Tập 01
Chương 4 Buổi luyện tập tình yêu với cô nàng gyaru
8 Bình luận - Độ dài: 4,143 từ - Cập nhật:
Một môn học chưa từng tồn tại trong hệ thống giáo dục Nhật Bản—Giáo dục Tình yêu.
Nó bao gồm từ chiến lược hẹn hò, xử lý rắc rối tình cảm, cho đến hôn nhân, sinh con và cả việc nuôi dạy con cái. Nói cách khác, đây là môn học tệ nhất của tôi.
"Được rồi, cả lớp, bắt đầu buổi học hôm nay nào!"
Đứng trên bục giảng là cô giáo của chúng tôi, Uozumi Kaori-sensei, một phụ nữ ngoài hai mươi, đang thông báo bắt đầu tiết học.
Vừa là giáo viên chủ nhiệm, vừa là người phụ trách môn Giáo dục Tình yêu, cô sở hữu một gương mặt xinh đẹp nổi bật, gần như thể cô là người hoàn hảo để dạy về tình yêu.
Đó là ấn tượng ban đầu của hầu hết cả lớp về cô—chỉ là lúc đầu thôi.
"Mấy đứa không biết mình may mắn đến mức nào đâu! Hồi cô còn đi học, làm gì có chuyện nhà nước hỗ trợ yêu đương! Phải tự mình lấy hết can đảm ra mà tỏ tình, lỡ mà bị từ chối thì tin đồn lan đi như cháy nhà. Cực hình lắm!"
Vì lý do nào đó, cô Uozumi rất hay xả một tràng đầy tâm huyết về việc hệ thống hỗ trợ tình yêu hiện tại tuyệt vời ra sao, cứ như thể cô mang trong mình vết thương lòng sâu sắc từ thời thanh xuân.
Dĩ nhiên, đứa nào dại dột hỏi về tuổi tác hay tình trường của cô thì chỉ có nước hứng trọn cơn thịnh nộ, nên cả lũ đều tự biết điều mà không bao giờ nhắc tới.
"Mệt vãi… Nghe giảng thì còn được, chứ mấy cái bài thực hành? Đúng là địa ngục trần gian."
Lời ca thán phát ra từ thằng bạn Satohara Toshiro ngồi ngay sau lưng tôi, giọng nó nặng trĩu vẻ ngao ngán.
Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của nó.
"Ừ… Mấy bạn nữ chắc cũng chẳng vui vẻ gì khi bị ghép cặp với mấy thằng hạng F như bọn mình."
Môn Giáo dục Tình yêu thường có các bài tập thực hành bắt cặp nam nữ. Mục đích là để luyện tập giao tiếp với người khác giới, đồng thời tạo cơ hội cho những học sinh thường ngày chẳng nói với nhau câu nào có thể kết nối.
(Mà thôi, mấu chốt vẫn là con trai thì muốn cặp với gái xinh, con gái thì muốn cặp với trai ngầu. Thế nên việc ghép cặp lúc nào cũng là ngẫu nhiên cho công bằng.)
“…Hửm?”
Toshiro ném cho tôi một cái nhìn đầy ngờ vực.
"Renji, nay mày bị gì thế? Bình thường giờ này mày phải ủ rũ như tao rồi, đằng này lại trông hăng hái một cách lố bịch."
"À thì… chuyện đó."
Tôi không thể nói cho Toshiro biết, nhưng hôm nay chính là ngày kiểm tra thành quả "huấn luyện" Giáo dục Tình yêu của tôi suốt tuần qua.
Mục tiêu chỉ có một—trò chuyện một cách đàng hoàng với bạn cặp và hoàn thành bài tập mà không sụp đổ tan tành. Với một thằng bất tài trong chuyện tình cảm như tôi, đây chẳng khác nào đi chinh phục đỉnh Everest.
(…Hử?)
Tôi đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn. Quay đầu lại, tôi thấy Hoshinose-san đang mỉm cười và siết chặt nắm tay cổ vũ tôi.
Dù cậu ấy không nói gì, tôi biết cậu ấy đang âm thầm động viên mình. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm tôi ấm lòng.
"Được rồi, cô thông báo danh sách ghép cặp đây! Vẫn như mọi khi, cô dùng app quay số ngẫu nhiên từ trước rồi, miễn khiếu nại nhé!"
Nói rồi, cô Uozumi đập một tờ danh sách lên bảng.
Và rồi—
(Ực…!?)
Giữa những tiếng xì xào bàn tán, tôi khẽ hét lên trong câm lặng.
Trời ạ, sao lại là người này—!?
"Ok! Cả lớp về chỗ ngồi đã được phân và chuẩn bị bắt đầu! Không tám chuyện nữa—nhanh lên nào!"
Theo lời cô Uozumi, cả lớp lần lượt di chuyển về vị trí của mình.
Và thế là, đã đến lúc bài kiểm tra thực sự cho buổi "huấn luyện" của tôi bắt đầu.
"Chậc, lại là cậu à?"
Ngay khi chúng tôi vừa ngồi xuống đối diện nhau, bạn cặp của tôi, Koiwai Anna, đã buông một câu sắc lẹm không chút kiêng nể.
Cậu ấy là kiểu con gái mà người ta hay gọi là gyaru—mái tóc nhuộm sành điệu, trang điểm cũng rất bắt mắt.
Dù vậy, trông cậu ấy không hề quá lố. Với vẻ đẹp tự nhiên sẵn có, ấn tượng chung chỉ đơn giản là cậu ấy rất dễ thương.
Trên Bảng Xếp Hạng Tình Yêu, cậu ấy đứng thứ 45 (trên tổng số 415 nữ sinh)—hạng A.
Cô ấy thuộc top đầu của trường, đứng trên đỉnh của hệ thống phân cấp xã hội.
(Khốn kiếp… Sao trong tất cả mọi người, mình lại bị ghép cặp với cậu ta nữa chứ…?)
Tuần trước, trong bài thực hành đối thoại, cậu ấy chính là bạn cặp của tôi—và nó đã kết thúc trong một thảm họa đúng nghĩa.
Lý do ư? Cái chứng sợ con gái đến tê liệt của tôi.
"Lần này cậu cố gắng một chút được không? Lần trước, tớ đang nói mà cậu cứ đứng hình như phỗng. Tớ biết là mỗi người mỗi tính, nhưng cậu không thấy thế là thô lỗ một cách trắng trợn à?"
Mọi lời cậu ấy nói đều hoàn toàn xác đáng.
Lần trước, tôi gần như chẳng nặn ra nổi một từ.
Không có lời nào để bào chữa cho cái thái độ khiếm nhã đó cả.
"Ờ… ừm…"
"Chậc, cái gì thế? Bộ cậu nuốt luôn chữ rồi hay sao? Nực cười thật!"
(Chết tiệt… Lại nữa rồi!)
Thảm hại thay, tôi đã lại lao vào vòng xoáy hoảng loạn quen thuộc.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Cổ họng tôi nghẹn lại, gần như không thể thốt ra lời nào. Cả người tôi như đeo đá, hoàn toàn tê liệt.
(Mình nói chuyện khá hơn với Hoshinose-san… nhưng đó là vì cậu ấy là Hoshinose-san.)
Hoshinose-san tốt bụng đến mức đó.
Cậu ấy hiểu tôi sợ bị ghét đến nhường nào và luôn lựa lời cẩn thận để tôi cảm thấy đủ thoải mái để cất lời.
Nhưng mà, không có sự dìu dắt đó… đây mới là thực tại của tôi.
Dĩ nhiên, vấn đề này không thể giải quyết trong một sớm một chiều được.
Và khi nhận ra điều đó—thứ khiến tôi thực sự điên tiết lại chính là bản thân mình.
(Chấn chỉnh lại đi, khốn kiếp! Hoshinose-san đã giúp mình nhiều như vậy, chẳng lẽ mình lại định giơ cờ trắng đầu hàng và nói ‘Không, vẫn không thể’!?)
Thứ kéo tôi ra khỏi cơn hoảng loạn không phải là quyết tâm của bản thân—mà là cảm giác tội lỗi tột cùng khi phụ lòng cậu ấy.
Cậu ấy đã dành rất nhiều thời gian cho tôi, và thậm chí còn định sẽ tiếp tục hướng dẫn tôi nữa.
Sau tất cả những điều đó, nếu tôi chỉ lùi bước và lặp lại thất bại của lần trước—
Tôi không đời nào cho phép chuyện đó xảy ra.
"Nghe này! Nếu bắt đầu đứng hình hoặc hoảng loạn, hãy hít một hơi thật sâu! Mấu chốt là phải thiết lập lại và giữ bình tĩnh!"
Nghe theo lời khuyên của "cô giáo" mình, tôi hít một hơi thật sâu.
Tôi đè nén bản năng muốn co rúm lại và ép lý trí phải giành quyền kiểm soát.
Sau đó—tôi đối mặt trực diện với Koiwai-san.
"...Xin lỗi, Koiwai-san. Lúc nãy tớ hơi mất tập trung."
"Hử…?"
Cậu ấy nhìn tôi đầy bối rối—chắc là vì từ nãy đến giờ tôi toàn né tránh ánh mắt của cậu ấy.
"Tiết toán vừa rồi của thầy Kurooka đúng là buồn ngủ chết đi được. Cậu có ngủ gật không?"
"Hả? À, ờ… có chứ, lớp của thầy đúng là chán thật. Tớ cũng gật gù mấy lần."
Đúng như dự đoán, Koiwai-san là kiểu người rất dễ bắt chuyện. Cậu ấy có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của tôi nhưng vẫn hùa theo.
"Thề luôn, mỗi lần thầy kéo dài cái giọng ‘Mấy em phải chú ý nghe giảng, nhéeee?’, là mí mắt tớ lại nặng trĩu không tài nào đỡ nổi."
"Trời ơi, đúng không?! Làm sao mà tỉnh táo nổi khi thầy nói chuyện kiểu đó chứ!?"
(Ổn rồi…!)
Tôi nảy ra ý tưởng bắt chuyện đó sau khi để ý thấy Koiwai-san trông khá buồn ngủ trong lớp lúc nãy.
Có vẻ như nó đã phát huy tác dụng.
Chủ đề mở đầu luôn là thứ khó chọn nhất, nhưng những trải nghiệm chung là cách phá băng dễ nhất. Vì học cùng lớp, tôi mà không tận dụng lợi thế này thì đúng là đồ ngốc.
(Dĩ nhiên rồi… tất cả đều là nhờ lời khuyên của Hoshinose-san.)
Sự thật là, tôi chẳng hề thoải mái chút nào.
Tôi chưa vượt qua được nỗi sợ của mình—chỉ là đang gồng mình vượt qua nó bằng ý chí mà thôi. Mồ hôi tôi vẫn túa ra như tắm, và tôi gần như không thể giữ vững được nữa. Ngay lúc này, tôi đang duy trì cuộc trò chuyện này hoàn toàn bằng nỗ lực ý chí.
"...Về chuyện lần trước, tớ đã quá căng thẳng nên thành ra thô lỗ. Tớ xin lỗi. Thật ra tớ rất muốn có một cuộc trò chuyện đàng hoàng như thế này, nhưng miệng tớ cứ cứng đờ lại."
Vì màn trao đổi đầu tiên khá suôn sẻ, tôi quyết định mở lời xin lỗi về chuyện đã xảy ra. Nếu không làm rõ chuyện này trước, sẽ rất khó để nói chuyện một cách tử tế về sau.
"Hả? Căng thẳng? Tớ cứ tưởng cậu chểnh mảng cho qua chuyện. Mà này, ai lại đứng hình như thế chỉ vì nói chuyện với bạn cùng lớp chứ?"
"Khoan đã… Koiwai-san, cậu chưa bao giờ thấy căng thẳng khi nói chuyện với ai à?"
"Tất nhiên là không?? Bạn cùng lớp thôi mà. Bọn mình đều ngang hàng nhau cả, có lý do gì mà phải xoắn lên chứ."
(Quái vật giao tiếp…!)
Cái suy nghĩ sẽ bị căng thẳng khi nói chuyện với người bằng tuổi hoàn toàn xa lạ với Koiwai-san.
Cậu ấy là một thái cực hoàn toàn đối lập với tôi, một người có thể bắt chuyện với bất kỳ ai mà không chút do dự. Sự thoải mái tự nhiên đó có lẽ là một lý do lớn giúp cậu ấy có thứ hạng cao trên Bảng Xếp Hạng Tình Yêu.
"Thôi, sao cũng được. Thế nhé, Kuga, hôm nay cậu sẽ nói chuyện với tớ đàng hoàng đúng không?"
"A-à. Vì lần trước không được, nên lần này tớ muốn tìm hiểu cậu nhiều hơn. Ừm… cậu thường làm gì sau giờ học hoặc vào ngày nghỉ?"
Đó là một câu hỏi rất bình thường, nhưng theo Hoshinose-san, nó gần như là một câu hỏi bắt buộc khi bạn không biết nhiều về đối phương. Bằng cách hỏi xem họ làm gì ngoài giờ học, bạn có thể hình dung được phần nào sở thích và suy nghĩ của họ.
"Ồ, dĩ nhiên là nếu có thời gian rảnh thì tớ đi hẹn hò rồi! Nào, đang là thời đại yêu đương mà! Chứ còn làm gì nữa?"
(Chà… đúng là một người hạng A trên Bảng Xếp Hạng Tình Yêu có khác.)
Nghe cách cậu ấy nói, hẹn hò không phải là một sự kiện gì đặc biệt—nó chỉ là một phần bình thường của cuộc sống.
"Ra vậy, thế cậu và bạn trai hợp nhau nhỉ."
"À—không, bạn trai gần nhất thì tớ chia tay sau một tuần rồi. Người trước đó thì được khoảng mười ngày."
"Cái gì!? Ng-ngắn… ngắn thật đấy!"
Tôi đã đinh ninh rằng cậu ấy phải có một người bạn trai rất tâm đầu ý hợp, vì thấy cậu ấy đi hẹn hò suốt. Nhưng hóa ra, các mối quan hệ của cậu ấy lại chẳng kéo dài chút nào. Cứ như thể chúng có hạn sử dụng vậy.
"Thì, cũng đâu phải tớ cố ý. Chỉ là tớ bắt đầu cảm thấy 'không phải người này rồi', thế là thôi."
Khi tôi buột miệng phản ứng, Koiwai-san trông có vẻ hơi phật lòng.
"Không phải tớ chơi bời rồi đá người ta đâu nhé. Tớ rất nghiêm túc. Tớ còn từ chối hết mấy lần họ đòi trả tiền cho tớ nữa là."
Giọng cậu ấy đanh lại một chút.
"Tớ chỉ tìm người khác vì chưa bao giờ cảm nhận được cái cảm xúc 'Tớ yêu cậu!', thế thôi. Nhưng mà… cũng vì thế mà có vài người gọi tớ là con điếm."
Ra là vậy. Những người có thứ hạng càng cao trên Bảng Xếp Hạng Tình Yêu, càng dễ bị các cô gái khác ghen ghét.
Đặc biệt là một người như Koiwai-san, với phong cách gyaru và việc chia tay liên tục—cũng không lạ nếu mọi người nhìn cậu ấy như vậy.
Nhưng khi ngồi đây, nói chuyện trực diện với cậu ấy, tôi lại không hề cảm thấy thế.
"Ra vậy. Thế là Koiwai-san rất nghiêm túc trong chuyện này."
"…Hử?"
"Cậu không hẹn hò chỉ để cho nổi tiếng. Cậu thực sự muốn tìm một người mà mình thật lòng yêu thương, đúng không? Điều đó không hề hời hợt chút nào. Ngược lại, nó còn cho thấy cậu rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm."
"…………"
Khi tôi nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, mắt Koiwai-san mở to đầy kinh ngạc. Cứ như thể cậu ấy không đời nào ngờ tôi sẽ nói ra điều đó.
"Với lại, đối với tớ, chuyện này rất có ý nghĩa."
"Hể?"
"Kể cả khi nổi tiếng đến mức nhận được cả tấn lời đề nghị hẹn hò, việc tìm được một người hợp cạ vẫn rất khó. Tớ còn chưa hẹn hò bao giờ, nên nó vẫn là một khái niệm xa vời, nhưng đây là một bài học hay."
"…………Khoan đã, cậu chưa hẹn hò bao giờ á!? Cái gì? Sao lại có chuyện đó được!? Chỉ cần cư xử bình thường là có bạn gái rồi, đúng không!?"
"Cậu có thể đừng nói theo cái cách sát thương nhất có thể được không!? Tớ ế từ trong trứng nước đến giờ, và tớ đang cố thay đổi đây này!"
"Ahaha, trời ơi, mắc cười quá…! Cậu đã gà mờ đến mức nào trong chuyện này vậy? Tớ thề không nói cho ai đâu, nên khai ra hết đi!"
Tìm được điểm chung trong một cuộc trò chuyện sẽ kéo mọi người lại gần nhau hơn—
Đúng như Hoshinose-san đã dạy, lấy chủ đề ‘tình yêu’ làm điểm bắt đầu, cuộc trò chuyện giữa tôi và Koiwai-san bất ngờ trở nên sôi nổi.
Chẳng biết từ lúc nào, sự căng thẳng của tôi đã vơi đi đáng kể, và tôi thực sự đang tận hưởng cuộc nói chuyện.
Với người khác, đây có thể chỉ là chuyện nhỏ—
Nhưng với tôi, đó là một trải nghiệm mà tôi chưa một lần nào có thể chạm tới trước đây.
(Xong… xong rồi… Mình ướt đẫm mồ hôi, nhưng không hiểu sao, mình đã hoàn thành nó một cách êm đẹp…)
Sau buổi thực hành trò chuyện với Koiwai-san, tôi đi ra máy bán hàng tự động bên ngoài trường để giải tỏa cơn khát khô cả cổ.
(Mà… mình cũng thấy nể mình thật. Đây là lần đầu tiên mình có thể trò chuyện một cách đàng hoàng trong tiết học tình yêu.)
Lúc quay về chỗ, tôi choáng ngợp đến mức không tin nổi là mình đã thực sự nói chuyện tử tế được với một bạn nữ, đến nỗi thằng Toshiro cũng phải hoảng.
"Oái—!? Renji, mày rưng rưng nước mắt đấy à!? Con nhỏ đó nói gì nặng lời với mày à!?"
(Mà, chắc cũng nhờ tính cách của Koiwai-san nữa. Cậu ấy vốn dĩ rất hoạt bát, nên chỉ cần mình mở lời được, thì gần như cậu ấy đã tự dẫn dắt cả cuộc trò chuyện rồi…)
"Tiết học lúc nãy vui thật đấy, Kuga! Cậu cũng hài hước phết!"
"Hự!?"
"K-Koiwai-san!? S-sao cậu lại ở đây!?"
"Hửm? À, tớ đi vệ sinh về thấy cậu đi một mình nên gọi thôi."
Cậu ấy nói cứ như thể đó là chuyện tự nhiên nhất trên đời—bắt chuyện với ai đó chỉ vì cậu ấy muốn. Một đặc ân chỉ dành cho những người hướng ngoại đích thực.
Trong khi tôi còn đang đứng hình vì sốc, cậu ấy vẫn vui vẻ như thường.
"Mà này, lúc nãy cậu bảo cậu bị căng thẳng, nhưng sao hôm nay lại ổn thế? Bộ cậu có đi 'luyện tập' hay gì à?"
Tôi vẫn còn hơi choáng vì bị bắt chuyện bên ngoài lớp học, nhưng tôi hít một hơi thật sâu và đối mặt với cậu ấy một cách đàng hoàng.
"À… ừ, thật ra, tớ có luyện tập."
"Hả!?"
"Tớ chán ngấy cái cảnh cứ đứng hình mỗi khi nói chuyện với con gái rồi, nên tớ quyết định phải luyện tập nghiêm túc. Có vẻ như nó đã có hiệu quả."
"Phụt…! Ahahaha! Khoan—chờ đã, tớ không—mắc cười quá—!"
Ngay khoảnh khắc tôi trả lời một cách nghiêm túc, Koiwai-san đã phá lên cười đến ôm cả bụng.
May mà chúng tôi đang đứng trước một cái máy bán hàng tự động vắng tanh—chứ nếu ở hành lang, chắc chúng tôi đã thành tâm điểm của sự chú ý rồi.
"Haa… haaa… Xin lỗi, xin lỗi! Tớ chỉ tưởng tượng ra cảnh cậu luyện tập như đi phỏng vấn xin việc, và tớ không nhịn được cười…! Nhưng mà này, dù tớ cười sặc sụa thế thôi chứ không có ý chế giễu cậu đâu nhé?"
Sau khi lấy lại hơi, Koiwai-san nói chuyện với một sự thoải mái như bạn bè lâu năm. Cái kiểu thân thiết nhanh như chớp này đúng là đậm chất gyaru.
"Tớ không nghĩ là cậu nghiêm túc luyện tập thật đâu, nhưng mà việc cố gắng vượt qua điểm yếu của mình? Điều đó ấn tượng thật đấy! Với tư cách là một người đồng đội trên tình trường, tớ hoàn toàn cổ vũ cậu!"
"C-cảm ơn…"
Có vẻ như, trong mắt Koiwai-san, tôi—một kẻ bất tài trong chuyện tình cảm chỉ vừa mới bắt đầu cái gọi là "tình duyên"—là một của hiếm thú vị.
Nhưng dù sao đi nữa… được một cô gái công nhận nỗ lực của mình, cảm giác thật sự rất tuyệt.
"Vậy nhé! Nếu lần sau lại được ghép cặp, chúng ta lại nói chuyện vui vẻ tiếp!"
Nói rồi, Koiwai-san quay lưng bước đi.
Cậu ấy rõ ràng đang có tâm trạng rất tốt, và quan trọng hơn—tôi đã hoàn thành mục tiêu "có một cuộc trò chuyện vui vẻ với bạn cặp và kết thúc trong êm đẹp."
(Mình… mình đã làm được thật rồi… Một việc mà trước đây mình chưa bao giờ làm được…)
Đó có thể chỉ là một bước nhỏ, nhưng với tôi, nó là cả một cuộc cách mạng.
Một sự thay đổi đã bắt đầu, và lần đầu tiên, tôi cảm thấy có hy vọng vào tương lai.
Và tất cả những điều này là nhờ có Hoshinose-san—
"A, tìm thấy cậu rồi! Làm tốt lắm, Kuga-kun!"
"!?! H-Hoshinose-san!?"
Tôi giật mình quay lại, và thấy Hoshinose-san đang đứng đó tự lúc nào, gương mặt rạng rỡ. Cậu ấy trông thực sự hạnh phúc—thậm chí có phần phấn khích. Nghe cách cậu ấy nói, có vẻ như cậu ấy đã đi tìm tôi.
"Tớ đã hơi lo vì Koiwai-san thẳng tính lắm, nhưng thật tuyệt vời, cậu đã làm được thật rồi! Tớ cũng vui như thể đó là thành công của chính mình vậy!"
Cậu ấy vẫn như mọi khi—luôn hết lòng vì sự tiến bộ của một đứa học trò chẳng ra đâu vào đâu này, vui mừng như thể đó là thành tích của chính mình.
(Hoshinose-san đúng là một người đặc biệt… Cảm giác này làm lồng ngực mình hơi nhói lên.)
"Thế nào? Cơn căng thẳng của cậu ra sao rồi? Hay là—chỉ là có khi thôi nhé—cậu đã vượt qua được rồi không?"
"Chưa đâu. Khi nói chuyện với những bạn nữ không quen, tớ vẫn đứng hình đến mức chính tớ cũng phải sốc. Cứ như thể cả người tớ bị khóa cứng lại vậy."
Đúng vậy… Nỗi sợ con gái của tôi vẫn chưa biến mất. Sẽ cần rất nhiều thời gian nữa.
Nhưng—
"Khoan, vậy là cậu vẫn căng thẳng đến mức lố bịch đó, nhưng cậu đã gồng mình vượt qua nó bằng ý chí ư? …Giờ nhìn lại mới thấy, áo cậu ướt đẫm mồ hôi rồi này."
"À, ừm… Thật lòng thì, nếu chỉ có một mình, thì bao nhiêu ý chí cũng không đủ. Nhưng… là vì có cậu ở đó, Hoshinose-san."
"…Hử?"
Đúng vậy. Lý do duy nhất tôi có thể ép cơ thể mình di chuyển bất chấp bản năng thảm hại của mình không phải là vì quyết tâm của riêng tôi.
"Cậu đã tốn công sức dạy dỗ tớ, tớ không thể chịu được cái ý nghĩ rằng mình sẽ chẳng làm nên trò trống gì sau tất cả những gì cậu đã làm. Chỉ riêng cảm giác đó thôi đã đủ để vực tôi dậy rồi."
"Ô-ồ…"
Tôi đã nói thật lòng, nhưng không hiểu sao, Hoshinose-san lại quay mặt đi, trông có vẻ hơi ngượng ngùng.
"Cậu… thực sự nghiêm túc về chuyện này. Hay chỉ đơn giản là quá thẳng thắn… Cậu nói mấy lời tốt đẹp này mà mặt không biến sắc chút nào."
"Hửm? Khen một người có điểm tốt thì có gì lạ à? …Oái!?"
Ngay giữa cuộc trò chuyện, điện thoại tôi khẽ rung lên.
Khi liếc nhìn màn hình, tôi đã thấy một cảnh tượng không thể nào ngờ tới.
"Nh-nhìn này, Hoshinose-san! Cái này! Một 'Điểm Like'!"
"Ồ, cậu được thật à—khoan, của Koiwai-san!? Cậu ấy thích cậu đến thế chỉ sau một lần nói chuyện sao…? Hơi bất ngờ đấy."
"Điểm Like" là những tín hiệu thể hiện sự cảm kích, có thể gửi với số lượng giới hạn mỗi tháng qua ứng dụng Koikatsu.
Càng nhận được nhiều, thứ hạng của bạn trên Bảng Xếp Hạng Tình Yêu sẽ càng cao.
Dù nó có thể được dùng để thể hiện sự yêu thích, nhưng thường thì nó được gửi đi vì những hành động tử tế nhỏ—như giúp dọn dẹp hay bị bắt gặp đang nỗ lực trong câu lạc bộ.
"Ô-ồồồ…! Đ-Điểm Like đầu tiên của tớ! T-tớ không thể… Tớ xúc động đến phát khóc mất…!"
"Ồ wow, còn có cả bình luận của Koiwai-san nữa này… 'Vui thật đấy! Chắc chắn chúng ta sẽ nói chuyện lại nhé!' …Thôi thì, tớ là người đặt ra mục tiêu, nhưng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ ngay từ đầu thế này."
"Tất cả là nhờ cậu đấy, Hoshinose-san! Cậu đã giúp tớ tiến xa được đến đây chỉ trong vài ngày—cậu đúng là quá đỉnh!"
Thật lòng, tôi đã hoàn toàn choáng ngợp.
Sự tiến bộ của ngày hôm nay là một bước tiến khổng lồ.
Một điều tôi hằng ao ước nhưng chưa bao giờ chạm tới—giờ đây, cuối cùng cũng đã nằm trong tầm tay.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến lồng ngực tôi căng tràn một niềm hy vọng không thể ngăn cản.
"Tớ vẫn còn là một đứa học trò bất tài, nhưng từ giờ trở đi, tớ trông cậy cả vào cậu! Tớ hứa sẽ tuân theo mọi chỉ dẫn!"
"Dĩ nhiên rồi. Cứ để tớ lo."
Khi tôi cúi đầu thật sâu và xin được chỉ giáo, Hoshinose-san chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
"Đây mới chỉ là bước đầu tiên thôi. Vẫn còn rất nhiều điều tớ chưa dạy cậu, nên cậu phải theo cho kịp đấy."
Và thế là, buổi thực hành thực tế đầu tiên trong khóa "huấn luyện tình yêu" của Hoshinose-san đã kết thúc.
Thành công nhỏ này đã cho tôi một liều thuốc tinh thần cực mạnh—khiến tôi càng thêm quyết tâm cho những bài học sau này.


8 Bình luận