Vol 1
Chương 03:Những khó khăn trong học tập của cựu idol chuunibyou
3 Bình luận - Độ dài: 6,945 từ - Cập nhật:
“Ugh… Tớ căng thẳng quá…”
Ở một góc hành lang, Nagi ôm bụng lẩm bẩm, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Bình tĩnh đi. Giờ có cuống lên cũng chẳng thay đổi được kết quả đâu. Với lại, đây đâu phải trận chiến sinh tử gì đâu.”
“Tớ biết chứ, nhưng mà…”
Nagi gần như chẳng nghe lọt nổi lời an ủi nào của tôi, ánh mắt cứ không ngừng liếc về phía khu vực bảng thông báo.
Cũng dễ hiểu thôi.
Hôm nay là ngày CLB báo trí công bố kết quả khảo sát nội bộ.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi chúng tôi thành công thuyết phục các câu lạc bộ trong dãy nhà cũ. Hôm nay sẽ cho thấy nỗ lực của tụi tôi hiệu quả tới đâu, và khoảng cách với đối thủ còn bao xa.
Nhưng cứ để cậu ấy chìm trong lo âu thế này thì cũng không ổn lắm.
“À mà này, người hướng dẫn của CLB may vá dạo này sao rồi?”
Tôi tung ra một câu hỏi nhỏ để giúp cậu ấy tạm rời mắt khỏi bảng tin.
“À, ừ. Mọi người nắm được căn bản rồi nên khá ổn. Cả người hướng dẫn cũng khen tiềm năng của họ lắm.”
Gương mặt Nagi sáng lên khi nói về sự tiến bộ của các bạn mình.
“Đặc biệt là Miyahara cậu ấy giỏi lắm luôn. người hướng dẫn còn bảo cậu ấy gần như đã đạt được trình độ chuyên nghiệp rồi đó.”
“…Thế thì đáng ra khỏi cần thuê người hướng dẫn luôn nhỉ? Để Miyahara dạy chắc cũng được mà?”
Tôi buột miệng nhớ lại vụ lùm xùm lần trước.
“Hồi mới vào, tụi tớ cũng định vậy, nhưng mọi người kêu không hiểu gì cả. Cách học của Miyahara toàn kiểu tự nghĩ ra nên khó hiểu lắm.”
Nụ cười gượng gạo của Nagi khiến tôi chỉ còn biết gật gù.
“Giỏi chưa chắc đã dạy giỏi nhỉ. Thiên tài đúng là… khó chiều thật.”
“À, tiện nhắc Miyahara bảo dạo này không giúp gì cho chuyện bầu cử được.”
Nagi vỗ tay nhớ ra, còn tôi thì tỏ vẻ thương cảm.
“Ra là cuối cùng cũng bị bỏ rơi rồi à? Không sao đâu, tớ sẽ không bao giờ phản bội cậu.”
“Không phải vậy đâu! Cậu ấy chỉ đang dồn sức chuẩn bị cho cuộc thi tháng sau thôi!”
“Chà, tưởng đâu có cơ hội ghi điểm khi cậu đang hụt hẫng cơ mà… Tiếc ghê.”
“Cậu vừa mất điểm trầm trọng rồi đó!”
Chiến lược tăng độ thiện cảm của tôi thất bại thảm hại. Đúng là đáng tiếc.
“Mà… cuộc thi của CLB may vá à? Rắc rối đấy. Tớ tính nhờ thêm họ hỗ trợ mà.”
Sau khi có được sự ủng hộ của họ, tôi cũng đã định tận dụng thêm nhân lực. Nhưng có vẻ kế hoạch đành phải hoãn lại.
“Khó đấy. Hạn chót của cuộc thi là ngay sau ngày bầu cử mà.”
Nagi cười gượng nói.
Khớp ngày luôn à? Thế thì chịu rồi…
“Kìa, họ dán kết quả rồi!”
Khi tôi còn đang tính lại kế hoạch, Nagi chỉ tay về phía bảng thông báo.
Thành viên CLB báo chí đang dán số mới nhất.
“Cuối cùng cũng có. Đi xem thôi.”
“Đ-Đợi đã, tớ chưa sẵn sàng… Cho tớ hít thở cái đã.”
Trong lúc tôi bước đến để xem kết quả, Nagi vẫn còn do dự.
Lịch thiệp là bản năng, tôi gật đầu đồng ý cho cậu ấy thêm chút thời gian.
“Được thôi. Tớ sẽ không nói Mutsu-senpai đang dẫn trước với tỷ lệ 70–30 đâu.”
“Cậu nói hết rồi còn gì?!”
Nagi lảo đảo sau cú đánh lén của tôi, nhưng với người hay do dự như cậu ấy thì cú Hit này lại đúng lúc.
“Thôi nào, là tin tốt mà. Từ 95% giảm còn 70% rồi đấy. Phải vui lên chứ.”
“Chiêu đánh lén của cậu phá hỏng hết cảm xúc của tớ rồi còn đâu!”
Nagi phụng phịu, rõ ràng là không hài lòng.
Nhưng không muốn bị spoil thêm, cuối cùng cậu ấy cũng bắt đầu đọc bài báo.
“Đúng là thật… Tuy còn thua nhưng chứng tỏ tụi mình đang đi đúng hướng, phải không?”
“Ừ. Không được chủ quan, nhưng cậu nên tự hào về những gì đã làm.”
Khi tôi gật đầu công nhận, vẻ căng thẳng trên gương mặt Nagi cuối cùng cũng giãn ra.
“Ừm… Cảm ơn cậu, Kurusu-kun. Nhưng khoảng cách vẫn còn, nên tụi mình phải cố hơn nữa! Bước tiếp theo là gì đây?”
Thấy sự quyết tâm trở lại trong ánh mắt Nagi, tôi khẽ dừng lại một chút để suy nghĩ…
Thật ra thì, tụi mình đâu còn chiêu trò nào hoành tráng kiểu lôi kéo các câu lạc bộ ở dãy nhà cũ nữa.
Từ giờ trở đi, chỉ còn cách từ từ tích lũy sự ủng hộ mà ý tưởng thì... cạn mất rồi.
“Hmm… Tiếc thật. Hết mấy pha bùng nổ rồi. Giờ chỉ còn cách cần cù tích phiếu từng chút một thôi.”
“Vậy à. Vậy thì tớ càng phải cố gắng hơn nữa rồi.”
Gương mặt Nagi trở nên nghiêm túc hẳn.
Không nên khiến cậu ấy căng thẳng thêm. Tôi bèn tìm điều tích cực để nói.
“Đừng nghĩ nặng nề quá. May mà tụi năm nhất chưa bị ảnh hưởng bởi Mutsu-senpai đâu. Thuyết phục họ sẽ dễ hơn nhiều.”
Trong cuộc thăm dò đầu tiên, Mutsu-senpai gần như áp đảo, nhưng đám năm nhất chắc phần lớn chỉ bầu theo kiểu “Ờ thì, chị ấy nổi mà.” Loại phiếu chạy theo số đông như vậy thì xoay chuyển cũng không khó lắm.
“Ừ, cậu nói cũng đúng… cảm ơn nhé.”
Nagi thả lỏng đôi chút, như vừa được trấn an.
Ngay lúc cả hai bắt đầu bàn tiếp hướng đi tiếp theo
Tôi chợt cảm thấy một sự hiện diện phía sau, và đôi bàn tay mềm mại che kín mắt tôi.
“Fufu, đoán xem là ai nào?”
Một giọng nói thì thầm bên tai, kèm theo mùi hương hoa nhẹ dịu.
Dù không nhìn thấy gì, tôi vẫn nhận ra ngay cái khí chất ấm áp ấy…!
“Mutsu-senpai?”
“Chính xác! Giỏi lắm, Kurusu-kun.”
Mutsu-senpai bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.
“Chào buổi sáng, senpai. Màn chào hỏi táo bạo quá. Tim em muốn nhảy ra ngoài luôn rồi đây.”
Bị bất ngờ tiếp xúc gần như thế, tôi cười trừ chào lại với vẻ ngốc nghếch.
“…Chào chị.”
Lời chào cụt lủn của Nagi mang theo cái lạnh buốt, nhưng nếu chọc vào lúc này thì chỉ chuốc thêm rắc rối, tôi đành lờ đi.
“Chị còn nhớ cả tên em cơ à?”
Tôi chuyển chủ đề để né cái bầu không khí ngột ngạt kia.
“Tất nhiên rồi. Chị nhớ tên khá giỏi đấy. Với lại, em là phe đối thủ mà, đúng không?”
Vừa nói, chị ấy vừa liếc qua tờ báo dán trên bảng thông báo, mắt mở to.
“Wow, khoảng cách rút ngắn nhiều thật. Hai em làm tốt đấy.”
Chị mỉm cười khen ngợi đầy ẩn ý.
“Bọn em vẫn còn cách khá xa. Vẫn chưa công phá được chiếm cứ điểm của chị đâu.”
Tôi cười kiểu xã giao, còn chị thì đưa mắt dò xét.
“Giữ khiêm tốn ghê. Không lẽ còn quân bài tẩy nào chưa tung ra sao?”
“Tất nhiên rồi. Nhớ chờ xem nhé.”
Tôi nói dối trắng trợn. Thật ra thì tụi tôi đã cạn sạch ý tưởng rồi.
Nhưng thể hiện sự yếu thế chỉ tổ khiến mình thiệt. Tốt nhất nên để đối thủ phải cảnh giác vô ích.
“Haha, xem ra chị không thể lơ là rồi. Vậy chị xin phép đi trước. Gặp lại sau nhé!”
Sau khi hoàn tất màn do thám, senpai vẫy tay rời đi.
Bóng dáng uyển chuyển ấy để lại mùi hương phảng phất như hoa hồng, khiến tôi không khỏi dõi theo.
Một người đàn chị dịu dàng mà sắc sảo.
“…Đúng là một người không hề tầm thường.”
Tôi lỡ buột miệng suy nghĩ thật, và lập tức bị ánh nhìn sắc như dao của Nagi bắn tới.
“Nhìn gì thế? Chị ta là đối thủ đấy.”
Giọng nói lạnh tanh khiến tôi giật mình chỉnh lại tư thế.
“Đừng lo. Tớ phân biệt rất rõ giữa việc công và việc tư. Mà thú thật, kiểu người như senpai đúng gu tớ luôn, nhưng thôi, không quan trọng.”
Nhìn cậu là biết ngay kiểu người chẳng phân biệt nổi ranh giới giữa hai thứ đó rồi.”
Tôi cố gắng biện minh, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Nagi chẳng dịu đi chút nào.
Lời nói không ăn thua. Phải hành động thôi.
“Nghĩ kỹ lại xem từ đầu đến giờ, tớ làm mọi thứ vì cậu mà, đúng không?”
“Ừm… Cũng đúng. Cậu giúp tớ nhiều thật.”
Cuối cùng cô ấy cũng chịu dịu lại.
Cần đẩy thêm một chút nữa.
“Đúng chưa? Tớ từng tỏ tình công khai, dụ được Miyahara cosplay, dù mê mệt senpai cũng không làm gì cả. Tớ đã cố gắng biết chừng nào rồi!”
“Nghe xong là độ tin tưởng giảm liền luôn đó! Nghe cứ như cậu dùng cuộc bầu cử để tán gái vậy!”
“Không đời nào! Tớ tập trung vào bầu cử mà!”
“Tập trung ‘phần lớn’ thôi á? Tớ muốn cậu tập trung 100% vào việc bầu cử kia!”
“Vậy thì tớ đi kiếm bạn gái trước rồi mới chuyên tâm được.”
“Cái gì?! Ưu tiên kiểu gì vậy trời?!”
Thôi chết… thấy gì đâu mà toàn phá vỡ lòng tin thế này…
Khi tôi còn đang vật lộn nghĩ cách vớt vát, ánh mắt tôi vô tình chạm vào một tờ giấy trên bảng thông báo.
“Hử… cái gì đây?”
Tôi chăm chú nhìn vào thông tin trên giấy.
“Có gì lạ à, Kurusu-kun?”
Nagi thấy vẻ mặt tôi liền cũng nhìn theo, đầu hơi nghiêng.
Và đúng lúc đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.
“Cái này… có thể dùng được đấy.”
Sau giờ học.
Tôi và Nagi đang ngồi tại quán café gần ga tàu.
Chính là quán nhỏ ấm cúng mà bọn tôi từng ghé sau khi tôi phát hiện thân phận thật của cậu ấy. Như thường lệ, chẳng có học sinh nào khác, nơi đây vẫn hoàn hảo cho những cuộc trò chuyện riêng tư.
Và rồi, giữa một nơi như thế, bọn tôi đang làm gì?
“Ku-Kurusu-kun… tớ làm xong rồi. Ugh, toán đúng là ác mộng của tớ mà .”
“Ừ, đưa đây. Tớ chấm liền.”
Phải, đây là… một bài kiểm tra bất ngờ dành cho Nagi.
“Đau đầu quá… Sao tự nhiên lại phải làm thế này…”
Bị người bạn mình tin tưởng đánh úp, Nagi kiệt sức đổ gục xuống bàn, trông thảm hại không thể tả được.
Tôi làm lơ và chấm bài xong trong im lặng.
“Xong rồi. Trung bình năm môn của cậu khoảng… 47 điểm. Vượt điểm liệt một chút. Cậu cần học nghiêm túc hơn đó.”
Nghe nhận xét không khoan nhượng của tôi, Nagi chột dạ quay mặt đi.
“Thì… lúc trước tại làm idol suốt nên tụt lại thôi…”
“Cô nàng từng tự xưng ‘Lãnh đạo tối cao’, thông minh tới mức dạy người khác mà giờ biện minh vậy đó hả?”
“Đừng nhắc lại mà! Tớ học chăm chỉ để cho ra dáng ‘vua của thế giới’ thôi! Hồi cấp hai mà còn diễn vai ‘Chúa tể muôn loài’ là biết tệ cỡ nào rồi đó! Không hiểu sao lúc đó tớ không tự thấy xấu hổ nữa?!”
Nagi ôm đầu vật vã còn dữ dội hơn cả lúc nãy. Đúng là cô ấy như một bãi mìn, chỗ nào cũng có thể phát nổ.
“Thôi thì quá khứ cho qua. Cơ mà nếu không học đàng hoàng thì sẽ ảnh hưởng đến chiến lược tiếp theo của tụi mình đó.”
Nghe tôi lẩm bẩm, Nagi ngẩng đầu khỏi bàn, nhìn tôi chằm chằm.
“Chiến lược… Cậu nói thử xem nào?”
“À, cậu nhớ cái thông báo dán ở bảng lúc nãy chứ?”
“Cái ‘lịch thi lại’ á?”
Tôi gật đầu xác nhận.
Mới đây vừa thi giữa kỳ xong.
Tôi thì qua dễ dàng, còn Nagi thì suýt trượt, mà tờ thông báo đó cho thấy có khá nhiều học sinh rớt môn.
“Lên cấp ba thì số môn nhiều hơn, kiểu gì cũng có người đuối. Nếu mình giúp họ học tập”
“…Thì họ sẽ ủng hộ mình đúng không?”
“Chính xác luôn.”
Những người thi lại, hoặc học sinh vừa đủ điểm qua nhưng vẫn lo lắng về kỳ thi cuối kỳ.
Họ đang chịu áp lực lớn, có khi ảnh hưởng cả kỳ nghỉ hè nữa, lại lo không theo kịp chương trình.
Và đó là lúc bọn mình ra tay.
“Hiểu rồi! Cách này có thể kéo được kha khá người đó.”
Nagi sáng bừng mặt mày như vừa thấy ánh sáng cuối đường hầm..
Trái ngược, gương mặt tôi lại chẳng mấy vu lắmi.
“Nhưng mà… có một điều kiện tối thiểu.”
“Gì vậy?”
Nagi nghiêng đầu trước giọng tôi đột nhiên nghiêm túc.
“Dĩ nhiên rồi muốn dạy người ta thì cậu phải đủ giỏi cái đã.”
“Ugh…!”
Sự thật giáng như búa bổ khiến Nagi ôm ngực đau đớn.
“Kh-Không thể để cậu dạy thay tớ sao, Kurusu-kun?”
“Đây là để tăng độ tín nhiệm cho cậu mà. Tớ sẽ hỗ trợ, nhưng người dạy chính, phải là cậu mới được. Nếu mang danh “không có não’ ra dạy người khác thì phản tác dụng lắm.”
“P-Phải ha…”
Vậy nên tôi mới tổ chức bài kiểm tra thử lúc nãy.
Và kết quả… đúng là đáng để báo động.
“Không còn cách nào khác. Trước tiên phải huấn luyện cho cậu lên trình giáo viên cái đã.”
Thời gian gấp rút. Phải nhồi cấp tốc cho cô nàng này thôi.
“X-Xin cậu hãy nhẹ tay với tớ nhé?”
Cảm nhận được khí thế kỳ lạ từ tôi, Nagi trông có hơi sợ hãi.
Tôi mỉm cười tươi rói với cô ấy.
“Đừng lo. Tớ sẽ đảm bảo cho cậu vẫn có thời gian ăn uống và ngủ nghỉ.”
Ngay khi tôi dứt lời, vẻ mặt Nagi tối sầm lại như thể nghe thấy bản án tử.
“Đ-Đợi đã! tụi mình học ở đâu suốt ngần ấy thời gian chứ?! Thư viện trường thì đóng cửa ngay sau khi tan học, còn quán cà phê này thì đắt quá, đâu thể tới thường xuyên được!”
Nagi vội vã dùng lý lẽ để thoát khỏi viễn cảnh địa ngục đang chờ đợi.
“Vậy thì đến quán ăn nhanh đi.”
“Không đời nào! Ngồi lâu ở đó sẽ khiến khách khác thấy khó chịu, mà nếu bị phản ánh lên trường thì hình ảnh của tớ với các học sinh khác sẽ bị ảnh hưởng mất!”
Bộ não của cậu ấy hoạt động nhanh ra phết. Ước gì lúc học cậu ấy cũng nhanh như vậy.
Dù sao thì, tôi cũng đã lường trước được tình huống này và chuẩn bị sẵn phương án đối phó.
“Vậy thì đến nhà tớ học. Ở đó muốn học bao lâu cũng được.”
Một đề xuất khó nhằn với một đứa con gái tuổi mới lớn.
Nếu cậu ấy từ chối, tôi sẽ gợi ý một quán ăn bình dân, và cậu ấy sẽ thấy đỡ hơn là đến phòng tôi mà đồng ý.
Đó gọi là chiến thuật “đưa ra yêu cầu quá mức ban đầu để khiến đề nghị tiếp theo dễ dàng chấp nhận hơn” hay còn gọi là chiến thuật “đập cửa vào mặt”. (door-in-the-face).
Nào, Nagi, cho tớ thấy sơ hở nào!
“Ơ, đ-đến nhà cậu á? Ừm, thì…”
Nhưng thay vì từ chối, Nagi lại đỏ mặt và đầy lúng túng.
Hả? đấy Không phải phản ứng mà tôi mong đợi.
“Ừm, thì… để học đúng không? Được thôi. N-HƯNG! Bắt đầu từ mai nhé! Hôm nay tớ chưa chuẩn bị tinh thần!”
“…Ờ, cũng được.”
Phản ứng quá sức bất ngờ khiến tôi chỉ biết gật đầu theo bản năng, hoàn toàn bị cậu ấy xoay như chong chóng.
Xem như là chốt kèo rồi, nhỉ?
Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa.
Tôi có hơi lo lắng về buổi học nhóm đã được xác nhận đột xuất sẽ diễn ra tại nhà tôi sau giờ học. Nhưng ngoài chuyện đó ra, còn một việc khác cần giải quyết nữa.
“Ê, Reo-kun! Tớ điều tra được rồi nè!”
Lúc tôi vừa ăn trưa xong và đang lướt điện thoại tại bàn, Miyahara bước tới vẫy tay chào rôm rả.
“Cảm ơn cậu. Phiền cậu quá.”
Tôi đưa cho cô ấy một hộp sữa dâu mua từ máy bán hàng tự động. Miyahara ngồi xuống phía trước, cắm ống hút vào hộp sữa.
“Không sao đâu. Dạo này tớ toàn để mấy cậu lo hết, cũng thấy hơi ngại lắm .”
“Vậy kết quả sao rồi?”
“Ổn lắm luôn. Từ nhóm bạn tớ thôi cũng rủ được tầm 20 người rồi đó.”
“20 á? Nhiều hơn tớ nghĩ đấy. Chắc ai cũng lo vụ điểm số nhỉ.”
Bọn tôi đang bàn về số lượng người tham gia nhóm học.
Hôm qua, tôi đã chia sẻ kế hoạch với Miyahara và nhờ cô ấy thăm dò xem có ai đang lo chuyện học hành hoặc hứng thú với học nhóm không.
Trường tôi có khoảng 900 học sinh, nên 20 người nghe có vẻ ít, nhưng bắt đầu như vậy là ổn rồi. Mọi hành trình đều bắt đầu bằng một bước nho nhỏ mà.
“Ừ, có mấy đứa dù không rớt bài giữa kỳ nhưng cũng thất vọng với điểm số. Tớ rủ cả tụi đó luôn, nhưng có cần lọc lại không?”
“Không cần đâu. Càng đông càng tốt.”
Tôi vừa nói xong, Miyahara nhăn mặt đầy lo lắng.
“Nhưng… các cậu có đủ người dạy không? Chỉ có cậu với Nagi-chan thôi mà? Mà kỹ năng của Nagi-chan thì cũng chỉ tàm tạm thôi…”
Cũng đúng.
“Đó chính là điểm yếu của tụi mình. Tốt nhất là có tiền bối phụ giúp. Chứ chỉ dựa vào bạn bè cùng lớp thì dễ loạn lắm.”
Tôi từng thấy mấy buổi "học nhóm" biến thành buổi chơi game.
Như vậy thì có thể đông người, nhưng từ ngoài nhìn vào thì trông như một nhóm chơi bời. Nhóm học của tụi tôi cần có kỷ luật thôi.
“Nói trước là mấy chị trong CLB may vá không giúp được đâu nha. Mấy chị đang dồn hết cho cuộc thi sắp tới. Tớ cũng vậy nên không rảnh á.”
“Biết mà.”
Nagi cũng có nói rồi nên tôi cũng không hy vọng gì. Miyahara giúp dò hỏi trong giờ nghỉ trưa thì còn được, chứ bảo cô ấy dành thời gian sau giờ học thì khó thật.
Vậy nên chỉ còn một cách.
“Vậy là đủ rồi. Cảm ơn cậu nha.”
“Không có gì!”
Miyahara vẫy tay tạm biệt rồi quay về chỗ.
Tôi cũng đứng dậy, bước đến bàn của Nagi.
“Này, Nagi.”
Cô ấy đang xem lại bài học, giật mình quay phắt sang tôi với vẻ căng thẳng.
“K-Kurusu-kun? C-Có chuyện gì vậy?”
Giọng cô ấy cao hơn thường ngày một chút.
Từ lúc đồng ý tới nhà tôi sau giờ học hôm qua, Nagi cứ như thế này suốt.
Tôi biết lời hứa ấy chỉ là bộc phát trong lúc nói chuyện, nhưng với một cô gái tuổi mới lớn, đến nhà con trai chắc chắn là chuyện cực kỳ áp lực.
Giờ mà hủy thì thể nào Nagi cũng cứng đầu mà làm tới cho xem.
“Đi với tớ một chút. Tớ cần bàn về kế hoạch.”
Tôi cố gắng giữ cuộc trò chuyện xoay quanh công việc, né tránh chuyện đến nhà.
Nagi thở phào nhẹ nhõm thấy rõ.
“À, ra là vậy… Ừ, đi thôi.”
Cô ấy xếp sách vở lại rồi đứng dậy.
Tôi dẫn cô ấy ra hành lang.
“Vậy cậu muốn bàn chuyện gì?”
Đi cạnh tôi, Nagi nghiêng đầu hỏi.
“Tớ vừa nói chuyện với Miyahara, tụi mình đang lo là không đủ người dạy cho số học sinh tham gia.”
“Ừm… đúng là rắc rối. Làm gia sư thì tốn thời gian, mà tớ cũng không biết ai có thể giúp cả.”
Nagi khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
“Đúng vậy. Tụi tớ cũng nghĩ rồi, nếu chỉ toàn bạn cùng lứa thì dễ mất tập trung. Tốt nhất là có tiền bối phụ giúp.”
“Nghe hợp lý đó. Nhưng mấy chị CLB may vá bận, đúng không? Vậy… đừng nói là cậu lại định nhờ ‘mối quan hệ đen tối’ của tớ đó nha? Tớ nói rồi, tớ đâu có quen nhiều người tiện lợi kiểu đó đâu!”
Tưởng tôi lại định khai thác mạng lưới “ác mộng tai ương” năm xưa, Nagi nhăn mặt rõ ràng.
“Yên tâm. Lần này tớ không định ‘truy cập World Archive’ hay ‘liên kết Dominion’ để gọi ‘Legion of Heroes’ của cậu đâu.”
“Đừng có lôi mấy thuật ngữ chuunibyou của tớ ra kiểu đó nữa! Vậy rốt cuộc cậu định nhờ ai?”
“Tớ tính nhờ một người có lợi ích rất liên quan.”
Nagi nhíu mày, có vẻ chưa nghĩ ra ai.
“Liên quan, lợi ích…? Ngoài giáo viên ra thì ai được lợi khi dạy tụi mình chứ?”
“Còn một người. Không có quan hệ với năm nhất, nhưng lại rất cần năm nhất.”
Tôi dừng bước.
Trước mặt là cánh cửa để biển “Phòng Hội Học Sinh”.
“Đừng nói là…”
Thấy vậy, mặt Nagi cứng đờ lại.
“Ừ, tụi mình sẽ nhờ chị Mutsu-senpai.”
Tôi tự tin gõ cửa, mặc Nagi lắc đầu như điên.
“Khoan, khoan khoan! Như vậy thì tụi mình đâu có được toàn bộ công lao chứ! Cậu đang…”
“Xin lỗi đã làm phiền!”
“Cậu lơ tớ hả?!”
Phớt lờ phản đối của Nagi, tôi bước vào phòng hội học sinh.
Bên trong, chỉ có chị Mutsu-senpai đang làm giấy tờ ở bàn dài.
Tuyệt. Không có ai khác làm phiền.
“Ồ? Hai em tới có chuyện gì vậy?”
Chị ấy đón bọn tôi bằng một nụ cười hiền từ, không hề ngạc nhiên vì bị ghé thăm bất ngờ.
“Xin lỗi đã làm phiền chị lúc đang bận, senpai.”
Sự hiện diện dịu dàng ấy khiến tôi bất giác mỉm cười đáp lại.
“…Mặt cậu như đang yêu vậy đó.”
Một giọng lạnh lùng xen kẽ cái nhìn chết chóc từ phía Nagi bên cạnh khiến tôi hơi rùng mình, nhưng tôi phớt lờ luôn.
“Không sao đâu. Hội học sinh giờ tạm thời giải tán rồi, nên chị chỉ mượn phòng làm việc thôi. À, đừng nói ai biết nha, hơi lén một xíu đó.”
rồi chị mỉm cười tinh nghịch, đưa ngón tay lên môi như ra dấu hiệu “suỵt. Cử chỉ đó đáng yêu đến mức nếu Nagi không đang lườm tôi thì chắc tôi đã đổ chị ấy mất rồi.
“Vậy, đừng ngại. Ngồi đi.”
Mutsu-senpai mời ngồi, nhưng tôi lắc đầu.
“Không cần đâu ạ, bọn em chỉ có chuyện nhỏ thôi. Thật ra là muốn nhờ chị giúp một việc.”
“Nhờ vả sao?”
Mutsu-senpai nghiêng đầu đáng yêu, tôi gật đầu.
“Bọn em định mở lớp học nhóm cho mấy bạn năm nhất đang chật vật chuyện học, nhưng thiếu người dạy. Nếu chị có thời gian, chị giúp bọn em được không?”
Mắt chị ấy mở to ngạc nhiên.
Chị nhìn tôi với ánh mắt dò xét, nhưng tôi vẫn giữ nụ cười thân thiện. Cuối cùng, chị ấy lên tiếng.
“…Chuyện này rõ ràng là chiêu vận động tranh cử, đúng không? em không ngại chia mất công lao à?”
Dù vẫn giữ giọng điệu dịu dàng, nhưng câu hỏi mang sắc thái đầy nghi ngờ.
Tôi gật đầu không do dự.
“Dĩ nhiên. Người nhắm tới chức hội trưởng hội học sinh không thể đặt lợi ích cá nhân lên trên việc hỗ trợ học sinh gặp khó khăn. Có thể là thiệt cho việc giành phiếu, nhưng lần này là vì mọi người.”
Nghe chính mình nói mà tôi cũng muốn nổi da gà, nhưng nếu nhìn theo hướng tích cực, đây là cơ hội tốt cho senpai.
Đối thủ trực tiếp tự tay đưa ra một cơ hội tranh giành phiếu.
“…Hiểu rồi. Với tư cách người cũng đang hướng đến chức hội trưởng, chị không thể từ chối khi em nói vậy. Chị cũng không thể làm ngơ khi thấy đàn em gặp khó khăn. Được rồi, chị sẽ giúp.”
Nagi vẫn lườm tôi như muốn thiêu đốt, nhưng xem ra cô ấy vẫn đủ tin tưởng để không cản trở gì lúc này.
“Cảm ơn chị nhiều ạ. Khi nào có lịch cụ thể bọn em sẽ báo lại.”
“Chị hiểu rồi. Chị cũng mong chờ nữa. Làm giáo viên nghe cũng thú vị đấy.”
Senpai mỉm cười, vẫn mang dáng vẻ dịu dàng thường thấy.
Sau khi xác nhận xong, tôi quay người định rời đi.
“Vậy bọn em xin phép. Xin lỗi vì đã làm phiền chị.”
“C-Cảm ơn chị đã dành thời gian.”
Tôi đi ra ngoài, Nagi cũng vội vàng theo sau.
Khi đi được một đoạn, cô ấy bỗng dừng lại.
“Này, rốt cuộc là sao vậy? Sao lại nhờ Mutsu-senpai? Làm vậy thì tớ mất hết phiếu đó!”
Tôi đã lường trước câu hỏi này và sẵn sàng trả lời.
“Hiểu rồi. Nhưng nếu không tổ chức được buổi học nhóm, mấy học sinh cần giúp đỡ sẽ theo chị ấy. Dù mất chút công lao, tổ chức được buổi học mới là điều quan trọng.”
“Ừ, nói vậy cũng đúng nhưng… khoan…”
Nagi đang gật gù thì đột nhiên nhíu mày lại.
“…Vậy sao senpai lại đồng ý? Từ chối thì tụi mình sẽ phải hủy mà?”
Cô ấy đã nhận ra điều bất thường.
Chính xác. Việc đi nhờ đối thủ cho thấy tụi tôi thiếu kết nối với đàn anh đàn chị. Từ chối giúp đồng nghĩa với việc buổi học sụp đổ.
Vậy tại sao chị ấy lại nhận lời?
“Dễ hiểu thôi. Chị ấy không biết tụi mình có liên hệ với các CLB ở khu nhà cũ. Chị ấy nghĩ lực đẩy của tụi mình là nhờ chiếm được lòng tin của năm nhất.”
Liên minh CLB Nhà Cũ chưa chính thức ra mặt cho đến sau bầu cử, và tất cả đều được giữ kín.
Senpai hoàn toàn không biết về nền tảng thực sự của tụi tôi.
“Hiểu rồi… Vì nghĩ tụi mình nhắm vào phiếu năm nhất nên chị ấy mới đớp thính, dù hơi nghi ngờ. Muốn tranh giành phiếu từ bọn mình.”
“Ừ. Miễn là chị ấy vẫn còn nghĩ như vậy, chị ấy sẽ không chú ý đến khu nhà cũ.”
Đánh cắp phiếu từ một nhóm trung thành là chuyện lớn.
Mất vài phiếu lẻ không sao, nhưng mất cả nền tảng ủng hộ thì khác hoàn toàn.
“Còn tụi mình thì vừa có thể tổ chức được buổi học tưởng chừng bất khả thi, vừa khiến chị ấy lạc mất hướng.”
“Ra là vậy… Cậu tính xa thật đấy. Một mũi tên trúng hai đích.”
Nagi mở to mắt, cuối cùng cũng hiểu.
“Còn nữa, tớ còn được ở gần một senpai dễ thương nữa. Vậy là ba đích luôn.”
“Đừng có lén thêm đích thứ ba! Cái mục đích cá nhân của cậu lúc nào cũng len lén chui vô là sao hả?! Cho tớ khen cậu đàng hoàng cái coi!!!”
Dù đã thực hiện kế hoạch suôn sẻ, nhưng không hiểu sao độ uy tín của tôi vẫn bị tụt giảm.
Và thế là, thời gian sau giờ học đã đến.
Khi lớp học kết thúc, tôi đứng dậy, tim đập hơi nhanh, tiến đến bàn của Nagi.
“Nagi.”
“Á!”
Giọng cô ấy vang lên đầy căng thẳng khi tôi gọi tên từ phía sau.
“Hôm nay mình học nhé.”
“Ừ-Ừa…”
Nghe vậy, cô ấy bắt đầu thu dọn đồ đạc với động tác cứng đơ như người máy.
…Không ổn rồi. Tôi cứ tưởng mình bình tĩnh, ai ngờ sự lúng túng của cậu ấy đang truyền sang tôi.
Cả hai bọn tôi bao bọc trong một bầu không khí siêu căng thẳng, cứ thấp thỏm mà ra khỏi trường.
“…”
Từ cổng trường đến ga tàu, rồi lên tàu về nhà, cả hai đều im re.
Mỗi lần tàu nghiêng nhẹ, tay hai đứa chạm vào nhau, Nagi lại giật mình như thỏ đế, mặt đỏ rần rồi cúi xuống.
C-Cái không khí này là sao vậy…?!
Tôi hoàn toàn không biết xử lý sao nữa! Ai cứu tôi với!
Tôi gào thét trong lòng nhưng chẳng ai trả lời. Cuối cùng, bọn tôi cũng đến nhà tôi.
“Ờmm, đây là nhà tớ…”
“Ừm…”
Nagi đứng đơ nhìn căn nhà ngoại ô bình thường như thể sắp hóa đá.
Tôi cũng suýt hóa đá theo, nhưng cố hít sâu lấy lại bình tĩnh.
Không sao. Giờ này mẹ tôi chắc chắn vẫn còn ở nhà. Như vậy là không có chuyện chỉ có hai đứa.
Bị mẹ chọc sau đó cũng được, coi như là hy sinh chính trị cần thiết.
Nghĩ vậy để trấn an bản thân, tôi rút chìa khóa ra và mở cửa.
“Con về rồi đây!”
“X-Xin phép…”
Tôi mở cửa thật dứt khoát, nhưng… không thấy tiếng trả lời.
Thấy lạ, tôi liền rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn và thấy một dòng từ mẹ:
“Ông ngoại bị đau lưng, mẹ sang ở lại chăm vài hôm.”
“Cái quái…?!”
Mắt tôi mở to vì sốc. hàng phòng thủ cuối cùng đã sụp đổ!
“Có chuyện gì sao?”
Nagi nghiêng đầu hỏi, vẻ tò mò.
“Ờ… mẹ tớ bảo hôm nay sẽ không về.”
“G-Gì cơ?!”
Mặt Nagi đỏ bừng, lùi lại một bước.
Tôi hiểu cảm giác đó lắm cái tình huống này! Trông như thể tôi cố tình sắp xếp vậy! Thề là trùng hợp thôi mà!
“Ờm… Hay là tụi mình học chỗ khác nhé?”
Tôi đoán cô ấy sẽ thấy bất an, nên nhanh chóng đề xuất phương án khác. Nhưng Nagi chỉ chớp mắt, do dự, rồi cúi đầu nhỏ giọng.
“K-Không… giờ đi chỗ khác thì lại mất công. Cứ học ở đây đi.”
Không ngờ cô ấy lại quyết định như thế.
“O-Okay…”
Tôi càng căng thẳng hơn, nhưng giờ phải theo tới cùng. Dù gì cũng không có ý đồ xấu gì ổn thôi mà.
“Vậy… tớ đưa cậu lên phòng.”
Bỏ ngoài tai tiếng hít thở sâu liên tục phía sau, tôi leo lên cầu thang.
Phòng tôi là căn đầu tiên nằm trên lầu.
“Mời vào.”
“Ừ…”
Tôi đã dọn dẹp trước rồi nên mọi thứ đều gọn gàng, nhưng Nagi bước vào với vẻ căng thẳng rõ rệt.
Tôi ngồi xuống tấm đệm cạnh bàn kính, Nagi cũng tự nhiên ngồi đối diện, quỳ ngay ngắn.
Hai ánh mắt nhìn nhau.
“…!”
Nhưng rồi cả hai lập tức quay đi.
Tôi liếc về phía giường cái giường đặt khá nổi bật.
Vội vàng quay đầu đi… thì lại bắt gặp ánh mắt của cậu ấy thêm lần nữa.
Cái trò ping-pong ánh nhìn này là sao chứ?! Tạo ra máy năng lượng vĩnh cửu à?!
“…Tớ đi lấy nước nha.”
“K-Không cần phiền đâu…”
Tôi vội rút lui khỏi phòng như thỏ bị rượt, chỉ để lấy lại bình tĩnh.
“Bình tĩnh nào, tôi ơi.”
Ở nhà là chuyện thường. Ở cùng Nagi cũng là chuyện thường.
Hai chuyện thường cộng lại thì không thể tạo ra chuyện bất thường được.
Chắc là tôi bị nhiễm căng thẳng từ cậu ấy thôi. Mình vẫn ổn.
Tự nhủ vậy, tôi lấy một chai cà phê lạnh và hai cái ly, rồi quay lại phòng.
“Xin lỗi đã để cậu đợi rồi.”
“À, không sao đâu.”
Nagi đã bắt đầu học một mình, trải sách vở ra bàn.
Cô ấy không thường học nghiêm túc như vậy, nên chắc không khí ngượng ngùng này cũng khiến cô ấy không chịu nổi.
Nhưng có gì đó… lạ lạ.
“…Sách giáo khoa và vở của cậu để ngược rồi.”
“Ể?!”
Nagi giật bắn người, nhìn qua sách vở rồi che mặt lại.
“Ugh… Đừng nhìn tớ lúc này. Tớ đang siêu lo lắng .”
Lời thú nhận ấy đáng yêu đến kì lạ, khiến tôi cũng bớt căng thẳng ngay
“Hiểu rồi. Vậy tớ chỉ nhìn tay cậu lúc làm bài thôi.”
“Vẫn đáng ngại đó!”
Cậu ấy hạ tay xuống phản bác, tôi bật cười nhẹ.
Không khí cuối cùng cũng dịu xuống, Nagi thở dài, nở nụ cười gượng gạo.
“Haizz, Kurusu-kun đúng là đáng ghét thật mà.”
“Nói oan đó. Tớ là người tốt đang dạy học miễn phí cho cậu đấy.”
“Rồi, rồi. Tớ sẽ cố học chăm để xứng đáng với lòng tốt đó.”
Sau vài câu chọc ghẹo qua lại, cuối cùng cả hai cũng trở lại nhịp điệu quen thuộc như thường ngày. Không khí căng thẳng đã tan biến hoàn toàn.
Bây giờ, tụi tôi mới thật sự bắt đầu học rồi.
Một tiếng sau.
Sau khi cật lực giải hết bộ đề mà tôi soạn riêng cho những chỗ yếu của cậu ấy, Nagi thả bút xuống rồi đổ gục lên bàn.
“Xong rồi… Toán vẫn là ác mộng của tớ.”
“Làm tốt lắm. Nghỉ một chút đi.”
Tôi lấy bài kiểm tra từ tay Nagi vẫn còn hơi run run và bắt đầu chấm điểm.
“…Tự nhiên…nhưng mà… phòng cậu nhạt nhẽo ghê ha?”
Chán quá trong lúc chờ đợi, Nagi đưa mắt nhìn quanh và lẩm bẩm.
Đúng thật, phòng tôi chỉ có mấy thứ thiết yếu: bàn ghế, chăn gối và một cái kệ sách. Khá đơn giản.
“Ừ. À mà nếu cậu đang tìm mấy cuốn tạp chí 18+ thì lục dưới gầm giường nhé, đừng nhìn lên kệ sách.”
“Tớ có tìm đâu chứ! Mà sao cậu lại chỉ luôn chỗ cất vậy?!”
“Hả, không hợp vibe hả?”
“Không hợp tí nào luôn! Tớ chỉ tò mò về sở thích của cậu thôi!”
“Ồ, sở thích của tớ là chọc cậu đó.”
“Biết ngay mà! Cái sở thích tệ thật sự!”
Nagi trông còn mệt hơn cả lúc vừa học xong nữa.
Tôi chấm bài xong và thông báo kết quả, như để kết liễu thêm lần nữa.
“Rồi, đến lúc công bố điểm đây. Bài này được 70. Tốt hơn trước nhiều rồi, nhưng còn nhiều lỗi cẩu thả quá trời.”
Tôi trả lại bài cho Nagi, cậu ấy rên lên, ôm đầu nhìn chằm chằm vào kết quả.
“Ugh… Cậu nói đúng. Mấy cái này tớ làm được mà vẫn sai. Bực ghê.”
“Cơ bản của cậu vững rồi, giờ chỉ cần luyện thêm nữa thôi. À, trên kệ có cuốn sách tham khảo hay lắm. Muốn thử mấy bài trong đó không?”
“Ừm, để tớ xem thử.”
Tôi chỉ về cái kệ phía sau, Nagi liền quay lại.
Nhưng cậu ấy bỗng khựng lại giữa chừng.
“Ơ cái này là…”
“Tìm được sách rồi à?”
Tôi hỏi, nhưng Nagi nhẹ nhàng rút ra một quyển không phải sách tham khảo, mà là một cuốn tạp chí nhét đại vào kệ.
"Rising Star <Ác Mộng Tai Ương>! Khám phá sức hút của idol hot nhất hiện nay!"
Trang bìa hiện rõ dòng tiêu đề cùng ảnh của Mea.
“Cậu… mua cái này hả, Kurusu-kun?”
Nagi nhăn mặt có lẽ vì lỡ chạm vào quá khứ đen tối của mình.
“Ờ… ừ.”
Tôi cảm thấy hơi ngượng, liếc mắt đi chỗ khác.
Nhưng Nagi vẫn tiếp tục lục lọi, rồi tìm ra thêm mấy cuốn nữa có bài viết về Mea.
“Cậu bảo không có sở thích gì mà… cũng theo dõi cậu ấy dữ ha.”
Cậu ấy nói, có chút ngại ngùng.
“Đó không phải sở thích. Là bạn của tớ debut làm idol. Lo lắng hay quan tâm cũng là chuyện bình thường mà, đúng không?”
Trốn tránh chỉ càng thêm xấu hổ nên tôi quyết định thú thật luôn.
“…Ra vậy.”
Nagi cúi đầu nhìn cuốn tạp chí, nét mặt đầy phức tạp.
“Ừ. Hồi đó tớ cổ vũ hết mình luôn. Mỗi khi có single mới là mua liền, còn đi xem concert nữa.”
Tôi nhắm mắt lại, ký ức ngày nào đã ùa về.
Mea, người từng sát cánh bên tôi, giờ toả sáng ở một nơi rất xa, bay cao hơn bất cứ ai…cảm giác có chút cô đơn, nhưng là bạn, tôi tự hào hơn bất cứ điều gì.
“Cậu lúc ấy thật sự toả sáng như ở trung tâm thế giới. Rồi đột nhiên biến mất, tớ không biết chuyện gì xảy ra cả. Lúc đó lo lắng lắm.”
Khi Mea trở thành idol, việc cắt liên lạc để tránh dính scandal lại khiến tôi không cách nào kiểm tra tin tức của cậu ấy. Chỉ biết đứng giữa suy nghĩ "chắc là lại bày trò thôi" và "liệu có chuyện gì không".
“…Tớ xin lỗi.”
Nagi trúng ngay điểm yếu, trông buồn hẳn, tay vẫn ôm cuốn tạp chí.
“Thật ra… lúc thấy cậu ở lễ nhập học, tớ đã muốn nói chuyện với cậu rồi.”
Cậu ấy cất giọng khẽ khàng.
“Nhưng tớ ngập ngừng. Tớ đâu còn là Mea nữa. Giờ chỉ là một cô gái bình thường, nhạt lắm thôi.”
Cậu ấy ngẩng lên, gượng cười thật tươi.
“Tớ sợ cậu sẽ thất vọng. Cậu thích mấy cô gái kỳ quặc mà, đúng không? Nên tớ nghĩ cậu sẽ nói ‘Cậu trở nên chán phèo rồi’… và thế là tớ không dám đến gần cậu.”
À ra là vậy.
Đây chắc là một phần sự thật mà từ lúc gặp lại đến giờ, Nagi vẫn giấu kín.
Chạm được vào nó rồi, tôi thấy trong lòng cuộn lên một mớ cảm xúc lẫn lộn… nhưng tôi chỉ cười nhẹ, giấu đi tất cả.
“Đừng ngốc thế. Mọi chuyện mình đã trải qua, chẳng gì có thể thay đổi đâu. Dù là ngoại hình hay tính cách, cũng chẳng quan trọng.”
Nhiều thứ đã thay đổi so với hồi đó.
Ngoại hình, tính cách, cả cách Nagi đối xử với tôi nữa.
Nhưng chỉ vậy thôi.
Có những thứ, bất kể thời gian có trôi qua bao lâu, cũng không bao giờ thay đổi .
Hoàng hôn mà tụi tôi cùng ngắm hôm mới gặp nhau.
Tấm lưng cậu ấy khi rời đi ngày cuối cùng.
Những điều ấy, vẫn luôn in sâu trong tôi.
“…Ra vậy.”
Tôi không biết những cảm xúc của mình chạm đến được bao nhiêu, nhưng Nagi nhẹ nhàng đáp lại, mắt vẫn nhìn xuống.
Rồi cậu ấy ngẩng đầu lên, nở nụ cười thường ngày.
“Ugh, tự nhiên lại nói mấy thứ kỳ cục ghê. Quên đi, quên đi. Mình học tiếp nha?”
Cậu ấy xua tan không khí nặng nề bằng những lời tươi sáng.
Cất lại tạp chí, Nagi vội vàng quay lại bàn học.
Nhưng vì còn bối rối, cậu ấy bước hụt.
Ngón út chân va mạnh vào chân bàn kính.
“Á-!”
Cậu ấy hét lên một tiếng đau đớn nhưng đáng yêu lạ lùng, rồi loạng choạng ngã về phía tôi..
“Whoa?!”
“Ểe?!”
Chưa kịp hiểu chuyện gì, Nagi đã đổ nhào vào người tôi, gần như đè lên luôn.
“Ờ, ưm, ưm!”
Quên cả cơn đau, Nagi đơ cứng tại chỗ, mặt đỏ ửng.
Còn tôi thì đang hoảng loạn nội tâm trong im lặng.
Nagi, nằm gọn trong vòng tay tôi, mềm mại đến mức khó tin, cảm giác như không phải người thật ấy.
Chỉ cần cậu ấy cựa nhẹ thôi, một mùi hương ngọt ngào đã phảng phất quanh tôi, thân nhiệt mát mát ấy lại như phát ra sức hút kỳ lạ khiến tôi không biết giấu mặt đi đâu.
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi… nếu mình ôm lấy cậu ấy thì sao nhỉ?
Nửa tỉnh nửa mê, tôi gần như vòng tay qua lưng cậu ấy đột nhiên dừng lại
Không được! Lý trí tôi mà mất lúc này thì tiêu!
“W-Wow, Nagi-chan bạo quá trời luôn~…”
Tôi cố gượng ra vẻ đùa cợt, phá vỡ cái không khí đáng sợ kia, và Nagi lập tức bật dậy, chui tọt vào một góc phòng.
“X-Xin lỗi! Tớ không cố ý đâu, thề luôn đó!”
Cậu ấy lắp bắp, cuống cuồng giải thích, còn tôi thì gật đầu lia lịa để ra vẻ rất hiểu chuyện.
“Biết mà. Cậu chỉ phản xạ đè tớ theo bản năng thôi.”
“Cái cách cậu nói nghe nó kỳ kỳ á?!”
Tôi tiếp tục pha trò để che giấu tiếng tim mình đang đập loạn xạ.
Suýt thì tiêu đời… Nagi đúng là nguy hiểm quá mức cho phép rồi.
“Chúng ta học tiếp đi! Tớ còn câu hỏi nữa nè!”
“Y-Yeah! Hôm nay phải học chăm đó nha.!”
Cả hai đứa đều giả vờ như chưa có gì xảy ra, quay lại với đống sách vở.
Mà khỏi nói cũng biết, sau đó thì chẳng học được chữ nào cả.


3 Bình luận