“――Bố ơi, mình nói chuyện chút được không ạ?”
Tối hôm đó, sau một ngày dài dạo quanh trung tâm thương mại cùng Yuuri, Mahito tìm đến phòng làm việc của bố. Vì là cuối tuần nên bố cậu về nhà sớm hơn bình thường.
“Có chuyện gì à Mahito?”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi của con trai, bố cậu nhẹ nhàng đẩy gọng kính, nghiêng đầu hỏi.
Mahito đóng cánh cửa lại sau lưng. Hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, cậu mới cất lời.
“Con muốn hỏi về bố mẹ đẻ của con và Yuuri.”
――Bố và mẹ con đã tái hôn――
Đó là những gì bố cậu đã nói khi giải thích việc Mahito và Yuuri không cùng huyết thống.
Nhưng Yuuri đã chạy đi mất trước khi Mahito kịp nghe thêm được chi tiết nào. Cậu không biết liệu cuộc hôn nhân trước đó của họ kết thúc bằng ly hôn hay bằng cái chết.
Bố mẹ đẻ của họ giờ đang ở đâu?
Mahito biết, sự thật sẽ không hề dễ nghe. Có lẽ nó sẽ khiến cậu đau lòng.
――Nhưng… Nếu mình muốn hiểu rõ mọi chuyện xảy ra giữa mình và Yuuri, muốn tháo gỡ những nút thắt trong mối quan hệ của tụi mình, mình buộc phải biết.
Cậu cảm giác mình sẽ không thể nào tiến về phía trước trừ khi bắt đầu từ đây.
Bố cậu gật gù với vẻ suy tư, gần như ông đang khen ngợi cậu.
“Con nói đúng. Đó là điều bố nên tự nói cho con.”
“Ý con là… con hiểu tại sao lúc đó bố không thể. Lúc đó, mọi chuyện thực sự rối như tơ vò.”
Đúng vậy, Yuuri đã mất trí nhớ ngay sau khi nghe tin đó. Chẳng có thời điểm nào thích hợp để nói về chuyện này cả, có lẽ đến ngay cả một cơ hội cũng không có.
Bố cậu gật đầu nhẹ, rồi lấy một khung gỗ nhỏ từ ngăn bàn ra.
Nhìn kĩ thì đó là một khung ảnh. Nó có một chân gấp để đỡ, một khung gỗ bao quanh các cạnh. Tuy cũ kĩ nhưng không hề có một vết xước hay vết bẩn nào, rõ ràng nó đã được nâng niu rất cẩn thận. Bố cậu xoay lại và đưa tấm ảnh cho Mahito.
Trong bức ảnh là bốn người trẻ tuổi, và một người trong số họ đang bế một em bé sơ sinh.
“…Cái này là gì ạ?”
Bố cậu nở một nụ cười đầy sự hoài niệm và có phần cay đắng.
“Đây là tấm ảnh cuối cùng chúng ta chụp cùng nhau. Em bé đó là con, còn Yuuri… lúc đó vẫn còn trong bụng mẹ.”
Nhìn kĩ hơn, hai trong số bốn người đó đúng là phiên bản trẻ hơn của bố và mẹ cậu. Mẹ cậu có mái tóc đen nhánh, còn bố cậu thì không mang vẻ cau mày như mọi khi, thay vào đó lại mang một nụ cười rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào Mahito từng thấy. Họ trông khác đến nỗi cậu không hề nhận ra ngay.
Còn người phụ nữ đang bế em bé thì Mahito chưa từng gặp bao giờ.
Bố cậu chỉ vào cô ấy đầu tiên.
“Đó là Haruka-san. Mẹ ruột của con.”
“…Đây là mẹ con sao?”
Dù biết cô ấy là mẹ ruột của mình, nhưng Mahito vẫn thấy xa lạ.
Nhưng bà trông có vẻ là một người phụ nữ hiền lành và xinh đẹp.
“Mẹ là người như thế nào ạ?”
Khi Mahito hỏi, bố cậu thoáng có nét buồn.
“Mẹ con có nụ cười đẹp nhất thế gian. Cô ấy là tuýp người luôn dẫn đầu, kéo mọi người đi theo. Bố thì vốn hơi lóng ngóng và ngại giao tiếp, nên cô ấy đã giúp bố rất nhiều. Nói sao nhỉ… cô ấy giống như một quả bom năng lượng vậy.”
Giọng bố cậu tràn đầy tình cảm. Rõ ràng là ông vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều.
Trái ngược với vẻ điềm tĩnh trong ảnh, mẹ cậu hẳn là một người rất hoạt bát.
Sau đó, bố cậu chỉ vào người đàn ông cao lớn đứng cạnh mẹ. Anh ta là một người da trắng với mái tóc bạch kim nổi bật.
“Đó là Seart. Cậu ấy là du học sinh học cùng trường đại học với bố. Hai đứa hợp nhau ngay từ lần đầu gặp, bọn bố thường đi phượt cùng nhau. Cậu ấy chính là bố ruột của Yuuri.”
Seart vòng một tay qua vai mẹ Mahito, ánh mắt tràn đầy yêu thương.[note78998]
――Vậy ra… mái tóc bạc của Yuuri là thừa hưởng từ bố.
Màu mắt của em ấy cũng thế, giống y hệt chú ấy.
Việc mọi thứ được giữ kín bưng thế này chắc chắn liên quan đến lí do họ tái hôn. Tấm ảnh này cũng không hề được để ở nơi dễ thấy.
Mahito hít thở thật sâu. Bố cậu bắt đầu kể lại, giọng điệu như đang nhớ về một người bạn cũ đầy bất lực.
“Cậu này thích uống rượu kinh khủng—nhưng tửu lượng thì lại bằng không. Bố không nhớ đã phải cõng cậu ta về bao nhiêu lần rồi. Hắn là tên ngốc, nhưng lại ghét những thứ lươn lẹo, dối trá. Luôn đứng về lẽ phải. Cơ mà say thì dở hơi lắm.”
Việc bố cậu lặp lại hai lần cho thấy Seart đúng là một người khó đối phó.
Dù vậy, giọng bố cậu lại tràn đầy vẻ thích thú hơn là khó chịu. Họ hẳn là bạn bè rất thân.
Nhưng… tại sao họ không còn ở đây nữa?
Bố cậu tựa lưng vào ghế, giọng nặng trĩu.
“Bọn bố vẫn giữ liên lạc ngay cả sau khi kết hôn. Haruka và mẹ con là đôi bạn thân nhất. Tên của Yuuri—cô ấy có chữ ‘Yuu’ từ Haruka.”
Mahito biết chữ “悠” có thể đọc là “Haruka.”[note78999]
“Ngày hôm đó… năm người chúng ta đã đi chơi. Mẹ của Yuuri sắp sinh, và bọn bố nghĩ việc đi chơi sẽ giúp cô ấy thư giãn. Bọn bố đi bằng xe của Seart.”
Và rồi, bố cậu thở dài nặng nề.
“Một chiếc xe từ làn đường đối diện lại đã lao đến, người tài xế xe đã không chú ý. Seart lúc đấy đang lái xe. Haruka ngồi ở băng ghế phụ…”
Đưa tay lên dụi mắt, có lẽ ông không thể nói được hết câu.
Đây là lần đầu tiên Mahito thấy bố khóc. Cậu ngập ngừng hỏi.
“…Họ đã không qua khỏi ạ?”
“…Ừ.”
Lúc đó, Mahito vừa mới chào đời, còn Yuuri thì chưa.
Mất đi người bạn đời vào thời điểm đó—cậu không thể tưởng tượng nổi sự đau khổ và tuyệt vọng mà bố mẹ đã trải qua.
——Vậy ra… đó là lí do mẹ trở nên suy sụp hoàn toàn khi Yuuri gặp tai nạn…
Dù chi tiết có khác, nhưng mẹ cậu đã mất người bạn đời và bạn thân nhất trong cùng một vụ tai nạn xe hơi. Nhìn thấy con gái mình bị xe đâm đã đủ để khơi lại tất cả những vết thương lòng đó.
Bố cậu gượng cười, như muốn che giấu nỗi đau.
“Sau đó, với một em bé sắp chào đời, mẹ con cần sự giúp đỡ. Vậy nên bố đã quyết định sẽ chăm sóc cô ấy—thay cả phần của Seart nữa… Thôi, chuyện đó chắc không nên nói ra.”
“Ơ? Đừng mà! Bây giờ con lại càng muốn biết!”
Mahito cúi người về phía trước, còn bố cậu thì lảng tránh một cách lúng túng.
“…Thôi nào. Bố cũng có lòng tự trọng của mình chứ, con hiểu mà.”
Thấy vẻ ngại ngùng bất ngờ đó của bố cậu, Mahito đành chịu thua.
——Giờ nghĩ lại thì, mình chưa bao giờ thấy bố mẹ mình thể hiện tình cảm cả.
Họ không hề xa cách hay lạnh nhạt—thực ra, tình yêu họ dành cho nhau rất rõ ràng.
Nhưng họ không hành động như một cặp đôi bình thường, ít nhất là không trước mặt Mahito và Yuuri. Không phải là cậu muốn thấy điều đó.
Có lẽ cuộc sống hôn nhân ở Nhật là như vậy… nhưng giờ cậu bắt đầu tự hỏi liệu bố mình có còn vướng mắc về mặt tình cảm không.
Dù sao đi nữa, có một điều đã rõ ràng là: bố cậu đã yêu cả hai người phụ nữ rất sâu đậm.
Và cả hai đều là mẹ của Mahito.
Bố cậu tiếp tục.
“Cả hai chúng ta đều mất rất nhiều thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình. Bọn bố kết hôn muộn hơn nhiều.”
“Thật ạ?”
“Vào khoảng thời gian con bắt đầu đi học tiểu học. Có một số vấn đề với họ của con và Yuuri, nên bọn bố đã quyết định chính thức rồi.”
“…Khoan đã, vậy là khi chúng ta chuyển nhà—?”
“Đúng vậy. Bố biết đó là một quãng thời gian khó khăn với hai đứa, nhưng đó là cách bọn bố cho thấy bọn bố thực sự muốn cùng nhau nuôi dạy hai đứa.”
Lúc đó Mahito khoảng sáu tuổi. Cậu hầu như không nhớ gì về ngôi nhà trước đó.
Cậu cố lục lọi trong kí ức và nghiêng đầu.
“Nhưng… chẳng phải tụi con vẫn luôn gọi hai người là Bố và Mẹ sao?”
Họ đã sống cùng nhau rồi cơ mà.
Khi cậu chỉ ra điều đó, bố cậu gãi gáy một cách lúng túng.
“…Thì, việc đi lại giữa hai nhà không hiệu quả lắm. Và dùng chung đồ cho em bé thì tiện hơn nếu chúng ta sống chung dưới một mái nhà.”
Nghe thì có vẻ hợp lí, nhưng về cơ bản thì họ đã sống chung mà không có cam kết thực sự. Nghe có vẻ hơi… tội nghiệp.
——Vậy ra… đó là lí do bố ngại nói về chuyện này.
Mahito nghĩ có lẽ không nên đào sâu thêm về chuyện bố mẹ cậu đến với nhau.
Thay vào đó, cậu chuyển chủ đề.
“Vậy… bố đã gặp Haruka-san như thế nào ạ? Ý con là, mẹ ruột của con. Hai người đã kết hôn với nhau ra sao?”
Bố cậu khựng lại và làm một vẻ mặt khó xử.
“Hmm… Giải thích thế nào nhỉ? Haruka và bố là… bạn thanh mai trúc mã. Dù hơn kém nhau một tuổi.”
“Hể, thật ạ?”
Vào tối đó, Mahito nhớ lại mình đã tình cờ gặp Azumagi và Himemiya ở trung tâm thương mại.
Họ có một sự gần gũi kì lạ—giống như đang hẹn hò, nhưng lại không phải. Cậu tự hỏi liệu, một ngày nào đó, họ sẽ trở thành một điều gì đó hơn cả thế.
Khi cậu chấp nhận suy nghĩ đó, bố cậu tiếp tục.
“Bọn bố lớn lên như thể là anh em. Haruka và bố thân thiết như vậy đấy. Bố luôn coi cô ấy như một đứa em gái nhỏ.”
Phần này lại khiến Mahito nhớ đến Azumagi và Himemiya, và bằng cách nào đó, câu chuyện của bố mẹ cậu lại trở nên thật ấm áp.
Nhưng sự bình tĩnh đó chỉ kéo dài cho đến câu tiếp theo.
“Bố nghĩ là vào khoảng thời gian bố vào cấp ba. Một ngày nọ, bố nhận ra Haruka không chỉ là cô em gái nhỏ—cô ấy là một người con gái.”
“T-Thật ạ…”
Vì lí do nào đó, giọng cậu run lên khi trả lời.
Bố cậu nheo mắt lại, đắm chìm trong hồi ức.
“Từ đó, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Cô ấy luôn ân cần, luôn phá vỡ ranh giới một cách tự nhiên và không quan tâm nếu điều đó làm phiền bố. Khi một người đối xử với con như thế, không thể nào con không đổ gục. Bọn bố kết hôn trước khi tốt nghiệp đại học.”
“C-Con hiểu…”
Mahito ôm ngực.
——Tại sao mình lại bồn chồn thế này…?!
Nó không giống như cậu đang nghe câu chuyện của người khác—nó giống như tương lai của chính cậu đang được kể lại vậy.
Có một linh cảm mách bảo cậu rằng không nên để cuộc trò chuyện tiếp tục, vậy nên cậu nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Ừm… Thế còn mẹ và… Seart-san? Họ cũng gặp nhau ở đại học hay sao ạ?”
Bố cậu gật đầu.
“Đúng vậy. Mẹ con và bố là tiền bối và hậu bối hồi cấp ba. Khi bố bắt đầu đi chơi với Seart, mẹ con cũng tự nhiên tham gia cùng. Cô ấy từng đi theo bố và gọi bố là ‘Senpai.’ Hồi đó cô ấy dễ thương lắm… À—thôi, có lẽ bố không nên kể sâu hơn nữa.”
Kiểu chuyện vừa muốn nghe vừa không muốn nghe. Mahito cảm thấy ngày càng choáng ngợp.
“Cô ấy rất trưởng thành ngay cả khi còn trẻ. Seart thì cứ như một đứa trẻ to xác, nên mẹ con có lẽ cảm thấy không thể để anh ấy một mình được. Họ thực sự là một đôi uyên ương.”
Mahito có thể thấy—Seart, bố ruột của Yuuri, cũng là một người không thể thay thế đối với bố cậu.
——Mẹ có lẽ cũng cảm thấy như vậy.
Không phải là mẹ cậu chưa vượt qua được, nhưng Mahito không thể không nghĩ rằng mái tóc bạc của mẹ không giống Yuuri, mà giống với của Seart trong ảnh hơn.
Dù vậy, cả bố và mẹ cậu đã luôn yêu thương cả cậu và Yuuri như nhau. Cậu thực sự tin tưởng điều đó.
Và rồi—
——Nếu vụ tai nạn đó không xảy ra… Nếu họ không mất đi người bạn đời…
Mối quan hệ giữa cậu và Yuuri sẽ như thế nào?
Người ta nói “giá như” là vô nghĩa, nhưng với Mahito, câu hỏi đó có một sức nặng riêng.
Bởi vì sau tất cả, sợi dây liên kết giữa cậu và Yuuri đã được thiết lập lại.
Thiết lập lại—và giờ được dán nhãn là mối quan hệ giữa hai anh em không cùng huyết thống, khiến mọi thứ giữa họ trôi nổi trong sự bấp bênh.
Cậu không biết phải đối mặt với em kế của mình như thế nào, và cậu khao khát có được câu trả lời đó.
Bố cậu mỉm cười trong khi Mahito đang vật lộn với suy nghĩ của mình.
“Đó có phải là câu chuyện mà con muốn nghe không?”
“Vâng. Con chỉ… cần phải hiểu thôi.”
Nó không giải quyết được cảm xúc của cậu, nhưng nó giống như một bước đi đầu tiên cần thiết.
Nhìn thấy điều gì đó trong biểu cảm của Mahito, bố cậu nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu.
“Bố sẽ không hỏi điều gì đang làm con bận lòng. Nhưng bố nghĩ điều quan trọng nhất là ‘con muốn làm gì.’”
“Con… muốn làm gì?”
Bị câu nói đó làm bất ngờ, Mahito mở to mắt. Bố cậu tiếp tục.
“Con có thể trông giống Haruka, nhưng con thừa hưởng tính cách của bố. Con có xu hướng gạt bỏ cảm xúc của mình sang một bên.”
“…Thật ạ?”
À… nghĩ lại thì, bố cậu có vẻ là người như vậy.
Như thể đọc được suy nghĩ của cậu, bố cậu mỉm cười.
“Cả mẹ con và Haruka đều nói điều đó liên tục. Bố đã nghe đủ nhiều để tự nhận thức được điều đó.”
Và rồi, với một giọng nói dứt khoát:
“Đó là lí do tại sao không phải là con nên làm gì. Mà là con muốn làm gì. Hãy thực sự suy nghĩ về điều đó.”
“…Vâng.”
Nó như một cú đấm vào ngực—đánh trúng tim đen của cậu.
——Mình muốn một mối quan hệ như thế nào với Yuuri…?
Cậu muốn lại được gần gũi một lần nữa.
Cậu không muốn bị cô lảng tránh nữa. Nỗi đau đó đã quá đủ rồi.
——Nhưng “gần gũi” nghĩa là gì…?
Mỗi khi cậu cố gắng hình dung về nó, tất cả những gì cậu có thể nhớ lại chỉ là Yuuri hồi tiểu học. Dù cô chỉ mới bắt đầu lảng tránh cậu một năm trước, nhưng khoảng cách giữa họ có lẽ đã bắt đầu hình thành từ hồi cấp hai.
Sẽ thật kì lạ nếu mong đợi mối quan hệ hiện tại của họ giống như khi cô còn nhỏ.
Và rồi, cậu nhận ra một sự thật phũ phàng—cậu muốn trở nên gần gũi, nhưng lại không hề có ý tưởng cụ thể nào về việc nó sẽ trông như thế nào bây giờ.
Nhưng nếu mình không biết, thì có lẽ đó chính là nơi mình cần phải bắt đầu.
Cảm thấy như cuối cùng mình đã tìm ra điều phải đối mặt, Mahito gật đầu.
“Cảm ơn bố. Vì đã kể cho con tất cả.”
“Ừ.”
Cậu cảm ơn ngắn gọn và rời khỏi phòng.
Ngoài hành lang, cậu phát hiện một bóng người đang đứng trước cửa phòng của Yuuri.
“…Yuuri?”
Vì lí do nào đó, cô chỉ đứng đó, bất động.
“C-Có chuyện gì vậy?”
Lo lắng, cậu vội vàng chạy đến, và Yuuri ngước nhìn cậu với đôi mắt tối sầm, trống rỗng.
“…Onii-san.”
Giọng cô run rẩy.
Cô gái tươi sáng, vui vẻ ở trung tâm thương mại đã biến mất—khuôn mặt cô giờ đây đầy sự đau khổ.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Cậu nắm lấy vai cô—và Yuuri đổ gục vào ngực cậu.
“…Em phải làm gì đây…? Em…”
Giọng cô chỉ vừa đủ nghe khi cô thì thầm những lời đó.
◇
[Vậy là buổi hẹn hò đầu tiên với anh trai diễn ra tốt đẹp, nhỉ?]
“Đó không phải hẹn hò! Không phải như vậy mà!”
——Một lúc trước đó.
Khi nhận được tin nhắn LIME đó, Yuuri đã xấu hổ đến mức thốt lên thành tiếng.
Sau khi ăn bánh kếp, anh kế đã dành cả ngày đi mua sắm cùng cô. Anh đã rất kiên nhẫn, dịu dàng, và ở bên cô suốt cả ngày.
Cô đang nhắn tin với Tsukki về chuyện đó thì tin nhắn trêu chọc đó xuất hiện.
——Jeez, Tsukki lúc nào cũng nói mấy thứ như vậy…
Thậm chí không phải lỗi của Tsukki khi Yuuri đã vô tình khiến mọi thứ trở nên khó xử khi sử dụng từ “hẹn hò” trước đó.
Nhưng dù sao… với những gì đã xảy ra sau đó, cô không thể tự mình kể ra hết câu chuyện được.
Rốt cuộc, cô đã thấy anh trai mình ở một mình với một cô gái khác—Himemiya-san, hình như thế—và cảnh tượng đó rất giống một màn tỏ tình.
——Mặc dù anh ấy đang đi hẹn hò với mình!
Cô đã tự nhủ rằng đó không phải là một buổi hẹn hò—nhưng cảm xúc dâng trào lúc đó lại quá thật.
Trước khi nhận ra, cô đã bám lấy cánh tay anh và chen ngang vào.
Nhưng khi cô bình tĩnh lại và hỏi, hóa ra họ chỉ nói chuyện về vụ tai nạn của cô.
——Mình lại vội vàng kết luận nữa rồi. Ugh, xấu hổ quá đi mất…
Cô đã hành động như một đứa trẻ con.
Tệ hơn nữa, Himemiya-san hình như đã có người trong lòng rồi. Anh trai cô thậm chí còn tỏ ra ủng hộ.
Cuối cùng, cô cảm thấy mình chỉ tự làm bẽ mặt thôi.
Nằm lăn lộn trên giường, Yuuri bằng cách nào đó ép mình trả lời một cách bình tĩnh.
[Đó không phải là một buổi hẹn hò, nhưng tớ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Onii-san thật sự rất tốt bụng.]
Điều tuyệt vời ở LIME là nó không hiển thị khuôn mặt của bạn. Nếu Tsukki nhìn thấy cô ấy lúc này, có lẽ cô nàng sẽ kinh ngạc lắm—dù họ là bạn thân nhất.
Yuuri tự hào vì đã gửi được một tin nhắn bình tĩnh và chín chắn như vậy.
Tsukki trả lời ngay lập tức.
[Tớ vui khi nghe vậy. Nhẹ cả người.]
Đó là một tin nhắn hoàn toàn bình thường.
Nhưng, có điều gì đó hơi… kỳ lạ.
——Có lẽ mình chỉ tưởng tượng thôi, nhưng… cậu ấy có vẻ lo lắng một cách bất thường cho mình thì phải…?
Giờ nghĩ lại, khi Tsukki lần đầu gặp anh trai cô, cô đã có một cảm giác kì lạ.
Có lẽ cô ấy biết mối quan hệ của Yuuri và Mahito trước đây như thế nào.
Ngay cả bây giờ, khi biết Yuuri đã mất trí nhớ… cô ấy vẫn không nhắc đến nó.
Tại sao?
Yuuri có thể cảm nhận được—Tsukki không trêu chọc cô. Cô ấy đang cẩn thận, cố gắng bảo vệ một điều gì đó.
——Nhưng… tại sao? Tại sao cậu ấy lại phải cẩn thận với mình?
Một cảm giác bất an từ từ dâng lên ngực cô.
Mối quan hệ của mình với anh ấy trước đây… có phải là một mối quan hệ khiến người khác phải lo lắng không?
——Khoan đã… đừng nói với mình là, bọn mình không hề hòa thuận nhé?
Đôi khi, khi anh trai cô có vẻ mặt tội lỗi mờ nhạt đó, nó gợi lại cho cô một điều gì đó nặng nề hơn nhiều.
Nhưng nếu điều đó là thật… thì có nghĩa là anh ấy đang nói dối.
Rốt cuộc, anh ấy đã nói với cô rằng họ đã từng rất thân thiết.
——Nhưng nếu mình đã là một đứa em gái khó bảo, và rồi mình lại quên hết mọi thứ… liệu có ai thực sự cố gắng lại gần gũi với mình lần nữa không?
Ban đầu, có lẽ giống như người thân, họ sẽ tốt bụng vì nghĩa vụ—nhưng anh ấy sẽ không dành cả ngày đi mua sắm cùng cô như hôm nay. Không tốt bụng như vậy Không giống như thế.
Hơn nữa, Yuuri không thể nào hình dung anh trai mình lại làm điều gì đó lén lút như vậy.
Vì vậy, cô sẽ không nghi ngờ anh ấy. Nhưng dù vậy… có điều gì đó không ổn.
——Mặc dù mình đã mất hết kí ức về anh ấy… nhưng không một ai trong nhà nhắc đến chuyện mọi chuyện trước đây như thế nào. Chuyện đó thật kì lạ, phải không?
Cô hiểu rằng họ có lẽ đang nghĩ cho cô—nhưng đó có thực sự là toàn bộ lí do không?
——Hành động của Bố và Mẹ không thay đổi gì cả.
Và rồi, chỉ là cảm giác không ổn. Mọi thứ có vẻ quá suôn sẻ, quá giả tạo.
Hoặc có lẽ… cảm giác bất an này chỉ là điều cô tự tạo ra—vì cô là người không nhớ gì về anh trai mình.
[Yuuri, có chuyện gì sao?]
Cô đã chìm vào suy nghĩ quá lâu—cuộc trò chuyện trên LIME đã im lặng. Bị tin nhắn nghi ngờ của Tsukki làm bối rối, cô vội vàng gõ trả lời.
“Ah—!”
Trong lúc hoảng loạn, ngón tay cô đã chạm vào mép màn hình, và lịch sử trò chuyện đột nhiên cuộn lại vài ngày.
Sẽ rất phiền để cuộn lại từ đầu, nên cô định đóng ứng dụng thì một đoạn chat lọt vào mắt cô.
[Thôi nào, nói chuyện với anh trai cậu đi.]
[Cậu đã không nói chuyện tử tế với anh ấy trong khoảng một năm rồi, đúng không?]
“…Hả?”
Đó là tin nhắn từ Tsukki—nhưng Yuuri không hề nhận ra nó.
“Không nói chuyện tử tế trong cả một năm… điều đó nghĩa là gì…?”
Phần còn lại của cuộc trò chuyện xung quanh nó đầy rẫy các sticker, khiến cô khó đoán được họ đã nói chuyện gì.
Cô hình như đã trả lời bằng những sticker giận dữ, và Tsukki đã đáp lại bằng những cái thể hiện sự bực bội hoặc lắc đầu.
Nhưng cô không hề có kí ức về cuộc trao đổi đó.
Dấu thời gian cho biết nó là từ hai tuần trước.
——Ngày xảy ra vụ tai nạn.
Nói cách khác, đây là một bản ghi từ ngay trước khi cô mất trí nhớ.
Tại sao cô lại không nghĩ đến việc kiểm tra trước đó nhỉ? Cô nhắn tin với Tsukki mỗi ngày. Chắc chắn cô cũng đã nói về anh trai mình.
——Mình đã quên luôn cả những cuộc trò chuyện đó vì mình đã mất kí ức về anh ấy ư…?
Có vẻ như ngay cả những cuộc trò chuyện cô đã có về anh trai mình với Tsukki cũng đã bị xóa sạch khỏi kí ức.
Nhưng LIME thì không quên. Các đoạn chat vẫn còn đó.
Điều đó có nghĩa là—đâu đó trong này là những dấu vết về mối quan hệ của cô với anh ấy trước đây.
Tuy nhiên, cô lại do dự.
[Cậu đã không nói chuyện tử tế với anh ấy trong, khoảng, một năm rồi.]
Đó không phải là một tình huống bình thường.
Chuyện gì đã xảy ra giữa họ?
Và nếu cô biết sự thật… liệu nó có phá hỏng những gì họ đã bắt đầu xây dựng lại không?
——Mình… mình không muốn điều đó…
Nhưng cô có thực sự có thể giả vờ như mình chưa thấy gì không?
Có lẽ là không.
“…Mình phải làm gì đây…”
Những lời đó thoát ra khỏi miệng cô khi đang suy nghĩ.
Cô nuốt khan.
Chìa khóa cho quá khứ của họ đang ở ngay trước mắt cô.
Nhưng một điều gì đó trong đầu cô hét lên—đừng nhìn.
Một tiếng chuông chói tai vang lên bên tai cô, và cô phải mất một giây để nhận ra đó là tiếng thở hổn hển của chính mình.
Miệng cô khô lại. Cổ họng khô khốc.
Cô muốn biết.
Nhưng cô lại sợ.
Một sự sợ hãi rùng mình dâng lên trong lòng cô—như thể, ngay sau điểm này, có một sai lầm khủng khiếp đang chờ được phơi bày.
——Nhưng dù sao đi nữa, mình muốn biết. Mình phải biết.
Nếu cô không làm, Yuuri cảm thấy cảm giác bất an và nghi ngờ mơ hồ đó sẽ ám ảnh cô mãi mãi.
Onii-san… anh ấy sẽ không chạy trốn khỏi một điều gì đó như thế này, phải không?
“Làm ơn… Onii-san… xin hãy cho em dũng khí…”
Với một hơi thở cuối cùng để trấn tĩnh, Yuuri di chuyển ngón tay qua màn hình.
Và rồi—Yuuri đã biết tất cả.
◇
“Em phải làm gì đây…? Em…”
Giọng cô chỉ là một tiếng thì thầm, nhưng cô không thể nói thêm gì nữa.
Vai Yuuri run rẩy, hơi thở gấp gáp.
Mahito không biết phải nói gì với cô em gái kế của mình, người giờ đây trông như sắp khóc nấc lên bất cứ lúc nào.
“Yuuri, có chuyện gì vậy?”
Dù cậu có hỏi, cô bé cũng không trả lời—chỉ úp mặt vào ngực cậu.
Chuyện gì đã xảy ra khi cậu đang nói chuyện với bố?
Khi Mahito đang vật lộn tìm câu trả lời, Yuuri cuối cùng cũng nói được, như thể những lời đó bị ép ra khỏi cô.
“Em đã là… một người thật tồi tệ.”
“…Hả?”
Đó là điều cuối cùng Mahito mong đợi được nghe, và nó chỉ khiến cậu thêm bối rối hơn.
Yuuri? Một người tồi tệ? Nếu có ai đáng trách, thì đó là…
Suy nghĩ đó khiến cậu khựng lại.
——Không phải mình vừa hứa sẽ đối mặt với em ấy một cách đàng hoàng sao?
Nếu vậy, thì có một điều cậu cần phải đối mặt trước tiên.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy vai cô và kéo cô lại để đối diện trực tiếp.
“Yuuri, anh cũng có điều cần nói với em.”
“Hyui!?”
Giật mình, cô lảo đảo, lưng ép vào tường và một tiếng nói nhẹ nhàng thoát ra.
“A-Anh muốn… nói chuyện?”
Nước mắt vẫn còn đọng lại trong mắt khi cô nghiêng đầu. Cử chỉ đơn giản đó khiến mái tóc bạc của cô nhẹ nhàng rơi từ vai xuống ngực cô.
Nhìn cô như vậy, Mahito hít một hơi thật sâu trước khi nói.
“Sự thật là… chúng ta không hề thân thiết.”
Mắt Yuuri mở to.
“Gì ạ…?”
“Không phải là chúng ta cãi nhau hay hét vào mặt nhau hay gì cả. Nhưng chúng ta không thực sự… nói chuyện nhiều. Thật ra, hầu như không nói gì cả.”
Và tất cả những gì Mahito có thể làm lúc đó là chạy trốn khỏi sự thật đó.
“Ngay cả vào ngày xảy ra tai nạn… Yuuri, em đã cố nói gì đó với anh, nhưng anh đã không nghe. Anh chỉ… lờ đi.”
Có thể đó là một điều gì đó tầm thường. Có thể cô chỉ muốn hỏi liệu anh có muốn uống trà không.
Nhưng bây giờ, cậu sẽ không bao giờ biết được.
Cậu vẫn hối hận về điều đó.
Giá như cậu đã không gạt phắt đi, nghĩ rằng mình có thể hỏi cô bé vào ngày mai.
——Mình không được lặp lại sai lầm đó một lần nữa.
Lần này, cậu cần phải dũng cảm hơn.
“Vậy nên nếu nói về ai sai, thì chắc chắn là anh.”
“Không phải vậy đâu…”
Có thể nói như vậy là ích kỉ và tự cho mình là trung tâm.
Nhưng dù vậy, Yuuri vẫn lắc đầu, phủ nhận.
Mahito nhìn thẳng vào cô một lần nữa.
“Đó là lí do tại sao anh muốn nói chuyện tử tế với em bây giờ. Anh muốn hiểu em.”
Cậu không thể hỏi cô đã muốn nói gì vào ngày hôm đó nữa.
Nhưng Yuuri đang đứng đây—cậu vẫn có thể tìm hiểu mọi thứ về cô.
Cậu muốn nói chuyện với cô, muốn nghe suy nghĩ và cảm xúc của cô. Và đổi lại, cậu muốn cô cũng hiểu cậu.
——Đó chẳng phải là ý nghĩa của việc thực sự đối mặt với một người sao?
Nếu chúng ta không bắt đầu từ đó, thì anh sẽ không bao giờ hiểu chúng ta nên là anh em như thế nào.
Yuuri không nhìn đi chỗ khác. Cô lắng nghe đến cùng.
Và rồi, bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào bàn tay cậu vẫn đang đặt trên vai cô.
“…Cảm ơn anh, Onii-san.”
Cô mỉm cười, như thể một gánh nặng đã được trút bỏ.
“Em đã rất bất ngờ… nhưng anh luôn tốt bụng với em. Nên em không nghĩ anh là một người tồi tệ.”
“Yuuri…”
Rồi cậu nhận thấy khuôn mặt cô dần dần đỏ lên.
“Yuuri?”
“Ơ-Ưm, O-Onii-san… K-Khoảng cách giữa chúng ta bây giờ có… hơi gần quá đấy ạ!”
Chỉ khi đó Mahito mới nhận ra vị trí của mình đang đứng.
Cậu đang nắm chặt đôi vai mong manh của cô và ép cô vào tường.
Dù nhìn thế nào đi nữa—trông nó giống như cậu đang dồn ép cô vậy.
“Ah, k-không không không! K-Không phải như em nghĩ đâu!”
“E-Em biết! Em hiểu mà, em thực sự hiểu!”
Đột nhiên, cậu cảm thấy có ai đó. Họ đã tạo ra khá nhiều tiếng ồn ở hành lang.
Bố cậu đang nhìn từ phòng làm việc ra, vẻ mặt đầy lo lắng.
Và từ phía đối diện, dưới cầu thang, mẹ cậu cũng đang nhìn—với vẻ mặt… ít lo lắng hơn và tò mò hơn.
“…Thôi. Bố không thấy gì cả.”
Bố cậu quay vào trong phòng làm việc, lau kính bằng khăn tay như thể chúng đột nhiên bị mờ.
“Ôi, ôi… Hai đứa đừng làm phiền hàng xóm nhé.”
Mẹ cậu, về phần mình, làm bộ nhớ ra mình có việc phải đi mua sắm và vội vã đi xuống cầu thang.
““Không phải như bố mẹ nghĩ đâu!””
Mahito đuổi theo bố, Yuuri đuổi theo mẹ, và đêm đó kết thúc bằng việc hai người họ dành hàng giờ cố gắng giải thích những hiểu lầm.
Và vì vậy… họ không bao giờ có cơ hội hỏi.
Lí do thực sự khiến Yuuri trông như sắp khóc là gì.
◇
[Nếu thực sự có một vị thần, thì họ hẳn phải có một tính cách thực sự tồi tệ.]
Khi Yuuri cuộn qua lịch sử LIME của mình để tìm kiếm câu trả lời, cô bắt gặp một tin nhắn—một tin nhắn được gửi bởi chính bản thân cô trong quá khứ.
Những dòng tiếp theo:
[Nếu chúng ta không phải là anh em, em sẽ không bao giờ gặp được anh… nhưng vì chúng ta là anh em, nên em không thể yêu anh được.]
Chỉ với một dòng đó, Yuuri đã hiểu ra tất cả.
——À… Thì ra là vậy.
Hồi đó, cô đã tin rằng Mahito là anh trai ruột, cùng huyết thống với mình.
Và dù vậy, cô đã yêu anh.
Thật lố bịch. Vô lý.
Nhưng… có điều gì đó về nó lại rất hợp lý.
Đầu tiên, Tsukki đã hành động một cách kì lạ xung quanh anh trai cô.
Nếu cô ấy đã biết về tình cảm của Yuuri vào thời điểm đó, tất nhiên sẽ rất khó xử. Yuuri thực sự cảm thấy có lỗi với cô.
Nhưng người bạn thân nhất của cô đã đồng hành cùng cô mà không nói một lời nào—và vì điều đó, cô không cảm thấy gì ngoài sự biết ơn.
Tin nhắn của Tsukki là câu trả lời cho phiên bản cô của ngày đó:
[Thôi nào, nói chuyện với anh trai cậu đi.]
[Cậu đã không nói chuyện tử tế với anh ấy trong khoảng một năm rồi mà, đúng không?]
Mà cô đã trả lời:
[Tớ không thể. Mỗi khi nhìn thấy mặt anh ấy, ngực tớ lại thắt lại và tớ không thể nói được.]
Bây giờ đọc lại, cô có thể hiểu được cảm giác đó—dù chỉ một chút thôi.
Anh ấy luôn tốt bụng một cách vô điều kiện. Chỉ vì cô là em gái nhỏ, anh ấy sẽ nhìn thẳng vào cô, lắng nghe cô.
——Anh nghĩ tóc em rất đẹp, Yuuri. Anh thực sự rất thích nó.
Một câu nói đó thôi… đã cho cô sức mạnh để bắt đầu chấp nhận bản thân.
Nếu không có nó, cô có thể đã lớn lên với niềm tin rằng không chỉ mái tóc của mình, mà chính bản thân cô là một điều đáng xấu hổ.
Cô chắc chắn rằng đó là điều anh trai cô đã từng nói với cô.
——Nhưng dù sao, bọn mình là anh em…
Những cảm xúc như vậy không được chấp nhận.
Ít nhất, đó là những gì cô đã tin.
Tin nhắn tiếp theo:
[Nếu em có thể quên đi những cảm xúc này, có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Hoặc… nếu anh và em không cùng huyết thống…]
Yuuri đóng băng.
Tình huống hiện tại—là điều mà chính cô đã ước.
——Mình… mình phải xin lỗi anh ấy.
Chính cảm xúc ích kỉ của chính cô đã dẫn đến việc cô quên anh hoàn toàn.
Điều đó khiến cô trở thành một người tồi tệ đến mức nào?
Anh luôn tốt bụng với cô—và cô đã khiến anh gánh lấy sự tốt bụng đó vì lợi ích của chính mình.
Cô đi ra khỏi phòng, gần như không suy nghĩ. Nhưng ngay cả bây giờ, cô không biết làm thế nào để xin lỗi vì một điều như vậy.
“Yuuri…? Có chuyện gì vậy?”
Trước khi cô nhận ra, Mahito đã đứng trước mặt cô, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Yuuri, anh muốn nói chuyện tử tế với em. Anh muốn hiểu em hơn.”
Anh ấy đang cố gắng an ủi cô, hỗ trợ cô.
Và đó là lúc Yuuri cuối cùng cũng hiểu.
——Thì ra là vậy. Dù chúng ta có phải là anh em hay không… điều đó không quan trọng.
Ngay cả khi không có kí ức, cô vẫn lại có cùng cảm xúc đó.
Nếu thực sự có một vị thần, thì họ hoặc là độc ác tột cùng, hoặc là hoàn toàn cứng nhắc.
Nhưng… những cô gái đang yêu cũng có thể cứng đầu không kém.
Và vì vậy, Yuuri lặng lẽ đưa ra một quyết định duy nhất, không thể lay chuyển được.


3 Bình luận