Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã sang tháng Năm.
Như thường lệ, tôi vẫn không gặp may mắn trong việc kết bạn, nhưng đó là con đường tôi đã chọn.
Dù vậy, đôi khi Kobayakawa và đám bạn cậu ta cũng bắt chuyện với tôi.
Có lẽ vì họ cảm kích tôi đã giúp họ xích lại gần Kanie hơn.
Một mặt, tôi thấy vui trước sự biết ơn chân thành đó. Nhưng mặt khác, trong lòng tôi vẫn mang một cảm giác phức tạp.
Dù sao thì, tình hình của Kanie hoàn toàn không có dấu hiệu cải thiện. Đến lúc này, cô ấy vẫn là mục tiêu bị Kobayakawa và nhóm cậu ta quấy rối, và trong mạng lưới quan hệ giữa các nữ sinh, cô ấy hoàn toàn bị cô lập.
Để vượt qua chuyện này, cần có sức mạnh từ những cô gái khác. Nhưng vì Amada đã từ bỏ việc xây dựng harem, có lẽ Kanie chẳng còn hy vọng gì nữa.
Trong khi đó, Amada, người đã thừa nhận thất bại trước tôi, giờ đang đi theo đúng con đường như ở kiếp trước.
Tin hay không thì tùy, hắn đã thành lập một nhóm mang tên “Liên minh Muốn Gần gũi Con gái Một Cách Thuận lợi,” viết tắt là Tsugo-ren.
Các thành viên cũng giống như ở kiếp trước, ngoại trừ tôi. Giờ đây, Amada dành toàn bộ giờ nghỉ và giờ ăn trưa cùng nhóm Tsugo-ren, không còn liên hệ gì với Tsukiyama hay các cô gái khác.
Hắn ta đã từ bỏ vai chính, và chọn trở thành một nhân vật phụ.
Về Iba và Ushimaki, tôi không nắm rõ vì họ học lớp khác. Nhưng với độ nổi tiếng vốn có, trông như họ vẫn đang tận hưởng cuộc sống học đường của riêng mình.
Còn về Hidaka thì... Mối quan hệ xã hội của cô ấy đã thay đổi đôi chút.
「Này Hidaka, đi ăn trưa cùng nhau nhé.」
「Không. Tôi chỉ muốn ăn trưa với một mình Kazupyon thôi.」
Lời mời ăn trưa của Tsukiyama đã bị Hidaka thẳng thừng từ chối.
Dẫu vậy, cậu ta vẫn chưa bỏ cuộc, và quay sang tôi với vẻ mặt rất nhiệt tình.
「Ishii, làm ơn đi mà. Cho phép tớ đi cùng với. Chỉ ăn trưa thôi mà, được không?」
「Cậu tuyệt vọng đến mức nhìn hơi ghê đó. Nên là, không.」
「Tàn nhẫn quá đấy!」
Đang là giờ nghỉ trưa. Người đang khẩn khoản xin được ăn cùng chúng tôi chính là (cựu) “hoàng tử” của lớp, Tsukiyama Ouji.
Lý do Tsukiyama trở nên như vậy thì quá rõ ràng. Sau khi vướng vào rắc rối với tôi lần trước, cậu ta trở thành chủ đề cho vô số lời đồn đại, và đang cố gắng sửa chữa hình ảnh bằng cách tỏ ra thân thiện với tất cả mọi người, cả nam lẫn nữ.
Thậm chí, cậu ta còn mời bạn bè đến nhà và tổ chức tiệc nướng ngoài trời tại biệt thự gia đình trong kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng. Nhưng nỗ lực đó lại phản tác dụng.
Tsukiyama bị gắn mác là kẻ lươn lẹo lợi dụng tiền bạc của gia đình để tìm kiếm sự chú ý. Và thế là cậu ta có được cái biệt danh “Hoàng tử đáng thất vọng”, vốn là biệt danh mà cậu ta chỉ nhận được khi lên năm hai.
Hiện giờ, ở trong lớp, cậu ta bị xem là một kẻ rắc rối mà ai cũng tránh xa.
Kết quả là, cậu ta mất niềm tin trầm trọng vào người khác.
「Phải chăng mọi người chỉ đến gần tớ chỉ vì vẻ ngoài và tiền bạc?」
Từng có lần, cậu ta than thở như vậy với gương mặt sầu não.
Tôi đã thẳng thắn đáp, “Có lẽ do tính cách cậu có vấn đề”.
Vậy là không hiểu vì sao mà từ lúc đó, Tsukiyama lại bám lấy tôi.
「Làm ơn đi. Tớ không thể tin ai được nữa. Nhưng khi ở bên Ishii và Hidaka, tớ thấy yên tâm.」
「Sao lại thế? Tôi đâu có thân thiết gì với cậu, thậm chí trước đây còn là kẻ thù cơ mà.」
「Chính vì thế đấy! Những người khác luôn tươi cười xã giao trước mặt tớ, nhưng tớ chẳng thể biết họ đang nghĩ gì. Còn hai cậu, ngay từ đầu đã tỏ rõ không ưa tớ rồi. Vậy nên tớ thấy ở cạnh các cậu dễ chịu hơn! Hai cậu luôn thành thật với tớ!」
Cậu ta thực sự có vấn đề nghiêm trọng rồi… Thấy cậu ta nài nỉ đến mức này, tôi cũng thấy hơi tội.
「Làm ơn đi mà? Tớ đã làm theo yêu cầu của cậu rồi, nên lần này giúp tớ một lần đi.」
Tôi hơi bối rối khi cậu ta nói thế.
「Haa... chờ một chút, để tớ hỏi ý kiến Hidaka trước.」
「Yeah! Thế này thì chắc chắn sẽ được đồng ý!」
Có vẻ cậu ta tin chắc rằng Hidaka không thể từ chối tôi, nên hào hứng nắm chặt tay lại.
Tôi bước tới chỗ Hidaka đang ngồi, Tsukiyama theo sau với vẻ mặt đầy tự tin.
「Này Hidaka, giờ ăn trưa nay, cho Tsukiyama đi cùng được không?」
「Nếu Ishii đã cho phép, cậu không có quyền từ chối, Hidaka!」
Thói xấu của cậu ta lại phát tác rồi.
Hidaka thở dài chán chường.
「Thôi được rồi. Dù tớ rất ngán, nhưng nếu Kazupyon đã lên tiếng thì đành chịu.」
「Đừng ghét tớ đến vậy chứ! Tớ làm gì nên tội?」
「Việc cậu được sinh ra đã là một tội ác khủng khiếp rồi.」
「Woa... Bị chửi thẳng mặt thế này làm tớ thấy nhẹ nhõm quá. Thật là thẳng thắn.」
「Ghê quá rồi đấy.」
Tôi đồng ý với Hidaka. Đến mức cảm thấy nhẹ nhõm khi bị chửi, thì bệnh khá là nặng rồi.
Tuy nhiên, dù có vẻ nặng lời, nhưng Hidaka giờ đây không còn quá ghét Tsukiyama như trước.
Trước kia, nếu bị mời như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ từ chối ngay không cần suy nghĩ. Nhưng giờ đây, dù vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, cô ấy vẫn để cậu ta nói chuyện.
Khi tôi thấy tò mò và hỏi, “Giờ cậu không thấy Tsukiyama phiền phức nữa à?” Hidaka chỉ đáp, “Đỡ hơn so với hồi trước.”
Có lẽ vì Tsukiyama đã thôi không còn những suy nghĩ toan tính như trước nữa.
Dù khó mà nhìn thấy từ bên ngoài, nhưng từng chút một, mối quan hệ giữa Hidaka và Tsukiyama đang dần được cải thiện.
◆ ◆ ◆
Cuối giờ nghỉ trưa, sau khi ăn xong, chúng tôi trở lại lớp sớm hơn một chút.
Tiết học tiếp theo là giờ thể dục chung với lớp D.
Khi tôi đang thay quần áo tại bàn, từ phía sau vang lên tiếng than vãn uể oải của Tsukiyama.
「Vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này chứ? Mình đẹp trai, con trai CEO, tính tình ngay thẳng. Lẽ ra phải được yêu mến hơn mới đúng!」
「Là vì cậu nói mấy câu kiểu đó đấy.」
「Con trai mà thật thà thì hấp dẫn mà, đúng không?」
「Còn tùy vào việc cậu nói cái gì.」
Sau khi sắp xếp lại chỗ ngồi lần thứ hai, tôi đã tránh được Amada và Kanie, nhưng lần này Tsukiyama lại ngồi sát tôi.
Vẫn xui xẻo như thường lệ, tôi vẫn trúng chỗ ở hàng đầu.
Còn Tsukiyama, vốn chọn được ghế ở hàng cuối, đã đổi chỗ với một cậu bạn khác để ngồi ngay sau lưng tôi.
Lúc nghe thấy giọng trầm của cậu ta thì thầm, “Từ giờ, chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau”, sống lưng tôi lạnh toát.
「Này Ishii, theo cậu thì làm sao mình có thể lấy lại được sự nổi tiếng nhỉ?」
「Tôi không biết.」
Trong khi trò chuyện linh tinh, chúng tôi đã thay đồ xong và đi tới nhà thể chất.
◆ ◆ ◆
Sau tiết học cuối cùng, giờ tan trường cũng đến.
Một số học sinh thì chuẩn bị cho hoạt động câu lạc bộ, có người tám chuyện trong lớp, cũng có người rủ nhau đi chơi sau giờ học.
Kanie đón nhận lời mời từ Kobayakawa và đám bạn với nụ cười đầy vẻ gượng gạo.
Về phần tôi, đang chuẩn bị rời khỏi Hirasaka sớm để đi làm thêm, thì Amada bước tới chắn đường.
「Này Ishii, có chút thời gian không?」
「Có chuyện gì?」
Dù tôi chẳng muốn dính dáng thêm nữa, nhưng vì hắn đã trực tiếp gọi tôi nên cũng không thể làm ngơ.
Nếu tôi phớt lờ, hắn ta sẽ chắc chắn tiếp tục quấy rầy.
「Tôi từng nói rồi nhỉ? Rằng nếu cậu làm tổn thương Mikoto, tôi sẽ không tha thứ.」
「Ừ, cậu từng nói thế thật.」
Đó là chuyện từ lâu rồi, lúc Amada tuyên bố đầu hàng trước tôi. Tôi chỉ đáp lại qua loa, vì tôi cho rằng chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn ta cả.
「Gần đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lần đầu tiên thấy Mikoto hạnh phúc như thế… tôi thực sự nghĩ, có lẽ giao cô ấy cho cậu là lựa chọn đúng.」
Amada xắn tay áo đồng phục, như thể đang muốn thể hiện sự nghiêm túc.
Trên cổ tay hắn ta là chiếc vòng tay cũ kỹ, sờn rách, khiến nó khá nổi bật.
「Vậy thì tốt rồi phải không? Tôi cũng không hiểu rõ lắm.」
Giờ nghĩ lại, đúng là dạo gần đây Hidaka thường rất vui vẻ.
So với trước đây, cô ấy hay cười hơn nhiều.
Dù cô ấy vẫn còn chút khó khăn khi tiếp xúc với Yuzu, nhưng đã gần gũi hơn với bố mẹ. Ngay cả ở trường thì ít nhất cũng có Tsukiyama là người mà cô có thể trò chuyện mà không cảm thấy khó chịu.
「Nhưng… hóa ra tôi đã sai.」
「Sai?」
Ý hắn ta là gì? Tôi thật sự không hiểu.
Khi tôi còn đang hoang mang, thì bất ngờ hai người bước vào lớp 1-C — Iba và Ushimaki.
Ushimaki đang khóc. Còn Iba thì ôm lấy vai cô ta, cố tìm cách trấn an.
「Cái gì thế này…?」
Ngay khoảnh khắc đó, ký ức tồi tệ nhất từ kiếp trước của tôi ùa về.
Cuối buổi lễ tổng kết học kỳ hai. Lúc đó, Amada bất ngờ bước lên sân khấu trong nhà thể chất.
Nét mặt hắn ta lúc ấy giống hệt như bây giờ.
Đừng nói là… Theo dự cảm xấu mỗi lúc một rõ hơn, Amada nhìn tôi chằm chằm rồi lớn tiếng:
「Ishii, những gì cậu đã làm là không thể tha thứ!!」
Tôi rùng mình ớn lạnh. Chính câu nói đó… Tôi vẫn nhớ như in.
Làm sao mà quên được, khi chính những lời đó là khởi đầu cho sự sụp đổ của tôi ở kiếp đầu tiên.
「C-Cậu đang nói gì thế?」
「Đừng giả ngơ nữa! Tất cả những gì cậu đã làm, bọn tôi có bằng chứng đầy đủ!!」
Amada tiếp tục những lời hệt như trước. Tôi thật sự không hiểu hắn ta đang nói đến chuyện gì.
Tôi đáng ra nên hỏi, nhưng nỗi sợ đã chặn đứng cổ họng tôi.
Chỉ cần tôi mở miệng ra, tôi có cảm giác mọi thứ sẽ lặp lại y như kiếp trước.
Nhưng nếu đây đúng là màn kết tội như kiếp trước, thì tiếp theo sẽ là… Iba…
「Đau đớn lắm… Nhưng tớ chẳng thể làm gì vì bị đe dọa… hức hức…」
「Ushimaki!?」
Không… chuyện này không giống lần trước! Lần này, mọi thứ đã khác!
Ở kiếp trước, người đứng ra khóc lóc, tự xưng là nạn nhân chính là Iba. Chứ không phải Ushimaki.
Thế nhưng, tại sao lần này lại là Ushimaki?
Dù vậy, nếu đó là Ushimaki, tôi có thể đoán được lý do. Để phá tan harem của Amada, dù không phải trực tiếp, tôi đã từng gài bẫy Ushimaki và đe dọa cô ta. Nhưng, chuyện đó liệu có thích hợp để nói ra ngay lúc này không?
Nếu cô ta thật sự kể ra, chẳng phải sẽ tự làm khó bản thân sao?
「Cậu nói tôi đe dọa Ushimaki?」
Tôi không thể đoán được Amada đang định làm gì. Tiếng nuốt khan vang lên trong đầu tôi.
「Đúng. Cậu đã đe dọa Mooka và lợi dụng cô ấy. Có vẻ cậu đã làm những chuyện rất tồi tệ.」
「Tồi tệ? Ý cậu là sao?」
Có thể là hơi quá tay, nhưng chẳng phải chính họ là người đã bắt đầu trước sao?
Họ lợi dụng sự nổi tiếng của mình để tiếp cận tôi, cố tình cô lập tôi khỏi đám con trai.
「Cậu đã chụp lén Mooka lúc cô ấy thay đồ, rồi dùng bức ảnh đó để uy hiếp cô ấy, phải chứ? Tất cả chỉ để thỏa mãn ham muốn bệnh hoạn của cậu! Chuyện như thế không bao giờ, không đời nào có thể được tha thứ!!」
「Gì cơ? Hả!?」
Khi nghe chuyện đe dọa mà Amada nói khác hoàn toàn với những gì tôi nghĩ, tôi vô thức hét lên.
Ngay lập tức, ánh mắt của những học sinh còn ở lại trong lớp đổ dồn về phía tôi và Amada.
Nhưng giờ thì tôi đã chắc chắn. Dù các vai trò có thay đổi đôi chút, thì cũng không thể nhầm lẫn được nữa.
Đây chính là màn trừng phạt do Amada đạo diễn.
「Khoan đã! Tôi không làm chuyện đó!」
Cảm giác như đang sống lại kiếp trước. Lúc đó tôi cũng tuyệt vọng vùng vẫy để bảo vệ bản thân.
Tôi không làm điều đó. Tôi chưa từng có ý định làm chuyện đó.
Thế nhưng, chẳng ai chịu nghe tôi nói cả.
「Cậu là kẻ tồi tệ nhất! Cậu đã đe dọa Mooka, cố tình chia rẽ cô ấy với Hime! Còn cả Koro nữa! Mooka vốn định giúp Koro, nhưng cậu dùng bức ảnh đó để uy hiếp cô ấy khiến cô ấy không thể can thiệp!」
「Cái quái gì vậy! Tôi còn chẳng hề chụp tấm ảnh nào hết!」
Tôi cố phủ nhận đến cùng, nhưng tôi biết nỗ lực đó là vô ích. Kiếp trước cũng y hệt như vậy.
Tôi chưa từng chụp tấm hình nào cả. Tôi đã nói rất rõ ràng, nhưng không ai tin.
Lý do rất đơn giản.
「Vậy thì cho tôi xem điện thoại của cậu đi.」
Câu nói lạnh lùng của Amada khiến tôi vô thức nghiến răng.
Nhưng vì chuyện đã đến nước này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo.
Tôi miễn cưỡng lấy điện thoại ra khỏi cặp và đưa cho Amada.
Sau khi nhận được mật khẩu từ tôi, Amada bắt đầu lục tìm trong điện thoại bằng nét mặt lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
Không sao đâu. Chắc sẽ không sao đâu… Tôi cố gắng tự trấn an bản thân.
「…Hả, cái này là…」
Tìm thấy thứ gì đó, Amada khẽ nhíu mày rồi quay sang hỏi Ushimaki.
「Mooka, cậu ổn với chuyện này chứ?」
「…Ừ.」
Ushimaki khẽ gật đầu. Sau khi được đồng ý, Amada giơ cao màn hình điện thoại để cả lớp cùng nhìn thấy.
「Vậy cái này là gì đây?」
Trên màn hình là ảnh của Ushimaki khi đang thay đồ.
Và không chỉ một tấm. Tấm đầu tiên trông như ảnh chụp lén, giống như lời Amada nói, nhưng những tấm còn lại thì khác. Chúng là ảnh của Ushimaki đang khóc, trông như bị ép phải tạo dáng, gương mặt đầy nước mắt.
「Đau khổ lắm! Nhưng mình không thể chống cự được…!」
「Không sao đâu, Mooka-san. Mình hiểu rõ cảm xúc của cậu mà.」
Iba ôm lấy Ushimaki đang nức nở và nhẹ nhàng an ủi cô ta.
Tôi không kìm được trừng mắt nhìn bọn họ, và Iba đáp lại bằng nụ cười hệt như trong quá khứ.
Mình bị gài rồi… Đây là một cái bẫy.
Ở kiếp thứ hai này, nhiều sự kiện romcom đều diễn tiến với tốc độ chóng mặt. Nhưng tôi không ngờ rằng, màn trừng phạt này lại đến sớm đến vậy…!
Bình tĩnh. Dù màn trừng phạt đã bắt đầu, nhưng tình hình bây giờ rất khác với trước kia.
Vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.
「Kazupyon sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy!」
Hidaka hét lên.
Tuy nhiên, có lẽ đó cũng là một phần trong toan tính của Amada.
Amada quay sang Hidaka với một nụ cười đầy tình cảm, rồi bắt đầu nói.
「Mình hiểu cảm giác của cậu, Mikoto, nhưnh cậu cũng đã bị lợi dụng bởi cậu ta rồi.」
「Tôi bị lợi dụng?」
Hắn đang nói cái gì cơ? Tôi chưa bao giờ lợi dụng Hidaka.
Dù đúng là cô ấy có giúp đỡ trong kế hoạch trả thù của tôi, nhưng đó hoàn toàn là quyết định của cô ấy.
「Đúng vậy. Khi Mooka bị đe dọa, điều đầu tiên mà Ishii yêu cầu là đánh vào Hime. Dù Mooka không muốn, cậu ta vẫn bắt cô ấy phải nói xấu Hime.」
「Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi chứ.」
「Liên quan chứ. Hime bị tổn thương đã tìm đến mình để tâm sự. Vì không thể nói với ai khác, cậu ấy nhờ mình lắng nghe ở một nơi yên tĩnh. Bọn mình đã nói chuyện trong phòng câu lạc bộ không có ai dùng. Nhưng rồi, một người đã đến đó.」
「…!」
Mắt của Hidaka mở to.
Tôi bị qua mặt rồi… Thì ra là vậy!
Vào ngày thứ Sáu, sau cái hôm mà tôi gài bẫy được Kanie, tôi đã nghĩ mình đã khống chế được Ushimaki và khiến cô ta không thể hành động.
Nhưng hóa ra tôi đã nhầm. Ushimaki chỉ giả vờ mắc bẫy, rồi cố ý tách khỏi Amada và đồng bọn để khiến tôi lơ là cảnh giác. Nếu vậy thì chuyện xảy ra với Iba sau đó cũng là…
「Mikoto xuất hiện đúng như dự đoán, trông thấy mình và Hime đang ở bên nhau. Chắc chắn cậu ấy đã hiểu nhầm, nghĩ rằng mình và Hime có quan hệ tình cảm.」
Việc đó thì liên quan gì? Mọi người trong lớp chắc cũng đang nghĩ như tôi. Nhưng Amada chẳng bận tâm và tiếp tục.
「Ishii biết! Cậu ta biết rằng mình thích Mikoto!」
Amada khiển cả lớp ngạc nhiên bằng lời tuyên bố của mình. Tôi cũng không ngờ Amada lại tuyên bố tình cảm ngay lúc này.
「Chính vì vậy, cậu ta đã cố ý để Mikoto thấy cảnh mình với Hime! Để mình không thể thổ lộ được tình cảm, để chiếm lấy Mikoto cho riêng mình!」
Hóa ra lần theo dõi hôm đó cũng nằm trong kế hoạch?
Ngay từ đầu, Iba đã nắm rõ mọi chuyện và sắp đặt tỉ mỉ. Rất có thể cô ta đã yêu cầu Amada tỏ ra lạnh lùng với mình trước mặt Mikoto nếu bị bắt gặp, để khiến chúng tôi hiểu lầm rằng hắn ta muốn giữ khoảng cách.
Chết tiệt! Quả là một kế hoạch phức tạp!
Khi tôi đang im lặng, Iba bước lên và nhẹ nhàng nói với Hidaka.
「Hidaka-san, mình và Teru-san không có chuyện gì cả. Mình chỉ xin lời khuyên, và được cậu ấy an ủi khi mình suy sụp. Từ trước đến nay, người mà Teru-san luôn trân trọng… chỉ có cậu.」
Iba nói với một nụ cười dịu dàng, nhưng nắm tay cô ta đang siết chặt lại.
Tôi biết rõ cô ta đang nghĩ gì.
Iba, người luôn đứng về phía Amada, đang đánh cược vì nguyện vọng của chính mình.
Cô ta biết rõ Amada yêu Mikoto. Vậy nên dù có cố gắng thế nào đi nữa, Amada sẽ không bao giờ quay sang yêu cô ta.
Nhưng, nếu Mikoto từ chối Amada, thì biết đâu cô ta vẫn còn cơ hội.
Nữ hoàng băng giá sẽ không bao giờ yêu Amada, dù có chuyện gì đi nữa.
Vì tia hy vọng mỏng manh đó, cô ta mới cố tình dẫn dắt lời tỏ tình của Amada.
Chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng. Tôi có thể nhận thấy khi nhìn vào tình thế lúc này, Kanie thật sự đã bị tôi dồn vào ngõ cụt. Sau đó, Iba không hề làm gì để giúp Kanie, Ushimaki hay Amada.
Với Iba, Kanie là một nguy cơ. Một cô gái xinh đẹp trong lớp, lại thân thiết với Amada. Với ngoại hình và khí chất dễ khơi gợi bản năng bảo vệ, Kanie rất dễ giành được sự chú ý của Amada nếu Mikoto bị loại. Vì vậy, Iba để mặc Kanie lâm vào rắc rối.
Tiếp đó, việc Ushimaki trở thành nạn nhân trong những bức ảnh cũng là để tránh cho hình ảnh của Iba trong mắt Amada không bị tệ đi.
Mục tiêu chính của cô ta vẫn là gài bẫy tôi vì Amada.
Nhưng đồng thời, cô ta cũng đẩy hai nữ chính: Ushimaki và Kanie ra xa khỏi Amada.
Điều đáng ngạc nhiên là, Amada đã biết rõ tất cả toan tính của Iba, nhưng vẫn giả vờ không biết gì và phối hợp theo kịch bản. Chắc hẳn Iba và Ushimaki là người đã chủ động kể lại mọi chuyện rồi mời Amada vào vai người hùng chính nghĩa. Nhưng thực chất, hắn đã biết hết mọi chuyện ngay từ đầu rồi.
「Không phải như thế! Hôm đó tôi đến là vì─」
「Không sao đâu, Mikoto. Cậu cũng chỉ là bị Ishii lợi dụng thôi mà, phải không? Mình sẽ giúp cậu.」
Amada cất giọng dịu dàng, khiến Hidaka lặng người vì sợ hãi.
Có lẽ cô ấy đang nhớ về mặt tối đáng sợ của Amada mà cô từng được chứng kiến từ thời thơ ấu.
Cuối cùng, tôi cũng đã thực sự hiểu được ý nghĩa trong những lời của Hidaka.
Rằng Amada nguy hiểm nhất khi hắn bị dồn vào đường cùng.
「Này, Ishii. Cậu thấy việc này vui lắm sao? Đe dọa Mooka, lợi dụng Mikoto… Những chuyện này không thể nào là hành động của một học sinh cao trung bình thường được.」
Hắn trông như một anh hùng chính nghĩa đã lật ngược thế cờ vào thời khắc khó khăn, còn tôi giờ đây bị biến thành kẻ phản diện bị dồn vào chân tường.
Dù tôi có nói gì thì cũng sẽ chẳng ai tin cả.
Dù Amada có đưa ra những lý lẽ vô lý đến mức nào, thì chiếc điện thoại hắn lấy từ tôi vẫn chứa những bức ảnh không đứng đắn của Ushimaki. Gần như chắc chắn những bức ảnh ấy được đưa vào trong tiết thể dục ngày hôm nay.
Trước đó tôi đã tưởng chúng không còn hành động gì. Nhưng hóa ra điều đó là sai lầm.
Ngay từ đầu, Iba và Ushimaki đã bí mật tìm cách mở khóa điện thoại của tôi. Chúng thử đi thử lại nhiều lần, cho đến lúc tìm ra mật khẩu và rồi dùng nó để gài bẫy tôi.
「Amada, cậu có chắc Ushimaki thật sự bị tôi chụp ảnh không? Ví dụ như, người nào đó─」
「Không có hề có chuyện như vậy! Đúng không, Mooka?」
「Đúng vậy… chính Ishii… đã chụp… Từ đầu cho đến giờ.」
「Từ đầu đến giờ? Ý cô là chỉ hôm nay thôi chứ─」
「Không! Cậu luôn bắt tôi mặc mấy bộ đồ đáng xấu hổ từ hôm đó đến giờ… Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!」
Xem ra tôi đã đánh giá sai về Ushimaki. Tôi tưởng cô ta chỉ là kiểu người dễ bốc đồng, nhưng hóa ra cũng có phần xảo quyệt.
Hoặc có lẽ tất cả đều nằm trong kế hoạch của Iba? Mà dù thế nào thì cũng chẳng quan trọng.
Rõ ràng là, tôi đang bị dồn vào chân tường. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục thế này, cuộc đời tôi sẽ kết thúc y hệt như kiếp trước.
「Này, Amada. Tôi có thể nói một chuyện thôi được không?」
「Chuyện gì?」
Ánh mắt hắn sắc lạnh, nhưng nét cười đầy tự tin kia cho thấy hắn tin chắc rằng mình đã thắng.
Quả là rất khó chịu. Tôi không nghĩ hắn lại dám đi xa đến thế để hủy hoại tôi. Như chính lời hắn đã nói: “Những chuyện này không thể nào là hành động của một học sinh cao trung bình thường được.”
Thế nhưng hắn nên biết…
「Cái điện thoại đó, không phải của tôi. Đó là điện thoại của Tsukiyama.」
「Cái gì?」
Lời tôi vừa dứt khiến Amada chết sững. Cả lớp đang căng thẳng theo dõi cũng hoàn toàn bị sốc. Mọi người đều tỏ vẻ hoang mang và im lặng, cố hiểu điều mà tôi vừa nói.
「Cậu vừa nói gì…?」
「Tôi nói, cái điện thoại đó không phải của tôi, mà là của Tsukiyama.」
Thằng ngu! Ngay từ đầu tao đã biết mày vẫn chưa hề từ bỏ.
「Đừng có viện cớ vớ vẩn nữa! Nói dối kiểu đó─」
「Teru, cậu ấy nói đúng. Cái điện thoại đó… hay đúng hơn là cái cặp đó… tất cả đều là của tớ.」
「.........」
Với giọng nói đầy sự thất vọng, Tsukiyama xác nhận điều đó.
Đáng tiếc quá, Amada. Mày biết tại sao tao lại xử lý Tsukiyama trước khi đối phó với bất kỳ ai khác không?
Là vì bố của Tsukiyama là giám đốc ở công ty nơi cha tôi làm việc? Đúng, đó là một trong những lý do.
Tuy nhiên, mục tiêu chính của tôi là chuyện khác.
Tôi biết nếu tôi hạ gục Tsukiyama, Amada sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy.
Tôi cũng đoán rằng một khi mất đi chỗ dựa là Amada, Tsukiyama sẽ bị cô lập.
Đó là lý do vì sao tôi chưa bao giờ hoàn toàn bỏ mặc Tsukiyama. Tôi muốn lôi kéo cậu ấy về phía mình.
Thành thật mà nói, tôi không ngờ cậu ấy lại bị ghẻ lạnh nhanh đến vậy. Nên tôi đã hơi cảm thấy có lỗi và thử kết thân với cậu ấy. Dù gì đi nữa, tôi cũng đã thành công đưa Tsukiyama về phe mình.
Bước tiếp theo rất đơn giản. Tôi chỉ nhờ Tsukiyama một việc.
Lúc ở trường, đổi cặp của cậu ấy với cặp của tôi.
Đó là lý do vì sao tôi đã đổi sang dùng mẫu điện thoại giống với của Tsukiyama từ trước đó.
「Này, Tsukiyama. Trong điện thoại đó có sẵn ảnh của Ushimaki từ trước không?」
「Không. Khi tớ kiểm tra trước khi đổi cặp cho Ishii sáng nay, bên trong không có gì cả.」
「……!」
Sắc mặt của Iba và Ushimaki lập tức tái nhợt.
Ở kiếp thứ hai này, mọi tình tiết romcom đều đến sớm hơn dự kiến, nên tôi đã luôn cảnh giác hơn rất nhiều. Tôi đã lo rằng cái sự kiện kết tội kia cũng có thể xảy ra sớm hơn.
Bởi vì tôi từng trải qua rồi, nên tôi biết rõ.
Rằng một ngày nào đó, trước khi tôi kịp nhận ra, những bức ảnh nhạy cảm của Iba đã được đưa vào điện thoại của tôi.
Lý tưởng nhất, tôi muốn ngăn chặn mọi chuyện trước khi nó xảy ra. Nhưng nếu đối phương không bỏ cuộc, thì mọi biện pháp đều có giới hạn.
Vậy thì phải làm gì? Tạo ra một môi trường giả, nơi mà kể cả khi chúng tìm cách gài bẫy tôi thì cũng không đạt được mục đích.
「Những gì Ishii nói là sự thật. Tớ cứ nghĩ là mình thì sẽ khác… nhưng…」
「Tsuki… Cậu đang nói gì…」
Amada, ngay cả khi mày đã từ bỏ cậu ấy, Tsukiyama vẫn luôn coi mày là người bạn thân nhất.
Khi tôi giải thích cho cậu ấy lý do đổi cặp, cậu ấy đã nói: “Không đời nào Teru lại làm chuyện như vậy”, và vẫn một mực tin tưởng hắn. Nhưng sự thật là, lòng tin ấy đã bị phản bội.
Và trong những lúc thế này, Tsukiyama không bao giờ để cảm xúc che mờ lý trí.
Tsukiyama có thô lỗ thật, nhưng cậu ta có một tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ.
Khi không khí trong lớp đang thay đổi chóng mặt, tôi nhìn Ushimaki và hỏi.
「Này, Ushimaki. Vừa rồi cậu nói gì nhỉ? Rằng từ cái ngày hôm đó, ngày nào tôi cũng bắt cậu mặc đồ hở hang và chụp ảnh? Nếu cậu nói đúng, tức là tôi đã cố ý dùng điện thoại của Tsukiyama để chụp ảnh cậu mỗi ngày đấy à?」
Vừa nói, tôi vừa lấy điện thoại của mình từ chiếc cặp đang để trên bàn Tsukiyama.
Tôi bình tĩnh kiểm tra. Không có bất kỳ tấm ảnh nào của Ushimaki trong thư mục ảnh cả.
「Không có gì trong điện thoại của tôi cả.」
Tất nhiên rồi. Những tấm ảnh đó là do Iba và đồng bọn cài vào trong tiết thể dục chiều nay.
「Ushimaki, trả lời đi. Có thật là tôi đã đe dọa cậu không?」
「Mình… mình… mình…」
Như một con cá vàng đang chờ ăn, Ushimaki mấp máy môi không thành tiếng. Trông cô ta như sắp ngất ngay tại chỗ.
「Amada, cậu có thể giải thích chuyện này là sao không?」
「Tôi không biết! Tôi chỉ nghe chuyện họ kể lại và muốn giúp đỡ họ thôi!」
「……!」
Hừm, vậy thôi sao? Amada không hẳn là nói dối. Không, đúng hơn là hắn chỉ nói một nửa sự thật.
Hắn chỉ hành động khi tin chắc mình sẽ thắng và cảm thấy an toàn. Dù kế hoạch gài bẫy tôi có thất bại, hắn có thể thoái thác rằng mình chỉ giúp hai người bạn đang tìm kiếm sự hỗ trợ.
Nhưng lần này, tôi sẽ không để hắn thoát đâu. Cuối cùng mày cũng đã ra tay rồi, thì mọi chuyện cũng phải chấm dứt tại đây.
「[Tớ muốn luôn được ở bên cạnh cô ấy. Tại sao lại là Ishii chứ? Tớ không đủ tốt sao?] Đó có phải điều cậu đã nói không?」
「……!」
「Còn câu này thì sao: [Trong lớp này có một người tớ không thể bỏ mặc được. Nhưng có vẻ cậu ấy ghét tớ lắm. Tớ thật sự muốn làm bạn với cậu ấy.] Có phải cậu cũng từng nói vậy không?」
「Sao… sao cậu biết chuyện đó…?」
Iba, bất ngờ trước những lời tôi nói, lập tức bước lên và hỏi.
Dĩ nhiên họ sẽ phản ứng như thế.
Làm sao tôi biết được?
Vì ở kiếp đầu tiên, tôi đã nghe những câu nói như thế rất nhiều lần.
Là một nhân vật phụ chỉ biết nghe những câu chuyện của nhân vật chính, tôi không thể nào quên được những lời đặc biệt mà Amada từng thốt ra.
「Đáng thương thật đấy, Ushimaki. Amada đã biết về tình cảm của hai người ngay từ đầu. Thực tế, cậu ta còn biết rõ các người đang cố gài bẫy tôi. Đúng, có thể là hai người đã nói dối Amada, nhưng cậu ta đã biết chuyện đó là dối trá và vẫn giúp các người, vì lợi ích của chính mình.」
「Cái gì cơ!?」
「Không thể nào…!」
Nếu là trong hoàn cảnh thông thường, lời này sẽ rất khó tin.
Nhưng ở đây, ít nhất tôi có thể gieo rắc nghi ngờ vào trong họ.
「Không! Tôi thực sự không biết gì hết! Tôi chỉ muốn giúp Mooka thôi mà─」
「Vậy thì hãy giúp Ushimaki, người đang bị dồn ép lúc này đi.」
「Ah!」
Nếu Amada thực sự là một nhân vật chính, thì giờ này hắn ta phải xin lỗi tôi, rồi cầu xin sự tha thứ cho lời nói dối của Ushimaki mới đúng.
Thế nhưng hắn không làm vậy. Một khi nhận ra tình thế trở nên nguy hiểm, hắn lập tức bỏ rơi Iba và Ushimaki.
Hắn chỉ tìm cách bảo vệ bản thân mình.
Mày không phải là nhân vật chính. Mày chỉ là một thằng hèn.
「Mooka…」
「………」
Ushimaki chỉ biết im lặng, nước mắt rơi lã chã.
Cô ta biết những gì mình đã làm là sai, nhưng dù vậy, Amada từng là người đã giúp cô ta trong lúc khó khăn.
Có lẽ cô ta muốn tin vào lòng tốt của hắn.
「Ishii đang nói dối! Đừng tin cậu ta, hãy tin tớ đi!」
「Mình… mình muốn tin Teru…」
Amada, vừa gãi đầu, vừa cố gắng giải thích trong tuyệt vọng. Lời nói của hắn khiến Ushimaki bắt đầu dao động.
Cô ta tin hắn — hay đúng hơn, cô ta muốn được tin hắn.
「Cậu ta từ trước đến giờ vẫn luôn như thế.」
Đột nhiên, Hidaka cất lời về phía Iba và Ushimaki.
「Cậu ta sẽ không bao giờ làm gì nếu không chắc rằng mình có lợi thế rõ ràng. Có thể các cậu cảm thấy cậu ta từng giúp đỡ mình, nhưng đó là vì cậu ta biết ngay cả khi thất bại thì cũng chẳng thiệt gì. Hơn nữa—」
「Mikoto, im đi!」
「…!」
Amada hét lớn khiến Hidaka rùng mình. Với vẻ mặt tức giận, hắn tiến về phía Hidaka.
「Tại sao cô lại nói mấy điều không cần thiết!? Cô là nữ chính cơ mà, lẽ ra cô phải đứng về phía nhân vật chính chứ! Tại sao cô lại không chịu nghe lời tôi!? Mau tỉnh lại đi! Nếu không thì, như trước kia…」
Amada giơ tay lên, định ra tay. tôi lập tức chen người vào giữa bọn họ.
「Dừng lại!」
「Kazupyon!」
Tuy nhiên, cú đấm của Amada không thể chạm đến tôi, vì Tsukiyama đã ngăn hắn lại.
Ừ thì, tôi cũng biết ơn lắm, nhưng mà…
「Ít nhất cũng để tôi trông ngầu một chút đi chứ?」
「Xin lỗi, tớ nghĩ đây là cơ hội tốt để lấy lại hình ảnh của mình trong lớp.」
Nếu cậu không nói câu đó ra, thì có khi hình tượng của cậu đã được cứu rồi đấy.
「Thả tôi ra, Tsuki! Tôi phải sửa lại câu chuyện này… A!」
Cuối cùng thì Amada dường như cũng nhận ra tình hình. Gương mặt hắn dần tái mét.
Amada sẽ không bao giờ hành động nếu không chắc chắn, và điểm yếu duy nhất của hắn chính là sự ám ảnh với Hidaka.
Hidaka biết điều đó, nên cô ấy đã hành động. Dù chắc chắn cũng rất sợ, nhưng cô ấy vẫn quyết định làm.
「Kazupyon, cậu đã dũng cảm đứng ra bảo vệ tớ dù rất sợ hãi, đúng không? Vậy thì, cậu phải chịu trách nhiệm và cầu hôn tớ đi—」
「Chuyện đó để nói sau.」
「…Không công bằng.」
Tsukiyama và Hidaka đúng là luôn nói ra mấy điều không cần thiết.
Dù sao đi nữa, kẻ tôi cần tập trung bây giờ là Amada. Hắn phải bị chặn đứng ngay tại đây.
Tôi sẽ tận dụng triệt để cơ hội quý giá mà Hidaka đã tạo ra.
Tôi nhìn Amada, kẻ đang bối rối với cánh tay vẫn bị Tsukiyama giữ lại, và lên tiếng dứt khoát.
「Amada, Dù có chuyện gì đi nữa, Tsuki, Iba, Ushimaki, và Kanie — tất cả đều hành động vì cậu. Họ yêu quý cậu và nỗ lực hết mình để giúp cậu. Nhưng cậu xem nhẹ tình cảm của họ như điều hiển nhiên và lợi dụng họ. Ngay cả trong lúc cấp bách, cậu vẫn không tự mình hành động. Cậu chỉ nhúng tay vào khi thấy an toàn và chắc chắn sẽ thắng. Một kẻ hèn nhát như thế không xứng làm nhân vật chính. Amada, cậu chỉ là một tên phản diện hạng bét thôi.」
「Không, không phải như vậy. Câu chuyện của mình… sai rồi…」
「Cậu thật sự không phân biệt nổi đâu là thực, đâu là truyện nữa à? Thế giới này không vận hành theo ý của cậu đâu. Mau tỉnh lại đi.」
「Ah, ah…」
Trong lớp, không còn ai đứng về phía Amada nữa.
Hắn ta, kẻ tự tin rằng mình sẽ luôn được an toàn, giờ đây chính là kẻ bị dồn đến đường cùng.
Với đôi mắt trống rỗng, hắn vẫn hi vọng vào một phép màu cuối cùng, và nhìn về phía Hidaka.
「Mikoto… mình…」
「Ghê tởm. Đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa.」
Với lời tuyên án lạnh lùng từ Nữ hoàng băng giá, Amada đổ sụp xuống sàn.
Dù vậy, hắn vẫn lẩm bẩm, “Không đúng… mình là nhân vật chính cơ mà…” với giọng rên rỉ khiến ai cũng rợn người.
Cuối cùng, tôi đã trả được mối hận trước kia.
Dù tôi cảm thấy nhẹ lòng, nhưng cũng có chút trống rỗng khó tả.
「Làm thế nào, Ishii? Làm sao cậu…」
「Cậu tưởng tôi không biết là cậu chỉ giả vờ bỏ cuộc sao?」
Với Amada, điều đó hẳn là cú sốc lớn.
Chủ nhật hôm đó, Amada tuyên bố thua cuộc trước tôi.
Lúc ấy, tôi đã nghĩ có lẽ hắn thật sự từ bỏ vì tôi tưởng rằng chuyện với Iba và Ushimaki đã hoàn toàn kết thúc.
Nhưng, tôi nhanh chóng nhận ra rằng tôi đã sai.
「Đây chính là lý do.」
Tôi nắm lấy cổ tay phải của Amada và giơ lên chiếc vòng tay cũ kỹ đã sờn rách.
Tôi biết điều đó từ kiếp đầu tiên. Đó là món quà duy nhất mà tôi từng tặng cho Hidaka.
Tôi lấy lại mối liên kết duy nhất ấy mà không hề do dự.
「Còn đeo thứ này, thì cậu không lừa được ai đâu.」
Sự bất lực trong việc từ bỏ nỗi ám ảnh với Hidaka chính là nguyên nhân khiến hắn thất bại.
Hidaka Mikoto (Phần Một & Hai)
Hôm nay là sinh nhật lần thứ năm của tôi.
Vẫn còn mặc đồ ngủ, tôi rời khỏi phòng và đi ra phòng khách. Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
Tôi chào mẹ, người đang ngồi trên ghế sofa. Bà ấy đáp lại “chào buổi sáng” bằng một nụ cười dịu dàng. Sau đó, tôi ngồi ăn một mình ở bàn ăn, nói “Mời mọi người dùng bữa” trước khi bắt đầu.
Bữa sáng hôm nay hơi đặc biệt hơn mọi ngày. Thông thường sẽ chỉ có ba miếng trứng rán tamagoyaki, nhưng hôm nay có đến bốn miếng.
Trong lúc tôi ăn, mẹ và chị gái tôi nói chuyện với nhau trên ghế sofa cách tôi một đoạn. Chị kể cho mẹ nghe chuyện chơi với bạn ở trường tiểu học, và mẹ lắng nghe bằng một nụ cười nhẹ nhàng.
Cứ như thể tôi không có mặt ở đó vậy.
Sau khi ăn xong, tôi nói “Cảm ơn vì bữa ăn” rồi mang đĩa ra bồn rửa. Mẹ không nói gì mà đứng dậy, rửa đĩa cho tôi.
Khi tôi nói cảm ơn, mẹ đáp lại, “Không có gì”.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, mẹ nói “Chúc ngủ ngon”.
Tôi nằm xuống giường, và ngày sinh nhật thứ năm của tôi kết thúc như vậy.
“Chào buổi sáng”, “Chúc ngủ ngon”, “Không có gì”.
Chỉ ba câu đó là toàn bộ cuộc trò chuyện quý giá của tôi với mẹ.
Tôi gần như không nói chuyện với chị gái.
Có vẻ như chị không thích tôi. Trước đây, chị từng cư xử khá tệ. “Mày không phải con của mẹ, đúng không?” Chị nói vậy rồi đánh tôi. Đau lắm.
Lúc chị đang đánh tôi, mẹ đến và ngăn chị lại. Mẹ không nhìn tôi lấy một lần, nhưng lại nổi giận với chị. Mẹ nói, “Đừng đánh Mikoto”.
Kể từ đó, chị ngừng bắt nạt tôi. Nhưng chị cũng không còn quan tâm đến tôi nữa.
Bố tôi thì rất hiếm khi về nhà. Ông thường xuyên đi công tác. Nhưng tôi lại thấy yên tâm hơn khi bố không có nhà. Bởi vì mỗi khi ông có mặt, căn nhà lại trở nên lạnh lẽo.
Mẹ dường như không thích bố. Ngay cả khi ông về nhà, họ cũng gần như không nói chuyện. Chị tôi gọi bố là “người lạnh lùng”.
Có lẽ vì không thích bị gọi như vậy, bố luôn nhanh chóng rời đi sau khi trở về.
Sau khi bố đi, mẹ thường nói với chị tôi.
「Đừng lấy người như vậy. Hãy kết hôn với người thực sự yêu con.」
Chị tôi thì hào hứng đáp lại.
「Vâng! Con nhất định sẽ làm vậy!」
Được yêu thương. Có lẽ đó là cảm xúc mà mẹ dành cho chị tôi. Cảm giác ấy sẽ như thế nào? Có ấm áp không? Có dễ chịu không? Liệu nó có thể lấp đầy sự trống trải trong tôi?
Tôi có thể tưởng tượng, nhưng không biết câu trả lời. Vì tôi chưa từng được yêu thương.
Bố chưa bao giờ nói gì với tôi, cũng chưa từng hỏi han điều gì. Cứ như thể tôi là đứa con không tồn tại. Chị tôi cũng vậy.
Tôi chỉ có thể nói ba câu với mẹ. Tôi muốn nói nhiều hơn, nhưng không hiểu sao tôi biết mình không nên làm vậy, nên tôi chưa từng thử.
Tôi thật sự muốn được trò chuyện nhiều hơn.
Một ngày nọ, tôi xem tivi và thấy mấy đứa trẻ trạc tuổi tôi đang chơi ở công viên. Tôi quyết định ra ngoài. Từ đó, mẹ bắt đầu nói “Đi cẩn thận nhé” và “Con về rồi à” với tôi.
Trước đây tôi chỉ có thể nói ba câu với mẹ, giờ đã là năm câu.
Tôi vui, nhưng cũng buồn. Cảm giác như một chiếc máy bán hàng tự động. Khi nhấn một nút, đồ uống tương ứng sẽ được đưa ra.
Nếu tôi nhấn nút “Chào buổi sáng” tôi sẽ nhận được “Chào buổi sáng” Nếu tôi nhấn “Chúc ngủ ngon” tôi sẽ nhận được “Chúc ngủ ngon”.
Ở công viên, thỉnh thoảng cũng có những đứa trẻ khác đến chơi. Chúng luôn đi cùng với mẹ hoặc bố. Chỉ có tôi là luôn một mình.
Tôi chắc rằng tất cả bọn họ đều được yêu thương.
Có lần tôi thấy một bé gái bị ngã và khóc. Mẹ của cô bé liền ôm lấy con một cách dịu dàng. Tôi thấy ghen tị.
Tôi cũng muốn khóc thật to như vậy. Tôi muốn được mẹ ôm. Nhưng tôi không thể làm thế. Vì mẹ không ở bên tôi.
Tôi tiếp tục ra công viên mỗi ngày, hy vọng rằng một ngày nào đó mẹ sẽ đi cùng tôi.
Một ngày nọ, khi tôi đang chơi một mình như thường lệ, một cậu bé tiến lại gần.
Cậu ta hỏi, “Cậu đang làm gì thế?” Tôi đáp rằng tôi đang chơi một mình.
Cậu bé nói, “Vậy chơi cùng nhau nhé”.
Tên cậu bé ấy là Amada Teruhito. Cậu ấy rất tốt bụng và muốn chơi với tôi, nhưng ánh mắt ấy lại khiến tôi sợ hãi.
Tôi cảm thấy sợ Amada-kun, bởi vì ánh mắt ấy rất giống bố. Ánh mắt như đang nhìn một con búp bê không biết gây rắc rối và luôn ngoan ngoãn nghe lời. Tôi chỉ như một con búp bê sao?
Thật ra, tôi không muốn gặp Amada-kun. Nhưng nếu tôi không ra ngoài, mẹ sẽ không nói “Đi cẩn thận nhé” và “Con về rồi à”.
Vì vậy, dù rất sợ, tôi vẫn ra công viên mỗi ngày. Amada-kun cũng gần như ngày nào cũng đến.
Một ngày nọ, khi đang chơi đuổi bắt với Amada-kun, tôi bị ngã. Nhưng tôi không khóc. Vì mẹ không có ở đây, nên tôi sẽ không khóc.
Thấy tôi không khóc, Amada-kun khen tôi.
「Cậu biết kiềm chế giỏi thật đấy?」
Khi tôi trở về với vết xước ở chân, mẹ nhận ra.
「Phải nhớ rửa sạch đấy.」
Tôi nhận được một câu nói mới. Nếu tôi bị thương nhiều hơn, có lẽ tôi sẽ nhận được nhiều câu nói hơn?
Nhưng nếu tôi cứ bị thương mãi, có lẽ sẽ gây phiền phức cho người khác. Nếu gây phiền phức, tôi có thể bị ghét bỏ. Vì vậy, tôi không thể cố tình làm tổn thương bản thân.
Nhưng nếu là vô tình bị thương, thì chắc không sao đâu nhỉ?
Hôm đó, như thường lệ, tôi nghe thấy “Chào buổi sáng”, “Không có gì” và “Đi cẩn thận nhé” rồi ra công viên.
A, hôm nay Amada-kun không đến. May quá…
Tôi chơi với xích đu. Tôi đu càng lúc càng mạnh.
Nếu tôi nhảy từ đây xuống, có lẽ tôi sẽ bị thương.
Cách đó không xa, có một cậu bé và một cô bé đang chơi chỗ hố cát. Tôi chưa từng thấy họ trước đây.
Cậu bé khen ngợi núi cát mà cô bé xây.
「Tuyệt thật, còn cao hơn cả núi Phú Sĩ.」
Tôi có phần ghen tị. Tôi muốn được chơi với chị như thế…
Vừa tưởng tượng cảnh nói chuyện vui vẻ với mẹ và chị, tôi vừa tiếp tục đu đưa.
Nhanh hơn, cao hơn. Cuối cùng tôi nhảy xuống.
Kế hoạch thành công. Tôi ngã xuống và bị vấy bẩn bởi bùn đất. Đau lắm.
Nhưng nhờ vậy, có thể tôi sẽ nghe được mẹ nói thêm điều gì đó. Tôi nghĩ vậy, cho đến khi…
「Cậu không sao chứ?」
Cậu bé đang chơi ở hố cát lúc nãy chạy đến.
Cậu ấy trông có vẻ lo lắng cho tôi. Vì vậy tôi cố nhịn đau mà nói:
「Mình không sao đâu.」
Sau đó, tôi cố gắng quay lại chỗ xích đu.
Nhưng cậu bé nắm lấy tay tôi. Cậu ấy lắc đầu và ra hiệu rằng tôi không nên quay lại đó.
「Nếu cậu đau thì hãy khóc đi.」
Tôi ngỡ ngàng. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được nghe những lời như thế.
Nhưng tôi không thể khóc. Vì ở đây không có ai yêu thương tôi cả.
Thế mà, cậu ấy lại nói…
「Tớ đang ở đây cùng cậu. Nên nếu cậu muốn khóc thì không sao đâu.」
Cậu bé ấy nói như vậy với tôi.
「Thật sự được sao?」
Tôi dè dặt hỏi lại. Cậu ấy đáp lại bằng cách ôm tôi thật chặt.
「Không sao đâu!」
「U... u... u... Uwaaaahhhhhh!!」
「Đúng rồi, cố chịu đựng không tốt chút nào đâu.」
Tôi được ôm trong vòng tay cậu ấy và cứ thế bật khóc.
Cậu ấy cứ tiếp tục ôm tôi cho đến khi tôi bình tĩnh lại. Sau đó, cậu ấy dắt tôi đến vòi nước trong công viên và nhẹ nhàng rửa vết thương ở đầu gối cho tôi.
「Đừng làm điều nguy hiểm như thế nữa nhé.」
「... Ừm.」
「Yuzu, đừng bắt chước chị gái này trừ khi có anh ở bên nhé. Anh không thể bảo vệ em được đâu.」
「Em sẽ không làm vậy, và em cũng không cần ai bảo vệ hết! Cái thái độ của anh gọi là quá bảo bọc đấy!」
「Em còn biết cả mấy từ khó nữa, Yuzu! Giỏi thật đó! Tuyệt lắm!」
「Đừng xoa đầu em ở ngoài này chứ! Em đâu còn là con nít!」
Cậu bé và cô em gái ấy là một cặp anh em. Nhưng họ rất khác với tôi và chị gái tôi.
Cả cậu bé và Yuzu-chan, có thể thấy rõ là họ thực sự yêu thương nhau.
Thật tốt khi được như thế... Liệu tôi có thể tham gia cùng không? Trong lúc tôi còn đang nghĩ vậy, cậu bé lên tiếng:
「Vậy tụi mình cùng chơi đi! Cậu muốn chơi gì nào?」
「Tớ có thể chơi cùng được sao?」
「Tất nhiên là được rồi!」
Tuyệt quá. Cậu ấy luôn nói ra những điều mà tôi muốn nghe nhất.
「Ừm... tớ muốn chơi với cát.」
「Được thôi! Vậy tụi mình hãy làm cho núi Yuzu trở thành ngọn núi số một Nhật Bản nhé!」
「Kazu, anh đừng đặt mấy cái tên kỳ cục như thế!」
Sau đó, tôi biết được tên của họ. Cậu bé tên là Ishii Kazuki, và cô bé là Ishii Yuzuki. Họ là một cặp anh em tuyệt vời.
Chơi cùng họ ở hố cát thật sự rất vui.
Khi Kazuki-kun nói, “Cậu cười trông xinh hơn nhiều đấy”, tôi mới nhận ra rằng mình cũng có thể cười.
Thời gian vui vẻ chớp mắt đã qua. Bố của Kazuki-kun và Yuzuki-chan đến đón họ.
「Cảm ơn cậu nhé! Hôm nay chơi vui lắm!」
「Ừ...」
Tôi muốn ở bên họ thêm nữa. Tôi muốn được ở bên họ mãi mãi.
Kazuki-kun, người đã lấp đầy khoảng trống trong tôi bằng biết bao cảm xúc, tôi muốn gặp lại cậu ấy.
Như thể hiểu được cảm xúc trong tôi, Kazuki-kun thoáng lưỡng lự một chút.
「À, đúng rồi. Cái này, cho cậu nè!」
Cậu ấy đưa tôi chiếc vòng đang đeo trên cổ tay.
「Đây là vòng tay tình bạn! Dù tụi mình không gặp nhau nữa, chỉ cần có cái này, tụi mình vẫn là bạn!」
「Thật không?」
「Thật mà!」
Dù chỉ là một ngày ngắn ngủi, nhưng hôm đó trở thành một kỷ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên trong suốt cuộc đời.
Nhờ có chiếc vòng tình bạn này, dù có xa cách đến đâu, tôi vẫn có thể là bạn của Kazuki-kun.
Ngày hôm sau, tôi lại đến công viên.
Vì hơi vội nên tôi không nghe được hết câu "Đi cẩn thận nhé" từ mẹ, nhưng tôi không thấy cô đơn.
Tôi có vòng tay tình bạn. Nên tôi không cô đơn.
Kazuki-kun, liệu cậu ấy có đến nữa không? Nếu gặp lại được thì tốt biết bao.
Khi tôi nghĩ vậy và tiến về phía công viên...
「Cậu là nữ chính của tớ mà! Nữ chính thì phải thích nam chính chứ!」
「Làm ơn! Đừng lấy thứ này!」
Người đang ở công viên không phải là Kazuki-kun, mà là Amada-kun với gương mặt giận dữ.
Vừa thấy tôi, Amada-kun lập tức nói rằng cậu ấy muốn chiếc vòng tay tình bạn.
Đó là báu vật của tôi, món quà từ Kazuki-kun, người đã lấp đầy khoảng trống trong tôi bằng vô vàn cảm xúc.
Nên tôi sẽ không đưa nó. Nhưng...
「Hừ! Đồ đáng ghét! Đưa đây mau!」
「Agh!」
「Haa... Cuối cùng cũng lấy được!」
Amada-kun đánh tôi rất mạnh. Đau lắm, đau khủng khiếp.
Chiếc vòng tay tình bạn mà Kazuki-kun tặng tôi đã bị Amada-kun cướp mất.
「Giỏi lắm, Mikoto! Không khóc nhé!」
Tôi sợ lắm... rất sợ hãi. Nhưng tôi sẽ không khóc. Tôi chỉ khóc khi ở bên Kazuki-kun. Không phải trước mặt một kẻ như thế này.
Dù vậy, tôi vẫn sợ đến mức không thể ở lại. Tôi muốn giành lại vòng tay, nhưng tôi không có đủ dũng khí.
「Tôi về đây!」
「Mikoto!」
Tôi phớt lờ tiếng gọi của Amada-kun và chạy về nhà.
Vì về sớm hơn mọi ngày nên mẹ chào tôi bằng một tiếng “Con về rồi à” có phần hơi ngạc nhiên. Nhưng tôi không cảm thấy gì cả.
「Xin lỗi... tớ xin lỗi...」
Dù Kazuki-kun đã tặng nó cho tôi... dù đó là báu vật của tôi... nhưng tôi đã đánh mất nó.
Tôi không muốn đến công viên nữa. Tôi không muốn gặp Amada-kun nữa.
Dù mẹ không còn nói “Đi cẩn thận nhé” hay “Con về rồi à” nữa cũng không sao. Tôi không muốn gặp một đứa trẻ đáng sợ như thế.
「Mình sẽ không khóc. Mình chỉ khóc khi ở bên Kazuki-kun thôi...」
Thật ra, tôi muốn cầu cứu ngay lúc này. Nhưng, Kazuki-kun không có ở đây.
「... Mình không còn là bạn của cậu ấy nữa sao?」
Chiếc vòng tay tình bạn quý giá ấy đã mất rồi.
Dù sau này có gặp lại Kazuki-kun, có lẽ cậu ấy cũng sẽ không xem tôi là bạn nữa. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.
Kazuki-kun, người đã lấp đầy sự trống rỗng trong tôi bằng biết bao cảm xúc.
Dù cậu ấy không còn coi tôi là bạn, chỉ cần tôi được gặp lại cậu ấy, tôi sẽ đáp lại tấm lòng ấy.
Vì vậy, tôi phải trở nên mạnh mẽ.
Tôi phải mạnh mẽ hơn cả đứa trẻ đáng sợ đó và nói với Kazuki-kun.
「Xin hãy để tớ được ở bên cậu.」
「Xin hãy cho tớ cơ hội đáp lại tấm lòng của cậu.」
Có thể tôi sẽ không bao giờ được gặp lại cậu ấy. Nhưng cũng có thể, phép màu sẽ xảy ra, và tôi sẽ được thấy cậu ấy lần nữa.
Nếu điều kỳ diệu ấy thực sự xảy ra, tôi sẽ đem tất cả bản thân mình để đáp lại Kazuki-kun.
Tôi đã tự nhủ như thế, rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Trong ngôi nhà trống vắng ấy, tôi lấp đầy tâm hồn mình bằng vô vàn những cảm xúc, chỉ để tin tưởng vào một ngày, tôi sẽ được gặp lại cậu ấy.


22 Bình luận
Với lại dù có phế nhưng được cái boss phụ đông vl, vol 1 xử được 3 con sang vol 2 lại có thêm con nữa =))
Thằng amada đấy là sv chứ có pk người đâu