“Nnn…Mình nên dậy sớm thôi…”
Cuối cùng thì họ đều ngủ quên trong lúc vẫn đang ôm nhau.
Satoru từ từ mở đôi mắt trĩu nặng của mình và kiểm tra thời gian trên điện thoại.
Có lẽ họ đã ngủ quên tầm ba mươi phút.
“...Cô ấy ngủ say nhỉ?”
Reika vẫn đang say giấc, hơi thở của cô đều đặn và nhẹ nhàng.
Họ thoải mái với nhau đến mức việc chợp mắt cùng nhau như thế này cũng là điều bình thường.
“Nếu xem lại mối quan hệ của bọn mình thì thế này chắc cũng bình thường thôi.”
Cậu lẩm bẩm, cố gắng đứng dậy, chỉ để nhận ra rằng Reika vẫn đang ôm chặt tay lên cổ cậu trong lúc ngủ.
Nếu cậu muốn đứng dậy, cậu cũng phải dùng kha khá sức để đẩy cô ra, nhưng…
“Ngay cả gương mặt khi ngủ của cô ấy cũng thật đẹp…”
Bình thường cô luôn giữ nét sắc sảo của mình, nhưng ngay cả khi ngủ, cô vẫn không có chút luộm thuộm hay thói xấu nào.
Cái cách cô ấy yên bình trong giấc ngủ, cũng chỉ là một trong những hành động để mê hoặc cậu.
“...Có lẽ mình sẽ đợi thêm một lúc.”
Nhìn cô như thế khiến cậu không nỡ đánh thức cô.
“Nhưng chọc cô ấy một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ…? Dù gì thì cô ấy cũng đang ngủ trên người mình mà…”
Satoru lẩm bẩm như thể đang biện minh, lấy ngón tay chọc nhẹ vào má cô.
Làn da của cô ấy mịn màng và mềm mại đến khó tin, khác hoàn toàn so với cậu.
Cô cũng đã từng chọc má cậu, nhưng giờ khi nghĩ lại, cậu nhận ra mình chưa bao giờ làm như thế với cô.
“Nnn…”
Có lẽ đã cảm nhận được cái chọc, Reika rên rỉ một tiếng nhỏ rồi từ từ mở mắt ra.
“...Cậu đã làm gì đó đúng không?”
“Không có.”
“Fufu, cậu nói dối tệ lắm đấy. Nhưng trêu chọc một cô gái đang ngủ càng cho thấy rằng cậu bị cô ấy thu hút đến mức nào, phải không?”
“Ugh…Đó là điều đầu tiên cậu nói sau khi tỉnh dậy sao…”
“Xin lỗi nhé, mình chỉ đang đưa ra suy luận của mình mà thôi. Nhưng dựa trên phản ứng của cậu, có lẽ mình đã đánh đúng vào trọng tâm rồi nhỉ?”
Sự trả thù nho nhỏ của cậu dành cho cô giờ đã hoàn toàn phản tác dụng.
“Đừng bĩu môi thế chứ, nhìn nó khá trẻ con đấy. Không biết nó có dính dáng gì đến bản năng muốn được nuông chiều của cậu không?”
“Cậu cứ phải làm mình khó chịu mới được sao…”
“Fufu.”
Reika khẽ cười trước phản ứng của cậu và càng ôm chặt cậu hơn, ghé sát trước mặt cậu.
Giờ họ đang trong tư thế mặt đối mặt.
“...Mình yêu cậu rất nhiều.”
Giọng nói của cô thì thầm bên tai cậu, khiến cậu có cảm giác lạnh sống lưng.
“...Nghe nó hơi…nặng nề.”
Cậu nói ra vì đó là sự thật— sức nặng mà cậu đã từng cảm nhận được.
Nhưng trong sức nặng đó cũng là sự ấm áp, dịu dàng, và cả một tình cảm sâu đậm khiến cho một thằng con trai không thể nào kháng cự nổi.
Nó thắt chặt lấy lồng ngực cậu, nhưng điều đó cũng không hẳn là khó chịu.
Vì vậy, tất cả những gì cậu có thể làm là chỉ đưa ra lời đáp trả yếu ớt.
“Nhưng chẳng phải điều đó có nghĩa là sợi dây liên kết của chúng ta cực kỳ vững chắc sao? Dù sao, chúng ta không giống như những cặp đôi bình thường khác.”
“À…có thể lắm, nhưng nếu cậu thực sự yêu mình…liệu cậu có thể ngừng trêu chọc mình và dồn mình vào góc tường không?!”
Dù cô có hiểu hay không, Reika vẫn chỉ mỉm cười điềm tĩnh.
Và một lần nữa, tất cả những gì Satoru có thể làm là đưa ra một câu hỏi nửa vời.
“Không thể được.”
Reika cười một cách tinh quái.
“Cậu biết có những đứa trẻ ở tiểu học thích bắt nạt người con gái mà chúng thích không? Mình cũng như thế thôi. Khi ta yêu một ai đó, ta sẽ càng muốn thấy được những khía cạnh khác nhau của người đó.”
“...Sao cậu chỉ thành thật về những điều như này thế?”
“Mình lúc nào cũng thành thật mà. Đặc biệt khi đó lại là cảm xúc dành cho cậu.”
“Ừ, trò trêu đùa đó chỉ chấp nhận được khi cậu là một đứa trẻ ngây thơ mà thôi. Nhưng đối với một thiếu nữ cao trung biết chính xác mình đang làm gì, thì nó lại khá nguy hiểm đấy.”
“Fufu. Nhưng cậu cũng có được một vài ký ức tươi đẹp nhờ cái ‘nguy hiểm’ đó, chẳng phải sao?”
“Chết tiệt…Lẽ ra mình phải phủ nhận nó, nhưng mình lại không thể…”
Cuối cùng, cậu không còn cách nào ngoài việc thừa nhận rằng cậu không thể kháng cự lại những ham muốn của bản thân.
Thật sự, nếu có một thằng con trai nào có thể kiềm chế được những cảm xúc của bản thân, thì tên đó nên được đặt tên cho một giống loài mới.
“Mình vẫn còn buồn ngủ, nên cứ như thế này một lúc nữa đi.”
“Chà, đây cũng không phải là thời gian thích hợp để tỉnh táo. Nhưng nếu cậu cứ ngủ như thế này thì tối nay cậu sẽ không ngủ được đâu.”
“Không thành vấn đề. Mình có thể ngủ bất cứ lúc nào mình muốn.”
“Còn mình thì không, nên cậu có thể để mình đi được không?”
“Yêu cầu bị từ chối. Cậu giờ là cái gối ôm hoàn hảo nhất dành cho mình, nên hãy chấp nhận số phận của mình đi.”
“Mình thề rằng cậu đã nói ‘chỉ một lúc thôi’ vào lúc đầu…”
Như thường lệ, cậu không có quyền lên tiếng. Reika nhẹ nhàng siết chặt cậu, nhắm mắt lại, và chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
***
Ngày hôm sau.
Như mọi khi, Satoru đến trường và bắt đầu một ngày mới.
Nhưng có gì đó khiến cậu không thể an tâm.
Và tất nhiên, đó là do—
Dấu hickey của cậu trên người Reika. Liệu có ai chú ý đến nó không? Liệu nó đã được giấu đi chưa?
Cô ấy không phải là loại người sẽ đi khắp nơi để khoe khoang thứ đó…nghĩa là chỉ cần không ai đề cập đến thì mọi chuyện có thể sẽ qua, phải không?
Dù cậu có suy nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa, thì kết quả cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu rồi.
Nhưng làm ngơ cũng không phải là một lựa chọn.
Vì vậy, ánh mắt của cậu hướng về Reika nhiều hơn thường lệ.
Cách sắp xếp chỗ ngồi của hai người khiến cả hai không thể giao tiếp bằng mắt với nhau, nhưng sự thật là việc cậu sẽ siêu để ý đến cô cũng đã nằm trong kế hoạch của cô.
Và rồi—
Một vết đỏ ửng hiện rõ trên cổ cô.
Kể cả từ khoảng cách này, nó cũng rất nổi bật.
Chưa từng hôn kiểu hickey bao giờ, Satoru cũng không biết nên dùng bao nhiêu lực là vừa…nhưng rõ ràng là cậu đã đi quá xa.
“...Nó rõ ràng ngay cả từ đây luôn sao? Tệ thật…”
Càng nhìn, cậu thấy nó càng đỏ thêm.
Dù nỗi lo lắng của cậu đang dâng cao, bất ngờ thay, không có ai để ý đến nó suốt cả sáng nay.
Có lẽ mọi người không hay thắc mắc về cơ thể người khác đến vậy…? Đặc biệt là đối với con gái.
Có vẻ một vài đứa con trai đã chú ý đến, nhưng đó không phải là thứ mà bọn họ có thể hỏi dễ dàng như vậy.
Dù sao, chỉ ra vết đỏ trên cổ một cô gái chỉ cho thấy rằng họ đang nhìn chằm chằm vào cơ thể cô ấy.
Bắt đầu một cuộc trò chuyện bằng cách đó thực sự rất nguy hiểm.
Mình…Mình thực sự có thể thoát được…!
Suy nghĩ đó vừa mới thoáng qua tâm trí cậu thì—
“Hửm? Nè Reika, nhìn cổ của cậu đỏ quá. Cậu bị bọ đốt hay sao vậy?”
Một trong những người bạn của Reika nói trong giờ nghỉ trưa.
Khoảnh khắc cậu nghe thấy điều đó, toàn thân cậu giật nảy như thể bị sét đánh.
Cậu đang ngồi ăn cùng Seiya trong lớp học, nhưng cú giật nảy bất ngờ đó khiến cậu ta suýt nữa nghẹn.
“Ara, cái này sao?”, Reika đáp lại một cách thoải mái, chạm tay vào cổ. “Một tên biến thái nào đó đã để lại nó lên người mình.”
“Y-Ý cậu là gì...?”
“Fufufu…”
“C-Cậu đùa thôi phải không?! Đ-Đừng nói là…!”
Satoru đã biết điều này là một rủi ro vô cùng lớn kể từ khoảnh khắc cậu để lại dấu vết đó lên người cô.
Nhưng cậu vẫn hy vọng, bằng một khả năng nào đó, rằng sẽ không ai nói gì cả.
Và rồi, như dự đoán, tất cả biến thành sự hỗn loạn mà cậu lo sợ.
Và một điều nữa cậu muốn đính chính lại—
Mình không phải là người muốn để lại vết đỏ đó.
Mình bị ép.
Tất nhiên, không đời nào cậu có thể giải thích thế trong cảnh tượng này được.


4 Bình luận