• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 7

1 Bình luận - Độ dài: 1,170 từ - Cập nhật:

“Anh sẽ chấp nhận mấy lời chỉ trích đó, nhưng trước hết, anh chưa kịp hỏi đến, nhưng…tại sao em biết anh ở nhà của Reika?”

“Ý anh ‘tại sao’ là sao? Còn lý do nào khác để anh về nhà muộn đến thế không?”

“C-Có thể có một vài lý do khác…”

“Trả lời kiểu thế càng khiến em chắc chắn rằng anh không có. Anh không trong câu lạc bộ, anh không thích lang thang, và nếu anh không có kế hoạch gì, anh sẽ về thẳng nhà ngay lập tức.”

Satoru không thể phản bác được lập luận sắc bén của cô em gái của mình.

Tất cả cũng chỉ vì những người bạn của cậu, kể cả Seiya, đều tham gia câu lạc bộ và hiếm khi có thời gian rảnh, kể cả cuối tuần.

Vậy nên ý tưởng đi chơi với bạn bè đã bị loại ngay từ đầu.

Và vì cậu là kiểu người sẽ ở lì trong nhà trừ khi có hẹn, khá khó để nghĩ rằng cậu sẽ có hứng thú với việc ra ngoài.

Thay vì nói rằng Chisa nhạy bén với những chuyện này, đúng hơn là do Satoru quá thụ động.

“Thứ duy nhất có thể khiến anh di chuyển chính là một lời mời siêu cấp dễ thương từ Reika-neechan. Thích thật đấy, em cũng muốn được như chị ấy~~!”

“Không, đừng. Đừng làm vậy.”

Phải rồi, cậu đánh giá rất cao Reika bởi trí thông minh và khả năng thích nghi với mọi tình huống của cô.

Nhưng ý tưởng việc em gái cậu sẽ học những kỹ thuật chuyên dụng để quyến rũ lũ con trai là thứ cậu không muốn tưởng tượng đến chút nào.

“Hả? Anh nói rằng anh không muốn em gái của mình trở thành một người phụ nữ tuyệt vời sao?”

“Ý anh không phải vậy. Anh chỉ nghĩ rằng em còn quá sớm để lo đến những thứ như vậy.”

“Ugh…Reika-neechan cũng nói với em như vậy. Chị ấy bảo, ‘Khi nào em lớn hơn chút nữa thì chị sẽ dạy sau nhé?’, và bắt em chờ đợi.”

Liệu Reika đang kiềm chế lại vì Chisa vẫn còn nhỏ, hay là cô ấy thực sự sẽ đào tạo con bé một ngày nào đó?

Dù cậu cũng khá hiểu Reika một phần nào đó với tư cách bạn trai, có những thứ cậu vẫn không thể mường tượng ra— và thường chúng sẽ khiến cậu rùng mình.

“Mà nhân tiện, em với Reika thân nhau từ lúc nào vậy?”

“Tất nhiên rồi! Một người hoàn hảo như chị ấy không dễ để tiếp cận đâu, anh biết đấy!”

Satoru hoàn toàn không biết được khi nào hay bằng cách nào mà hai người đã thân thiết với nhau đến vậy rồi.

Nhưng nhìn cách họ hòa thuận với nhau như vậy khiến cậu cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng ngoài tầm kiểm soát.

— — — — — —

“Haizzzz…”

“Giờ thì sao vậy? Lại thở dài nữa sao? Mày có lẽ là người duy nhất trên thế giới phản ứng như thế này sau khi một cô gái nói rằng muốn nói chuyện với mày đấy.”

“Chỉ là…mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Cuộc trò chuyện lúc đó kiểu như đốt cháy giai đoạn vậy…mày biết đấy. Và tao không biết nên đáp lại như thế nào nữa.”

“Ồ hô! Vậy là sau tất cả, mày cũng có để ý đến cô ấy, huh?”

“Tất nhiên là có rồi. Sau những gì cô ấy nói, tao không biết nên xử lý chuyện này như thế nào cả.”

“Nghĩa là, nói cách khác, mày cũng đang tận hưởng chuyện này, đúng không? Thằng cờ hó này!”

Satoru thực sự đang gặp rắc rối, không phải chỉ đang mơ mộng gì cả, nhưng cậu cũng chẳng thể diễn đạt chính xác được.

“...Dù sao thì cũng xin lỗi nhé. Tao lại thở dài nữa rồi. Sáng nay em tao cũng la cho một trận vì chuyện này xong…”

“Ừ, thì là do tại mày mà.”

Dù em gái đã ca cho một bài, nhưng cậu vẫn không thể kìm được.

Cảm thấy khó chịu với chính mình, cậu bắt đầu lấy sách vở chuẩn bị cho tiết học đầu tiên.

Khi Satoru đang cố nhét chiếc cặp vào tủ khóa ở hành lang—

“T-Takashima-kun! Chào buổi sáng!”

Cậu quay lại và thấy Ruri, vẫn ăn mặc xuề xòa như thường lệ, đang chào cậu.

Nhìn chiếc cặp vẫn đang trên lưng cô, có lẽ cô cũng chỉ vừa mới tới.

“Chào buổi sáng.”

“Ừm, về chuyện hôm qua…cảm ơn cậu nhé! Có lẽ mình nói hơi nhiều, nhưng…mình có làm phiền đến cậu không?”

Cô nhìn cậu bằng đôi mắt hơi cụp xuống, tràn đầy sự áy náy.

Có lẽ cái nhìn này cũng đã được tính toán từ trước…

Cô đang làm một cách có chủ đích, hay đơn giản chỉ là thói quen thôi?

Dù là cái nào thì đối với Satoru, chúng đều không tự nhiên một chút nào.

Và một điều khiến tình huống này càng rắc rối hơn—

Nếu cô ấy hành động ở một nơi như thế này, mọi người chắc chắn sẽ để ý…

Một cô gái nổi tiếng như Ruri đột nhiên trở nên hành động thẹn thùng và kín đáo như thế này chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt.

Cậu ấy không muốn nghĩ như vậy, nhưng có thể đây cũng là một phần trong kế hoạch của cô.

Trường học hoạt động như một xã hội thu nhỏ vậy– bằng cách nâng cao bầu không khí theo một vài hướng nhất định, sẽ có thể tạo được cơ hội.

“Không sao cả. Nhưng mà có đôi lúc mình có việc, nên mình có thể sẽ không trả lời ngay được. Xin lỗi nếu điều đó xảy ra nhé.”

“Ồ, không sao đâu, ổn cả mà!”

Bây giờ, cậu chỉ đưa ra những câu trả lời an toàn mang tính trung lập.

Kể cả vậy, cô cũng gật đáp lại với một nụ cười tươi.

“Cậu không cần phải lịch sự đến thế đâu. Chúng ta là bạn cùng khối, nên là cứ nói chuyện bình thường với mình thôi!”

“Ồ-Ồ phải rồi…Có lẽ mình sẽ dần dần làm quen với chúng….”

“Được rồi! Ối, lớp học sắp bắt đầu rồi! Gặp lại cậu sau!”

Với điều đó, Ruri vẫy tay chào và đi nhanh về phía lớp của cô.

Satoru nhẹ gật đầu và nhìn cô bước qua.

“...”

Sau khi nhìn lên trần nhà một lúc, cậu cũng quay trở về lớp của mình.

Đúng lúc đó, cậu chạm phải ánh mắt của Reika, cũng vừa mới vào lớp trước khi tiếng chuông vang lên.

Cô ấy nở một nụ cười nhẹ—

Như muốn trêu chọc cậu, “Rắc rối thật đấy nhỉ?”

Hay đúng hơn, không còn nghi ngờ gì về ý cô muốn nói.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận