vài ngày đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu nhồi nhét các lịch học đến chóng mặt cho Nagi.
Để bù lại khoảng trống kiến thức mà cô ấy bỏ lỡ trong thời làm idol, tôi phải bắt đầu lại từ những kiến thức cấp hai. Nhưng nhờ những nỗ lực đó, thành tích học tập của Nagi cuối cùng cũng bắt đầu ổn định trở lại.
Vì thế nên hiện giờ tôi đang nhờ Miyahara điều chỉnh lại lịch học nhóm.
Còn tôi thì tranh thủ ghé gặp một nhân vật chủ chốt khác trong chuyện này.
“Em xin phép! Mutsu-senpai có ở đây không ạ?”
Vừa dứt lời, tôi đường hoàng bước vào lớp của các đàn anh đàn chị, lập tức hứng trọn những ánh nhìn nghi ngờ từ những học sinh bên trong.
Dù đang là giờ nghỉ trưa, khi người ra kẻ vào liên tục, thì cảm giác bị soi mói thế này cũng đủ khiến người ta cảm thấy thấy lạc lõng. Nhưng với một kẻ đã quá quen bị chú ý mỗi khi đi cùng Mea như tôi, thì áp lực kiểu này chỉ như muỗi mà thôi.
“Ơ, Kurusu-kun à?”
Tôi quay về phía giọng nói quen thuộc và thấy Mutsu-senpai đang mỉm cười, vừa gọi vừa chạy tới chỗ tôi.
“Chào senpai. kouhai dễ thương rất hâm mộ chị đến đây mời chị đi ăn trưa nè,” tôi nói, kèm theo một nụ cười đầy tự tin.
Senpai hơi chớp mắt ngạc nhiên, rồi bật cười khúc khích.
“Thế thì chị không thể từ chối một lời mời thẳng thắn như vậy rồi. Được thôi, chị sẽ để em hộ tống chị đi.”
Ngay khi senpai gật đầu, đám con trai trong lớp những kẻ rõ ràng vừa hóng xong cuộc trò chuyện liền xôn xao bàn tán.
Xem ra Mutsu-senpai rất được lòng đám con trai trong lớp. Mà, cũng dễ hiểu thôi.
“Ở đây có vẻ ồn ào quá. Mình lên phòng hội học sinh ăn nhé?” senpai nói, như để né bớt ánh nhìn của mọi người, rồi cầm túi và bước ra khỏi lớp.
Cả hai chúng tôi cùng bước cạnh nhau trên hành lang đông đúc giữa giờ trưa.
Tôi đảo mắt xung quanh, cảnh giác với khả năng bị ai đó quen biết nhìn thấy. Thấy vậy, senpai liếc qua, rồi cúi sát lại trêu chọc, đưa mặt gần sát tôi.
“Ve vãn người ta thế này ổn không đấy? Coi chừng vợ cậu ghen đấy nha~”
“Không sao đâu. Giờ này chắc Nagi-chan đang bị vùi đầu bởi đống bài tập em giao rồi. Cũng giống như câu ‘mèo vắng thì chuột lộng hành’ ấy mà.”
Senpai khúc khích cười, có vẻ khá thích thú trước cái kiểu tỉnh bơ của tôi.
“Chà, đúng là một ông chồng hư hỏng. Nếu vậy thì chị phải chăm sóc cưng chiều em thật chu đáo với tư cách ‘bà vợ tạm thời mới được.”
Vừa nói chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới phòng hội học sinh. Senpai mở khóa và mời tôi vào.
“Ngồi đi, chị pha trà cho.”
“Cảm ơn chị.”
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế xếp gần đó, còn Senpai thì pha hai tách trà xanh từ ấm điện rồi ngồi xuống đối diện.
“Vậy, hôm nay em cất công tới tìm chị là vì chuyện gì thế?” chị hỏi, nhấp một ngụm trà sau tiếng “Itadakimasu” , rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Tất nhiên là để gần gũi với chị hơn rồi, Senpai. Nhưng ngoài chuyện đó ra, em đến báo cáo chuyện nhóm học cũng đã lên lịch xong.”
Tôi vừa trả lời, vừa nhai ổ bánh mì mua ở căng-tin.
“Ồ, cảm ơn em đã nói. Thế khi nào mới bắt đầu?”
“Sau giờ học thứ Hai tuần sau. Đó sẽ là buổi đầu tiên. Tụi em cũng tính tổ chức thêm vài buổi nữa cho mấy bạn không đi được.”
Chị gật đầu, có vẻ không ngạc nhiên lắm, như thể mọi thứ đều trong tầm dự đoán.
“Nghe hợp lý đó. Buổi đầu chị sẽ tham gia. Mấy buổi còn lại thì tụi mình bàn thêm, tùy xem có bao nhiêu người muốn tham gia, ha?”
“Vâng ạ. Còn phải xem cả tình hình chuẩn bị của Nagi thế nào nữa.”
Tôi vừa nói vừa hình dung cảnh Nagi đang vật lộn với đống bài tập mình giao. Senpai bật cười, vẻ mặt đầy thích thú.
“Em nghiêm khắc với Nagi-chan ghê đó.”
“Thì...cậu ấy cũng chịu được mà. Nagi là kiểu người mà em tin là có thể làm được đến mức đó.”
Tôi đâu phải quái vật, đâu có đẩy việc bất khả thi lên người khác. Chính vì tin rằng Nagi đủ sức nên tôi mới ép cậu ấy làm thế.
“Quan hệ của hai em tốt ghê. Chị hơi ghen tị đó,” Senpai cười. “Mà hai đứa quen nhau lâu chưa?”
“Bọn em là bạn từ cấp hai. Dù sau đó cậu ấy chuyển trường, bọn em cũng chỉ mới gặp lại khi vào trường này mà thôi.”
“Ra vậy. Thảo nào lúc đầu em không giúp Nagi-chan. Chị tưởng em luôn ở phe em ấy cơ.”
Senpai gật đầu, như vừa hiểu ra chuyện gì đó ,Rồi đột nhiên, ánh mắt nghiêm túc hơn một chút.
“Nếu lúc đó chị là người mời em trước khi em gặp lại Nagi-chan em có về phe chị không?”
“Chắc là có ạ. Vì chị xinh quá mà, chắc em không thể từ chối nổi đâu.”
Tôi trả lời thật lòng. Senpai thở dài.
“Tiếc thật. Em đáng tin cậy lắm, Kurusu-kun. Nếu chị kéo được em về phía mình từ đầu, biết đâu đã thành một mối tình luôn rồi ấy chứ.”
“Giờ vẫn còn kịp mà,” vừa nói vừa bắt chước cái kiểu nửa đùa nửa thật của senpai.
“Ồ? Chị dùng em làm gián điệp được không đây?”
“Cứ thử đi ạ. Nếu chị thấy hứng thú, em sẽ tiết lộ hết thông tin chị cần.”
Tụi tôi vẫn nói đùa với nhau như thường lệ, nhưng bầu không khí đã hơi đổi khác.
Như thể… đang chuẩn bị bước vào một cuộc đàm phán thực sự vậy.
“Vậy thì chị nhận lời thật đấy,” Senpai nghiêng đầu. “Nhưng chị vẫn thắc mắc tại sao Nagi-chan lại mất công tổ chức nhóm học thêm cho mấy bạn năm nhất? Chị tưởng em ấy đã nắm chắc nhóm đó rồi mà? Giờ lo ‘nuôi cá đã bắt’ làm gì nữa?”
Câu hỏi không ngoài dự đoán. Với Senpai người vẫn chưa biết nhóm học sinh ở dãy nhà cũ đã phản bội thắc mắc như vậy là dễ hiểu thôi.
“Ừ thì, để con cá đã câu được trốn mất thì ngốc quá còn gì. Tiếc là bọn em mới chỉ có hơn ba tháng tiếp xúc với đám năm nhất thôi. Họ có thể quay về phe chị bất cứ lúc nào. Vậy nên phải tranh thủ ghi điểm bằng mấy việc thế này để giữ họ lại chứ.”
Tôi né tránh ánh nhìn dò xét của chị ấy bằng một nụ cười, rồi đưa ra câu trả lời đã chuẩn bị sẵn từ trước.
“Hừm… Thế sao lại kéo cả chị vào kế hoạch đó? Chị mà nhập hội thì chắc chắn sẽ lấy đi một nửa phiếu bầu còn gì.”
Lại một câu hỏi nữa nằm trong kịch bản. Tôi giả vờ nhăn mặt, nhún vai đầy ngán ngẩm.
“Thật ra là do lúc đầu em tưởng Nagi vẫn như hồi xưa rất thông minh. Kế hoạch được vạch ra dựa trên điều đó. Nhưng khi gặp lại thì… ôi trời, cậu ấy đã thành một mớ hỗn độn. Em buộc phải tìm một ‘giáo viên dự phòng’ phòng cho chắc.”
“Chị hiểu rồi. Dù có phải nhường đất cho đối thủ một chút, còn hơn làm mọi người thất vọng rồi bị quay lưng đúng không.”
“Chính xác luôn ạ.”
Dĩ nhiên, tất cả những gì tôi vừa nói đều là dối trá.
Chúng tôi không nhắm đến học sinh năm nhất. Việc mời Senpai chỉ là để đánh lạc hướng, giấu đi chuyện nhóm học sinh ở dãy nhà cũ đã đổi phe.
“Nhưng mà, trong vô số lựa chọn an toàn hơn, tại sao lại là chị?”
Câu hỏi cuối cùng của chị làm tôi bất ngờ. Có vẻ lần này, chị thật sự tò mò. Tôi lặng lẽ, trả lời bằng giọng nhỏ hơn.
“…Vì em không có nhiều bạn. Nagi cũng vậy. Cả hai đứa đều sống trong xã hội rất hạn hẹp mà.”
Trớ trêu thay, đây lại là phần duy nhất hoàn toàn đúng 100%.
Nagi cực kỳ nhút nhát, còn tôi vì sống kiểu mặc kệ đời trong suốt thời gian cấp ba thì ngoài Miyahara ra, chẳng còn ai thân thiết.
Thật là thảm hại mà.
Tự thú những thứ yếu đuối nhất của mình ngay giữa trận chiến chiến lược… đúng là chơi dại.
“À… xin lỗi, chị hỏi chuyện không nên rồi,” Senpai quay mặt đi, như thể thật sự cảm thấy có lỗi. Chắc lời tôi nói nghe quá thật, đến mức khiến chị không dám đùa tiếp.
“Khụ… Chị hiểu rồi. Chị sẽ giúp đỡ đàng hoàng nhé,” chị nói, lấy lại nụ cười và đổi chủ đề.
Không hiểu sao, chính sự thật ấy lại khiến senpai tin tưởng hơn. Vấn đề là... cái giá của việc ‘chạm vào vết thương lòng’ lần này có lẽ hơi đắt rồi.
Sau khi kết thúc bữa trưa và hoàn thành mục tiêu ban đầu, tôi nghĩ đã đến lúc nên rút lui để dưỡng thương một chút.
“À này,” Senpai lên tiếng đúng lúc tôi đứng dậy, như thể cố tình chờ đến lúc đó rồi mới nói. “Đổi lại việc chị giúp tụi em tổ chức học nhóm, em giúp chị một việc được không?”
“Chị cứ nói ạ, không thành vấn đề.”
Dù là giao dịch đôi bên cùng có lợi, nhưng về hình thức thì tụi tôi vẫn nợ Senpai một lần. Giúp đỡ một hai chuyện cũng chẳng thiệt thòi gì.
“Thật ra thì… dọn dẹp phòng Hội học sinh vẫn chưa xong. Đáng lẽ giờ này phải chuẩn bị bàn giao rồi, nhưng chị bận quá. Nếu em giúp một tay thì tốt quá.”
Chị Senpai mỉm cười ngượng ngùng, như thể đang cố giấu đi sự sơ suất của mình.
Nụ cười đó khá dễ thương, khiến tôi hào hứng đứng dậy.
“Để em lo cho. Em sẽ dọn sạch chỗ này ngay luôn.”
“Ôi, đáng tin quá đi! Cùng nhau làm nhé!”
Chị Senpai đúng thật rất biết cách khích lệ người khác.
Nhờ vậy mà tôi bước vào đống việc chân tay nặng nhọc với tâm trạng khá vui vẻ.
Chúng tôi sắp xếp lại tài liệu, tổng hợp kết quả các chính sách và những điều rút ra thành cẩm nang, rồi vứt bỏ những vật dụng không cần thiết.
Và trong quá trình đó, điều rõ ràng là việc dọn dẹp bị chậm không phải vì chị Senpai lười biếng.
Mà là do những thành tựu của hội học sinh trước đây quá khủng khiếp.
Không chỉ mở cửa lại khu nhà học cũ, họ còn giải quyết xung đột giữa học sinh, trực tiếp đàm phán với thầy cô, và cải tạo lại hơn 20 nội quy lỗi thời. Chỉ cần nhìn qua đống tài liệu thôi cũng thấy cuộc sống học đường đã được cải thiện hơn đáng kể.
“…Thật sao? Họ làm được hết chừng này trong một năm á? Hội học sinh trước đúng là không thể tin nổi.”
Năng lực của họ vượt xa mức ngưỡng mộ, gần như chạm tới mức thán phục rồi.
“Hehe, đúng không? Anh trai chị giỏi lắm đó,” chị Senpai đáp, ánh mắt ánh lên chút tự hào khi nghe người khác khen anh mình.
“Ngôi trường này có vẻ nhiều truyền thống nhỉ? Hồi em mới vào học, còn bao nhiêu quy định lạc hậu. Vậy mà hội học sinh cũ dọn sạch hết chỉ trong một năm.”
“Xem chừng đúng thế thật. Em từng nghe rằng mấy đời chủ tịch hội học sinh ở đây sau này đều thành công trong chính trị hay kinh doanh, nhưng nếu họ đều giỏi cỡ vậy thì cũng dễ hiểu.”
Không chỉ là chính sách màu mè.
Sau khi mở lại dãy nhà cũ cho các CLB yếu, họ còn cấm việc tham gia hai câu lạc bộ để ngăn hiện tượng “thành viên ma”, rồi thêm vị trí kiểm toán tài chính vào hội học sinh để ngăn việc dùng ngân sách sai mục đích. Bất kỳ lỗ hổng nào cũng được họ tính đến và xử lý đầy kỹ lưỡng.
Kế nhiệm một người như vậy chắc chắn tạo ra áp lực kinh khủng.
Tôi thật sự rất ấn tượng, nhưng biểu cảm của chị Senpai đột nhiên trầm xuống.
“…Dù vậy, anh chị cũng có những điều không suôn sẻ.”
Chị ấy lẩm bẩm rất nhỏ.
“Không suôn sẻ... là sao ạ?”
Chị nhanh chóng trở lại với nụ cười thường ngày, đưa tập tài liệu lên trước mặt.
“Ừ thì, như việc to tát là không chịu dọn phòng hội học sinh này chẳng hạn.”
“À ha ha, đúng là để lại một di sản... không mấy tốt đẹp lắm.”
Chúng tôi nhìn nhau rồi cùng bật cười trước cú tai hại vừa rồi.
Với cảm xúc đan xen giữa sự kính trọng và chút oán trách dành cho những người tiền nhiệm đã để lại thành tích lẫn phiền phức, chúng tôi tiếp tục công việc.
Khi đã làm được kha khá, giờ nghỉ trưa cũng gần kết thúc.
“Phù… Vậy là mình đã dọn được kha khá rồi nhỉ, phần còn lại chắc tự chị lo được rồi. Cảm ơn em nha, Kurusu-kun,” Senpai nói, lau mồ hôi trên trán, đưa mắt nhìn quanh phòng với vẻ mãn nguyện.
Ở trường này, chủ tịch hội học sinh thường được tiến cử vào đại học, nên việc dọn dẹp thường do họ và các thành viên còn lại làm trong thời gian tự chọn vào tháng Hai. Nhưng năm ngoái, chủ tịch bận thi cử, còn chị Mutsu là người duy nhất còn lại, nên việc dọn dẹp mới bị dời đến tận bây giờ.
“Không sao đâu ạ. Em thấy vui vì được giúp chị một tay. Với lại, nếu không dọn chỗ này thì người khổ sẽ là Nagi tân chủ tịch hội học sinh.”
“Trời, nói hay ghê! Tiếc là tương lai đó sẽ không xảy ra đâu, thành ra em đang làm không công rồi đó,” Senpai trêu đùa nhẹ.
Sau khi cùng nhau hoàn thành công việc, bầu không khí giữa chúng tôi đã trở nên thân mật kỳ lạ, giống như hai người bạn lâu năm rồi ấy.
Có lẽ cũng vì thế mà chị nói tiếp điều này:
“Nè, chị hỏi thật được không?”
“Dạ? Chị cứ hỏi đi ạ.”
“Với tư cách là người ngoài nhìn vào, em thấy ai hợp làm chủ tịch hội học sinh hơn, chị hay Nagi-san?”
Tôi im lặng suy nghĩ.
Chị Mutsu-senpai rõ ràng có tố chất của một chủ tịch xuất sắc. Dù cứ khen anh trai suốt, nhưng đóng góp của chị ấy được thể hiện rõ ràng qua tài liệu, không thể phủ nhận.
Còn Nagi thì sao? Cô ấy có tố chất làm chủ tịch không? Nói thật là không chút nào.
Lý do cậu ấy tranh cử là vì chuyện cá nhân, và kéo tôi vào cũng vì điều đó.
Rõ ràng ai là người phù hợp hơn.
“Nagi,” tôi đáp không chút do dự.
“Tại sao?”
Tôi mỉm cười thật tươi.
“Vì em sẽ đảm bảo cậu ấy đủ khả năng.”
Nagi đang cố làm rung chuyển cả ngôi trường này vì lý do cá nhân, và muốn đánh bại một senpai xuất sắc như vậy. Nếu đã vậy, tôi sẽ không để cậu ấy làm nửa vời. Khi đã thắng, cậu ấy có nghĩa vụ phải trở thành một chủ tịch hội học sinh còn giỏi hơn cả chị Senpai.
“…Ra vậy. Em đúng là một chiến lược gia đáng gờm mà,” Senpai mỉm cười nhạt, giọng như lời khen thật lòng.
Có lẽ cũng vì thế mà tôi cảm thấy hơi cắn rứt.
“…Không hẳn đâu ạ. Thật ra ngoài cuộc bầu cử ra, em còn một mục tiêu lớn khác nữa. Em không chỉ đang làm để Nagi thắng mà còn vì mục tiêu đó. Nên em chẳng phải chiến lược gia cao thượng gì đâu.”
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã buột miệng nói ra điều mà chính Nagi cũng chưa từng nghe.
“Nè, Kurusu-kun, tại sao em đồng ý giúp chiến dịch tranh cử của chị?”
Khi Nagi hỏi câu đó, tôi đã trả lời thật lòng, không nói dối một lời.
Nhưng tôi chưa nói cho cậu ấy biết toàn bộ.
Có một cảm xúc, một lý do, mà tôi vẫn giấu kín.
“Ồ? Là gì vậy?” Senpai hỏi.
“Bí mật. Là điều không ai hiểu nổi đâu, chỉ là nỗi ám ảnh của riêng em thôi.”
Tôi đã vạch ra một ranh giới, và Senpai cũng không hỏi thêm gì nữa. Chị chỉ gật đầu, nụ cười điềm tĩnh của chị chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
“Vậy thì tiếc thật. Thôi thì chị sẽ chúc em đạt được mục tiêu đó.”
“Cảm ơn chị. Em xin phép về trước.”
Tôi cúi nhẹ đầu rồi rời khỏi phòng hội học sinh.
Hành lang gần như trống rỗng, giờ nghỉ trưa cũng sắp kết thúc.
Tôi thở dài, rồi khẽ nhắm mắt lại.
Sau bờ mi, tôi thấy lại cảnh hoàng hôn của ngày hôm đó ngày tôi gặp Mea lần đầu tiên.
Với Nagi, những ngày ấy có lẽ đã là quá khứ. Một đoạn ký ức cậu ấy muốn chôn giấu, một “quá khứ đen tối” mà cậu chỉ muốn quên đi.
Nhưng với tôi thì không.
“…Không thể kết thúc như thế này được.”
Câu chuyện giữa tôi và Mea bắt đầu từ ngày đó, và đến giờ vẫn chưa kết thúc.
Cho dù Nagi có muốn chôn vùi nó đến thế nào đi nữa… tôi sẽ không chấp nhận điều đó.
“Tôi sẽ khiến Nagi đối mặt với nó.”
Tôi lẩm bẩm một mình rồi bắt đầu bước đi.
Mang theo một mục tiêu… mà tôi không thể nói với Nagi.


6 Bình luận