「Tiết học thứ hai, sẽ là『Nấu ăn』ạ.」
Sau khi tiết giặt giũ đầu tiên kết thúc, lớp của Mevis di chuyển đến địa điểm tiếp theo.
Có vẻ lần này cũng là một buổi học ngoài trời.
Lớp của Sara có tiết học khác, nên họ tạm thời tách ra ở đây.
「Nấu ăn à… Ngày xưa toàn phó mặc cho Estelle và đồng đội thôi.」
「Sư phụ nấu ăn ngon lắm đó…」
Vì cần phải ra khỏi khuôn viên học viện, cả lớp đang trên đường tiến vào khu rừng nơi có cơ sở mà Alex đã hồi sinh. Chẳng biết từ lúc nào, Vell đã đi đến bên cạnh và đáp lại lời của Alex.
「Đúng vậy, con bé không chỉ giỏi Pháp thuật mà tài nấu nướng cũng cừ phết.」
「Lúc nào cũng nghe sư phụ lải nhải chuyện nấu cho cậu ăn, tôi phát ngán luôn rồi đây.」
「Thế còn cô thì sao?」
「C-Canh độ chín của món nướng thì tôi không thua ai đâu nhé?」
「Ra là không giỏi nấu ăn à.」
「Chỉ là không phải sở trường thôi!」
Thế thì khác quái gì nhau? – Alex nuốt ngược câu hỏi đó vào trong.
「Vậy à. Nhưng mà, tại sao nấu ăn lại phải ra ngoài khuôn viên học viện?」
「Nói cho chính xác thì vẫn trong khuôn viên đấy. Chỉ là khu vực này tách biệt với các cơ sở của học viện thôi. Cả cái khu vực quanh lăng mộ mà cậu ngủ ấy, đều là đất của sư phụ cả.」
「Ồ, ra Estelle còn là địa chủ nữa cơ à.」
「Đúng là vậy, nhưng cái phần khu vực bị tách ra mới là quan trọng ấy. Phải có lý do gì đó thì người ta mới phải tốn công xây tường rào chứ.」
「...Ma thú nhỉ.」
Tất nhiên, bức tường đó cũng dùng để ngăn chặn những kẻ xâm nhập trái phép vào học viện, nhưng những thứ xâm nhập vào đâu chỉ có mỗi con người.
「Chuẩn cơm mẹ nấu rồi.」
「Đã cất công đến khu rừng có ma thú sinh sống, vậy tức là phải bắt đầu từ việc đảm bảo nguồn lương thực à.」
「Coi như là vậy đi.」
Quả nhiên, đúng là một học viện chuyên đào tạo Pháp sư.
Ngay cả một tiết học nấu ăn cũng được kết hợp với việc tiêu diệt ma thú – nhiệm vụ của Pháp sư, qua đó rèn luyện cả kỹ năng chiến đấu bằng pháp thuật. Hơn nữa, học viên còn có thể học được cách xẻ thịt và chế biến ma thú.
Nếu nắm vững những kỹ năng như vậy thì sau khi tốt nghiệp cũng chẳng phải lo lắng gì.
「Mà này Vell. Tự dưng cô tốt bụng lạ thường vậy, có chuyện gì à?」
「H-Hảảả!?? Làm gì có chuyện đó!」
「Vậy à, chắc tôi nhầm.」
「Đúng rồi đó, đừng có mà hiểu lầm!」
「Giữa ta và cô chỉ có chút hiểu lầm, chứ vốn dĩ cô đã là một cô gái tốt bụng rồi mà.」
「C-Cái...」
Nghĩ lại thì, chính Vell là người đã giúp Alex cải thiện độ chính xác của màn giả gái. Dù không hoàn toàn tin tưởng Alex, nhưng vì lý do là bạn cùng nhà, vừa rồi cô cũng đã bênh vực câu trước Sara.
Chỉ là cô có những suy nghĩ riêng về sự hồi sinh của Vị Anh hùng Cuối cùng, chứ bản thân cô vẫn luôn là một cô gái tốt bụng.
「Ta không bắt cô phải tin, nhưng mong cô hiểu rằng ta rất trân trọng Wes. Ta không hề có ý định xúc phạm cô, hay tổ tiên của cô.」
Dường như cô không chỉ nổi giận vì hiểu lầm Alex là kẻ đột nhập, mà còn vì việc cậu tự nhận là bạn của Wes. Alex nghĩ nhân cơ hội này nên giải quyết dứt điểm vấn đề đó.
「………Đ-Được rồi. Chuyện đó… tôi sẽ tin.」
Một giọng nói lí nhí như sắp tan biến đáp lại.
Nhìn sang, Alex thấy mặt Vell đã đỏ bừng.
「…Vell, cô bị sốt à?」
「K-Không có gì hết!」
「Đừng cố quá nhé. Ta cũng có biết chút ít về trị liệu ma pháp, có thể chữa lành cả tứ chi bị đứt lìa ngay tại chỗ nên cứ nói đừng ngại.」
「Rồi rồi cảm ơn! Không sốt, tay chân cũng nguyên vẹn, nên hẹn cậu lần sau nhé!」
Nói rồi, cô nàng vội vàng bước nhanh khỏi Alex.
Dù có hơi lo lắng, nhưng xem ra một trong những hiểu lầm đã được giải quyết, thế chắc là ổn rồi.
「…………Giờ thì em đã hiểu rõ vì sao Alex-sama lại được vô số chủng tộc và nhân vật ái mộ rồi ạ.」
Lại một người nữa, Mevis, người đang đi gần đó, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
「Ồ? Lý do đó là gì vậy?」
「Chắc chắn chính trái tim biết quan tâm đến người khác, không hề kiêu ngạo dù sở hữu sức mạnh tuyệt đối của ngài đã thu hút mọi người.」
「Ai mà biết được.」
Theo Alex nghĩ, những phẩm chất đó lại giống với người bạn thân Wes của cậu hơn.
Nếu Mevis cũng cảm nhận được điều đó từ Alex, thì có lẽ cậu đã bị “lây” từ người bạn thuở nhỏ của mình.
Trong lúc trò chuyện, họ đã đến chiếc cổng mà hôm trước cậu chỉ thấy từ trên cao.
Khi bước ra ngoài, cậu chạm mắt với một trong những lính gác cổng đang đứng phía bên khu rừng.
Đó là một nữ Pháp sư có vẻ ngoài năng động.
「Cô đang canh gác để ngăn ma thú đến gần cổng à. Hừm, nhiệm vụ vất vả rồi.」
「Oa, có con trai vào học viện thật này. Tin đồn cũng bay tới chỗ bọn này rồi.」
「Ừm. Nghe nói tôi là nam sinh đầu tiên.」
「Ahaha, thì đây là học viện nữ sinh mà. Mà thôi, nếu Hiệu trưởng đã cho phép thì chắc cũng có lý do gì đó, nên cũng chẳng sao.」
「À, ta định sẽ học hỏi nhiều điều ở học viện này, nơi mà Estelle đã tạo ra.」
「Gọi thẳng tên Hiệu trưởng luôn cơ à Không lẽ cậu là『Vị Anh hùng Cuối cùng』thật à?」
「Tất nhiên rồi.」
「Cá nhân tôi thì, nếu là thật thì vui lắm đó. Mà thôi, tiết học nấu ăn đúng không? Cố lên nhé.」
「Ừm.」
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với nữ lính gác, họ đi thêm một đoạn nữa thì gặp một nhóm người mặc áo choàng màu xanh lục.
Đó là các học viên của nhà Sylphid Green.
「Trong tiết học nấu ăn, chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc đi săn ma thú, vì vậy các học viên năm nhất sẽ học chung với lớp của các cậu chị khóa trên.」
Theo lời Mevis, các cô gái nhà Green trước mặt họ là học viên năm hai.
Khi nhận ra các học viên nhà Red, một cô gái nhà Green đã phát hiện ra Alex.
Ngay lập tức, vài học viên chạy tới, vây quanh cậu.
「Con trai thật kìa!」「Ngài Estelle cho nhập học thì có khi là Alex-sama thật đó!」「Nhưng không phải đáng yêu quá sao? Nghe nói Alex-sama là kiểu ngầu lòi cơ mà?」「Không thể tin được có ngày con trai lại vào học ở trường mình…!」「Lớp của cô Mevis sướng thế, bọn em ghen tị đó nha!」
「Này các em kia! Thật bất kính với Alex-sama đấy!」
Dù Mevis lên tiếng quát mắng, các cô nàng năm hai hiếu kỳ vẫn không chịu giải tán vòng vây.
「À, ờm, các em ơi. Có vẻ như Alex-kun cũng đang khó xử, và, cô cũng muốn giải thích về buổi học nữa, nên là, mọi người trật tự lại thì cô sẽ vui lắm đó…」
Nữ giáo quan có vẻ nhút nhát, người có lẽ phụ trách lớp bên kia, dè dặt nhắc nhở.
Nhưng có vẻ lời nói đó cũng chẳng lọt vào tai các cô gái.
「Ưư…」
「Này Styu, cậu có rưng rưng nước mắt thì cũng chẳng giải quyết được gì đâu!」
「N-Nhưng mà Me-chan à. Hồi đó chúng ta cũng đâu có ưa mấy giáo quan nghiêm khắc…」
Xem ra Mevis và nữ giáo quan kia là người quen.
「Dù vậy đi nữa, một『Thiên Ngục Cơ』lẫy lừng mà lại để học sinh coi thường thế kia thì làm sao được!」
「Ơ, nhưng mà, người bị bơ hình như có cả Me-chan nữa mà…」
「Học sinh lớp tôi thì vẫn nghe lời tôi! Cậu cũng phải quản cho chặt đám học sinh mình phụ trách vào chứ!」
「Ưư… Me-chan cũng biến thành Giáo quan Ogre mất rồi… Dòng thời gian thật tàn nhẫn」
「Styu~?」
「R-Rồi, hiểu rồi. Hiểu rồi nên đừng lườm tớ nữa mà…」
Nữ giáo quan được gọi là Styu đưa tay quệt nước mắt, rồi hướng về phía một cái cây gần đó.
Ngay tức khắc, ma lực của cô được giải phóng, áp lực của nó khiến mặt đất rung chuyển.
Và một trong những cái cây, như thể bị biến thành xác ướp, mất hết toàn bộ hơi nước và hóa thành cây khô.
Những học viên đang vây quanh Alex quả nhiên cũng không thể làm lơ được nữa, mắt ai nấy đều tròn xoe.
「Tuổi trẻ thật tuyệt nhỉ. Nhưng chính vì đó là một giai đoạn rực rỡ, nên cô nghĩ các em không nên lãng phí nó. Tận hưởng thanh xuân là rất tốt. Nhưng hãy để dành việc đó cho giờ tự do nhé? Những cô bé không nghiêm túc sẽ chẳng học được gì, và khi nhận ra thì đã già cỗi như cái cây khô này rồi đấy.」
Các học viên lập tức im phăng phắc. Thấy vậy, Styu mỉm cười hiền hậu.
「Các em đều là những cô bé ngoan, cô vui lắm.」
「『Thiên Ngục Cơ』Stussy=Styx. Cô ấy là bạn cùng khóa với em, bình thường thì khá nhút nhát…nhưng với tư cách là một Pháp sư thì thuộc hàng siêu cấp đấy ạ. Cô ấy cũng là một thiên tài Thuật sĩ đã sáng tạo ra thuộc tính『Chung Yên』, thứ ép buộc sự sống phải kết thúc.」
Không phải là dùng thuộc tính『Thời-Không』để tua nhanh thời gian, mà là cướp đoạt sinh mệnh lực, giống như phá hủy một vật thể sao.
Alex tuy thích chiến đấu, nhưng không hề thích phá hủy.
Vì vậy, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc tạo ra một thuộc tính ép buộc kẻ khác phải kết thúc…
Nhưng chuyện đó để sau, việc được tận mắt chứng kiến một thuộc tính pháp thuật mới là một điều đáng mừng. Nếu phải chiến đấu thì sẽ đối phó thế nào đây… Khi cậu vừa bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ thì buổi học được giải thích.
「Để nấu ăn, trước hết cần có nguyên liệu. Trong tiết học này, các em sẽ học cách kiếm được nguyên liệu thịt chính. Nói cách khác, chính là đi săn ma thú.」
Các học viên khẽ gật đầu trước lời giải thích của Mevis.
「Ừm, vì ma thú chỉ có thể bị đánh bại bằng Pháp thuật, nên việc tiêu diệt chúng đã trở thành công việc của Pháp sư. Tùy thuộc vào loại ma thú mà nguyên liệu và thịt của chúng có thể bán được giá cao, vì vậy các em hãy trang bị những kiến thức đó thật kỹ để không bị thiệt thòi sau khi tốt nghiệp nhé.」
Có lẽ vì màn thị uy pháp thuật vừa rồi, các học viên đều chăm chú lắng nghe lời của Stussy.
「Lần này, các em năm hai nhà Green và năm nhất nhà Red sẽ lập một nhóm hai người. Mỗi nhóm sẽ phải săn một con ma thú cỡ nhỏ đến cỡ vừa. Thời gian giới hạn là ba mươi phút. Bắt đầu ngay bây giờ!」
「À, khả năng phối hợp tức thời cũng là một trong những kỹ năng cần thiết của một Pháp sư, nên các em hãy nhanh chóng di chuyển, bao gồm cả việc tìm cặp nhé.」
Các học viên hành động rất nhanh chóng. Chủ yếu là các chị khóa trên nhà Green lên tiếng gọi các em khóa dưới, lập nhóm rồi tiến vào rừng.
Alex cũng được các nữ sinh lúc nãy mời mọc nhưng…….
「Trong số này, ai là người mạnh nhất?」
Giữa những người mắt tròn xoe kinh ngạc và những người cau mày khó chịu, cuối cùng, ánh mắt của họ đều hướng về một cô gái.
Cô có thân hình như một đứa trẻ khoảng mười tuổi, nhưng vòng một lại đầy đặn hơn cả Vell và Sara.
Mái tóc màu bạc dài đến trên vai một chút, làn da ngăm đen, và đôi tai nhọn.
Một Dark Elf.
Áo choàng của cô trễ hơn những người khác, để lộ phần vai. Hơn nữa, bên dưới đồng phục, cô mặc quần short thay vì váy, để lộ phần đùi.
Alex tiến lại gần cô gái đang đứng một mình.
「Cô là Thuật sĩ ưu tú nhất lớp này à?」
「『Lục Lam Cơ』Aura=Aeraki.」
Một giọng nói đều đều không để lộ cảm xúc. Nghe cách tự xưng thì cô cũng là một『Công chúa』.
「Tôi là Alex. Có muốn lập nhóm với tôi không?」
「Được thôi. Đi theo tôi.」
Câu trả lời ngắn gọn.
「Ừm.」
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô gái kích hoạt Phong Ma Pháp, bao bọc lấy bản thân rồi đột ngột tăng tốc.
Trong nháy mắt, cô đã vượt qua và bỏ lại phía sau những học viên đã vào rừng trước đó.
「Hô, khá nhanh đấy.」
Trong khi đang bay với tốc độ cao trong rừng bằng Phong Ma Pháp, cô gái liếc nhìn Alex đang bay bên cạnh.
Alex đã ngay lập tức nắm bắt được loại pháp thuật cô đang sử dụng và kích hoạt một ma pháp tương tự.
Nếu không thì cậu đã bị bỏ lại phía sau rồi.
Chắc đó là một bài kiểm tra theo kiểu của cô gái này.
「Ta đã thấy vài con ma thú rồi, không săn chúng à?」
「Thứ quan trọng nhất trong đời là gì?」
Dù đó là một câu hỏi bất ngờ, Alex vẫn trả lời không chút do dự.
「Là chiến đấu với kẻ mạnh.」
「…………」
「À không, là những bữa ăn ngon.」
「…Ừm, cũng có người xem đó là niềm vui.」
Chuyện người với người có ý kiến khác nhau cũng là bình thường.
「Dù là một buổi học, chúng ta nên hành động với giả định rằng món ăn sẽ được dọn lên bàn ăn thật sự.」
「Cũng giống như việc phải tập luyện với giả định đó là một trận chiến thực sự nhỉ.」
Alex hoàn toàn bị thuyết phục.
「Cỡ nhỏ thì không bõ dính răng, nên mục tiêu là cỡ vừa. Loại côn trùng tuy có nhiều phần ăn được nhưng ăn mãi cũng ngán. Loại thú thì tốt hơn, nhưng không muốn nhắm vào con cái vì chúng có thể sinh con.」
Alex nhớ lại những con ma thú đã thấy và gật đầu.
「Vậy ra chúng không phù hợp với tiêu chuẩn con mồi của cô.」
Đây là một tiết học nấu ăn, không phải là công việc tiêu diệt ma thú. Săn lùng con mồi mình mong muốn là một điều hoàn toàn đúng đắn.
「Dù chỉ là một buổi học cũng không được lơ là. Luôn nhắm đến thứ tuyệt nhất.」
「Ồ…! Ta cảm động đấy Aura, cô nói rất đúng! Trong thời gian giới hạn, chúng ta nhất định sẽ tìm và săn được con mồi khiến cô hài lòng!」
「Tôi cũng định vậy.」
Alex và Aura sau đó vẫn tiếp tục kiên trì tìm kiếm con mồi.
Khi thời gian chỉ còn khoảng năm phút, cả hai cùng để mắt đến một con thú.
「Này Aura, cho ta hỏi một câu...định nghĩa của cỡ vừa là gì?」
「Rất mơ hồ. Tôi cho rằng cuối cùng cũng đành phải phán đoán bằng cảm tính thôi.」
「Ta cũng nghĩ vậy. Tốt, vậy thì con đó...là cỡ vừa nhỉ.」
「Ừ, cỡ vừa.」
Một con lợn rừng khổng lồ, với thân hình đủ sức san phẳng một ngôi nhà cấp bốn.
Trên trán nó có một chiếc sừng, và có vẻ như lúc hai người tìm thấy, nó đang mài sừng vào một cái cây lớn. Nếu Mevis ở đây, có lẽ cô ấy sẽ phán rằng「Nhìn thế nào cũng là cỡ lớn」, nhưng may mắn là không có giáo quan nào ở đây cả.
「Săn thế nào? Ta sẽ phối hợp theo cách của cô.」
「Một đòn chặt bay đầu.」
「Vậy thì ta sẽ giữ chân nó.」
「Ừ, nhờ cậu.」
Aura lao ra. Con lợn một sừng khổng lồ nhận ra cô, nhưng không thể bỏ chạy hay phản công.
Bởi vì cả bốn chân của nó đã bị trói chặt bởi Thổ Ma Pháp do Alex kích hoạt.
Cậu đã biến mặt đất dưới chân mục tiêu thành bùn lầy trong giây lát, và khi chân nó lún xuống thì làm đất cứng lại.
「Chiến Cơ Ma Pháp – Khoái Đao Cát Phanh – Trảm Thủ.」
Aura giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, rồi vung xuống như một con dao phay.
Ma lực khổng lồ được mài giũa sắc bén, xuyên qua không gian, chặt đứt đầu con lợn một sừng, khiến nó lăn lóc trên mặt đất.
...Phong Ma Pháp? Không, vừa rồi là…
Đối với một lưỡi dao gió, ma lực được truyền vào quá nhiều, và độ sắc bén cũng quá mức.
Là một loại pháp thuật điều khiển khái niệm『Thiết Đoạn』sao?
Nếu không phải là làm cho lưỡi dao sắc bén hơn, mà là tạo ra một ma pháp『chắc chắn sẽ cắt được』, thì kết quả trước mắt cũng là điều dễ hiểu.
「Một ma pháp tuyệt vời, như một thanh kiếm được rèn bởi danh sư.」
「Tôi tạo ra nó để nấu ăn.」
「Hả?」
「Để nấu ăn?」
「Vậy à… một ma pháp cỡ này, mà lại để nấu ăn.」
Đó là một quan điểm mà Alex không có, nhưng chính vì vậy mà cậu lại cảm thấy vui mừng.
Trong thời đại mà cậu sống, pháp thuật là thứ dành cho chiến tranh.
Tuy cũng có tồn tại những ma pháp sinh hoạt nhỏ nhặt, nhưng chúng cũng chỉ là những thứ được tạo ra trong lúc rảnh rỗi của những người có tài năng. Chẳng có ai như Aura, người sáng tạo ra ma pháp mới chỉ vì mục đích nấu ăn.
Có lẽ vì khủng hoảng diệt vong đã qua đi, hòa bình kéo dài đã cho phép các Pháp sư hướng mắt đến những điều khác ngoài chiến đấu, và từ đó những ma pháp mới đặc trưng của thời đại này đã ra đời.
Có lẽ Estelle, người đã đưa những công việc nhà tưởng chừng không liên quan đến Pháp sư vào chương trình giảng dạy dưới danh nghĩa “Tu nghiệp cô dâu”, cũng đã mong đợi những học viên như thế này sẽ xuất hiện.
Alex một lần nữa vui mừng vì việc mình đã đến tương lai là một quyết định đúng đắn.
「Alex.」
「Hử? Sao vậy?」
「Tôi muốn xử lý phần tiết canh ngay tại đây. Nội tạng cũng phải lấy ra nhanh và làm nguội thịt.」
Aura ngay lập tức dùng phép thuật nâng cái đầu của con lợn lòi lên, hướng xuống đất, nhưng với cách làm thông thường thì vẫn mất khá nhiều thời gian để lấy hết tiết.
「Nhưng chỉ còn khoảng ba phút nữa là hết giờ rồi đó?」
「Cậu có cách nào không?」
Có lẽ sau khi chứng kiến ma pháp của Alex lúc nãy, cô đã xem cậu là một đối tác đáng tin cậy.
Alex đặt tay lên cằm, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
「Tất cả những việc liên quan đến cắt xẻ, cứ giao cho cô là được chứ?」
「Ừ, tất nhiên.」
「Vậy thì, vẫn có thể kịp.」
「Nhờ cậu.」
Alex dùng ứng dụng của Thủy Ma Pháp, điều khiển lượng máu còn lại trong cơ thể con lợn, ép chúng chảy ra ngoài.
Một biển máu hình thành xung quanh.
「Thế này được chưa?」
「Quả không hổ danh.」
Aura lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hài lòng, rồi nhanh chóng rạch bụng con mồi, khéo léo dùng Phong Ma Pháp để lấy nội tạng ra.
「Ngoại trừ tim và gan, phần còn lại sẽ chôn đi.」
「Để cho những sinh vật khác ăn à.」
「Đúng vậy.」
Alex dùng Thổ Ma Pháp đào một cái hố để chôn những thứ bỏ đi bao gồm cả phần máu lúc nãy, rồi lấp lại.
「Phải nhanh chóng quay về làm nguội thịt. Lột da để sau.」
「Dùng Băng thuộc tính để làm lạnh cũng được mà?」
「Cậu dùng được bao nhiêu thuộc tính?」
「Với ta không có gì là không thể. Nếu có thì ta cũng sẽ nỗ lực để biến nó thành có thể.」
「Vậy à. Thế thì nhờ cậu.」
「Đã rõ.」
Thế là hai người, mang theo con lợn khổng lồ mất đầu, bay vút lên không trung, vội vã quay trở lại điểm xuất phát.
「À này, Alex-sama?」
Mevis trông có vẻ bối rối.
「Sao vậy Mevis, chúng tôi đã quay về trong thời gian giới hạn mà?」
「Chuyện đó thì không sao ạ, nhưng mà…」
「Vậy thì có vấn đề gì? Chẳng phải chúng tôi đã săn được một con ma thú cỡ vừa rồi sao.」
「Không, nhìn thế nào đi nữa thì đây rõ ràng là cỡ lớn mà.」
Nhìn xung quanh, đa số các học viên đều săn được những con mồi cỡ bằng một con bò trưởng thành.
Cũng có những nhóm hạ được con mồi to bằng một con ngựa lớn, nhưng không thấy ai mang về con mồi to như của Alex và Aura.
「Hừm, nhưng vì không có chỉ định kích thước cụ thể mà.」
「Ừ, đành phải phán đoán bằng cảm tính thôi.」
Aura cũng đồng tình.
Mevis ôm trán, than thở,「Aura-san, em lại thế nữa rồi…」.
Ra là trước đây cũng đã có chuyện tương tự.
「X-Xin lỗi, học sinh của tôi…」
Stussy cúi đầu lia lịa, vẻ mặt đầy áy náy.
Trong tiết học này, để tránh việc học viên liều lĩnh lao vào nguy hiểm một cách không cần thiết, họ đã cho các em khóa dưới ghép cặp với các chị khóa trên. Thế mà, một học viên khóa trên lại ưu tiên cơn thèm ăn của mình để nhắm vào một con ma thú cỡ lớn ngoài quy định.
Stussy có lẽ cảm thấy đó là sự thiếu sót trong việc giám sát của một giáo quan phụ trách.
「Đừng bận tâm, Stussy. Aura là một tiền bối rất đáng tin cậy đấy.」
「Alex cũng rất đáng tin cậy. Sau này tôi muốn tiếp tục lập nhóm với cậu.」
Với tư cách là một đối tác săn mồi, có vẻ như Aura đánh giá rất cao Alex.
「Ha ha ha. Về phần ta, được chiêm ngưỡng ma pháp của cô ở cự ly gần cũng là một điều đáng mừng.」
Nhìn hai người tâm đầu ý hợp, không hiểu sao Mevis và Vell lại phồng má lên.
「…Haizz, lần này tôi sẽ bỏ qua, nhưng lần sau tôi sẽ chú thích thêm về định nghĩa cá thể cỡ vừa trước khi bắt đầu. Nếu sau đó mà vẫn còn mang cá thể cỡ lớn về thì sẽ bị loại. Rõ chưa?」
「Một phán quyết công bằng.」
「Nếu nói chuyện xong rồi, tôi muốn chuyển sang nấu ăn.」
「…Styu, với tư cách là giáo quan phụ trách, cậu cố gắng hơn chút nữa đi.」
「Hí…」
Bị cô bạn đồng liêu lườm, Stussy dùng cả hai tay che mặt để tránh ánh mắt của Mevis.
Sau đó, những con mồi mà các học viên săn được đều được chuyển đến khu vực xẻ thịt, lấy nội tạng, rồi nhờ sự giúp đỡ của những người sử dụng Thủy Ma Pháp để làm lạnh thịt trước khi chuyển sang công đoạn lột da.
Nhưng phần của Alex và Aura đã xong đến công đoạn làm lạnh, nên chỉ cần lột da là được.
Ở đây, Chiến Cơ Ma Pháp của Aura lại một lần nữa tỏa sáng, thành công tách riêng lớp da một cách hoàn hảo. Cô nói rằng đó là ma pháp được phát minh ra từ mong muốn… không để lại dù chỉ một chút lớp mỡ dưới da cực kỳ thơm ngon dính lại trên tấm da.
Sau khi nướng phần thịt do cô xẻ thịt trên ngọn lửa do Alex chuẩn bị, Alex đã được nếm trải một cảm giác xúc động đến rụng rời quai hàm.
「Ta từng nghĩ rằng pháp thuật chỉ để giành lấy chiến thắng… nhưng tiếp nối việc giặt giũ, nó còn hữu dụng cả trong nấu ăn nữa à.」
「Vì『Vị Anh hùng Cuối cùng』đã tạo ra hòa bình, nên mọi người mới có dư dả thời gian để dùng pháp thuật vào những việc khác ngoài chiến đấu.」
「Vậy, à…」
Alex tuy luôn sống theo ý thích của mình, nhưng khi nghĩ rằng điều đó lại gián tiếp dẫn đến những ma pháp mới, cậu cảm thấy những việc mình làm cũng có giá trị khác ngoài chiến thắng.
「Vì vậy, Alex.」
「Hửm?」
「Nếu Alex là hàng thật, thì mình kết hôn cũng được.」
「Ồ? Dù chúng ta mới gặp nhau hôm nay sao?」
「Nếu là với Alex, có vẻ như ngày nào cũng sẽ được ăn ngon. Một món hời siêu cấp.」
「Ha ha ha, ra là vậy.」
「Câu trả lời là?」
「Bắt đầu từ tình bạn trước đã chứ ạ, Alex-sama……!!!」
Người chạy xộc vào nhà bếp và hét lên chính là Mevis.
Trước thái độ đằng đằng sát khí của cô, ngay cả Alex cũng bị áp đảo.
「Ư-Ừm. Ta cũng định nói thế, nhưng ta vẫn chưa hiểu được thứ gọi là tình yêu. Nên là, phiền cô bắt đầu từ tình bạn trước.」
「Ừ, hiểu rồi.」
Nghe lời của Alex, Mevis thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng câu nói tiếp theo của Aura lại khiến vẻ mặt cô trở nên nghiêm nghị.
「Dù đối thủ là『Thời Ngục Cơ』, tôi cũng sẽ không thua đâu.」
「…………! 『Lục Lam Cơ』là tình địch, tôi cũng sẽ ghi nhớ cô đấy.」
Giữa hai người, tia lửa điện như đang tóe ra…
Alex không biết nói gì, chỉ đành im lặng bỏ miếng thịt vào miệng.
Ngon tuyệt.


1 Bình luận