Love Ranking
Keino Yuji Yukimaru Nun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 3 Bài học vỡ lòng về Tình yêu

4 Bình luận - Độ dài: 5,890 từ - Cập nhật:

Cũng mhư mọi ngày, tôi thức dậy vào buổi sáng, đến trường, và tham dự các lớp học của tôi như thường lệ.

Và bây giờ, ngày học đã kết thúc, đưa tôi vào khoảng thời gian tự do sau giờ học quen thuộc.

Nhưng trong đầu tôi, hôm nay chẳng có gì là bình thường cả. Suốt cả ngày, tâm trí tôi cứ như một mớ bòng bong.

Bởi lẽ hôm nay không phải là một ngày vô vị như mọi khi. Đây là ngày đầu tiên tôi bắt đầu buổi ‘huấn luyện’.

“Này Renji... cả ngày hôm nay mày cứ là lạ thế nào ấy. Trông cứ như người mất hồn, y hệt mấy đứa sắp đi phỏng vấn xin việc.”

“T-t-tao thế à? H-haha, không, tao hoàn toàn ổn. Vẫn như mọi khi thôi.”

Giữa không khí ồn ào của lớp học sau giờ sinh hoạt, thằng bạn Toshiro nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

Tôi đã cố tỏ ra bình thường, nhưng cái giọng cứng đờ đã tố cáo tất cả.

Tôi chẳng ổn chút nào.

Cố mấy thì cũng không tài nào bình tĩnh lại được.

Bởi trong đầu tôi chỉ toàn luẩn quẩn về lời hứa chiều nay—một lời hứa sẽ được thực hiện sau giờ học.

“À-ờ, hôm nay tao có chút chuyện, nên về trước nhé! Mai gặp!”

“Hả? Ờ... ừ, thế nhé…?”

Tôi chuồn thẳng ra hành lang, bỏ lại thằng Toshiro vẫn còn đang ngơ ngác. Công nhận, hành động này mờ ám thật.

Nhưng làm sao tôi dám nói cho nó biết sự thật chứ. Rằng tôi sắp có một buổi gặp riêng với ‘Thiên thần của Tình yêu Nở rộ’.

                             

Phòng tư liệu—một căn phòng nhỏ không ai dùng, nép mình ở một góc khuất của trường học.

Đó là một nơi yên tĩnh và bị lãng quên, chẳng giáo viên hay học sinh nào từng bén mảng tới. Và giờ đây, tôi đang đứng trước cửa phòng, lòng dạ rối bời giữa mong chờ và lo lắng.

(Chỗ này cậu ấy hẹn mình, đúng không nhỉ…?)

Hôm qua, tôi và Hoshinose-san đã có một thỏa thuận.

Tôi sẽ giúp cậu ấy trong mọi việc nhà, hướng dẫn cặn kẽ để cậu ấy có thể tự lập. Đổi lại, cậu ấy sẽ dạy tôi về tình yêu, chỉ bảo tôi cho đến khi tôi thực sự có thể bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc.

Đó là giao kèo giữa hai chúng tôi.

Và ngay khi chúng tôi vừa chốt kèo xong, cậu ấy đã nói:

"Vậy nhé! Buổi học đầu tiên của cậu sẽ bắt đầu vào ngày mai, Kuga-kun! Tan học gặp tớ ở phòng tư liệu nha!"

Tôi đã sốc vì mọi thứ tiến triển nhanh đến không ngờ, nhưng vì chẳng có lý do gì để trì hoãn, tôi đã đồng ý ngay tắp lự.

Hậu quả là cả ngày hôm nay tôi đã lo lắng đến mức chữ thầy cô giảng bay đi đâu hết.

(…Sắp được ở riêng với Hoshinose-san trong một căn phòng nhỏ. Nghĩ lại mới thấy, chuyện này đúng là điên rồ thật…)

Chuyện này mà để lũ con trai trong lớp biết được, chắc tôi sẽ bị cả đám hội đồng cho chết mất. Càng cố tỏ ra bình tĩnh, tôi càng thấy mọi chuyện cứ như một giấc mơ.

(Thôi đủ rồi! Giờ mà run thì có ích gì! Đã quyết tâm thay đổi rồi thì phải ngưng hoảng loạn vì mấy chuyện cỏn con này lại!)

Gạt phắt đi nỗi chần chừ, tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay vặn nắm cửa rồi bước vào.

Và ở đó—

"A, Kuga-kun! Tớ đợi cậu nãy giờ!"

Cô gái hạng nhất trên bảng xếp hạng lãng mạn—Hoshinose Airi—chào tôi bằng một nụ cười tươi tắn, thân thiện.

"………"

Hôm qua đã cảm giác như một giấc mơ, dành thời gian một mình với cô ấy trong căn hộ của tôi.

Nhưng lần này thì khác.

Giờ đây, trong bộ đồng phục học sinh thay vì trang phục thường ngày, cậu ấy lại càng giống với Hoshinose-san mà tôi vẫn luôn dõi theo từ xa.

Thiên thần tỏa sáng của Tình yêu Nở rộ. Nữ hoàng không thể chối cãi của bảng xếp hạng tình yêu. Thần tượng của trường chúng tôi. Một cô gái ở một đẳng cấp quá xa vời, tựa như một bậc tiểu thư quyền quý.

Vậy mà, cậu ấy đang ở đây, đợi tôi sau giờ học, và mỉm cười chỉ với riêng tôi.

Sự vô lý đến cùng cực của tất cả những điều này khiến tôi choáng ngợp đến nỗi, trong một khoảnh khắc—tôi đã quên cả cách thở.

“X-xin lỗi đã để cậu đợi. Rất mong được cậu giúp đỡ.”

"Ừm, cứ giao cho tớ! Nào, ngồi xuống đi!"

Căn phòng dù không được sử dụng nhưng vẫn có một bộ bàn ghế nhỏ, chắc là do trước đây nó từng được dự định làm phòng họp.

Cố gắng hết sức để giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, tôi ngồi xuống đối diện cậu ấy.

(Trời ạ… cậu ấy dễ thương quá đi mất…)

Hôm qua tôi đã nghĩ vậy rồi, nhưng bây giờ, khi chỉ còn một chiếc bàn ngăn cách, tôi lại một lần nữa sững sờ trước vẻ đẹp phi thực của cậu ấy.

Và cô gái càng dễ thương, chứng bệnh lo lắng của tôi lại càng trầm trọng.

"Hmm, hôm qua cậu làm tốt hơn mà, mới qua có một đêm mà cậu đã quay lại trạng thái cứng đơ rồi."

"…V-vâng, chắc cậu cũng đoán ra rồi, nhưng tớ cực kỳ căng thẳng khi ở gần các bạn nữ cùng tuổi. Vì thế nên trước đây tớ gần như chẳng nói chuyện được với ai cả."

Dù nói là thế, nhưng tôi đã cảm thấy bớt lo lắng hơn một chút khi ở gần Hoshinose-san.

Nếu không thì có lẽ tôi đã đứng hình tại chỗ, mặt đỏ bừng, chẳng nói được lời nào.

(Một phần là do hôm qua mình đã quen hơn với cậu ấy, nhưng quan trọng hơn là… mình thực sự không muốn phụ công sức cậu ấy bỏ ra vì mình.)

Cậu ấy đã không ngần ngại tham gia vào giao kèo này, rất sẵn lòng giúp đỡ.

Cậu ấy đã không ngần ngại tham gia vào giao kèo này, rất sẵn lòng giúp đỡ.

Nếu cậu ấy đã hết mình như vậy, tôi không thể chỉ ngồi đây run rẩy như một thằng ngốc được. Chỉ riêng quyết tâm đó thôi cũng đủ để tôi tiến về phía trước.

…Dĩ nhiên, chỉ ý chí thôi thì không đủ để ngăn đôi chân tôi run rẩy hay ngăn mồ hôi làm ướt đẫm áo sơ mi.

"Ừm, tớ hiểu rồi. Nhưng đừng lo! Như tớ đã nói, ai cũng có phần lo lắng cả. Chỉ là với một học sinh cao trung thì mức độ của cậu hơi bị nặng thôi."

"Ực…"

Nghe đau thật, nhưng tôi chẳng thể chối cãi.

"Được rồi, vậy thì! Bài học đầu tiên của cậu là vượt qua sự lúng túng chết người đó. Chúng ta có thể không xóa bỏ nó hoàn toàn, nhưng ít nhất, cậu phải tỏ ra là mình không hề lo lắng. Nếu không, kế hoạch này sẽ chẳng đi đến đâu cả."

"Vâng, nếu được vậy thì tốt quá. Nhưng tớ phải làm thế nào đây…?"

"Hả? Rõ như ban ngày còn gì?"

Cậu ấy nhìn tôi như thể câu trả lời là điều hiển nhiên nhất trần đời.

"Được rồi, việc đầu tiên—nhìn chằm chằm vào tớ. Nhìn tớ cho đến khi nào không thể nhìn được nữa thì thôi, không được quay đi chỗ khác."

"C-cái gì…!?"

Đó là một phương pháp rèn luyện đơn giản và rõ ràng.

Nếu tôi có vấn đề với con gái, giải pháp là phải làm quen với họ.

Đó chính là logic đằng sau kế hoạch của cậu ấy.

"Tớ lúc nào cũng cố gắng trông tươm tất nhất, nhưng hôm nay tớ đã đặc biệt chăm chút tóc tai và da dẻ cho buổi này đấy. Được rồi—bắt đầu thôi!"

"Khoan, khoan, kh-kh-khoannnnn!!"

Cậu ấy không cho tôi một giây để phản đối, ngay lập tức bắt đầu buổi rèn luyện.

Nhưng nếu cậu ấy đã nỗ lực đến vậy, tôi không thể chần chừ được nữa.

(Trời ơi, trời ơi… Khắc nghiệt quá đi mất…!)

Tôi ép bản thân phải nhìn cậu ấy, nhưng ở khoảng cách gần thế này, việc nhìn chằm chằm vào mặt một cô gái cứ như đang làm chuyện phạm pháp vậy.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau gáy.

(Chết tiệt. Cậu ấy đẹp thật sự. Đẹp đến mức phi lý...)

Cứ thế ngắm nhìn cậu ấy, tôi lại một lần nữa sững sờ trước vẻ đẹp đến nao lòng của cậu ấy.

7d68d574-2fb1-499e-83a5-fa50087aa05a.jpg

Mái tóc óng ả, làn da trắng sứ, cùng những đường nét như tạc tượng—thật khó tin một vẻ đẹp như vậy lại là tự nhiên. Cậu ấy trông như một tác phẩm nghệ thuật, một bức tranh hay một pho tượng được thổi hồn vào vậy.

Và bởi vì cậu ấy đẹp đến nao lòng, đầu óc tôi gần như đình công ngay lập tức.

"Được rồi, tạch! Cậu vừa mới quay mặt đi chỗ khác! Cậu phải nhìn thẳng vào tớ, không được trốn!"

(Aargh… mặt mình nóng ran như sắp bốc hỏa đến nơi rồi…!)

Dù bị nhìn chằm chằm như vậy, Hoshinose-san dường như chẳng hề khó chịu chút nào. Ngược lại, cậu ấy còn khuyến khích tôi phải trực diện hơn, khăng khăng bắt tôi phải tập trung vào cậu ấy.

Bình thường mà nói, được phép ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp nhường này một cách tự do thì đúng là một giấc mơ. Nếu mấy thằng con trai khác biết chuyện này, chắc chúng nó sẵn sàng trả tiền để được tham gia mất.

Nhưng đối với tôi, đây chính là cực hình.

"Hahaha! Kuga-kun, mặt cậu đang chuyển sang một màu đỏ kỳ cục kìa! Tớ chưa bao giờ thấy một học sinh cao trung nào lại đỏ rực như thế này trước đây!"

"Đừng có coi tớ như đồ chơi nữa!"

Nói thật, kể cả không phải là tôi, bất kỳ thằng con trai nào cũng phải đỏ mặt nếu bị Hoshinose-san nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như thế này!

"Ồ, nhưng mà việc cậu cãi lại được một câu là tốt đấy! Thế có nghĩa là cậu đang tiến bộ! Được rồi, qua bước tiếp theo nào—nhìn thẳng vào mắt nhau trong đúng ba phút! Không được quay đi đâu, hiểu chưa?"

"Khoan, cái gì!? Cậu nghiêm túc đấy à!?"

Buổi tập leo thang với tốc độ mà tôi không tài nào xử lý nổi, bộ não vốn đã quá tải của tôi gần như chập mạch khi tôi hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng.

                     

"Ừm, rõ ràng là cậu đã tới giới hạn rồi, nhưng cậu đã làm rất tốt. Thôi thì, đây không phải là chuyện có thể thay đổi trong một sớm một chiều. Quan trọng là phải bồi đắp dần dần theo thời gian."

"A-a… Xin lỗi vì đã phiền phức quá…"

Khi buổi học kết thúc, năng lượng tinh thần của tôi đã cạn kiệt hoàn toàn, tôi bằng cách nào đấy mới xoay sở nặn ra được mấy lời đó.

Rốt cuộc… tôi đã dành gần hai mươi phút đồng hồ để nhìn Hoshinose-san ở cự ly gần mà không hề ngơi nghỉ.

Trong quá trình đó, tôi đã nhận thức một cách đau đớn—hơn bao giờ hết—rằng cậu ấy đẹp đến mức không thể tin nổi. Sự mãnh liệt đó khiến tôi cứ đỏ mặt liên tục và hoàn toàn kiệt sức.

"Được rồi! Giờ phần khởi động đã xong, cuối cùng chúng ta cũng có thể vào bài học chính."

"…Khoan, đó chỉ là khởi động thôi á!?"

Cái buổi tập khắc nghiệt vừa rồi, thứ đã đẩy giới hạn chịu đựng cửa sự dễ thương trong tôi đến cực điểm—chỉ là để chuẩn bị thôi á!?

"Dĩ nhiên! Nó cũng như giãn cơ trước khi tập luyện thôi. Chúng ta sẽ tiếp tục tập bài này, nhưng cũng cần phải chuyển sang phần rèn luyện thực tế nữa."

"…Thực tế?"

"Ừm. Phần cơ bản nhất, nhưng cũng là quan trọng nhất—cách giao tiếp với con gái. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng những cuộc trò chuyện xã giao."

Cậu ấy nói có lý. Nó là điều căn bản, nhưng lại vô cùng cần thiết.

Ngay cả một đứa như tôi cũng có vô số cơ hội để nói chuyện với các bạn nữ trong lớp hay trong các sự kiện của trường. Nhưng vì tôi chưa bao giờ có thể trò chuyện một cách đàng hoàng, tôi đã luôn đội sổ trên bảng xếp hạng tình yêu.

"Được rồi, bắt đầu nào. Kuga-kun, hãy nói chuyện với tớ như một người bạn trò chuyện bình thường thôi."

Tôi gật đầu trước lời chỉ dẫn của Hoshinose-san, chuẩn bị tinh thần khi bài học thực sự bắt đầu.

Đây chính là lúc những kiến thức mà tôi sắp học được sẽ phát huy tác dụng.

"Kuga-kun, vào những ngày nghỉ trời đẹp cậu thường làm gì?"

"Ờ… cũng không có gì đặc biệt."

Việc tôi có thể trả lời câu hỏi của một cô gái xinh đẹp như vậy mà không hoảng loạn đã là một bước tiến vượt bậc đối với tôi rồi.

Rõ ràng, tôi đang dần quen với cô gái khác thường này.

"…Ra vậy! Thế những ngày nghỉ cậu ở nhà làm gì? Chắc là nấu ăn nhỉ?"

"Vâng, gần như là vậy."

"…Tớ biết ngay mà. Chắc cậu nấu ăn nhiều lắm nhỉ? Nhân tiện, món sở trường của cậu là gì?"

"Hmm… không chắc nữa. Tớ thích làm nhiều thứ khác nhau, nhưng tớ không thật sự nghĩ ra được một món nào để gọi là món tủ của mình."

Đúng lúc đó, tôi nhận ra vẻ mặt của Hoshinose-san bỗng tối sầm lại.

Hả? Sao vậy? Bọn mình mới bắt đầu được mấy câu mà...

"Kuga-kun… Tớ ghét phải nói điều này, nhưng cậu vừa thất bại thảm hại rồi. Đó là một ví dụ điển hình cho một cuộc hội thoại tệ hại."

"Khoan, cái gì!?"

Cậu ấy thở dài, đưa tay bóp sống mũi, trông phiền muộn thật sự. Cú sốc đánh thẳng vào tôi.

Mới có vài câu trao đổi mà mình đã làm hỏng bét đến thế này rồi ư!?

"Nghe này, Kuga-kun. Trò chuyện cũng giống như chơi ném bóng qua lại vậy. Phải có người tung, người hứng. Nhưng thay vì ném bóng lại, cậu lại cứ để bóng rơi thẳng xuống đất!"

Chỉ thẳng vào tôi như một cô giáo nghiêm khắc, cậu ấy tiếp tục.

"Khi ai đó hỏi cậu làm gì vào ngày nghỉ, cậu nên trả lời rồi hỏi lại họ. Kiểu như, ‘Còn cậu thì sao? Cậu thường làm gì?’ Như vậy, cậu sẽ giữ cho cuộc trò chuyện được tiếp diễn và dần dần cởi mở với nhau hơn."

"…Nghe có lý thật."

Đây có lẽ là kiến thức phổ thông với hầu hết mọi người, nhưng lại là điều mà tôi chưa bao giờ thực sự học được.

"Được rồi, giờ cậu hiểu rồi thì mình thử lại nhé! Kuga-kun, cậu làm gì vào những ngày nghỉ?"

"Ờ, thì… Chắc có thể coi nấu ăn là sở thích của tớ, nên tớ thường thử mấy công thức mới. Còn cậu thì sao, Hoshinose-san?"

Tôi đã hỏi lại một câu như cậu ấy chỉ dạy, dù lời nói vẫn còn hơi cứng.

Nhưng khi tôi ngước lên, tôi thấy cậu ấy đang mỉm cười đầy tự hào, như thể muốn nói "làm tốt lắm".

"Hmm, tớ làm đủ thứ, nhưng chắc là tớ thích ra ngoài nhất. Mới tuần trước, tớ có đến một quán cà phê gần ga để thử món đá bào mới của họ. Cậu có thích mấy thứ đó không, Kuga-kun?"

"A, có chứ. Tớ cũng thích đồ ngọt. Nhưng mà mấy món đó hơi chát so với túi tiền của học sinh cao trung mình nhỉ?"

"Ugh, đúng không!? Tớ muốn thử hết mấy món theo mùa luôn, nhưng mà cũng không có nhiều tiền! Thề luôn, tớ cần ai đó chỉ cho cách tiết kiệm tiền tiêu vặt mới được!"

"Chà, người khác thì tớ không biết, nhưng với dân sống một mình như bọn mình thì chỉ có cách tiết kiệm thôi. Cứ ăn ngoài suốt thì có nước mà cháy túi."

"Ugh… Ví tiền của tớ không cần phải nghe sự thật phũ phàng đó lúc này đâu...! À mà này, ngoài chi phí sinh hoạt ra thì cậu hay tiêu tiền vào việc gì thế, Kuga-kun?"

"À, chuyện đó thì—"

Chẳng biết từ lúc nào, cuộc trò chuyện đã trôi đi một cách thật tự nhiên.

Điều lớn nhất tôi nhận ra là việc liên tục đặt câu hỏi cho nhau quan trọng đến nhường nào.

Nhờ việc duy trì cuộc đối thoại qua lại, không có những khoảng lặng khó xử, khiến cho việc thư giãn cũng dễ hơn nhiều. Đây có lẽ là một kỹ thuật cực kỳ quan trọng cho bất kỳ ai chưa quen với việc giao tiếp.

(Và… mình nghĩ Hoshinose-san vốn đã rất giỏi trong khoản này.)

Cậu ấy biết cách chọn những chủ đề dễ trả lời. Hơn nữa, cậu ấy luôn giữ vẻ mặt cởi mở và cuốn hút, đảm bảo cuộc trò chuyện không bao giờ tạo cảm giác đáng sợ.

Nói cách khác, cậu ấy đã rất để tâm trong việc đảm bảo người đối diện cảm thấy thoải mái.

(Có lẽ đó là tính cách bẩm sinh của cậu ấy, nhưng mà… Cậu ấy thật sự rất chu đáo.)

Hầu hết các cô gái ở vị thế của cậu ấy—trên đỉnh của nấc thang xã hội—sẽ chẳng bận tâm đến việc phải tinh tế như vậy với một người như tôi.

Tại sao cậu ấy lại khác biệt đến thế?

Trong lúc những suy nghĩ đó còn vẩn vơ trong đầu, buổi rèn luyện trò chuyện vẫn tiếp tục.

Và chúng tôi càng nói chuyện, sự căng thẳng của tôi càng tan biến, cho đến cuối cùng—

Tất cả những gì còn lại chỉ là niềm vui thuần túy.

                          

"Ừm, khá tốt đấy. Trò chuyện không chỉ là nói cho sướng miệng mình—cậu phải cùng người kia tạo ra một nhịp điệu chung."

"…Vâng… Tớ đã học được rất nhiều."

Với ngày học yêu đương đầu tiên kết thúc, tôi cúi đầu trước Hoshinose-san, kiệt sức về mọi mặt.

Đây có lẽ vẫn chỉ là những kiến thức vỡ lòng tuyệt đối khi nói đến việc giao tiếp với người khác giới.

Chỉ đến bây giờ tôi mới thực sự nhận ra mình nông cạn đến mức nào.

"Thôi thì, tớ đã nói rất nhiều, nhưng chung quy lại, điều quan trọng nhất là biết nghĩ cho đối phương. Điều đó cũng không khác gì cách cậu nói chuyện với gia đình hay bạn bè cả."

Với một sự tự tin tuyệt đối, Hoshinose-san tuyên bố rằng đây vừa là nền tảng, vừa là chân lý tối thượng.

Mỗi một kỹ thuật trò chuyện nhỏ mà cậu ấy đã dạy tôi—tất cả đều tồn tại để phục vụ cho mục đích duy nhất đó.

"Kuga-kun, cậu vốn là một người biết nghĩ cho người khác, phải không? Nên tất cả những gì cậu cần làm là tập thể hiện điều đó ra sao cho người ta hiểu được thôi. Đây không phải là chuyện cậu cần phải suy nghĩ quá phức tạp đâu."

Tôi không chắc đó là cách nói chuyện tự nhiên của cậu ấy hay là cậu ấy đang cố tình làm vậy, nhưng cái cách cậu ấy vừa công nhận điểm mạnh của mình, vừa khích lệ mình tiến bộ—đó chính xác là kiểu giao tiếp cho thấy cậu ấy đã suy nghĩ cho người khác sâu sắc đến nhường nào.

Nhưng hơn tất cả, nụ cười cậu ấy dành cho tôi đã đủ để vực lại tinh thần của tôi, bất kể cho tôi có kiệt sức đến đâu đi nữa.

"…Thật sự, cảm ơn cậu."

"Hử?"

Trước cả khi tôi kịp nhận ra, tôi đã thốt ra lời cảm ơn của mình.

"Tớ chỉ mong nhận được vài lời khuyên qua loa là cùng. Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ dành thời gian để huấn luyện tớ một cách nghiêm túc như thế này. Tớ không thể cảm ơn sao cho đủ được."

Hoshinose-san đã nói rằng cậu ấy sẽ huấn luyện tôi về tình yêu.

Và những lời đó không hề có chút giả dối nào.

Cậu ấy đang thực hiện việc này một cách nghiêm túc—dành nỗ lực thật sự để giúp một người như tôi tiến bộ.

"Nhưng… cậu có thực sự ổn không? Dù chúng ta đã có giao kèo, cậu vẫn để một thằng con trai nhìn mình chằm chằm ở cự ly gần và kiên nhẫn trò chuyện với tớ suốt… Nếu cậu đang phải gượng ép mình dù chỉ một chút—"

Trước khi tôi kịp dứt lời, cậu ấy nhẹ nhàng lắc đầu, một nụ cười phảng phất trên môi.

"Kuga-kun, cậu sợ bị con gái ghét, đúng không?"

"—"

Bị đánh úp bất ngờ, đầu óc tôi trống rỗng trong một giây.

"Cậu trở nên căng thẳng vì cậu sợ bị từ chối. Ý nghĩ bị một cô gái ghét bỏ làm cậu quá tổn thương, nên cậu theo bản năng mà né tránh. Và vì cậu cứ mãi trốn chạy, cậu không bao giờ quen được. Chẳng phải đó mới là sự thật sao?"

"…Vâng. Chính xác là vậy."

Tôi nhận thức một cách đau đớn về cái vòng luẩn quẩn này.

Tôi sợ bị từ chối, nên tôi né tránh tương tác.

Và vì tôi né tránh, tôi không bao giờ có kinh nghiệm, không bao giờ vượt qua được nỗi sợ của mình.

Nó đã như vậy suốt từ thời cấp hai.

Đặc biệt là sau lần đó—sau khi bị tổn thương nặng nề—nó chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.

"Nhưng cậu không cần phải lo đâu! Tớ hứa, tớ sẽ không bao giờ ghét cậu, Kuga-kun!"

"—"

Trong một khoảnh khắc, mọi suy nghĩ của tôi như ngừng lại.

Có điều gì đó trong những lời nói ấy—sự ấm áp ẩn sau chúng—khiến tôi lặng người đi.

"Bởi vì, Kuga-kun, cậu là một người rất nghiêm túc. Ngay cả khi trông cậu như sắp nổ tung đến nơi, cậu vẫn cố gắng hết mình. Tớ có thể thấy cậu đã thực sự muốn thay đổi đến nhường nào—để có thể trải nghiệm tình yêu."

Cậu ấy thực sự đang nói những lời này.

Với một người như tôi—một thằng chẳng hề tự tin, chẳng có sức hút, và đã vật lộn với một điều đơn giản như vậy suốt một thời gian dài—cậu ấy đang hoàn toàn chân thành.

"Tớ không ghét những người như vậy. Và thật lòng nhé? Thấy cậu nỗ lực hết mình hôm nay—tớ không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Nên đừng lo lắng về việc mắc lỗi hay làm mình bẽ mặt."

Nói rồi, cậu ấy nở một nụ cười rạng rỡ, chói lòa.

Một nụ cười trong sáng, rực rỡ và chan chứa lòng tốt.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu ấy dường như là một thứ gì đó thật linh thiêng—thứ gì đó rạng rỡ đến mức không thể rời mắt.

Mọi suy nghĩ trong đầu tôi bỗng chốc tan biến.

Điều duy nhất còn lại trong tôi chỉ là một khát khao đơn giản nhưng mãnh liệt được tiếp tục ngắm nhìn cậu ấy.

"…Hửm? Kuga-kun? Cậu đang ngẩn người ra đấy. Và, ờ, mặt cậu còn đỏ hơn lúc nãy nữa…"

"A-a… Tớ chỉ… không ngờ lại được nghe những lời như vậy."

Giọng nói của cậu ấy kéo tôi về thực tại, và khi cảm nhận được trái tim đang đập loạn xạ, tôi đã trả lời một cách thật lòng.

Không hiểu sao, mặt tôi nóng ran.

Nhưng cái nóng này… khác với sự xấu hổ thường ngày của tôi.

"Cảm ơn cậu, Hoshinose-san. Thật sự…đây là lời thật lòng của tớ."

"Hehe, không có gì đâu."

Cậu ấy mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại những lời chân thành của tôi.

Và đúng vậy… Càng nói chuyện với cậu ấy, tôi càng hiểu tại sao cậu ấy lại được yêu mến đến thế.

"Vậy thì, hãy bàn xem làm thế nào để áp dụng bài thực hành hôm nay vào bài kiểm tra sắp tới."

"…Kiểm tra?"

"Ừ. Ngày kia có tiết học tình yêu, đúng không? Cái tiết mà chúng ta phải thực hành trò chuyện theo cặp ấy."

Giáo dục Tình yêu—một môn học mới xuất hiện ở trường học gần đây.

Và ngay khi cậu ấy nhắc đến bài thực hành trò chuyện theo cặp, một ký ức chẳng mấy vui vẻ chợt ùa về.

Lần trước, tôi đã bị ghép cặp ngẫu nhiên với một cô nàng gyaru trong lớp. Sự lo lắng đã hoàn toàn lấn át tôi, và cuối cùng tôi đã khiến cậu ấy khó chịu. Đó đúng là một thảm họa.

"Mục tiêu đầu tiên của chúng ta là cậu phải có một cuộc trò chuyện bình thường, vui vẻ với bạn cặp và kết thúc bài tập một cách tốt đẹp."

"…"

Đối với tôi, đó là một thử thách cực lớn.

Mỗi lần tham gia bài tập này trước đây, tôi đều thất bại hoàn toàn, để cho sự lo lắng chiến thắng. Chính vì vậy, điểm số môn học tình yêu của tôi gần như không thể cứu vãn.

Nhưng—

"Hiểu rồi. Cứ lấy đó làm mục tiêu."

Nghe câu trả lời dứt khoát của tôi, đôi mắt Hoshinose-san khẽ mở to vì ngạc nhiên.

"Cậu chỉ mới bắt đầu học thôi, nhưng nghe cậu quyết tâm thật đấy."

"Vâng. Tớ phải làm cho tốt lần này."

Tôi khẽ bật cười rồi nói tiếp.

"Đây là cơ hội cuối cùng để tớ thay đổi."

Từ thời cấp hai đến giờ, mọi người xung quanh tôi đều đang trải nghiệm tình yêu, còn tôi thì bị bỏ lại phía sau.

Không chỉ đơn thuần là do tôi không nổi tiếng.

Mà tôi đã quá sợ hãi để có thể bắt đầu—quá sợ hãi để bước đi bước đầu tiên, kinh hãi khi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ đến được vạch xuất phát.

Và rồi, như một phép màu—Hoshinose-san đã xuất hiện.

"Tớ muốn trở thành một người có thể có một mối quan hệ bình thường. Và để làm được điều đó, tớ cần bắt đầu vượt qua những rào cản mà trước đây mình chưa bao giờ làm được. Ít nhất, tớ phải tiếp cận việc này với một tâm thế quyết tâm thành công."

Sự giúp đỡ của Hoshinose-san—chẳng khác nào một phép màu.

Một sự may mắn không thể tin nổi đến mức tôi chắc chắn rằng không có gì trong đời tôi có thể sánh bằng. Nếu tôi không tận dụng tối đa cơ hội này, tôi biết rằng khái niệm về sự lãng mạn sẽ mãi mãi nằm ngoài tầm với của tôi.

"Ồ… đúng thế, tuyệt lắm! Tớ thích sự nhiệt tình đó của cậu, Kuga-kun! Những người lạc quan và cầu tiến lúc nào cũng thu hút hơn!"

Nghe lời tuyên bố quyết tâm của tôi, Hoshinose-san rạng rỡ như một cô giáo tự hào thực sự hài lòng với sự tiến bộ của học trò.

"Ừm, tớ đảm bảo đấy! Cậu chắc chắn sẽ làm tốt thôi! Cậu có sự quyết tâm, cậu nghiêm túc, và cậu đã nỗ lực! Hơn nữa—"

Cậu ấy đột ngột dừng lại, ngập ngừng một thoáng rồi mới nói tiếp, giọng pha chút ngượng ngùng.

"Lúc chúng ta thực hành trò chuyện lúc nãy… thực ra có một lúc tớ đã quên mất là mình đang thực hành. Tớ chỉ đơn giản là đang vui vẻ khi nói chuyện với cậu thôi."

"—Hể?"

Nghe cậu ấy nói vậy—với những lời pha chút ngượng ngùng—một luồng hơi ấm khẽ lan tỏa trong lồng ngực tôi.

Một sự pha trộn giữa bất ngờ và một niềm hạnh phúc như sắp vỡ òa.

"Điều đó có nghĩa là cậu có khả năng khiến một cô gái thích thú khi trò chuyện! Việc còn lại chỉ là luyện tập thôi! Đừng lo, nếu cậu nỗ lực, cậu thừa sức làm được!"

Tôi không thể biết đó là con người thật của cậu ấy hay cậu ấy đang cố gắng khuyến khích tôi nữa. Nhưng mỗi lời cậu ấy nói đều rót đầy sự tự tin và niềm vui vào lòng tôi.

"…Cảm ơn cậu, Hoshinose-san."

Tôi muốn thành công—không chỉ vì bản thân, mà còn để chứng minh sự ủng hộ của cậu ấy không hề lãng phí.

Tôi muốn chứng minh rằng ngay cả tôi cũng có thể trưởng thành hơn.

Đó là lý do tại sao—mục tiêu đầu tiên của tôi đã rõ ràng.

Nếu tôi muốn bước những bước đầu tiên đi lên từ đáy, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc dốc hết sức mình.

                         

Đêm sau buổi học tình yêu đầu tiên.

Sau khi ăn tối xong ở nhà, tôi ngả người ra ghế, thở dài một hơi.

"Trời ạ… mình kiệt sức rồi."

Tôi đã đoán trước hôm nay sẽ khác ngày thường, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nó lại căng thẳng đến thế này.

Tôi đã dành hàng giờ ở rất gần Hoshinose-san… nhìn chằm chằm vào cậu ấy, gần như nuốt trọn từng chi tiết của cậu ấy bằng ánh mắt…

(—Ôi trời!)

Trong buổi học, tôi đã quá tập trung vào việc giữ bình tĩnh nên chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng giờ đây, khi ngồi ở nhà và nghĩ lại, não tôi như muốn bốc hỏa vì cái bản năng đàn ông thuần túy đang trỗi dậy.

Quãng thời gian đó bên cậu ấy thật ấm áp, ngọt ngào, và phảng phất một mùi hương dễ chịu.

Ngay cả bây giờ, nó vẫn phi thực đến mức tôi tự hỏi liệu có phải mình đã mơ không.

(Được rồi, đủ rồi! Ngừng đỏ mặt vì chuyện này và tập trung đi!)

Lắc đầu để xua đi sự xấu hổ, tôi quay lại chú tâm vào cuốn sổ trên bàn.

Đây không phải là bài tập về nhà. Nó dùng để ghi lại mọi thứ tôi đã học được từ buổi học hôm nay.

"Trò chuyện nên giống như một cuộc tung hứng—liên tục đặt câu hỏi.""Luôn nhìn vào mắt đối phương khi nói chuyện.""Phản ứng nhiệt tình để đối phương cũng cảm thấy vui vẻ."

Tôi đang ghi lại mọi thứ Hoshinose-san đã dạy tôi, cùng với những suy ngẫm của riêng mình.

(Mình đã né tránh chuyện này quá lâu rồi. Muộn còn hơn không, mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu lại từ đầu và vun đắp bản thân.)

Bài học lớn nhất của ngày hôm nay ư? Chính là tôi đã mù tịt đến mức nào khi nói đến việc giao tiếp với con gái.

Đó là lý do tại sao tôi phải tiếp thu mọi thứ đã học và thực sự thấm nhuần nó.

"Cậu thường làm gì vào những ngày nghỉ?"

"Hmm… nghe vẫn hơi nhạt. Và giọng mình chưa đủ tự tin."

Tôi không chỉ ghi chép—tôi đang tua lại các cuộc trò chuyện hôm nay trong đầu, tự mình luyện tập.

Có quá nhiều thứ cần cải thiện.

Về bản chất, tôi là một kẻ nhát gan. Tôi ngập ngừng khi phản ứng với lời người khác nói, giọng tôi tự động hạ thấp, và tôi thiếu đi sự sôi nổi.

Những câu hỏi nối tiếp của tôi không hấp dẫn. Biểu cảm của tôi thì cứng đơ.

(Hầy… cảm giác như đang luyện tập cho một buổi phỏng vấn xin việc vậy. Chắc là, theo một cách nào đó, nó cũng tương tự.)

Với những thằng con trai có thể nói chuyện bình thường với con gái, chuyện này trông chắc hẳn thật lố bịch.

Vài người thậm chí có thể nói rằng kiểu rèn luyện này thật kỳ quặc.

Nhưng rốt cuộc thì—

"Kệ thôi. Đã là chuyện mình muốn làm, thì mình sẽ làm."

Đã quá lâu rồi, tôi đã để nỗi sợ kìm hãm mình.

Đó chính xác là lý do tại sao tôi muốn tận dụng tối đa bước đi đầu tiên này.

(Suy cho cùng, mình đã luôn sợ hãi tình yêu và con gái.)

Như Hoshinose-san đã chỉ ra… nỗi sợ nói chuyện với con gái của tôi bắt nguồn từ nỗi sợ bị từ chối.

Nhưng tôi không phải lúc nào cũng tệ như thế này.

Nó chỉ ngày một tồi tệ hơn—vì một chuyện đã xảy ra hồi cấp hai.

(Đó là lúc mình đã bỏ cuộc… lúc mình quyết định rằng tình yêu không phải là thứ dành cho mình.)

Tôi vẫn nhớ như in.

Tiếng cười nhạo vang vọng của bạn học. Nỗi tủi nhục. Sự bất lực. Và những giọt nước mắt xấu hổ mà tôi không thể kìm lại.

Nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ tôi đã không ra nông nỗi này—hoàn toàn bị nỗi sợ làm cho tê liệt.

(Nhưng giờ thì, cuối cùng mình cũng muốn thử lại. Mình muốn một lần nữa theo đuổi tình yêu.)

Tôi không chỉ muốn một cô bạn gái cho có.

Tôi muốn gặp được một người mà mình thật lòng yêu thương và có thể xây dựng một mối quan hệ thực sự.

Nhưng trước khi điều đó xảy ra, tôi phải chinh phục được sự thiếu kinh nghiệm trầm trọng, khả năng giao tiếp bằng không, và chứng căng thẳng chết người của mình.

(Mình không quan tâm đến việc có thứ hạng cao. Nhưng ít nhất, nếu không thăng hạng, mình thậm chí còn không có cửa tham gia vào cuộc chơi hẹn hò.)

Giống như thằng bạn Toshiro của tôi, những gã hạng F gần như không bao giờ được chấp nhận đơn hẹn hò.

Ngay cả bởi những cô gái hạng F.

Đối với họ, trai hạng F còn không phải là một lựa chọn. Hẹn hò với họ bị xem là "tự hạ thấp giá trị bản thân." Nếu cứ ở lại hạng này, tôi sẽ chẳng có lấy một cơ hội để thử.

Đó là lý do tại sao, bây giờ, mục tiêu của tôi là phải leo hạng.

Với bài kiểm tra thực sự đầu tiên đang đến gần, tôi đã dành phần còn lại của buổi tối để xem lại mọi thứ Hoshinose-san đã dạy, quyết tâm tiếp tục tiến về phía trước.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

TRANS
Tfnc
Xem thêm
Hay đỉnh xã hội
Xem thêm
Ngon 😋
Xem thêm