Toàn Văn
Chương 3.2: Làm sao để xóa bỏ Thế Giới Bên Ngoài
0 Bình luận - Độ dài: 2,042 từ - Cập nhật:
2.
(Tui mới vô stream nè, cái gì thế?) Ừm thì kiểu... Tui nghĩ là nên để người có chuyên môn thì hơn ấy. Chị Tatara, nhờ chị đó nha!
“Hả? Chị cũng có rõ mô tê đâu. Chỉnh sao nếu quay ra ngoài sẽ làm mờ hậu cảnh thôi mà.”
Thế rồi sao?
“Thế rồi, bằng một cách kì diệu nào đó.... chị xóa mất tiêu Thế Giới Bên Ngoài luôn.”
Xóa mất tiêu luôn hả~ Có làm giọng dễ thương cũng không khấm khá tình hình lên đâu. Sao mà lại xóa mất được?
Ấy! Khoan khoan. Xin lỗi, mọi người có sao không. Ngoài nhà các cậu vẫn còn không đấy?
Ra coi đi nha. Lỡ không là mệt đó.
Coi đi.
(Vẫn còn đó) (Ổn nha bà) May quá. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra với mọi người chết mất. (Tui cũng hóng lắm có biến mà chẳng thấy gì cả) Thôi thôi, không có biến là tốt á. Nghĩ mà xem, mở cửa ra ngoài mà lại quay về đúng phòng khác mình thì phiền lắm.
Thế ta nên làm gì đây? Đóng mở cửa lại trước ha.... Vẫn y chang. Hừmmm. Chỉ có cửa ra vào bị thôi à? À, chị Tatara coi chỗ cửa sổ rồi à? Sao rồi chị?
“Cũng vậy à. Mở ra là thấy phòng khác.”
Lạ ghê đấy. Phen này căng rồi đây.
(Bà nhìn chả thấy căng gì cả) (Vui thì có) Ể, lộ liễu thế à? Xin lỗi nha, thú thực thì tui thấy hào hứng lắm. Hểể, cái gì đây ta. Hay ghê ấy!
Đi ra khỏi cửa có sao không ta. Chị thấy sao, chị Tatara?
“Không thử sao biết được.”
Nhìn qua thì có vẻ không nguy hiểm gì cả. Chỉ là một cái hành lang hết sức bình thường thôi mà.
Bước nè.
“Này…”
Không sao hết ấy.
“Em ơi em à.... chị nghĩ là nên cẩn thận hơn chút đó.”
Cơ mà chị có cản em gì đâu.
“Cái hành lang này thông đến đâu chị cũng không biết này.”
Cơ mà, em vẫn thắc mắc là mình đang ở đâu. Nãy em có nói đó, chỗ này không giống nhà người lạ cho lắm.
Camera không biết có thấy không nhỉ...? Mọi người thử soi giùm tui có gì giống nhé.
Đây là cái hành lang là lạ xuất hiện phía trước cửa nhà tui nè. Còn... bên này là cửa ra vào với hành lang vào phòng khách nhà tui.
(Ủa cái vibe của hai cái sao giống thế) Phải không? Tui biết ngay mà. Chiều dài hành lang có khác đó, nhưng mà nói sao nhỉ, không gian phía bên kia cửa mang cảm giác “rất nhà”. Chắc thế tui mới không có cảm giác là đi lạc vào nhà người lạ. Chị nghĩ sao?
“Chị cũng thấy vậy. Mới đầu chị mới tưởng nó là hình ảnh phản chiếu nhà mình lấy cái cửa ra vào kia làm ranh giới. Nhưng mà không phải... Nhìn thì có vẻ quen quen, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì đây một nơi hoàn toàn xa lạ. Căn phòng bên kia cửa sổ lúc nãy cũng có cảm giác y vậy.”
Được rồi. Đằng nào thì cũng vậy rồi, ta xuống cuối hành lang xem cái ha?
“Thật luôn?”
Tất nhiên rồi. Chuyện thú vị thế này cơ mà, “không đi” không có trong từ điển của một streamer như em đâu đó. Hay là chị lo cho em?
“Ừ thì có.”
Thế thì đi cùng đi.
“Hểể...”
(Cao tay ghê) (Quaoo, Sakura-chan đúng kiểu chỉ huy lãnh đạo luôn) Không làm vậy thì sao chỉ nghe lời được.
Nhưng mà cũng không muốn kẹt không về được đâu, nên là chặn cửa cái nhé. Có cái cục chặn cửa thì tốt biết mất, nhưng nhà không có rồi... Dùng cái này đi. Chèn nó dưới cửa là được.
“Đấy là xăng đan chị mà?”
Đôi này chị có mang nữa đâu. Mà sao không vứt đi vậy? Đế giày nó bong ra hết rồi còn gì.
“Đấy là đôi chị thích nhất...”
Xạo sự quá à ~. Nếu thích vậy thì đã không vứt lung ta lung tung như này rồi ~. Bữa tới đổ rác mình vứt đi nha. Mà chị nên giữ gìn đôi chị đang mang cẩn thận ấy nha, em tặng chị mà.
“Có mà. Thì nè, tinh tươm luôn nè.”
Thì chị có ra ngoài bao giờ đâu. Không biết cái đôi xăng đan nát bét kia đi bao lâu mới ra vậy nhỉ?
“Chị mang từ hồi cấp 2 thì phải”
Khoan, thật sao? Xin lỗi ạ, nếu vậy thì chắc đấy là đôi chị thích nhất thật rồi. Với cả, em xin lỗi vì đã lấy nó làm cục chặn cửa.
“Không sao, cũng đến lúc nó siêu thoát rồi.”
Thật không ạ? Xăng đan hỡi xăng đan ơi, tui xin lỗi. Lát nữa về tui sẽ chôn cất cậu đàng hoàng.
“Đã bảo không rồi sao mà, thôi đi nào.”
A, vâng. Vậy thì, kệ chuyện đấy đi ha, ta lên đường thôi!
(Cửa ra vào y chang gương phản chiếu nhà cậu nhỉ) Đúng không? Qua chỗ cửa này là— chỗ này là gì ấy nhỉ? Chỗ cởi giày chăng? Sau cái cửa này lại có một chỗ như thế nữa cơ, và rồi ta thấy một cái hành lang. Cơ mà giá để ô chỗ này khác quá. Cái của tui của Daiso, còn này thì cổ kính, xinh quá à.
[Daiso là chuỗi cửa hàng 100 yên.]
“Giống cái mà em sẽ mua ghê.”
Đúng thật. Mặc dù trong đấy chỉ có mấy cái ô nhựa rẻ tiền.
(Nãy giờ để ý thấy chả có giày gì luôn) A, đúng thật! Tủ giày cũng chả thấy luôn nè.
Xin lỗi vì đã làm phiền nha—kiểu thế, chả biết là tui đang nói với ai nữa. Mà kì ghê nhỉ, vừa đi giày ra khỏi nhà đã cởi giày để vào nhà luôn rồi.
Sàn chỗ này giống nhà tui ghê ấy. Tường cũng y vậy luôn. A, công tắc bật đèn nè.
“Bật đèn được này.”
Thấy được cuối hành lang luôn nè mà.... dài ghê. Tít ra đằng kia luôn.
“Em ổn không?”
Ổn là sao?
“Em không sợ à?”
Hảảả? Chị nghĩ em sợ mấy cái này á? Em thấy chị sợ thì có.
“Chính vì em không sợ nên chị mới sợ đó.”
Nếu sợ thì cứ nắm tay em nhá.
“Thôi, khỏi.”
Thế hả? Thế thì đừng có làu bàu nữa, đi nhanh lên.
(Bắt đầu căng rồi đây) (Đừng cãi nhau mà) Có cãi nhau đâu. Chị Tatara kiếm chuyện chứ bộ.
Có cái cửa chỗ tường nè, để mở xem ha.
Nhà vệ sinh nè! Giống của mình ghê. Nhưng cái này có vòi rửa tự động. Thích thế.
“Nước chảy nè, hệ thống điện nước hoạt động bình thường luôn.”
Ồ, phải. Ủa? Trên tường nhà vệ sinh lại có một cái cửa nữa...
Hể!? Lại một cái nhà vệ sinh nữa! Đối diện cũng có cửa nữa. Lẽ nào đây cũng là...?
Nhà vệ sinh nữa! Hểể, là sao dzậy trời?
“Thiết kế nhà vệ sinh nối nhau thế này dị thật.”
(Tui chưa thấy cái này bao giờ luôn) (Ít nhất cũng phải làm cửa ra vào từ hành lang chứ) Phải đấy, thế này thì bất tiện lắm.
Phía trước hình như vẫn còn nè... cơ mà tạm thời ta quay lại hành lang rồi đi tiếp hen?
“Cứ nghĩ đến cảnh đi mãi mà chỉ toàn nhà vệ sinh thôi đã thấy ngán rồi.”
Tâm đầu ý hợp ghê, em cũng nghĩ thế nè.
Đi xuống dưới hàng lang nào! Có một cái cửa nữa nè, để xem nào...
Quao! Bự dữ thần! Trần nhà cao ơi là cao! Xem chừng là phòng khách rồi. Chỗ này cứ như kiểu giếng trời thông lên tầng hai ấy, còn có cả ánh nắng mắt trời chiếu qua nữa, phòng nhìn sáng sủa lên hẳn!
Một tấm thảm màu xanh lá nè, rồi còn có sofa màu xanh dương, một cái TV to đùng nữa, bên này có bàn ăn cho bốn người luôn nè. A, muốn ở đây quá! Chị Tatara, đây có thể là ngôi mà em hằng mong ước bấy lâu nay đó.
“Nắng thế này, sofa mấy cái kia kiểu gì cũng bạc màu hết cho coi.”
Này! Lại mấy câu đó nữa!
Chị bị cái gì thế hả? Cứ hễ có gì vui vui thì chị lại nói mấy câu ấy, ghét lắm luôn!
“Chị chỉ nói sự thật thôi mà.”
Chị nghĩ cứ nói thật là nói gì cũng được đúng không? Thế thì lúc chị hôi em cũng nói thẳng là chị "Thối ghê!" luôn nha. Được không?
“Hả? Chị có hôi đâu.”
Có những ngày chị lười không chịu tắm đúng không?
“Một hai ngày không tắm làm gì hôi đến mức đó.”
......
“Đâu có, đúng không?”
(Vậy là chị Tatara ở dơ...) (Một người phụ nữ không tắm sao) (Thú thực thì tui cũng có cảm giác vậy rồi)
“Đừng đọc bình luận nữa! Cảm giác cái gì mà cảm giác hả? Bình thường tôi vẫn tắm mà.”
......
“Rồi rồi! Chị sai rồi!”
Thôi được rồi. Em sẽ tha thứ cho chị. Dù gì thì chị cũng có hôi đâu.
“HảẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?????”
A, nè nè, ở phía này là nhà bếp đó. Có một cái quầy bar ngăn cách nè, ta có thể đưa đồ ăn ra phía phòng khách luôn này. Thích ghê. Chị thấy sao?
“Một căn bếp vô cùng tuyệt vời.”
Giọng đều đều dữ. Tuyệt, giờ chị đã biến thành một con robot rồi.
“Beep boop, thành robot sẽ không cần tắm nữa.”
Vậy thì lúc ngủ em qua tạt nguyên xô nước vào người chị nha.
“Cô nhớ mặt tôi đó, Totoki Sakura!”
Hôôông, hông đâu, mai là quên sạch á. Nhìn nè, tủ lạnh bựự quá đi. Xịn hơn cái nhà mình dùng luôn. Để xem bên trong có gì nào...
Ể, có đồ ăn luôn. Giật cả mình— em nhỡ đóng lại rồi.
“Tự mở rồi tự giật mình là sao hả?”
Tại giống showroom quá. Em cứ tưởng trống không trống lóc thôi.
(Bên trong có gì vậy) (Tui muốn thấy quá) À, phải rồi, xin lỗi nhé. Để coi nào... Trong ấy như này. Nói sao nhỉ.... nó bình thường lắm. Có mấy thứ như là sữa, trứng, phô mai, sốt mayno, rồi Tảo nâu Mozuku nè. Toàn mấy thứ tui hay mua không à. À! Tui thích bịch xúc xích to to này lắm, mấy cậu có thể mua ở Don Quijote đó nha, rẻ với ngon lắm, mua hời cực kì.
....Hửm? Sao mà thấy không khác gì mấy với cái tủ lạnh nhà mình? Chị có thấy thế không, chị Tatara?
“Đúng thật. Thường tủ lạnh mỗi người mỗi khác, cơ mà cái người này, chị không nghĩ đây người lạ.”
Từ lúc vào đây em đã có cảm giác như này, đúng là lạ thật. Lạ cái là nơi này quá đỗi quen thuộc. Mà cấu trúc nhà và nội thất đều khác, thế mà cảm giác như kiểu đây là một phiên bản khác của nhà mình vậy.
“Chắc là chị hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.”
Ồ, thật ạ? Mời chị giải thích.
“À—…”
Nói vào camera đó!
“...Chị nghĩ là ngôi nhà này được tự động tạo ra, sử dụng ngôi nhà mình làm ‘dữ liệu gốc’”
Hừm hừm, tự động cơ à. Thế cái đấy nghĩa là sao?
“Thì em thấy nơi này giống nhà mình đúng không? Kiểu mấy căn phòng này, mấy những món đồ đó.”
Vâng. Vâng, có thật. Giờ chị hiểu lý do rồi đúng không ạ?
“Ờm thì, cái bộ xáo trộn này đang là thay thế môi trường xung quanh bằng nhiễu ngẫu nhiên.”
Ừmmmmm, ra là vậy.... Ủa chứ không phải quay cam gì là tự động xử lý hình ảnh à?
“Ừm, trước khi cam bắt được thì không gian xung quanh đã biến đổi rồi.”


0 Bình luận