi mắt vẫn còn hơi ngái ngủ.

Thật hiếm khi thấy bố xuất hiện ở bàn ăn vào buổi sáng. Ông là một nhà thư pháp, nguồn thu chính là từ lớp học riêng. Vì các lớp thường bắt đầu vào buổi trưa, nên ông thường ngủ đến tận gần đó mới dậy. Renji, vốn cũng ghét dậy sớm chẳng khác gì mẹ, thường hay thầm nghĩ ông thật sướng đời. Dĩ nhiên, ông cũng làm việc đến tận khuya, sáng tác cho đến khi trời gần sáng, nên tính ra thời gian làm việc cũng chẳng khác người bình thường là mấy.

Renji ngồi xuống sofa đối diện rồi hỏi…

“Bố nay dậy sớm thế?”

“Hử? À, hôm nay có lớp học cho học trò.”

Bố trả lời mà mắt vẫn không rời khỏi tờ báo.

“À, ra vậy. Đúng rồi nay là thứ tư mà.”

Renji nhìn vào lịch treo tường mới chợt nhớ ra. Mỗi sáng thứ Tư, bố cậu đều mở lớp cho các học trò. Họ vốn dĩ đều đã có lớp dạy riêng, nhiều người có cả gia đình, nên lịch học phải được sắp xếp sao cho thuận tiện. Có thể nói, đó chẳng khác gì một môn phái trong võ đạo, và trong giới thư pháp, bố Renji khá nổi danh. Ông thậm chí còn mở vài lớp ở ngoài tỉnh.

Nhờ vậy, Renji thường bị mọi người trong khu gọi là “cậu ấm” hay “con trai thầy giáo.” Với cậu, đó là cách gọi khó chịu. Renji không hề có ý định theo nghiệp thư pháp, bản thân cũng chẳng đạt được thành tựu gì, nên việc bị đối xử đặc biệt khiến cậu thấy hơi ngứa ngáy.

“Thế còn con? Vẫn còn chơi tập guitar chứ?”

Bố liếc mắt khỏi tờ báo, hỏi cậu.

“Ừm thì… cũng tạm tạm thôi. Con đâu có giỏi như bố đâu.”

“Ừ. Nhưng nhớ phải giữ chắc phần căn bản. Cho dù là thư pháp hay âm nhạc thì nền tảng đều quan trọng như nhau.”

“Con biết rồi.”

Renji gật đầu, tay khẽ bấm điều khiển chuyển kênh TV.

Cậu vừa nói là “tạm tạm” thôi, nhưng trên thực tế, Renji cảm thấy khá hài lòng với bản thân. Bởi lẽ, trong cộng đồng những người đăng tải video biểu diễn trên mạng, cậu cũng đã có tên tuổi. Kênh của cậu hiện đã có hơn hai mươi ngàn lượt đăng ký, nằm trong top một trăm của giới “guitar cover” trong nước.

(Mà… người mình muốn cho nghe thì lại chưa từng được nghe. Vậy thì tất cả chẳng phải đều là vô nghĩa hết sao…)

Renji lén nhìn về phía bếp, nơi Inori đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, rồi nhẹ nhàng thở dài.

Bình luận (16)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

16 Bình luận

Ad dịch hay thế😉
Xem thêm
Main này giỏi thế, bt nhận thức rồi cơ à :))
Mà tác viết nặng nề thật đấy :((...
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
nặng càng khó cho thằng dịch
Xem thêm
@kimm_luvkhanh: đọc tragedy nhiều vào, để quen đi r dễ dịch hơn 🐧🐧🐧
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Đoạn 2: tỉnh Shizuoka
Ko bt có sai ko vì e hay thấy "o" đứng trc "u"
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
cứ tra gg đi r rõ nhé có tỉnh đó nhé
Xem thêm
Không nói tfnc đc thì giờ nói j ? 🤨
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
cảm ơn mình nhaa😘
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
😭
Xem thêm
Hmmm, mọi thứ khá mạch lạc. Main không đụt, ổn áp
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
hehe thank.
Xem thêm
TRANS
khỏi nói
Xem thêm