Ta chỉ là con nuôi thôi,...
Long quyển quyển
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 11

3 Bình luận - Độ dài: 1,338 từ - Cập nhật:

“Ông chủ, giá thấp nhất là bao nhiêu? Báo thẳng đi!”

“Tiền thuê một nghìn bốn, đặt cọc bốn tháng.”

“Thôi, đi thôi, không cần phí thời gian ở đây nữa. Rõ ràng ông coi bọn tôi là đồ ngốc.”

“Ấy ấy, chờ đã, thương lượng chút đã, đừng vội đi.”

“Ồ? Nghĩa là vẫn có thể bàn bạc chứ gì?”

“Tôi đưa giá, được thì ký, không thì thôi.”

“Được, cậu nói thử xem.”

“Một nghìn ba, đặt cọc hai tháng.”

“Không được! Ít nhất cũng phải ba tháng!”

“Hai tháng. Không thì thôi.”

Chủ nhà nhìn dáng vẻ cứng rắn, không chịu nhượng bộ của cậu, chỉ cảm thấy ê cả răng.

Nếu không phải căn hộ này đã bỏ trống quá lâu, ông ta chắc chắn không bao giờ chịu chấp nhận điều kiện vô lý như vậy.

“Được! Hai tháng thì hai tháng. Nhưng mà không được chậm trễ tiền thuê hay điện nước, không thì các người hiểu hậu quả rồi đấy!”

“Haha, yên tâm đi.”

Sở Nam mỉm cười hài lòng.

Ngay từ đầu cậu đã nhận ra căn hộ này đã lâu không có người ở, bụi còn bám khắp nơi. Chủ nhà chắc chắn đang sốt ruột cho thuê, nhờ vậy mới có khoảng trống để mặc cả.

Có điều, lúc nghe đòi đặt cọc nửa năm, cậu vẫn suýt sặc.

Đặt cọc nửa năm? Đùa chắc!

“Còn phí dịch vụ, không tính bọn tôi đúng không?”

“Phí dịch vụ năm trăm!” Chủ nhà nheo mắt, ánh nhìn ranh mãnh.

“Anh à, thôi đi. Nhà thế này cùng lắm là một trăm, được chưa? Anh tưởng tôi không biết gì à?”

Sở Nam vỗ nhẹ vai ông ta.

Mặt chủ nhà sượng ngắt, miễn cưỡng cười trừ: “Khà khà… bị cậu bắt bài rồi. Một trăm thì một trăm.”

“Pfft—” Sở Linh Vi không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.

Chủ nhà quay đầu liếc nhìn cô, lại nhìn Sở Nam, giơ ngón cái:

“Cậu em, có phúc ghê đấy!”

“Ừ, rồi rồi. Tôi chuyển tiền rồi nhé, tổng cộng bốn ngàn một, thêm hai trăm tiền điện nước.” Sở Nam dứt khoát chuyển khoản, ký luôn hợp đồng.

Về chuyện hợp đồng tối thiểu một năm hay tiền phạt nếu vi phạm, cậu chẳng thèm nghĩ đến. Dù sao cũng không có chuyện cậu rời đi sớm.

---

Cùng lúc đó, Sở Linh Yên – chị tư của Sở Nam – đã bắt đầu thấy có gì đó không ổn.

Cô là giảng viên khoa Ngữ văn của Giang Đại.

Phải biết rằng, Sở Nam chính vì cô mà mới cố gắng ôn luyện để thi vào trường này, đã phải bỏ ra không ít công sức.

Từ sau khi nhập học, ngày nào Sở Nam cũng mang cơm trưa đến cho cô.

Vậy mà hôm nay, cô ngồi trong văn phòng chờ đến bụng đói meo, suýt một giờ trưa rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng em trai đâu.

Ban đầu, cô còn nghĩ có thể Sở Nam bận việc gì đó. Nhưng đợi mãi, càng nghĩ càng bực.

Cuối cùng, cô tức giận đứng phắt dậy, đóng sầm cửa rồi đi thẳng đến khoa Máy tính, tìm giáo viên chủ nhiệm lớp em trai.

Thầy ấy tên Vương Du, hơn ba mươi tuổi, người hơi béo, tóc cũng lưa thưa.

“Thầy Vương, em muốn hỏi, hôm nay Sở Nam lớp thầy có đến không?” Sở Linh Yên mỉm cười dịu dàng, hai lúm đồng tiền thoáng hiện, khiến văn phòng bao ánh mắt đều dán chặt vào cô.

Vương Du nuốt khan một cái, bộ dạng háo sắc lập tức khiến nụ cười trên môi cô biến mất.

Hắn vội vàng cúi xuống lật sổ điểm danh: “Cô Sở, hôm nay Sở Nam không đến, nghỉ học rồi.”

Rồi còn nháy mắt một cái đầy ám muội: “Cô đến tìm cậu ấy… chắc là vì…”

Sắc mặt Sở Linh Yên lập tức lạnh như băng.

Cô không thèm nói thêm, quay người bỏ đi, để lại Vương Du ngẩn tò te ra, còn mấy thầy khác thì cười cợt không thôi.

“Giỏi lắm, Sở Nam, giờ đến học cũng dám trốn hả?!” Bước ra khỏi văn phòng, cô tức giận đến run cả người.

Ban đầu cô chỉ nghĩ cậu quên mang cơm thôi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Nhưng hóa ra… lại là cúp học!

Cô lập tức bấm điện thoại.

Tut… tut…

“Alo, Sở Linh Yên, chị tìm tôi làm gì?” Giọng Sở Nam vang lên, vừa mệt mỏi vừa thở gấp.

Sở Linh Yên hơi ngẩn ra.

Thở hổn hển thế kia… chẳng lẽ là…

Khuôn mặt cô thoáng đỏ bừng, vội trốn vào một phòng học trống.

“Này? Không nói thì tôi cúp máy đây, tôi bận lắm.”

“Bận? Bận cái gì?! Em trốn học chỉ để làm cái đó thôi sao?!”

“Sở Nam! Em khiến chị thất vọng quá rồi!”

Sở Nam đang vác mấy túi đồ nặng, bước chân khựng lại, ngẩng đầu nhìn Sở Linh Vi cũng đang ôm một đống đồ bên cạnh.

Điện thoại tuy không mở loa ngoài, nhưng giọng trách mắng lớn đến mức Sở Linh Vi cũng nghe thấy rõ.

【Con nhỏ này bị gì thế? Uống nhầm thuốc rồi à?】

“Sở Nam! Nói đi chứ!” Sở Linh Yên vẫn quát.

Sở Nam nhíu mày, bật cười khẩy:

“Con mẹ nó, Sở Linh Yên, chị nghĩ chị là ai mà quản tôi?”

“Tôi trốn học thì liên quan gì đến chị?”

“Hừ! Nói trắng ra nhé, chị bực đâu phải vì tôi nghỉ học, mà vì tôi không mang cơm đến cho chị chứ gì?”

“Hơn nữa, kể cả tôi có đi học, thì từ giờ cũng sẽ không bao giờ mang cơm đến cho chị nữa!”

“Chị còn nhớ mỗi lần tôi đưa cơm, cái vẻ mặt chán ghét của chị không? Chị còn mặt mũi nào gọi điện trách tôi à?”

Sở Nam thật sự tức muốn chết. Chẳng qua không đưa cơm thôi mà! Không tự đi ăn được chắc?

Sở Linh Yên chết lặng.

Gì cơ? Nó… nó dám mắng mình sao?

Không phải trước giờ nó luôn nghe lời mình à? Sao hôm nay như biến thành người khác vậy?

Cô mím môi, định phản bác, nhưng nghĩ đến thân phận giảng viên, đành hạ giọng:

“Không liên quan đến cơm! Chị giận là vì em nghỉ học chỉ để… làm mấy chuyện đó!”

“Em định vì mấy thứ đó mà bỏ bê học hành sao? Thật sự khiến chị thất vọng quá đấy!”

Trong lòng cô, bản thân đang lo lắng cho em trai, vậy mà cậu lại nghĩ cô nổi giận chỉ vì không được ăn cơm. Thật là oan ức mà!

“Hả? Cái gì cơ?” Sở Nam sững người, chưa hiểu gì cả.

Bên cạnh, mặt Sở Linh Vi hơi ửng đỏ, nhưng cô lại hiểu ra ngay.

“Em còn giả vờ à? Chính là… cái chuyện đó ấy…”

“Cái đệch! Sở Linh Yên, chị điên rồi à!” Sở Nam há hốc mồm.

【Trời ạ, trí tưởng tượng cũng quá phong phú rồi!】

“Được, nghe cho kỹ đây. Tôi đang ở với ai? Tôi với cô ấy làm gì chắc?”

Sở Nam bật loa ngoài, đưa điện thoại cho Sở Linh Vi.

Sở Linh Yên nhíu mày.

Chẳng lẽ nó định cho mình nghe giọng của người đàn bà đang cùng giường với nó? Ghê quá…

Toàn thân cô nổi da gà.

“Alô? Tiểu Yên, là chị đây.”

Giọng nói dịu dàng, thanh nhã của Sở Linh Vi vang lên.

Sở Linh Yên sững sờ. Cuối cùng cũng hiểu ra – thì ra em trai đang ở cùng… chị cả.

“Chị… chị cả, em… em không biết là chị… Xin lỗi chị.” Giọng cô nhỏ dần, lộ vẻ xấu hổ.

“Không cần xin lỗi chị. Người em phải xin lỗi… là Tiểu Nam.” Giọng Sở Linh Vi bình thản, nhưng từng chữ lại nặng trĩu.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Tưởng tượng phong phú phết
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Còn chap nữa mà chiều mới lên nhé đang đọc nháp lại coi ổn chưa mới lên được
Xem thêm