Gimai Nara Honkini Nattem...
Fuminori Teshima Kurota
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Interlude I

7 Bình luận - Độ dài: 651 từ - Cập nhật:

Dịch: Rin so cute

~

Phải làm sao đây… Mình thật sự đã lỡ tay rồi…

Với hai tay giấu ra sau lưng, Yuuri Utsurugi khép cửa lại, khẽ thở dài như thể vừa làm điều gì tội lỗi.

Tim cô đập loạn nhịp. Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cô thở hổn hển—fuu, fuu—và trong thâm tâm, cô biết rõ mình vừa làm chuyện không nên làm.

Và đúng là như vậy. Trong tay còn lại của cô, là một bộ đồ ngủ.

Không phải của cô.

Mà của anh trai cô.

Cô đã nhìn thấy chúng bị ném vào máy giặt sau khi cậu tắm xong. Và chẳng hiểu vì sao, đến lúc nhận ra thì chúng đã nằm gọn trong phòng cô rồi.

Không sao đâu. Mình sẽ trả lại ngay thôi mà! Chỉ là muốn nhìn thử một chút thôi, thật đấy!

Tự viện cớ cho bản thân, cô từ tốn mở bộ đồ ngủ đã bị cô “mượn tạm”. Nó lớn hơn cô tưởng nhiều.

Đây là… đồ ngủ của onii-chan…

Biết rõ là không nên, nhưng cô vẫn áp sát mặt vào lớp vải ấy.

Nó có mùi của onii-chan…

 Chỉ cần như thế thôi. Cô không thể kiềm lòng được nữa, vùi mặt sâu vào lớp vải mềm mại ấy.

Nó mềm... và dịu dàng như một cái ôm.

Mùi hương ấy khiến cô nhớ đến tấm lưng của anh—tấm lưng đã cõng cô về nhà khi cô bật khóc chỉ vì mái tóc bị trêu là xấu hồi còn bé.

Nếu có ai trong nhà thấy cảnh này, chắc cô sẽ xấu hổ tới mức độn thổ tại chỗ. Nhưng... làm sao cô có thể cưỡng lại cám dỗ ngọt ngào đến thế chứ?

Tiếp theo, cô lén lút xỏ tay vào hai ống tay áo.

Wow… rộng thật đấy…

Cô chưa bao giờ nghĩ sự chênh lệch chiều cao giữa hai anh em lại lớn đến vậy. Dù sao thì, đồ ngủ vốn đã được may rộng rãi. Bàn tay cô hoàn toàn biến mất trong lớp tay áo dài thượt.

Hehe… áo rộng quá chừng…

Cô xoay vòng trong phòng, khẽ nhún nhảy tại chỗ—rồi bỗng khựng lại.

Mình đang làm cái quái gì thế này!?

Ngay cả chính cô cũng phải thừa nhận—đây đúng là đang đi quá giới hạn.

Hoàn hồn trở lại, cô nhanh chóng gấp bộ đồ ngủ lại. Vừa định đặt lại chỗ cũ và quay ra mở cửa—

“Mahito. Mọi người tắm xong hết rồi, con bắt đầu giặt đồ đi nhé?”

“Vâng ạ.”

Yuuri giật mình khi nghe thấy giọng mẹ và Mahito vang lên từ ngoài phòng.

Có vẻ họ định chạy máy giặt ngay tối nay.

Nếu bây giờ mình mang trả lại thì sẽ bị phát hiện mất!

Giá như lúc nãy cô chịu khó bỏ chúng vào giỏ đồ giặt, thì có lẽ chẳng ai để ý. Nhưng giờ đây, chính anh trai cô lại là người phụ trách máy giặt. Nếu đem trả lúc này thì chẳng khác nào lao đầu vào nguy hiểm.

Huống hồ, chẳng có lý do gì hợp lý để cô lang thang trong đêm hôm khuya khoắt... lại còn ôm theo bộ đồ ngủ của anh trai trong tay.

Yuuri vội nhét bộ đồ ngủ vào ngăn tủ, rồi chui tọt lên giường như thể đang chạy trốn khỏi hiện thực.

Mai vậy… Mai mình sẽ trả lại… rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi…!

Đêm đó, cô chẳng thể nào chợp mắt—tim cứ đập thình thịch liên hồi vì cảm giác tội lỗi, vì việc mình vừa làm, vì cái sự thật rằng… bộ đồ ngủ của anh trai vẫn đang nằm lặng lẽ trong ngăn kéo tủ của cô.

Và trước khi cô kịp mang chúng trả lại… cô đã đánh mất kí ức của chính mình về anh.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Đọc chap trc là biết ngay =))
Xem thêm
TRANS
Tks trans
Xem thêm
TRANS
à vậy ra là tự hủy ha?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ngắn nên dịch luôn, vài hôm nữa có chap 3 nhé
Xem thêm
Thanks tran~~
Xem thêm