Thứ ba.
Ngày đi học thứ ba của Lily của từ khi cô ấy chuyển đến Nhật Bản.
“Sota, cậu thấy thế nào? Trông tớ có kỳ không?
Lily hỏi khi đang dùng tay kéo nhẹ phần váy.
Tôi cảm giác như đã từng được hỏi về đồng phục rồi.
Nhưng lần này thì khác.
Mặt cô ấy đỏ bừng, chân thì cứ nhúc nhích không yên.
Không khí có chút… ngượng ngùng.
“Tớ có cắt váy ngắn đi một chút.”
Tôi nhìn kỹ thì thấy chiếc váy vốn dài qua đầu gối giờ đã ngắn hơn khoảng 10cm.
Tính ra thì cô ấy đã cắt đi hơn 15cm.
Mà nghĩ lại, mấy hôm trước cô ấy cứ lén làm gì đó vào ban đêm…
“Không kỳ đâu. Nhưng sao lại cắt ngắn vậy?”
“…Vì mấy bạn nữ đều mặc váy ngắn, Misato cũng thế…”
Trường tôi không quá nghiêm về quy định đồng phục.
Miễn là giữ được kiểu dáng cơ bản thì chỉnh sửa cũng được.
Vì thế, nhiều bạn nữ chọn mặc váy ngắn, đặc biệt là Misato — váy của cô ấy ngắn đến mức gần thấy cả đồ lót.
Nhưng tôi thì chẳng quan tâm đến đồ lót hay chân của Misato.
“Cậu không cần phải cố gắng giống họ đâu.”
Thật lòng mà nói, tôi thấy cũng khá đẹp.
Nhưng điều quan trọng là Lily có thoải mái hay không.
Nhìn vẻ mặt cô ấy thì rõ là đang ngại.
“…Sota, cậu thích kiểu nào hơn?”
Tại sao cô ấy lại hỏi tôi điều đó nhỉ?
Nhìn lại Lily, dù váy ngắn hơn hôm qua, nhưng vẫn còn ngang đầu gối — dài hơn mức trung bình của các bạn nữ trong trường.
Không hề phản cảm một chút nào.
Vả lại Lily có đôi chân dài, nên váy ngắn càng làm nổi bật vẻ đẹp ấy.
Làn da trắng thấp thoáng ở đùi cũng rất cuốn hút.
“Ờm… cậu nhìn tớ lâu quá rồi đó…”
“Dễ thương lắm. Rất hợp với cậu.”
“Th-Thật sao!?”
Lily nói với giọng run run.
Sau khi ngập ngừng kéo váy vài lần, cô ấy gật đầu.
“Nếu Sota nói vậy… thì hơi ngại thật, nhưng…”
“Đó chỉ là ý kiến của tớ thôi, cậu không cần phải để tâm.”
Nếu cô ấy thấy ngại, tôi gợi ý nên đổi lại váy dài.
Nhưng Lily trừng mắt nhìn tôi rồi nói:
“Không phải vì cậu đâu. Đừng hiểu lầm. Tớ chỉ đang “nhập gia tùy tục” thôi.”
À, ra là cô ấy đang cố hòa nhập với văn hóa địa phương.
Nếu vậy thì cũng hợp lý.
Dù đã quyết định mặc váy ngắn, Lily vẫn có vẻ ngượng.
Cô ấy có thói quen kéo váy xuống khi ngồi, và khi lên cầu thang thì luôn đặt tay sau lưng để che chắn.
So với các bạn nữ khác trong trường — những người tự tin bước đi với váy ngắn — thì hành động của Lily lại rất dễ thương.
“Hay là cậu mặc lại váy dài đi?”
Thấy vậy, tôi đề nghị.
Lily đỏ mặt, giữ chặt váy, rồi trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt rưng rung.
“Tớ sẽ quen thôi… Lo chuyện của cậu đi. Nếu cậu nói thêm là tớ sẽ giết cậu đấy.”
Tôi bắt đầu thấy mình có sở thích kỳ lạ mất rồi.
Tôi mong cô ấy cứ như thế này mãi.
Không… Ý tôi là, tôi muốn cô ấy mặc lại váy dài.


2 Bình luận