• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 1.5: Nhà vệ sinh

3 Bình luận - Độ dài: 4,029 từ - Cập nhật:

Tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu một ngày học bình thường bắt đầu.

Dù là một người khuyết tật, Haruka Harukawa lại chẳng hề khác biệt so với các học sinh bình thường khi ngồi vào bàn học. Thậm chí, cô còn là một hình mẫu lý tưởng khi không hề nói chuyện riêng, lại còn biết chăm chú lắng nghe giảng bài. Và có vẻ như cô cũng khá thông minh.

Trong giờ Văn học cổ điển đã có một sự cố nhỏ xảy ra.

Giáo viên phụ trách bộ môn là một ông lão lớn tuổi, thị lực kém vì viễn thị. Ông chỉ vào Haruka và yêu cầu cô đọc to một đoạn trong sách giáo khoa.

Bằng giọng nói trong trẻo, vang vọng, cô chậm rãi đọc từng dòng trong sách.

"Tại sao em lại ngồi đọc? Đứng dậy cho tôi, mau lên."

Không để ý đến chiếc xe lăn, vị giáo già bắt đầu nổi giận khi thấy Haruka vẫn ngồi tại chỗ để đọc.

Không khí lớp học bỗng chốc trở nên đông cứng, một sự im lặng gượng gạo bao trùm. Nhưng Kazutaka nhanh chóng lên tiếng đỡ lời "Thưa thầy, bạn Harukawa ngồi xe lăn ạ."

"À… ra vậy… thầy xin lỗi."

Thầy giáo lúng túng, giọng nhỏ dần, khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

Ngoài sự cố đó ra, tiết học vẫn tiếp tục trôi qua mà không gặp thêm vấn đề gì.

Giờ ra chơi.

Thông thường, khi có một học sinh mới chuyển đến, đặc biệt nếu đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài, các bạn cùng lớp sẽ vây quanh bàn cô ấy, thi nhau đặt ra những câu hỏi. Nhưng với Haruka thì khác, không một ai đến gần cô ấy cả.

Chẳng có ai trẻ con đến mức trêu chọc hay đùa cợt với cô. Nhưng đồng thời, cũng chẳng ai dám lại gần để bắt chuyện.

Có vài người lo lắng và muốn trò chuyện với cô, nhưng sau cùng họ vẫn không thể mở lời.

Lý do rất đơn giản.

Họ không biết phải cư xử như thế nào với cô.

Chỉ có vậy thôi.

Một số người chỉ dám liếc nhìn cô từ xa, e ngại rằng mình có thể vô tình làm điều gì đó không phải. Cũng bởi vậy mà họ giữ khoảng cách, như sợ giẫm phải một quả mìn vô hình.

Chớp mắt, tiết học thứ tư đã kết thúc, nhường chỗ cho giờ nghỉ trưa.

***

"Kazutaka, đi ăn đê!"

Wakafumi bước đến bàn Kazutaka, tay cầm hộp cơm trưa bọc trong khăn. Kazutaka cũng lấy hộp cơm mình mang theo ra khỏi cặp.

"Thế ăn ở đâu đây?"

"Trời đẹp như này, hay là ra ngoài ăn đi."

Về cơ bản, học sinh có thể ăn trưa ở bất kỳ đâu miễn là trong phạm vi khuôn viên trường. Có người chọn lên sân thượng, có người lại ra sân trường, một số khác lại cảm thấy lười ra ngoài và chọn ăn ở trong lớp.

Nhưng sẽ thật tuyệt nếu họ có thể ăn trưa bên ngoài và ngắm nhìn những tán cây anh đào.

Kazutaka gật đầu đứng dậy, nhưng ánh mắt cậu vô tình lướt qua dòng chữ "Người phụ trách Haruka" được viết lại trên bảng đen.

"À, phải rồi…"

Cậu chợt nhớ ra một việc.

"Đợi tôi chút."

Cậu bảo Wakafumi rồi bước về phía bàn của Haruka.

Haruka vẫn ngồi yên tại chỗ, cúi gằm mặt, sách giáo khoa vẫn để nguyên chưa cất.

"Cô ấy đang làm gì vậy?" Kazutaka tự hỏi trong khi nhìn xuống.

Nhận ra có người đứng cạnh, Haruka ngẩng đầu lên.

"…Có chuyện gì sao?"

"Harukawa, cậu định ăn trưa thế nào? Cậu có mang theo cơm hộp hay gì không? Nếu cậu định xuống căn tin thì tôi sẽ đi cùng."

Căn tin nằm ở tầng một. Một mình cô chắc chắn không thể tự xuống được. Nếu cần, cậu sẵn sàng chạy đi mua giúp cô.

"À, ừ… Tớ có mang theo cơm hộp rồi, không sao đâu… Tớ sẽ ăn trong lớp."

Giọng Haruka nghe thật thiếu sức sống.

Hay đúng hơn, trông cô có vẻ không khỏe, sắc mặt nhợt nhạt, như đang rất khó chịu.

Kazutaka nhíu mày, ngồi xổm xuống để nhìn thẳng vào mặt cô qua bàn học.

"Này, cậu sao thế? Cảm thấy khó chịu à? Có cần tôi đưa xuống phòng y tế không?"

Cậu lo lắng hỏi, Haruka vội lắc đầu, mái tóc dài đung đưa theo.

"Không, không phải… Tớ không bị làm sao cả. Chỉ là…"

"Chỉ là?"

Haruka cúi mặt, ngập ngừng không nói. Cô khẽ cựa mình, cơ thể như đang run rẩy.

"Ừm, cái đó…"

"Sao?"

Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, giọng nhỏ xíu như thì thầm.

"Tớ… cần đi v-vệ sinh…"

"…Hả?"

Kazutaka nghiêng đầu, ngơ ngác.

Trong một khoảnh khắc, cậu suýt buột miệng nói "Vậy thì tới nhà vệ sinh đi." Nhưng rồi cậu lập tức nhớ ra.

(Ah… cô ấy không thể tự đi được… phải không?)

Cậu nhìn xuống đôi chân cô, thứ được che kín bởi tấm chăn mỏng.

Kazutaka quay lại, tìm kiếm bóng dáng của Ishikawa, một nữ sinh cũng được phân công phụ trách Haruka, nhưng ghế của cô ta trống không.

"Này, Ishikawa đâu rồi?"

Wakafumi chỉ tay ra hành lang, đáp.

"Cô ấy ra ngoài cùng với bọn con gái lớp khác rồi." 

Kazutaka khẽ tặc lưỡi. Cô gái đó hoàn toàn quên mất nhiệm vụ phụ trách Haruka. Hoặc cũng có thể, cô ta cố tình giả vờ quên để trốn tránh trách nhiệm. Mà nghĩ lại thì vào mỗi giờ nghỉ, cô đều chạy sang lớp khác chơi.

"Này, cậu ổn chứ?"

Haruka ngồi co ro, người gập lại, trông như thể rất khó chịu. Mặt cô xanh xao, trán lấm tấm mồ hôi. Nhìn tình trạng này, có lẽ cô đã nhịn từ trước khi tiết bốn bắt đầu…chắc cũng phải nhịn khá lâu rồi.

"Sao cậu nhịn lâu thế? Lẽ ra cậu có thể nhờ một bạn nữ nào gần đây mà."

"Chỉ…chỉ là…"

Haruka cúi gằm mặt, ánh mắt lảng tránh, đầy vẻ ngượng ngùng.

Thật khó để nhờ một người không thân thiết đưa bạn đi vệ sinh, nhưng trong tình huống này, bạn cũng chẳng thể làm gì khác được.

"Này, ai đó có thể đưa Harukawa đi vệ sinh được không?"

Không muốn nói to, Kazutaka hạ giọng gọi mấy bạn nữ còn trong lớp.

Nhưng tất cả đều phớt lờ cậu. Họ giả vờ bận rộn trò chuyện, không thèm nhìn về phía cậu, như thể chẳng nghe thấy gì.

Cậu cố bắt chuyện với một cô gái đi ngang qua, nhưng cô ta gạt tay cậu ra.

"Hôm nay người phụ trách Haruka là cậu với Ishikawa, đúng không? Hai người tự lo đi."

Cô ta lạnh lùng đáp rồi quay mặt bỏ đi.

"Chuyện gì vậy? Đều là bạn bè với nhau cả mà."

Giới trẻ bây giờ...chỉ giỏi kêu ca và than phiền sau lưng người khác.

"À, phải rồi, nếu là Tsurugi…"

Trong lớp có một cô gái là đội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo. Cô nàng nổi tiếng là một người tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ những người xung quanh. Nếu là cô ấy, chắc chắn sẽ chẳng ngần ngại mà giúp Haruka ngay.

Nghĩ vậy, Kazutaka đảo mắt quanh lớp, nhưng không thấy bóng dáng Maika Tsurugi đâu. Có vẻ cô ấy đã tranh thủ giờ nghỉ trưa để đi tập kiếm.

"Chết tiệt. Có ai…"

Cậu cuống quýt nhìn quanh, cố tìm một người nào đó có thể nhờ vả. Bất chợt, Haruka nắm chặt lấy vạt áo đồng phục của cậu.

Một tay cô ôm bụng, nhìn cậu đầy van nài.

"Tớ sắp không chịu nổi được nữa rồi…"

***

Nghe cô nói thế, Kazutaka hoảng loạn.

"Chờ chút…"

Nguy rồi, nếu cứ để vậy thì sẽ rất tệ.

Việc một học sinh cấp ba dấm đài trong lớp sẽ là một nỗi nhục không thể tả. Nếu chuyện đó xảy ra, cô ấy có thể sẽ phải chuyển trường, hoặc tệ hơn là bỏ học hoàn toàn.

"Chờ chút, cố chịu thêm tí nữa! Bình tĩnh nào! Cố lên!"

Cậu vội vã động viên, dù biết những lời này chẳng giúp ích gì nhiều.

Haruka nói, gần như thở hổn hển, như thể cô không còn lựa chọn nào khác.

"X-xin lỗi nhưng cậu có thể đi với tớ không...? T-tới nhà vệ sinh ấy..."

"Gì cơ!? Tôi á!?"

Kazutaka bối rối.

Cậu không ngại bế cô lên xuống cầu thang, nhưng đi cùng cô tới nhà vệ sinh nữ lại là chuyện hoàn toàn khác. Tất nhiên là cậu ngần ngại. Cả hai đều đang ở tuổi dậy thì, chuyện này không chỉ đơn giản là ngại ngùng bình thường nữa.

"Tớ không thể…tớ không thể nhịn nổi nữa..."

Cô gần như đã đến giới hạn. Đôi mắt rơm rớm nước, mặt đỏ bừng, cô nhìn Kazutaka, môi mím chặt, tay vẫn nắm chặt áo cậu, run rẩy như một đứa trẻ.

Ah...Khuôn mặt cô nàng khi cố nhịn tiểu như này trông cũng dễ thương ấy chứ...

Một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua đầu Kazutaka, nhưng cậu lập tức gạt đi. Giờ không phải lúc để nghĩ về những điều như vậy.

"Thôi được rồi! Tôi sẽ đi!"

Không còn cách nào khác, Kazutaka đành miễn cưỡng gật đầu, nắm lấy tay cầm xe lăn rồi đẩy cô ra khỏi lớp.

Cậu đẩy xe lăn chạy vội qua hành lang.

"Tránh ra, tránh ra nào!"

Các học sinh trên hành lang giật mình, vội vàng dạt ra khi thấy chiếc xe lăn lao tới như một cỗ xe tăng.

Tới trước cửa khu vệ sinh, cậu phanh gấp khiến xe lăn trôi đi một đoạn.

Đến thì cũng đã đến rồi, nhưng cậu phải làm gì bây giờ? Chắc chắn là không thể đưa cô vào nhà vệ sinh nam được đúng không?

Kazutaka nhìn chằm chằm vào biểu tượng màu đỏ của nhà vệ sinh nữ, vẻ mặt nghiêm trọng.

Nhà vệ sinh nữ.

Thánh địa và cũng là nơi cấm kỵ đối với bất kỳ nam sinh nào. Nếu có nam sinh nào dám bước vào, chắc chắn người đó sẽ bị coi là đồ biến thái, bị người người khinh bỉ và dị nghị cho đến hết ngày tốt nghiệp.

Kazutaka nhìn xuống gáy của Haruka, hỏi.

"Cậu thực sự không thể tự mình vào được sao...?"

"Ừ...cậu mở cửa nhà vệ sinh giúp tớ nhé?"

Bị nhờ như thế, cậu không thể từ chối.

Cẩn thận nhìn quanh như một kẻ khả nghi, Kazutaka đẩy xe lăn bước vào trong nhà vệ sinh nữ.

Bên trong có năm buồng vệ sinh và hên là không có ai đang sử dụng trong số chúng.

Cậu chọn buồng vệ sinh đầu tiên và mở cửa. May mắn thay, đó là một nhà vệ sinh kiểu phương Tây.

Haruka cố gắng đẩy xe lăn tiến vào, nhưng xe lại bị kẹt ở ngay cửa. Chiều rộng xe không vừa, nên không thể đi vào được. Nhìn quanh buồng vệ sinh, cũng không thấy tay vịn nào để bám mình vào đứng dậy.

Haruka nói với giọng thất vọng.

"Không có tay vịn sao…"

"Cậu thực sự không thể tự vào được à?"

"Ừ… xin lỗi nhưng cậu có thể giúp tớ một tay không?"

"C-chắc chắn rồi, tôi cần làm gì đây?"

Haruka kéo tấm chăn trên đầu gối ra, để lộ đôi chân gầy gò trong chiếc váy dài. Khác với các nữ sinh khác thường sửa váy cho ngắn hơn, cô lại để váy dài hơn bình thường.

Cô kéo váy lên đến đầu gối, khẽ dạng chân ra một chút.

Kazutaka ngẩn người nhìn, không hiểu cô nàng định làm gì thì Haruka bắt đầu vỗ nhẹ vào khoảng trống giữa hai chân mình.

"Cậu có thể đặt chân vào đây được không?"

"Hả?"

Không hiểu cô nói gì, Kazutaka ngơ ngác hỏi lại.

"Cậu…cậu nói lại lần nữa được không?"

"Lại đây và đặt chân của cậu vào giữa hai chân tớ."

Hóa ra không phải cậu nghe nhầm.

"Eh, tại sao?"

Cậu ngập ngừng, nhưng Haruka vội giục "Cứ làm theo những gì tớ bảo đi." Cô nàng dường như đã rơi vào đường cùng. Thậm chí, cô còn vẫy tay ra hiệu thúc giục.

Dưới sự hướng dẫn của Haruka, Kazutaka miễn cưỡng làm theo. Cậu đứng đối diện cô, từ tốn đặt một chân vào giữa hai chân cô, nơi cô vừa vỗ.

"V-vậy có đúng chưa?"

"Ừ. Giờ cậu cúi đầu xuống và hơi ngả người về phía trước nhé."

"Cúi đầu…"

Kazutaka làm theo, cúi xuống để mặt mình gần với cô hơn.

Đột nhiên, Haruka vòng tay qua cổ cậu và ôm chặt lấy.

Một cái ôm bất ngờ.

"Đợt đã hả…!?"

Bị ôm đột ngột trong nhà vệ sinh nữ vắng vẻ, Kazutaka giật mình, theo phản xạ, đẩy cô ra.

Cậu lắp bắp hét lên.

"Cậu-cậu tính làm gì vậy!?"

Haruka nhìn vào buồng vệ sinh chật hẹp, nói.

"Nếu buồng vệ sinh rộng hơn một chút, hoặc có tay vịn trên tường, tớ đã có thể tự mình ngồi vào bồn…"

"À, ra thế…"

Hóa ra là thế.

Cô ôm cậu để nhờ cậu giúp cô chuyển từ xe lăn sang bồn cầu. Hiểu ra sự thật, Kazutaka thở phào nhẹ nhõm. Trong giây lát, cậu đã tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên dù có là giúp đỡ, nhưng việc đứng đối diện và ôm một cô gái cùng lớp thế này vẫn khiến cậu cần một chút can đảm.

Không phải cậu có ý gì xấu, nhưng lý trí trong cậu đang dần mất kiểm soát. 

Lần cuối cậu gần gũi với một cô gái thế này là lúc nào? Có lẽ là từ lần lễ hội trường với điệu nhảy dân gian chăng?

Không biết Haruka có hiểu tâm trạng phức tạp của cậu không, nhưng với tình trạng khẩn cấp lúc này, cô vội vàng đưa ra chỉ dẫn tiếp theo.

"Đừng ngại, cậu sẽ bị đau lưng đấy. Lại gần hơn chút nữa đi."

"Như-như này được chưa?"

Trong không gian chật hẹp của buồng vệ sinh, hai con người ngày càng sát vào nhau hơn.

"Đúng rồi. Giờ cậu đặt tay lên hông hoặc nách tớ, rồi nhấc tớ dậy…"

Dù chỉ là động tác hỗ trợ, nhưng nó gần như chẳng khác nào một cái ôm thật sự.

Một cái ôm ấm áp.

Mặt Haruka ở ngay sát bên cậu. Mái tóc đen mượt mà của cô chạm vào má cậu, khiến má hai người gần như áp vào nhau.

"Đợi, đợi một lát!"

Kazutaka theo bản năng vội đẩy cô ra, mặt đỏ bừng. Cảm thấy xấu hổ, cậu lấy mu bàn tay xoa hai má mình.

Hít thở sâu, cậu cố trấn tĩnh bản thân.

Đừng nghĩ gì cả! Tập trung nào!

(Má cô ấy mềm thật đấy…)

Cậu vừa cố dẹp bỏ tạp niệm thì một ý nghĩ khác lại len lỏi vào đầu. Cậu lắc mạnh đầu, biết rằng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những thứ như thế.

Haruka nhìn cậu, áy náy nói.

"Umm… tớ xin lỗi vì bắt cậu làm những chuyện thế này. Chắc hẳn cậu cảm thấy khó chịu lắm khi bị một đứa con gái như tớ ôm phải không?"

Cô nói một cách tự giễu rồi cúi mặt xuống.

"Không, không phải thế…"

Một cô gái không thể tự mình lên xuống cầu thang, thậm chí đến việc đi vệ sinh cũng gặp khó khăn.

Phải ôm một người khác giới mà mình không thích chỉ để di chuyển, hẳn cô còn khổ tâm hơn cậu nhiều. Một cô gái mà phải nhờ một bạn nam cùng lớp đưa mình đi vệ sinh...Chắc chắn cô nàng còn khó xử hơn cả Kazutaka.

Cậu không thể cứ do dự mãi được.

Kazutaka hít một hơi dài, lấy lại tinh thần, nói "Làm thôi nào." rồi chuẩn bị ôm Haruka ra khỏi xe lăn.

Nhưng đúng lúc đó, một nữ sinh bước vào nhà vệ sinh.

"Uwa!? Gì đây!?"

Nhìn thấy Kazutaka trong nhà vệ sinh nữ, cô gái giật mình, đứng sững lại. Đó là một cô bạn từng học cùng lớp với cậu hồi năm hai.

"Á, Akasaka đang lục lọi gì trong nhà vệ sinh nữ kìa…!"

Cánh cửa buồng vệ sinh đang mở hướng ra ngoài làm che khuất Haruka khỏi tầm nhìn của cô gái. Cô run rẩy, chỉ tay vào Kazutaka.

"Kya! Đồ biến thái!"

"N-này…"

Không đợi cậu giải thích, cô gái lao ra khỏi nhà vệ sinh, "Đồ biến thái!" tiếng hét của cô vang vọng khắp hành lang.

Đồ biến thái! Đồ biến thái! Đồ biến thái!

Từ ấy vang mãi trong đầu Kazutaka.

"Ha…"

A, thật là một hiểu lầm tai hại.

Chuyện này rồi sẽ sớm trở thành một tin đồn lan rộng khắp trường. Kazutaka cúi gằm mặt, chán nản.

Nhìn cậu, Haruka áy náy nói.

"Uhh...xin lỗi..."

"Không sao đâu."

Chuyện đã qua rồi.

"Cậu chưa… xảy ra chuyện gì, đúng không?"

"Ừ… tạm thời ổn rồi. Cơn sóng đầu tiên đã qua, nhưng tớ cảm giác cơn tiếp theo sắp ập đến. Lần này chắc là dữ dội lắm đây."

Cô nói cứ như một vận động viên lướt sóng.

Kazutaka đặt tay lên người Haruka, một lần nữa chuẩn bị nhấc cô khỏi xe lăn.

"Một, hai… ba!"

Đồng thời, Haruka cũng dựa vào cậu để đứng dậy. Nhìn từ ngoài, tư thế của họ chẳng khác gì một động tác khiêu vũ.

Kazutaka xoay người trong khi vẫn giữ Haruka và bước vào buồng vệ sinh, rồi từ từ đặt cô ngồi xuống bồn cầu.

"Phù…"

Chỉ một việc đơn giản mà tốn không ít công sức.

Nhìn Haruka ngồi gọn trên bồn cầu, Kazutaka ngập ngừng hỏi.

"Uhhh, ummm…đồ lót…của cậu…?"

Cô có cần cậu giúp cởi chúng ra hay không? 

Nếu thế thì thật sự vượt quá giới hạn của sự ngượng ngùng rồi.

"À… cái đó tớ tự làm được...Ừ, không sao đâu."

Haruka đỏ mặt, trả lời.

"P-phải rồi..ừ, tất nhiên là cậu có thể tự làm được!"

Kazutaka cũng đỏ mặt, lắp bắp đáp. Cậu vội nhìn đi chỗ khác, đóng cửa buồng vệ sinh lại.

"Được rồi, tôi đứng đợi ở ngoài nhé."

"Ừ, cảm ơn cậu."

Kazutaka bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

"Ha…"

Cậu thở một hơi dài.

Mệt quá.

Một lúc sau, tiếng xả nước vang lên và theo sau đó là tiếng gõ cửa. Có vẻ Haruka đã xong. Kazutaka một lần nữa bước vào nhà vệ sinh, ôm cô từ buồng vệ sinh ra và đặt lại lên xe lăn.

Cô nàng rửa tay ở bồn, rồi chỉnh lại váy và tấm chăn trên đùi. Có lẽ vì đã giải quyết xong, sắc mặt cô trông tươi tỉnh hơn hẳn.

Ngẩng đầu lên nhìn Kazutaka, cô lại nói lời xin lỗi.

"Tớ thật sự xin lỗi. Tớ đã bắt cậu phải làm những chuyện này..."

"Không sao đâu, đừng để tâm."

Cả hai rời khỏi nhà vệ sinh.

Men theo con đường dọc hành lang, Kazutaka nhắc nhở cô. 

"Tôi hiểu đây là vấn đề tế nhị và rất khó để mở lời nhờ người khác giúp đỡ, nhưng cậu đừng nhịn như vậy nữa. Coi chừng sau này bị sỏi bàng quang đấy."

"Ừ…"

Haruka gật đầu, mơ hồ đáp.

***

Cả hai quay trở lại lớp học.

Kazutaka chia tay Haruka và quay về chỗ ngồi của mình.

Wakafumi đã ngồi đó từ trước, vừa ăn vừa vẫy tay chào với vẻ mặt vô tư "Làm tốt lắm."

Cầm đôi đũa như thể đó là chiếc micro, cậu hỏi Kazukata.

"Thế nào rồi?"

"Thế nào là sao?"

"Cảm nhận chứ gì nữa?"

"Hả? Cảm nhận?"

Kazutaka nghiêng đầu, ngơ ngác.

"Thì hai người vừa đi nhà vệ sinh với nhau còn gì? Không phải lúc nào cũng có cơ hội như thế đâu bạn tôi à."

Wakafumi gật gù như thể đang chiêm nghiệm một điều gì đó sâu sắc.

Kazutaka nhìn người bạn thân lâu năm của mình với ánh mắt ngỡ ngàng.

"Không, tôi chỉ đưa cô ấy đến đó thôi, chứ đâu có vào buồng đứng nhìn cô ấy!"

"Ể, thật á?"

Wakafumi tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Tui còn tưởng ông sẽ giúp cô ấy cởi quần lót cơ, và giống như đang giúp một bé gái đi vệ sinh, ông sẽ ở phía sau đỡ chân cô ấy."

"Cái quần gì vậy!?"

"Rồi sau đó, ông sẽ nhẹ nhàng lau khô cho cô."

"Ông cứ làm như tôi ngốc lắm không bằng."

"Thì bởi ông tốt bụng mà. Chẳng phải kiểu phục vụ tận tình thế này là sở trường của ông sao?"

"Đó mà là tốt bụng à?"

Chẳng phải đó chỉ là biến thái thôi sao?

Vì giờ không tiện ra ngoài ăn nên Kazutaka quyết định ăn luôn trong lớp. Cậu mở hộp cơm và bắt đầu ăn.

"Nhưng mà, chắc ông cũng thoáng nghĩ về nó rồi phải không?"

"Gì cơ?"

"Những điều đen tối."

"Tôi làm gì có thời gian suy nghĩ đến mấy chuyện đó."

"Nhưng chắc ông cũng nghe được tiếng mà, phải không?"

"Im đi, đồ ngốc."

Hai người trò chuyện về những chủ đề chẳng phù hợp chút nào khi đang ăn. À không, thực ra chỉ có Wakafumi nói, còn Kazutaka thì liên tục phủ nhận. Bị tác động bởi những câu hỏi dai dẳng của cậu ta, Kazutaka vô tình bắt đầu tưởng tượng ra những thứ kỳ quặc.

Tại khu nhà vệ sinh nữ vắng tanh.

Kazutaka quỳ trước Haruka, người đang ngồi trên xe lăn. Cậu nhẹ nhàng luồn tay vào váy cô, ngón tay lướt trên đùi cô. Một cách từ từ chậm rãi, cậu kéo quần lót của cô xuống. Những sợi lông mảnh mai dần lộ ra.

Rồi từ phía sau, cậu nâng hai chân cô thành hình chữ M, giúp cô đi vệ sinh.

"Xấu hổ quá…"

Khuôn mặt cô đỏ bừng, run rẩy vì lo lắng. Như một đứa trẻ, cô che mặt lại bằng hai tay, rơm rớm nước mắt.

Kazutaka ngọt ngào thì thầm vào tai cô "Ổn mà…"

Trong khi đó, chất lỏng màu vàng bắt đầu chảy ra. Ban đầu nó nhỏ giọt, rồi dần dần tuôn ra như nước chảy từ vòi. Âm thanh cứ vậy vang vọng khắp căn phòng…

Cũng bởi hình dung quá đỗi chân thực khiến Kazutaka phun ra bữa trưa đang nhai trong miệng. Cổ họng cậu nghẹn lại, khiến cậu ho sặc sụa.

"Quần què gì vậy? Kinh quá! Ông có ổn không đấy?"

Khụ khụ…

Wakafumi đưa cậu chai trà, và Kazutaka vội đổ vào miệng.

"Haha, ông đã tưởng tượng tới những thứ bậy bạ phải không, đồ hư hỏng này."

Wakafumi cười toe toét.

"Tại ai hả!?"

"Tôi cá là ông cậu còn tưởng tượng đến cảnh đặt miệng vào nơi ấy rồi trực tiếp uống thứ chất lỏng chảy từ đó ra luôn"

"Ông nghĩ gì mà…?"

Kazutaka nhìn cậu bạn với vẻ mặt kinh ngạc. 

Những ảo tưởng biến thái của cậu ta chui từ đâu ra vậy?

Kazutaka quay đầu, liếc trộm Haruka. Cô vừa mở hộp cơm và bắt đầu ăn. Rồi cô chợt nhận ra cậu, ánh mắt hai người chạm nhau. Haruka hơi ngượng ngùng, khẽ vẫy tay với cậu.

Cậu vội quay mặt đi, nhìn thẳng về phía trước. Cảm giác tội lỗi cùng những tưởng tượng vừa rồi khiến cậu bỗng cứng đờ.

Chắc từ giờ mình không dám nhìn mặt cô ấy nữa mất.

Nhìn dáng vẻ của Kazutaka, Wakafumi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ai khóc nỗi đau này 😭
Xem thêm