WN
Chương 03: Những khó khăn trong học tập của cựu idol chuunibyou (3)
5 Bình luận - Độ dài: 4,202 từ - Cập nhật:
Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa.
Tôi có hơi lo lắng về buổi học nhóm đã được xác nhận đột xuất sẽ diễn ra tại nhà tôi sau giờ học. Nhưng ngoài chuyện đó ra, còn một việc khác cần giải quyết nữa.
“Ê, Reo-kun! Tớ điều tra được rồi nè!”
Lúc tôi vừa ăn trưa xong và đang lướt điện thoại tại bàn, Miyahara bước tới vẫy tay chào rôm rả.
“Cảm ơn cậu. Phiền cậu quá.”
Tôi đưa cho cô ấy một hộp sữa dâu mua từ máy bán hàng tự động. Miyahara ngồi xuống phía trước, cắm ống hút vào hộp sữa.
“Không sao đâu. Dạo này tớ toàn để mấy cậu lo hết, cũng thấy hơi ngại lắm .”
“Vậy kết quả sao rồi?”
“Ổn lắm luôn. Từ nhóm bạn tớ thôi cũng rủ được tầm 20 người rồi đó.”
“20 á? Nhiều hơn tớ nghĩ đấy. Chắc ai cũng lo vụ điểm số nhỉ.”
Bọn tôi đang bàn về số lượng người tham gia nhóm học.
Hôm qua, tôi đã chia sẻ kế hoạch với Miyahara và nhờ cô ấy thăm dò xem có ai đang lo chuyện học hành hoặc hứng thú với học nhóm không.
Trường tôi có khoảng 900 học sinh, nên 20 người nghe có vẻ ít, nhưng bắt đầu như vậy là ổn rồi. Mọi hành trình đều bắt đầu bằng một bước nho nhỏ mà.
“Ừ, có mấy đứa dù không rớt bài giữa kỳ nhưng cũng thất vọng với điểm số. Tớ rủ cả tụi đó luôn, nhưng có cần lọc lại không?”
“Không cần đâu. Càng đông càng tốt.”
Tôi vừa nói xong, Miyahara nhăn mặt đầy lo lắng.
“Nhưng… các cậu có đủ người dạy không? Chỉ có cậu với Nagi-chan thôi mà? Mà kỹ năng của Nagi-chan thì cũng chỉ tàm tạm thôi…”
Cũng đúng.
“Đó chính là điểm yếu của tụi mình. Tốt nhất là có tiền bối phụ giúp. Chứ chỉ dựa vào bạn bè cùng lớp thì dễ loạn lắm.”
Tôi từng thấy mấy buổi "học nhóm" biến thành buổi chơi game.
Như vậy thì có thể đông người, nhưng từ ngoài nhìn vào thì trông như một nhóm chơi bời. Nhóm học của tụi tôi cần có kỷ luật thôi.
“Nói trước là mấy chị trong CLB may vá không giúp được đâu nha. Mấy chị đang dồn hết cho cuộc thi sắp tới. Tớ cũng vậy nên không rảnh á.”
“Biết mà.”
Nagi cũng có nói rồi nên tôi cũng không hy vọng gì. Miyahara giúp dò hỏi trong giờ nghỉ trưa thì còn được, chứ bảo cô ấy dành thời gian sau giờ học thì khó thật.
Vậy nên chỉ còn một cách.
“Vậy là đủ rồi. Cảm ơn cậu nha.”
“Không có gì!”
Miyahara vẫy tay tạm biệt rồi quay về chỗ.
Tôi cũng đứng dậy, bước đến bàn của Nagi.
“Này, Nagi.”
Cô ấy đang xem lại bài học, giật mình quay phắt sang tôi với vẻ căng thẳng.
“K-Kurusu-kun? C-Có chuyện gì vậy?”
Giọng cô ấy cao hơn thường ngày một chút.
Từ lúc đồng ý tới nhà tôi sau giờ học hôm qua, Nagi cứ như thế này suốt.
Tôi biết lời hứa ấy chỉ là bộc phát trong lúc nói chuyện, nhưng với một cô gái tuổi mới lớn, đến nhà con trai chắc chắn là chuyện cực kỳ áp lực.
Giờ mà hủy thì thể nào Nagi cũng cứng đầu mà làm tới cho xem.
“Đi với tớ một chút. Tớ cần bàn về kế hoạch.”
Tôi cố gắng giữ cuộc trò chuyện xoay quanh công việc, né tránh chuyện đến nhà.
Nagi thở phào nhẹ nhõm thấy rõ.
“À, ra là vậy… Ừ, đi thôi.”
Cô ấy xếp sách vở lại rồi đứng dậy.
Tôi dẫn cô ấy ra hành lang.
“Vậy cậu muốn bàn chuyện gì?”
Đi cạnh tôi, Nagi nghiêng đầu hỏi.
“Tớ vừa nói chuyện với Miyahara, tụi mình đang lo là không đủ người dạy cho số học sinh tham gia.”
“Ừm… đúng là rắc rối. Làm gia sư thì tốn thời gian, mà tớ cũng không biết ai có thể giúp cả.”
Nagi khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
“Đúng vậy. Tụi tớ cũng nghĩ rồi, nếu chỉ toàn bạn cùng lứa thì dễ mất tập trung. Tốt nhất là có tiền bối phụ giúp.”
“Nghe hợp lý đó. Nhưng mấy chị CLB may vá bận, đúng không? Vậy… đừng nói là cậu lại định nhờ ‘mối quan hệ đen tối’ của tớ đó nha? Tớ nói rồi, tớ đâu có quen nhiều người tiện lợi kiểu đó đâu!”
Tưởng tôi lại định khai thác mạng lưới “ác mộng tai ương” năm xưa, Nagi nhăn mặt rõ ràng.
“Yên tâm. Lần này tớ không định ‘truy cập World Archive’ hay ‘liên kết Dominion’ để gọi ‘Legion of Heroes’ của cậu đâu.”
“Đừng có lôi mấy thuật ngữ chuunibyou của tớ ra kiểu đó nữa! Vậy rốt cuộc cậu định nhờ ai?”
“Tớ tính nhờ một người có lợi ích rất liên quan.”
Nagi nhíu mày, có vẻ chưa nghĩ ra ai.
“Liên quan, lợi ích…? Ngoài giáo viên ra thì ai được lợi khi dạy tụi mình chứ?”
“Còn một người. Không có quan hệ với năm nhất, nhưng lại rất cần năm nhất.”
Tôi dừng bước.
Trước mặt là cánh cửa để biển “Phòng Hội Học Sinh”.
“Đừng nói là…”
Thấy vậy, mặt Nagi cứng đờ lại.
“Ừ, tụi mình sẽ nhờ chị Mutsu-senpai.”
Tôi tự tin gõ cửa, mặc Nagi lắc đầu như điên.
“Khoan, khoan khoan! Như vậy thì tụi mình đâu có được toàn bộ công lao chứ! Cậu đang…”
“Xin lỗi đã làm phiền!”
“Cậu lơ tớ hả?!”
Phớt lờ phản đối của Nagi, tôi bước vào phòng hội học sinh.
Bên trong, chỉ có chị Mutsu-senpai đang làm giấy tờ ở bàn dài.
Tuyệt. Không có ai khác làm phiền.
“Ồ? Hai em tới có chuyện gì vậy?”
Chị ấy đón bọn tôi bằng một nụ cười hiền từ, không hề ngạc nhiên vì bị ghé thăm bất ngờ.
“Xin lỗi đã làm phiền chị lúc đang bận, senpai.”
Sự hiện diện dịu dàng ấy khiến tôi bất giác mỉm cười đáp lại.
“…Mặt cậu như đang yêu vậy đó.”
Một giọng lạnh lùng xen kẽ cái nhìn chết chóc từ phía Nagi bên cạnh khiến tôi hơi rùng mình, nhưng tôi phớt lờ luôn.
“Không sao đâu. Hội học sinh giờ tạm thời giải tán rồi, nên chị chỉ mượn phòng làm việc thôi. À, đừng nói ai biết nha, hơi lén một xíu đó.”
rồi chị mỉm cười tinh nghịch, đưa ngón tay lên môi như ra dấu hiệu “suỵt. Cử chỉ đó đáng yêu đến mức nếu Nagi không đang lườm tôi thì chắc tôi đã đổ chị ấy mất rồi.
“Vậy, đừng ngại. Ngồi đi.”
Mutsu-senpai mời ngồi, nhưng tôi lắc đầu.
“Không cần đâu ạ, bọn em chỉ có chuyện nhỏ thôi. Thật ra là muốn nhờ chị giúp một việc.”
“Nhờ vả sao?”
Mutsu-senpai nghiêng đầu đáng yêu, tôi gật đầu.
“Bọn em định mở lớp học nhóm cho mấy bạn năm nhất đang chật vật chuyện học, nhưng thiếu người dạy. Nếu chị có thời gian, chị giúp bọn em được không?”
Mắt chị ấy mở to ngạc nhiên.
Chị nhìn tôi với ánh mắt dò xét, nhưng tôi vẫn giữ nụ cười thân thiện. Cuối cùng, chị ấy lên tiếng.
“…Chuyện này rõ ràng là chiêu vận động tranh cử, đúng không? em không ngại chia mất công lao à?”
Dù vẫn giữ giọng điệu dịu dàng, nhưng câu hỏi mang sắc thái đầy nghi ngờ.
Tôi gật đầu không do dự.
“Dĩ nhiên. Người nhắm tới chức hội trưởng hội học sinh không thể đặt lợi ích cá nhân lên trên việc hỗ trợ học sinh gặp khó khăn. Có thể là thiệt cho việc giành phiếu, nhưng lần này là vì mọi người.”
Nghe chính mình nói mà tôi cũng muốn nổi da gà, nhưng nếu nhìn theo hướng tích cực, đây là cơ hội tốt cho senpai.
Đối thủ trực tiếp tự tay đưa ra một cơ hội tranh giành phiếu.
“…Hiểu rồi. Với tư cách người cũng đang hướng đến chức hội trưởng, chị không thể từ chối khi em nói vậy. Chị cũng không thể làm ngơ khi thấy đàn em gặp khó khăn. Được rồi, chị sẽ giúp.”
Nagi vẫn lườm tôi như muốn thiêu đốt, nhưng xem ra cô ấy vẫn đủ tin tưởng để không cản trở gì lúc này.
“Cảm ơn chị nhiều ạ. Khi nào có lịch cụ thể bọn em sẽ báo lại.”
“Chị hiểu rồi. Chị cũng mong chờ nữa. Làm giáo viên nghe cũng thú vị đấy.”
Senpai mỉm cười, vẫn mang dáng vẻ dịu dàng thường thấy.
Sau khi xác nhận xong, tôi quay người định rời đi.
“Vậy bọn em xin phép. Xin lỗi vì đã làm phiền chị.”
“C-Cảm ơn chị đã dành thời gian.”
Tôi đi ra ngoài, Nagi cũng vội vàng theo sau.
Khi đi được một đoạn, cô ấy bỗng dừng lại.
“Này, rốt cuộc là sao vậy? Sao lại nhờ Mutsu-senpai? Làm vậy thì tớ mất hết phiếu đó!”
Tôi đã lường trước câu hỏi này và sẵn sàng trả lời.
“Hiểu rồi. Nhưng nếu không tổ chức được buổi học nhóm, mấy học sinh cần giúp đỡ sẽ theo chị ấy. Dù mất chút công lao, tổ chức được buổi học mới là điều quan trọng.”
“Ừ, nói vậy cũng đúng nhưng… khoan…”
Nagi đang gật gù thì đột nhiên nhíu mày lại.
“…Vậy sao senpai lại đồng ý? Từ chối thì tụi mình sẽ phải hủy mà?”
Cô ấy đã nhận ra điều bất thường.
Chính xác. Việc đi nhờ đối thủ cho thấy tụi tôi thiếu kết nối với đàn anh đàn chị. Từ chối giúp đồng nghĩa với việc buổi học sụp đổ.
Vậy tại sao chị ấy lại nhận lời?
“Dễ hiểu thôi. Chị ấy không biết tụi mình có liên hệ với các CLB ở khu nhà cũ. Chị ấy nghĩ lực đẩy của tụi mình là nhờ chiếm được lòng tin của năm nhất.”
Liên minh CLB Nhà Cũ chưa chính thức ra mặt cho đến sau bầu cử, và tất cả đều được giữ kín.
Senpai hoàn toàn không biết về nền tảng thực sự của tụi tôi.
“Hiểu rồi… Vì nghĩ tụi mình nhắm vào phiếu năm nhất nên chị ấy mới đớp thính, dù hơi nghi ngờ. Muốn tranh giành phiếu từ bọn mình.”
“Ừ. Miễn là chị ấy vẫn còn nghĩ như vậy, chị ấy sẽ không chú ý đến khu nhà cũ.”
Đánh cắp phiếu từ một nhóm trung thành là chuyện lớn.
Mất vài phiếu lẻ không sao, nhưng mất cả nền tảng ủng hộ thì khác hoàn toàn.
“Còn tụi mình thì vừa có thể tổ chức được buổi học tưởng chừng bất khả thi, vừa khiến chị ấy lạc mất hướng.”
“Ra là vậy… Cậu tính xa thật đấy. Một mũi tên trúng hai đích.”
Nagi mở to mắt, cuối cùng cũng hiểu.
“Còn nữa, tớ còn được ở gần một senpai dễ thương nữa. Vậy là ba đích luôn.”
“Đừng có lén thêm đích thứ ba! Cái mục đích cá nhân của cậu lúc nào cũng len lén chui vô là sao hả?! Cho tớ khen cậu đàng hoàng cái coi!!!”
Dù đã thực hiện kế hoạch suôn sẻ, nhưng không hiểu sao độ uy tín của tôi vẫn bị tụt giảm.
Và thế là, thời gian sau giờ học đã đến.
Khi lớp học kết thúc, tôi đứng dậy, tim đập hơi nhanh, tiến đến bàn của Nagi.
“Nagi.”
“Á!”
Giọng cô ấy vang lên đầy căng thẳng khi tôi gọi tên từ phía sau.
“Hôm nay mình học nhé.”
“Ừ-Ừa…”
Nghe vậy, cô ấy bắt đầu thu dọn đồ đạc với động tác cứng đơ như người máy.
…Không ổn rồi. Tôi cứ tưởng mình bình tĩnh, ai ngờ sự lúng túng của cậu ấy đang truyền sang tôi.
Cả hai bọn tôi bao bọc trong một bầu không khí siêu căng thẳng, cứ thấp thỏm mà ra khỏi trường.
“…”
Từ cổng trường đến ga tàu, rồi lên tàu về nhà, cả hai đều im re.
Mỗi lần tàu nghiêng nhẹ, tay hai đứa chạm vào nhau, Nagi lại giật mình như thỏ đế, mặt đỏ rần rồi cúi xuống.
C-Cái không khí này là sao vậy…?!
Tôi hoàn toàn không biết xử lý sao nữa! Ai cứu tôi với!
Tôi gào thét trong lòng nhưng chẳng ai trả lời. Cuối cùng, bọn tôi cũng đến nhà tôi.
“Ờmm, đây là nhà tớ…”
“Ừm…”
Nagi đứng đơ nhìn căn nhà ngoại ô bình thường như thể sắp hóa đá.
Tôi cũng suýt hóa đá theo, nhưng cố hít sâu lấy lại bình tĩnh.
Không sao. Giờ này mẹ tôi chắc chắn vẫn còn ở nhà. Như vậy là không có chuyện chỉ có hai đứa.
Bị mẹ chọc sau đó cũng được, coi như là hy sinh chính trị cần thiết.
Nghĩ vậy để trấn an bản thân, tôi rút chìa khóa ra và mở cửa.
“Con về rồi đây!”
“X-Xin phép…”
Tôi mở cửa thật dứt khoát, nhưng… không thấy tiếng trả lời.
Thấy lạ, tôi liền rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn và thấy một dòng từ mẹ:
“Ông ngoại bị đau lưng, mẹ sang ở lại chăm vài hôm.”
“Cái quái…?!”
Mắt tôi mở to vì sốc. hàng phòng thủ cuối cùng đã sụp đổ!
“Có chuyện gì sao?”
Nagi nghiêng đầu hỏi, vẻ tò mò.
“Ờ… mẹ tớ bảo hôm nay sẽ không về.”
“G-Gì cơ?!”
Mặt Nagi đỏ bừng, lùi lại một bước.
Tôi hiểu cảm giác đó lắm cái tình huống này! Trông như thể tôi cố tình sắp xếp vậy! Thề là trùng hợp thôi mà!
“Ờm… Hay là tụi mình học chỗ khác nhé?”
Tôi đoán cô ấy sẽ thấy bất an, nên nhanh chóng đề xuất phương án khác. Nhưng Nagi chỉ chớp mắt, do dự, rồi cúi đầu nhỏ giọng.
“K-Không… giờ đi chỗ khác thì lại mất công. Cứ học ở đây đi.”
Không ngờ cô ấy lại quyết định như thế.
“O-Okay…”
Tôi càng căng thẳng hơn, nhưng giờ phải theo tới cùng. Dù gì cũng không có ý đồ xấu gì ổn thôi mà.
“Vậy… tớ đưa cậu lên phòng.”
Bỏ ngoài tai tiếng hít thở sâu liên tục phía sau, tôi leo lên cầu thang.
Phòng tôi là căn đầu tiên nằm trên lầu.
“Mời vào.”
“Ừ…”
Tôi đã dọn dẹp trước rồi nên mọi thứ đều gọn gàng, nhưng Nagi bước vào với vẻ căng thẳng rõ rệt.
Tôi ngồi xuống tấm đệm cạnh bàn kính, Nagi cũng tự nhiên ngồi đối diện, quỳ ngay ngắn.
Hai ánh mắt nhìn nhau.
“…!”
Nhưng rồi cả hai lập tức quay đi.
Tôi liếc về phía giường cái giường đặt khá nổi bật.
Vội vàng quay đầu đi… thì lại bắt gặp ánh mắt của cậu ấy thêm lần nữa.
Cái trò ping-pong ánh nhìn này là sao chứ?! Tạo ra máy năng lượng vĩnh cửu à?!
“…Tớ đi lấy nước nha.”
“K-Không cần phiền đâu…”
Tôi vội rút lui khỏi phòng như thỏ bị rượt, chỉ để lấy lại bình tĩnh.
“Bình tĩnh nào, tôi ơi.”
Ở nhà là chuyện thường. Ở cùng Nagi cũng là chuyện thường.
Hai chuyện thường cộng lại thì không thể tạo ra chuyện bất thường được.
Chắc là tôi bị nhiễm căng thẳng từ cậu ấy thôi. Mình vẫn ổn.
Tự nhủ vậy, tôi lấy một chai cà phê lạnh và hai cái ly, rồi quay lại phòng.
“Xin lỗi đã để cậu đợi rồi.”
“À, không sao đâu.”
Nagi đã bắt đầu học một mình, trải sách vở ra bàn.
Cô ấy không thường học nghiêm túc như vậy, nên chắc không khí ngượng ngùng này cũng khiến cô ấy không chịu nổi.
Nhưng có gì đó… lạ lạ.
“…Sách giáo khoa và vở của cậu để ngược rồi.”
“Ể?!”
Nagi giật bắn người, nhìn qua sách vở rồi che mặt lại.
“Ugh… Đừng nhìn tớ lúc này. Tớ đang siêu lo lắng .”
Lời thú nhận ấy đáng yêu đến kì lạ, khiến tôi cũng bớt căng thẳng ngay
“Hiểu rồi. Vậy tớ chỉ nhìn tay cậu lúc làm bài thôi.”
“Vẫn đáng ngại đó!”
Cậu ấy hạ tay xuống phản bác, tôi bật cười nhẹ.
Không khí cuối cùng cũng dịu xuống, Nagi thở dài, nở nụ cười gượng gạo.
“Haizz, Kurusu-kun đúng là đáng ghét thật mà.”
“Nói oan đó. Tớ là người tốt đang dạy học miễn phí cho cậu đấy.”
“Rồi, rồi. Tớ sẽ cố học chăm để xứng đáng với lòng tốt đó.”
Sau vài câu chọc ghẹo qua lại, cuối cùng cả hai cũng trở lại nhịp điệu quen thuộc như thường ngày. Không khí căng thẳng đã tan biến hoàn toàn.
Bây giờ, tụi tôi mới thật sự bắt đầu học rồi.
Một tiếng sau.
Sau khi cật lực giải hết bộ đề mà tôi soạn riêng cho những chỗ yếu của cậu ấy, Nagi thả bút xuống rồi đổ gục lên bàn.
“Xong rồi… Toán vẫn là ác mộng của tớ.”
“Làm tốt lắm. Nghỉ một chút đi.”
Tôi lấy bài kiểm tra từ tay Nagi vẫn còn hơi run run và bắt đầu chấm điểm.
“…Tự nhiên…nhưng mà… phòng cậu nhạt nhẽo ghê ha?”
Chán quá trong lúc chờ đợi, Nagi đưa mắt nhìn quanh và lẩm bẩm.
Đúng thật, phòng tôi chỉ có mấy thứ thiết yếu: bàn ghế, chăn gối và một cái kệ sách. Khá đơn giản.
“Ừ. À mà nếu cậu đang tìm mấy cuốn tạp chí 18+ thì lục dưới gầm giường nhé, đừng nhìn lên kệ sách.”
“Tớ có tìm đâu chứ! Mà sao cậu lại chỉ luôn chỗ cất vậy?!”
“Hả, không hợp vibe hả?”
“Không hợp tí nào luôn! Tớ chỉ tò mò về sở thích của cậu thôi!”
“Ồ, sở thích của tớ là chọc cậu đó.”
“Biết ngay mà! Cái sở thích tệ thật sự!”
Nagi trông còn mệt hơn cả lúc vừa học xong nữa.
Tôi chấm bài xong và thông báo kết quả, như để kết liễu thêm lần nữa.
“Rồi, đến lúc công bố điểm đây. Bài này được 70. Tốt hơn trước nhiều rồi, nhưng còn nhiều lỗi cẩu thả quá trời.”
Tôi trả lại bài cho Nagi, cậu ấy rên lên, ôm đầu nhìn chằm chằm vào kết quả.
“Ugh… Cậu nói đúng. Mấy cái này tớ làm được mà vẫn sai. Bực ghê.”
“Cơ bản của cậu vững rồi, giờ chỉ cần luyện thêm nữa thôi. À, trên kệ có cuốn sách tham khảo hay lắm. Muốn thử mấy bài trong đó không?”
“Ừm, để tớ xem thử.”
Tôi chỉ về cái kệ phía sau, Nagi liền quay lại.
Nhưng cậu ấy bỗng khựng lại giữa chừng.
“Ơ cái này là…”
“Tìm được sách rồi à?”
Tôi hỏi, nhưng Nagi nhẹ nhàng rút ra một quyển không phải sách tham khảo, mà là một cuốn tạp chí nhét đại vào kệ.
"Rising Star <Ác Mộng Tai Ương>! Khám phá sức hút của idol hot nhất hiện nay!"
Trang bìa hiện rõ dòng tiêu đề cùng ảnh của Mea.
“Cậu… mua cái này hả, Kurusu-kun?”
Nagi nhăn mặt có lẽ vì lỡ chạm vào quá khứ đen tối của mình.
“Ờ… ừ.”
Tôi cảm thấy hơi ngượng, liếc mắt đi chỗ khác.
Nhưng Nagi vẫn tiếp tục lục lọi, rồi tìm ra thêm mấy cuốn nữa có bài viết về Mea.
“Cậu bảo không có sở thích gì mà… cũng theo dõi cậu ấy dữ ha.”
Cậu ấy nói, có chút ngại ngùng.
“Đó không phải sở thích. Là bạn của tớ debut làm idol. Lo lắng hay quan tâm cũng là chuyện bình thường mà, đúng không?”
Trốn tránh chỉ càng thêm xấu hổ nên tôi quyết định thú thật luôn.
“…Ra vậy.”
Nagi cúi đầu nhìn cuốn tạp chí, nét mặt đầy phức tạp.
“Ừ. Hồi đó tớ cổ vũ hết mình luôn. Mỗi khi có single mới là mua liền, còn đi xem concert nữa.”
Tôi nhắm mắt lại, ký ức ngày nào đã ùa về.
Mea, người từng sát cánh bên tôi, giờ toả sáng ở một nơi rất xa, bay cao hơn bất cứ ai…cảm giác có chút cô đơn, nhưng là bạn, tôi tự hào hơn bất cứ điều gì.
“Cậu lúc ấy thật sự toả sáng như ở trung tâm thế giới. Rồi đột nhiên biến mất, tớ không biết chuyện gì xảy ra cả. Lúc đó lo lắng lắm.”
Khi Mea trở thành idol, việc cắt liên lạc để tránh dính scandal lại khiến tôi không cách nào kiểm tra tin tức của cậu ấy. Chỉ biết đứng giữa suy nghĩ "chắc là lại bày trò thôi" và "liệu có chuyện gì không".
“…Tớ xin lỗi.”
Nagi trúng ngay điểm yếu, trông buồn hẳn, tay vẫn ôm cuốn tạp chí.
“Thật ra… lúc thấy cậu ở lễ nhập học, tớ đã muốn nói chuyện với cậu rồi.”
Cậu ấy cất giọng khẽ khàng.
“Nhưng tớ ngập ngừng. Tớ đâu còn là Mea nữa. Giờ chỉ là một cô gái bình thường, nhạt lắm thôi.”
Cậu ấy ngẩng lên, gượng cười thật tươi.
“Tớ sợ cậu sẽ thất vọng. Cậu thích mấy cô gái kỳ quặc mà, đúng không? Nên tớ nghĩ cậu sẽ nói ‘Cậu trở nên chán phèo rồi’… và thế là tớ không dám đến gần cậu.”
À ra là vậy.
Đây chắc là một phần sự thật mà từ lúc gặp lại đến giờ, Nagi vẫn giấu kín.
Chạm được vào nó rồi, tôi thấy trong lòng cuộn lên một mớ cảm xúc lẫn lộn… nhưng tôi chỉ cười nhẹ, giấu đi tất cả.
“Đừng ngốc thế. Mọi chuyện mình đã trải qua, chẳng gì có thể thay đổi đâu. Dù là ngoại hình hay tính cách, cũng chẳng quan trọng.”
Nhiều thứ đã thay đổi so với hồi đó.
Ngoại hình, tính cách, cả cách Nagi đối xử với tôi nữa.
Nhưng chỉ vậy thôi.
Có những thứ, bất kể thời gian có trôi qua bao lâu, cũng không bao giờ thay đổi .
Hoàng hôn mà tụi tôi cùng ngắm hôm mới gặp nhau.
Tấm lưng cậu ấy khi rời đi ngày cuối cùng.
Những điều ấy, vẫn luôn in sâu trong tôi.
“…Ra vậy.”
Tôi không biết những cảm xúc của mình chạm đến được bao nhiêu, nhưng Nagi nhẹ nhàng đáp lại, mắt vẫn nhìn xuống.
Rồi cậu ấy ngẩng đầu lên, nở nụ cười thường ngày.
“Ugh, tự nhiên lại nói mấy thứ kỳ cục ghê. Quên đi, quên đi. Mình học tiếp nha?”
Cậu ấy xua tan không khí nặng nề bằng những lời tươi sáng.
Cất lại tạp chí, Nagi vội vàng quay lại bàn học.
Nhưng vì còn bối rối, cậu ấy bước hụt.
Ngón út chân va mạnh vào chân bàn kính.
“Á-!”
Cậu ấy hét lên một tiếng đau đớn nhưng đáng yêu lạ lùng, rồi loạng choạng ngã về phía tôi..
“Whoa?!”
“Ểe?!”
Chưa kịp hiểu chuyện gì, Nagi đã đổ nhào vào người tôi, gần như đè lên luôn.
“Ờ, ưm, ưm!”
Quên cả cơn đau, Nagi đơ cứng tại chỗ, mặt đỏ ửng.
Còn tôi thì đang hoảng loạn nội tâm trong im lặng.
Nagi, nằm gọn trong vòng tay tôi, mềm mại đến mức khó tin, cảm giác như không phải người thật ấy.
Chỉ cần cậu ấy cựa nhẹ thôi, một mùi hương ngọt ngào đã phảng phất quanh tôi, thân nhiệt mát mát ấy lại như phát ra sức hút kỳ lạ khiến tôi không biết giấu mặt đi đâu.
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi… nếu mình ôm lấy cậu ấy thì sao nhỉ?
Nửa tỉnh nửa mê, tôi gần như vòng tay qua lưng cậu ấy đột nhiên dừng lại
Không được! Lý trí tôi mà mất lúc này thì tiêu!
“W-Wow, Nagi-chan bạo quá trời luôn~…”
Tôi cố gượng ra vẻ đùa cợt, phá vỡ cái không khí đáng sợ kia, và Nagi lập tức bật dậy, chui tọt vào một góc phòng.
“X-Xin lỗi! Tớ không cố ý đâu, thề luôn đó!”
Cậu ấy lắp bắp, cuống cuồng giải thích, còn tôi thì gật đầu lia lịa để ra vẻ rất hiểu chuyện.
“Biết mà. Cậu chỉ phản xạ đè tớ theo bản năng thôi.”
“Cái cách cậu nói nghe nó kỳ kỳ á?!”
Tôi tiếp tục pha trò để che giấu tiếng tim mình đang đập loạn xạ.
Suýt thì tiêu đời… Nagi đúng là nguy hiểm quá mức cho phép rồi.
“Chúng ta học tiếp đi! Tớ còn câu hỏi nữa nè!”
“Y-Yeah! Hôm nay phải học chăm đó nha.!”
Cả hai đứa đều giả vờ như chưa có gì xảy ra, quay lại với đống sách vở.
Mà khỏi nói cũng biết, sau đó thì chẳng học được chữ nào cả.


5 Bình luận