Khi mà tôi đang tư vấn tì...
Tetsubito Jusu Tantan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel: Chương 49 - 104 <<ĐANG TIẾN HÀNH>>

Chương 59: Cô bạn thuở nhỏ của tôi

27 Bình luận - Độ dài: 1,390 từ - Cập nhật:

Không phải hôm nay tui hào phóng nên đăng thêm chương đâu nhá! Là đăng trước chương của ngày mai đấy<(“)

——————————————————-

Vì dậy sớm nên tôi quyết định nấu một bữa sáng thịnh soạn.

Chắc Hiyori cũng sắp tỉnh rồi.

“Để mình giúp cậu nha, Ryoma!”

“Cậu biết nấu ăn sao, Tsumugi? Tớ hơi bất ngờ đấy.”

“Muuu! Mình đâu còn vụng như hồi còn chơi đồ hàng nữa!!”

Thế là hai đứa cùng nhau chuẩn bị bữa sáng.

Cách cô ấy nấu ăn… vừa quen thuộc mà vừa xa lạ… Là thành quả của sự nỗ lực trong mười năm xa cách…

Ngày xưa, có lần cô ấy làm “bánh bao nhân bùn” cho tôi và Reo ăn… Tôi vẫn nhớ như in vị đắng ngắt của chiếc bánh đó.

Mười năm sau, vẫn là Tsumugi ấy… đang khéo léo nấu trứng ốp la.

Hoài niệm ghê…

Mái tóc đen óng dài ngang vai được buộc gọn bằng dây chun. Cách cô ấy uyển chuyển dùng đũa, lật trứng đẹp như đến mê hồn.

Nếu… ngày xưa bọn tôi không phải chia li, chẳng phải xa cách… thì liệu thứ cảm xúc ấy có chớm nở trong tôi hay không?

“Sao nãy giờ cậu cứ thờ thẫn thế?”

“Không có gì.” - tôi nói dối.

Bữa sáng đã xong nên giờ là lúc thích hợp để làm việc-mà-ngày-nào-cũng-phải-làm.

Tôi mặc đồng phục rồi rời khỏi nhà.

“Cậu chưa ăn sáng mà Ryoma! Đi đâu thế?”

“Đi gọi hàng xóm dậy.”

“À,... lại cái thằng dở hơi đó.”

Cứ hễ có chuyện gì dính dáng tới Reo, Tsumugi đều tỏ vẻ khó chịu.

Tôi đi bộ sang nhà Reo.

“Mười năm rồi mà nhà thằng đó vẫn chả khác gì nhỉ? Chẳng biết ba mẹ cậu ta có định quay lại Nhật Bản không…”

Tsumugi theo sau tôi.

“Có. Tớ nghe nói là tầm vài năm nữa…”

“Khi ấy bọn mình đã ra trường và có công ăn việc làm hết rồi.”

Ba mẹ của chúng tôi ai cũng yêu, tận tuỵ với nghề. Do đó, họ đi làm suốt ngày, ít khi về nhà.

Nhưng cũng vì phải sống xa ba mẹ thường xuyên mà tôi, Reo, Tsumugi mới thân thiết như bây giờ, và cũng tại công việc của gia đình mà Tsumugi phải chuyển đi…

Reo hiện đang sống một mình trong căn nhà khổng lồ nên mỗi khi rảnh rỗi, cậu thường sang nhà tôi chơi. Gần đây, cậu còn dẫn cả bạn gái về nhà nữa.

Từ ngày có người yêu, số lần Reo ăn tối với tôi giảm đáng kể, hẳn là vì Otsuki-san đã nấu cho cậu ta rồi.

Tôi vào nhà Reo, tay cầm chìa khóa phụ.

Trên giường là một con “sư tử cái” đang say giấc.

“Reo vẫn chơi bóng rổ à? Sao mà cái thằng nhóc bé tí ngày xưa giờ lại to xác thế nhỉ?”

Tôi chơi bóng vì bạn bè, còn Reo thì vì đam mê.

Reo bắt đầu dấn sâu vào bộ môn này từ tiểu học. Cậu luôn ngưỡng mộ những cầu thủ NBA, đến mức căn phòng treo kín áp phích, đĩa DVD thì chất thành núi.

Nhưng… căn phòng này thực sự quá gọn gàng và sạch sẽ - chắc chắn là nhờ Otsuki-san dọn dẹp. Cuối cùng Reo cũng có được một cô bạn gái hoàn hảo rồi.

“Cậu ta ngủ say chưa kìa~. Ngủ như chết luôn.”

“Reo lâu nay vẫn lười dậy sớm như ngày xưa mà.”

“Tại cậu dễ tính quá đó Ryoma à. Cậu phải nghiêm khắc hơn, chửi thẳng mặt vào!”

“Giờ mới nghiêm khắc thì đã quá muộn rồi. Otsuki-san chiều cậu ta lắm.”

Otsuki-san chiều Reo hơn tôi nhiều.

Ngoài ra, cô còn quý Arisa đến mức sẵn sàng hi sinh vì người bạn ấy…

“Mặt trời lên đỉnh, gà gáy o o rồi! Tao đã làm bữa sáng xong nên dậy hốc đi Reo ê!” - tôi hét vào tai thằng bạn phế vật.

“Mmmm… tí nữaaa…”

“Tsumugi đã giúp tao làm bữa sáng đấy! Bọn tao đã mất công làm rồi thì mày phải dậy mà ăn trước khi nguội chứ!”

“Hmm, mình sẽ gọi Reo nếu cậu chịu hôn mình đó Ryoma~”

“Không đời nào” - tôi từ chối.

“Wow… chán ghê...”

Tsumugi không chịu bỏ cuộc, cứ đòi hôn tôi. Haizz, tôi phải cảnh giác hơn khi ở gần cô ấy thôi.

Reo ngồi dậy, uể oải ngáp.

“Chào buổi sáng Ryoma.”

“Chào buổi sáng.”

“Chờ đã, sao Tsumugi lại ở đây?!”

“Không được à? Mà mình thân với Ryoma hơn cậu nhiều! Đêm qua bọn mình còn ngủ chung trên futon nữa kìa~!”

“Đừng nói mấy cái không cần thiết chứ!”

Nhưng Tsumugi mặc kệ lời nhắc nhở của tôi. Cô cứ thế kể về chuyện ngủ chung đêm qua. Này, đừng để Reo biết mấy cái đó! Cậu ta sẽ kể cho cô bạn gái, rồi cả trường sẽ biết hết mất!

Bỗng, điện thoại của Reo đổ chuông.

Cậu lập tức nhấc máy.

“Chào buổi sáng nha Shizuku!”

“Buổi sáng tốt lành nha Reo-kun! Hôm nay anh tỉnh táo quá ta!”

Reo bật loa ngoài làm gì cơ chứ?

Người Reo đang nói chuyện cùng không ai khác ngoài Otsuki-san - cô bạn gái mà cậu yêu hết mực.

“À, Ryoma tới gọi anh dậy. Anh sẽ đến trường sớm với em nhé!”

“Hmmm, Kogure-kun à?”

“Em có chuyện cần nói với Ryoma sao?”

“Kogure-kun này, đừng giả bộ làm bạn trai của Reo-kun nữa được không?”

“Cậu nói cái quái gì thế?”

“Fufu, đùa thôi, đùa thôi mà, đùa khoảng 20%.”

Nói cách khác 80% còn lại là nghiêm túc. Dẫu vậy, không phải là tôi không hiểu được cảm xúc của Otsuki-san.

Tôi biết một người hết lòng vì bạn trai như cô sẽ bực bội đến mức nào khi mất quyền gọi bạn trai dậy mỗi sáng.

“Shizuku-san à! Chào buổi sáng! Là Hiiragi Tsumugi nè!”

“Hiiragi-san! Đúng rồi ha, cậu sống cùng với Ryoma mà.”

“Ừ! Sáng nay ấy, tớ và Ryoma đã—”

“Đừng kể cái đó!!”

“… Tớ sẽ kể cho Arisa nghe!”

“Sao lại là Arisa?”

Trời ơi, cứ nhất quyết kể làm gì?!

“Cậu đang ở trong phòng Reo-kun ư, Hiiragi-san?”

“Ừ. À, đừng lo, tớ không thích Reo đâu! Tớ chỉ cần Ryoma là đủ!”

“Hmm, cậu thì tớ không để tâm đâu. Mối nguy hiểm duy nhất chỉ có Kogure-kun thôi!”

Tôi và Tsumugi nghiêng đầu khó hiểu.

Mà kệ đi, tôi cũng chả muốn tìm hiểu lại sao Otsuki-san lại nói vậy.

“Giờ em phải gọi “nhóc” nhà em dậy đây. Gặp lại anh ở trường nha Reo-kun!”

“Ou. Gặp lại sau!”

Cuộc gọi kết thúc.

Có lẽ “nhóc” mà Otsuki-san đề cập tới là Arisa.

“Ước gì Shizuku có thể tới nhà gọi tao dậy…” - Reo lẩm bẩm một mình.

“Ah! Không phải là tao ghét mày gọi đâu! Đúng hơn là, rấttt thích!”

“Không cần phải nói thế đâu”

“Sao cậu không thử nhờ Shizuku-chan tới đi… dù đi xa có hơi vất vả.” - Tsumugi thắc mắc.

Otsuki-san có muốn cũng không được Tsumugi à!! Nếu được thì chẳng cần ai nhắc cô ấy đã tự dậy sớm từ bốn giờ sáng để gọi Reo rồi.

Nguyên nhân của chuyện này là… vì Arisa đã khóc lóc cầu xin Otsuki-san ở lại!

“Cậu mà không gọi tớ dậy thì tớ sẽ ngủ đến trưa mất!!” - Arisa đã mè nheo thế đấy.

Do đó, Otsuki-san đành gọi điện cho Reo mỗi sáng.

“Hôm nay, mình sẽ làm bạn với Arisa-chan và Shizuku-chan!”

Nhìn Tsumugi hào hứng kết bạn chưa kìa.

Có vẻ Tsumugi khá ghen tị với Arisa. Hôm qua cô ấy hỏi tôi về Arisa suốt.

Tuy hành động của Tsumugi khác so với khi còn nhỏ, nhưng… đã mười năm rồi mà. Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi.

“Không biết liệu hai bạn ấy có chịu nghe chuyện của bọn mình mười năm trước không nhỉ?”

“Đừng, đừng kể, nghiêm túc đấy.”

“Haizz… sau bao nhiêu năm cô vẫn đáng ghét như xưa.”

Dẫu thời gian có trôi, có những thứ vẫn sẽ không đổi thay. Cái tính hay trêu chọc bọn tôi là ví dụ điển hình.

Bình luận (27)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

27 Bình luận

Giờ ko phải thế 1 vs 2 mac là 1 vs 4 à🐧
Xem thêm
Mà đọc lại thấy nhỏ Tsumugi có tính chiếm hữu "rất" cao. Con vợ Ari (lười ghi full tên) nên cẩn thận giữ chồng tương lai cho tốt :)))
32dc15c4-4722-4643-b02a-2946c362ec0f.jpg
Xem thêm
Cứ kể đi, chuyện từ hồi còn chx có não thì ngại làm j 🐧 :))
Xem thêm
Nghi chuẩn bị có vụ đánh ghen GAY cấn quớ 🐧
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
Ơ tưởng chbi có cảnh arisa triển "hơi thở của gái, thức thứ tư: đánh ghen" chứ 🤡
Xem thêm
@Sorkons: thì osuki đang đề phòng main cướp reo mà 🦍
Xem thêm
Xem ra anh bạn (gay) Reo của chúng ta được ny chiều hư như khứa nào đó ở bộ Thiên Sứ rồi :)))
6b700b97-d1de-42a6-b58c-339159d4c9e5.jpg
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tiếc nhà bên lại là Ryoma🐧
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
Hơi thở của gái, thức thứ 3: chiều hư 🤡
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
PHÓ THỚT
TRANS
S nghe mùi ryoma bị bón hành...
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
Xin cái tem
Xem thêm
Khổ thân thớt vại Toàn bị bóc mất tem
Xem thêm
Xem thêm 8 trả lời