[note79354]Trong tay Sở Nam chính là chiếc nội y ren hồng mà hôm qua Sở Linh Vi thay ra. Chỉ cần một gợi ý vừa rồi, cô liền hiểu rõ — Sở Nam hoàn toàn không có cơ hội lấy thứ này.
Vậy thì thủ phạm chỉ có thể là… Sở Hà.
Sắc mặt Sở Hà trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn cứng miệng biện hộ: “Cái này… cái này chắc chắn là hôm qua anh lẻn vào nhà tắm, lấy trộm đi!”
Vừa dứt lời, cậu ta lập tức hối hận, hận không thể tự vả mình hai cái thật đau.
“Bốp!”
Cậu ta không tự vả, nhưng đã có người thay cậu làm việc đó.
Sở Linh Vi đột ngột giáng cho cậu ta một cái tát trời giáng, để lại một vết ửng đỏ rõ ràng trên mặt.
Sở Hà chết sững, đưa tay ôm má, ánh mắt ngỡ ngàng không tin nổi: “Chị cả? Chị… chị đánh em?”
Từ ngày Sở Hà trở về Sở gia, Sở Linh Vi luôn thương yêu cậu ta hết mực. Cho dù phạm lỗi, cô cũng chưa từng trách phạt nặng nề, chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Đồ súc sinh! Đồ dâm tặc!” – Sở Linh Vi gào lên, giọng run rẩy. – “Vừa rồi em nói Sở Nam lấy từ phòng chị, giờ lại nói lấy từ nhà tắm? Trong lòng em rõ ràng nhất, có phải chính em trộm hay không!”
“Chị cả! Chị phải tin em, thật sự không phải em mà!” – Sở Hà vẫn cố cãi chày cãi cối.
Sở Nam bật cười chua chát:
“Đcm, em thật không biết xấu hổ à! Đêm qua sau khi mang canh giải rượu cho chị ấy, anh về thẳng phòng mình, thì lấy cái rắm gì?
Sáng nay người ra người vào trong nhà tắm liên tục, anh cũng đâu có cơ hội bước vào.
Không tin thì chị đi xem camera đi! Từ đầu đến cuối, em có từng bước vào nhà tắm của các người chưa? Rồi xem sáng nay thằng Sở Hà này có lẻn vào phòng em không, chẳng phải rõ rành rành sao?
Chuyện đơn giản vậy mà bị chị làm rối tung cả lên…
Em thật sự hoài nghi, nếu Sở thị giao vào tay chị, chẳng biết có bị chị làm cho phá sản luôn không nữa…”
Từng lời Sở Nam nói như dao nhọn đâm thẳng vào tim, khiến Sở Linh Vi đau nhói không chịu nổi.
Người em trai này… tại sao chỉ sau một đêm lại thay đổi đến thế?
Trước đây, Sở Nam luôn ngoan ngoãn nghe lời cô, chưa từng dám cãi lại cô, càng không bao giờ thốt ra lời thô tục. Làm việc thì dè dặt, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ khiến cô không vui.
Cô chợt lặng đi. Đúng rồi… tại sao Sở Nam lúc nào cũng phải dè dặt như thế? Có phải… cái nhà này đã quá khắc nghiệt với Sở Nam rồi không?
【Má nó, mới nói vài câu mà đã thấy khó chịu rồi sao? Ngày trước cứ gặp tôi là phải châm chọc, mỉa mai, sao bây giờ đổi lại thì chịu không nổi?】
“Hả…?” – Sở Linh Vi giật mình. Giọng nói này… lại vang lên. Âm sắc ấy rất giống Sở Nam, nhưng rõ ràng Sở Nam không hề mở miệng. Chẳng lẽ đây là… tiếng lòng của Sở Nam?
Nhưng… những gì hắn nghĩ, đều đúng quá…
Trong lòng cô như bị ai bóp nghẹt. Nghĩ lại bao năm nay, mỗi lần gặp Sở Nam, cô đều không kiềm được mà mỉa mai vài câu. Dù Sở Nam có làm đúng, cô cũng phải cố tìm lý do chê bai, để Sở Nam không “ngẩng đầu” quá cao. Cô luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, xa cách, chưa bao giờ cho Sở Nam một nụ cười.
Nhưng với những người khác trong nhà, cô lại vô cùng dịu dàng, khoan dung, luôn là người chị ấm áp, ân cần.
Đặc biệt với Sở Hà, cô dốc hết yêu thương, chỉ hận không thể cho cậu ta tất cả mọi thứ.
Vậy… tại sao đối với Sở Nam lại khác đến vậy? Cô không hiểu. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy bản thân thật sự có vấn đề.
Sở Nam chẳng buồn quan tâm cô nghĩ gì, chỉ cúi mắt nhìn vật trong tay.
Sắc mặt hắn biến đổi trong chớp mắt, rồi bật ra một tiếng chửi thề: “Đm!”
Hắn ném thẳng thứ đó lên người Sở Linh Vi: “Chị Linh Vi! Em trai cưng của chị giỏi thật đấy! Chính mắt chị nhìn đi!
Nó định vu oan cho tôi! Chỉ để đuổi tôi ra khỏi nhà này mà không từ thủ đoạn nào!
Mà khoan… có lẽ tôi còn đánh giá thấp nó. Ngoài vu oan cho tôi, nó còn tiện tay thỏa mãn cái thú vui bệnh hoạn của bản thân nữa, đúng không hả?”
Sở Hà mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân rũ xuống, ngồi bệt trên sàn. Hắn mệt mỏi, tuyệt vọng. Thôi thì… để thế giới này hủy diệt đi cũng được.
“Aaaaaaa!!!”
Sở Linh Vi run rẩy hét lên khi nhìn rõ món đồ trong tay. Đúng là… nội y của cô!
Cô gào giận dữ, ném thẳng vào mặt Sở Hà: “Đồ cầm thú! Mày là đồ cầm thú! Sao Sở gia lại sinh ra một thằng dâm tặc như mày được! Mày… mày thật đáng chết!”
“Bốp!” – một cái tát giáng xuống.
Chưa hả giận, cô lại vung thêm một cái nữa.
“Cái gì thế này! Ầm ĩ cái gì!”
Một giọng nói đầy giận dữ và uy nghiêm từ bên ngoài truyền đến.
Gia chủ Sở gia – Sở Thiên Khoát – bước vào.
Vốn đang nghỉ ngơi sau bữa sáng, định chợp mắt cho thoải mái, ai ngờ tiếng cãi vã từ đây vang vọng, khiến ông không nhịn được mà xông đến.
Cửa bật mở.
Sở Thiên Khoát nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức sững sờ.
Con trai cưng Sở Hà quỳ rạp dưới đất, gương mặt trắng trẻo lúc này in rõ dấu tay đỏ rực, nổi bật chói mắt — rõ ràng vừa bị tát.
“Con trai! Ai đánh con vậy? Có phải thằng súc sinh này không? Cha thay con dạy dỗ nó!”
Lửa giận bùng lên, Sở Thiên Khoát trừng mắt, lao thẳng tới định giáng một cái tát trời giáng vào mặt Sở Nam.
“Cha! Là con đánh! Không liên quan gì đến Sở Nam! Chính Sở Hà ăn vụng, còn định vu oan cho Sở Nam!” – Sở Linh Vi lập tức chắn trước mặt, hốt hoảng kêu lên.
“Hả? Chuyện gì thế này?”
Sở Thiên Khoát nhíu mày, nghi hoặc nhìn đứa con trai đang quỳ.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Sở Nam chậm rãi vỗ tay, ánh mắt đầy khinh miệt: “Quả không hổ là gia chủ Sở gia. Vừa bước vào chưa phân trắng đen, đã muốn đánh tôi rồi.”
【Đm, tôi mới là nạn nhân đây! Quả nhiên là Sở Thiên Khoát, lúc nào cũng lấy tôi làm chỗ trút giận.】
Sở Linh Vi lại nghe thấy tiếng lòng đó. Tim cô nhói đau như kim châm.
Cha thật sự thường xuyên đánh Sở Nam sao? Trước giờ mình vẫn nghĩ chỉ khi nào hắn gây chuyện mới bị phạt… Nhưng nhìn hôm nay, có lẽ… không hẳn vậy.
“Sở Nam! Cậu dám ăn nói với ta kiểu đó sao?! Cho dù ta có thật sự muốn đánh cậu, thì cậu có thể làm gì được?!”
Sở Thiên Khoát giận dữ gào lên, đôi mắt dữ tợn như muốn nuốt sống hắn.
“Cơm ta cho ăn, áo ta cho mặc, vậy mà dám nói với ta như thế! Xem ta có đánh chết cái đồ súc sinh này không!”
Ông quát lớn, hất Sở Linh Vi ra, giơ tay tát thẳng vào mặt Sở Nam.
【Đánh đi! Đánh càng tốt, thế là tôi có lý do để đánh lại ông. Cái Sở gia chó má này… chẳng đáng ở lại chút nào!】
Tim Sở Linh Vi run lên dữ dội, nỗi lo lắng dâng trào.
Nếu giờ cô không làm gì, có lẽ… sẽ mãi mãi mất đi một người thân.
“Cha! Nếu muốn đánh, hãy đánh con! Chính con tát Tiểu Hà. Còn chuyện Sở Nam ăn nói khó nghe, là do Tiểu Hà vu oan cho nó, tâm trạng nó mới như vậy. Xin cha tha cho nó lần này đi!”
Cô nắm chặt tay cha, vội vã cầu xin, đồng thời liên tục đưa ánh mắt ra hiệu cho Sở Nam.
Nghe con gái nói vậy, sắc mặt Sở Thiên Khoát mới dịu đi đôi chút, cơn giận tan phân nửa. Nhưng ông vẫn cứng đầu, phải đợi Sở Nam cúi đầu xin lỗi mới chịu bỏ qua.
Sở Nam nhíu chặt mày.
【Rốt cuộc Sở Linh Vi đang tính gì? Đây rõ là cơ hội tốt để tôi thoát khỏi cái nhà này!】
【Đm, cái Sở gia này đúng thật không phải nơi cho người ở!】
【Ra hiệu cái con khỉ! Cứ tưởng tôi sẽ ngoan ngoãn nhận thua sao? Đừng có mơ!】


9 Bình luận