Tôi lập tức nhắn tin lại hỏi Otsuki-san sau khi nhận được những lời chỉ dẫn kì lạ vừa rồi.
Thông báo “đã đọc” lập tức xuất hiện, nhưng đợi mãi mà chẳng có phản hồi từ cô ấy.
Tóm tắt ngắn gọn hướng dẫn mà Otsuki-san gửi thì phần đầu là những yêu cầu có phần vô lí khi chăm sóc Arisa, còn lại là những thông tin hữu hiệu về công việc bán thời gian này.
Ngoài ra, còn một số quy định khá “ảo ma” khác, ví dụ như tôi không nhất thiết phải lau dọn, giặt quần áo hay mua sắm vì đã có người giúp việc khác làm thay.
Theo những gì tôi được biết, bữa sáng và bữa trưa của Arisa là do Otsuki-san làm, riêng bữa trưa thì Otsuki-san còn làm cho cả Reo nữa.
Nói cách khác, công việc của tôi chỉ đơn giản là lo bữa tối.
Trời ơi, giúp việc cho Arisa nhẹ nhàng đến mức tôi phải cảm thấy hối lỗi khi nhận lương.
Tôi đoán là Otsuki-san muốn tôi tập trung chăm sóc “sức khỏe tinh thần” cho Arisa, nhưng mà… này…
“Xin lỗi vì đã khiến cậu phải chờ nha Ryoma!”
“Ờm… chờ đã! Cậu ăn mặc kiểu đó luôn hả?!”
“Eh? Là quần áo ở nhà thôi. Hôm nào ở với Shizuku tớ cũng thế này hết á. Cậu đang thế chỗ cho Shizuku, nhỉ?”
Arisa đang mặc một chiếc áo trễ vai, kèm theo là bộ váy ngắn tũn, để lộ ra cặp đùi trắng muốt. Có thể nói, đây là thể loại quần áo cựccccc kì gợi cảm, đặc biệt là ở phần hở ngực lớn…
Tôi lập tức bị cái vẻ ngoài quyến rũ ấy hớp hồn. Má tôi muốn bốc cháy vì nóng.
“Cậu có thích tớ ăn mặc thế này không?”
“Y-Y-Y-Y-Y-Y-Y-Y-Ý cậu là sao?!”
Cô ấy quá xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi chẳng khác nào đang tra tấn sự kiềm chế của đám con trai cao trung vô tình nhìn thấy.
Tôi không dám nhìn vào Arisa nên đã nhắm nghiền mắt lại.
“Này! Nhìn tớ đi!”
Arisa nhẹ nhàng ôm tôi.
Phải nói là… cảm giác khác xa lần hai đứa cùng chơi ở công viên giải trí…
Bị làn da mềm mại của Arisa áp thẳng vào người khiến tâm trí tôi dần vỡ vụn.
“Tớ sẽ chiều hư cậu giống mọi lần tớ làm với Shizuku, nên hãy chuẩn bị tinh thần đi!”
Tôi ti hí, để rồi khuôn mặt ngượng ngùng của Arisa lọt thẳng vào tầm mắt… Cô mỉm cười hạnh phúc.
Đáng yêu ghê… Arisa đáng yêu tới mức khuôn mặt tôi đột nhiên nóng như lửa đốt, lí trí dần tan thành mây khói…
“Ryoma nè, mặt cậu đỏ quá rồi đó~!”
“C-Cậu thì khác gì!”
“D-Dù sao thì… cậu là con trai… nên ôm khác hẳn so với Shizuku…”
“Đương nhiên…”
“Tớ có thể ôm chặt cả cơ thể Shizuku, nhưng Ryoma thì to quá… Không ôm hết được…”
“Tớ cũng cao hơn cậu nữa…”
Tôi bị Arisa bám chặt tới nỗi chẳng tài nào cựa quậy nổi.
Liệu tôi có nên đẩy cô ấy ra không…? Chờ đã, hình như trong tin nhắn hướng dẫn mà Otsuki-san gửi cho tôi có ghi: 『Nếu Arisa nhõng nhẽo, muốn được âu yếm, hãy đừng nói gì cả, lập tức ôm chặt cậu ấy và xoa đầu.』
Otsuki-san đang đùa… hay là nghiêm túc dặn tôi vậy?
Nhưng… ngay cả khi lời hướng dẫn đó là chính xác thì tôi vẫn chẳng tài nào có đủ dũng khí mà “ôm chặt và xoa đầu” được.
“Mouu Ryoma à!!”
“S-Sao thế?”
“L-Làm việc của cậu đi!”
“H-Hiểu rồi! Tớ đi nấu bữa tối ngay đây!”
“Không phải… Bữa tối là quan trọng, nhưng việc này cũng… quan trọng!”
“...ugh.”
“Tớ biết là cậu đã đọc kĩ hướng dẫn của Shizuku, nên trong trường hợp này… cậu biết phải làm gì mà…”
“Trong hướng dẫn ghi: “Hãy đừng nói gì cả, lập tức ôm chặt cậu ấy và xoa đầu.”.”
“Chính xác.”
Cô ấy đang hoàn toàn nghiêm túc…
Nhưng… thực sự ổn sao? Thực sự rất, rất ngượng khi… ôm một cô gái xinh xắn như Arisa…
“Cậu không ôm tớ ư?” - Arisa nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh.
“Không! Ý tớ là… dù có là bạn thân thì tớ vẫn là con trai mà!”
“Tớ không quan tâm! Shizuku lúc nào cũng bám lấy Hirasawa-kun… Tớ cũng cô đơn chẳng kém gì cậu.”
“... tuy vậy, cậu vẫn có nhiều bạn bè…”
“Ngoài Kokoro và Shizuku, tớ không thể tin tưởng được bất cứ ai… trừ cậu.”
Arisa hôm nay cứ như lột xác thành một con người hoàn toàn mới, khác xa hình tượng học sinh gương mẫu, lạnh lùng ở trường.
Có lẽ… chỉ Otsuki-san và Mizuhara-san mới biết được tính cách này của Arisa…
“Thật ra,... tớ cũng rất đau lòng khi Otsuki-san… “cướp” mất Reo. Nhưng… giờ đây, tớ đang rất, rất hạnh phúc khi được cậu coi là bạn thân.”
“Ừ.”
“Cảm ơn… vì đã đồng ý làm bạn với tớ!”
Lần đầu tiên trong đời, tôi có đủ dũng khí để ôm một cô gái xinh xắn như Arisa.
Cô có phần khá cao so với một nữ sinh cao trung, nhưng với tôi thì chẳng khác nào một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương vừa gọn trong vòng tay cả.
Tôi ôm chặt Arisa. Làn da cô mềm mịn, tỏa ra mùi hương dễ chịu đến mê mẩn, khiến tâm trí tôi tê dại.
Phải chẳng tôi đang coi Arisa như…
“Arisa…?”
“...Kyuuu..”
“Eh?”
Arisa ngượng chín mặt, đôi mắt mở to vì bất ngờ.
“Uwa! Vào đây với tớ đi! Này!”
Bất ngờ thay, Arisa mới là người không chịu nổi cái ôm vừa rồi…


15 Bình luận