Đã khoảng ba tuần kể từ khi Lily đến Nhật.
Ở trường, cái tên của du học sinh xinh đẹp Amelia Lily Stafford đã trở nên nổi tiếng.
Lily được các nam sinh ngưỡng mộ, nhưng kỳ lạ là chưa ai tỏ tình hay gửi thư tình cho cô ấy.
Có vẻ như Lily đã có bạn trai.
Nghe nói cô ấy đến Nhật là để theo đuổi người đó.
Một chàng trai khá chiếm hữu, từng tuyên bố giữa đám đông: “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Và Lily thì ngày nào cũng trêu chọc cậu ấy bằng tiếng Anh.
…Là sao vậy chứ?
Dù vậy, Lily đã thích nghi khá tốt với cuộc sống ở Nhật.
Tiếng Nhật của cô ấy ngày càng trôi chảy.
Tất nhiên, vẫn có những điều khiến cô ấy bối rối vì khác biệt văn hóa.
Ví dụ gần đây là món anko.
Cô ấy tưởng đó là chocolate…
Đậu mà lại nêm đường?
Người Nhật có ổn không vậy?
Kiểu cảm giác như thế.
Nhưng cuối cùng, Lily kết luận: “Cũng ngon,” và ăn khá thường xuyên.
Dạo gần đây, cô ấy thích mua wagashi và bánh ngọt Nhật ở cửa hàng tiện lợi.
Trái cây và đồ ngọt Nhật đã trở thành món ăn vặt mỗi ngày của Lily.
Lily khá dễ tính trong chuyện ăn uống, nhưng vẫn có thứ cô ấy không chịu nổi: trà đen Nhật.
Cô ấy không thích vị của nó.
Tôi từng nghĩ: “Vậy thì đặt lá trà từ Anh về là xong,” nhưng hóa ra nước và sữa cũng là vấn đề.
Nước ở Nhật là nước mềm. Còn ở Anh là nước cứng. [note79679]
Vị trà vì thế cũng khác hẳn.
Cuối cùng, Lily mua nước khoáng cứng rồi pha thêm nước mềm để điều chỉnh độ cứng cho vừa ý.
…Có hơi quá không?
Tiếp theo là sữa.
Vị sữa ở Nhật và Anh cũng khác nhau.
Chi tiết thì dài dòng, nhưng liên quan đến giống bò và cách tiệt trùng — nhiệt độ cao hay thấp.
Thật ra tôi không quá quan tâm, vì sữa nào cũng ngon.
Nhưng với Lily, sữa không đúng gu thì không uống được.
Cô ấy mua rất nhiều loại sữa ở siêu thị, vừa uống vừa than:
“Khác hoàn toàn,”
“Không tệ nhưng vị hơi lạ,”
“Gần giống rồi nhưng vẫn chưa đúng.”
Cuối cùng, cô ấy đặt loại sữa yêu thích qua mạng.
Tôi thử rồi — đúng là ngon thật.
Ban đầu Lily dùng tiền tiêu vặt để mua, nhưng mẹ tôi cũng bị “nghiện” theo.
Giờ loại sữa đó đã trở thành món quen thuộc trong nhà.
Dù vẫn có vài điều không hài lòng, Lily đều tự giải quyết.
Không có dấu hiệu nhớ nhà.
Cô ấy đang tận hưởng cuộc sống ở Nhật.
Thực ra tôi mới là người gặp vấn đề.
Tâm trí tôi không lúc nào yên.
Tuy chưa từng thấy ai khỏa thân hay mặc đồ lót, nhưng…
Tôi thường thấy đồ lót phơi ngoài sân.
Những bộ dễ thương, gợi cảm, khiến tôi tự hỏi: “Cô ấy mặc cái này cho ai xem nhỉ?”
Tôi tưởng mình sẽ quen nhanh thôi, nhưng không.
Cứ nghĩ đến việc Lily mặc mấy bộ đó dưới lớp quần áo là đầu óc tôi quay cuồng.
Không chỉ đồ lót, mà chính Lily cũng là vấn đề.
Cô ấy quá gần gũi, quá vô tư.
Khi học bài.
Xem TV, chơi game.
Đọc sách.
Tôi luôn thấy Lily ở gần.
Sau khi tập thể dục, có mùi mồ hôi nhẹ ngọt ngào.
Sau khi tắm, là mùi dầu gội thơm dịu.
Thỉnh thoảng, tôi còn thấy khe ngực cô ấy thấp thoáng.
Làm ơn… tha cho tôi đi mà.
Nghe thì có vẻ “sướng,” nhưng tôi không phải bạn trai của Lily.
Tôi không thể chạm vào cô ấy.
Trong một ngày đầy rối bời như bao ngày, Lily bất ngờ nói:
“Tớ sẽ cho cậu thấy kết quả của khóa huấn luyện làm vợ!” [note79680]


2 Bình luận