Tập 01
Chương 03: Điều mà cô gái xinh đẹp nhất trường tìm kiếm
3 Bình luận - Độ dài: 6,525 từ - Cập nhật:
“Cảm ơn cậu đã cho tớ mượn sách nha. Như mọi khi, cuốn này thật sự rất hay.”
Tôi bước vào thư viện như thường lệ và bắt chuyện với Saito. Hồi đầu thì tôi còn hơi lo lắng khi nói chuyện với cô ấy, nhưng sau nhiều lần như vậy, giờ cũng quen rồi. Tôi cảm ơn và trả lại cuốn sách, Saito chỉ khẽ thở dài khi nhìn tôi.
“Tớ mừng là cậu thích, nhưng tớ vẫn phải nói này—đi ngủ đúng giờ đi chứ. Đâu phải tớ bắt cậu phải trả sách ngay ngày hôm sau đâu. Sách cũng có chạy đi mất đâu mà.”
Tôi biết rõ quầng thâm dưới mắt vì thiếu ngủ đã lộ ra, nhưng có vẻ khuôn mặt tôi còn tệ hơn tôi tưởng. Lời cô ấy vừa có lo lắng, vừa có chút trách móc.
“Tớ biết, tớ biết… nhưng cưỡng lại tứ đại dục vọng thì khó lắm.”
“Tứ đại dục vọng?”
“Ừ—ăn, t*nh dục , ngủ… và cả ham muốn đọc sách nữa.”
“Sao cậu nói thế mà mặt vẫn tỉnh bơ được vậy?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Saito đâm thẳng vào tôi, như muốn nói thẳng: Cậu bị ngốc à?
“Thôi mà , cậu phải thông cảm cho tớ chứ? Cậu cũng là người nghiện đọc sách mà.”
“Tớ không thể hiểu được cái kiểu suy nghĩ ấy của cậu.”
“C-Cậu đừng nói vậy chứ”
Không thể tin nổi. Mỗi khi tôi tìm được một cuốn sách hay, tôi toàn thức trắng đêm, thậm chí còn chẳng thấy đói. Cái khao khát được đọc ấy—không lẽ chỉ có mình tôi mới cảm thấy sao?
“Nếu việc không hiểu điều đó có nghĩa tớ không phải người yêu sách , thì cũng chẳng sao cả. Với lại… ‘tứ đại dục vọng’ là cái quái gì cơ?”
Cô ấy lại thở dài lần nữa.
“Dù sao thì, cậu nên về nhà và đi ngủ cho tử tế đi.”
“T-Tớ hiểu rồi.”
“Cậu mà còn như này , tớ sẽ không cho cậu mượn sách nữa đâu , nhớ chưa?”
Ban đầu tôi định lờ đi như mọi khi, nhưng lần này Saito hơi nhíu mày, giọng điệu còn có phần nghiêm khắc.Nếu là mấy quyển bình thường thì không sao, nhưng cái bộ tôi đang đọc thì khác. Không đọc tiếp được thì đúng là không chịu nổi.Nhưng mà, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời.
“…Được rồi. Lần tới tớ sẽ đi ngủ đàng hoàng.”
“Tốt. Tớ thích cái sự thành thật đó đấy.”
Tôi thở dài chịu thua, vai rũ xuống. Saito thì khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Sau đó, tôi về chỗ ngồi quen thuộc, ngồi cách cô ấy một đoạn và bắt đầu đọc. Đọc xong quyển mang theo, tôi đứng dậy đi dạo quanh thư viện để tìm cuốn mới.
“Ah.”
Trong lúc bước qua các kệ sách, tôi nhìn thấy Saito.
Cô ấy đang cố với lấy một cuốn sách trên kệ cao. Nhưng với chiều cao có phần hơi khiêm tốn, rõ ràng là cô ấy khó mà với tới.
Cô đứng kiễng hẳn một chân, cố vươn lên, bàn chân run run vì gắng sức. Chỉ cần mở miệng nhờ một tiếng thôi thì chắc chắn có cả khối cậu con trai sẵn lòng giúp, nhưng hẳn là cô ấy cố tình tránh điều đó. Bình thường đã bị mấy ánh mắt đầy ý đồ không hay nhìn chằm chằm, thì tránh xa cũng phải thôi.
Ngón tay cô đã chạm được vào gáy sách, nhưng vẫn không đủ để nắm lấy. Cô tiếp tục kiễng người, loay hoay mãi vẫn chưa được.
Xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác rồi…
Ban đầu tôi cũng không định xen vào, nhưng nhìn cô ấy khổ sở thế kia thì chẳng nỡ. Với lại, tôi vẫn chưa đền đáp được gì cho những cuốn sách cô đã cho mượn, nên ít nhất đó cũng là điều tôi có thể làm cho cô ấy.
Tôi bước lại gần, đưa tay lấy cuốn sách mà tôi đoán cô ấy định với tới. Chỉ một động tác là dễ dàng lấy xuống được. Khi quay sang đưa cho cô, tôi bắt gặp đôi mắt đen lay láy của cô chớp lên đầy ngạc nhiên. Biểu cảm ấy vừa sửng sốt vừa có chút ấn tượng.
“…Tớ không có ý cướp cuốn này của cậu đâu nhé?”
“Tớ biết… Nhưng tớ có thể tự lấy được.”
Câu trả lời dứt khoát, nghe hơi lạnh lùng, nhưng rõ ràng chẳng đúng sự thật. Nhìn là biết cô ấy đã khổ sở rồi. Cái vẻ mạnh miệng ấy lộ ra ngay.
“…Ừ thì, có lẽ vậy. Tớ không phiền đâu , nhưng cậu thành thật một chút cũng được mà?”
“Ý cậu là mình không thành thật hả?”
“Đúng rồi đấy. Vừa nãy rõ ràng cậu đang tỏ ra mạnh mẽ thôi. Tớ hiểu là cậu giữ khoảng cách với con trai, nhưng dù sao thì…”
Nghe tôi nói vậy, Saito mím chặt môi, im lặng.
Thái độ lạnh lùng của cô với con trai đã nổi tiếng đến mức thành tin đồn. Bình thường thì lờ đi, nhưng nếu có ai cố gắng tiến xa hơn, cô sẽ dập tắt họ bằng những lời cay nghiệt. Không ít người từng thử tiếp cận, nhưng hầu hết đều bỏ cuộc trong vòng nửa năm vì sự lạnh nhạt của cô. Khác với những người đôi lúc biết dựa dẫm vào người khác, cô lúc nào cũng tự giải quyết mọi việc một mình, và rõ ràng cô hoàn toàn có khả năng làm vậy.
Dù thế, tôi vẫn nghĩ… nếu có một người mà cô thực sự tin tưởng, có lẽ cô sẽ chịu mở lòng hơn một chút. Nhưng, theo những gì tôi thấy, người như thế chưa từng tồn tại trong cuộc đời cô. Dẫu vậy, chính sự kiêu hãnh đó cũng tạo nên một nét cuốn hút riêng của cô.
Thấy cô im lặng, tôi tranh thủ đưa cuốn sách cho Saito.
“Của cậu này.”
“…C-Cảm ơn.”
Cô khẽ đón lấy, ôm cuốn sách vào ngực và lí nhí cảm ơn bằng giọng nhỏ nhẹ. Tôi không đáp lại, chỉ quay lưng bước đi, không ngoảnh đầu. Dù không nhìn, tôi cũng cảm nhận được sự lúng túng của cô ở phía sau.
Nhưng thôi, việc của tôi đến đây là đủ. Nếu ai đó nhìn thấy hai đứa nói chuyện, chắc chắn sẽ sinh ra rắc rối. Thực lòng mà nói, cô và tôi vốn thuộc về hai thế giới khác nhau. Không có lý do để nói chuyện thì cũng chẳng cần cố ở lại. Dù vậy, khi rời đi, trong đầu tôi thoáng qua một suy nghĩ…
Sẽ tốt biết bao nếu một ngày nào đó, cô tìm thấy một người mình có thể thật sự tin tưởng.
◇◇◇
Vài ngày sau kể từ hôm tôi giúp cô lấy cuốn sách ấy. Như thường lệ, tôi lại đến thư viện. Khung cảnh quen thuộc đập vào mắt — Saito ngồi cạnh cửa sổ, lặng lẽ một mình.
“Cảm ơn nhé. Cuốn này cũng tuyệt lắm.”
“Không có gì.”
Tôi bước đến đưa lại sách cho cô. Đáp lại, cô khẽ cúi đầu. Vẫn như mọi lần, nhưng có gì đó… hơi khác một chút. Tôi liếc xuống bàn, thấy một quyển sách giáo khoa đang mở, bên cạnh là cuốn vở với những dòng chữ viết bằng bút chì kim.
“Cậu đang ôn bài à?”
“Ừ, mai tớ có bài kiểm tra.”
“Có bài kiểm tra á?Sao tớ chưa được báo gì nhỉ.”
Tôi cố gắng lục lại trí nhớ, nhưng nó hoàn toàn trống rỗng. Nếu đúng thật thì có lẽ là vấn đề lớn đấy
“Là bài kiểm tra Toán. Thầy của lớp tớ khác với lớp cậu, nên cậu không nhớ cũng phải.”
“À… ra vậy.”
Nghe lời giải thích đó, tôi liền gật gù. Thế rồi, chẳng hiểu sao, tôi cứ lặng lẽ nhìn cô, bị thu hút một cách kỳ lạ bởi dáng vẻ chăm chú học tập chưa từng thấy. Có lẽ cảm giác mới mẻ này khiến tôi bất giác nhìn lâu hơn bình thường.
Bắt gặp ánh mắt ấy, Saito hơi nheo mắt lại, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Sao thế.Mặt tớ có dính gì à?”
“À… thì, thấy cậu ngồi học thế này… trông lạ mắt thật. Trước giờ mình toàn nghĩ cậu chỉ đọc tiểu thuyết thôi.”
Tôi từng nghe tin đồn cô là một người rất giỏi, nhưng trong mắt tôi, cô chỉ là một người đam mê đọc sách thôi. Tôi thậm chí còn tưởng cô thuộc kiểu người sẵn sàng bỏ bê việc học để chìm đắm trong những câu chuyện . Vậy nên cảnh tượng này quả thật làm tôi hơi bất ngờ.
“Mình thường học ở nhà thôi. Cơ mà, đúng ra tớ mới là người phải hỏi cậu câu này chứ? Cậu lúc nào cũng toàn thấy ôm sách đấy thôi?”
“Ờ thì, dạo gần đây thôi. À mà, chỗ đó sai rồi kìa.”
Vô tình liếc vào vở của Saito, tôi phát hiện một lỗi tính toán. Tôi khẽ chỉ tay, và cô theo dõi ngón tay tôi, thoáng ngạc nhiên.
“Huh? À, đúng thật… Khoan, chẳng lẽ cậu… giỏi thật à?”
Sau khi kiểm tra lại phép tính, nhận ra mình viết sai, cô ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt mở to đầy bất ngờ.
“Cũng không hẳn . Chỉ là trên trung bình thôi.”
Người ta thường mấy người mọt sách thì chắc chắn học giỏi. Trong lớp, không ít lần tôi bị hỏi điểm số chỉ vì lúc nào cũng có một quyển sách trong tay. Và khi tôi trả lời, họ lại tỏ ra hơi ngạc nhiên, như thể mong chờ tôi sẽ có điểm số cao hơn. Điều đó đôi khi khiến tôi có chút hụt hẫng, cảm giác như mình vừa làm ai đó thất vọng vậy.
Nhưng mà này—tôi không kém đâu. Hoàn toàn không.
“Tớ vẫn thấy cậu giỏi thật mà. Bình thường chẳng bao giờ thấy cậu học hành, nên tớ cứ tưởng…”
“Này.”
Có vẻ trong mắt Saito, tôi vốn thuộc loại “ngố” thật sự. Nghe vậy… cũng hơi đau đấy
“Nếu muốn tận hưởng mấy cuốn sách thoải mái thì tớ phải học hành tử tế. Dù sao kiểm tra là chuyện không tránh được. Nếu tớ lơ là, đến mùa thi sẽ chẳng còn thời gian đọc nữa. Tớ không muốn thế, nên mới học bài thường xuyên. Chỉ cần được đọc sách thì học không phải vấn đề với tớ.”
“…Cậu đúng là khác người thật.”
Sau câu trả lời nghiêm túc của tôi, Saito vẫn chỉ khẽ thở dài, giọng hơi bất lực. Tôi biết bản thân là một con mọt sách chính hiệu, nhưng rõ ràng Saito cũng chẳng kém cạnh. Vậy mà chỉ có mình tôi bị coi là khác người.
“Đừng chán nản thế vậy chứ. Cậu cũng giống tớ mà. Cậu cũng mê sách lắm, đúng không?”
“Ừm… thì cũng đúng, nhưng…”
Có vẻ cô không mấy vui vẻ khi bị đánh đồng với tôi, nên chẳng chịu thừa nhận thẳng thắn. Nhưng rõ ràng tình yêu cô ấy dành cho sách đâu kém gì tôi.
“Thế, điều cậu thích nhất ở sách là gì?”
Từ trước đến nay, tôi chưa từng gặp ai thực sự thích đọc sách như cô ấy, nên thật lòng tôi muốn biết—rốt cuộc điều gì đã cuốn hút một người như cô vào thế giới của sách?
“Ừm… có nhiều lý do lắm. Nhưng tớ nghĩ lí do lớn nhất là vì sách có thể đưa tớ đến vô vàn thế giới khác nhau. Càng đọc nhiều, tớ càng có được nhiều kinh nghiệm hơn. Ngoài sách ra, chẳng có gì làm được như thế cả, đúng không? Chắc vì vậy mà mình thích đọc đến thế.”
“Ra là vậy…”
Khuôn mặt cô khi nói chuyện vô cùng nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại chan chứa cảm xúc thật lòng. Tôi hoàn toàn hiểu được. Giống như cô, tôi cũng thường cầm một cuốn tiểu thuyết chỉ để trải nghiệm những thế giới xa lạ. Tất nhiên, phim ảnh hay kịch cũng có, nhưng tôi vẫn thích sự chìm đắm mà tiểu thuyết mang lại hơn.Trong phim hay kịch, người xem chỉ có thể ngồi nhìn. Họ gần như không có cơ hội thể hiện trí tưởng tượng. Nhưng với tiểu thuyết, tất cả đều do độc giả quyết định—khuôn mặt nhân vật, thế giới họ sống, âm thanh, mùi hương, thậm chí cả hương vị… tất cả đều do chính mình vẽ ra. Cảm giác như thật sự được đặt chân vào thế giới ấy—chỉ có sách mới làm được. Có lẽ đó cũng là lý do khiến tôi say mê chúng đến vậy.
“Thế còn cậu thì sao? Tại sao cậu lại thích đọc sách vậy?”
“Tớ à? Hmm… khó trả lời nhỉ…”
Đã hỏi người ta thì dĩ nhiên tôi cũng phải trả lời. Nhưng nghĩ mãi, tôi vẫn chẳng thấy lí do nào thực sự rõ ràng.Tôi hoàn toàn đồng cảm với những gì cô ấy vừa nói, nhưng đó không phải là tất cả. Tôi cứ suy nghĩ mãi, cố tìm ra điều gì khác, cho cuối cùng cũng bật ra một câu trả lời.
“Ah… tớ đoán là vì sách kết nối quá khứ với hiện tại.”
“Ý cậu là kết nối thời gian với nhau ư?”
“Ừ. Ý tớ là, những người sống trong quá khứ, mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp họ nữa, đúng không? Nhưng qua sách, mình có thể cảm nhận được những gì họ từng trải qua: cách họ sống, cách họ nghĩ, niềm vui, và cả những đau khổ nữa. Giống như chúng ta đang chia sẻ cảm xúc với họ xuyên thời gian vậy.Khi tớ nghĩ vậy, sách thực sự là một thứ kì diệu. Ngoài chúng ra, chẳng có gì làm được điều ấy. Có lẽ đó là lý do tớ yêu thích sách.”
“Ra là thế… Một cách nhìn rất thú vị đấy.”
Cô khẽ thì thầm, giọng dịu dàng đến mức khiến tôi ngỡ ngàng. Trong âm điệu ấy thoáng chút trầm tư, pha lẫn nét cảm xúc mơ hồ. Ánh mắt cô cũng mang theo vẻ bất ngờ, như thể chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy một câu trả lời như vậy.
“Ừ thì, mỗi người có một lý do riêng. Có lẽ không nhiều người nghĩ theo cách của tớ, nhưng nếu cậu thử đọc với suy nghĩ như thế, biết đâu sách sẽ còn thú vị hơn nữa.”
“Phải… tớ không ngờ mình sẽ nghe được góc nhìn như thế, nhưng… nó thật sự rất hợp lý.”
Gương mặt cô vẫn điềm tĩnh như thường, chẳng hề có biểu cảm gì rõ ràng. Nhưng đâu đó, tôi cảm thấy có nét vui tươi thoáng qua trên khuôn mặt cô ấy—có lẽ cô vui khi được nói chuyện về sách. Nếu như đó chính xác là nụ cười thật lòng của cô, thì chỉ riêng việc được thấy nó thôi cũng đã khiến tôi cảm thấy việc chia sẻ với cô là xứng đáng.
Thấy tâm trạng mình cũng hơi phấn khởi, tôi liền buột miệng gợi ý thêm:
“À, còn một điều thú vị nữa đấy. Cậu thử tìm hiểu về tác giả trước khi đọc tác phẩm xem. Đôi khi, mình sẽ thấy được hậu trường đằng sau những câu chuyện.”
“Hmm… nghe hay đó. Lần tới mình sẽ thử.”
“Ừ, nhớ thử nhé.”
Không tệ nhỉ. Nghĩ lại, hồi mới bắt đầu trao đổi sách với Saito, tôi còn hơi bối rối—dù sao thì, tiếp xúc quá gần với một người nổi tiếng trong trường cũng chẳng phải chuyện đơn giản. Nhưng nếu nhờ thế mà được trò chuyện thế này, được cùng bàn về sách… thì hóa ra cũng chẳng có gì tệ cả.Nếu được, tôi còn muốn được nói chuyện nhiều hơn nữa. Chỉ riêng cuộc trao đổi này thôi đã đủ để tôi tận hưởng rồi—vừa thú vị, vừa thoả mãn.
—
Vài ngày sau, tôi lại đến thư viện như thường lệ.
“Này, hôm qua trên đường về,có phải cậu vừa đi vừa đọc sách không?”
“Ừ, đúng thế.”
Cô đáp lại như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời. Vậy thì quả nhiên, người tôi nhìn thấy từ phía sau hôm qua chính là cô.
“Tớ biết mà. Cậu tìm được cuốn nào hay lắm hả?”
“…Ừ. Nhưng sao cậu biết?”
Đôi mắt cô hơi mở to, hiện rõ nét ngạc nhiên.
“Vì tớ cũng thế mà. Khi nào bắt gặp một cuốn cực kỳ hay, tớ chẳng thể chờ nổi đến lúc về nhà mới đọc. Đôi khi còn mở ngay trên đường về nữa.”
“Ra vậy…”
Không chỉ tôi hay Saito đâu. Bất cứ ai thật sự yêu sách chắc chắn sẽ làm điều tương tự. Khi tập tiếp theo của một bộ truyện mình chờ đợi ra mắt, hay khi tình cờ tìm thấy một cuốn quá hấp dẫn thì việc đọc ngay trên tàu, hay thậm chí vừa đi vừa đọc trên đường về, cũng chẳng có gì lạ.
“Hôm qua tớ chỉ vô tình thấy cậu thôi. Nhưng mà… sao cậu có thể vừa đi vừa đọc sách trên đường về được vậy?”
“Chỉ là thói quen của tớ thôi. Tớ không muốn phí thời gian rảnh, nên tranh thủ đọc luôn. Cậu cũng nên thử đi.”
Tôi cũng mình cũng thuộc dạng nghiện sách tương đối, nhưng cô ấy có vẻ còn ngang ngửa thế. Giống như tôi hay thức khuya đọc sách , cô ấy cũng tận dụng mọi thời gian rảnh chỉ để đọc thêm vài trang. Ở trường, cô thường bị các bạn nữ vây quanh, về nhà thì chắc chắn còn bận học thêm—vậy nên, có lẽ cách duy nhất để thỏa mãn đam mê đọc sách của cô chỉ có thể là tận dụng thời gian mọi lúc mọi nơi.
“Thôi, cảm ơn, tớ xin kiếu. Mà nghiêm túc đấy, cậu cũng nên dừng lại đi—nguy hiểm lắm. Nếu có bị xe tông thì đừng có trách tớ không nhắc trước.”
Hôm qua, trên đường về , tôi đã thấy những bước đi hơi loạng choạng của cô từ phía sau, như thể một nửa tâm trí đang trôi lạc vào trang sách.Dù biết không phải chuyện của mình, nhưng trong lòng tôi vẫn không yên.
“Đến giờ tớ vẫn chẳng gặp vấn đề gì,nên chắc là không sao đâu”
Saito chỉ hờ hững đáp lại, chẳng thèm để tâm đến lời khuyên của tôi. Rõ ràng cô chẳng có ý định nghe theo.
—
Chiều hôm đó, sau khi thư viện đóng cửa, tôi lững thững đi về nhà trên con đường ngập trong ánh chiều tà đỏ ửng. Và rồi, bắt gặp một cảnh quen thuộc.
“Kia rồi… lại vừa đi vừa đọc nữa.”
Hóa ra, nhà của cô ở cùng hướng với tôi. Trước khi bắt chuyện, tôi cũng từng vài lần thấy cô trên đoạn đường này. Thậm chí, tôi còn nhặt được thẻ học sinh của cô. Vì thế, chẳng thể nào nhầm lẫn được.
Cô bước chậm rãi, mũi gần như chạm vào trang sách, hoàn toàn đắm chìm trong nó. Thỉnh thoảng, đôi chân khựng lại như mất nhịp, rồi lại lảo đảo sang trái, sang phải, loạng choạng như thể đang mơ màng giữa phố xá. Nhìn cô ấy mà tôi không thể không lo lắng được.
Tôi đã định gọi tên cô, nhưng nơi này không phải thư viện mà là đường lớn. Có thể sẽ có người để ý. Thế nên tôi chỉ lặng lẽ đi sau, giữ khoảng cách nhất định.
Và rồi, một chiếc xe tải to lớn bất ngờ lao tới từ phía đối diện. Tiếng động cơ ầm ĩ vậy thì cô phải để ý chứ —vậy mà cô vẫn chẳng chút phản ứng, vẫn mải miết với cuốn sách, hoàn toàn không hề hay biết.
“Này!!”
“—Ah!?”
Tôi lao lên phía trước, nắm chặt lấy cánh tay cô và kéo mạnh về phía vỉa hè. Động tác có hơi thô bạo, nhưng tôi kịp chen vào giữa cô và con đường, che chắn cho cô khỏi chiếc xe tải đang lao tới.
Chỉ đến khi tiếng động cơ ầm ầm dần trôi xa, chiếc xe nặng nề rời khỏi tầm mắt, tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm—thì bỗng nghe thấy giọng cô vang lên. Âm điệu ấy mềm mại ,mong manh hơn thường ngày.
“…Um.”
Nghe thấy giọng cô ấy, tôi quay lại nhìn Saito. Bị ép sát vào bức tường, dường như cô đã nhận ra chuyện vừa xảy ra. Hàng lông mày khẽ hạ xuống, xen lẫn cảm giác áy náy và bối rối.
“Tớ đã nói cậu phải cẩn thận rồi mà.”
“T-Tớ xin lỗi…”
“Từ giờ cậu phải cẩn thận đấy nhé . Cậu không bị thương ở đâu chứ?”
“T-Tớ ổn rồi.Cảm ơn cậu .. vì đã chạy ra cứu tớ .”
Nghe thấy lời cảm ơn ấy, tôi cũng chẳng định trách móc thêm nữa. Miễn là cô bình an thì thế là đủ rồi.
Đến lúc này, khi mọi thứ đã lắng xuống, tôi mới chợt nhận ra tư thế hiện tại. Cô bị dồn vào tường, còn tôi thì đứng chắn ngay trước mặt—cứ như một cảnh kabe-don trong phim. Và từ khoảng cách gần đến vậy, đôi mắt cô ngước nhìn lên… thật khó để tôi giữ được bình tĩnh.
Đôi hàng mi dài, làn da mịn màng, cùng hương hoa thoang thoảng từ cơ thể cô lập tức ập vào các giác quan của tôi, khiến hàng loạt suy nghĩ không đứng đắn chạy loạn trong đầu.
Vốn dĩ tôi chẳng có mấy kinh nghiệm với con gái, mà lại còn ở gần một người xinh đẹp như thế này, tim tôi không chịu nổi mất. Dù chẳng có tình cảm lãng mạn gì, nhưng ở khoảng cách này thì đúng là không ổn chút nào. May mắn là cô không nhận ra sự lúng túng ấy, tôi vội đặt tay lên vai cô, kéo nhẹ ra sau trước khi mặt mình đỏ bừng.
“…Đừng làm thế lần nữa, được chứ?”
“Vâng…Từ giờ tớ sẽ cẩn thận.”
May mắn thay, Saito không hề nhận thấy tôi đang bối rối. Cô vẫn bình thản, gương mặt lạnh lùng như mọi khi. Có lẽ với một người luôn được các chàng trai chú ý như cô, chuyện này chẳng có gì đáng để rung động. Nhưng tôi thì chỉ biết cười khổ, tự trấn an trái tim đang đập loạn xạ.
“T-Thực sự là gần quá rồi”
Mải lo giữ bình tĩnh khiến tôi chẳng nhận ra đôi tai cô—ẩn sau làn tóc đen dài—đang đỏ lên.
Sau cùng, tôi cũng cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, lấy lại vẻ bình thản, rồi cả hai chúng tôi tiếp tục bước đi về nhà. Lẽ ra tôi nên chào tạm biệt sau khi giúp cô ấy, nhưng lúc ấy tôi còn quá rối bời nên bỏ lỡ mất cơ hội. Thường ngày, tôi luôn tránh đi chung đường với Saito bằng mọi giá, nhưng đã lỡ thành ra thế này rồi thì chẳng còn cách nào khác. Thôi thì cứ tận hưởng cơ hội hiếm hoi được đi cùng “nữ thần” của trường, coi như một khoảnh khắc đáng để cảm ơn số phận.
Khi chúng tôi đi bên nhau, tôi luôn để ý xung quanh, sợ người khác nhìn thấy. Được một lúc, Saito bỗng khựng lại.
“Có chuyện gì thế?”
Tôi quay sang nhìn, thắc mắc vì sao cô ấy dừng bước. Tầm mắt cô hướng về phía trước—một tiệm kem khá nổi tiếng trong khu vực.
“Cậu muốn ăn một cái không?”
“Ưm… vâng. Nhưng… thật ra tớ chưa bao giờ ăn mấy thứ như này bao giờ…”
Câu trả lời ngoài dự đoán khiến tôi khựng lại, trong khi ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn cửa hàng với vẻ mong muốn khó che giấu.
“Hả? Cậu chưa từng ăn kem sao?”
“Không hẳn là chưa từng… nhưng tớ ít ra ngoài, nên chẳng có dịp nào cả.”
Nghe vậy, tôi lại thấy… hợp lý một cách kỳ lạ. Tôi cũng không phải kiểu người hay đi chơi, nên số lần ăn mấy thứ như kem cũng chẳng nhiều. Nhưng ít nhất tôi cũng từng vài lần đi cùng bạn bè. Nghĩ đến việc cô ấy chưa từng có trải nghiệm nhỏ nhoi ấy, trong lòng tôi có hơi thấy tiếc cho cô.
Ở lớp, Saito thường nói chuyện với nhiều bạn nữ, nhưng tôi chưa từng thấy cô thật sự thân với ai. Có lẽ phần lớn mọi người chỉ tiếp cận cô vì nhan sắc hay thành tích học tập. Thế nhưng, tôi tin rằng, nếu ai đó thật sự hiểu con người bên trong cô, thì chắc chắn sẽ trở thành một người bạn thân của cô ấy. Tôi chỉ mong cô sớm gặp được một người như thế.
“…Ra vậy. Vậy thì đây chính là cơ hội rồi . Đi thôi.”
Tất nhiên,bạn thân thì không thể tìm trong một sớm một chiều được, nhưng ít nhất, tôi có thể mang đến cho cô một chút niềm vui ở khoảnh khắc này. Nghĩ thế, tôi dẫn cô tiến về phía cửa tiệm. Nơi đó vốn nổi tiếng với đủ loại hương vị và topping—chắc chắn sẽ có thứ hợp khẩu vị cô ấy.
Khi đến quầy, Saito đứng lặng trước bảng thực đơn, ánh mắt dõi theo những tấm ảnh kem nhiều màu sắc. Đôi mắt đen tuyền ấy khẽ ánh lên một tia lấp lánh, trông cô như bị thu hút hoàn toàn. Bình thường, gương mặt cô luôn mang vẻ điềm tĩnh, không chút cảm xúc, nhưng ngay lúc này, biểu cảm ấy bỗng trở nên mềm mại hơn hẳn.
Có vẻ như cô ấy thực sự yêu thích nó nhỉ
Cô ấy trông có vẻ bồn chồn hơn bình thường, đôi mắt cứ lướt qua lại khi chăm chú ngắm bảng thực đơn. Tôi không chắc việc chọn kem có cần nghiêm túc đến vậy không, nhưng nếu cô ấy thấy vui thì tôi chẳng có gì để phàn nàn.
“Tớ quyết định rồi. Tớ sẽ chọn cái này… và cái này.”
Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Saito chỉ tay vào hai vị kem.
“Được đấy chứ , thử xem.”
Tôi vốn chẳng rành mấy chuyện này, nên chỉ gật đầu qua loa. Cô khẽ mỉm cười, rất nhẹ thôi, nhưng đôi mắt lại ánh lên niềm vui lấp lánh. Nhìn cảnh đó, tôi bật cười khẽ, rồi đi gọi kem cho cả hai ở quầy.
Một lát sau, khi đến lượt của mình, tôi cầm khay kem quay lại.
“Của cậu đây.”
“Cảm ơn cậu nhiều.”
Vừa nhận hộp kem từ tay tôi, gương mặt cô sáng bừng lên hơn hẳn thường ngày.
“Hmm…”
Cô lưỡng lự không biết nên ăn cái nào trước, chiếc muỗng nhựa khẽ đưa qua lại giữa hai hộp kem. Cuối cùng, cô chọn vị va ni nguyên bản. Múc một thìa nhỏ, cô đưa lên miệng.
Đôi mắt thoáng mở to vì bất ngờ, rồi từ từ dịu lại thành một nụ cười.Nụ cười đó thực sự rất đáng yêu , làm tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“…Cậu nhìn gì thế?”
Chắc là tôi có lén nhìn cô ấy hơi quá. Nét cười biến mất, gương mặt cô lại trở về vẻ lạnh lùng thường thấy, đôi mày hơi nhíu lại, liếc tôi khó chịu.
“À… không có gì. Trông cậu thích ăn kem thật đấy nhỉ.”
“…Chẳng có gì đặc biệt cả.”
Vừa mới thấy cô dễ thương đến vậy, thoắt một cái lại quay về vẻ gai góc như thường lệ rồi. Đúng là chẳng lạ gì.
“Cậu vẫn lạnh lùng như mọi khi nhỉ.”
“C-Có sao không? Hay là cậu muốn tớ cư xử ngọt ngào với cậu?”
“Không cần đâu. Cậu cứ như bây giờ là được rồi. Tớ đã quen với phiên bản lạnh lùng của cô rồi
Sao tôi có thể yêu cầu cô ấy vẻ mặt ngọt ngào sau khi vừa nói mấy câu như vừa rồi chứ , dù có là đùa đi chăng nữa. Không phải là tôi không muốn thấy một Saito nhõng nhẽo đâu, nhưng thật lòng thì cô ấy như bây giờ cũng đủ thu hút rồii.
“Hầu hết bọn con trai đều sợ cậu vì cái vẻ lạnh lùng ấy, nhưng với tớ thì cậu hoàn hảo vì cậu là chính mình.”
“Cho dù tớ lạnh nhạt và khó gần như vậy sao?”
“Có vẻ chuyện đó làm cậu để tâm hơn tớ nghĩ đấy nhỉ… Nhưng mà, tớ tin là chỉ cần mọi người đối xử với cậu đúng mực, họ sẽ nhận ra cậu là một người tốt. Thế nên cái vẻ lạnh lùng kia chẳng phải vấn đề gì cả. Rồi sẽ đến lúc cậu có những người bạn có thể cùng đi ăn kem như thế này thôi.”
Môi cô mím lại, ánh mắt khẽ cúi xuống rồi lại ngập ngừng nhìn lên, đôi mắt đen lay láy lộ ra chút bối rối. Giọng nói cô nhỏ nhẹ vang lên:
“…C-Cậu nghĩ là tớ sẽ có sao?”
“Nếu không thì tớ sẽ đi với cậu.”
Trong giọng cô có chút gì đó mong manh, vì thế tôi chỉ nói vậy để cô yên lòng thêm một chút.
“V-Vậy thì nhờ cậu..”
Sau đó , Saito mở to mắt ngạc nhiên , và từ từ nở một nụ cười ấm áp
<<<POV Saito>>>
Ah… Cậu ấy đúng thật là
Sự tử tế vụng về của cậu ấy lại quyến rũ một cách kỳ lạ, và nó sưởi ấm trái tim tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc, gần như đến mức bật khóc, và một nụ cười bất giác nở trên môi.
Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ cậu ấy là một kẻ lập dị. Cậu ta chẳng tỏ ra hứng thú gì với tôi—thực ra, có vẻ như cậu ta còn đang cố gắng né tránh tôi nữa. Chuyện đó chưa từng xảy ra trước đây, và tôi nhớ mình đã hơi bối rối.
Khi cậu ấy trả lại thẻ học sinh cho tôi, tôi đã tặng cậu ấy một món quà cảm ơn, nghĩ rằng đó có thể là cơ hội để cậu ấy tiến lại gần hơn—nhưng cậu ấy chỉ nhận rồi bỏ đi. Khoảnh khắc ấy vẫn ở sâu trong tâm trí tôi: tôi đứng đó, nhìn theo bóng lưng cậu ấy xa dần, và bức tường phòng thủ của tôi hoàn toàn bị xuyên thủng. Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác đó. Dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể quên được.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Chúng tôi sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngày hai chúng tôi lại trao đổi sách với nhau.
Tôi không biết cậu ấy thích đọc sách.Tôi chỉ tình cờ thấy trên tay cậu ấy một cuốn tiểu thuyết , mà còn lại là một trong những cuốn yêu thích của tôi nữa chứ , nên tôi cứ vô thức tiến tới bắt chuyện với cậu ấy.
Vốn dĩ , tôi biết việc tiếp cận một đứa con trai không phải phong cách thường ngày của mình. Tôi thường giữ khoảng cách với con trai để họ không hiểu lầm. Bình thường, tôi sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì. Nghĩ lại thì, có lẽ tôi đã nói chuyện với cậu ấy vì cậu ấy thật kỳ lạ. Ít nhất, qua lần tiếp xúc đầu tiên, tôi có thể thấy cậu ấy không hề có hứng thú với tôi, vì vậy tôi đã thả lỏng cảnh giác.
Đến bây giờ , tôi thấy mừng vì mình đã bắt chuyện với cậu ấy.
Cậu ấy là chàng trai đầu tiên ở trường không đối xử với tôi như một cô gái—cậu ấy chỉ nói chuyện với tôi một cách bình thường. Cả hai chúng tôi đều yêu sách, và cách cậu ấy hào hứng nói về những cuốn sách yêu thích của tôi khiến tôi hạnh phúc. Cho một người như vậy mượn sách ư? Chẳng có gì phiền phức cả.
Thật sảng khoái khi gặp được một người thực sự đam mê đọc sách như cậu ấy. Càng nói chuyện, tôi càng nhận ra cậu ấy đặc biệt đến nhường nào. Cậu ấy không hề có bất kỳ biểu hiện về mặt tình cảm nào với tôi—cậu ấy chỉ đơn thuần kể về đam mê đọc sách của mình. Khi cậu ấy chia sẻ suy nghĩ của mình về những gì đã đọc, khuôn mặt cậu ấy sáng lên và đôi mắt lấp lánh.
Ánh nhìn đó thật khó quên. Vì cậu ấy không bao giờ tỏ ra có ý đồ gì khác, tôi không cần phải đoán già đoán non. Cậu ấy chỉ xem tôi như một người bạn cùng chung sở thích đọc sách. Có lẽ đó là lý do tại sao nói chuyện với cậu ấy lại dễ dàng và thư thái đến vậy. Tôi không cảm thấy mệt mỏi hay căng thẳng khi ở bên cạnh cậu ấy. Nhờ thế, tôi có thể hạ một chút phòng bị của mình. Tôi thực sự mừng vì chúng tôi đã gặp nhau.
Đã gần một tháng kể từ khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Gần đây, tôi nhận ra cậu ấy thực sự rất tốt bụng. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ cậu ấy là một đứa mọt sách khó gần—nhưng tôi đã lầm. Có thể cậu ấy nghĩ rằng mình đang tỏ ra xa cách, nhưng thực tế, cậu ấy chỉ là người vụng về và thẳng thắn. Sâu thẳm bên trong, cậu ấy là kiểu người sẽ giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn.
Tôi nhớ rất rõ lần cậu ấy giúp tôi lấy một cuốn sách. Tôi không thể với tới nó trên kệ cao nhất và đang loay hoay—thì cậu ấy từ phía sau đã lấy nó xuống cho tôi. Cho đến lúc đó, tôi chỉ xem cậu ấy như người yêu sách kỳ lạ, nên tôi chưa bao giờ mong đợi một sự tử tế như vậy. Điều đó khiến tôi bất ngờ đến nỗi không thể rời mắt khỏi cậu ấy. Dù sau đó trông cậu ấy có vẻ hơi ngượng ngùng.
Và mới lúc nãy thôi, cậu ấy đã bảo vệ tôi. Tôi đang vừa đi bộ về nhà vừa đọc sách như thường lệ và không để ý một chiếc xe tải đang lao tới. Cậu ấy đã kịp thời kéo tôi ra khỏi đường đi. Giọng nói dịu dàng, ấm áp đầy lo lắng ấy—"Cậu không bị thương ở đâu chứ?"—vẫn còn vang vọng bên tai tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành của cậu ấy, và tôi không thể không cảm thấy hạnh phúc. Nó không giống với vẻ thẳng thừng thường ngày của cậu ấy. Nó thật dịu dàng, chu đáo. Đôi mắt cậu ấy thật chân thành. Thật đẹp.
Sau đó, cậu ấy đã ép tôi vào tường—giống như trong manga vậy. Đây là bí mật nhé, nhưng thật sự khoảnh khắc đó đã khiến tôi rung động. Tôi thường không bao giờ nghĩ về cậu ấy như một người con trai, nhưng cú "kabe-don" đó thì... quá sức chịu đựng. Khuôn mặt cậu ấy, gần đến thế, nhìn thẳng vào mắt tôi—tôi không thể nào gạt nó ra khỏi đầu.
Tôi luôn nghĩ cậu ấy là một chàng trai vô hại, bình thường... Nhưng cậu ấy khỏe hơn tôi nghĩ. Và vì chúng tôi thường nói chuyện khi ngồi, nên tôi đã không nhận ra cậu ấy cao đến vậy cho đến lúc đó. Khoảnh khắc ấy khiến tôi nhận ra—sau tất cả, cậu ấy thực sự là một cậu con trai. Dù điều đó nghe có vẻ hiển nhiên.
"Sao thế? Tay cậu ngừng xúc rồi kìa."
"À, ừm... Tớ chỉ đang mải suy nghĩ thôi."
"Vậy à. Thôi, ăn nhanh lên kẻo kem chảy hết bây giờ."
"Tớ biết rồi."
Có vẻ như việc hồi tưởng đã khiến tôi lơ đãng. Giọng nói của cậu ấy kéo tôi trở lại thực tại, và tôi nhanh chóng xúc một miếng kem. Ừm, ngon thật. Vị kem mềm mại, tinh tế tan chảy trong miệng, và tôi không thể không mỉm cười.
Tôi liếc nhìn cậu ấy ngồi bên cạnh—trông cậu ấy cũng có vẻ đang thưởng thức cây kem của mình. Và rồi, những lời cậu ấy nói lúc nãy lại hiện về trong tâm trí tôi.
“Hầu hết bọn con trai đều sợ cậu vì cái vẻ lạnh lùng ấy, nhưng với tớ thì cậu hoàn hảo vì cậu là chính mình.”
Thật sự đấy... nói một câu như vậy ,đúng là không công bằng mà . Đó chính là sự bảo vệ mà tôi luôn mong muốn—điều mà chưa ai từng dành cho tôi. Không phải là một lời khen về ngoại hình, mà là một lời công nhận và chấp nhận con người bên trong của tôi.
Nó thẳng thắn, nhưng lại rất tử tế. Giọng nói của cậu ấy thật dịu dàng và ấm áp, bao bọc lấy tôi như một làn gió nhẹ. Những lời cậu ấy nói cứ vang vọng mãi trong tâm trí tôi, nhẹ nhàng thấm sâu vào trái tim.
Aaa, thật tình... lúc nào tôi cũng là người được cậu ấy giúp đỡ.
Tại sao cậu ấy luôn nói chính xác những điều tôi cần nghe vậy chứ? Khi tôi gặp khó khăn, cậu ấy giúp tôi. Khi tôi gặp nguy hiểm, cậu ấy bảo vệ tôi. Tất cả những điều đó—đều là lần đầu tiên đối với tôi. Nói chuyện về sách với cậu ấy thực sự rất vui, và ở bên cậu ấy chỉ đơn giản là cảm thấy thật thoải mái. Tôi có thể là chính mình. Tôi có thể thư giãn. Sự liên kết như thế này... đây là lần đầu tiên tôi có được.
Cậu ấy thật sự là một người tốt. Không phải vì cậu ấy là con trai hay bất cứ điều gì tương tự—mà chỉ đơn thuần với tư cách là một con người, cậu ấy đã thực sự rất tử tế.Tôi thực sự rất vui vì đã gặp được cậu ấy . Trong khi ngắm nhìn gương mặt của cậu ấy, suy nghĩ đó cứ ngập tràn trong tim tôi.


3 Bình luận