Gimai Nara Honkini Nattem...
Fuminori Teshima Kurota
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 3.1: Tới trường cùng em gái kế

14 Bình luận - Độ dài: 5,119 từ - Cập nhật:

Dịch: RIn so cute

~

Sáng thứ hai, Mahito và Yuuri cùng nhau rời khỏi nhà.

“Được đi cùng anh thế này em thấy vui lắm, Onii-san, nhưng mà… anh không cần cố gượng ép bản thân theo lịch trình của em đâu, nhé?”

Yuuri nói với vẻ áy náy, khiến Mahito không khỏi nghiêng đầu thắc mắc.

“Anh nào có ép gì đâu. Dù gì thì tụi mình cũng đến cùng một nơi mà.”

“Eh?”

Yuuri tròn mắt ngạc nhiên.

— Ờ thì, nếu đến cả mình cô ấy còn không nhớ, thì chuyện này quên cũng chẳng lạ.

Mahito túm cổ áo đồng phục của mình giơ lên cho cô nhìn rõ.

“Đây là đồng phục trường cao trung Kuwa, giống hệt của em đấy.”

Trường cấp ba công lập Soto—đó chính là nơi Mahito đang theo học.[note76046]

Thành phố Soto thì chẳng có gì đặc biệt ngoài việc rộng rãi hơn mức bình thường với một thành phố nằm trong lòng Tokyo, lại còn nổi tiếng... vì đầy những nơi được đồn là bị ma ám. Hệ thống trường học ở đây—từ tiểu học cho đến cao trung—đều mang tiêu chuẩn học thuật trung bình. Trong số đó, trường Kuwa được xem là một trong những ngôi trường khá có tiếng tăm trong khu vực, nằm cách nhà họ hai trạm tàu.

Và thật tình cờ, bộ đồng phục nữ sinh của trường Kuwa cũng chính là bộ mà Yuuri đang mặc.

Khi Mahito chỉ vào phù hiệu trên túi áo ngực, cuối cùng cô cũng hiểu ra. Ánh mắt tròn xoe vì kinh ngạc, Yuuri thốt lên.

“Anh cũng học ở trường đó á, Onii-san!?”

“Bất ngờ vậy luôn hả?”

Nói thì nói thế, chứ lúc nghe nói Yuuri sẽ học ở đó, Mahito cũng đã ngạc nhiên chẳng kém.

—Sau tất cả mọi thứ, mình không nghĩ em ấy lại học cùng trường với mình.

Mà học chung trường cũng không có nghĩa là sẽ chạm mặt nhau mỗi ngày. Có lẽ vì vậy nên Yuuri cũng chẳng để tâm nhiều đến chuyện đó.

Mahito khẽ cười, kiểu cười nửa miệng đầy bất lực.

“Đó là một trường khá cạnh tranh đấy. Lúc anh đậu, ai cũng ngạc nhiên y chang em vậy.”

Với học lực của Mahito khi đó, quả thật có hơi khó cho cậu. Nhưng cậu lại may mắn ôn trúng tủ nên cuối cùng cũng vượt qua được kỳ thi tuyển sinh. Cơ mà vì đậu một cách khá là may mắn, vậy nên năm đầu tiên của cậu trở nên khá vất vả, phải vật lộn để có thể theo kịp chương trình học.

Yuuri vội vàng lắc đầu, mái tóc ánh bạc của cô khẽ lắc lư nhẹ dưới ánh nắng ban mai.

“Ý-Ý em không phải như vậy đâu! Tại em cứ nghĩ, lên cấp ba rồi thì mỗi người sẽ đi một hướng, chẳng còn như trước nữa.  Nên em tưởng anh cũng sẽ vào một ngôi trường khác cơ...”

“Ừm, chuyện đó cũng bình thường thôi mà. Mấy đứa bạn cấp hai của anh giờ cũng tản ra, học khác trường hết cả.”

Mahito vốn chẳng giỏi trong việc giao tiếp. Việc kết bạn trong một môi trường hoàn toàn mới luôn là một thử thách đối với cậu.

“Vậy tại sao anh lại chọn trường Kuwa vậy, Onii-san?”

“Chắc tại nó gần nhà? Với cả… trường này cũng hơi quá tầm so với anh, nên anh nghĩ thử thi một lần xem sao, ai ngờ đậu thật.”

“Uwaa, anh đỉnh quá trời luôn á, Onii-san.”

Mahito bật cười, kiểu cười ngượng ngùng chẳng biết giấu mặt vào đâu.

“Em cũng đậu vào trường mà. Mà thật lòng thì, anh thấy em dư sức vào một ngôi trường tốt hơn nhiều. Sao em lại chọn trường Kuwa vậy?”

“Ể…?”

Yuuri nghiêng đầu, vẻ mặt cô ngơ ngác như thể chưa từng nghĩ đến chuyện đó bao giờ.

Rồi vẫn với cái vẻ ngơ ngác đấy, cô lại nghiêng đầu lần nữa.

“Ủa, vì sao ta… Em nhớ là mình có lý do rõ ràng… sao nhất định phải là trường này ấy…”

Câu nói đó khiến Mahito chột dạ.

—Đừng có nói là… ngoài mình ra, cô ấy còn quên luôn cả chuyện đó nữa nhá?

Có lẽ cú sốc khi quên đi người thân trong gia đình lớn đến mức Yuuri còn chưa thật sự nhận ra.

Khi Mahito vẫn còn đang băn khoăn không biết có nên nhắc đến chuyện đó hay không, thì Yuuri đã khẽ mỉm cười, ánh mắt cô dịu dàng như ánh nắng mùa xuân.

“Nhưng mà… em vẫn thấy rất vui vì được học chung trường với anh đấy, Onii-san.”

“Th-Thật á?”

Câu trả lời đó khiến Mahito không khỏi lúng túng, tai cậu đỏ ửng cả lên.

Như thể nhớ ra một điều quan trong, Yuuri bỗng kêu lên.

“Ah!”

“S-Sao thế?”

Yuuri ngẩng lên nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.

“Ừm… khi tụi mình gặp nhau ở trường á, em nên gọi anh là gì? Gọi 'Onii-san' thì có kỳ không ta?”

“À, anh cũng chưa nghĩ tới chuyện đó luôn.”

Mahito thì không bận tâm gì mấy, nhưng đúng là nếu Yuuri cứ gọi “Onii-san” khi đã lên cao trung thì có hơi… khó xử thật.

Cũng không đến mức bị gọi là brocon đâu, nhưng Mahito thì chẳng có đứa bạn nào có em gái cả, nên cậu chẳng biết tiêu chuẩn thế nào mới là bình thường.

Yuuri hỏi vậy cũng hợp lý thôi.

“Hồi cấp hai, em gọi anh là gì nhỉ?”

“Ể? À, ừm… chắc là ‘Onii-chan’…?”

Mahito đã nói dối.

Vì từ khi vô sơ trung, hai người họ gần như chẳng nói chuyện với nhau nữa. Cô cũng chưa từng gọi cậu bằng gì trong trường cả.

Sau khi buột miệng nói dối thêm một lần, Mahito chống chế lí nhí:

“À-Ờ thì… tụi mình học khác khối mà, nên chẳng có mấy khi gặp nhau đâu…”

“Ừ ha, cũng đúng.”

Yuuri chấp nhận lời giải thích ấy mà chẳng mảy may nghi ngờ.

Vừa sánh bước bên nhau, cô nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt trông đầy vẻ phân vân.

“Onii-san… hay Onii-chan… Hmm, sao nghe nó cứ lạ lạ…”

Có vẻ cô vẫn đang loay hoay không biết nên gọi Mahito thế nào cho ổn.

“Nếu em thấy không thoải mái với mấy cách đó thì… thử gọi anh là ‘Senpai’ xem sao?”

“…! Ừ ha. ‘Senpai’ nghe cũng hay đó chứ!”

Yuuri reo lên, vỗ tay như thể vừa nảy ra một ý tưởng lớn. Cô nhanh chóng bước lên trước Mahito. Cô dùng tay vén lại dây cặp sau lưng, hơi cúi người xuống để nhìn rõ mặt cậu hơn. Chiếc váy ngắn khẽ tung bay trong gió như cánh hoa, để lộ đôi chân thon kéo dài lên tận đùi.

Một cánh hoa anh đào bất ngờ cuốn theo làn gió, nhẹ nhàng đáp xuống phía sau mái tóc bạc óng ánh của cô.

Khung cảnh ấy thoáng qua như bước ra từ một giấc mơ, khiến trái tim Mahito khẽ loạn nhịp.

Cậu nín thở, còn Yuuri thì mỉm cười dịu dàng, nói:

“Hãy mong chờ về nó nhé, Mahito—Se-n-pa-i.”

Mặt cậu phút chốc như bốc hỏa, Mahito theo bản năng ngẩng mặt nhìn lên trời.

—Gian lận quá đi mất.

Bị một cô gái nhỏ tuổi hơn gọi là “Senpai”, thật sự là chiêu chí mạng với bất kỳ chàng trai nào.

Dù là em gái ruột hay em kế thì cũng thế thôi—bị bối rối là điều không thể tránh khỏi. Và Mahito cũng không phải ngoại lệ.

Tự nhủ như vậy để an ủi bản thân, cậu khẽ hắng giọng, cố giấu đi sự lúng túng:

“E-Em cũng vậy… Yuuri… kouhai.”

“Gọi em là ‘kouhai’ chỉ vì em học sau nghe kỳ kỳ sao đó á.”

“Ừm… anh cũng thấy thế.

“Vậy sao còn nói ra?”

Dù tỏ vẻ trách móc là thế, Yuuri vẫn bật cười khúc khích.

Chỉ một nụ cười rạng rỡ đó thôi cũng đủ khiến Mahito thấy lòng nhẹ hẳn đi.

—Tốt rồi. Trông em ấy có vẻ không quá lo lắng.

Dạo gần đây, với cái cách cô lạnh nhạt như sương sớm đầu đông, anh cũng chẳng dám chắc nữa. Thế nhưng ngày trước, Yuuri lại là một cô bé rụt rè đến lạ—chỉ cần gặp người lạ là lắp bắp chẳng nói nên lời, cứ như thể trái tim nhỏ bé ấy chỉ biết co mình lại trong chiếc vỏ ốc quen thuộc.

Vì vậy, Mahito đã nghĩ chắc cô sẽ hồi hộp và lo lắng lắm khi bắt đầu vào sơ… nhưng xem ra, cậu đã lo hão rồi.

“Vậy thì mình nên đi thôi. Không đi là sẽ trễ tàu mất.”

“Á! Thôi chết, em mải nói chuyện với anh quá, quên luôn cả giờ giấc…”

Mahito suýt nữa thì bật ra tiếng thở dài. Nghe Yuuri nói vậy, cậu không biết giấu mặt đi đâu, liền đưa tay lên ôm trán như muốn tự cứu mình khỏi tổn thương.

Rồi như chợt nhận ra mình lỡ lời, Yuuri vội đưa tay che miệng, cuống quýt đính chính:

“Ý em là—Không phải Onii-san. Là Mahito-senpai mới đúng chứ nhỉ?”

“P-Phải rồi đấy!”

Dường như cô đã bắt đầu khám phá được niềm vui của việc trêu chọc anh trai.

Dù đã cố ngoảnh đi hướng khác, Mahito cũng chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng thở khẽ…

“…"

Mahito bắt đầu bước tiếp, cố gắng lấp liếm sự xấu hổ vừa rồi.

Tàu vẫn còn vài phút nữa mới đến, nhưng vào khung giờ này thì ga lúc nào cũng đông nghẹt. Nếu không tranh thủ đi sớm một chút, rất có thể sẽ bị mắc kẹt lại ga, không chen nổi lên tàu.

Cậu vừa tăng tốc một chút thì chợt nhận ra Yuuri đang tụt lại phía sau.

Khi quay đầu lại, mặt cô đã đỏ như gấc.

“XIn lỗi, anh đi nhanh quá hả”

Cậu đã quên mất là Yuuri mới vừa khỏe lại. Có khi nào cậu đi nhanh quá, khiến cô mệt khi phải cố đuổi kịp không?

Nhưng Yuuri vội vàng lắc đầu phủ định.

“Kh-Không phải vậy đâu… chỉ là… chắc tại em gọi anh là ‘Senpai’… nên đi cạnh anh tim em cứ đập mạnh liên hồi…”

Cô bắt đầu lẩm bẩm những điều không dễ gì mà bỏ qua được.

Và rồi, như chợt ý thức được mình vừa thốt ra cái gì, Yuuri hốt hoảng lùi lại một bước.

“Khoan đã! Hãy quên những gì em vừa nói đi!!”

Đã quá muộn cho Yuuri nói thế.

—Liệu em ấy có thực sự ổn không vậy…?

Cảm giác lo lắng len nhẹ vào lòng Mahito, nhưng cậu khôn ngoan giả vờ như không nghe thấy gì.

“Nếu em không cảm thấy mệt là tốt rồi.”

“Em khỏe mà! Em nghỉ ngơi đủ lắm luôn đó!”

“Không lo lắng gì luôn?”

“Em đâu có lo… À, khoan, ‘lo lắng’ á?”

Nhờ câu hỏi chẳng cần thiết của Mahito mà mặt Yuuri lại cứng đờ lần nữa.

“...Anh vừa nói thế xong thì em mới thấy lo á. Nếu lỡ em không hòa nhập được thì sao… vì em vào trễ cả tuần lận mà…”

“K-Không sao đâu! Mới có một tuần à, mấy nhóm bạn còn chưa kịp hình thành nữa cơ… chắc vậy.”

Tiếc là Mahito cũng chẳng dám chắc chắn hoàn toàn.

Dĩ nhiên, câu nói ấy chẳng giúp Yuuri yên tâm thêm chút nào. Mặt cô hơi tái lại, rồi cô đưa tay lên che kín khuôn mặt.

“Em sẽ không phải đứng lên tự giới thiệu một mình đấy chứ?”

“Em đâu phải học sinh chuyển trường đâu…”

“Nhưng mà… em là gương mặt mới duy nhất trong lớp, còn ai nấy đều đã quen biết nhau hết rồi… thì khác gì học sinh chuyển trường đâu chứ?”

“À… ừm thì… chúc em may mắn…?”

“Pien…”

Mahito nghe thấy một âm thanh lạ lẫm, vừa mềm nhũn vừa tuyệt vọng.

Dù Yuuri cố tình nói đùa hay chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, thì ánh mắt ngấn nước của cô lúc ấy lại nghiêm túc đến mức chẳng giống đang diễn chút nào.

—MÌnh phải làm gì đây… lại lỡ khiến em ấy lo hơn nữa chỉ vì cái miệng này…

Khi đã tới trường rồi thì Mahito cũng chẳng thể giúp gì cho cô vì hai người học khác khối.

Cậu có thể làm gì cho cô em gái kế này bây giờ?

Sau vài giây im lặng, Mahito cất lời với một khuôn mặt nghiêm túc:

“Yuuri này, bộ đồng phục hợp với em lắm đấy.”

Khác hẳn với đồng phục thủy thủ hồi sơ trung, áo blazer tạo cảm giác mới mẻ và thanh lịch. Màu be nhạt của áo lại càng tôn thêm mái tóc bạc óng ánh của Yuuri.

Mahito đã nhìn thấy bộ đồng phục này không biết bao nhiêu lần trong suốt năm nhất. Vậy mà khi Yuuri mặc vào, thiết kế tưởng chừng quen thuộc ấy lại trông thanh tao và nhã nhặn lạ thường.

Yuuri gần như giật bắn người.

“F-Fue…? Sao tự nhiên anh lại nói về việc đó!?”

“Anh chỉ nghĩ là… nếu em nghĩ về chuyện khác, có khi em sẽ cảm thấy bớt căng thẳng hơn một chút.”

Yuuri đưa tay che đôi má ửng hồng, cô giấu khuôn mặt ngại ngùng sau mái tóc bạc.

“Ừm… em nghĩ nó thổi bay không chỉ mỗi cảm giác lo lắng thôi đâu…”

“Vậy thì tốt rồi.”

Yuuri liền phồng má tỏ vẻ giận dỗi, rồi lườm cậu một cái.

“Onii-san, anh hay nói kiểu đó với con gái lắm đúng không?”

“Anh còn nói với ai được với ai ngoài em nữa?”

“Hyui!?”

Giá mà có ai đó để cậu nói mấy lời đó thật—Mahito cũng muốn lắm chứ. Nhưng thực tế là, cậu chỉ là một chàng trai mười sáu tuổi tầm thường, gần như chưa bao giờ dám mở lời với con gái.

Không rõ Yuuri đã hết hồi hộp chưa, nhưng trước khi kịp hỏi thì họ đã đến nhà ga.

Tầm này—gần 8 giờ sáng—là giờ cao điểm chen chúc nhất trong ngày.

Mahito quẹt thẻ IC qua cửa soát vé, rồi dẫn Yuuri xuống sân ga, nơi đã đông nghịt người. Với Yuuri, đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảnh đi học bằng tàu, nên cô hoàn toàn bối rối. Nhưng khi tàu đến, thứ đang chờ cô không phải là khoang tàu trống trải—mà là bị người ta đẩy vào rồi “vận chuyển” như gia súc.

Đến được trạm dừng chỉ sau hai ga ngắn mà Yuuri đã thở không ra hơi, mặt mày tái mét vì mệt.

“Onii-san… sáng nào cũng đông như vậy sao…?”

“Ừ. Thậm chí ngày nghỉ cũng chẳng khác là mấy.”

“…Hay là em đi xe đạp đến trường luôn nhỉ.”

Xét theo khoảng cách từ nhà đến trường Kuwa—cũng ở trong cùng một thành phố—thì việc đạp xe cũng không phải bất khả thi. Chắc tầm sáu, bảy cây số thôi.

Nhưng Mahito lắc đầu.

“Đi học bằng xe đạp cũng lắm cái khổ lắm đấy, em biết không?”

Địa hình quanh đây toàn dốc lên dốc xuống, đồi dốc đầy rẫy. Trường thậm chí còn khuyên học sinh nên đi tàu hay xe buýt. Mà nói thật thì, chắc họ chỉ sợ học sinh bị tai nạn xe đạp thôi.

Yuuri gục xuống, trông như sắp tuyệt vọng đến nơi.

“Chỉ để tới trường thôi mà cũng cực quá trời luôn… Em không tin nổi anh làm việc này mỗi ngày suốt cả năm trời đấy, Onii-san. Anh đúng là siêu nhân.”

“Anh nghĩ những người đi làm họ còn khổ hơn ấy chứ.”

Không giống Mahito và Yuuri chỉ mất chưa tới mười phút ngồi tàu, bố mẹ họ phải ngồi tàu hơn một tiếng mỗi ngày để đi làm. Chả trách lúc nào về nhà trông họ cũng như vừa bị vắt kiệt sinh khí.

Yuuri bám lấy cánh tay anh trai, ánh mắt cô rưng rưng như sắp khóc đến nơi.

“Onii-san… À không, Mahito-senpai. Liệu anh có thể đi học cùng em mỗi ngày không?”

“Đ-Được thôi!”

Nhưng ánh mắt của cô cứ như đang kêu gào: “Làm ơn đừng bỏ em lại một mình…”, khiến Mahito suýt nữa thì mất bình tĩnh thêm lần nữa.

Đúng lúc đó, có tiếng gọi từ phía sau vang lên.

“Yuuri! Yuuri!”

“Ah, Tsukki.”

Có vẻ là một cô bạn của Yuuri— một cô gái học cùng trường họ. Cô ấy khoác áo cardigan cực kỳ tùy ý, chỉ xỏ tay qua ống tay áo cho có lệ.

Mahito mở to mắt đầy kinh ngạc.

Đầu tiên, tóc cô ấy nhuộm vàng óng. Mái tóc xoăn bồng bềnh được buộc thành hai bím với ruy băng dễ thương.

Trang phục thì thời thượng khỏi chê. Cô ấy đi giày da bóng, mũi tròn, mặc váy ngắn cũn. Tay đeo scrunchie mềm mại [note76048], móng tay được trang trí bằng những họa tiết rực rỡ bắt mắt. Hàng mi thì dày và dài đến nỗi không cần đoán cũng biết—cô nàng đích thị là một gyaru chính hiệu.

——Woa…  vậy hóa ra đây là gyaru.

Cô bạn đó có vẻ thuộc kiểu gyaru “yurufuwa”—mềm mại, dễ thương, ngọt ngào như kẹo bông gòn.[note76047]

Ở lớp Mahito cũng có vài người như thế, nhưng họ thuộc tuýp gyaru mạnh mẽ hơn—đậm chất “chị đại” khiến cậu hơi bị ngợp.

Dù có ngồi chung lớp, Mahito cũng chẳng bao giờ có cơ hội hay lý do để bắt chuyện với họ. Có thể họ cũng tử tế lắm nếu trò chuyện thì sao, nhưng tiếc là Mahito chẳng đủ can đảm để thử.

So với mấy cô gyaru “cool ngầu” kia, cô gái trước mặt này có vẻ nhẹ nhàng hơn hẳn—kiểu người mà cậu có thể… thực sự bắt chuyện được.

Với cả, cô ấy là bạn của Yuuri—nghĩa là đến tận tháng Ba vừa rồi vẫn còn là học sinh sơ trung.

Có lẽ hai người từng học cùng sơ trung. Mà thời đó, chỉ cần nhuộm tóc thôi cũng đủ bị gọi lên phòng giám thị rồi. Thế quái nào mà cô ấy lột xác dữ thần vậy chỉ trong có một tháng chứ!?

p101.png

Trong khi Yuuri vui vẻ vỗ tay reo lên, cô bạn gyaru đứng cạnh lại mang một không khí hoàn toàn trái ngược.

“Chúc mừng cậu được xuất viện nha! Cậu bị kiểu... mất trí nhớ hay gì à?”

“À-ờm... ừ, chắc là vậy, có vẻ tớ đã bị thế...”

Yuuri khẽ kêu lên ngượng ngùng, còn cô nàng gyaru thì phá ra cười sảng khoái.

“Ahaha! Trời ơi, buồn cười quá đi mất!”

Mahito chẳng hiểu nổi đoạn nào mới là phần buồn cười, nhưng nhìn Yuuri cười khúc khích với vẻ nhẹ nhõm, cậu cũng thấy yên tâm phần nào.

“Nhưng thật đấy, mình mừng lắm. Mình đã lo sẽ phải vào lớp một mình…”

“Yuuri à, cậu nhát quá đó. Cậu đáng yêu thế cơ mà, chắc chắn sẽ được mọi người thích ngay thôi!”

“Bắt mình trở thành cây hài trong lớp thì hơi quá sức rồi đó…”

Qua cách hai người trò chuyện, rõ ràng là họ rất thân thiết với nhau. Yuuri vẫn dùng kính ngữ, nhưng giọng cô ấy nhẹ nhàng, tự nhiên hẳn. Đến lúc này Mahito mới nhận ra tiếng than thở kỳ quặc lúc nãy chắc cũng là vì cô bạn này.

Nếu đã có bạn chờ sẵn, thì đương nhiên Yuuri sẽ muốn đi cùng cô ấy rồi.

Mahito lặng lẽ bước lùi lại để nhường không gian cho hai người—nhưng cô nàng gyaru lại liếc mắt nhìn sang cậu.

“Anh chàng kia là ai vậy?”

“À, ừm, anh ấy là... Onii-san của tớ...”

Cô vẫn chưa quen với cách gọi ấy, giọng nói ngập ngừng như thể còn đang lưỡng lự. Đôi mắt cô nàng gyaru thì mở to kinh ngạc.

“Anh trai á? Ý cậu là anh trai đó?”

“Ý cậu là sao khi nói ‘anh trai đó’?”

Yuuri nghiêng đầu khó hiểu, còn cô nàng gyaru thì vội quay đi, lảng tránh ánh nhìn.

“À—ừm, cậu từng bảo là mình đã quên mất anh trai, đúng không?”

“Ừ... Tớ cũng thấy có lỗi lắm, nhưng vẫn chưa thể nhớ ra chút nào cả...”

Đôi vai Yuuri trùng xuống đầy áy náy. Mahito mỉm cười, chủ động lên tiếng.

“Anh là anh trai của em ấy, Mahito. Em là bạn của Yuuri à? Cảm ơn vì đã quan tâm đến con bé nhé.”

“À, ừm, dạ... Em là Yamanashi Hitomi. Năm nhất ạ. ‘Yamanashi’ viết như là ‘ngôi làng nơi có thể nhìn thấy mặt trăng’ đó ạ.”[note76049]

Cô vừa nói vừa chỉ lên không trung như đang viết chữ, Mahito khẽ gật đầu ra chiều đã hiểu.

“Ồ, giống như Takanashi là ‘nơi những chú chim nhỏ chơi đùa’, đúng không? Anh từng thấy họ của em trên mấy bài báo viết về tên hiếm.”[note76050]

“‘Preciate it.”[note76051]

Cô nàng gyaru Yamanashi cứ liên tục liếc nhìn Yuuri với vẻ mặt lo lắng.

—À, mình hiểu rồi. Vì là bạn của Yuuri nên chắc cô ấy cũng chẳng có mấy thiện cảm với mình.

Mahito không nghĩ rằng Yuuri nói xấu cậu sau khi mất trí nhớ. Nhưng kể cả vậy, người ngoài vẫn có thể cảm nhận được cái bầu không khí lành lạnh giữa hai anh em.

Anh lặng lẽ lùi về sau một bước.

“Đừng bận tâm đến anh. Hai người là bạn thì chắc nói chuyện sẽ dễ hơn nhỉ?”

“Ơ… nhưng… có được không ạ?”

Cô nàng Yamanashi trông cũng có vẻ vô cùng bối rối.

Còn Yuuri thì nghiêng đầu, như thể vẫn chưa hiểu vấn đề là gì.

Cả ba người đứng đó tạo thành một đội hình đúng chuẩn "khó xử": một người biết về mâu thuẫn giữa hai anh em, một người khác cũng biết, và một người thì đã quên sạch mọi chuyện. Thật sự là một tổ hợp lạ đời.

Nhưng có vẻ Yamanashi không phải kiểu người sẽ đột nhiên nói toáng lên là “tụi mình không thân đâu nhé.” Cô chỉ liếc nhìn Yuuri một cái, rồi khéo léo chuyển hướng câu chuyện sang đề tài khác an toàn hơn.

Nếu Mahito mà là kiểu anh trai ngầu ngầu, có lẽ anh đã có thể lặng lẽ rút lui một cách tự nhiên. Nhưng rõ ràng là, nếu anh mà làm vậy, thì chỉ tổ trông kỳ cục và gượng gạo thêm thôi.

Thế là Mahito và cô nàng gyaru sóng bước tới cổng trường, giữ khoảng cách căng thẳng như hai kiếm sĩ đang âm thầm dò xét tầm đánh của đối phương.

“…Mệt muốn xỉu luôn rồi.”

Giờ ăn trưa. Cuối cùng cũng được một mình, Yuuri đổ người xuống bàn như thể vừa hoàn thành một cuộc chiến trường kỳ.

Lạ thay—hoặc cũng không lạ lắm—bạn cùng lớp đón tiếp cô khá thân thiện. Có vẻ họ đã được thông báo rằng cô từng gặp tai nạn ngay trước khi nhập học.

Chưa hết, giáo viên chủ nhiệm còn chủ động giải thích về mái tóc của cô trước cả khi Yuuri kịp mở lời. Riêng điểm này thôi cũng đủ khiến thầy được cộng kha khá thiện cảm.

Mọi chuyện tính đến lúc này đều khá suôn sẻ.

Có điều, chuyện gặp tai nạn ngay trước khi nhập học lại bất ngờ trở thành một chủ đề "ly kỳ hấp dẫn" trong mắt bạn bè mới.

Và kết quả là, suốt các giờ ra chơi, Yuuri bị bao vây bởi vô số câu hỏi tò mò đến mức chẳng có lấy một phút nghỉ ngơi.

—Nếu họ phát hiện ra mình còn bị mất trí nhớ nữa thì sao…?

Cô thừa hiểu bản thân không giỏi giấu giếm chuyện gì. Cả ngày hôm nay Yuuri cứ căng như dây đàn, thấp thỏm lo sẽ có ai đó hỏi về gia đình mình. Mà chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi cũng khiến cô mệt gấp đôi.

“Làm tốt lắm, Yuuri.”

“Byai~!”

Một chai nhựa mát lạnh bất ngờ áp vào má cô.

Yuuri giật mình hét khẽ một tiếng. Người đưa chai nước chính là Yamanashi, vừa bình thản hút sữa dâu từ một hộp giấy có ống hút.

“Tsukki, đừng làm tớ giật mình như thế chứ.”

“Cậu nên cảm ơn tớ vì đã giải vây đấy nhá~”

Lúc Yuuri đang bị bạn bè vây hỏi tới tấp, chính Yamanashi đã chen vào như vị cứu tinh, kéo cả đám ra xa để cô có chút không gian thở.

Vừa cười khúc khích vừa chậm rãi hút sữa dâu, Yamanashi nghiêng đầu nhìn cô trêu chọc.

“Nhưng mà nè Yuuri, dạo này cậu hiền hẳn ha~”

“Cái gì? Tớ… tăng cân hả? Không thể nào…”

Trong thời gian nằm viện, Yuuri chỉ ăn toàn đồ lành mạnh, nên khi thấy mình sụt gần hai ký, cô nàng đã mừng như vớ được kho báu.

Yamanashi nhìn cô bằng ánh mắt lạnh tanh không cảm xúc.

“Không, ý tớ là… tính cách ấy.”

“Hả? Mình thay đổi á?”

Yuuri nghiêng đầu thắc mắc, còn Yamanashi thì lặng lẽ nhìn xa xăm, như thể đang nhớ lại một ký ức đáng sợ nào đó.

“Hồi trước cậu giống như một con dao sắc nhọn ấy… cậu biết chứ?”

“Ý cậu là sao đấy!?”

Yuuri hoàn toàn không nhớ gì về cái “phiên bản sắc bén” đó của mình cả…

Yamanashi phá lên cười.

“Thì… cậu vẫn luôn nói năng lễ phép với mọi người, nhưng hồi trước kiểu… căng hơn á, nhất là với mấy đứa con tr—”

“——Hey, Utsurugi-san, cậu muốn đi ăn trưa chung với bọn tớ không?”

Trước khi Yamanashi kịp nói hết câu, một nam sinh chen ngang lời.

Yuuri quay sang, tặng cậu ta một ánh nhìn… lạnh đến mức băng giá cũng phải chào thua.

“Tớ đang nói chuyện với bạn, cậu thông cảm nhé.”

“…X-Xin lỗi…”

Cậu bạn tiu nghỉu rút lui, lặng lẽ biến mất khỏi khung cảnh.

“Ơ, tụi mình đang nói tới đâu rồi nhỉ?”

“…Cậu đúng là vẫn không thay đổi gì cả.”

“…Hể?”

Yamanashi nheo mắt lại đầy hoài niệm, vừa nói vừa tiếp tục hút sữa dâu bằng ống hút.

Rồi cô nàng hạ giọng xuống, đưa mắt nhìn quanh dè chừng trước khi hỏi nhỏ:

“Nè, cậu với anh trai sao rồi?”

Dù vẻ ngoài nổi bật là thế, Yamanashi lại chẳng phải kiểu con gái hay buôn chuyện hay tọc mạch. Chính vì vậy mà Yuuri mới tin tưởng kể chuyện mất trí nhớ cho mỗi mình cô bạn ấy nghe.

“Ừm, cũng… tàm tạm. Mọi thứ vẫn hơi… bấp bênh một chút…”

Dĩ nhiên, Yuuri cũng muốn hòa thuận với anh trai. Nhưng những gì cô nhớ được chỉ toàn là những tình huống vụng về, như lỡ mặc đồ ngủ ra ngoài hay vô thức lại gần quá mức.

——Ấy thế mà Onii-san chẳng bao giờ cáu với mình. Lúc nào anh ấy cũng dịu dàng.

Cậu chưa từng gạt cô ra hay cười nhạo cô. Lúc nào cũng lặng lẽ chấp nhận tất cả, như thể điều đó là lẽ đương nhiên.

Thành thật mà nói… có khi cậu còn quá tốt nữa là đằng khác.

Mặc dù cô là đứa em gái vô tâm đã lãng quên anh trai mình, vậy mà cậu vẫn cố gắng đối xử dịu dàng với cô như thể chẳng có gì thay đổi cả.

Chẳng lẽ giữa anh em mà cũng có thể tốt với nhau vô điều kiện đến vậy sao? Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô thấy bối rối.

Cô muốn lại gần anh hơn một chút.

Ít nhất, đến lúc này, cô có thể tự tin nghĩ rằng mọi thứ giữa họ đang dần tốt lên.

Khi đang cố kiềm nén nụ cười để không lộ vẻ quá phấn khích, Yamanashi chợt hỏi khẽ:

“Cậu thấy ổn khi tớ nói chuyện với anh cậu chứ?”

Yuuri nghiêng đầu, ngơ ngác hỏi lại.

“Hể? Sao lại không chứ?”

“...Ừm, nếu cậu thấy không sao thì… chắc cũng được thôi.”

“...? Ý cậu là gì thế?”

Yamanashi chỉ mỉm cười mơ hồ rồi nhanh chóng lái sang chuyện khác một cách khá lộ liễu.

“Thì, tớ nghĩ chắc cũng ổn thôi, vì cậu nói chuyện kiểu lịch sự với anh trai mình mà.”

“Ờ, thì… ở nhà tớ cũng nói chuyện kiểu này mà.”

Câu trả lời khiến mắt Yamanashi mở to đầy kinh ngạc.

“Thật á? Sao lại thế?”

“Ờ thì… nếu cậu hỏi vậy… hửm? Sao mình lại thế nhỉ?”

Đến lúc bị hỏi ngược lại, Yuuri mới nhận ra từ bao giờ mình đã quen nói chuyện như vậy. Trước kia đâu phải thế…

Chắc hẳn là bắt đầu từ một lúc nào đó, nhưng...

——Không, mình nhớ là... có lý do gì đó. Có chuyện gì đã khiến mình đổi cách nói...?

Nhưng cô không thể nhớ ra được.

Khi Yuuri vẫn đang mải mê với những suy nghĩ của mình, Yamanashi bất chợt lên tiếng.

“À đúng rồi! Quan trọng hơn—hôm nay cậu vẫn qua nhà tớ chứ? Như mọi khi ấy?”

Cô bạn thân của Yuuri có một thú vui hơi… rắc rối, và Yuuri thì lần nào cũng bị cuốn theo.

Cô biết Yamanashi đang cố tình chuyển chủ đề. Nhưng nếu bạn mình đã không muốn nói, thì có lẽ tốt nhất là không nên gặng hỏi. Một người bạn tốt sẽ không ép ai phải đào bới lại những chuyện họ muốn giấu.

Yuuri đành miễn cưỡng đi theo dòng câu chuyện mới.

“Eeh… Ừ thì, chắc vậy cũng được.”

“Hehe, biết ngay cậu sẽ đồng ý mà. Yêu cậu lắm đó, Yuuri~”

“...Trời ơi.”

Yamanashi bám lấy cô bạn một cách nũng nịu, còn Yuuri thì khẽ mỉm cười.

——Mình đã định hỏi về chuyện giữa mình và anh hai trước khi mình mất trí nhớ…

Yamanashi biết rõ tình trạng của cô, chắc chắn cũng hiểu vì sao cô lại muốn biết. Thế thì tại sao lại né tránh?

Không hiểu sao, trong lòng Yuuri lại thấy có chút bất an. Và vì thế, cô không thể nào gặng hỏi thêm được nữa.

Ghi chú

[Lên trên]
Yurufuwa là từ ghép của Yurui (ゆるい): mềm mại, nhẹ nhàng, lỏng lẻo Fuwafuwa (ふわふわ): bồng bềnh, dễ thương, ngọt ngào Nên yurufuwa là một phong cách rất nhẹ nhàng, nữ tính và "mềm mại như bông"
Yurufuwa là từ ghép của Yurui (ゆるい): mềm mại, nhẹ nhàng, lỏng lẻo Fuwafuwa (ふわふわ): bồng bềnh, dễ thương, ngọt ngào Nên yurufuwa là một phong cách rất nhẹ nhàng, nữ tính và "mềm mại như bông"
[Lên trên]
Scrunchie, hay còn gọi là dây buộc tóc scrunchie, là một loại dây buộc tóc được bọc vải bên ngoài, tạo thành hình dáng phồng lên như một bông hoa. https://i.postimg.cc/8PSSRSBf/t-i-xu-ng.jpg
Scrunchie, hay còn gọi là dây buộc tóc scrunchie, là một loại dây buộc tóc được bọc vải bên ngoài, tạo thành hình dáng phồng lên như một bông hoa. https://i.postimg.cc/8PSSRSBf/t-i-xu-ng.jpg
[Lên trên]
Là một kiểu nói đùa, chơi chữ 山無 (Yamanashi) = không có núi → Nếu không có núi, tầm nhìn thoáng đãng, có thể thấy trăng rõ hơn, nên mới nói là "ngôi làng nơi có thể nhìn thấy mặt trăng".
Là một kiểu nói đùa, chơi chữ 山無 (Yamanashi) = không có núi → Nếu không có núi, tầm nhìn thoáng đãng, có thể thấy trăng rõ hơn, nên mới nói là "ngôi làng nơi có thể nhìn thấy mặt trăng".
[Lên trên]
đây là một ví dụ nổi tiếng về chơi chữ trong anime, manga và light novel “Takanashi” (鷹無し) nghĩa là “không có chim ưng” → tức là an toàn cho chim nhỏ. Nên mới nói: “Takanashi nghĩa là nơi những chú chim nhỏ có thể vui đùa”.
đây là một ví dụ nổi tiếng về chơi chữ trong anime, manga và light novel “Takanashi” (鷹無し) nghĩa là “không có chim ưng” → tức là an toàn cho chim nhỏ. Nên mới nói: “Takanashi nghĩa là nơi những chú chim nhỏ có thể vui đùa”.
[Lên trên]
“Cảm ơn vì đã chú ý đến họ của em nha.” (nghĩa bóng)
“Cảm ơn vì đã chú ý đến họ của em nha.” (nghĩa bóng)
Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Oke rồi nhé các ní
Xem thêm
TRANS
Ko ngờ trans đăng giờ âm vẫn có ng đọc đấy:))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Yuuki 0_0: hè đi đâu cx gặp người âm=))
Xem thêm
TRANS
Tfnc
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
tem, 8s
Xem thêm
Nhanh thế bro:)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@I'm good: ae chậm thôi tôi thêm note đã=))
Xem thêm
Xem thêm 6 trả lời