Ore wa Shiranai Uchi ni G...
Gozen no ryokucha Kina KAZUHARU
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01 : Cuộc gặp gỡ với cô gái xinh đẹp nhất trường

0 Bình luận - Độ dài: 4,294 từ - Cập nhật:

Đã là cuối tháng 9, không khí cũng bắt đầu phảng phất gió lạnh. Một cơn gió lùa qua khiến tôi khẽ rùng mình. Tôi dành thời gian thưởng thức bữa trưa ở trên sân thượng, ngước nhìn bầu trời phủ đầy mây xám.

“Sigh…” (tiếng thở dài)

“Mày sao thế, Minato? Sắc mặt mày nay trông khá tệ đấy. Nếu cứ thở dài như vậy, mọi điều may mắn sẽ bay đi đó, mày biết không.”

Hình như tiếng thở dài của tôi đủ lớn để người bên cạnh nghe thấy. Khi quay lại, tôi bắt gặp ánh mắt có chút lo lắng của Kazuki Ichinose—thằng bạn thân của tôi từ khi bắt đầu vào cấp ba. Cậu ta lúc nào cũng hay trêu chọc người khác, bạn gái thì thay như thay áo nên chắc chắn không phải loại đàn ông đứng đắn gì cho cam.

Dù vậy, cậu ta cũng là một trong số ít người thực sự quan tâm đến tôi, vì thế nên tôi cũng chẳng ghét nổi cậu ta.

Cảm thấy chút nhẹ nhõm vì được Kazuki để tâm, tôi biết rằng cậu ta cũng không phải kiểu người đi luyên thuyên với người khác, nên quyết định nói với Kazuki chuyện làm tôi bận lòng.

“Kể cả có mất hết hạnh phúc, tao cũng chấp nhận. Nhưng mà… thật ra tao đang gặp chuyện khá là phức tạp.”

---

Mọi thứ bắt đầu vào khoảng hai tuần trước.

Cha tôi nhận được công việc ở nước ngoài, và mẹ tôi quyết định sẽ đi cùng ông ấy. Thế là cuối cùng, họ cứ thế mà đi, để lại tôi một mình. Trong thoáng chốc, ngay giữa năm hai cấp ba, tôi đã phải bắt đầu cuộc sống tự lập.

Ban đầu, tôi cảm thấy như được giải thoát vì không còn phải nghe những lời càm ràm của ba mẹ nữa. Nhưng sống một mình đâu có nghĩa là tôi muốn làm gì thì làm. Gia đình tôi cũng không phải dạng khá giả gì, nên sớm muộn gì thì vấn đề tiền bạc cũng sẽ ập đến.

Tôi thì cũng có tiền tiêu vặt cho chi tiêu sinh hoạt đấy, nhưng… ừ thì, nó chẳng đủ đâu. Lý do là vì tôi đã chi tiêu hơi quá đà cho sách. Có trong tay một khoản tiền nhiều nhất từ trước đến giờ, tôi không kìm được ham muốn mà mua hết mấy quyển sách vừa ra mắt.

Kết quả là giờ ví tôi trống rỗng luôn rồi.

“Chuyện là thế đấy.”

“Pfft—dùng hết tiền sinh hoạt chỉ để mua sách á? Thật sự, mày đúng là nghiện sách hết thuốc chữa rồi. Tao nói tình yêu đích thực của đời mày là văn học chắc cũng không sai đâu nhỉ.”

“Im đi. Tại tháng này nhiều tựa series hấp dẫn ra mắt nên tao mới thế thôi.”

“Mày đúng là chẳng thay đổi gì cả. Thế giờ tính sao đây?”

“Tao đang cố nghĩ đây. Nếu tiết kiệm hết mức thì chắc tao vẫn có thể sống được qua ngày.”

“Vậy sao không đi làm thêm? Vừa có kinh tế, lại vừa giải quyết tình hình bây giờ của mày luôn.”

“Mày bị đần à? Trường cấm học sinh làm thêm mà.”

“Ừ thì, nhiều người vẫn làm lén lút mà. Tao không nghĩ đó là chuyện gì to tát đâu.”

“Nhưng mà, lỡ bị bắt thì hình phạt sẽ khủng khiếp lắm đấy.”

Tôi biết có vài người làm việc đó một cách kín đáo. Nhưng nếu tôi bị phát hiện thì sao? Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi cũng đủ khiến tôi do dự. Tôi không thể nào đồng ý với ý tưởng của Kazuki được.

“Ra vậy, ra vậy… À! Tao nghĩ ra rồi!”

Kazuki thoáng tỏ ra khó chịu khi thấy tôi không hứng thú, nhưng ngay sau đó khuôn mặt cậu ta sáng bừng lên với một nụ cười gian xảo, đôi mắt lấp lánh như thể vừa nghĩ ra trò gì tinh quái.

“Tao chưa từng nghe ai bị phạt vì chuyện đó cả. Nhưng nếu mày lo lắng đến vậy thì—”

“H-Hả??”

Cậu ta ghé sát lại, làm tôi theo phản xạ lùi về sau.

Tôi có linh cảm xấu. Tôi biết rõ cái điệu cười đó của cậu ta. Mỗi lần Kazuki làm cái mặt đó, chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp xảy ra cả.

“Minato—để tao cải trang cho mày nhé!”

“…Huh?”

Trước lời đề nghị đột ngột đó, tôi đáp lại như một con hải cẩu ngơ ngác.

“...Ừm, từ từ đã. Ý mày cải trang cho tao là sao cơ?”

“Nghĩa trên mặt chữ thôi. Tao sẽ thay đổi ngoại hình cho mày—cụ thể là làm nó sành điệu hơn chút. Thật ra trước đây tao cũng có nghĩ đến rồi. Nếu mày thực sự ăn mặc chỉn chu thì nhìn mày trông rất ổn đấy.”

“Hah. Nghe từ gã được mọi cô gái trong trường yêu thích sáo rỗng thật.”

Nói “mọi cô gái trong trường” có lẽ hơi quá, nhưng Kazuki đúng là người nổi tiếng. Hầu như ai trong trường cũng biết cậu ta là ai. À, tất nhiên trừ một người còn nổi hơn cậu ta nữa.

“Thôi nào, cứ nghe tao nói đã. Thế nào? Muốn thử đi làm thêm trong khi cải trang không?”

“Ý tao là… nếu tao có thực sự cải trang thì có khác biệt nhiều không? Cá là bọn họ cũng nhận ra ngay thôi. Mà nếu bị phát hiện thì tao toi đời luôn.”

“Đừng coi thường kỹ năng của tao chứ. Nền tảng của mày vốn đã tốt rồi, Minato. Cứ để tao lo, đảm bảo sẽ không bị lộ đâu. Với cả, nếu mày vẫn lo, tao còn có thể giới thiệu một chỗ làm mà học sinh trường mình chẳng bao giờ bén mảng tới.”

“Tao… tao vẫn không chắc nữa...”

Nếu cậu ta sẵn lòng làm đến mức đó thì tôi lại thấy chuyện này cũng khả thi. Nhưng dù vậy, trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy việc phá luật không ổn lắm.

Thấy tôi vẫn còn do dự, Kazuki tung ra đòn kết liễu.

“Này, nếu đi làm việc thì mày có thể mua một đống sách mà không cần phải đắn đo đâu đấy.”

“Đưa tao thông tin công việc với kế hoạch cải trang của mày đi. Tao sẵn sàng rồi.”

Tôi trả lời ngay lập tức.

Ừ thì… nếu được như vậy thì luật lệ trường là cái thá gì chứ. Sách quan trọng hơn nhiều.

---

Sau giờ học, Kazuki tới nhà tôi để dạy cách cải trang.

“Chắc là sẽ có nhiều việc phải làm đấy nhỉ? Thế bắt đầu từ đâu trước đây?”

“Trước hết là… cái kính của mày. Nói thật nhé, nó thảm hại hết sức luôn.”

Cậu ta vừa cười vừa nói câu đó.

Tôi biết rõ là kính không hợp với mình, nhưng bị nói thẳng tuột như thế thì đúng là khó chịu thật. Nhưng mà, mình là người đang cần nhờ vả, nên đành bỏ qua… tạm thời là thế.

“Im coi. Vậy là bắt đầu bằng cái kính của tao á?”

“Nếu mày muốn tiếp tục đeo kính thì cũng được thôi, lát nữa bọn mình có thể đi tìm gọng mới. Nhưng mà, nếu tao nhớ không lầm thì mày có kính áp tròng rồi đúng không?”

“Ừ, cái loại mày ép tao phải dùng làm quà sinh nhật năm ngoái ấy. Mày đột nhiên hỏi đơn thuốc mắt của tao, rồi dúi cho tao hộp kính áp tròng làm quà. Sao cũng được, để tao đi đeo thử.”

Tôi đi vào phòng tắm, lấy hộp kính áp tròng từ trong túi ra—thứ mà đã hơn một năm rồi mình chưa đụng đến. Hồi cấp hai tôi cũng từng thử đeo vài lần, nhưng phiền phức quá, ngày nào cũng phải dùng mà lại tốn tiền, thế là bỏ luôn.

Tôi cũng hơi lo là sau từng ấy thời gian không dùng sẽ khó đeo, nhưng bất ngờ thay, lại khá dễ chịu. Nhẹ nhõm vì đã đeo thành công, tôi rửa tay rửa mặt rồi quay lại phòng khách.

“Woah! Chỉ cần đổi sang kính áp tròng thôi mà khác hẳn rồi. Tao biết là mày có đôi mắt rất đẹp mà.”

“…Nếu không trông kỳ lạ thì chắc là cũng ổn thôi.”

“Tiếp theo nhé—tóc của mày!”

“Nói trước là tao không cắt đâu.”

“Tao cũng đoán là mày sẽ nói thế. Dù sao thì mục đích chính cũng chỉ là cải trang thôi. Nếu cắt ngắn đi thì chẳng khác nào tự rước thêm phiền phức, thành ra còn dễ bị chú ý hơn.”

“Được thôi. Vậy rốt cuộc là mày định làm gì với tóc tao?”

“Ta-da! Cái này nè!”

Cậu ấy rút từ trong túi ra một cái máy duỗi tóc nhỏ. Tôi đã từng nghe nói rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt.

“Dùng cái này, tao sẽ hất phần tóc mái nặng nề của mày lên để người ta có thể nhìn rõ mặt mày. Chỉ vậy thôi cũng đủ thay đổi hoàn toàn ngoại hình rồi. Sau đó thì dùng sáp với keo xịt tóc để định hình.”

“…Tao cũng chẳng hiểu lắm, nhưng thôi cứ làm đi, tùy mày vậy.”

“Cứ để đấy cho tao.”

Vẫn chưa thật sự hình dung ra cậu ta sẽ làm gì, tôi thúc giục cậu ấy bắt đầu, và Kazuki háo hức chuẩn bị.

Cậu ta dùng máy duỗi hất phần tóc mái của tôi lên, rồi tạo thêm vài gợn sóng trên tóc. Nhìn hình ảnh trong gương thay đổi từng chút một khiến tôi có cảm giác vừa lạ lẫm vừa hư ảo.

“Wow… ấn tượng thật đấy.”

“Từ giờ trở đi, chính mày sẽ tự làm nhé? Tao sẽ hỗ trợ mày trong tuần đầu tiên.”

Tôi không thể dựa dẫm vào Kazuki mỗi lần có ca làm được. Trông có vẻ không quá khó, chắc chỉ cần luyện tập một chút là tôi quen thôi. Tuần đầu cứ phải cố gắng tập cho thành thói quen vậy.

“Tiếp theo là sáp và keo xịt tóc.”

Cậu ta xoa sáp đều lên tóc tôi. Khi tóc dần cứng và hơi kéo lại một chút, tôi ngồi im để Kazuki chỉnh lại từng lọn. Sau vài bước cuối cùng, cậu ta kết thúc bằng một lớp keo xịt.

“Xong rồi. Bây giờ trông mày không còn là Minato lúc thường ngày nữa đâu.”

Cậu ấy bật cười, rõ ràng là thấy thú vị.

Nhưng không chỉ là chọc ghẹo—Kazuki trông thật sự hài lòng. Và đúng là thành công thật. Ngay cả tôi còn không tin đây là mình.

Phần tóc mái vốn lúc nào cũng rũ xuống che gần hết mắt, giờ đã được hất lên, tách gọn sang một bên, để lộ tầm nhìn rõ ràng. Nếu ngay cả tôi còn ngạc nhiên đến mức này, thì chắc chắn người khác sẽ chẳng thể nào nhận ra tôi.

“Ừ… nhìn thế này thì đúng là chẳng ai đoán được là mình cả.”

“Tao có một cái máy duỗi dự phòng, mày cứ lấy mà dùng đi. Còn sáp với keo xịt thì mai anh em mình đi mua. Chúng cũng không đắt đâu.”

“Hiểu rồi. Thật sự cảm ơn mày nhiều lắm.”

“Không có gì đâu. Người nghĩ ra ‘Kế hoạch biến Minato thành trai đẹp’ là tao mà. Từ mai tao sẽ tiếp tục huấn luyện cho mày, nên cứ chuẩn bị tinh thần nhé.”

“Ừ. Trông cậy cả vào mày đấy.”

Thế là tôi bắt đầu chuẩn bị cho công việc làm thêm.

Chỉ dẫn của Kazuki dễ hiểu thật. Tôi nhanh chóng nắm được các mẹo tạo kiểu tóc, thậm chí cả cách tỉa lông mày.

Kế hoạch cải trang diễn ra suôn sẻ—và may mắn thay, buổi phỏng vấn cũng thành công rực rỡ. Tôi đã được nhận ngay tại chỗ.

◇◇◇

Ca làm đầu tiên của tôi cuối cùng cũng tới.

Đứng bên trong cửa hàng với nội thất hiện đại, tinh tế, phối với màu đen và nâu, tôi cố gắng trấn tĩnh lại khi đối diện với các nhân viên. Ai cũng mặc đồng phục đen giống tôi và quay sang nhìn khi tôi bước lên phía trước.

“Đây là Minato Tanaka. Cậu ấy sẽ bắt đầu làm việc cùng chúng ta từ hôm nay. Mọi người hãy cùng nhau cố gắng nhé.”

“Ờ… rất vui được gặp mọi người.”

Được quản lý giới thiệu, tôi cúi chào mọi người thật lịch sự, trong lòng hơi căng thẳng.

“Vậy thì… ai sẽ hướng dẫn cho Tanaka-kun nhỉ? À, Hiiragi-san, em có phiền không? Hai em hình như bằng tuổi nhau nhỉ, chắc cậu ấy sẽ dễ nói chuyện với em hơn.”

“…Em hiểu rồi.”

Người đứng trước mặt tôi hẳn là Hiiragi-san. Mái tóc dài che gần hết đôi mắt, bờ môi mím lại thành một đường thẳng. Đeo cặp kính gọng mảnh, cô ấy toát lên một ấn tượng giản dị và trầm lặng.

“Rất vui được gặp cậu. Tớ là Reina Hiiragi.”

Giọng của cô ấy có phần hơi lạnh lùng—như thể đang dựng lên một bức tường để phòng thủ vậy. Tôi không cảm thấy vui vẻ lắm, nhưng đoán là chúng tôi mới quen và tôi còn là con trai nữa, nên không bất ngờ khi cô ấy lại cẩn trọng như vậy.

Dù vậy, cái tên của cô ấy khiến tôi khựng lại một chút. Nó quen quen vậy ta.

Trường tôi có một cô gái tên là Rena Saitou—nổi tiếng vì là người đẹp nhất trong toàn trường. Hầu như ai cũng biết cô ấy là ai. Không phải tôi say mê cổ hay gì đâu, nhưng ngay cả tôi cũng phải công nhận cô ấy rất nổi bật.

Chỉ cần lướt qua thôi, vẻ đẹp rạng ngời của cô ấy cũng đủ khiến người ta ngoái lại nhìn. Mái tóc cô ấy lấp lánh dưới ánh sáng. Đôi mắt to và rõ nét, sống mũi thanh tú như tạc tượng, đôi môi căng mọng đỏ hồng như trái cây chín, làn da thì trắng mịn màng.

Nói một cách đơn giản, cô ấy đúng là một cô gái đẹp tuyệt trần.

Tôi có hơi bất ngờ khi Hiiragi-san lại trùng tên với cô ấy. Nhưng nghĩ kỹ thì đó cũng là một cái tên khá phổ biến, chẳng có gì lạ. Cảm giác quen thuộc ấy nhanh chóng biến mất.

“Rất mong được làm việc với cậu.”

Khi tôi cúi chào và nhìn vào mắt cô ấy, Hiiragi-san lập tức tránh ánh nhìn. Thận trọng thì cũng được thôi, nhưng giữ khoảng cách nhiều quá thì chắc chắn sẽ khiến công việc khó khăn hơn. Trong lòng mình bắt đầu thấy hơi bất an.

“…Được rồi, trước tiên, để tớ giải thích cách chúng ta phục vụ khách ở đây…”

Hiiragi-san bắt đầu hướng dẫn tôi những điều cơ bản. Ngạc nhiên thay, lời giải thích của cô ấy rất rõ ràng và dễ hiểu. Khi tôi hỏi lại những chỗ khó nhớ, cô ấy cũng kiên nhẫn trả lời.

Có thể cô ấy không thân thiện, nhưng lại cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ. Mình thấy nhẹ nhõm hơn—có lẽ công việc này sẽ ổn thỏa thôi.

Chúng tôi chắc chắn sẽ không trở nên thân thiết, nhưng miễn là mối quan hệ cứ tiếp diễn như thế này thì tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu.

Và như thế, công việc bán thời gian bí mật của tôi cùng với cô gái đeo kính trầm lặng và có chút lạnh lùng bắt đầu.

◇◇◇

“Hôm nay tới đây thôi.”

“Đứng dậy, cúi chào, ngồi xuống.”

Thế là thêm một ngày học nữa cũng khép lại. Mấy hôm nay vừa phải đi làm thêm, vừa đi học, cuối cùng cũng xong rồi.

Phew…

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong đầu. Cảm giác như được tự do một chút sau khi chuỗi ngày mệt nhọc cuối cùng cũng đã kết thúc, tôi bắt đầu nhét sách vở vào cặp thì Kazuki bước lại gần.

“Sao rồi. Làm thêm ổn chứ? Mày xoay sở được không?”

“Ừ, cũng tạm. Đúng như mày nói, chỗ đó hầu như chẳng có học sinh cấp ba nào lui tới, nên tao cũng làm việc mà không phải lo lắng gì nhiều. Thật sự là một chỗ tuyệt vời.”

“Ngon! Nghe thế thì tao thấy giới thiệu cho mày đúng là đáng công rồi. Thế có cô gái dễ thương nào không?”

“…Trời ạ, mày đúng là hết thuốc chữa.”

Vừa mới nghĩ có khi cậu ta cũng là người tử tế, thì cậu ta lại buông ra cái câu đó. Tôi chẳng buồn đáp, chỉ liếc cho một ánh nhìn lạnh lùng, nhưng Kazuki lại phớt lờ, còn lấy giọng nghiêm túc đến lố bịch mà nói tiếp.

“Ơ kìa, đừng phản ứng thế chứ. Có gái xinh hay không thì quan trọng lắm đó! Biết đâu mùa này là mùa yêu đương của mày thì sao? Đấy cũng là một phần lý do tao gợi ý cho mày chỗ đó đấy.”

“Không đời nào có chuyện đó đâu. Chỉ có một người bằng tuổi tao thôi, còn lại tất cả mọi người đều hơn tuổi tao.”

Theo những gì tôi thấy cho đến giờ, ngoài Hiiragi-san ra thì chẳng có ai tầm tuổi tôi cả. Có lẽ vì khách của quán chủ yếu là người lớn. Dù sao thì tôi cũng chỉ mới bắt đầu làm, biết đâu ca khác lại có người trẻ hơn.

Khi tôi lỡ miệng nhắc đến chuyện đó, Kazuki lập tức bắt lấy, mắt sáng rực.

“Ồ? Có một người bằng tuổi mày à? Thế cô ấy thế nào? Dễ thương chứ? Biết đâu hai người lại hợp nhau thì sao?”

“Đừng có mơ. Không có chuyện đó đâu. Cô ấy khá lạnh lùng với tao—rõ ràng còn cảnh giác nữa.”

Đúng là cái tên này lúc nào cũng bị ám ảnh bởi chuyện tình cảm. Tôi chỉ biết thở dài, mệt mỏi vì sự tò mò bất tận của Kazuki, rồi trả lời cho có.

Từ trước đến giờ, tôi vốn chẳng dính dáng gì đến chuyện yêu đương hay phụ nữ cả. Không đời nào mọi chuyện lại diễn ra như Kazuki mong đợi. Nhất là với Hiiragi-san. Trông cô ấy chẳng phải người dễ mở lòng với ai, và tôi cũng chẳng nghĩ điều đó sẽ thay đổi.

“Nhưng ít nhất mày cũng phải tỏ ra thân thiện chứ? Nhìn bề ngoài thì trông mày ngầu hơn trước thật đấy, nhưng nếu bên trong vẫn là Minato ngày xưa, thì người ta vẫn sẽ giữ khoảng cách thôi. Thế nên mày mới chẳng có nhiều bạn bè đấy.”

“Haha, được rồi, được rồi. Nhưng mà tiếc thật đấy. Tao cứ hi vọng chỗ làm thêm của mày sẽ mang lại chút tình duyên chứ. Tao cũng muốn tám chuyện tình yêu với mày ghê!”

“Tiếc quá. Nhờ công việc mà tao cũng kiếm được vài người tình rồi đấy—sách.”

“Đồ bắt cá hai tay!”

“Khoan, cái đó nghe còn chẳng hợp lý nữa là.”

Tôi bắn trả lại cái trò đùa kì quặc của Kazuki, và thế là cuộc trò chuyện sau giờ học của chúng tôi cũng khép lại.

Hình như Kazuki chuẩn bị có buổi hẹn hò nên mới đứng tám chuyện để giết thời gian với tôi thôi. Đến lúc phải đi, cậu ta rời đi đầy hớn hở. Đúng là không biết xấu hổ là gì mà, nhưng với một đứa chưa từng rung động vì ai như tôi, nhìn cảnh đó cũng thấy hơi ghen tị.

Người ta thường nghĩ mọt sách thì chẳng mấy quan tâm đến người khác, nhưng sự thật thì không phải vậy. Tôi cũng thích nói chuyện với mọi người mà. Cả chuyện tình cảm, tôi cũng thấy hứng thú chứ.

…Chỉ là, đọc sách vui quá mức. Nên là, tôi cũng chẳng mong sẽ có bạn gái sớm đâu.

Phải rồi—tất cả là lỗi của sách vì đọc quá cuốn đi. Chẳng phải lỗi của tôi.

“Thôi thì tạm bằng lòng làm người tình với sách vậy…” tôi vừa nghĩ thế thì—

“…C-Cái gì đây?”

Ngay bên lề đường là một cuốn sổ nhỏ màu xanh navy, cỡ vừa trong lòng bàn tay. Tôi tiến lại gần và nhận ra đó là sổ tay của trường mình. Bìa ngoài còn mới nguyên, chẳng có vết trầy xước nào, chắc chắn mới bị đánh rơi.

Không thể làm ngơ, và sự tò mò cũng thắng thế, tôi cúi xuống nhặt lên rồi mở ra.

Reina Saito – Ngày sinh: 28 tháng 11, 2003.

Trong thoáng chốc, tôi nhận ra ngày sinh của cô ấy khá gần với mình. Nhưng rồi ánh mắt lập tức dừng lại ở cái tên.

Reina Saito—cô gái nổi tiếng nhất trường.

…Giờ tôi phải làm gì đây?

Tôi gãi đầu, lúng túng. Đã nhặt được thì tất nhiên phải trả lại rồi, nhưng mà… trực tiếp bước đến chỗ cô ấy trong lớp ư? Không đời nào, tôi sẽ thành trung tâm của sự chú ý ngay lập tức. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cả lớp đồng loạt dồn mắt nhìn thôi là tôi đã thấy nổi da gà.

Tôi thoáng cân nhắc nhờ Kazuki đưa hộ, nhưng chắc chắn thằng đó sẽ lấy cớ này để tiếp cận cô ấy cho mà xem. Kazuki đúng là người bạn tốt, nhưng kiểu tính cách của cậu ta thì… tôi chẳng muốn để lại gần một người như Saito.

Dù thật lòng mà nói, tôi còn chẳng quen biết gì cô ấy cả. Nhưng mà vẫn thấy khó chịu thế nào ấy.

Vậy thì chỉ còn cách tự mình trả lại thôi. Phiền phức thật.

Tôi bất giác thở dài. Nghe đồn cô ấy cũng khá lạnh lùng nữa. Tôi đã tưởng tượng ra cái ánh mắt lạnh giá khi cố bắt chuyện với cô ấy rồi. Nghĩ thôi mà đã không muốn đến ngày mai nữa.

Chiều hôm sau, tôi lặng lẽ đứng đợi Saito ở chỗ để giày. Giờ này người qua lại cũng ít, khả năng bị ai để ý sẽ nhỏ hơn nhiều.

Cuối cùng thì cô ấy cũng xuất hiện.

Mái tóc dài đen nhánh khẽ lay động theo từng bước đi—thật sự lộng lẫy. Tôi cũng đã từng thấy thoáng qua, nhưng nhìn gần thế này, vẻ đẹp ấy lại càng rực rỡ hơn nhiều. Cô ấy là kiểu con gái mà chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.

“Này, ờm… cậu có chút thời gian không?”

Cô bước ngang qua mà chẳng hề liếc tôi lấy một lần, buộc tôi phải lên tiếng gọi.

Đôi mắt hai mí to tròn ấy chậm rãi hướng sang tôi. Chắc chắn nếu cô mỉm cười, đó sẽ là nụ cười đủ sức hạ gục bất cứ ai.

Nhưng lúc này, trong ánh mắt đen láy ấy lại lộ ra một tia cảnh giác—rõ ràng là dè chừng khi bị một kẻ xa lạ bất ngờ bắt chuyện.

“…Có chuyện gì không?”

Giọng điệu lạnh tanh. Cách nói đủ để thấy cô không cho phép ai dễ dàng bước qua bức tường của mình.

06502506-697b-4e05-8b85-3b76d2b9aa78.jpg

Có hơi nhói một chút, nhưng nghĩ kỹ thì cũng hợp lý thôi. Bất kỳ ai cũng sẽ phòng thủ nếu bị một người hoàn toàn xa lạ chặn lại mà.

Có lẽ cô ấy nghĩ tôi có ý đồ gì khác—hoặc tệ hơn, đang chờ cơ hội tỏ tình chẳng hạn.

Dù sao thì, cô ấy nghĩ sao cũng chẳng quan trọng. Tôi chỉ đi trả lại cuốn sổ tay học sinh thôi. Càng kết thúc càng nhanh thì càng tốt.

“Cái này. Chắc là cậu đánh rơi.”

Tôi chẳng có ý định dính líu tới cô ấy thêm. Điều cuối cùng tôi muốn là bị hiểu nhầm rằng mình tiếp cận cô với ý đồ mờ ám nào đó. Thế nên tôi nói thẳng, đưa ra cuốn sổ mà không kèm bất cứ lời giới thiệu hay chút khách sáo nào.

“…Huh?”

Đôi mắt to tròn của cô mở lớn hơn nữa, và lần đầu tiên gương mặt vô cảm ấy nứt ra một biểu cảm đầy kinh ngạc. Cô chớp mắt mấy lần, rồi đứng sững lại, như thể bộ não chưa kịp xử lý được tình huống.

“Tớ chỉ muốn trả lại thôi. Vậy nhé.”

Nhẹ nhõm vì đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi quay lưng hướng về phía cổng.

Trước khi cô kịp nói gì, thậm chí trước khi đôi môi kia có thể mấp máy lấy một tiếng, tôi đã nhanh chân rời đi.

Tôi đã làm xong trách nhiệm của mình—trả lại đồ thất lạc. Cho dù cách nói chuyện chẳng lịch sự gì cho cam, nhưng vốn dĩ cũng chẳng có lý do gì để cô phàn nàn cả.

Nghĩ vậy, tôi bước đi với nhịp chân vội vã.

Câu chuyện này chắc chắn chấm dứt ở đây. Chúng tôi chắc chắn sẽ không bao giờ nói chuyện thêm lần nào nữa. Những chuyện kiểu này vốn chẳng xảy ra thường xuyên, và tôi cũng chẳng muốn tự chuốc thêm sự chú ý vào người.

Đây sẽ là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, chúng tôi từng tiếp xúc.

—Ít nhất thì, đấy là những gì tôi nghĩ vào thời điểm đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận