Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi đeo chiếc vòng tay bị nguyền rủa này. Giờ thì mọi thủ tục nhập học đều đã hoàn tất, và bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ học tại Học viện Ma pháp.
Một ngày trước cái ngày hồi hộp, căng thẳng này, hiệu trưởng Học viện Ma pháp, thầy Gustav đã đến nhà của chúng tôi. Vì vài lí do gì đó, bây giờ thầy ấy, bố mẹ và cả em gái tôi đều đang ở trong phòng tôi.
Căn phòng này quá chật chội cho 5 người rồi. Này Touko! Đừng có tìm thứ gì ở dưới giường nữa! Bố mẹ và hiệu trưởng đều đang ở đây đó!
“Hiệu trưởng này, thầy cần gì ở trong phòng em sao?”, tôi hỏi trong khi túm lấy gáy của Touko.
“Ừm. Ngày mai em sẽ đến học viện học rồi, nên ta muốn đưa em đi tham quan học viện trước”
Tôi hiểu rồi. Hợp lí đấy nhỉ, tôi hiện tại vẫn chưa biết gì về nơi mà ngày mai tôi sẽ đến nữa.
“Em gái của em có nhắc đến việc sử dụng dịch chuyển để đến đó, nhưng phải làm như thế nào vậy? Em không thể sử dụng ma pháp dịch chuyển được, em thậm chí còn không biết ma pháp này có tồn tại nữa”
“Tất nhiên là ta biết điều đó, đó là lí do vì sao ta lại ở đây mà, ta sẽ lắp một cánh cửa kết nối tới Astral”
Một cánh cửa à?
“Em có thể đi tới thế giới song song thông qua cái cửa đó sao?”
“Chính xác”
Wow…
Nó giống như cánh cửa thần kì nhỉ…
“Nên lắp cửa ở chỗ nào thì ổn nhỉ… Chắc là ở đó đi”, tôi chỉ vào một chỗ trống trên tường.
“Cũng được đấy”, hiệu trưởng đồng ý rồi chạm vào bức tường tôi vừa chỉ. Bức tường bắt đầu phát sáng, một cánh cửa đen liền xuất hiện.
“Whoaa! Touko này, phòng em cũng có cái này à?”
“Ừm, đương nhiên rồi”
Dạo này tôi không còn vào phòng Touko nữa, nhưng mà trước đây thì phòng em ấy toàn là thú nhồi bông.
“Vậy là em chỉ cần đi qua cánh cửa này là có thể đến thế giới song song sao?”
“Đúng vậy. Nhưng mà trước đó thì để ta đưa em cái này đã”, hiệu trưởng nói rồi lấy ra một bộ trang phục màu trắng từ trong hư không.
“Đồng phục sao?”
“Đúng rồi. Dù học viện không bắt buộc phải mặc đồng phục, nhưng mà chúng ta vẫn phát nó cho các học viên”
“Thật sao? Không cần phải mặc đồng phục cũng được à?”
“Có một số học viên đã đi làm rồi cho nên họ không muốn mặc đồng phục nữa”
À, đúng rồi. Cũng có những học viên lớn tuổi mà, cũng khá khó xử nếu bắt những người trung niên mặc nó.
“Em có mặc đồng phục không, Touko?”
“Tất nhiên là có rồi. Đồng phục là đặc quyền của nữ sinh cao trung đó”
“Thế chắc anh cũng mặc vậy… Trông anh sẽ đỡ NEET hơn”
“Chắc chắn rồi”, Touko nhiệt tình gập đầu.
“Em có thể bắt đầu mặc nó từ ngày mai. Còn giờ thì cùng đến học viện nào. Tsukasa, hãy mở cánh cửa ra đi”. Hiệu trưởng đưa chìa khóa cho tôi. Tôi nhận lấy, đưa chìa vào lỗ khóa trên tay nắm cửa rồi xoay nó. Khi tôi nắm lấy tay nắm cửa, một bản nhạc nền hoàng tráng vang lên trong đầu tôi.
Nếu đây là trong anime thì đây chắc chính là bài hát mở đầu được phát ở cuối tập đầu tiên.
“Đây là bước đầu tiên trên con đường trở thành pháp sư của em, đúng không?”
“Đừng cố tỏ ra ngầu nữa. Đó là lí do mà anh vẫn chưa có bạn gái đó”, Touko phản bác lại lời nói của tôi.
Im đi. Để anh tận hưởng khoảng khắc này nào.
Tôi xoay tay nắm cửa rồi mở nó. Thay vì một thế giới ma thuật kỳ diệu, tôi lại thấy một căn phòng đơn điệu không có gì ấn tượng.
“Hả? Đây là đâu đây?”
Những đồng cỏ đâu? Những chiếc tàu bay đâu?
“Để ta giải thích nhé. Mỗi học viên ở đây đều sẽ nhận được một căn phòng để ngủ, thực hiện các thí nghiệm ma pháp, họ cũng được lắp đặt một cái Cổng giống em đấy”, hiệu trưởng giải thích.
Ồ, tôi hiểu rồi…
“Vậy là em sẽ đến học viện từ đây sao?”
“Đúng vậy. Đây chính là kí túc xá nam của học viện”
Thế Touko sẽ ở kí túc xá nữ à…
“Nếu anh đi qua cánh cửa của em thì anh sẽ đến được bên kí túc xá nữ à?”, tôi hỏi Touko.
“Nếu có tên con trai nào dám bước vào kí túc xá nữ thì tên đó sẽ bị bắt vào tù ngay lập tức đó”
Đi tù luôn à…
“Đừng bao giờ làm vậy nhé. Nào, đi thôi”, hiệu trưởng cười hơi gượng gạo và thúc giục tôi.
“Vâng”, tôi bước qua cánh cửa rồi vào phòng. Căn phòng này rộng khoảng 10 tấm chiếu tatami, bằng với kích thước của phòng tôi. Nhưng ở đây chỉ có tủ quần áo và một bàn học cho nên cảm giác rộng rãi hơn phòng tôi rất nhiều.
“Vậy là kích thước phòng của em đã tăng gấp đôi rồi”
Tuyệt thật. Tôi sẽ dùng căn phòng này làm kho cất manga.
“Vậy thì, Makoto, Giselle, Touko, giờ tôi sẽ dẫn Tsukasa đi tham quan nơi này”
“Nhờ thầy ạ”, bố mẹ tôi cúi đầu đáp lại. Họ nhanh chóng rời khỏi phòng cùng Touko, sau đó tôi đóng cánh cửa lại.
“Em có thể về nhà bằng cách đi qua cánh cửa này, đúng không?”
“Chính xác đấy. Em cũng có thể ở lại đây nếu em muốn. Chỗ kia là phòng tắm và nhà vệ sinh”, hiệu trưởng chỉ vào cánh cửa ở góc phòng.
“Tuyệt! Thay vì chán nản đợi Touko tắm thì em có thể đến đây”
Em ấy luôn dành rất nhiều thời gian trong phòng tắm và nhà vệ sinh với cái điện thoại của mình.
“Chuyện đó em cứ bàn với gia đình mình sau nhé. Chúng ta ra khỏi kí túc xá thôi”, hiệu trưởng nói rồi bước ra khỏi phòng”
Tôi đi theo thầy ấy ra hàng lang, sao không có ai vậy nhỉ?
“Đang không có ai ở kí túc xả hả thầy?”
“Có chứ. Nhưng do hôm nay là chủ nhật, cho nên chắc họ đã về nhà hoặc là vào thị trấn rồi”
Ra vậy sao. Tôi cũng muốn ghé qua thị trấn xem thử nữa.
Có vẻ như là phòng của tôi nằm ở tầng 2, hiệu trưởng dẫn tôi xuống cầu thang. Tại cửa ra vào, tôi thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạch kim, được buộc kiểu đuôi ngựa, lệch sang một bên, cô ấy đang mặc bộ đồng phục màu trắng đứng đó như đang đợi ai đó.
“Chào buổi chiều, thầy hiệu trưởng”, cô ấy chào hỏi với một cái cúi đầu vô cùng duyên dáng.
“Xin lỗi vì đã để em đợi lâu nhé”
“Không sao ạ… Vậy đây là học viên mới sẽ nhập học ngày mai sao?”, cô gái đó nhìn tôi.
“Đúng vậy. Em ấy là Nagase Tsukasa, Tsukasa, đây là Charlene, hội trưởng hội học sinh. Em ấy sẽ dẫn em đi tham quan học viện”
Hội trưởng hội học sinh sao?
“Ủa, khoan đã, em tưởng là thầy mới là người dẫn em đi tham quan chứ?”
“Ta có chút việc cần điều tra, em nhớ chứ?”
À, là cái vòng tay sao.
“Vậy em chỉ cần đi theo chị ấy thôi, đúng không?”
“Ừ, đúng rồi. Charlene này, thầy giao em ấy cho em đấy”
“Đã hiểu ạ”, Charlene đáp lại với một cái cúi đầu duyên dáng khác. Sau đó, thầy hiệu trưởng rời khỏi kí túc xá.


0 Bình luận