Vẫn là lớp học ấy, vẫn là những cảnh tượng quen thuộc ấy.
Chẳng có gì thay đổi đáng kể cả.
Vậy mà, mọi thứ lại có cảm giác hơi khác đi một chút.
Nhưng thứ thay đổi không phải là cảnh vật xung quanh—mà chính là tôi.
Kể từ khi tôi bắt đầu tham gia các buổi học tình yêu và nghiêm túc dấn thân vào "koikatsu", góc nhìn của tôi đã thay đổi.
(…Không hiểu sao, dạo này mình ít suy nghĩ vẩn vơ về bản thân hơn. Và tất cả những cuộc trò chuyện về tình yêu trong lớp mà trước đây mình hay lờ đi… giờ lại thấy chúng khá thú vị.)
Nhìn quanh lớp trong giờ nghỉ trưa, tôi lại thấy những cuộc trò chuyện rôm rả thường lệ về các mối quan hệ. Chắc trường nào cũng thế cả thôi.
"Này, nghe này! Tớ mới được một anh khóa trên trong CLB bóng đá gửi yêu cầu hẹn hò đó! Tớ chỉ là hạng D thôi nên cũng phân vân lắm, nhưng mà… tớ đồng ý luôn rồi!"
"Khoan đã, anh hạng B đó á!? Cẩn thận nhé? Tớ nghe nói là khi chênh lệch hạng nhiều quá, con trai hay coi thường bạn gái hạng thấp hơn lắm. Coi chừng ảnh chỉ chơi bời thôi đấy."
"Trời ơi—! Hạng của tớ từ D tụt xuống E rồi…! Aaaaah! Toang rồi!"
"Haha, chia buồn nhé! Trong khi đó, đoán xem ai vừa lên hạng C nào? Chính là tớ đây! Chậc, sướng quá cũng khổ!"
(Ừm… nếu có gì khác biệt, thì có vẻ như con trai còn khao khát có người yêu hơn con gái nhiều.)
Dường như ham muốn có bạn gái ở phe con trai mạnh mẽ hơn hẳn.
Nhưng trừ khi bạn là một "ikemen"[note78646] hàng top, sẽ chẳng có cô gái nào tự động theo đuổi bạn chỉ vì bạn tồn tại cả.
Điều đó có nghĩa là con trai phải thực sự nỗ lực—bằng cách hoàn thiện bản thân hoặc chủ động theo đuổi các cô gái.
(Rồi còn cả vấn đề với Bảng Xếp Hạng Tình Yêu nữa… Nếu hạng của bạn tụt quá thấp, con gái sẽ chẳng thèm để ý đến bạn, thế nên ai cũng bị ám ảnh bởi thứ hạng của mình.)
Đối với con gái, ngay cả hạng F cũng không hẳn là hết đường cứu vãn.
Nhiều chàng trai thích hẹn hò với những cô gái hạng thấp, dễ tiếp cận hơn là nhắm tới những "đóa hoa trên cao" hàng top.
Nhưng với một chàng trai hạng F… thì chẳng có nhu cầu nào như vậy cả.
Họ đơn giản là bị gạt ra khỏi cuộc chơi tình trường, mắc kẹt ở dưới đáy của hệ thống phân cấp xã hội.
Đó là lý do lớn nhất khiến tôi đặt mục tiêu phải thoát khỏi hạng F.
(Mà nói đi cũng phải nói lại, hầu hết con trai đều ở trong khoảng từ F đến C. Kể cả khi có ứng dụng Koikatsu giúp việc hẹn hò dễ dàng hơn, chỉ có hạng B trở lên mới thực sự có nhiều cơ hội.)
Với những chàng trai hạng cao đó—những người mà Hoshinose-san gọi là "người có sức hút không thể chối cãi"—thì tình yêu là chuyện dễ như trở bàn tay.
Còn với những người như chúng tôi, tất cả đều phụ thuộc vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ.
Chúng tôi phải xây dựng quan hệ qua các lớp học tình yêu, sự kiện của trường, hoạt động CLB, công việc trong ban cán sự… thậm chí là qua những hành động tử tế và cư xử đúng mực.
Tích lũy Điểm Like và cải thiện thứ hạng sẽ làm tăng tỷ lệ thành công khi gửi yêu cầu hẹn hò.
(Và nếu ai đó bỏ cuộc hoặc kiệt sức vì tất cả những nỗ lực đó, họ sẽ bị tụt hạng… và cuối cùng rơi xuống F. Một khi đã rơi xuống đó, việc leo lên lại thực sự rất khó.)
Dần dần, thứ hạng gần như bị đóng đinh—hạng A vẫn là hạng A, còn hạng F thì cứ mãi đội sổ.
(Đó là lý do việc leo hạng từ rank F khó đến vậy. Nhưng… mình đã quyết tâm rồi. Phải cố gắng thôi.)
Khi tôi đang mải mê suy nghĩ—
"Hoshinose-san, cảm ơn cậu đã tổ chức buổi đi chơi hôm nọ nhé! Quán karaoke vui lắm, quán bánh ngọt cũng ngon nữa!"
"Hoshinose-san đúng là đáng tin cậy thật! À, cảm ơn cậu đã cho tớ mượn vở nhé! Cậu cứu tớ một mạng rồi!"
Nghe thấy một cái tên quen thuộc, tôi bất giác quay đầu lại.
Một nhóm bạn nữ đã xúm lại quanh Hoshinose-san.
"Haha, tớ rất vui vì mọi người đã có một buổi đi chơi vui vẻ! Mà thật ra, chủ yếu là do tớ muốn tự mình đi thử quán cà phê đó thôi!"
Cậu ấy cười, và các bạn nữ xung quanh cũng khúc khích cười theo.
Một lần nữa, cậu ấy lại là trung tâm của lớp học.
Vai trò lớp trưởng cũng có giúp ích, nhưng hơn thế nữa, cậu ấy được lòng các bạn nữ cũng nhiều như các bạn nam vậy.
Và không chỉ bởi vì cậu ấy đứng hạng nhất—
Mà là vì cậu ấy thực sự biết lắng nghe, giúp đỡ và ủng hộ những người xung quanh.
Không phải với tư cách một người lãnh đạo, cũng không phải như một nhân vật đầy sức hút—
Mà là một người được mọi người yêu mến, gần như một thần tượng.
(Nhưng… trông cậu ấy đúng là khác hẳn so với lúc ở nhà.)
Khi ở riêng, cậu ấy thoải mái hơn, tinh nghịch hơn… có phần hơi trẻ con. Cảm giác như cậu ấy đã trút bỏ được những gánh nặng mang trên vai ở trường. Tôi thực sự thích con người đó của cậu ấy—nó làm cậu ấy trở nên gần gũi hơn. Nhưng ở trường, cậu ấy lại che giấu nó đi.
(Và… dù có nhiều bạn bè như vậy, tại sao cậu ấy lại không nhờ ai giúp đỡ với những khó khăn khi sống một mình chứ?)
Đó là điều tôi đã thắc mắc kể từ khi chúng tôi có thỏa thuận hợp tác. Nếu cậu ấy mở lời, chắc chắn sẽ có vô số người sẵn lòng giúp đỡ. Vậy tại sao…?
"Kuga, mày đang ngẩn người ra làm gì thế?"
"Hả? À, không có gì…"
Khi tôi đang mải suy nghĩ, Toshiro—thằng bạn ngồi sau lưng—cất tiếng gọi.
"Ồ, ra là mày đang nhìn Hoshinose-san à? Chậc, cậu ấy lúc nào cũng đẹp rạng ngời. Đã thế lại còn không phân biệt thứ hạng khi nói chuyện với mọi người nữa chứ. Bảo sao cậu ấy lại có nhiều fan hâm mộ đến vậy. Cứ như một nàng công chúa quý tộc, đối xử tử tế với cả thường dân."
"…Ừ. Thật đáng kinh ngạc khi cậu ấy được mọi người yêu mến đến vậy, không chỉ riêng con trai."
"Đúng không!? Phe con gái bọn họ căng thẳng chuyện thứ hạng hơn mình nhiều. Mấy bạn nữ hạng cao hay bị ganh ghét đủ kiểu, nên việc cậu ấy nổi tiếng đến vậy dù là số một? Đúng là một phép màu."
Tôi có nghe nói các bạn nữ cũng có những cuộc chiến địa vị ngầm dựa trên thứ hạng, nhưng là con trai, tôi chỉ có thể tưởng tượng thôi. Thậm chí còn có những trường hợp tình bạn tan vỡ chỉ vì chênh lệch thứ hạng.
"Nhưng đồng thời, cậu ấy lại dựng một bức tường thành kiên cố với bọn con trai. Nghe nói là cậu ấy từ chối hết mọi lời tán tỉnh, không có ngoại lệ. Ý tao là, cậu ấy đã nói thẳng là không có ý định tìm bạn trai rồi mà."
"…………"
Ừ.
Chuyện đó thì cả trường đều biết.
Dù là cô gái được săn đón nhất Bảng Xếp Hạng Tình Yêu, Hoshinose-san đã công khai tuyên bố rằng cô không có ý định tìm bạn trai.
Lý do cậu ấy đưa ra rất đơn giản: "Bây giờ tớ không có hứng."
(…………Hả?)
Ngay khoảnh khắc tôi xác nhận lại sự thật đó, tôi cảm thấy… một cảm giác nhẹ nhõm đến lạ.
Tại sao? Tôi không biết.
Ngay cả chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy.
Tôi chớp mắt bối rối.
"Ồ? Khoan đã, Renji—đừng nói với tao là mày đang nhắm đến Hoshinose-san nhé? Chà, gan thật đấy. Mày chẳng khác nào đang vác giáo tre đi chọc máy bay chiến đấu cả."
"C-cái gì!? Làm gì có! Mà mày gọi ai là giáo tre hả!?"
…Mà, nếu phải đo lường sức mạnh tình trường của hai đứa, thì khoảng cách đó đúng là phi lý thật.
"Thôi nào, ngại gì chứ. Kể cả khi không thể, việc cháy hết mình vì đam mê mới là tình yêu đích thực, đúng không? Mà, đó là tao đọc trong manga thôi—chứ tao cũng chẳng biết gì đâu. Dù sao thì, cẩn thận đấy. Cậu ấy có nhiều fan cuồng lắm."
Toshiro tự cười một mình khi lướt điện thoại, dường như đã bị một tin nhắn mới làm cho phân tâm.
Thật tình… tôi chẳng biết nó đang lo cho mình hay chỉ đang trêu mình nữa.
(Cứ như thể mình không biết có bao nhiêu thằng con trai đang nhìn Hoshinose-san bằng cái ánh mắt đó không bằng…)
Khi tôi đang lẩm bẩm một mình, tôi nghe lỏm được một nhóm con trai đang trò chuyện cách đó vài dãy ghế.
"Trời ạ, Hoshinose-san đúng là ở một đẳng cấp khác hẳn. Có cậu ấy trong lớp đúng là bổ mắt thật sự."
"Chắc tao sẽ gửi yêu cầu hẹn hò cho cậu ấy cho vui. Biết đâu lại có cơ hội."
"Thằng ngu. Đến cả mấy thằng hạng B với hạng A còn bị từ chối nữa là."
"Nhưng mà, cứ tưởng tượng xem cảm giác chinh phục được cô gái hạng nhất của trường nó sẽ sướng thế nào. Ừ, chắc tao cũng gửi một cái cho vui."
(…Cái gì…)
Ngay khi nghe những lời đó, một ngọn lửa giận đã bùng lên trong tôi.
(‘Vì cảm giác nó sẽ sướng’…?)
(Mấy người nghiêm túc đấy à? Mấy người muốn hẹn hò chỉ vì thứ hạng, chứ không phải vì thật lòng quan tâm đến cậu ấy!? Cậu ấy đâu phải là cái túi hàng hiệu, khốn kiếp!)
Cơn giận dâng lên trong lồng ngực tôi dữ dội đến mức chính tôi cũng phải bất ngờ. Trong một thoáng chốc, tôi đã muốn túm lấy cổ áo của gã đó.
(Chết tiệt… Hoshinose-san là người nhìn nhận người khác vì chính con người họ, chứ không phải thứ hạng. Vậy mà, cậu ấy vẫn phải nhận những lời đề nghị từ những kẻ chỉ xem cậu ấy như một biểu tượng địa vị ư?)
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi bực sôi máu. Tôi biết rằng ai cũng có quyền gửi yêu cầu vì bất cứ lý do gì. Nhưng biết là một chuyện, cơn bực tức lại là chuyện khác. Thậm chí nó còn khiến tôi khó chịu hơn.
(Nếu Hoshinose-san có bạn trai…)
Người đó phải là một người thực sự nhìn thấy con người thật của cậu ấy.
Không phải một kẻ bị thứ hạng của cậu ấy làm cho mờ mắt.
Không phải một kẻ chỉ quan tâm đến việc hẹn hò với cậu ấy sẽ nâng tầm bản thân ra sao.
Mà phải là một người thật lòng ngưỡng mộ cậu ấy.
Tôi đã biết được cậu ấy tuyệt vời đến nhường nào, từ trong ra ngoài—
Vì vậy, tôi không thể không hy vọng… rằng người mà cậu ấy chọn sẽ là một người thực sự xứng đáng.
"V-vậy thì… tớ sẽ bắt đầu đây, Kuga-kun. Tớ thật sự không có kinh nghiệm gì cả, nên là… nếu cậu có thể dẫn dắt thì tớ sẽ vui lắm."
"V-vâng, dĩ nhiên rồi. Đó là mục đích chính của buổi hôm nay mà."
Chiều thứ bảy.
Tôi trả lời Hoshinose-san bằng một giọng run run vì lo lắng khi cậu ấy đứng bên cạnh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một trong những trải nghiệm siêu thực nhất trong đời tôi.
Chỉ riêng việc được gặp Hoshinose-san vào cuối tuần đã là chuyện lớn rồi—nhưng hơn thế nữa— Chúng tôi đang ở trong căn hộ của tôi, nơi tôi sống một mình.
(Và…)
Vẻ ngoài của cậu ấy hôm đó thật mới mẻ.
Cậu ấy mặc đồ thường, bên ngoài khoác một chiếc tạp dề sọc, mái tóc dài được buộc gọn gàng để không bị vướng.
Hình ảnh một mỹ nhân thanh tú trong bộ trang phục giản dị, đậm chất nội trợ thật sự đẹp đến nao lòng, khiến tôi càng có cảm giác như mình đang lạc vào một giấc mơ.
(Bình tĩnh nào… bình tĩnh lại nào, mình…! Đây chỉ là một phần trong buổi học việc nhà thôi. Mình chỉ đến đây để dạy Hoshinose-san nấu ăn!)
Kể từ buổi thực hành trò chuyện trong tiết học tình yêu, Hoshinose-san đã tiếp tục cho tôi nhiều lời khuyên khác nhau.
Chúng tôi bắt đầu với việc rèn luyện cơ bản như giao tiếp bằng mắt kéo dài, rồi chuyển sang các kỹ thuật trò chuyện cao cấp hơn. Như mọi khi, những bài học của cậu ấy vô cùng hữu ích.
Đó là lý do tại sao, để đáp lại, tôi đã đề xuất một buổi thực hành nấu ăn như một phần của sự hướng dẫn việc nhà của tôi cho cô ấy.
(Nhưng… tôi không thực sự mong đợi nó sẽ diễn ra ở nhà tôi. Ý tôi là, chắc chắn rồi, tôi có nhiều dụng cụ nấu ăn và nguyên liệu hơn cô ấy, nhưng vẫn…)
Chỉ vài khoảnh khắc trước, khi tôi mời cậu ấy vào nhà, tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đây là lần thứ hai tôi mời cậu ấy qua, nhưng lần trước hoàn toàn là do bất đắc dĩ—tôi chỉ đơn giản là cho cậu ấy ở tạm vì cậu ấy không có nơi nào để đi.
Nhưng hôm nay, dù là vì "giao kèo", tôi đã chủ động mời Hoshinose-san đến nhà. Ngay cả một người không mắc chứng sợ con gái cũng sẽ thấy tình huống này vô cùng căng thẳng.
(Mà khoan… nghĩ lại mới thấy, chẳng phải cứ học việc nhà là sẽ phải ở nhà một trong hai đứa sao? Lẽ nào từ giờ trở đi, mình sẽ phải liên tục qua nhà cậu ấy hoặc mời cậu ấy qua mỗi khi có buổi học ư…!?)
Trong khi tôi đang hoảng loạn với nhận thức đó, Hoshinose-san đã chuẩn bị xong và quay về phía chiếc thớt trong bếp.
Buổi học nấu ăn của chúng tôi rất đơn giản: Tôi đã chuẩn bị sẵn công thức và nguyên liệu, còn cậu ấy sẽ tự tay nấu. Kế hoạch là để cậu ấy tự thực hiện các bước, và tôi sẽ sửa lỗi nếu có.
"Đ-được rồi… tớ bắt đầu đây!"
"Ừ, cứ tự nhiên—hả?"
Tôi chớp mắt ngạc nhiên.
Hoshinose-san nắm chặt con dao, vẻ mặt đầy quyết tâm khi nhìn chằm chằm vào củ cà rốt trên thớt.
Bản thân điều đó thì không có vấn đề gì.
Nhưng…
Tại sao cậu ấy lại nắm dao bằng cả hai tay?
Và tại sao cậu ấy lại giơ nó cao quá đầu, như một nữ chiến binh chuẩn bị bổ đôi kẻ thù!?
"Hây-da—!"
"DỪNG LẠIIIIIIII!!"
Tôi hét lên và theo bản năng chộp lấy tay cậu ấy từ phía sau.
"Á! C-có chuyện gì vậy, Kuga-kun!?"
"Câu đó của tớ mới đúng! Đừng có vung dao như thế!!"
"Hả? Nhưng củ cà rốt này cứng quá… tớ nghĩ phải dùng sức mới cắt được."
"Cậu không cần phải bổ nó như bổ củi đâu—à."
Khi tôi đang mắng cậu ấy, tôi chợt nhận ra một điều.
Tôi vẫn đang giữ tay cậu ấy.
Tôi có thể cảm nhận sự mềm mại của làn da cậu ấy qua đầu ngón tay. Và vì tôi ngăn cậu ấy từ phía sau, chúng tôi đang đứng sát rạt vào nhau.
Mùi dầu gội thoang thoảng của cậu ấy xộc vào mũi—một mùi hương ngọt ngào, rất nữ tính.
Sức đề kháng vốn đã gần như bằng không của tôi với việc tiếp xúc cơ thể với con gái? Hoàn toàn bị phá hủy.
Não tôi chập mạch ngay tức khắc.
"Ch-chờ đã, Kuga-kun!? Cậu xỉu đấy à!? Chỉ chạm vào một cô gái mà cậu đã bốc hỏa đến mức này sao!? Cậu trong sáng đến mức nào vậy!?"
Khi ý thức của tôi mờ dần, tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của cậu ấy xa dần.
Và thế là, với một khởi đầu đầy hỗn loạn…
Buổi học nấu ăn của chúng tôi chính thức bắt đầu.
"Tay! Coi chừng tay kìa! Khum tay lại như chân mèo ấy! Đừng có đặt ngón tay ở chỗ lưỡi dao chém xuống!"
"Đ-được rồi, tớ hiểu rồi! Ch-chờ đã, ááá!? M-móng tay của tớ… tớ vừa xén mất đầu móng tay rồi!?"
Tôi đã nghĩ mình chọn một món tương đối đơn giản, nhưng rõ ràng là tôi đã đánh giá quá thấp tình hình.
"Được rồi, tiếp theo, áo một lớp bột khoai tây lên thịt—phụt! C-cái gì—!? Bột bay tứ tung…! Khụ, khụ! Oẹ, vào cả miệng tớ rồi!"
Nói thẳng ra thì cũng hơi phũ phàng để giữ thể diện cho cậu ấy, nhưng mà… Hoshinose-san không chỉ đơn thuần là vụng về—đây đã ở một tầm cao mới rồi.
Cũng nhờ vậy mà mọi sự ngượng ngùng hay lo lắng của tôi về việc mời cậu ấy qua nhà đã tan thành mây khói. Ngay lúc này, mục tiêu duy nhất của tôi là đảm bảo buổi học nấu ăn này kết thúc trong an toàn.
"T-tớ xin lỗi nhiều lắm, Kuga-kun… Đây chính là lý do tớ toàn ăn đồ ăn liền thôi…"
"Không sao đâu, chuyện nhỏ mà. Thật ra, thế này lại hay—tớ thực sự cảm thấy mình đang giúp được cậu!"
"Cậu nói vậy là vì tớ còn tệ hơn cả sức tưởng tượng của cậu, đúng không!?"
Mắt hoe hoe lệ, Hoshinose-san, trên đầu còn vương chút bột khoai tây, kêu lên. Tôi chỉ biết cười trừ.
Có những sự thật trên đời này tốt nhất là nên giữ cho riêng mình.
Thôi thì, bằng một cách thần kỳ nào đó, chúng tôi vẫn tiếp tục được.
Kế hoạch ban đầu của tôi là tìm lỗi và sửa lỗi ư? Kế hoạch đó đã phá sản hoàn toàn trước vô số sự cố. Nhưng bất chấp thời gian, công sức, và… những mất mát, chúng tôi đang từ từ cán đích.
"Ồ… ôôôôôhh…!"
Nhìn những món ăn đã được bày biện trên bàn, tôi không khỏi buông một tiếng cảm thán đầy xúc động.
Một bữa cơm nhà đơn giản—thịt xào rau củ, súp miso, cơm trắng và cà tím hầm. Chẳng có gì cao sang cả. Nhưng xét đến cả một hành trình gian nan để có được thành quả này, nó chẳng khác nào một phép màu.
"Chúng ta… chúng ta làm được rồi…! Kuga-kun, chúng ta thật sự làm được rồi! T-tớ sắp khóc mất…!"
"Đúng vậy, cậu đã vất vả nhiều rồi, Hoshinose-san! Tuyệt vời lắm!"
Với một sự phấn khích như thể vừa chạy xong một cuộc marathon, chúng tôi ăn mừng thành quả của nhau.
Suy cho cùng, đó là cả một chặng đường dài.
Nào là cậu ấy làm bột khoai tây văng tung tóe (khiến chúng tôi phải tạm dừng để dọn bếp), nào là cho hết rau củ vào chảo một lượt (khiến chúng tôi phải quay cà rốt riêng bằng lò vi sóng vì nó không chín), rồi lại cho quá nhiều muối ("một nhúm" trong từ điển của cậu ấy có lẽ là cả một vốc tay, nên chúng tôi phải thêm nguyên liệu để chữa cháy)… cùng vô số thảm họa khác.
"T-tớ không tin nổi… Nó trông ra dáng đồ ăn thật này…! Cứ như mơ vậy!"
Hoshinose-san ngắm nhìn bữa ăn do chính tay mình chuẩn bị, đôi mắt lấp lánh vẻ diệu kỳ. Tôi khẽ bật cười, bắt đầu dọn bàn. Và thế là, cuối cùng chúng tôi cũng ngồi vào bàn cho một bữa trưa muộn.
"K-không thể nào… Ngon quá… Thật sự là do tớ làm ra món này ư…?"
Cậu ấy nếm thử một miếng thịt xào rau củ (được nêm bằng hạt nêm consommé) và hoàn toàn bị chinh phục.
Cậu ấy xúc động trước hương vị đến mức tôi có thể thấy đôi tay cầm đũa của cậu ấy khẽ run lên.
"T-tớ làm được rồi…! Đây là lần đầu tiên tớ nấu ăn thành công! Trước đây tớ chỉ toàn làm ra trứng rán cháy khét, pasta thì nhão nhoét, còn súp miso thì mặn chát như nước biển…!"
"R-ra là… tệ đến mức đó cơ à…"
Dường như cậu ấy đã có một bộ sưu tập những cơn ác mộng bếp núc. Mắt cậu ấy thậm chí còn ngấn lệ.
"Cảm ơn cậu, thật lòng đấy! Dù hôm nay là nhờ cậu chỉ dẫn từng li từng tí, nhưng điều này chứng tỏ nếu tớ tuân thủ đúng công thức, tớ vẫn có thể làm ra một món ăn tử tế!"
"Chà, nếu việc này giúp cậu tự tin hơn thì tốt quá rồi."
Nhìn cậu ấy đắm chìm trong niềm vui của thành công đầu đời, lòng tôi cũng thấy vui lây. Việc giúp đỡ cậu ấy cũng mang lại một niềm thỏa mãn riêng.
"Thật sự, tớ đã gần như hết hy vọng vào bản thân rồi. Tớ đã rất háo hức được ra ở riêng, nhưng không thể ngờ mình lại hậu đậu trong việc nhà đến vậy."
Thôi thì… nói ra thì phũ, nhưng cậu ấy đúng là vô phương cứu chữa thật. Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng với một người sống một mình, đây là cả một vấn đề nghiêm trọng.
"Vì vậy tớ thực sự biết ơn sự giúp đỡ của cậu, Kuga-kun. Nhờ cậu mà cuối cùng tớ cũng có hy vọng để xoay xở mọi việc sau này. Cảm giác biết rằng ngay cả một người như mình cũng có thể làm được thật tuyệt vời."
Cậu ấy cúi đầu thật sâu, bày tỏ lòng biết ơn chân thành. Nhưng thật lòng mà nói, cậu ấy đã hiểu sai hoàn toàn rồi.
Tớ mới là người phải cảm ơn cậu đây.
"Tớ… cũng cảm thấy y như vậy."
Chẳng biết từ lúc nào, những lời đó đã buột ra khỏi miệng tôi.
"Khi nhận ra một việc mình từng nghĩ là vô phương cứu chữa lại có thể trở nên dễ dàng hơn nhờ luyện tập… Cảm giác rằng ngay cả mình cũng có thể làm đúng một việc gì đó… Điều đó cũng khiến tớ hạnh phúc lắm."
"Ra vậy… Thế thì, chúng ta đúng là một đội tuyệt vời nhỉ?"
Nghe những suy nghĩ chân thành của tôi, Hoshinose-san mỉm cười ấm áp.
"Chúng ta bù đắp cho điểm yếu của nhau, giúp nhau cùng tiến bộ, và lấp đầy những thiếu sót của đối phương… Phải, cậu không nghĩ chúng ta thực sự là một cặp đôi hoàn hảo sao?"
(Phụt—!)
Tôi biết thừa cậu ấy không có ý lãng mạn nào đâu. Đó chỉ đơn thuần là một lời cảm ơn chân thành.
Nhưng dù vậy, khi một cô gái xinh đẹp như Hoshinose-san nói một câu như thế… Mặt tôi không đỏ bừng lên mới là lạ.
"Ngon tuyệt! A, đồ ăn tự tay mình làm quả nhiên ngon hơn hẳn! Tớ ăn sạch không chừa một hạt cơm nào!"
"Ừ, tớ cũng thế. Ngon thật."
Nhìn Hoshinose-san đắm chìm trong men say chiến thắng, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Nhiệm vụ hoàn thành—cậu ấy đã trải nghiệm thành công niềm vui của việc nấu nướng.
(Ừm… công nhận, món cậu ấy làm ngon thật. Khoan… từ từ đã.)
Vì nguyên liệu và công thức đều do tôi chuẩn bị, nên tôi đã không để ý, nhưng giờ khi ngẫm lại về thứ mình vừa ăn, mặt tôi nóng bừng lên.
Đ-đây là…
Đây đích thị là món ăn do chính tay Hoshinose-san làm!
"Hửm? Sao thế, Kuga-kun? Mặt cậu đỏ hết cả lên rồi kìa."
"K-không, không có gì đâu."
Nếu giờ mà nói ra, nghe cứ như tôi đang làm quá lên vậy. Tôi vội gạt phắt đi.
Dù vậy… cái suy nghĩ được ăn một bữa cơm do chính Hoshinose-san nấu… Chắc hẳn có khối thằng ở trường sẵn sàng bỏ cả gia tài để có được diễm phúc này.
"Phù, nhưng mà công nhận nhà cậu gọn gàng thật đấy, Kuga-kun. Mỗi lần nhìn là tớ lại thấy tự ti đi một chút… Hửm?"
Vừa liếc nhìn quanh phòng, cậu ấy đột nhiên đứng dậy và tiến đến chiếc kệ ở góc phòng, tò mò ngắm nghía một thứ gì đó.
Đó là món đồ mà bố mẹ đã nằng nặc bắt tôi phải mang theo khi chuyển đến đây.
"Khoan… đây là giấy khen à? ‘Giải Vô địch Đồ chơi Lắp ráp Khối lần thứ 27—Hạng Tiểu học, Giải Đặc biệt’… Khoan, tấm ảnh này—cái này là do cậu làm á!? Đỉnh vậy!"
Bức ảnh cậu ấy đang chăm chú nhìn là một con rồng đỏ rực mà tôi đã lắp từ các khối đồ chơi hồi nhỏ. Hồi đó, tôi mê mẩn anime giả tưởng, và tất cả tâm huyết của tôi đã dồn hết vào tác phẩm đó.
"À, ừ. Hồi chín tuổi tớ mê cái này lắm. Bố mẹ đã đăng ký cho tớ đi thi. Chỉ suýt soát được giải thôi, nhưng đó là một kỷ niệm đẹp."
"Oa, không ngờ cậu lại có tài lẻ này đấy… Khoan, còn nữa này? ‘Cuộc thi Mỹ thuật Thành phố lần thứ 10—Hạng Mầm non, Giải thưởng của Ban Giám khảo’… ‘Giải đấu Clash Brothers Special lần thứ 8—Cấp Tỉnh, Hạng Trung học, hạng 15’… Chờ đã, cậu đúng là đa tài thật đấy!?"
"A, thì… tính tớ từ trước đến giờ là cứ có hứng thú với thứ gì là sẽ đâm đầu vào tìm hiểu đến cùng. Bất kể là môn gì, tớ cũng sẽ xem video của dân chuyên, ghi chép cẩn thận, rồi luyện tập không ngừng nghỉ. Chắc vì thế mà hầu hết các sở thích tớ đều chơi ở mức khá."
Xem ra, tôi đã như vậy từ bé. Cứ tìm thấy thứ gì mình thích là tôi sẽ bị nó ám ảnh hoàn toàn.
Nấu ăn, một trong những sở thích chính của tôi bây giờ, cũng không phải ngoại lệ. Tôi cày video nấu ăn chuyên nghiệp như điên, thường xuyên thử nghiệm, và không ngừng trau dồi kỹ năng của mình.
"…Này, Kuga-kun. Tớ có một câu hỏi."
"Hửm?"
"Cậu mới bắt đầu học về tình yêu thôi, đúng không? Có khi nào… cậu cũng đang ghi chép và tự mình luyện tập không đấy?"
"Ồ, ừ. Mỗi ngày."
"…Khoan, cậu làm thật á!? Mỗi ngày luôn!?"
Mắt cậu ấy mở to, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Chuyện đó lạ đến vậy sao? Nếu đã nghiêm túc muốn cải thiện một thứ gì đó, thì việc phân tích và luyện tập là chuyện đương nhiên còn gì, cũng giống như với thể thao hay hoạt động câu lạc bộ thôi?
"Tớ có một cuốn sổ ghi lại tất cả những gì cậu dạy và những điều tớ tự nhận ra. Tớ cũng tự mình luyện tập trò chuyện nữa. Tớ không biết nó có hiệu quả không, nhưng thà làm còn hơn không."
"T-tớ hiểu rồi… Tớ nghĩ cuối cùng tớ cũng hiểu tại sao khả năng nói chuyện với con gái của cậu lại tiến bộ nhanh đến vậy…"
Hoshinose-san lẩm bẩm, vẻ mặt có chút mâu thuẫn khó tả.
Cảm giác như vừa khen ngợi, lại vừa có chút… bất lực?
"Thôi thì, với tư cách là giáo viên, tớ rất vui khi thấy sự tận tâm đó. Có lẽ hôm nào đó tớ nên xem qua cuốn sổ ấy mớ— Ồ?"
Chiếc điện thoại của cậu ấy, vốn đang nằm yên trên bàn, khẽ rung lên báo tin nhắn mới.
Màn hình hiển thị:
“Bạn đã nhận được một yêu cầu hẹn hò.”
"…!"
Đó là một thông báo mà tôi chưa từng thấy trên điện thoại của mình. Một lời tỏ tình. Một lời tỏ tình kiểu hiện đại, được đơn giản hóa, gửi thẳng đến cậu ấy qua ứng dụng.
"A-à, ừm…"
Lẽ ra tôi không nên ngạc nhiên. Hoshinose-san là người đứng đầu Bảng Xếp Hạng Tình Yêu của trường. Ai cũng biết cậu ấy liên tục nhận được những yêu cầu kiểu này.
Ấy vậy mà, không hiểu sao, tim tôi bất giác thắt lại một cách khó chịu.
Một cảm giác kỳ lạ, siết chặt lấy lồng ngực, khiến tôi lo lắng đến khó hiểu.
"Ồ, lại một cái nữa. Xin lỗi nhé, để tớ xử lý nhanh cái này."
Trái ngược với tôi, người gần như đứng không vững, Hoshinose-san xử lý nó một cách vô cùng dễ dàng.
Cậu ấy lướt qua yêu cầu, chạm nhẹ vào màn hình một lần, rồi đặt điện thoại xuống.
"Xong, đã từ chối. Tớ đã nói với mọi người là tớ không nhận lời, nhưng họ vẫn cứ gửi tới…"
"C-cậu nhận được chúng thường xuyên vậy à? Tớ làm sao mà biết 'nhiều' là thế nào được, khi mà tớ chưa bao giờ nhận được dù chỉ một cái…"
Nghe tôi thẳng thừng thừa nhận tình cảnh tình duyên bi đát của mình, cậu ấy khẽ bật cười.
"Chà, cũng không đến nỗi ngày nào cũng có, nhưng thỉnh thoảng tớ vẫn nhận được. Hầu hết chỉ là yêu cầu gửi cho vui thôi."
"…Mọi người gửi mấy cái đó tùy hứng thật nhỉ?"
Tôi nhớ lại mấy thằng bạn trong lớp nói về cậu ấy.
Giờ đây khi có thể gửi yêu cầu hẹn hò chỉ bằng một cú chạm, lời tỏ tình đã mất đi sức nặng vốn có của nó. Người ta gửi đi một cách tùy tiện, với suy nghĩ ‘Biết đâu lại trúng’ hoặc ‘Cứ thử xem sao’.
"Ừ, nhưng thật lòng thì, mấy cái đó lại dễ xử lý. Tớ có thể từ chối mà không cần đắn đo. Những cái khó hơn là…"
Vẻ mặt cậu ấy bỗng chùng xuống.
"Có những người gửi những tin nhắn rất chân thành, được đầu tư kỹ lưỡng. Mỗi khi từ chối những người đó, tớ đều cảm thấy tội lỗi. Dù tớ đã nói rõ là sẽ không hẹn hò với bất kỳ ai…"
"Vậy… không phải là không có ai cậu thích trong số họ—mà là cậu từ chối tất cả, bất kể là ai sao?"
"……Ừ. Gần như là vậy."
Cậu ấy khẽ gật đầu, giọng có chút mệt mỏi.
Vẻ ngoài tươi tắn, vô tư thường ngày của cậu ấy đã tan biến. Trông cậu ấy thật nặng trĩu, như thể đang vác trên vai một gánh nặng nào đó.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy một khao khát được thấu hiểu cậu ấy.
Được biết nhiều hơn về cô gái luôn vui vẻ và tốt bụng này.
Được tìm ra điều gì đang đè nặng trong lòng cậu ấy.
Nhưng—
"Ra vậy. Nhân tiện, về buổi học việc nhà tiếp theo—tớ nghĩ chúng ta nên tiếp tục với việc nấu nướng."
"Hử?"
Bị đánh úp bởi màn chuyển chủ đề đột ngột, Hoshinose-san ngơ ngác chớp mắt.
"Cậu vẫn cần luyện tập dùng dao nhiều hơn, nhưng tớ nghĩ chúng ta cũng có thể thử một thứ gì đó thiết thực hơn cho người sống một mình, chẳng hạn như các món nấu bằng lò vi sóng… Hửm? Sao vậy?"
"A, không… Tớ chỉ là không ngờ tới thôi."
Cậu ấy ngập ngừng một lúc, vẻ mặt vẫn còn vương nét ngạc nhiên. "
Cậu biết đấy, mỗi khi chủ đề này được nhắc đến, gần như tất cả mọi người, cả nam lẫn nữ, đều hỏi tớ, ‘Tại sao cậu không có bạn trai?’ Thế nên… tớ đoán là tớ đã nghĩ cậu cũng sẽ hỏi vậy…"
"A, thì… nói là không tò mò thì là nói dối. Nhưng mà—"
Sự thật là, sự tò mò của tôi về chuyện đó giờ đây còn lớn hơn trước.
Càng biết nhiều về cậu ấy, tôi càng muốn thấu hiểu những gì ẩn sau vẻ ngoài đó.
Nhưng mà… tôi của bây giờ đã không còn là gã con trai không biết nói chuyện với con gái nữa rồi.
"Chẳng phải chính cậu đã dạy tớ trong các buổi học tình yêu sao? Dù có bao nhiêu kỹ thuật giao tiếp đi nữa, điều quan trọng nhất vẫn là biết nghĩ cho đối phương khi trò chuyện."
Đó là một bài học quá đỗi hiển nhiên, nhưng lại rất dễ quên khi bạn lo lắng trước người khác giới.
Người ta rất dễ bị cuốn đi, thúc ép quá mức để tìm hiểu thêm về đối phương.
"Cậu có lẽ không thích nói về lý do tại sao mình không hẹn hò, đúng không? Nếu vậy, chẳng phải nói về một chủ đề vui vẻ hơn sẽ tốt hơn sao?"
"………"
Hoshinose-san lặng thinh, nhìn tôi chằm chằm như thể tôi vừa khiến cậu ấy bất ngờ tột độ.
"…Câu trả lời như vậy đã đạt yêu cầu chưa ạ, Hoshinose-sensei?"
"Phụt—!"
Tôi cố tình nói với giọng điệu của một học sinh đang trả bài, và cậu ấy ngay lập tức phá lên cười.
"Thật tình… Kuga-kun, cậu tiến bộ nhanh thật đấy. Biết pha trò đúng lúc để thay đổi không khí ư? Đó là một chiêu thức cao tay đấy."
"Là do tớ có một giáo viên tuyệt vời mà. Nếu sau này tớ có bạn gái thật, cậu nên viết một cuốn sách—kiểu như ‘Làm thế nào một Nữ sinh Cao trung biến một tên Hạng F thành Chuyên gia Hẹn hò’."
"Phụt—! A ha ha! Thôi, dừng lại đi! Cậu làm tớ cười chết mất—đau cả bụng rồi này!"
Cậu ấy cười đến gập cả người, không thể kiềm chế được sự thích thú. Vẻ mặt nặng trĩu, hoang mang lúc nãy đã hoàn toàn biến mất—chỉ còn lại tiếng cười trong trẻo, không chút giấu giếm.
(Tốt rồi. Trông cậu ấy lại giống với chính mình hơn một chút rồi.)
Nhìn cậu ấy như vậy, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Hoshinose-san, người luôn tỏa sáng như mặt trời, không hề hợp với một vẻ mặt u ám, phiền muộn chút nào.
(Nhưng mà… mình thật sự muốn biết.)
Trong thời đại này, tình yêu luôn được khuyến khích. Những người thăng hoa trong tình yêu luôn được tung hô.
Ấy vậy mà—
Một cô gái xinh đẹp và quyến rũ như Hoshinose-san, người đáng lẽ có thể có bất kỳ mối tình nào mình muốn, lại cố tình xa lánh tình yêu.
Tại sao?
Lý do của cậu ấy là gì?


5 Bình luận