Sáng ngày bầu cử cuối cùng cũng đến.
Nhưng thời tiết chẳng được trời xanh trong sáng như mong đợi mà u ám, mây phủ dày dặn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa.
Tôi đến trường sớm hơn mọi ngày, đang ngồi trong căn phòng học trống nơi đã trở thành chiến khu của chúng tôi cùng Nagi tận dụng những phút cuối chuẩn bị.
Cậu ấy hít thở sâu, liên tục nhìn đi nhìn lại cái lịch trình nhăn nheo đã được chuẩn bị từ trước.
“Ừm… đầu tiên Mutsu-senpai sẽ phát biểu lần cuối, rồi đến lượt cậu, sau đó lại đến Mutsu-senpai nữa, rồi mới đến bỏ phiếu…”
“Một mình senpai nói hai lần? Đúng kiểu phát lại phim buổi sáng luôn rồi. Cảm giác như xem drama ấy nhỉ,” tôi trêu chọc, thấy rõ sự căng thẳng quen thuộc của Nagi.
Quả nhiên, cậu ấy đang hoảng loạn. Dù chúng tôi đã cố gắng hết sức để giúp cô tự tin hơn trước đám đông, chứng sợ sân khấu vẫn chưa thể chữa hết.
Dù sao thì, dù có lo lắng thế nào đi nữa, ít nhất cậu cũng phải đọc được kịch bản đã chuẩn bị sẵn chứ.
“Tớ ổn mà… tớ sẽ ổn… tớ là cô gái từng chinh phục karaoke mà… tớ làm được mà…” Nagi lẩm bẩm, cúi mặt, như không nghe thấy tôi đang nói.
Chợt nghĩ, hay là tôi nên giúp cậu ấy thư giãn một chút. Những lúc thế này, năng lượng vui vẻ, nhiệt tình của Miyahara là liều thuốc hoàn hảo.
Tôi với tay lấy điện thoại định gọi cho cậu ấy thì cửa phòng học khẽ kêu mở.
Cả tôi và Nagi cùng quay lại, Miyahara đang đứng đó.
“Ồ, Miyahara đến đúng lúc rồi. Nagi đang hoảng quá”
Tôi định nói thì thấy vẻ mặt cậu ấy căng thẳng không bình thường nên đành dừng lại.
“Xin lỗi đã xông thẳng vào, nhưng… hai cậu phải giữ bình tĩnh và nghe đây,”
Miyahara nói với giọng nặng nề, bỏ qua mọi câu chào hỏi.
Nagi và tôi trao nhau ánh mắt, ngầm thúc giục cậu ấy nói tiếp.
Và những gì Miyahara nói là…
“Tất cả các CLB ở khu nhà cũ, trừ CLB may vá, đều đã quy hàng về phe Mutsu-senpai.”
Tin xấu tệ nhất có thể đối với chúng tôi.
Không lâu sau khi chia tay Miyahara, chúng tôi đến khu nhà cũ quen thuộc.
Đi qua những hành lang ấy, cảm giác kỳ lạ bao trùm, không gian trở nên trống rỗng, rợn ngợp như đang bước vào bụng một con quái vật khổng lồ.
Cũng dễ hiểu thôi. Nơi mà chúng tôi từng dốc sức xây dựng để lấy phiếu bầu giờ đã trở thành vùng đất của thù địch.
Nagi cảm thấy bất an, bám gần lấy tôi.
“Em xin phép,” tôi nói, gõ nhẹ cửa phòng CLB may vá rồi mở vào mà không đợi hồi đáp.
Ngay khi bước vào không gian duy nhất trong tòa nhà cũ vẫn còn mang lại cảm giác như ở nhà, tôi nghe Nagi thở một hơi nhẹ nhõm phía sau lưng.
Nhưng tôi, với một nỗi lo không thể gạt bỏ, vẫn không buông lỏng cảnh giác.
“Các em đến rồi. Xin lỗi đã gọi vào lúc các em bận,”
Hội trưởng CLB may vá chào đón, gương mặt nghiêm túc.
Chị ấy một mình trong căn phòng câu lạc bộ vắng vẻ.
“Chuyện gì vậy, Senpai? Tất cả các câu lạc bộ khác đã phản bội chúng ta?” tôi hỏi thẳng, giấu không được sự sốt ruột.
Senpai gật nhẹ, nét mặt lo lắng chẳng khác gì tôi.
“Chính xác là như vậy. Kế hoạch liên minh các câu lạc bộ trong khu nhà cũ của các em đã bị Mutsu phát hiện, cô ấy đã lợi dụng điều đó để chống lại và chiếm quyền kiểm soát.”
“Sao có thể? Như em nói rồi, gia nhập phe chúng ta là lợi nhất cho các CLB ở đây. Chẳng có lý do gì để họ phản bội.”
Đúng vậy. Nếu họ không đứng về phía chúng tôi, CLB may vá sẽ không có đủ thế lực để đàm phán với các CLB khác. Dù Mutsu-senpai có làm vậy, quy mô kinh tế trong khu nhà cũ sẽ nhỏ hơn nhiều, lợi ích cũng ít đi rất nhiều.
Trừ khi… CLB may vá đã phản bội chúng ta.
Nhờ những người hướng dẫn do Nagi gửi đến, CLB may vá đã tiến bộ nhanh hơn dự kiến, khiến họ không còn cần ủng hộ chúng ta nữa và dẫn đến việc họ quay sang phe đối thủ.
“Để chị nói rõ nhé, bọn chị không phản bội các em đâu,”
Hội trưởng CLB may vá nói như đọc được suy nghĩ tôi ngay từ lúc chúng tôi bước vào, khẳng định sự trong sạch của mình.
Có lẽ chị ấy gọi chúng tôi đến đây để tự mình giải thích điều đó.
“Nói thẳng ra thì, CLB mỹ thuật mới là bên phản bội. Hay nói đúng hơn… chị vừa mới biết tin này, nhưng có vẻ CLB mỹ thuật là do Mutsu thành lập.”
Nagi co rúm người trước tin đó.
“Ch-Chờ đã, Mutsu-senpai không phải ở CLB bắn cung sao…?”
“Đúng vậy, đó là điểm mù. CLB bắn cung rất lớn, và nó khá xa các CLB nhỏ ở khu nhà cũ. Nhưng thật ra, CLB mỹ thuật mới là gián điệp của cô ấy. Mọi động thái của các em từ đầu đều bị lộ.”
Khi nghe đến từ “gián điệp ”, mắt Nagi mở to kinh ngạc.
“Khoan đã! CLB mỹ thuật tồn tại từ trước khi chúng ta hợp tác với CLB may vá mà! Chị ấy thật sự lập hẳn một CLB chỉ để chơi chiến thuật bầu cử sao?!”
“Không phải vậy,” tôi ngắt lời Nagi.
Những mảnh thông tin tôi thu thập được bắt đầu khớp lại như một bức tranh ghép, hé lộ câu trả lời hiển nhiên.
“…Là vì phòng chống bắt nạt, phải không?”
“Chính xác,”
Hội trưởng gật đầu nghiêm trọng.
Nagi cau mày, chưa hiểu.
“Ý chị là sao?”
Tôi giải thích chậm lại.
“Năm ngoái, trường này xảy ra vụ bắt nạt nghiêm trọng. Nạn nhân cuối cùng đã chuyển trường. Mutsu-senpai rất coi trọng chuyện đó. Một người có năng lực như chị ấy chắc chắn đã lập ra các biện pháp phòng ngừa. Đặc biệt là ở khu nhà cũ, nơi giáo viên ít và giám sát kém. Việc mở nhiều CLB như một hệ thống theo dõi là hợp lý.”
Việc cho các CLB yếu hơn vào khu nhà cũ xuất phát từ ban hội học sinh năm trước. Việc họ đặt ra các “tai mắt” như CLB mỹ thuật để kiểm soát cũng là chuyện dễ hiểu.
“…Chị ấy chơi hay thật. Mutsu-senpai đúng là đáng nể,”
Tôi không kìm được sự ngưỡng mộ thật lòng.
Chị ấy đã biết chúng tôi có phiếu bầu trong khu nhà cũ ngay từ đầu.
Việc chị ấy tham gia các buổi học nhóm không phải để đánh cắp phiếu của học sinh năm nhất, mà là để khiến chúng tôi nghĩ rằng mình đã đánh lừa được chị ấy, trong khi âm thầm dàn xếp việc chuyển phe của các CLB trong khu nhà cũ.
Bị đối thủ chơi khăm tơi bời như thế, tôi thấy mình ngưỡng mộ nhiều hơn là bực bội.
“CLB mỹ thuật đã tuyên bố sẽ không tham gia kế hoạch của Nagi-san. Dù CLB may vá có lên được đến mức gia nhập liên minh, nếu CLB mỹ thuật không tham gia thì cũng chẳng ăn thua. Nếu lợi ích ngang nhau thì chuyện họ chuyển sang phe Mutsu vốn mạnh hơn từ trước là điều tất nhiên,”
Hội trưởng thở dài mệt mỏi.
CLB may vá là bên đầu tiên gia nhập phe chúng tôi. Nếu Mutsu-senpai thắng, họ sẽ dễ bị loại ra ngoài.
“Xin lỗi nhé. Bọn chị ở khu nhà cũ nên đáng lẽ phải phát hiện sớm hơn. Chị cũng không nhận ra cho đến khi một người bạn từ CLN khác khuyên chị hôm nay chuyển phe,”
Chị ấy nhìn tôi với vẻ hối lỗi.
Tôi lắc đầu. “Chuyện đó dễ hiểu mà. Với cuộc thi sắp tới, các chị đâu có thời gian để để ý.”
Rõ ràng Mutsu-senpai đã nhìn thấy khe hở này và thực hiện một nước cờ táo bạo ngay trong lãnh địa của chúng tôi.
“Tôi đã nhờ các thành viên câu lạc bộ vận động bạn bè suy nghĩ lại, nhưng…”
Giọng hội trưởng CLB như ngầm nói đây là việc khó thành công.
“Hiểu rồi. Cảm ơn vì thông tin. Đừng lo, chúng em không định kéo các chị xuống đáy xã hội đâu. Việc còn lại cứ để bọn em lo.”
Nghe vậy, nét mặt senpai dịu bớt, rồi gật đầu.
“…Được rồi. Chị cũng sẽ làm những gì có thể. Phần còn lại là của Kurusu-kun.”
“Chúng em sẽ bắt đầu tìm cách phản công. Xin phép,” Tôi cúi chào.
“E-Em xin phép,” Nagi vội vàng theo sau tôi rời đi.
Cậu ấy nhìn tôi, rõ ràng muốn hỏi bước tiếp theo là gì nhưng giữ im lặng. Điều đó dễ hiểu ngoài câu lạc bộ may vá, chúng tôi đang quay lại lãnh thổ của địch. Ai mà biết được ai đang nghe lén chứ.
…Thế mà lại gặp chị ấy ở đây, thật không ngờ.
“Chào buổi sáng hai người. Cuối cùng cũng đến ngày bầu cử rồi,” Mutsu-senpai tươi cười rạng rỡ chào đón.
“Chào… đúng lúc thật. Có phải là đã định sẵn rồi không?”
Tôi hỏi, cố gắng giữ mặt lạnh lùng nhưng cuối cùng lại trêu chọc.
“Ha ha, xin lỗi, chị không có ý đó,”
Chị ấy cười ngượng.
Phản ứng đó làm tôi bớt căng thẳng. Chị ấy chẳng làm gì sai. Chúng tôi đều đang chơi trò chơi này, chị ấy chỉ đi trước một bước.
“Thôi được rồi. Vậy có chuyện gì? Thời gian quý báu lắm,” tôi nói, dù thật ra chỉ mình tôi mới thực sự vội. Chiến thắng của chị ấy gần như chắc chắn rồi.
“Ừ. Chị muốn nói chuyện với Nagi-chan về bầu cử,” Chị ấy nói khiến Nagi giật mình.
“C-Có chuyện gì vậy?” Nagi hỏi, còn rụt rè hơn mọi khi, có lẽ bị đối thủ chơi chiêu làm cho lo lắng.
“Chị sẽ nói thẳng. Chị muốn em rút tên khỏi cuộc bầu cử.”
“Cái gì?!” Nagi thốt lên, sững sờ...
“Em không thể để chuyện đó qua đi dễ dàng được,” tôi lên tiếng thay cậu ấy.
“Tất nhiên, chị không đòi hỏi gì miễn phí đâu. Chị biết các em có mục tiêu muốn thực hiện khi làm hội trưởng hội học sinh. Chị hứa sẽ hỗ trợ hết sức có thể,” Mutsu-senpai nói.
“Lạ thật. Chị đang thắng rồi mà. Sao lại đề nghị vậy?”
Chị ấy nhún vai, vẻ có chút bối rối.
“Thắng chưa đủ đâu. Đó mới chỉ là khởi đầu. Theo quy định nhà trường, phó hội trưởng do giáo viên chọn, nhưng thường sẽ là ứng viên mạnh trong năm đó. Nếu mọi chuyện cứ thế này, nhiệm kỳ tới hội đồng sẽ xoay quanh mình và Nagi-chan. Nhưng thắng kiểu này thì sẽ có đầy mâu thuẫn, đúng không?”
Chị ấy rõ ràng nhận thức được chiêu trò của mình bị coi là xấu. Với tôi, đó là chiến thắng hợp lý về mặt chiến lược, nhưng chắc chắn sẽ làm mất lòng nhiều người, đặc biệt là người ủng hộ Nagi.
“…Hiểu rồi. Vậy chị đang cố gắng làm hòa với phe của Nagi,” tôi nói.
Công khai hòa giải với Nagi sẽ giúp chị ấy xoa dịu những người ủng hộ.
“Chính xác. Để chứng minh, nếu các em rút lui ngay bây giờ, chị sẽ đề cử Kurusu-kun làm người giới thiệu của mình. Người giới thiệu cho hội trưởng được quyền tham gia hội đồng học sinh.”
Càng nhiều người của Nagi trong hội đồng, ảnh hưởng của cậu ấy càng lớn, khiến chính sách dễ dàng được thông qua hơn. Đó là đề nghị rất hào phóng cho một kẻ được cho là thua cuộc một nước cờ hòa giải hoàn hảo.
“…Quá đãi ngộ đó. Còn người giới thiệu hiện tại của chị thì sao?” tôi hỏi. Chị ấy chắc chắn có người, mà kế hoạch này sẽ đẩy họ ra ngoài.
“À, may mà người đó cũng chẳng mấy hứng thú với hội đồng. Dù có gây chút bất mãn, đây là điều cần thiết. Chúng ta cũng đang bị dồn vào chân tường. em là đối thủ đáng gờm, Kurusu-kun.”
“Rất vinh dự được nghe chị nói vậy, dù cuối cùng tôi vẫn bị chơi xỏ,” tôi đáp, giọng đắng cay nhưng chân thành.
“Chị chỉ phát hiện kế hoạch của em do may mắn. Khi biết được, chị tưởng mình tiêu rồi. Phải tập trung chống lại em thôi, nên không có thời gian lo việc năm nhất,”
Chị ấy nói, rồi nhìn thẳng vào Nagi.
“Vậy, sao chúng ta không tính sổ đi? Điều đó có lợi cho cả hai mà.”
Đó là lời đề nghị hợp lý theo cách nhìn của chị ấy.
Nhưng chúng tôi có lý do để từ chối.
“Xin lỗi, câu trả lời của em vẫn như trước,” tôi nói chắc nịch.
“…Còn em thì sao, Nagi-chan?” chị ấy hỏi.
Nagi chần chừ, im lặng. Với chị ấy, miễn là mối liên kết với cựu học sinh được bảo đảm, việc làm hội trưởng không quan trọng.
“…Xin lỗi, em sẽ từ chối,”
Nhờ Mutsu-senpai làm cầu nối đồng nghĩa với việc phải tiết lộ thân phận thật, mà họ chưa đủ tin tưởng để làm chuyện đó.
“Được thôi. Các em đã đi được đến đây rồi. Xin lỗi vì làm mất thời gian,”
Mutsu-senpai nói, như thể đã đoán trước câu trả lời, thở dài và buông xuôi.
…Cử chỉ của chị ấy khiến tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
“Nếu đổi ý, hãy nói với chị nhé. Cửa luôn mở với các em,” nói rồi quay đi, biến mất trường trước khi tôi kịp bắt chuyện để xác định cảm giác đó.
“Kurusu-kun, bây giờ chúng ta làm gì đây?”
Nagi hỏi khi chúng tôi đi qua một hàng cây, rời khỏi khu nhà cũ.
Thời tiết xấu đi, những giọt mưa bắt đầu rơi.
Tôi thở dài, ngước nhìn trời.
“…Tớ cũng không biết nữa.”
Lần đầu tiên.
Lần đầu tiên tôi hoàn toàn lúng túng trong vai trò chiến lược gia.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ Mutsu-senpai thật xuất sắc.
Chị ấy đã vượt mặt tôi về chiến thuật hơn thế nữa, phẩm chất làm lãnh đạo của chị ấy đánh bại tôi hoàn toàn.
Niềm tin của chị ấy vào việc cải thiện đời sống học đường qua hội đồng, sự nỗ lực không ngừng và mạng lưới thông tin cô xây dựng đã khiến tôi nể phục.
Senpai gọi đó là may mắn, nhưng tôi không đồng ý.
Chị ấy đã chuẩn bị chiến đấu, sẵn sàng bảo vệ học sinh lần này.
Quyết tâm và sự sẵn sàng đối đầu với bất kỳ đối thủ nào.
Tôi thật lòng ngưỡng mộ chị ấy. Chị ấy xứng đáng được tôn trọng.
Chính vì vậy, trong khoảnh khắc, tôi chùng bước, tự hỏi liệu mình có thể sánh bằng chị ấy không.
“Kurusu-kun…”
giọng Nagi kéo tôi trở lại.
Tôi không thể để cậu ấy thấy tôi như vậy.
“…Không sao. Tớ sẽ nghĩ ra cách.”
Tôi gượng cười để trấn an, nhưng Nagi mím môi, cảm nhận được sự căng thẳng trong tôi.
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Tôi phải đặt ra một hướng đi ít nhất.
“May mà, như senpai nói, chúng ta còn ưu thế với phiếu của học sinh năm nhất. Thay vì cố gắng lấy lại khu nhà cũ, chúng ta nên tập trung vào số phiếu chưa quyết định của năm nhất…”
Khi tôi nói, cảm giác bất an ngày càng lớn hơn.
Cảm giác gì thế này? Như thể tôi đang thiếu sót điều gì, hay mắc sai lầm.
Nhưng ghép nối những gợi ý từ lời của Mutsu-senpai, đây có vẻ là hướng đi tốt nhất.
“…………”
…Chờ đã.
Tại sao Mutsu-senpai lại đưa cho tôi những gợi ý ngay từ đầu?
Ngay khi suy nghĩ đó lóe lên, cảm giác bất an bắt đầu rõ nét hơn.
Với chiến thắng gần như đã chắc chắn trong tay, liệu một người tỉ mỉ đến mức lập hẳn một câu lạc bộ gián điệp để ngăn ngừa bắt nạt có thể sơ suất đến vậy sao?
Không đời nào. Trừ khi…
“Này, Kurusu-kun. Cậu không cần phải gắng sức nữa đâu,”
Nagi nói, khuôn mặt cô lạnh lùng, làm tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
“Khoan đã. Tớ sắp nghĩ ra kế hoạch hay mà,”
Tôi vội vàng đáp lại, bối rối vì vừa chệch hướng suy nghĩ.
Cậu ấy nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không. Thật lòng tớ gần đây cũng nghĩ, quay lại làm Mea có lẽ cũng được thôi.”
“...Cái gì?”
Lời nói ấy bất ngờ đến mức tôi đứng hình.
Nagi không hề nao núng, nở nụ cười hơi nghịch ngợm.
“Ý tớ là, cuộc bầu cử này cũng giúp tớ bớt nhút nhát rồi mà, đúng không? Còn việc hát karaoke chứng tỏ giọng vẫn ổn. Có thể tớ cũng tạm chấp nhận và chịu đựng đến khi hết hợp đồng.”
Lời nói đó làm cơn giận sôi sục trong tôi bùng lên.
“Này, cậu nghiêm túc đấy à?!”
Tôi không thể kìm nén, hét lớn.
Đó là cơn giận của người đồng đội.
Mea luôn tỏa sáng.
Không phải vì diễn xuất, mà vì cậu ấy thực sự yêu thích con người thật của mình.
Chấp nhận? Chịu đựng?
Đó không phải là Mea…!
“Dừng lại! Đừng cố quay lại với cái vỏ bọc nửa vời đó! Đó không phải Mea!”
Tôi hét lên, không thể giữ nổi cảm xúc.
Nhưng Nagi không hề chùn bước. cậu ấy bỏ đi nụ cười giả tạo, nước mắt trào ra trong mắt khi nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ.
“Vậy tớ phải làm gì đây?! Không ai muốn tớ là Nagi cả! Ngay cả cậu cũng muốn tớ quay lại thành Mea, đúng không?!”
Lời nói của cậu ấy đánh thẳng vào tôi, còn mãnh liệt hơn cả cơn giận của tôi lúc nãy, như đang trút hết những cảm xúc dồn nén bấy lâu.
“Cái gì…”
Cảm xúc thật ấy làm tôi choáng váng, cơn giận trong tôi tan biến hết.
Nhận ra điều đó, câui ấy lau nước mắt rồi cúi đầu xuống.
“…Ngày buổi học nhóm đầu tiên, tớ nghe thấy cậu nói chuyện với Senpai khi tớ đang trả chìa khóa.”
Ký ức ấy ùa về trong tôi.
『Cậu đã từng nói, đúng không? Rằng ngoài việc giúp Nagi-chan thắng, cậu còn có mục đích riêng.』
“…Ừ, tớ có nói vậy thật.”
Máu tôi như đông lại.
“Cậu nghe thấy rồi sao…”
Nagi mỉm cười cay đắng.
“Cậu chẳng quan tâm tớ thắng hay thua đâu, đúng không? Cậu có mục đích khác… Có phải là để tớ trở lại thành Mea không?”
“Nagi… cậu—”
Câụ ấy đã mang trong lòng nỗi sợ đó suốt bấy lâu sao?
Trong cơn mưa ngày càng nặng hạt, tôi rên rỉ, còn Nagi nhìn đi chỗ khác một cách ngượng ngùng.
“…Dù sao thì, chuyện cũng vậy đó. Cảm ơn cậu vì tất cả.”
Cậu ấy chạy đi, tôi đứng im nhìn theo.
…Phải đuổi theo cậu ấy. Phải giải thích rõ hiểu lầm.
Tôi chưa bao giờ muốn ép cậu ấy trở lại làm Mea.
Nhưng lý trí kìm lại cơn bốc đồng trong tôi.
Đây là thời khắc quan trọng trước bầu cử, cơ hội cuối cùng để chúng ta lật ngược tình thế.
Nhiệm vụ của tôi không phải là bào chữa, mà là tìm chiến lược chiến thắng.
“Xin lỗi, Nagi. Dù cậu nói gì, tớ cũng sẽ giúp cậu thắng,”
Tôi nói, bước tiếp trong cơn mưa rả rích.
『Góc nhìn của Nagi』
Sau khi rời khỏi Kurusu-kun, tôi đến hội trường một mình để chuẩn bị cho bài phát biểu cuối cùng.
Không gian rộng lớn chỉ có vài học sinh đang chuẩn bị nơi tổ chức.
“Tớ đã sai rồi…”
Tôi thầm thì, ngồi trên ghế gấp ở cánh gà, giấu mặt sau chiếc khăn lấy lý do lau tóc ướt.
Có lẽ mọi người nghĩ tôi đến sớm để lấy lại bình tĩnh, nên chẳng ai đến gần.
Khi tôi cố gắng làm nguội đi cảm xúc một mình, hình ảnh khuôn mặt Kurusu-kun thất thần hiện lên, đâm thẳng vào tim tôi như dao.
Tất cả chỉ là cơn giận cá nhân.
Cậu giúp tớ bầu cử vì tớ đã nhờ vả.
Dù cậu có mục đích khác, điều đó không thay đổi việc câuh đã đứng ra vì tớ.
Cậu chỉ đơn giản là một người bạn.
“Nhưng…”
Người bạn đó là dành cho Mea, không phải cho Nagi.
Với cậu, Mea là đặc biệt nên dù cậu có toan tính để ép trở trở lại phiên bản rỗng tuếch của cô ấy, cậu sẽ không chấp nhận một bản giả tạo.
Tớ nhận ra điều đó khi cậu tức giận với tớ hồi nãy.
Tôi bật cười tự giễu cho sự trẻ con của mình.
Dù thời gian có trôi qua thế nào, Mea vẫn luôn đặc biệt với cậu, còn tớ thì không bao giờ vượt qua được cô ấy.
Điều đó đau đớn, làm tớ tổn thương, khiến tớ bực bội.
Tớ đã đổ cơn ghen tị đó lên cậu.
“Tớ là kẻ tệ nhất…”
Tôi lẩm bẩm.
Tớ đáng bị bỏ rơi. Không tớ đã bị bỏ rơi rồi.
Cậu không còn lý do gì để gắn bó với tớ nữa.
Tớ đã đẩy người đã giúp mình vì tình bạn cũ ra xa.
Giờ đây, tớ phải tự mình chiến đấu trận cuối cùng này.
Thật lòng mà nói, tớ đang run rẩy.
Tớ muốn nói.
“Giúp tớ với.”
Nhưng tớ không còn quyền để nói điều đó nữa.
Cắn môi, tôi lặng lẽ chuẩn bị để chiến đấu một mình.
Không sao cả. Sự nhút nhát của tôi đã cải thiện rồi. Tôi đã luyện tập.
Tôi có thể làm được. Tôi có thể chiến đấu.
Khi tôi tự động viên bản thân, hội trường bắt đầu đông đúc.
Toàn bộ học sinh đã có mặt.
Đã gần đến lúc rồi. Tôi chậm rãi tháo khăn ra, nhìn quanh.
Ghế ngồi chật kín học sinh.
Đối diện sân khấu, bên cánh gà đối diện, là Mutsu-senpai và người mà tôi đoán là người đề cử của chị ấy.
Như dự đoán, Kurusu-kun không ở bên tôi.
“…Đương nhiên rồi,”
Tôi thì thầm.
Hy vọng cậu ấy thay đổi ý định chỉ bằng việc chờ đợi là ảo tưởng ngớ ngẩn.
Lắc đầu để xua tan ảo giác còn vương lại, tôi cố lấy lại tinh thần.
“Chúng ta sẽ bắt đầu bài phát biểu cuối cùng của cả hai ứng cử viên,” tiếng loa phát lên.
Tiếng xì xào trong đám đông dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự im lặng chói tai.
Trước tiên, xin nghe bài phát biểu của Mutsu Ibuki-san, học sinh năm hai.”
Không chút nao núng trước không khí căng thẳng, Mutsu-senpai bước tự tin lên giữa sân khấu, đứng trước micro.
Chị ấy mỉm cười, nhìn quanh khán giả.
“Mình là Mutsu Ibuki, ứng cử hội trưởng học sinh. Có lẽ các bạn năm hai, năm ba đã biết mình rồi, vì mình từng là thành viên hội đồng học sinh nhiệm kỳ trước,”
Giọng nói trong trẻo, đầy sức thuyết phục một kỹ năng diễn thuyết được rèn luyện qua nhiều lần luyện tập.
“Mình biết nói vậy hơi táo bạo, nhưng mình nghĩ nhiệm kỳ trước là một nhiệm kỳ xuất sắc. Họ đã dám đối mặt thẳng thắn với những khó khăn và giới hạn mà mình từng cảm nhận khi mới vào trường, và đã cải cách hệ thống. …Dù sao thì, cũng vì vậy mà họ được xem là hội đồng có phần “cứng đầu” nhất trong lịch sử.”
Mấy senpai khóa trên từng trải qua thời đó gật đầu hoặc cười nhẹ.
Thấy vậy, các học sinh khóa dưới cũng bị cuốn theo không khí, dần thể hiện vẻ mặt hài lòng.
“Nhưng hội đồng học sinh nhiệm kỳ trước không phải hoàn hảo. Có những điều họ chưa thể làm được, những mục tiêu vẫn chưa hoàn thành. Là một thành viên, mình có trách nhiệm tiếp nối ý chí của chủ tịch trước và hoàn tất những cải cách đó. Chính vì thế, mình tự tuyên bố mình là ứng cử viên phù hợp nhất cho vị trí hội trưởng học sinh.”
Người kế nhiệm chính danh của hội đồng trước.
Bằng cách khẳng định vị trí của mình, chị ấy đánh thức ký ức về những cuộc cách mạng và thành công trong lòng các senpai khóa trên, đồng thời tạo ra bầu không khí gần gũi với các học sinh khóa dưới.
“Đó là tất cả cho bài phát biểu tranh cử của mình.”
Cùng lúc chị ấy cúi chào rồi rời khỏi sân khấu, toàn thể học sinh đồng loạt vỗ tay vang dội.
“Tiếp theo, xin mời Nanaya Nagi-san, học sinh năm nhất.”
Nghe gọi tên mình, tôi bước lên ngay lập tức.
Đứng trước micro, tôi hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu.
“Mình là Nanaya, ứng cử hội trưởng học sinh. Có thể nhiều người sẽ ngạc nhiên khi một học sinh năm nhất như mình lại tham gia tranh cử. Nhưng mình có một tầm nhìn để làm cho cuộc sống học đường của mọi người tốt hơn.”
Bài phát biểu được Kurusu soạn sẵn.
Tôi đọc với giọng đều đều.
“…Hội đồng trước đã đạt được nhiều thành tựu, nhưng phản ứng trái chiều với những cải cách quá nhanh không thể bỏ qua. Ví dụ…”
Lên sân khấu, tôi không hồi hộp như đã tưởng.
Có lẽ vì tôi đã nửa muốn buông bỏ tương lai rồi.
Trong hoàn cảnh ngay cả Kurusu cũng gần như từ bỏ, tôi còn có thể làm gì?
“Vậy nên, để cuộc sống học đường của chúng ta tiến về phía trước…”
…Không, không phải thế.
Sự thật là tôi không tìm ra lý do để tiếp tục chiến đấu.
Tôi đã thua.
Không chỉ thua trong cuộc bầu cử mà còn thua trước Mea.
Với Kurusu, Mea là người đặc biệt, còn tôi chỉ là một người bạn bình thường.
Khi nghĩ vậy, tôi biết mình đã thất bại.
“Vậy nên… nên…”
Đối diện với tương lai thất bại, giọng tôi bỗng nghẹn lại.
Tôi đã được luyện để trình diễn hoàn hảo với micro, dù tinh thần thế nào đi nữa.
Nhưng không có Kurusu bên cạnh, mọi thứ tan tành.
“M-ình…”
Sự ngập ngừng đột ngột khiến khán giả xôn xao.
Tôi phải nói gì đó.
Đọc kịch bản, chinh phục họ, thắng cử rồi sao nữa?
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Có lẽ nên rút lui.
Suy nghĩ đó chợt lóe lên thì…
Cánh cửa hội trường bật mở.
“Xin lỗi, tớ đến muộn!”
Đó rồi, rõ ràng là Kurusu Reo.
“Ah…”
Tôi nhìn cậu ấy, mắt mở to.
Lúc đó, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập đến nỗi tôi suýt ngã quỵ.
…Tại sao cậu ấy lại đến? Sau khi tôi vừa mắng cậu dữ dội như vậy?
Sự bối rối, vui mừng, và xấu hổ đan xen trong lòng, nước mắt suýt trào ra.
Cậu ấy ướt sũng vì mưa, đi thẳng lên sân khấu trong bộ đồng phục đẫm nước.
“Mình là Kurusu Reo, người đề cử cho Nanaya Nagi. Mình xin được thay cậu ấy phát biểu phần cuối cùng.”
Cậu ấy nói với thành viên ban bầu cử đang điều hành.
“...Được…duyệt. Nhưng nhớ đúng giờ giấc nhé,” thành viên ban bầu cử chỉ nhắc nhở một câu rồi gật đầu.
Kurusu cúi đầu cảm ơn rồi bước lên sân khấu.
Lần đầu tiên, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Ừm, à...”
Tôi vấp váp không biết nói gì.
Cậu ấy có vẻ thấy tôi ngượng ngùng nên cười khẩy, vỗ vai tôi nhẹ nhàng không lời rồi đứng trước micro.
“Này mọi người! Mình là Kurusu Reo, người đề cử cho Nagi. Lần hai đây. Mình đến muộn một chút, nhưng vẫn kịp giờ may cho các cậu đấy! Tại sao? Vì giờ các cậu sẽ được nghe về những điểm siêu dễ thương của Nagi-chan, ứng cử viên hội trưởng học sinh hoàn hảo! Quá hời luôn đúng không?”
Tôi chết lặng trước cách nói chuyện thoải mái, chẳng giống lời phát biểu nào của Kurusu.
Nhưng câu tiếp theo của cậu ấy kéo tôi trở lại hiện thực.
“Điểm thu hút đầu tiên của Nagi-chan..cậu ấy vừa đủ điểm đỗ với tư cách dự bị. Điểm thứ hai…cậu ấy nhút nhát đến mức chẳng dám phát tờ rơi.”
“Cái... gì?!” Tôi hoảng hốt khi bị phơi bày khuyết điểm đột ngột. Cậu nghĩ gì thế, Kurusu?!
Khán giả bắt đầu xôn xao, nhưng cậu ấy vẫn bình thản tiếp tục.
“...Nhưng đây mới là điều quan trọng. Cô gái đó đang đứng đây phát biểu. Dù điểm số không cao, cậu ấy đã tự tổ chức các buổi học nhóm để giúp bạn bè. Cậu ấy đã cố gắng để đến được đây.”
Cậu ấy liếc nhìn đám đông đang yên lặng dần với một nụ cười.
“Nagi không phải người giỏi nhất, cũng không tự tin lắm. Cuộc bầu cử này chắc chắn đầy những khó khăn và thử thách đau đớn với cậu ấy. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ chạy trốn trước chúng.”
“Kurusu...” tôi thì thầm.
Cậu ấy cười tự hào, như thể đang khoe với cả trường.
“Tuyệt đúng không? Mình nghĩ mình chẳng thể làm được như cậu ấy đâu.”
Ôi không.
Chưa kết thúc.
Tớ chưa làm được gì cả.
Tớ không nên cảm thấy mãn nguyện thế này.
Tôi vội lau vội những giọt nước mắt sắp rơi, nghiến răng để đứng vững.
“Cậu ấy sẽ còn phải đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa, sẽ trưởng thành hơn mỗi lần, và rồi sẽ trở thành một chủ tịch tuyệt vời. Đó là lý do tớ tin rằng Nanaya Nagi là lựa chọn tốt nhất cho hội trưởng học sinh.”
Cậu ấy nhìn tôi, và tôi nghĩ thấy một nụ cười nhỏ thoáng qua.
Xấu hổ, tôi lau nước mắt mạnh hơn.
“À, còn một điều nữa,” cậu ấy nói như vừa chợt nhớ ra.
“Nagi-chan và tớ sắp thành lập câu lạc bộ nhiếp ảnh, thông báo luôn đây. Chúng tớ sẽ đặt ở một phòng học trống trong khu nhà cũ. Ai hứng thú thì cùng tham gia nhé!”
“…Hả?” Tôi chớp mắt, hơi bối rối.
Vài giây sau, mọi thứ sáng tỏ.
Việc các câu lạc bộ khu nhà cũ rời bỏ là do CLB mỹ thuật phản bội, bù lại những lợi ích trong chính sách của chúng tôi.
Nhưng nếu có một câu lạc bộ mới liên kết với tớ được thành lập...?
Nó sẽ nghiêng cán cân quyền lực về phía chúng ta!
“Vậy là, mình xin kết thúc bài phát biểu cuối cùng,” Kurusu cậu nói với giọng tinh nghịch, cúi đầu.
Nhìn về phía cậu ấy, tôi thấy nét mặt chua chát của Mutsu-senpai, môi cô ấy mấp máy…
“Cậu ta hạ gục tôi rồi.”
“Xin lỗi vì chuyện vừa rồi,” tôi thở dài, mệt mỏi khi rời khỏi phòng.
“Tớ vừa bị mắng cho một trận to…”
Thật ra, quảng bá câu lạc bộ ngay trong bài phát biểu cuối cùng thì bị mắng là đúng. Được dặn dẹp dọn hội trường rồi cho về cũng là nhẹ tay.
『Góc nhìn của Kurusu』
Cuộc bỏ phiếu đã kết thúc, giờ là lúc chờ đếm kết quả.
Bên ngoài, trời hoàng hôn rực rỡ.
Việc dọn dẹp mất nhiều thời gian hơn dự kiến.
Tôi nhìn ra ngoài, vô tình thấy một bóng người quen trên sân thượng.
“...Là cậu ấy.”
Tôi dừng bước, đổi hướng đi lên cầu thang.
Mở cửa ra, Nagi đang dựa vào lan can, nhìn ra xa.
“Chào cậu.”
“...Chào,”
Cậu ấy đáp nhẹ nhàng.
Tôi né một vũng nước, đứng cạnh cô, lấy ra một tờ giấy từ túi đưa cho cậu ấy.
“Cái gì đây?”
“Đơn đăng ký câu lạc bộ.”
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tờ đơn mang tên “Câu lạc bộ Nhiếp ảnh”.
“Khi nào cậu thành lập câu lạc bộ nhiếp ảnh vậy?”
“Vừa nãy thôi. Khoảng năm phút trước phát biểu. May mà có giáo viên trong phòng nhân viên.”
Thuyết phục một giáo viên tình cờ có mặt trong phòng nhân viên quả thật vất vả. Tôi bám theo khi họ định ra hội trường, cuối cùng cũng xin được giấy phép trong bộ đồng phục ướt sũng.
“Cậu nghĩ ra kế hoạch liều lĩnh nhỉ,”
“Ừ. Mutsu-senpai đã cho tớ một gợi ý.”
“Gợi ý?” Nagi nghiêng đầu.
Tôi kể lại cảm giác bất an sáng nay.
Việc chị ấy đến gặp chúng tôi vào đúng lúc đó thật kỳ lạ.
“Tớ hiểu muốn làm dịu phản ứng của người ủng hộ, nhưng mời cả tớ vào? Lạ thật. Tớ mới là người có khả năng căm ghét chị ấy nhất mà.”
Mutsu-senpai nhìn thấu kế hoạch của tôi rồi dùng nó chống lại tôi, đảm bảo chiến thắng của chị ấy. Với một kẻ mưu mô như tôi, đó là sự nhục nhã.
Mời tôi chẳng có lý do nào ngoài rước họa vào thân.
Đó là một bước đi rủi ro cao mà chẳng thu được lợi gì.
Chị ấy không thể không biết điều đó, thế mà vẫn mời.
Chỉ có một lý do duy nhất… Chị ấy cần tách tôi ra khỏi phe Nagi.
Điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội để xoay chuyển tình thế.
“...Vậy là cậu thành lập câu lạc bộ mới?”
“Ừ. Một câu lạc bộ rõ ràng liên quan đến cậu, do người không thuộc bất kỳ câu lạc bộ nào khác lãnh đạo. Trong kế hoạch của Mutsu-senpai, tớ là mối đe dọa lớn nhất.”
Nếu chị ấy không nhận ra khả năng đó, chị ấy đã không cho tớ gợi ý.
“Hòa giải chỉ là cái cớ. Mục tiêu của chị ấy là tách tớ khỏi phe cậu. Nếu không được, chị ấy sẽ đánh lạc hướng tớ. Đó là kế hoạch của chị ấy.”
Nhìn lại, chị ấy đang hướng về phía phiếu bầu của học sinh năm nhất sáng nay.
Đó là lý do tớ thấy có điều gì đó không ổn.
“...Chắc chị ấy cũng nghĩ cậu sẽ nhận ra thôi,”
Nagi nói, ghi tên lên đơn rồi trả lại. “Nếu không có gián điệp trong khu nhà cũ, kế hoạch của cậu có thể thắng được chị ấy. Chị ấy sợ cậu.”
“Nhờ sự nhanh trí của cậu, chúng ta mới thoát được đấy,” tôi đáp.
“Ý cậu là lần nữa, đúng không?” cậu ấy trêu.
Nagi bĩu môi quay đi.
“...Được rồi, coi như thế.”
“Không thành thật lắm đấy, Nagi-chan,” tôi cười.
Rồi nhìn ra cảnh vật phía dưới.
Sau cơn mưa, vũng nước lớn trên sân trông như một cái hồ, phản chiếu ngôi trường đẹp đẽ.
“Chỗ đó chụp ảnh chắc đẹp lắm,” tôi nói, chỉ vào vũng nước.
Nagi gật đầu. “Ừ. Nhưng cậu phải để ý góc ánh sáng, nếu không mặt sẽ bị bóng che mất.”
“Nghe có vẻ phiền phức để chỉnh phản quang đấy,” tôi nói thêm.
Chúng tôi nhìn nhau, rồi cùng cười..
“...Có chút hoài niệm nhỉ,” Nagi nói.
“Ừ,” tôi gật đầu, quay lại ngắm cảnh.
“Ác mộng Tai Ương,” cô idol đã làm xáo đảo mạng xã hội.
Nhưng khởi đầu thì không dễ dàng.
Chụp ảnh khắp nơi, thay đổi trang phục liên tục, đăng tải đều đặn là nhiệm vụ lớn với học sinh trung học, nhất là về tài chính.
Chúng tôi đã đạp xe mỏi chân để tìm địa điểm, leo lên chỗ cao để tìm góc đẹp.
“Lúc nổi rồi thì tiền bạc không còn là vấn đề, nhưng thời gian đầu thật khó khăn,” Nagi cười cay đắng.
Tôi nhìn cậu ấy, nhắc nhở..
“...Còn thời gian sau, khi cậu tiêu xài hoang phí gây khó khăn ngân sách? Đồ quỷ thật đấy?”
“Ôi... Xin lỗi về chuyện đó,” cô rên rỉ, thành thật xin lỗi.
Tôi bật cười nhẹ, hồi tưởng. “Nhưng những ngày đó vui mà. Cậu có hơi lộn xộn, nhưng được kéo đi theo cũng không tệ.”
“...Ừ,”
Nagi cười buồn.
“Với cậu, đó chắc là quãng thời gian đẹp nhất. Tốt hơn nhiều so với hiện tại khi ở bên tớ.”
“...Tớ không nghĩ vậy,”
Nhưng cậu ấy lắc đầu, không tin.
“Cậu không cần phải giả làm người tốt. Tớ biết mọi người đều muốn Mea. Tớ nghe đủ rồi “Hãy quay lại đi, bỏ cuộc thật phí” họ thích Mea hơn tớ.”
Cô cúi đầu, cắn môi.
“Nhưng... thế còn Nagi thì sao? Ai quan tâm đến tớ? Giống như tớ chẳng quan trọng vậy.”
Tôi biết.
Tôi biết cảm giác đó.
Cảm giác mà tôi đã tâm sự với Nagi ngày mới quen nhau.
Nỗi sợ không ai quan tâm, nỗi đau mất giá trị bản thân.
Tôi hiểu rõ.
“Sống vì giá trị mà cậu chọn, chứ không phải vì người xa lạ. Cậu là người từng nói thế với tớ,” tôi nói, lặp lại lời cậu ấy từng nói.
Nước mắt tràn, cô nhìn thẳng vào tôi. “...Tớ biết mà! Tớ không quan tâm đến người xa lạ!”
Rồi nắm chặt tay tôi, níu lấy.
“Nhưng... cậu thì khác! Đó là tất cả những gì tớ quan tâm!”
…Ừ, tôi hiểu rồi.
Tôi đã lo lắng cho cảm xúc của Nagi suốt thời gian qua.
Đó là lý do tôi cố gắng đến vậy.
Tôi phải nói rõ với cậu ấy.
“Tớ chỉ... muốn cậu biết rằng chuyện đó không hẳn tệ đâu,” tôi nói, giọng như lời thổ lộ.
“Tớ đã vui với Mea. Đó là ký ức quý giá nhất. Cô ấy đã cứu tớ.”
Nếu không gặp cô ấy, tôi sẽ là ai bây giờ? Cuộc gặp gỡ ấy đặc biệt đến mức khiến tôi sợ phải nghĩ chuyện khác.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ nó sẽ mãi mãi.
“Tớ chưa bao giờ mong Mea giữ nguyên như trước. Giống như tớ đã thay đổi, tớ biết cậu cũng vậy. Tớ luôn biết thế... và tớ muốn giữ tình bạn dù sau này có thế nào.”
Làm chuuni như ngắm hoàng hôn.
Ánh sáng thoáng qua giữa ngày và đêm.
Tôi chưa từng nghĩ nó sẽ mãi mãi, nhưng vẫn muốn trân trọng khoảng thời gian đó, dù đã lớn.
“Nhưng cậu đã từ chối tất cả mọi thứ về Mea. Cuộc gặp gỡ, thời gian bên nhau, việc tiễn cậu đi đó đều là kho báu với tớ. Biết rằng đó chỉ là quá khứ đáng xấu hổ mà cậu muốn quên... làm tớ đau. Thật lòng, nó làm tớ rất tổn thương.”
Như khi phát hiện một người bạn thân nghĩ mình chẳng là gì.
Như ký ức về Mea chỉ là nỗ lực đơn phương của tôi.
Nỗi sợ đó, sự từ chối chấp nhận nó…đó là lý do tôi quyết định.
Mục tiêu riêng của tôi trong cuộc bầu cử này.
“Vậy nên suốt thời gian qua... tớ muốn cậu cảm nhận rằng dù có ngớ ngẩn đến đâu, đó không phải ký ức tồi tệ. Rằng chuyện đó thật vui.”
Đó là lý do tôi bắt cậu ấy làm những việc giống Mea trong cuộc bầu cử.
Mong cậu ấy ngừng từ chối cô ấy, dù chỉ một chút.
Đó là tất cả những gì tôi âm mưu sau nỗ lực giúp cậu ấy chiến thắng.
“Đó là...”
Nagi rơi nước mắt khi nghe lời thổ lộ của tôi.
“Đó là... tớ đã cảm nhận rồi! Tớ vui vì đã gặp cậu, vui vì đã bên cậu, và dù có ngớ ngẩn đến đâu, đó vẫn là ký ức quý giá. Đó là lý do... tớ chỉ không muốn thua phiên bản cũ của mình thôi!”
Cậu ấy muốn nói khoảnh khắc này quý giá như những ký ức đó.
Giọng run run khi cố nói ra.
“...Tớ hiểu rồi. Ừ, tớ hiểu.”
Tôi muốn cậu ấy cảm thấy quá khứ cũng đẹp như hiện tại.
Cậu ấy muốn chứng minh hiện tại cũng vui như quá khứ.
Chúng tôi nhìn về hai hướng khác nhau nhưng nói cùng một điều…
“...Chúng ta đi một đường vòng rồi nhỉ?” tôi nói.
“Chính xác hơn là chỉ đi loanh quanh thôi,” cậu ấy đáp lại.
Chúng tôi cùng cười tiếp.
Đi đường vòng, vòng vo, vẫn ngớ ngẩn như ngày nào.
Nhưng sự ngớ ngẩn ấy với chúng tôi lại rất quý giá.
Bởi vì chúng tôi chắc chắn nó giữ một điều gì đó đặc biệt chỉ dành riêng cho chúng tôi.
Rồi, tiếng chuông vang lên từ loa trường.
“Ban bầu cử đã hoàn tất việc kiểm phiếu. Giờ sẽ công bố kết quả.”
Trước lời công bố lạnh lùng ấy, Nagi nắm chặt tay tôi.
Tôi lấy tay che lấy tay cô, cô ngước nhìn, bất ngờ rồi mỉm cười, siết chặt lại.
Chúng tôi cùng chờ đợi kết quả.
“Mutsu Ibuki-san nhận được 411 phiếu. Nanaya Nagi-san nhận được 423 phiếu. Vì vậy, chủ tịch hội học sinh năm nay là Nanaya Nagi-san.”
Chúng tôi nhìn nhau, sững sờ.
Cảm giác choáng váng kéo dài một lúc trước khi niềm vui bùng nổ, và chúng tôi ôm nhau tự nhiên.
“Chúng ta... làm được rồi! Chúng ta làm được rồi, Kurusu!”
Nagi reo lên, nhún nhảy trong vòng tay tôi.
“Ừ! Chúc mừng cậu, Nagi!” tôi cười nói.
“Cảm ơn! Tất cả là nhờ cậu mà!” cậu ấy nói, nhìn tôi rạng rỡ.
Bất ngờ trước nụ cười rạng rỡ đó, tôi nhìn lên trời để che đi vẻ bối rối.
Rồi, tôi nhận ra điều gì đó, một ký ức thoáng qua trong đầu.
“Chúng ta cần ăn mừng. Đây là quà của tớ dành cho cậu,”
tôi nói, búng tay và chỉ vào phía sau cô.
Khi cô quay lại, một chiếc cầu vồng ngang bầu trời hoàng hôn vừa tan mưa, tô điểm bầu trời thật đẹp.
“Đẹp quá... nhưng cậu đúng là đồ ngốc,” Nagi nói, chút chốc bị cuốn hút rồi nhăn mặt, hiểu ý tôi trong cử chỉ đó.
“Thôi mà, sao cậu không để tớ cảm động một chút?” cậu ấy hờn dỗi.
Tôi cười trước nét mặt hờn dỗi đó rồi quay lại nhìn cảnh vật.
Cầu vồng hoàng hôn như ngày trước, nhưng là của chúng tôi bây giờ.
…Và điều đó thật tuyệt.
Bởi vì chiếc cầu vồng này đẹp chẳng kém gì chiếc cầu vồng của những ngày ấy.


4 Bình luận