Tập 01
Chương 09 . Tất nhiên rồi, cô đang nói về một thế giới khác cơ mà.
1 Bình luận - Độ dài: 1,694 từ - Cập nhật:
Nhờ vào cái chuông đó, Miliya chỉ còn cách ngủ trên cái giường này một đêm.
Hả? Bạn đang hỏi tại sao cô lại đồng ý đeo chúng ư?
Bởi vì cô ấy biết thừa nếu cô không tự đeo, Lair sẽ bắt cô đeo nó bằng vũ lực.
Còn với lựa chọn không đeo, nó đơn giản là không tồn tại.
Ngày hôm sau.
Vào sáng sớm, Miliya bị gọi dậy bởi Lair.
Cô dụi đôi mắt vẫn còn hơi mơ màng và lẩm bẩm, "Hmm? Đã đến giờ ăn rồi à?"
"Ăn gì? Chẳng phải cô hôm qua được bổ nhiệm vào bộ phận y khoa sao? Vậy thì dĩ nhiên hôm nay cô phải đi làm rồi."
Vẫn còn nửa tỉnh, cô ngồi dậy, và sau khi vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, cô phát hiện ra một vấn đề.
"Này, quần áo ngày hôm qua của tôi đâu rồi?"
"Chúng được mang đi giặt rồi."
"Hả? Vậy tôi phải mặc gì giờ cơ chứ?"? Đứng nói là tôi vẫn phải mặc cái thứ này đấy?" Miliya chỉ vào bộ đồ ngủ màu hồng cô vẫn đang mặc.
"Để Beth dẫn cô đến phòng để quần áo. Ở đấy cô thích mặc gì tùy cô lựa chọn."
Tòa lâu đài này có hẳn một phòng trưng bày quần áo y như một cửa hàng thời trang, với đủ loại quần áo bên trong.
Theo lời Beth giải thích, lâu đài này từng là nơi ở của một quý tộc. Khi Lair một mình đánh bại thất ám kỵ sỹ của ma giới, nhà vua đã ban tặng cho anh ta cái lâu đài này.
Ahh, ai mà ngờ được rằng chàng trai trẻ người từng dũng cảm một mình đối mặt với cả ma giới chỉ với một thanh kiếm, không màng sự sống của mình, giờ đây lại trở thành một tên quan chức cấp cao thích chèn ép người ta(cô).
Có lẽ đó là bản chất của thế giới này.
Tất nhiên rồi, cô đang nói về một thế giới khác cơ mà.
Nghe nói rằng từng có trận chiến khiến Lair suýt thiệt mạng. Kể từ đó, anh ta trở nên thận trọng hơn và rèn luyện sức mạnh đến cực hạn rôi mới dám khiêu chiến với cô, Ác long.
Ừm... sau tất cả chuyện này, nạn nhân lớn nhất hóa ra lại chính là cô.
Cô đang tự hỏi rằng tại sao năm xưa tên Ác long không tự mình xuất hiện và giết chết tên anh hùng đó luôn đi.
Dĩ nhiên, bây giờ nói ra thì cũng chả có tác dụng gì, bây giờ cô chỉ có thể ngoan ngoãn thay một chiếc váy mà thôi.
Cô muốn mặc quần, nhưng ở đây lại chẳng có, nên cô đành phải chọn một chiếc váy đen đơn giản và mắc một chiếc áo khoác trắng bên ngoài.
Sau khi thay đồ xong, cô nhìn xuống chiếc vòng chuông ở mắt cá chân.
Chiếc vòng được làm từ bạc nguyên chất, với sợi dây chuyền quấn quanh cái mắt cá chân mảnh mai ấy, khiến làn da của cô trông càng thêm trắng hơn.
Cô cố gắng tháo cái vòng đó ra, nhưng loay hoay sau một hồi, cô nhận ra nó giống như cái vòng kim cô của tôn ngộ không vậy-không thể tháo ra.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là thủ đoạn của Lair.
Cô từ bỏ việc tháo nó ra và quyết định đi một đôi bốt trắng để dấu nó đi.
Thay đồ xong, cô bước ra ngoài.
"Đi thôi."
Lair đang đứng đợi sẵn ở trước của. Nhìn thấy cô ấy ra ngoài, anh nhướng mày. "Xong rồi đấy à?"
"Yeah, tôi đã mặc xong những thứ tôi cần mặc rồi."
"Tại sao cô không soi gương lại và xem cái kiểu tóc của mình đi?"
Kiểu tóc?
Miliya quay lại phòng thay đồ và mới để ý rằng mái tóc dài của cô đã hoàn toàn bị xù lên sau một đêm ngủ.
Nếu kiểu tóc hôm qua của cô là kiểu gợn sóng, thì hôm nay cô trông giống y hệt vua sư tử.
"Nhìn cũng đâu có tệ lắm đâu."
Miliya hoàn toàn không có nhận thức gì về hình ảnh nữ tính cả, và thậm chí cô còn trông thấy nó khá ngầu.
Cô rũ tóc và định rời đi.
Nhưng vừa đi được vài bước, Lair đột nhiên quàng eo và giữ chặt cô ấy vào vòng tay anh.
"Cái quái gì vậy, anh đang ôm một con chó à?"
"Kiểu kiểu vậy, đều là thú cưng cả mà." Lair trả lời, đưa Miliya trở lại bàn trang điểm.
"Đừng di chuyển, để tôi chải tóc cho cô."
"Uhh... không cần đâu."
Dĩ nhiên, Lair mặc kệ những lời nói của cô và bắt đầu chải chuốt.
Cô tưởng rằng anh ta sẽ bày trò gì đấy với cái lược và hành hạ cô, nhưng ngạc nhiên thay, Lair động chạm rất nhẹ nhàng, và thậm chí còn có chút dễ chịu.
Bất ngờ thật, không ngờ tên này vẫn còn chút nhân tính.
Sau khi làm xong, Lair vỗ đầu cô và mỉm cười, "Tuyệt, không rơi rụng một sợi tóc nào."
Pfft!
Vậy hóa ra anh ta coi cô như một con chó!
·····
Sau bữa sáng, Miliya đến phòng khám ý tế của kinh đô.
Sau khi đánh bại Quỷ vương, công việc anh hùng của Lair cũng kết thúc, đến giai đoạn tận hưởng những thành quả mình đã làm trong khi vẫn được nhận lương. Tuy nhiên, anh ta cũng thành thạo phép thuật liên quan đến mảng y học, nên anh ấy nhận công việc bác sĩ làm công việc bán thời gian.
Mặc dù Lair đã trình bày với nhà vua hôm qua về sự tồn tại của nhóm máu, nhưng phát hiện này vẫn phải cần thời gian thực nghiệm trước khi được chấp thuận.
Và đối tượng được thực nghiệm đương nhiên là con người.
Dĩ nhiên, họ không bắt những người vô tội làm đối tượng thí nghiệm, mà sử dụng bệnh nhân.
Ở Kinh đô, mỗi ngày đều có bệnh nhân cận kề cái chết do mất quá nhiều máu. Thông thường, bác sĩ sẽ triệu tập một nhóm người tình nguyện để hiến máu, và dùng chỗ máu đấy để thực hiện truyền máu.
Người dân đế quốc Ora rất chất phát, tốt bụng, và nhiệt tình. Nên khi bệnh viện cần thu thập máu, sẽ có một nhóm người tình nguyện đến để hiến.
Mặc dù nguồn cung máu thì không thiếu, nhưng tỉ lệ thành công lại chỉ có vỏn vẹn hai mươi đến ba mươi phần trăm.
Vì thế nếu sau khi Miliya tham gia, tỉ lệ thành công mà tăng, điều đó sẽ chứng minh rằng phát hiện này là chính xác.
Miliya vừa mới đến vào buổi sáng khi bệnh viện tiếp nhận một phụ sản mất máu nghiêm trọng.
Thông thường, chỉ có những phụ sản mất nhiều máu mới phải dùng cần dùng đến truyền máu, bởi vì tình trạng lúc đó rất nguy kịch, và đó là phương án cuối cùng.
Người bác sĩ lấy một ít máu của người phụ sản và đưa cho Miliya.
"Cô Miliya, xin nhờ cô hãy xác định nhóm máu."
"Không thành vẫn đề!" Miliya nói, sau đó uống máu.
Người bác sĩ và y tá đứng hình.
Miliya tặc lưỡi vài lần rồi nói nhẹ nhàng, "Hmm... vị chuối!"
Bác sĩ và y tá: "?"
"Nhanh, tìm thêm người hiến máu đi. Tôi sẽ nếm thử từng người một."
Người bác sĩ cau mày, "Cô Miliya, chúng tôi đang cố gắng cứu người ở đây đấy!"
"Thì tôi đang cứu người đây."
"Cái này chẳng phải là cứu người. Mặc dù công nghệ của Đế quốc Ora đúng là còn tương đối lạc hậu, nhưng chúng tôi là các bác sĩ chuyên nghiệp biết rằng xét nghiệm thì phải cần dụng cụ, Cô chỉ uống máu, rồi nói nó có vị chuối, điều đó chẳng phải thật nhảm nhí à?"
"Nhưng tôi đang cố để cứu người thật mà!"
Vàn lúc đó, Lair lên tiếng " Cô ấy đang dúng một kỹ thuật tiên tiến nhất từ Đế quốc Wolman. 'Chuối' chỉ là mật danh cho một nhóm màu để cho dễ phân biệt. Cứu bệnh nhân là lựa chọn hàng đầu ở thời điểm hiện tại. Nếu phương pháp của cô ấy không có hiệu quả, các vị có thể trừng phạt cô ấy sau."
Sau khi người Anh hùng lên tiếng, các bác sĩ và y tá không còn gì để nói và lấy một số mẫu máu từ tình nguyện viên.
Miliya nếm thử từng cái một và chỉ vào một số mẫu máu, nhóm máu của những người này tương thích. Lấy máu từ họ đi.
Người bác sĩ gọi lần lượt các tình nguyện viên vào. Vào thời này, kim tiêm vẫn chưa có. Nên công cụ truyền máu duy nhất là sử dụng một ống nối có hai đầu là hai cái kim
Một đầu cắm vào động mạch của tình nguyện viên, đầu còn lại cắm vào ven của người phụ sản. Máu sẽ chảy qua ống và vào người phụ sản.
Thông thường, phản ứng đào thải sẽ xảy ra năm phút sau khi truyền máu.
Kỳ diệu thay, đã qua ba mươi phút truyền máu, người phụ sản vẫn không có dấu hiệu gì về phản ứng và sinh con thành công.
Các bác sĩ thở phào nhẹ nhõm và vỗ vai người mẹ, "Xin chúc mừng chị, đứa bé đã được sinh ra an toàn."
Tuy nhiên, vào lúc này, người mẹ đột nhiên kêu lên trong đau đớn.
“Ouch!”
"Có chuyện gì vậy?" Bác sĩ hỏi với giọng điệu lo lắng.
"Đau quá."
"Đau? Phải chăng là phản ứng đào thải máu? Biết ngay là cái lập luận này là không đáng tin mà!"
"Không phải, ông quên rút kim ra kìa."
"..."


1 Bình luận