“Ờm… làm ơn nhận giúp một tờ nhé!”
Sau giờ học, ngay trước cổng trường.
Tôi đứng từ xa xa nhìn Nagi phát tờ rơi cho học sinh đang trên đường về nhà. Dù dáng vẻ vẫn còn hơi lúng túng, nhưng ít nhất trông cô ấy đã có chút tự tin hơn. Thấy vậy, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhờ những lần “huấn luyện” hơi mạnh tay ấy, Nagi đã rèn được một chút dũng khí để làm mấy việc như thế này.
Tuy nhiên, đây vẫn chỉ là bước đầu. Cậu ấy vẫn còn một chặng đường rất dài phía trước.
“Phùu… Tớ phát xong hết rồi nè, Kurusu!”
Hoàn thành nhiệm vụ, Nagi bước tới chỗ tôi với vẻ mặt đầy tự hào.
Cử chỉ ấy… sao mà giống một chú cún con đang đợi được khen thế không biết. Tôi bật cười rồi giơ túi giấy đựng đầy poster lên.
“Làm tốt lắm. Tiếp theo là đi dán poster. Cậu làm được chứ?”
“Ừ… Tớ ổn. Một chút tổn thương tâm lý cỏn con như vậy không làm gì được tớ đâu nhá!”
Thấy cậu ấy cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi khẽ búng lưỡi đầy ngán ngẩm.
“…Ttch. Nếu tớ mà thấy cậu run rẩy nữa, tớ sẽ bắt cậu lên hệ thống loa của trường rồi tỏ tình cho cả trường nghe luôn đấy.”
“Gì cơ!? Tớ sẽ không bao giờ quay lại cái trường này mất! Cái đó quá sức chịu đựng rồi! Tớ ổn thiệt mà, ổn lắm lắm luôn!”
Có vẻ bị sốc bởi “kế hoạch tàn nhẫn” kia, Nagi ngay lập tức chạy vụt đi, như thể muốn chứng minh bản thân đã trưởng thành.
Nhưng ngay lúc chuẩn bị bước vào trường
“Á!”
Cậu ấy đâm sầm vào một học sinh đang bước ra.
Nagi loạng choạng suýt ngã, may mà người kia nhanh tay nắm lấy tay cậu ấy để giữ lại.
“X-Xin lỗi!”
Nhận ra mình có lỗi, Nagi vội cúi đầu xin lỗi rối rít.
“Không sao đâu. Chị cũng bất cẩn nữa. mà em không bị trẹo chân hay gì chứ?”
Người kia có vẻ không hề hấn gì nhẹ giọng hỏi han với ánh mắt dịu dàng.
Mái tóc dài gợn sóng màu đỏ nâu, khuôn mặt đằm thắm, khí chất chững chạc như một người chị lớn hiền lành.
“Cảm ơn nha. Xin lỗi vì bạn em vụng về quá.”
Tôi khẽ cúi đầu, và cô gái có vẻ là đàn chị chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Không sao đâu… Mà này, hai em có phải đang tham gia chiến dịch tranh cử cho Nanaya Nagi-chan không?”
Cô ấy mở to mắt, chắc là vừa để ý đến mớ tờ rơi trong túi giấy tôi đang cầm.
“Ừ. Nếu được thì mong chị bỏ phiếu cho bọn em nhé.”
Tôi đưa cho chị ấy một tờ poster, và cô ấy cười khổ.
“Hmm… Cái đó thì hơi khó đấy.”
Hả? Một phản ứng chẳng ngờ tới từ một người trông hiền lành thế này.
Đang lúc tôi đứng đực ra chưa hiểu gì, Nagi từ phía sau khẽ kéo tay áo tôi.
“K-Kurusu… Nhìn kỹ đi, đó là Mutsu-senpai đó.”
Nagi thì thầm với vẻ căng thẳng, nhưng cái tên ấy không khiến tôi nhớ ra ngay lập tức.
Khoan đã… tôi từng nghe ở đâu rồi thì phải.
À đúng rồi!
“…Chị năm hai đang tranh cử chủ tịch hội học sinh à?”
“Chính là chị đấy.”
Mutsu-senpai gật đầu như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng.
Thật bất ngờ. Không ngờ lại chạm trán một đối thủ tranh cử ngay lúc này.
“Để chị giới thiệu đàng hoàng nhé. Chị là Mutsu Ibuki, cựu thư ký hội học sinh. Mong mấy đứa ủng hộ.”
Mutsu-senpai nói bằng một nụ cười tinh nghịch.
“E-em là Kanagi Nagi. Rất mong được chị giúp đỡ.”
Trước khí chất áp đảo của đối thủ, Nagi khẽ run rẩy đưa tay ra bắt dù chỉ là cái bắt tay, cũng khiến cậu ấy căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
“Chúng ta là đối thủ trong cuộc bầu cử này, nhưng cùng cố gắng nhé. Mong là sẽ có một cuộc đua công bằng.”
“V-Vâng…”
Nagi đáp lại lời nói nhẹ nhàng ấy bằng một cái gật đầu đầy lúng túng.
“Chị cũng muốn nói chuyện thêm, nhưng không muốn làm phiền mấy đứa. Chị đi trước đây.”
Có lẽ nhận ra sự căng thẳng của Nagi, Mutsu-senpai chỉ khẽ vẫy tay rồi rời đi.
Sau khi nhìn theo bóng dáng chị ấy khuất dần khỏi cổng trường, Nagi thở phào thật dài.
“Phùu… Bất ngờ thật đấy. Không ngờ lại đụng ngay chị ấy.”
“Chị ấy xinh thật ha? Đó là đối thủ mạnh mà cậu từng nói trước đây phải không?”
Tôi hỏi, và Nagi gật đầu.
“Ừ. Chị ấy từng là thư ký hội học sinh năm ngoái, lại còn là em gái của cựu chủ tịch nữa. Thành tích học tập thì đứng đầu khối, năm ngoái còn vào cả giải quốc gia với câu lạc bộ bắn cung nữa.”
“…Gì mà như bật hack vậy trời.”
Tôi đứng hình trước độ “bá đạo” của đối thủ lần này.
Vừa xinh đẹp nổi bật, phong thái trưởng thành, lại không hề có khuyết điểm nào về năng lực. Chưa kể, chị ấy còn có hậu thuẫn từ người anh tiền nhiệm và cả bảng thành tích đáng nể của riêng mình.
Xét về mọi mặt, đúng là một ứng cử viên nặng ký nhất.
Còn Nagi thì gần như thua thiệt ở mọi phương diện.
Không, nói đúng hơn, tiềm năng của Nagi có khi còn vượt trội hơn Mutsu-senpai… nếu như không bị cái quá khứ kia kìm hãm. Bây giờ thì thậm chí còn khó để gọi là “đối thủ”.
“…Ugh. Cái duy nhất cậu hơn được chị ấy chắc chỉ là số tiền đóng thuế thôi.”
“Đừng nói kiểu đó! Sự thật kiểu này mới đau nhất á!”
Nagi, vốn đã tự ti vì sự chênh lệch giữa hai người, mắt bắt đầu rơm rớm.
Nhưng đúng thật nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ thua thảm hại luôn.
Đã ba ngày kể từ khi tôi bắt đầu tham gia giúp đỡ.
Chúng tôi mải tập trung khắc phục điểm yếu lớn nhất của Nagi nên chưa có thời gian nghiên cứu các đối thủ, nhưng giờ là lúc phải bắt đầu rồi.
“Yo! Nag-chan, Reo-kun. Tớ đến giúp đây!”
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ bước tiếp theo thì một giọng nói vang lên từ phía sau.
Quay đầu lại, tôi thấy Miyahara vẫy tay với nụ cười tươi rói.
“Ơ, cảm ơn nha.”
“Không sao đâu. Tớ là người xung phong giúp đầu tiên mà, nhớ không?”
Miyahara đáp lại bằng ánh mắt tinh nghịch.
“Mà này, ban đầu Reo-kun còn cự nự đủ thứ, vậy mà giờ thì nhiệt tình quá ha. Gì mà đổi thái độ lẹ vậy?”
Cô ấy bật cười trêu chọc, ra vẻ thích thú lắm.
Tôi chẳng buồn phủ nhận kiểu lấp lửng sến súa gì cả, chỉ khẽ nhếch môi cười đáp lại.
“Thì… Nagi dễ thương quá mà. Tớ nghĩ đây là cơ hội để tiến lại gần cậu ấy hơn một chút ấy mà.”
“C-Cậu đang nói gì vậy hả?!”
Mặt Nagi đỏ bừng như trái cà chua, mắt tròn xoe vì ngạc nhiên trước câu nói bất ngờ của tôi.
Tôi nghiêng người lại gần, hơi dùng sức để ép cô ấy không né được, rồi thì thầm vào tai.
“…Cứ phối hợp đi. Mình đâu thể giải thích lý do thật được.”
“Ư…”
Nagi sững người lại sau lời thì thầm của tôi.
Miyahara không biết gì về chuyện này, bao gồm cả việc Nagi chính là “Ác Mộng Tai Ương”.
Rõ ràng là Nagi cũng không muốn để cô ấy biết. Nhưng để tôi có thể gia nhập chiến dịch tranh cử một cách tự nhiên sau khi từ chối lúc ban đầu, thì cần một lý do thuyết phục.
“Ồ? Nagi-chan cũng có tình cảm với cậu ấy à?”
Thấy Nagi không phản kháng nữa, ánh mắt Miyahara bỗng lấp lánh tinh nghịch.
“K-Không có đâu!”
Nagi vội vàng phủ nhận.
Tôi ôm ngực, giả vờ như vừa bị tổn thương nặng nề.
“Đau lòng ghê… Hôm đó, trước nhà ga, cậu còn đồng ý lời tớ tỏ tình nữa mà.”
“Đó chỉ là diễn tập thôi!”
Nagi hốt hoảng đính chính để tránh hiểu lầm.
Tôi liền làm ra vẻ mặt đau khổ hơn nữa.
“Thì ra tớ chỉ là quân cờ trong chiến dịch tranh cử thôi sao…”
“Không phải vậy! À… thì… chắc có một chút, nhưng cậu nói thế thì quá đáng quá!”
Miyahara nhìn cuộc khẩu chiến của hai đứa tôi mà mặt mũi ngỡ ngàng.
“Lợi dụng tình cảm trong sáng của con trai để mưu cầu lợi ích… Nagi-chan cậu đáng sợ quá!”
“Người bị lợi dụng ở đây là tớ mà, đúng không?!”
Màn đối đáp của chúng tôi bắt đầu thu hút ánh mắt hiếu kỳ từ các học sinh đang trên đường về.
Không thể để bị dán nhãn “cặp đôi kỳ lạ” thêm nữa, tôi quyết định dừng lại.
“Phù… Thế là đủ vui rồi. Nói chuyện bầu cử đi.”
Tôi quay sang Miyahara với vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy cũng gật đầu một cách quả quyết.
“Ừ. Tớ cũng lên tinh thần rồi. Bắt đầu thôi.”
“Có thể đừng dùng tớ để lấy động lực được không hả?!”
Nagi than trời than đất, nhưng tôi làm ngơ luôn.
“Dù sao thì, tớ cần thông tin về Mutsu-senpai. Cậu biết gì không, Miyahara?”
“Thông tin á? Ừm, ở trường thì mọi người kiểu: ‘Bầu bí gì nữa, Mutsu-senpai chắc chắn thắng rồi còn gì.’ Câu lạc bộ báo chí còn làm khảo sát,
Mutsu-senpai nhận được tận 95% phiếu ủng hộ. Các ứng viên khác trừ Nagi-chan đều rút lui hết sau khi thấy kết quả đấy.”
“Tớ sắp ngất rồi đây…”
Nagi nhận cú sốc quá lớn từ thông tin Miyahara vừa nêu ra.
“Với lại, CLB bọn mình cũng mang ơn Mutsu-senpai nhiều lắm.”
“Hả? Mutsu-senpai ở trong CLB may vá à?”
Tôi hỏi trong lúc đỡ Nagi đang chao đảo, Miyahara lắc đầu.
“Không phải. Trường mình đâu cho tham gia hai CLB cùng lúc. Chính xác thì, bọn tớ mang ơn hội học sinh năm ngoái. CLB may vá vốn chỉ là nhóm nhỏ không có phòng riêng, nhưng nhờ hội học sinh hứa sẽ mở lại khu nhà cũ nên mới có phòng đấy.”
Thì ra đó là một phần thành tích của hội học sinh năm trước.
“Khu nhà cũ, hả? Nghe như không chỉ CLB may vá được giúp đâu nhỉ.”
“Chuẩn luôn. CLB kịch, CLB văn học, CLB nhạc nhẹ,những nhóm nhỏ không có phòng đều được phân phòng nhờ khu nhà cũ đấy. Đó chính là cơ sở ủng hộ lớn nhất của Mutsu-senpai.”
Muốn một nhóm học sinh trở thành câu lạc bộ chính thức thì cần phòng sinh hoạt và cố vấn giảng viên.
Nếu hội học sinh năm ngoái lo liệu hết cho các CLB ở khu nhà cũ thì đúng là giỏi thật. Cơ sở hậu thuẫn của Mutsu-senpai còn mạnh hơn tôi tưởng.
“Có kha khá CLB đang hoạt động ở khu nhà cũ… Giờ bọn mình phải làm sao đây?”
Nagi trông có vẻ sụp tinh thần trước quy mô ảnh hưởng của đối thủ.
Miyahara cũng gật đầu đồng tình.
“Ừ. Hội học sinh năm ngoái để lại thành tích tốt nên ai cũng kỳ vọng vào Mutsu-senpai cả.”
Cả Nagi lẫn Miyahara đều mang vẻ mặt u ám.
Nhưng tôi thì lại nghĩ khác.
Đây chính là cơ hội.
Mười lăm phút sau, tụi tôi đã có mặt ở khu nhà cũ gần khu rừng nhỏ.
“Chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Nagi bị lôi theo mà chưa được giải thích gì nhìn quanh đầy ngơ ngác.
“Bọn mình sẽ nhờ CLB may vá bỏ phiếu ủng hộ. Cậu sẽ tận dụng sức hút của mình để thuyết phục họ.”
Tôi giải thích, và Miyahara gật đầu phụ họa.
“Chính xác! Để tớ giới thiệu cậu với mấy chị lớp trên, nên cứ bung hết sức ra nha, Nagi-chan. Chỉ cần họ thấy cậu dễ thương là chắc chắn sẽ ủng hộ thôi!”
“Ra là vậy… Cảm ơn cậu, Tsumugi.”
Nagi có vẻ yên tâm khi có bạn thân bên cạnh cổ vũ.
“Không có gì đâu~ Đi thôi!”
Vừa nghe Nagi đồng ý, Miyahara lập tức dẫn đường vào trong.
Cả ba đứa bước dọc theo hành lang cũ kỹ kêu cót két.
Miyahara dừng lại trước phòng CLB may vá chính là căn phòng đã để lại ấn tượng "khó thể quên" với tôi hôm trước.
“Ugh…”
Nagi khẽ rùng mình, chắc là cũng nhớ lại chuyện lần trước rồi.
“Tớ vô nha… Ủa? Hai cậu sao cứ đứng ngứa ngây đó vậy?”
Thấy tụi tôi hành xử kỳ lạ, Miyahara nghiêng đầu thắc mắc.
“Không có gì đâu. Đừng bận tâm.”
Tôi ho khẽ rồi đánh trống lảng.
Miyahara vẫn nghi hoặc nhưng không hỏi thêm, chỉ gõ cửa phòng CLB.
“Bọn em xin phép!”
Theo sau Miyahara, tôi và Nagi bước vào.
Bên trong là mấy nữ sinh lớp trên chính là mấy người chị tôi từng gặp trước đó ở CLB may vá.
“Ô, Tsumugi. Đây là hai đứa em mà em muốn giới thiệu hả?”
“Dạ, chị. Đây là Nagi-chan, người sẽ làm mẫu cho tụi mình hôm nay, và Reo-kun, người sẽ chụp ảnh.”
“…Làm mẫu? Chụp ảnh?”
Nagi nghe chuyện này lần đầu quay sang tôi với vẻ đơ cứng.
“CLB may đang tìm người mẫu để mặc đồ họ may. Tớ đã đề cử cậu một cách hoàn hảo luôn!”
Tôi giơ ngón cái lên, tự hào vì vai trò chiến lược gia của mình.
“Đ-Đó là ý cậu về chuyện ‘phô diễn sức hút’ á?! Đ-Đợi đã, thay đồ rồi còn chụp ảnh nữa… Cái này lại khơi đúng nỗi ám ảnh của tớ rồi…”
Tôi biết cậu ấy sẽ phản ứng như vậy, nên mới cố tình không nói sớm.
“Áp-phích tranh cử thì ổn mà, đúng không? Vậy thì cái này cũng thế thôi.”
Tôi cố thuyết phục.
“Không được! Hoàn cảnh khác hoàn toàn! Cảm giác như bị cố tình đào lại quá khứ vậy đó…”
Xem ra lần này không được rồi. Mặt Nagi nhăn nhó thấy rõ.
Hmm… Có lẽ vẫn hơi quá sức. Được thôi.
“Đã vậy, nếu cậu không vượt qua được cái bóng của quá khứ, thì phải huấn luyện tiếp. Tớ sẽ đến phòng phát thanh.”
“Khoan, khoan, khoan đã! Cậu nghiêm túc hả?!”
Nagi quýnh quáng níu lấy áo đồng phục tôi khi thấy tôi quay đi.
“Đương nhiên rồi. Nếu chưa sẵn sàng, thì ta phải “huấn luyện” mạnh tay hơn nữa.”
“Cái đó quá đà luôn rồi! Mà còn chẳng hiệu quả nữa!”
“Ồ… Cậu nói đúng. Giờ là sau giờ học, chắc chẳng còn ai ở trường. Vậy để trưa mai làm tiếp nha.”
Chậc, sơ suất thật.
Tôi gật đầu với kế hoạch mới, nhưng Nagi lắc đầu lia lịa.
“Như vậy còn tệ hơn nữa! Tớ làm! Tớ sẽ làm mà!”
Lên level tốc độ ánh sáng, Nagi quyết tâm đón nhận thử thách.
“Đúng là tinh thần đáng khen. Là chiến lược gia của cậu, tớ tự hào lắm đó.”
“Chiến lược gia gì mà chiến lược duy nhất là dồn người ta vào chân tường hả, Kurusu-kun…”
Nagi trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt hờn giận.
“Này, tớ chỉ chọn phương pháp hiệu quả nhất thôi. Không hề có động cơ gì mờ ám đâu nha.”
“Hừm?”
Tôi né sang một bên, nhưng ánh nhìn của Nagi vẫn lạnh tanh.
Dù sao thì chuyện cũng đã quyết định rồi, tôi quay sang các đàn chị và ra hiệu OK.
“Rồi, các chị. Người mẫu xịn của tụi em sẵn sàng rồi đó, cứ thoải mái mà hóa trang.”
“Không rõ lắm chuyện gì đang diễn ra, nhưng mà được thôi? Bắt đầu nào!”
“X-Xin nhờ các chị vậy…”
Nagi cúi chào rụt rè, bị sự háo hức như mèo gặp catnip của mấy chị đàn chị làm cho hơi choáng.
Cố lên, Nagi-san.
Sau đó
Từ váy liền thân thanh lịch cho đến phong cách cá tính, tomboy hay nữ tính dịu dàng
Nagi lần lượt được các đàn chị diện cho đủ kiểu thời trang theo sở thích riêng của họ, chụp ảnh liên tục để làm tư liệu, và cuối cùng Nagi cũng được nghỉ khi tôi cảm thấy thời điểm thích hợp.
“Phải chỉnh lại ánh sáng một chút, tạm dừng buổi chụp nhé.”
Với tư cách là nhiếp ảnh gia, tôi tuyên bố tạm nghỉ, và Nagi vẫn còn giữ dáng pose cuối cùng với gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi khẽ thở phào.
“Cuối cùng cũng được nghỉ… Hình như tụi mình chụp đến cả nghìn tấm rồi còn gì…”
“Làm tốt lắm.”
Tôi đưa cho Nagi một chai nước trái cây khi cậu ấy thả người xuống ghế.
Để giảm bớt áp lực cho Nagi, tôi đã bảo các đàn chị rời đi sau khi chọn xong trang phục. Nhưng dù vậy, nhìn cậu ấy vẫn mệt rã rời. Mà… cậu ấy đã cố gắng hết sức rồi.
“Cảm ơn… Nhưng mà, tớ thấy cậu có vẻ vui quá mức luôn đấy, Kurusu-kun.”
Nagi vừa nhấp ngụm nước trái cây vừa liếc nhìn tôi.
“Tất nhiên rồi. Chụp hình cậu là lúc tớ thấy vui nhất trên đời mà.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh, nói thật lòng. Cậu ấy lập tức quay mặt đi.
“H-Hmph… Cậu nói kiểu đó tỉnh queo thật đấy…”
“Sao vậy? Ngượng à?”
“Tớ không có ngượng, đồ ngốc.”
Câu phủ nhận của cậu ấy nghe dễ thương hết sức, đặc biệt là khi đôi tai đỏ ửng lên một cách rõ rệt.
Tôi bật cười, rồi mở máy ảnh kiểm tra lại loạt ảnh vừa chụp.
“Tấm này đẹp này. Nhưng mà cái này… không thấy rõ trang phục lắm.”
Tôi vừa lẩm bẩm lựa chọn ảnh để in, thì Nagi rướn người nhìn qua vai tôi.
“Ugh… Nhiều tấm tớ nhắm tịt mắt quá. Thảm thật…”
Cậu ấy cau mày, như thể tự trách bản thân vì khả năng làm mẫu đã mai mòn một.
“Là do động lực thôi. Hồi đó, cậu lúc nào cũng diễn như thể tất cả má
y ảnh trên thế giới này đều phải hướng vào cậu.”
“Ác Mộng Tai Ương” khi xưa từng có khao khát mãnh liệt được ghi lại cả thế giới xoay quanh mình chỉ trong một bức ảnh nó giống như hoài bão vậy.
Với một người mẫu, cảm giác đó quan trọng hơn bất cứ điều gì.
“Ugh… Thừa nhận là hồi đó giỏi hơn giờ đúng là đau lòng thật.”
Dù đang uống nước trái cây ngọt lịm, nét mặt Nagi vẫn đượm vị cay đắng.
Tự đánh giá “bản thân trong quá khứ từng là ác mộng” rõ ràng là một chuyện không mấy dễ nuốt trôi.
“Ha ha… Nhưng mà đúng thật. Ác Mộng khi xưa là một ngôi sao. Nagi-san hiện giờ một nữ sinh bình thường thì khó mà đọ lại ở một vài điểm.”
Tôi bất giác thấy lòng hơi xao động khi nói những lời ấy.
Cùng nhau chụp ảnh, cùng nhau xem lại, cùng nhau thảo luận điểm mạnh điểm yếu, rồi lên kế hoạch cho buổi chụp kế tiếp…
Những ngày xưa cũ ấy, dường như đã quay lại chốc lát.
Đang đắm mình trong cảm xúc, tôi bỗng nhận ra Nagi đang nhìn mình, mắt mở to.
“Kurusu-kun…”
Cậu ấy định nói gì đó rồi lại thôi.
“Sao thế?”
Tôi hỏi, và Nagi quay mặt đi, khẽ cười mơ hồ.
“…Không có gì.”
Câu trả lời khiến tôi có chút thắc mắc, nhưng chưa kịp hỏi thêm, thì cậu ấy đã tiếp tục lên tiếng.
“Chỉ là… tớ nghĩ cậu cũng lâu rồi không chụp ảnh, nên tay nghề có khi hơi… mai mòn mọt rồi đó.”
“Hả? Cậu vừa nói gì cơ?”
Tôi nhướn mày trước cú phản đòn trêu chọc của Nagi.
“Nè, nhìn tấm này đi, mờ thấy rõ luôn. Với cả, cảm giác cậu chụp hời hợt lắm luôn ấy.”
“Grr…”
Nói đúng… Từ đầu tôi đã coi đây như một buổi khởi động nhẹ. Trước kia thì khác, cả hai từng đổ hết tâm huyết chỉ để có được một bức ảnh hoàn hảo. Nagi thì vẫn để ý chuyện đó.
“Coi bộ cậu hết đường cãi rồi ha. Vậy để mấy chị trong CLB may chụp phần còn lại nhé~”
Nagi liếc tôi với nụ cười đầy tinh quái.
Tôi biết cậu ấy đang trêu, nhưng mà—tôi đâu phải dạng dễ nhường.
“Thôi dẹp đi. Tớ mà thấy cậu thân mật với nhiếp ảnh khác là tớ ghen thật đó.”
“G-Ghen?! Cậu đang nói cái gì vậy?!”
Câu đáp tỉnh rụi của tôi khiến mặt Nagi đỏ như gấc.
“Nghe rõ nè. Nếu cậu cứ nhí nhảnh với nhiếp ảnh gia khác, thì bạn cũ của cậu sẽ hóa thân thành một kẻ ghen tuông xấu hổ đến lố bịch đó. Cậu có chịu nổi không?”
“Cái gì mà lời đe doạ kỳ cục vậy?! Rồi rồi! Tớ không nói nữa là được chứ gì!”
Tôi gật đầu đầy nghiêm túc, và Nagi thì thở dài như thể cạn lời với tôi.
“…Cậu đúng là nói mấy thứ đáng xấu hổ một cách tỉnh bơ luôn ấy, Kurusu-kun.”
“Không bằng cậu ngày xưa đâu.”
“Biết ngay thể nào cậu cũng moi chuyện đó ra mà!”
Nagi rên rỉ, còn tôi thì đứng dậy với một nụ cười nhẹ.
“Có khi tụi mình cùng một ruột đấy. Thôi, để tớ qua hỏi mấy chị senpai cái đã.”
Tôi liếc mắt về góc phòng CLB may. Hai chị đàn chị đang thảo luận xem bộ tiếp theo nên cho Nagi mặc gì.
Thấy vậy, Nagi cũng bật dậy sau khi đặt chai nước xuống bàn.
“Ừ, để tớ đi cùng.”
“Ê, các chị senpai~ Tụi em có vài tấm hình nè, mấy chị coi giúp tụi em với.”
Tôi gọi, và ánh mắt của các đàn chị đổ dồn về phía tụi tôi.
“Cảm ơn nha.”
Chị tóc ngắn kiểu bob nhận lấy máy ảnh và bắt đầu xem hình.
Còn chị tóc nâu thì lên tiếng.
“Thật đó, hôm nay nhờ mấy đứa mà tụi chị được cứu sống luôn. Vừa có mẫu, vừa có người chụp CLB tụi chị nghèo đến mức chẳng bao giờ dám mơ chuyện đó đâu.”
“D-Dạ, bọn em giúp được là vui rồi ạ…”
Nói chuyện với đàn chị chắc khiến Nagi hồi hộp, cậu ấy cứng đơ người lại luôn.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì chị tóc nâu là hội trưởng CLB, còn chị tóc bob là phó hội trưởng.
Cả hai đều có vẻ là người thích hợp để hỏi thêm thông tin.
“Phải đó. Nhìn một cô gái dễ thương mặc đồ tụi chị tự tay may thật sự rất vui luôn! Với lại có ảnh để lưu làm tư liệu cũng tốt nữa. Lần này nhất định tụi chị sẽ vào top cuộc thi…!”
Chị hội trưởng nói với khí thế rực lửa.
“Ủa, có thi hả chị? Nghe là thấy máu rồi.”
Tôi tò mò hỏi thêm, chị gật đầu liên tục.
“Có chứ! Nếu được giải, ngân sách CLB sẽ được tăng! Biết đâu còn thoát kiếp ‘CLB hạng ruồi’ nữa đó!”
“Thật ạ? Năm ngoái tụi chị làm tới đâu rồi?”
Ngay khi Nagi vừa vui vẻ hỏi thì bầu không khí bỗng chùng xuống.
“…Bị loại ngay vòng đầu tiên.”
“X-Xin lỗi ạ!”
“Cứ tưởng có cửa, ai dè thực tế phũ phàng ghê…”
Thấy chị hội trưởng ỉu xìu hẳn, Nagi quay sang nhìn tôi cầu cứu.
Tôi đành chuyển chủ đề.
“Mà thiệt, có dịp chụp ảnh trong khu nhà cũ thế này cũng hiếm lắm, nên em thấy vui nữa. Phòng CLB kiểu cổ cổ thế này cũng độc đáo ghê.”
Tôi nhìn quanh căn phòng mang phong cách cũ kỹ, chị hội trưởng khẽ cười lấy lại tinh thần.
“Haha, nhìn xuống cấp vậy chứ giờ là cải thiện nhiều lắm rồi đó. Hồi chị năm nhất, tụi chị còn phải làm CLB ‘du mục’, cứ phải chuyển phòng liên tục.”
“Nghe vất vả thật… Em nghe nói hội học sinh nhiệm kỳ trước đã mở lại khu nhà cũ này cho tụi mình.”
Chị gật đầu trước lời tôi.
“Ừ. Tụi chị mang ơn họ nhiều lắm. Nhờ vậy mà CLB may mới được công nhận chính thức, và tụi chị mới có chỗ để tập trung may đồ.”
Sau đó, chị quay sang nhìn Nagi với ánh mắt thăm dò.
“Mà nè, Nagi-chan. Em đang tranh cử chủ tịch hội học sinh đúng không? Tình hình sao rồi?”
Như dự đoán, chị đã đoán ra mục đích tụi tôi đến đây là để tìm kiếm sự ủng hộ.
“D-Dạ… bọn em vẫn đang cố gắng hết sức…”
Bị ánh mắt nghiêm túc làm cho bối rối, Nagi lùi lại một bước.
Tôi lên tiếng thay.
“Bọn em mới bắt đầu nên chưa rõ kết quả thế nào. Bọn em muốn xây dựng một hội học sinh xứng tầm với nhiệm kỳ trước… nhưng đối thủ lần này mạnh quá đi.”
Tôi làm vẻ mặt khổ sở một cách hơi phóng đại, khiến chị hội trưởng khẽ bật cười.
“Cạnh tranh với em gái của Chủ tịch Mutsu thì căng rồi còn gì nữa.”
“Đúng vậy luôn. Nên bọn em đang đi một vòng để hỏi ý kiến các CLB. Không biết tụi em có thể làm gì để giúp CLB may không ạ?”
“Hmm… Chị thì không có phàn nàn gì cả. So với hồi trước, chỉ cần được may vá tự do thế này là đủ vui rồi.”
“V-Vậy ạ…”
Nagi trông hơi xụ mặt vì câu trả lời thiếu điểm nhấn.
“Xem xong ảnh rồi nhé. Cảm ơn nhiều.”
Chị phó hội trưởng trả lại máy ảnh, sau một lúc chăm chú xem ảnh.
“Không có gì ạ. Có tấm nào chị thấy ưng không?”
Tôi hỏi, chị ấy khẽ nhíu mày.
“Xin lỗi nha, nhưng chưa có tấm nào thực sự ổn cả.”
“Em xin lỗi vì chưa giúp được nhiều…”
Chị lắc đầu với vẻ thông cảm.
“Không phải do kỹ năng đâu. Chắc là tụi chị chưa có kinh nghiệm chụp nghiêm túc kiểu này, nên lộ ra nhiều lỗi thôi. Coi như học hỏi vậy.”
“Vậy thì tốt rồi ạ.”
“Ừm. Tụi chị muốn xem kỹ hơn nên cần chút thời gian để họp lại. Vậy có ổn không?”
“Dạ, không vấn đề gì ạ.”
Nếu có thời gian, tụi tôi cũng cần bàn chiến lược cho chiến dịch tranh cử.
“Bọn em sẽ qua phòng y tế một chút, khi nào sẵn sàng thì gọi bọn em nhé.”
Nghe tôi nói vậy, chị hội trưởng tròn mắt.
“Phòng y tế? Có ai mệt à?”
Chị hỏi với vẻ lo lắng, nhưng tôi chỉ nhếch mép cười rồi khoác vai Nagi.
“Không đâu ạ. Tụi em chỉ định làm gì đó hơi táo bạo chút thôi.”
“B- Bọn em không có làm gì hết trơn á! Cậu nói linh tinh gì vậy hả?!”
Bị kéo sát lại bất ngờ, Nagi đỏ mặt tới mang tai, vùng vẫy trong bối rối.
“À à, chị hiểu rồi~ Nagi-chan hôm nay dễ thương quá mà. Ừm, được rồi, tụi chị sẽ đảm bảo không ai lại gần phòng y tế đâu~”
“Sao chị lại hành xử kiểu hiểu nhầm hoàn toàn như vậy hả, chị Hội trưởng?! Không cần dọn sạch hiện trường đâu mà!”
“Khi nào xong thì quay lại nhé~!”
Tôi vừa vẫy tay vừa kéo Nagi, người vẫn đang vùng vẫy trong tay tôi, rời khỏi phòng câu lạc bộ may vá và tiến về phòng y tế của dãy nhà cũ.
“Rồi, nhờ gây ra một hiểu lầm đầy hoành tráng, tụi mình vừa câu được chút thời gian. Giờ thì họp chiến lược thôi.”
Vừa bước vào phòng y tế bỏ trống trong khu nhà cũ, tôi ngồi phịch xuống giường và nói.
“Đổi lại là một cái hiểu lầm đầy khủng khiếp luôn đó…”
Nagi đứng dựa vào tường với vẻ cảnh giác, giữ khoảng cách rõ ràng, gương mặt trông có chút mệt mỏi.
“Thôi mà, cậu bỏ nghề idol rồi, nên scandal hay gì đó cũng chẳng ảnh hưởng đến mấy đâu.”[note77397]
Vả lại, chị hội trưởng chắc chắn hiểu rõ ý định thật sự của chúng tôi.
“Không phải vấn đề đó… Thôi, cứ họp đi.”
Biết cằn nhằn cũng vô ích, Nagi thở dài và đổi chủ đề.
“…Mà nói thật thì, tớ thấy hơi bế tắc. Có vẻ không thể thuyết phục được câu lạc bộ may.”
Chắc bị từ chối thẳng thừng khiến cậu ấy thấy nản, ánh mắt cụp xuống.
Nhưng tôi lắc đầu.
“Không đâu, vẫn còn cơ hội.”
Dựa trên những gì Miyahara nói và cảm giác trực tiếp khi nói chuyện với chị hội trưởng, tôi hoàn toàn tin chắc như vậy.
“Hả? Nhưng rõ ràng họ từ chối rồi còn gì. Họ trung thành với chủ tịch học sinh tiền nhiệm mà.”
“Ừ thì đúng. Họ trung thành với chủ tịch trước. Nhưng cậu có để ý cách họ gọi Mutsu-senpai không? Là ‘em gái của Chủ tịch Mutsu’. Nếu thật sự tin tưởng Mutsu Issa, họ đã không nói kiểu đó rồi.”
Với chị hội trưởng, Mutsu-senpai chỉ là em gái của người mà họ kính trọng. Hơn nữa, Mutsu-senpai thuộc câu lạc bộ bắn cung.
Câu lạc bộ bắn cung có võ đường riêng, lại là một câu lạc bộ lớn với thành tích toàn quốc. Theo như Miyahara nói, giữa các câu lạc bộ lớn kiểu đó và các câu lạc bộ nhỏ trong khu nhà cũ có một rào cản ngầm họ vốn chẳng thân thiết gì cả.
“Nghe cũng hợp lý… Nhưng như vậy đã đủ để họ ủng hộ mình chưa?”
“Tất nhiên là chưa đủ. Nagi, thật lòng cậu thấy sao về quần áo của câu lạc bộ may?”
Nghe tôi hỏi, Nagi hơi chột dạ rồi quay đi chỗ khác.
“…Không đạt đến mức chuyên nghiệp.”
Dù không nói thẳng, nhưng ý cậu ấy rất rõ ràng.
Với kinh nghiệm từng là idol chuyên nghiệp và người có ảnh hưởng trong giới thời trang trên mạng xã hội, Nagi dễ dàng nhận ra chất lượng và trình độ của người thiết kế.
“…Có bộ thì eo bị hạ thấp quá, khiến phần thân trông dài. Có bộ lại bó quá, không tính đến chuyển động. Nói thật thì, tớ nghĩ họ chưa có kinh nghiệm làm đồ cho người khác mặc.”
Nagi phân tích một cách chính xác, dù có hơi ái ngại. Tôi hoàn toàn đồng ý.
“Họ chắc chỉ làm đồ cho nhau mặc trong câu lạc bộ thôi. Nhưng có nhiều thứ chỉ người từng mặc hoặc người chụp ảnh mới nhận ra.”
“Nếu vậy thì kỹ năng họ còn non. Nhưng rồi sao?”
“Những lỗi đó, nếu có người chỉ dẫn thì đã sửa được rồi. Nghĩa là…”
“...câu lạc bộ may không có người hướng dẫn thực thụ?”
Mắt Nagi sáng lên. Tôi gật đầu.
“Chuẩn luôn. Dù có giáo viên cố vấn, chắc người đó chỉ đảm bảo an toàn khi dùng máy móc, chứ không dạy kỹ thuật.”
Kể từ khi khu nhà cũ được tái sử dụng, nhiều nhóm được nâng lên thành câu lạc bộ chính thức, nhưng số lượng giáo viên không tăng. Một giáo viên có khi phải kiềm nhiều câu lạc bộ, không thể theo sát từng nhóm được.
“Nếu tớ giải quyết được chuyện đó…”
“Thì họ sẽ chọn cậu thay vì Mutsu-senpai, người họ chẳng có quan hệ gì.”
Tôi nói chắc như đinh đóng cột, nhưng Nagi vẫn còn hơi do dự.
“Nhưng… liệu mọi chuyện sẽ thuận lợi vậy không? Họ có cần người hướng dẫn đến mức đó à?”
“Chắc chắn là cần. Tớ đã cố tình chụp mấy tấm ảnh làm lộ ra lỗi thiết kế.”
Việc chị phó hội trưởng đòi nghỉ để xem lại ảnh chính là bằng chứng rõ ràng. Họ đã nhận ra mình không đủ sức thắng cuộc thi và bắt đầu thấy nản.
“Chiêu này…đúng là hơi ranh ma đó.”
“Gì chứ? Tớ vì cậu mà nghĩ ra cả đống nước đi đấy. Cứ xem là tạo ra nhu cầu rồi mới đưa giải pháp. Dù không có tớ, sớm muộn họ cũng đụng phải vấn đề thôi.”
“Tớ đoán… nếu giúp được câu lạc bộ may thì cũng đáng.”
Nói vậy xong, Nagi thôi không lườm tôi nữa.
“Vậy, Nagi. Hãy tìm người nào có thể hướng dẫn câu lạc bộ may đi.”
Là “Ác Mộng Tai Ương”, Nagi từng mặc vô số bộ đồ biểu diễn và có mối quan hệ với nhà thiết kế, nhà tài trợ.
“Biết rồi. Dù tớ chẳng vui gì khi phải liên hệ với những người thời đó… nhưng tớ không thể ngó lơ. Tớ sẽ tìm hỏi ai đó thật hợp lý.”
Dù không thoải mái, Nagi vẫn quyết tâm vì tương lai của câu lạc bộ may.
Sau khi Nagi tìm được người đồng ý làm cố vấn, chúng tôi quay lại phòng câu lạc bộ may.
“Người hướng dẫn á?”
Chị hội trưởng, đang chuẩn bị tiếp tục buổi chụp, hơi sửng sốt khi nghe tôi nói.
“Vâng. Nagi tình cờ quen một người trong ngành thời trang. Người đó nói có thể đến hướng dẫn một đến hai buổi mỗi tuần. Tất nhiên, quyết định vẫn là ở câu lạc bộ may.”
Tôi cười nhẹ, giữ thái độ chuyên nghiệp.
Chị hội trưởng thu lại vẻ tươi cười thường ngày, ánh mắt trở nên sắc sảo như thể muốn đọc thấu ý đồ của tôi.
“Vậy à… Chị đoán là hai em tới đây để vận động bầu cử, nhưng đưa ra một lời đề nghị kiểu này thì ngoài dự đoán thật.”
Đúng như tôi nghĩ, chị ấy biết rất rõ lý do bọn tôi đến đây.
Mấy lời trước đó chị nói đều là gợi mở khéo léo, kiểu như: “Tụi tôi lo vụ thi thố lắm, nếu có ai giúp thì hay biết mấy.”
“Đúng vậy. Đổi lại cho việc giới thiệu người hướng dẫn, bọn em muốn câu lạc bộ may ủng hộ Nagi.”
Tôi cảm nhận được Nagi căng thẳng sau lưng khi buổi đàm phán chính thức bắt đầu.
Chị hội trưởng giữ im lặng vài giây, rồi chậm rãi đáp lời.
“…Hmm. Quả là một đề nghị hấp dẫn. Tụi chị rất muốn nhận lời.”
“Thật ạ?!”
Nagi reo lên mừng rỡ, nhưng chị hội trưởng lập tức giơ tay ra hiệu dừng.
“...Chỉ khi nào em thật sự có cơ hội thắng. Thành thật mà nói, kể cả được tụi chị ủng hộ, em cũng khó mà đánh bại em gái của Chủ tịch Mutsu, đúng không? Dù lời đề nghị có hấp dẫn đến đâu, bọn chị cũng không muốn leo lên một con thuyền đắm.”
Nếu Nagi thua, người hướng dẫn sẽ biến mất, còn câu lạc bộ may thì bị tiếng phản bội hội học sinh cũ. Dù bỏ phiếu ẩn danh, nhưng tin đồn rò rỉ là chuyện bình thường.
“Nếu muốn thắng, em phải thuyết phục được toàn bộ các câu lạc bộ trong khu nhà cũ. Nhưng em hiểu rõ là chuyện đó khó cỡ nào, đúng không, Kurusu-kun?”
Tôi gật đầu lặng lẽ.
Mỗi câu lạc bộ là một nhóm riêng biệt, với mong muốn và bất mãn khác nhau.
Để giành được sự ủng hộ của từng câu lạc bộ, ta phải giải quyết từng vấn đề một cách cụ thể. Nhưng dù có giải quyết, mỗi lần chỉ đổi lại được một ít phiếu.
Hiệu quả không đáng bao nhiêu so với công sức bỏ ra.
Có lẽ vì vậy mà Mutsu-senpai chẳng mấy quan tâm tới các câu lạc bộ khu nhà cũ.
“Kurusu-kun…”
Nagi nhìn tôi lo lắng.
Tôi mỉm cười trấn an, rồi quay lại nhìn chị hội trưởng.
“Đúng vậy. Nên bọn em sẽ chơi lớn một lần.”
“…Ý em là sao?”
Chị ấy cảnh giác, khẽ nghiêng đầu.
Tôi mỉm cười tự tin và nói:
“Bọn em sẽ hợp nhất toàn bộ các câu lạc bộ trong khu nhà cũ.”
Chị hội trưởng chết lặng mất vài giây, rồi chậm rãi lên tiếng:
“…Em đùa à? Các câu lạc bộ hoàn toàn khác nhau, sao mà hợp nhất được chứ?”
“Có thể chứ. Thế giới này vận hành nhờ vào việc mọi người giúp nhau vì cùng có lợi với nhau. Khu nhà cũ cũng vậy.”
Nghe tôi nói như triết lý sâu xa, chị ấy nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu.
“Chị không hiểu. Em định làm gì cơ?”
“Bọn em định tạo ra một cơ chế mà bất kỳ ai trong khu nhà cũ đều có thể tham gia hoạt động của câu lạc bộ khác. Ví dụ, câu lạc bộ kịch có thể nhờ câu lạc bộ may thiết kế trang phục, hoặc học vẽ từ câu lạc bộ mỹ thuật.”
Tôi trình bày cụ thể, nhưng chị hội trưởng vẫn không mấy hứng thú, gương mặt dần trở nên vô cảm.
“Thế thì sao? Xin lỗi, nhưng bọn chị vào câu lạc bộ may vì yêu thích may vá. Không hứng thú với mấy câu lạc bộ khác đâu.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt chị ấy như muốn thăm dò tận đáy lòng.
“Thật sao? Khi tự thiết kế mẫu, chị chưa từng ước mình sẽ vẽ giỏi hơn à? Khi làm đồ nam, chị không thấy thiếu mẫu nam trong câu lạc bộ là bất tiện à?”
Ánh mắt chị dao động thấy rõ.
Tôi biết đây là thời điểm then chốt.
“Nếu theo đề án này, câu lạc bộ mỹ thuật có thể dạy vẽ. Mẫu nam? Cứ mượn từ câu lạc bộ kịch họ vốn quen với việc đứng trước sân khấu.”
Tôi nói chậm rãi, từng câu từng chữ đều nắm bắt biểu cảm của chị hội trưởng.
“Có thể chia sẻ cả dụng cụ, trao đổi sản phẩm. Khá là có lời đấy chứ?”
Trước những lý lẽ dồn dập, chị ấy hơi lùi một bước, rõ ràng là choáng.
“…Em tính làm chuyện này trên quy mô toàn bộ khu nhà cũ sao?”
“Đúng vậy. Tạm gọi là Liên minh Câu lạc bộ Khu Nhà Cũ. Đăng ký một cái tên chung để hoạt động.”
Có thể từng có vài nhóm nhỏ từng hợp tác, nhưng chưa từng có sự liên kết quy mô lớn, bài bản như vậy.
Chị hội trưởng, bắt đầu nắm được toàn bộ kế hoạch, thở dài gần như bất lực.
“Nếu em không xử lý được yêu cầu từ các câu lạc bộ, thì để họ tự giúp đỡ nhau… Ý tưởng này đúng là hợp lý.”
Chính xác. Tôi đang tạo ra một cơ chế hỗ trợ lẫn nhau.
Ai cần gì thì tim một câu lạc bộ phù hợp, cả hệ thống vận hành như một mạng lưới.
Nhờ vậy, chỉ cần giải thích một lần là cả cụm câu lạc bộ có thể vận hành một cách trơn tru.
“Nhưng chỉ vậy thì chưa đủ đâu.”
Một giọng nói chen vào.
Tôi quay lại thì thấy chị phó hội trưởng, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát, đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
“Ý tưởng thì hay đấy. Nhưng một khi kế hoạch này lộ ra, Mutsu Issa cũng có thể sao chép. Khi đó, Mutsu sẽ ‘cướp’ kế hoạch về phía mình.”
Ánh mắt sắc sảo ấy như nhìn xuyên qua tôi.
Nếu đúng là như vậy, chị ấy có thể đem ý tưởng này cho Mutsu-senpai, để giữ an toàn cho câu lạc bộ.
…Nhưng điều đó là không thể.
“Ừ, chị ấy có thể thử. Nhưng nếu làm thế, câu lạc bộ may vá chắc chắn sẽ bị loại khỏi cuộc chơi.”
“…Em có ý gì?”
Tôi nhẹ nhàng hé lộ cốt lõi kế hoạch.
“Liên minh này chỉ hoạt động khi câu lạc bộ may đủ khả năng may đồ cho các câu lạc bộ khác. Nhưng nếu lỗi kỹ thuật đã lộ rõ ngay từ mấy bức ảnh vừa rồi, thì hiện tại các chị chưa đủ trình độ đâu.”
Hai người trong câu lạc bộ cùng nhăn mặt, có vẻ hiểu ra.
“…Tức là, nếu không có người hướng dẫn, bọn chị sẽ không thể gia nhập liên minh?”
Tôi gật đầu trước lời thì thầm ấy.
“Nếu câu lạc bộ may không đủ sức nhận đơn hàng, như làm trang phục cho câu lạc bộ kịch hay đồng phục cho câu lạc bộ thể thao, thì cả hệ thống sẽ sụp đổ. Vậy nên, chỉ khi đi cùng bọn em, bọn chị mới thực sự có lợi nhất.”
Trọng tâm kế hoạch này là mối quan hệ của Nagi.
Nếu Mutsu-senpai kế thừa nền móng của hội học sinh cũ, thì Nagi cũng có “vũ khí” riêng của mình.
Đây là chiến lược tận dụng điều đó.
Tôi liếc nhìn Nagi, thấy cậu ấy gật đầu rồi bước lên một bước.
“Người hướng dẫn sẽ bắt đầu từ tuần sau. Nhưng nếu em thua bầu cử, thì thỏa thuận chấm dứt. Đó là điều kiện.”
Nói dứt lời, Nagi nhìn thẳng vào chị hội trưởng.
Chị ấy nhắm mắt, hơi nghiêng đầu, rồi..
“…Được rồi. Câu lạc bộ may sẽ ủng hộ bọn em.”
Chị mỉm cười nhẹ và đưa tay ra.
“Cảm ơn chị rất nhiều!”
Nagi nắm lấy hai tay chị ấy, cúi đầu thật sâu.
“Phù… Thở phào thật đấy.”
Lần thương lượng đầu tiên thành công, tôi cũng buông một hơi nhẹ nhõm.
Tôi không nhận ra mình đã căng thẳng đến mức nào.
Vậy là mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi. Hoàn hảo quá luôn.
Tôi cứ tưởng vậy, cho đến khi bất ngờ ập tới…
“Nói chuyện xong rồi à?! Tiếp tục chụp hình nào!”
Cánh cửa phòng CLB bị đẩy bật ra, Miyahara lao vào như một cơn lốc, tay cầm một chiếc túi giấy lớn.
“Miyahara?! Cậu đi đâu vậy? Hồi nãy cậu biến mất luôn rồi còn gì!”
Tôi ngạc nhiên hỏi, thì cậu ấy hớn hở giơ túi lên.
“Tớ về nhà lấy cái này! Biết hai cậu sẽ bận bàn chuyện khá nghiêm túc, nên tớ chờ ngoài hành lang, canh giờ xuất hiện thật hoành tráng luôn!”
“…Cậu bị gì ám ảnh với mấy màn xuất hiện lố lăng đó vậy… Trong túi là gì vậy?”
Nagi mệt mỏi hỏi.
Đúng lúc đó, đôi mắt Miyahara ánh lên lấp lánh, cậu ấy rút món đồ bên trong túi ra.
Thứ xuất hiện trước mắt chúng tôi là…
“Đ-Đó là…!”
“Ugh… Tim tớ… như bị bóp nghẹt…”
Mắt tôi mở to, còn Nagi ôm ngực lảo đảo.
Thứ Miyahara lấy ra chính là bộ đồ thiên thần sa ngã gothic lolita từ MV đầu tiên “Đôi Cánh Đen Che Lấp Thế Giới” của ác mộng tai ương…!
“T-T-Tại sao cậu có cái đó?!”
Nagi tái mặt, giọng run run hỏi như sắp khóc.
“À thì, tớ luôn muốn thấy Nagi-chan mặc bộ này nên đã lén làm lại! Tớ cảm giác Nagi-chan sẽ hợp cực kỳ với đồ của Ác mộng!”
Tất nhiên là hợp rồi vì Nagi chính là hàng thật.
Linh cảm của fan đúng là đáng sợ thật. Dù tôi không nhận ra, nhưng Miyahara hẳn đã cảm thấy một điều gì đó quen thuộc ở Nagi.
“Đừng… Đừng cho tớ thấy bộ đó nữa…”
Nagi lấy cả hai tay che mặt, xoay người như ma cà rồng bị dí bởi thánh giá.
“Thôi mà, không đến nỗi nào đâu! Tớ còn làm cả bộ tóc giả để cosplay cho chuẩn luôn!”
“Không, không, không! K-Kurusu-kun, cứu tớ!”
Bị dồn vào chân tường, Nagi núp sau lưng tôi, hoảng loạn.
“Này, Reo-kun! Nếu không muốn bị thương thì giao cô gái đó ra đây!”
“Sao tự nhiên cậu nói như bọn thổ phỉ vậy?!”
Tôi lườm Miyahara kẻ đang ôm bộ đồ gothic với đôi cánh đen như thể kho báu cướp được.
“Fufufu… Cậu đừng tự mãn quá, Reo-kun. Cậu có nhận ra điều đặc biệt ở bộ đồ tớ làm không?!”
“Hả? Cái bộ đậm mùi chuunibyou này à… chờ đã, khoan đã…?!”
Tôi nhìn bộ trang phục kỹ hơn và chết đứng tại chỗ.
“C-C-Chất lượng… hoàn hảo! Đủ tiêu chuẩn lên MV thật luôn…?!”
“Chính xác! Tớ đã học may nghiêm túc từ lâu rồi, nên giờ tớ là át chủ bài của câu lạc bộ may! Mà tức là… cái thỏa thuận hai cậu vừa ký với chị hội trưởng ấy? Nó sẽ sụp đổ nếu tớ ‘đào tẩu’ sang bên kia đó!”
“…CÁI GÌ?!”
Miyahara nói đúng nếu người có thể làm ra thứ này gia nhập phe Mutsu-senpai, thì lợi thế “cung cấp người hướng dẫn” của bọn tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
Tại sao chị ta lại không nói với mình rằng có người giỏi đến mức này chứ?
Tôi liếc nhìn hội trưởng.
Bắt gặp ánh mắt tôi, cô ấy cười khổ.
“Thôi nào, các em được Tsumugi giới thiệu mà. Không đời nào em ấy phản bội em đâu, đúng không?”
Lý lẽ chặt chẽ đến mức tôi không biết phải phản bác sao cho hợp lý!
Chết tiệt, chẳng khác gì ngựa thành Troy tưởng là bạn, nhưng lại hoá ra là kẻ thù.!
“Fufufu. Chiến lược gia bị chết đuối trong chính kế hoạch của tôi. Nào, giao Nagi-chan ra đây để bọn tớ còn chụp hàng tá ảnh chứ!”
Chết tiệt… không ngờ trùm cuối lại đang chờ đợi ở đây!
“A.ll.y… cứu…”
Nagi run rẩy, nước mắt lưng tròng ngước lên nhìn tôi.
Cô ấy căng thẳng đến mức lỡ miệng gọi tôi bằng biệt danh hồi trước.
Không còn cách nào khác tôi phải ra tay thôi.
“…Cậu nói đúng, bộ đồ này hợp với Nagi đấy.”
“Thấy chưa?”
Miyahara, hài lòng vì tôi đồng ý, liền sáng rỡ cả mặt.
Tận dụng thời cơ, tôi bước tới một bước.
“Nhưng mà Miyahara này, tớ nghĩ bộ này hợp với cậu hơn nhiều ấy!”
“Hở…?”
Bị phản đòn bất ngờ, Miyahara sững người.
Đây rồi cơ hội để tấn công tổng lực trước khi cậu ấy hoàn hồn!
“Nagi dễ thương, nhưng cậu cũng dễ thương không kém đâu, Miyahara! Tớ nghĩ nếu cậu mặc bộ này thì sẽ rất rất tuyệt đấy.”
“T-Tớ thì không hợp với kiểu đồ này cho lắm…”
Đúng như dự đoán, Miyahara bắt đầu lưỡng lự.
Tôi bước thêm một bước, nắm lấy cả hai tay cậu ấy, nhìn thẳng vào mắt.
“Chắc chắn hợp mà! Không có bộ nào mà không hợp với một người dễ thương như cậu đâu! Thành thật mà nói, bộ này sẽ làm lộ ra nét cuốn hút mới của cậu nữa! Tớ nhìn là biết ngay cậu rất dễ thương rồi! Với tư cách nhiếp ảnh gia, không chụp cậu là tội lắm đấy! Làm ơn, Miyahara, mặc nó cho tớ đi để tớ chụp ảnh cậu với nó nhé!”
“T-Thật á…?”
Miyahara đỏ mặt, quay đi chỗ khác, có vẻ lúng túng nhưng không hoàn toàn phản đối.
Đến lúc chốt hạ rồi!
“Chắc chắn luôn! Trông cậu sẽ siêu cực dễ thương cho mà xem!”
“Ugh… thôi được. Cậu nói vậy thì… ngại thật đấy, nhưng… tớ cũng hơi muốn thử mặc một lần. Chờ tớ chút nhé tớ sang phòng bên thay đồ!”
Với bước chân vui vẻ, Miyahara rời khỏi phòng CLB.
Tôi đã thành công đánh lạc hướng cô ấy bằng một loạt lời khen có cánh.
“Phù… thoát nạn rồi.”
Tôi quay sang Nagi để chia sẻ cảm giác nhẹ nhõm khi vượt qua hiểm họa lớn nhất.
“Hứ…”
Thế nhưng, thay vì vui vẻ vì tình hình đã yên ổn, Nagi lại phụng phịu quay mặt đi.
“Ờ… Nagi-san? Cậu sao vậy?”
Tôi không hiểu nổi với vẻ hờn dỗi của cô ấy.
“Không sao cả. Cậu đã cứu tớ rồi, cảm ơn.”
Dù nói cảm ơn, nhưng cái mặt hằm hằm của Nagi vẫn chẳng hề dịu đi khi cô ấy rời khỏi phòng CLB, bước theo sau Miyahara.
“Hồi nãy cậu bảo sẽ ghen nếu tớ đi với người khác, mà giờ chính cậu lại…”
Tôi lờ mờ nghe thấy Nagi lẩm bẩm gì đó khi rời đi.
Sau buổi chụp, bọn tôi rời khỏi CLB may vá sớm hơn những người khác để về nhà.
“Phù, cuối cùng cũng lôi kéo được ít người ủng hộ rồi. Làm tốt lắm.”
Sau khi ngăn được cơn thèm cosplay của Miyahara, bọn tôi đã thành công giành được sự hậu thuẫn của CLB may vá. Suýt nữa thì vỡ trận phút chót, nhưng mọi chuyện kết thúc êm đẹp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, Nagi gật đầu.
“Ừm. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn tớ nghĩ… dù cũng có hơi trục trặc chút.”
Giọng cô ấy có chút châm chọc.
Ý tớ là, tớ đã ngăn không cho cậu mặc lại bộ đồ “Ác Mộng” mà, lẽ ra phải được khen chứ. Nhưng nếu nói vậy thì kiểu gì cũng bị lườm, nên tôi thôi.
“Dù sao thì, thật tốt vì cậu vẫn còn giữ được mối quan hệ từ thời còn là chuunibyou. Nếu không có chúng, bọn mình chắc chết dí luôn rồi. Kinh nghiệm quý giá thật đấy.”
“Ờ thì… đúng là vậy. Nhưng nếu tớ không có quá khứ đen tối đó, thì đã chẳng phải dùng đến mối quan hệ này ngay từ đầu rồi.”
Nagi đáp lại lời khen của tôi với ánh mắt phức tạp.
Dù đã trải qua bao nhiêu lần an ủi hay tìm cách vực dậy tinh thần, nhưng vết thương lòng từ quá khứ của cô ấy vẫn chưa phai nhạt.
Vừa trò chuyện, bọn tôi vừa tản bộ đến một công viên quen thuộc.
“Nơi này là…”
“Ồ, nhớ ghê.”
Nagi và tôi nhìn nhau đầy bất ngờ.
Chính là nơi tôi lần đầu gặp Nagi “Ác Mộng Tai Ương”và cũng là nơi từng chụp vô số tấm ảnh của cậu ấy.
Bọn tôi thường gặp nhau vào tầm giờ này, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời.
Có lẽ vì thế mà tôi mới thấy dâng lên một cảm giác hoài niệm kỳ lạ.
“…Muốn ghé lại tý không?”
Nagi, có vẻ cũng cảm thấy giống như tôi, khẽ gợi ý với ánh mắt bình thản, không còn hoảng loạn như thường ngày.
“Ừ.”
Tôi gật đầu, rồi ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh Nagi.
“Cảm giác hoài niệm ghê ha?”
“Ừm. Cậu lúc nào cũng đến trễ, nên tớ cứ ngồi đây một mình, chụp phong cảnh giết thời gian.”
Tôi cố tình nhắc lại món nợ cũ nhiều năm trước, khiến Nagi bối rối quay đi.
“Ahaha, xin lỗi. Hồi đó tớ tiêu tiền quá trời vào mấy bộ quần áo, đến mức không đủ tiền đi tàu nữa… nên toàn phải đạp xe tới đây. Mà xa lắm luôn đó nha.”
Tôi chớp mắt vì bất ngờ.
“Cái gì cơ? Vậy đằng sau mấy câu kiểu ‘Ngôi sao đích thực phải xuất hiện sau cùng thật thật phong cách. Đến sớm là dở ẹc!’ chỉ là… vì cậu không còn một xu trong túi thôi hả?”
“Ugh! Tớ hối lỗi rồi mà! Đừng moi lại mấy câu xấu hổ thời đen tối đó nữa!”
Nagi ôm ngực như thể vừa bị đâm trúng tim.
Tôi phì cười rồi bắt đầu đu đưa nhẹ nhàng trên xích đu.
“Không sao đâu. Tớ vốn thích cảnh ở đây. Trong lúc chờ cậu, tìm góc chụp đẹp cũng thú vị mà.”
Với lại, nếu số tiền tiết kiệm được dùng để mua trang phục diễn thì tôi cũng không có gì phải phàn nàn.
“Vậy… cậu chọn trường Suihou là vì lý do đó à?”
Nagi hỏi, chiếc xích đu của cô đung đưa theo tôi.
“Ừ, một phần là vậy. Tớ đâu có nơi nào thật sự gắn bó đâu.”
Bố mẹ tôi suốt ngày chuyển công tác, nên tôi lớn lên trong những lần dọn nhà liên miên.
Tớ chẳng hiểu nổi khái niệm “quê hương” là gì nữa.
Có lẽ… thị trấn nơi tớ gặp Nagi là nơi duy nhất khiến tớ có cảm giác đó.
“Với lại, điểm tớ vừa khớp với yêu cầu đầu vào của trường Suihou.”
“Ugh… Tớ thì phải học hành điên cuồng mới đậu được.”
Nagi bĩu môi khi nghe tôi nói.
“Cậu bận làm idol mà, còn tớ thì dư thời gian. Cậu cố gắng vậy là vì muốn vào hội học sinh à?”
Nagi lắc đầu.
“Không đâu. Đây là trường mẹ tớ từng học. Tớ chưa bao giờ nghĩ nó lại dẫn tới chuyện tranh cử hội trưởng hội học sinh cả.”
Tôi gật đầu trước nụ cười chua chát của cô.
“Phúc hoạ như dây thừng, xoắn chặt với nhau ha.”
“…Câu đó có nghĩa là hạnh phúc và bất hạnh cứ thay nhau mà tới, đúng không? Tớ thì chẳng thấy hạnh phúc đâu cả.”
“Vậy chuyện bầu cử đưa bọn mình gặp lại, làm bạn lại từ đầu, chẳng phải là điều đáng vui rồi sao?”
Nagi khẽ đỏ mặt, rồi quay đi.
“…Cậu nói mấy câu xấu hổ kiểu đó tỉnh bơ ghê.”
Phản ứng nửa thật nửa chối khiến tôi hơi nhói một chút.
“Hừm… Vậy ý cậu là không vui khi gặp lại tớ hả?”
“Không không phải thế mà…”
Khi Nagi còn đang lúng túng giải thích, tôi giả vờ thở dài thườn thượt, vai rũ xuống.
“À phải rồi… cậu còn cải trang để tránh mặt tớ nữa mà. Có lẽ cậu ghét thấy mặt tớ lắm. Đau lòng ghê.”
“Không có chuyện đó!”
Tôi liếc cô bằng ánh mắt đầy u oán.
“Thật không? Vậy thì nói đi: ‘Tớ rất vui khi được gặp lại Kurusu-kun.’”
“K-Kurusu-kun, tớ rất vui khi…khoan, cậu đang chọc tớ! Vai cậu rung kìa! Rõ ràng là cậu đang nín cười!”
…Ai da, lộ rồi.
Tôi không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
“Xin lỗi, tớ vui quá nên không nín được.”
“Tớ thì chẳng vui chút nào cả! Đây không phải kiểu phúc hoạ gì hết!”
Nagi nổi đoá.
“Nè nè, đừng nói vậy chứ. Tớ là tình nguyện viên tận tâm vô điều kiện mà.”
“Tớ… biết ơn thật đó, nhưng…”
Dù nói vậy, sắc mặt cô vẫn có gì đó chưa hoàn toàn hài lòng.
Rồi như vừa nảy ra điều gì, Nagi dừng đu đưa, nhìn tôi chằm chằm.
“Nè, Kurusu-kun… sao cậu lại giúp tớ tranh cử vậy?”
“Sao tự nhiên hỏi vậy? Là cậu nhờ mà.”
Câu hỏi bất chợt khiến tôi hơi cau mày.
“Tớ biết. Nhưng… dù tụi mình từng là bạn, chuyện này chỉ thêm phiền phức cho cậu thôi mà. Vậy sao cậu lại tình nguyện giúp đỡ vậy chứ?”
“À thì…”
“Vì đó là lời nhờ của Nagi-chan tớ yêu quý,” suýt chút nữa tôi đã lỡ buột miệng như mọi khi.
Nhưng khi ánh mắt hai đứa chạm nhau,ánh mắt cô ấy đong đầy bất an và do dự tôi hiểu rõ đây không phải chuyện để đùa được.
“…Vì tớ thấy vui thôi. Đơn giản vậy đó. Đó luôn là lý do khiến tớ bám lấy cậu từ trước đến giờ.”
Mắt cô mở lớn, bất ngờ vì câu trả lời thành thật.
“Vui… thật luôn à?”
“Tất nhiên, lý do chính là tớ không thể làm ngơ khi cậu gặp rắc rối. Nhưng nếu phải kể một ‘lợi ích cá nhân’… thì chỉ có vậy.”
Thật ra, còn những điều tôi chưa kể với Nagi.
Như việc tôi chán ngấy cuộc sống nhạt nhẽo trước khi biết cậu ấy là ai.
Hay cảm xúc rối bời khi nghe chuyện của cậu ấy.
Có cả tá lý do tiêu cực. Nhưng khi nghĩ về lý do lớn nhất khiến tôi hành động…
“Là vì tớ thấy chuyện này sẽ vui.”
“Tớ nghĩ… mình từng bực vì ‘Ác Mộng Tai Ương’ biến mất mà không nói gì. Nhưng khi gặp lại, thấy cậu bị chính quá khứ của mình bị ‘Ác Mộng’ kéo theo… tớ lại thấy thật hoài niệm.”
Ác Mộng Tai Ương. Quả là một cái tên đúng chất.
Ngày xưa cậu ấy kéo tôi đi khắp nơi như một cơn bão. Vậy mà giờ… lại dám gây bão thêm lần nữa, cho chính mình.
Ngớ ngẩn, phô trương, nhưng đúng là Ác Mộng.
Khi nghe câu thoại mở màn hoàn hảo ở quán café hôm đó, tôi không thể cưỡng lại. Tôi muốn được cuốn theo vòng xoáy đó một lần nữa.
“Tớ muốn bị Ác Mộng kéo vào thêm một lần nữa.”
Đó là cảm xúc chân thật nhất.
Ngày xưa, chỉ có tôi bị kéo theo.
Nhưng giờ là cả tôi và Nagi.
Tớ nghĩ… những ngày đó sẽ rất vui.
“…Ra vậy.”
Nagi khẽ gật đầu, nụ cười của cô lấp lánh chút buồn man mác.
Tôi định mở miệng nói gì đó, nhưng
“…Kurusu-kun bị M à?”[note77393]
Cô bỗng hỏi một câu đầy khó hiểu, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
“Hả?! Ai cơ bị M?!”
Tôi phản ứng ngay lập tức trước sự hiểu nhầm kỳ lạ.
“Thì… tớ không có ý xấu nha, nhưng bị một người rắc rối như tớ lôi đi vòng vòng mà còn thấy vui… chẳng phải là có xu hướng bị M à?”
Nagi nói, giọng đầy trêu chọc, rõ ràng là đang trả đũa.
Nhưng tôi đâu phải dạng vừa.
“Không hề! Tớ chỉ là người tử tế quá mức thôi! Còn cậu mới là kiểu S đó! Tự làm khổ bản thân dữ vậy!”[note77392]
“Ugh!”
Phản đòn trúng tim đen, Nagi ôm ngực lảo đảo.
Hai đứa tôi nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa như trên chiến trường.
Nhưng rồi, một cơn gió lạnh đầu đêm thổi qua, khiến cả hai rùng mình và nguội đi đôi chút.
Bầu trời từng nhuộm đỏ rực giờ đã chuyển sang sắc sẫm u tịch.
“…Về thôi?”
“Ừ.”
Bọn tôi lặng lẽ rời khỏi công viên, bước đi chậm rãi.
Kết thúc một ngày dài, hai đứa cạn sạch năng lượng sau mớ tranh cãi vặt vãnh vô nghĩa.
“Kurusu-kun.”
Đang rời khỏi cổng công viên, Nagi bất chợt gọi tên tôi.
“Sao vậy?”
“…Cảm ơn nhé.”
“Hả? Gì tự nhiên thế?”
Tôi liếc nhìn cô ấy, nhưng Nagi bướng bỉnh giữ ánh mắt hướng về phía trước, trông rõ là xấu hổ.
“Tớ chợt nhận ra… mình chưa cảm ơn cậu. Vì đã giúp tớ tranh cử.”
Lời nói chân thành ấy khiến tôi khẽ cười gượng.
“Muộn rồi đó. Tớ giúp vì thấy vui, chứ đâu phải để được cảm ơn.”
“Tớ biết… nhưng mà… vẫn muốn nói.”
Hồi còn là Ác Mộng Tai Ương, cô ấy sẽ chẳng bao giờ thốt ra mấy lời như thế này.
Khi đó, cô coi sự hiện diện của tôi là điều hiển nhiên. Mà tôi cũng vậy.
Được cảm ơn như thế này… bỗng dưng lại thấy xa cách.
Nhưng Nagi bây giờ không còn là người như trước nữa, đúng không?
Một năm rưỡi xa cách đã dựng nên một bức tường vô hình giữa hai đứa.
“Thôi thì nếu cậu đã nói vậy, tớ cũng đáp lại: không có gì. Nhưng mà này, khi cậu thắng cử rồi, tớ không chấp nhận chỉ một câu cảm ơn suông đâu đấy nhé.”
Tôi trêu, và Nagi cau mày.
“Ugh… C-Cậu nói bất ngờ quá, làm sao tớ chuẩn bị được thứ gì hay ho chứ!”
“Vậy nên tớ mới báo trước cho cậu còn biết đường.”
“Cái bẫy gì thế trời?! Đây là kiểu gieo ‘foreshadow’ trá hình đúng không?!”[note77391]
Tôi bật cười khi thấy Nagi hoảng loạn, mắt lúng túng đảo liên tục.
Ừ thì bức tường kia cũng chẳng quan trọng nữa.[note77394]
Dù sao thì… được làm bạn với cùng một người hai lần?
Nghe cũng thú vị đấy chứ?


2 Bình luận