Một ngày lặng lẽ trôi qua. Sáng sớm hôm sau, trước trang viên của Albert đã có gần một trăm cỗ xe ngựa.
Trong những chiếc xe này chứa đựng hơn ba triệu kim tệ Ducat, cùng vô số cổ vật và châu báu. Ngoài những món quà của hoàng đế Ursel ngày hôm qua, còn có một số quà tặng mà các quý tộc khác thỉnh thoảng gửi đến trong những ngày này.
Các quý tộc không phải là kẻ ngốc. Từ thái độ của Ursel đối với Albert trong những ngày này mà xem, cho dù Albert không thể trở thành hoàng đế mới của Lothiris, thì vị thế của hắn trong bản đồ chính trị sau khi tân hoàng đăng cơ cũng không thể thấp, tặng trước một ít quà để lôi kéo không có hại gì.
Mà cho dù tương lai có dự đoán sai lầm, dù Albert vẫn mãi co cụm ở Bắc Cảnh không làm nên trò trống gì, thì một khoản đầu tư nhỏ như vậy cũng không quá thua lỗ.
Phynia đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị lên xe ngựa để đến Rusatinia. Nơi này đối với Phynia, vừa quen thuộc, nhưng lại vô cùng xa lạ.
Quen thuộc ở chỗ, vùng đất này nàng thường nghe Albert và Camilla nhắc đến, đồng thời cũng là nơi nàng đã sống rất lâu.
Xa lạ ở chỗ, nàng bây giờ đã mất trí nhớ, không có một chút ký ức nào về nửa năm đã qua.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, tất cả mọi người đều đã đến đúng vị trí của mình, họ sẵn sàng lên đường đến Rusatinia bất cứ lúc nào.
Mang theo một tâm trạng vừa sợ hãi vừa mong đợi, Phynia ngồi lên xe ngựa của mình, ở đây ngoài bản thân nàng, còn có Albert và những người khác.
Số người trong đoàn xe khá đông, không chỉ những người mà Albert đã mang theo khi đến St. Mill, mà còn có những người khác đã sống ở St. Mill từ lâu, là lần đầu tiên đến Rusatinia, ví dụ như Lourens, và cùng với ông ta là một số học giả bị Phynia “dụ dỗ” từ Học Viện Tổng Hợp Đế Quốc, họ chiếm phần lớn trong số những người mới đến.
Ngoài những người này ra, còn có Jean và Franken, cùng với ba cô hầu gái trước đây đã sống trong trang viên.
Ba cô hầu gái này là những người mà Phynia đã cứu khỏi tay Karada lúc trước. Vì lúc đó họ bị thương quá nặng, nên đã ở lại trang viên trong thành St. Mill để tĩnh dưỡng. Albert đã từng hứa với Phynia, đợi khi có cơ hội thì sẽ đưa họ cùng đến Rusatinia, và bây giờ chính là cơ hội tốt.
Sau khi tất cả những người cần đến đều đã có mặt, đoàn xe hùng hậu, tựa như một con cự long bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước.
Cơ mà trong đoàn xe của họ thực sự có một con cự long.
Đi được không lâu, bên đường dần xuất hiện một vài bóng người, có đại sư Valentine, có Ophelia, và nhiều hơn nữa là những người mà Phynia hoàn toàn không quen biết.
Dưới mệnh lệnh của Albert, đoàn xe bắt đầu từ từ dừng lại, sau đó hắn liền đi ra ngoài, bắt đầu hàn huyên với những người mà Phynia không quen, đi cùng còn có Liliana, Sizanel và Siglisse.
Sizanel và Siglisse vốn là đại quý tộc, hơn nữa đã sống ở thành St. Mill rất lâu, có một vài người quen vốn không có gì lạ.
Còn Liliana thì trong một tháng này đã quen biết một số người của Giáo Hội. Dù sao trong thời gian ở thành St. Mill, nàng gần như ngày nào cũng chạy đến Giáo Hội Ánh Sáng, quen biết một vài người cũng không có gì lạ.
Sau khi bốn người này đi ra ngoài, liền đến lượt Camilla. Cô bé không xuống xe, mà trực tiếp đứng trên thành xe nhảy xuống, phấn khích nhào vào lòng Ophelia. Thiếu nữ tóc đỏ trực tiếp bị Camilla tông lùi lại mấy bước, nếu không phải nàng là ma vũ song tu, tố chất cơ thể không tệ, e rằng hôm nay cả hai đều sẽ ngã không nhẹ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Camilla dám làm như vậy, cũng là vì cô bé tin tưởng vào thực lực của Ophelia.
Và sau khi Camilla xuống, liền đến lượt Phynia. Chỉ có điều khi nàng đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn lại trong toa xe.
Trong toa xe lúc này còn lại ba người, gồm Yarronves, Ella, và Mitchell.
Ella thì tự nhiên không cần phải nói, từ nhỏ đã đi phiêu bạt ở tỉnh Frostbite, nên trong thành St. Mill cơ bản không có mấy người nàng vừa mắt. Còn Mitchell với tư cách là phó quan của Ella, cũng không có người quen nào ở thành St. Mill.
Nhưng ngoài hai người này ra, Yarronves lại có một người quen ở thành St. Mill.
“Sư phụ… Yarronves?” Phynia đến nay vẫn cảm thấy có chút bối rối với mối quan hệ thầy trò kỳ quái của họ: “Không xuống chào sư phụ Valentine sao?”
Yarronves nghe vậy bất đắc dĩ cười một tiếng: “Thôi bỏ đi, ta xuống cũng chỉ là đứng sang một bên, không nói được lời nào. Đối với đại sư Valentine mà nói, học trò quan trọng nhất vẫn là cô.”
“Vậy sao…”
Những lời này của Yarronves dường như đang oán trách, sau khi nghe xong, sắc mặt Phynia không khỏi trở nên lúng túng. Suy nghĩ một chút, nàng cũng không tiếp tục khuyên bảo, mà xoay người bước xuống xe ngựa, đến trước mặt đại sư Valentine.
“Chào buổi sáng, sư phụ.”
Nàng nhẹ nhàng chào hỏi vị lão nhân này.
Trên mặt đại sư Valentine lộ ra một nụ cười: “Lần này lại rời đi sao?”
“Vâng.” Phynia gật đầu: “Nếu có cơ hội, con sẽ quay về thăm sư phụ.”
“Cái đó thì không cần đâu.” Dường như đã nghĩ đến điều gì đó, đại sư Valentine với vẻ mặt kỳ quái lắc đầu: “Có lẽ… ta sẽ sớm đến Rusatinia thôi.”
Trên mặt Phynia lộ ra một nụ cười vui mừng: “Thật sao? Sư phụ? Vậy sư phụ định bao giờ đến?”
“Chuyện này tạm thời không nhắc đến.”
Đại sư Valentine khá bí ẩn lắc đầu, đột nhiên chấm dứt chủ đề này.
Chủ yếu là nó liên quan đến sự việc ở hang động dưới lòng đất cách đây không lâu, không thể nào nói rằng hoàng đế Ursel không lâu nữa sẽ băng hà, còn tân hoàng đế Ain là một kẻ điên, thành St. Mill không lâu nữa sẽ bị hắn ta làm cho chướng khí mù mịt, ngay cả ông cũng phải đến Rusatinia để tị nạn chứ?
Đây là chuyện hoàn toàn có thể dự đoán được.
Ông chuyển chủ đề: “Đúng rồi, không phải trước đây con đã nói muốn bán cây pháp trượng Bảo Thạch Iris sao? Phẩm chất của cây pháp trượng đó không tệ, không thể để cô ngốc nhà con cứ thế vứt đi được. Nếu con cần tiền, ta có thể dùng tiền mua lại nó. Năm vạn kim tệ đối với ta không phải là một con số lớn.”
Phynia có chút lúng túng nói: “Nhưng sư phụ, con đã bán cây pháp trượng đó rồi…”
Đại sư Valentine nhíu mày, vì ông định lát nữa sẽ qua chuộc lại cây pháp trượng này.
Phẩm chất của cây pháp trượng này khá tốt, nếu không phải chỉ thích hợp cho pháp sư hạ giai và trung giai sử dụng, cũng không đến mức chỉ đáng giá năm mươi nghìn kim tệ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nguyên nhân căn bản vẫn là tốc độ đột phá của Phynia thực sự quá nhanh, chỉ chưa đầy một năm, cây pháp trượng này đã mất đi giá trị của nó.
Nếu đặt trong tay những thiên tài bình thường, là có thể sử dụng trong vòng bốn đến năm năm. Đại sư Valentine định sau khi chuộc lại nó, tương lai sẽ tặng cho học trò mới dùng, hoặc một ngày nào đó làm quà tặng lại cho Phynia.
“Bán cho ai rồi?”
“Bán cho Albert rồi ạ…”
“Ồ.”
Đại sư Valentine đáp một tiếng, trong chớp mắt liền từ bỏ ý định vừa rồi.
Theo ông thấy, đồ của Albert chính là đồ của Phynia, nếu cây pháp trượng này đã bị học trò của mình bán cho Albert, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ quay về tay cô học trò này.
Thừa tiền à mà còn chuộc lại?
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, liền vẫy tay từ biệt.
Nhưng đúng lúc này đại sư Valentine đột nhiên nói: “Đúng rồi, thằng nhóc Yarronves kia đâu rồi?”
“Ngài Yarronves? Ngài ấy nói sư phụ sẽ chỉ nói chuyện với con, đến cũng chỉ đứng một bên nhìn, vì vậy đã trốn trong xe ngựa.”
“Thằng nhãi đó!”
Đại sư Valentine trừng mắt nói.
Lời vừa dứt, ông đột nhiên biến mất trước mắt Phynia. Sau khi mặc niệm cho Yarronves một lúc, Phynia liền định đi tìm Albert, nhưng lúc này khóe mắt nàng lại đột nhiên xuất hiện ba nhân vật quen thuộc.
Ensna, Gannard, và một thiếu niên mặc áo xanh.
Nàng đi tới, nghiêng đầu nở một nụ cười ấm áp.
“Mọi người đến đến tìm tôi sao?”
“Đúng vậy!”
Ensna là con gái, không chút khách sáo mà xoay người đến sau lưng Phynia, ôm thiếu nữ vào trong lòng.
Còn Gannard và thiếu niên áo xanh kia thì có chút thất thần dưới nụ cười ấm áp của thiếu nữ, trên mặt họ đều hiện lên một vệt ửng hồng, bất giác cùng quay đầu đi.
Tuy Gannard có thân hình cao lớn, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mới tròn hai mươi tuổi mà thôi.
“Hì hì~ Sức hút của Phynia đúng là lớn thật đấy.” Thấy bộ dạng câu nệ của hai chàng trai trước mắt, Ensna không nhịn được nở một nụ cười gian xảo: “Đáng tiếc người ta đã là hoa có chủ rồi nha~”
“En, Ensna cô nói bậy gì vậy!?”
Phynia cảm thấy có chút ngượng ngùng, khẽ đập vào cánh tay Ensna đang khoác trên người mình, nhưng sự phản kháng nhỏ bé này không khiến Ensna ngừng lời, ngược lại nụ cười càng thêm rạng rỡ.
“Để tôi nghĩ xem… hình như là tên Albert thì phải? Ừm ừm, Tứ Hoàng Tử của Đế Quốc, là một vị Điện Hạ hàng thật giá thật đó nha.”
“Oa…!”
Nghe Ensna đường hoàng nói ra tên của Albert, trên đầu Phynia bắt đầu bốc lên từng làn hơi nước. Hai chàng trai thấy phản ứng này của Phynia, trong mắt không khỏi lộ ra một tia thất vọng.
“Mối tình đầu a~ còn chưa bắt đầu, đã kết thúc rồi…”
Ensna đầy ẩn ý cảm thán một tiếng. Cười một lúc, nàng liền khẽ ho một tiếng, nói với Phynia về mục đích lần này đến đây.
“Khụ khụ, Phynia à, tình hình việc làm ở tỉnh Frostbite của các cô thế nào?”
“Ế? Tình hình việc làm?”
Phynia vẻ mặt không hiểu nhưng vẫn tỏ ra rất lợi hại.
“Phải đó.” Ensna trước tiên gật đầu, ngay sau đó vẻ mặt sầu não thở dài: “Phynia không biết đâu, tình hình việc làm của Đế Quốc hiện nay khó khăn lắm…”
“Hửm? Thật sao?”
Phynia nghiêng đầu.
“Dĩ nhiên rồi.” Ensna không nhịn được dùng giọng điệu phàn nàn nói: “Cô xem xem, những chiến sĩ như chúng ta, sinh ra là để ra chiến trường đánh trận.
Mà Lothiris đã hòa bình suốt hai mươi mấy năm không có chiến tranh rồi, tình hình việc làm trong quân đội đã bão hòa nghiêm trọng.
Mà ngoài quân đội ra, đoàn mạo hiểm tuy cũng là một lựa chọn, nhưng các đoàn mạo hiểm lớn đều tập trung ở tỉnh Northsea và tỉnh Southern.
Cô cũng biết là tôi xuất thân từ một gia đình bình thường, còn Gannard và Harris tuy sinh ra trong gia đình quý tộc, nhưng họ đều là chi thứ, đồng thời gia tộc cũng rất nhỏ, căn bản không có khả năng lót đường trong các đoàn mạo hiểm.
Mà ngoài quân đội và đoàn mạo hiểm ra, những nơi trong Đế Quốc cần đến chiến sĩ cũng chỉ có tỉnh Frostbite thôi. Chỗ các cô ngày nào cũng đánh nhau với người man di, nhu cầu đối với chiến sĩ chưa bao giờ giảm.
Ba đứa chúng tôi đều đã từng đánh với cô trên đấu trường, cũng xem như là quen biết, vì vậy hôm qua khi tụ tập lại nói chuyện về con đường sau khi tốt nghiệp, đã bất giác cùng nghĩ đến cô. Chúng tôi muốn nhờ cô hỏi giúp vị Albert Điện Hạ kia có cần thêm tay chân không?”
“Vậy sao…”
Phynia trước tiên liếc nhìn thiếu niên áo xanh tên Harris, rồi trầm tư gật đầu..
Đây là lần đầu tiên nàng biết tên của thiếu niên này.
Lúc đó trên đấu trường, thiếu niên này thực sự quá yếu, mấy chiêu đã bị giải quyết dễ dàng, hơn nữa cũng không có kỹ năng gì nổi bật, vì vậy Phynia không dành quá nhiều sự chú ý cho hắn.
Nói đi cũng phải nói lại, những lời này của Ensna lại khiến Phynia mơ hồ nhận ra, Lothiris ở kiếp trước của Albert, tại sao lại có thể dễ dàng loạn lên như vậy.
Vì đất nước này đã yên bình quá lâu rồi, có kẻ muốn nó loạn lên.
Đây là một loại ý chí tập thể, sẽ không vì suy nghĩ của một vài người ở trên cao mà thay đổi.
Thử nghĩ xem, những học viên giỏi hàng đầu như Ensna ở Học Viện Đế Quốc, đều vì Đế Quốc quá bình yên trong những năm qua mà không tìm được việc làm, vậy thì những học viên khác trong Học Viện Đế Quốc sẽ ra sao? Những học viên của các học viện khác ngoài Học Viện Đế Quốc sẽ ra sao?
E rằng, tất cả đều đang “chờ việc” ở nhà nhỉ?
Đồng thời, những người này không phải là một cá thể đơn lẻ, họ có một mạng lưới quan hệ phức tạp. Có lẽ, có một sĩ quan ở một nơi nào đó, con trai của hắn lúc này đang thất nghiệp ở nhà. Do đó hắn sẽ khao khát chiến tranh, chỉ cần lúc này Lothiris xuất hiện chiến tranh, thì quy mô quân đội sẽ nhanh chóng mở rộng, và con trai của những người này cũng sẽ có chỗ để an cư.
Còn về quy mô của chiến tranh có mở rộng hay không, chiến tranh sẽ kéo dài bao lâu, và hậu quả của chiến tranh sẽ là gì… những điều này, đều không phải là chuyện họ nên cân nhắc.
Họ chỉ cần có chiến tranh là được.
Ở một ý nghĩa nào đó, hoàng đế Ursel chính là thủ phạm của cuộc chiến tranh trong tương lai đó.
Ông ta đã chấm dứt các cuộc chiến tranh đối ngoại. Trong khi tạo ra hai mươi năm hòa bình, cũng đã chặn đứng con đường sinh tồn của vô số chiến sĩ. Áp lực không thể giải tỏa ra bên ngoài, liền chỉ có thể không ngừng tích tụ bên trong, sau đó chờ đợi một ngày nào đó trong tương lai sẽ bùng nổ… hiện nay, thời điểm bùng nổ đó đã không còn xa nữa.
“Tôi biết rồi, bây giờ ta sẽ đi tìm Điện Hạ.”
Phynia nói với ba người trước mắt.
Rất nhanh, nàng đã đến nơi Albert đang ở. Lúc này hắn đang nói chuyện với một quý tộc, Phynia kéo kéo vạt áo hắn, Albert quay lại nhìn, phát hiện là Phynia thì hơi sững sờ, ngay sau đó quay đầu lại nói thêm vài câu với vị quý tộc kia, nhanh chóng kết thúc chủ đề, cuối cùng mới nhìn Phynia hỏi.
“Sao lại đến đây?”
Phynia đem chuyện ba người Ensna đến nhờ vả, cùng với những suy nghĩ của mình sau khi nghe được vừa rồi, toàn bộ nói cho Albert.
Sau khi nghe xong lời của Phynia, Albert cúi đầu trầm tư một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nói với Phynia.
“Cách nói này của cô quả thực rất đúng, trong ấn tượng của ta, Đế Quốc những năm gần đây quả thực có ngày càng nhiều chiến sĩ không có việc gì làm. Vừa hay Rusatinia gần đây đang mở rộng quân đội, cô hãy nói với ba người bọn họ là đợi đến tháng bảy sau khi tốt nghiệp đều có thể đến Rusatinia, nếu có bạn bè quen biết cũng có thể mang theo, nhưng cũng nhắc bọn họ là đừng có rêu rao chuyện này trong học viện, dễ gây ra dị nghị.”
“Ta biết rồi.”
Phynia gật đầu.
Nàng lúc này tuy đã mất trí nhớ, nhưng dưới sự chỉ bảo của Albert trong mấy ngày nay, cũng xem như có chút kiến thức chính trị cơ bản.
Và chuyện quan trọng nhất trong chính trị, chính là không làm những việc khác biệt với người khác, để tránh sự chú ý của người khác.
Chỉ cần bị chú ý đến thì liền rất dễ bị nắm thóp, người không có thóp cũng có thể bị bịa đặt ra thóp, huống hồ là loại người như Albert, vốn dĩ toàn thân đều là thóp.
“Vậy bây giờ tôi đi tìm ba người họ báo tin này nhé?”
“Đi đi.”
Albert trả lời.
Hắn nhìn bóng lưng rời đi của Phynia, chỉ đứng yên tại chỗ không động.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên những lời nói vừa rồi của Phynia, rất lâu sau, hắn khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói.
“Lòng người dễ đổi thay biết bao…”


2 Bình luận