Tập 1
Chương 3: Nếu cậu cứ quyết tâm theo đuổi tôi, kết cục của tôi sẽ là bi kịch.
14 Bình luận - Độ dài: 8,259 từ - Cập nhật:
『Tôi Chỉ Yêu Cô Bạn Thanh Mai Trúc Mã』
Nhân vật chính: Amada Teruhito
Nữ chính: Hidaka Mikoto
Các nữ phụ: Quá trời
Bạn thân: Tsukiyama Ouji
Mob phản diện thí mạng: Ishii Kazuki
Đây là bảng phân vai đơn giản cho cuộc đời đầu tiên của tôi.
Với vai trò là mob chịu trận, tôi bị gạch tên ngay sau khi hoàn thành vai diễn, rơi vào địa ngục như thể cả thế giới muốn loại bỏ sự tồn tại của tôi, và tôi đã bị xóa khỏi sân khấu cuộc đời.
Nếu cuộc đời đó là một câu chuyện, chắc cái kết của tôi chỉ được gói gọn trong một dòng:
"Ishii, kẻ từng đe dọa một nữ sinh, đã mất cả gia đình và tự kết liễu cuộc đời mình."
Người xem chắc vẫn tiếp tục dõi theo để xem Amada và Hidaka đến với nhau thế nào, chẳng buồn quan tâm tôi là ai, chỉ nghĩ “À, cái thằng đó không quan trọng.”
Chính vì vậy, trong cuộc đời thứ hai, tôi đã quyết định thay đổi vai diễn của mình.
Cứ việc yêu đương, hài hước thế nào cũng được. Tình tiết cứ phát triển thoải mái. Miễn là đừng lôi tôi vào.
Để tránh sự kết tội oan nghiệt sẽ diễn ra sau một năm rưỡi nữa, tôi đã quyết tâm trở thành một nhân vật nền không vai diễn, một nhân vật không có cả gương mặt minh họa.
Điều kiện cần thiết để hoàn toàn trở thành một nhân vật nền chân chính là không tương tác với nhân vật chính.
Lý tưởng nhất là tôi có thể tốt nghiệp Hirasaka mà chưa từng nói lấy một câu nào với Amada. Nhưng vì số phận bất công, số ghế khiến tôi phải tiếp xúc với cậu ta.
Không chỉ vậy, qua hai lần xáo trộn lớp, tôi đều học chung lớp với Amada.
Cứ như thể Thượng Đế đã gán cho tôi cái vai làm nền suốt đời cho Amada vậy. Vì thế, tôi nhắm đến vị trí mà dù Amada có thấy tôi thì cậu ta cũng chẳng buồn bắt chuyện.
Để làm được điều đó, tôi đã thiết lập ba trụ cột:
・Không thân thiết với Amada quá mức cần thiết.
・Hạn chế tương tác với bạn cùng lớp.
・Bắt đầu làm thêm và luôn giữ kín lịch trình để tránh bị kéo vào các sự kiện rom-com.
Chừng đó chắc là đủ. Dù có thể sẽ bị xem là "khó gần", nhưng chưa đến mức khiến tôi nổi bật.
Bạn biết đấy, lớp nào chả có một người như vậy? Kẻ tồn tại ở đấy, nhưng chẳng ai muốn bắt chuyện.
Tôi đang dần ổn định ở vị trí đó thì… sự cố xảy ra.
Nơi tôi tìm đến để chạy trốn khỏi những sự kiện rom-com lại là nơi một câu chuyện rom-com khác đang chờ sẵn.
Không hiểu vì sao, Hidaka Mikoto, nữ chính của “Tôi Chỉ Yêu Cô Bạn Thanh Mai Trúc Mã”, lại tỏ tình với một nhân vật quần chúng như tôi.
Không những thế, Hidaka thật ra lại là một kẻ theo đuô... à nhầm, người chăm chỉ một cách chủ động.
Tại sao tôi lại được "tặng kèm" món trang bị nguy hiểm như vậy ngay đầu game?
Có phải tôi vô tình mua thêm DLC mà không biết không?
Tóm lại, tình thế hiện tại vô cùng nguy cấp.
Được thích và thậm chí là tỏ tình bởi Hidaka Mikoto, nữ sinh đẹp nhất Cao trung Hirasaka, là một phép màu đối với mọi nam sinh trong trường, nhưng với tôi thì đây chính là con đường dẫn đến bi kịch. Dù nhìn kiểu gì thì nó cũng không liên quan đến một vai diễn quần chúng.
Hơn nữa, Hidaka cực kỳ nổi tiếng.
Không chỉ Amada, mà cả soái ca Tsukiyama, và một loạt nam sinh khác đều để mắt tới cô ấy.
Nếu chuyện Hidaka thích tôi bị phát hiện, khả năng cao tôi sẽ bị đem ra làm mục tiêu hành hạ. Vì tôi đã từng thấy rõ bản chất ghê tởm của đám người ở trường Hirasaka trong kiếp trước, lũ người thấp kém hơn cả cống rãnh, sẽ làm mọi thứ chỉ vì ghen tức.
Nếu chỉ mình tôi bị gì thì còn được. Nhưng tôi không thể để Tou-san, Kaa-san và Yuzu bị kéo vào.
Dù thế nào tôi cũng sẽ bảo vệ gia đình mình.
◇ ◇ ◇
Sáng hôm sau. Khi tôi đến trường ngay trước giờ sinh hoạt lớp và ngồi vào chỗ mà không nói chuyện với ai, Hidaka Mikoto bước vào lớp chỉ mười giây sau tôi.
Trong khi thầm cầu mong rằng cô ấy sẽ không gọi tôi, và có vẻ lời cầu nguyện đã được nghe thấy, Hidaka đi thẳng tới chỗ mình mà không thèm liếc mắt nhìn tôi.
Ngay sau đó, giáo viên chủ nhiệm đến và buổi sinh hoạt lớp bắt đầu.
Sau buổi lễ khai giảng vào thứ Năm, kiểm tra sức khỏe và giới thiệu câu lạc bộ vào thứ Sáu, buổi học chính thức đầu tiên là vào hôm nay, thứ Hai.
Ở kiếp trước, sau buổi giao lưu của lớp, tôi thường tán gẫu với mấy tên trong Tsugo-ren lúc nghỉ giữa giờ, kiểu như “Mày định vào CLB nào chưa?” hoặc “Vào CLB chỉ thêm mệt.”
Lúc đó bọn tôi còn thể hiện sự phản kháng tuổi trẻ kiểu ngầu ngầu, nghĩ rằng không tham gia CLB là ngầu.
Nhưng giờ thì tôi không còn là thành viên Tsugo-ren nữa.
Tôi tưởng Amada đã lập Tsugo-ren cùng hai tên còn lại mà không có tôi, nhưng…
「Teru, cậu định vào CLB nào chưa?」
「Vẫn chưa. Còn cậu thì sao, Tsuki?」
「Tớ vào CLB bơi. Vì tớ có tình yêu bất diệt với đồ bơi nữ sinh.」
「Chỉ có cậu mới dám nói thế mà không bị ghim.」
Sau giờ sinh hoạt lớp, Tsukiyama, thủ lĩnh đẹp trai của lớp, đang cười nói vui vẻ với Amada.
Lạ thật… Ở kiếp trước, Amada và Tsukiyama vốn chưa thành bạn thân cho đến sự kiện rom-com tiếp theo, học nhóm ôn tập kiểm tra giữa kỳ.
Vậy sao ở kiếp này thì bây giờ họ đã thân nhau rồi?
「Này, Ishii thì sao?」
Đang hoang mang thì Amada quay lại hỏi tôi.
「Không, tớ không định vào CLB nào cả. Tớ còn phải đi làm thêm…」
「À~, phải rồi nhỉ. Mà công việc thế nào?」
「Ừm, không tệ. Mà này…」
「Hả?」
Dù không muốn thân thiết quá mức với Amada, nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu tôi không nắm thông tin về những chuyện đã thay đổi.
「Sao hai cậu lại thân nhau vậy?」
Nghe tôi hỏi, Amada và Tsukiyama nhìn nhau bối rối, rồi bật cười kiểu có chút ngại ngùng. Cái thể loại khoảnh khắc tuổi trẻ nhìn hơi gai mắt ấy.
「Là ở buổi giao lưu hôm kia. Nói chuyện với Tsuki xong là bọn tớ hợp nhau liền.」
「Ừ! Teru đúng kiểu người hợp với tớ, nói chuyện siêu dễ luôn.」
Lạ thật. Ở buổi giao lưu trong kiếp trước, không có chút tương tác nào giữa Amada và Tsukiyama cả.
Vì có quá nhiều người nên chúng tôi bị chia thành hai phòng, tôi phải ngồi hát nhạc anime cùng Amada và hai tên nhân vậy quần chúng khác trong một căn phòng nhỏ…
「Ờm, tớ tưởng có đông người đi karaoke như thế, thì phải chia phòng sao?」
「Hả? Ishii, sao cậu biết giao lưu là đi karaoke?」
Thôi chết. Tôi lỡ lời mất rồi. Khó chịu đấy, Amada, tùy tiện lại đánh ngay chỗ đau.
「À thì! Thường thì giao lưu lớp là đi karaoke hoặc bowling mà! Với lại tớ nghe vài người nói về chuyện hát hò, nên đoán là karaoke thôi.」
「Hể~ Ishii cũng sắc sảo đấy chứ.」
Không đâu, tôi còn đần lắm. Đần đến mức không nhận ra tình cảm mãnh liệt của một cô gái nào đó.
Tạm thời thì tôi đã thoát hiểm thành công rồi. Hú hồn…
Amada tiếp tục giải thích.
「Cả bọn không cần chia phòng. Có một phòng lớn vừa đủ nhét hết mọi người vào. Nhưng cũng chật lắm đấy, nếu thêm một người nữa chắc phải chia rồi.」
「Aaa!!」
Ra vậy! Khác với kiếp trước nơi ai cũng tham gia, lần này có người vắng mặt.
Chính là tôi và Hidaka.
Kết quả là khác với kiếp trước, không có chuyện chia phòng, mọi người chung một phòng. Thêm nữa, vì Hidaka không tham gia, Tsukiyama cũng không có ai để tán tỉnh, và rồi chuyển hướng sang Amada.
Kết quả là Amada và Tsukiyama thành bạn, và Tsugo-ren không bao giờ được lập ra.
「Gunununu…! Chuyện đó là sao? Không, cũng chẳng hại gì, nhưng…」
「Teru, ông bạn này lẩm bẩm cái gì thế?」
「Ai biết. Bọn mình chưa thân đến mức hiểu được.」
「Đúng đó, Amada!」
「Uwah!」
Này này? Cái gì thế này? Tưởng chỉ có tin xấu, hóa ra cũng có tin tốt!
Không ngờ có ngày tôi được nghe những lời tuyệt vời đến vậy từ miệng Amada.
「Tớ với cậu không thân! Hy vọng chúng ta mãi duy trì mối quan hệ xa cách này, chỉ nói chuyện khi ngồi gần nhau và không làm gì khác cả!」
「Tớ muốn biết sao cậu lại nghĩ người ta sẽ chấp nhận mấy lời đó khi cậu cười như thế đấy!」
Ôi thôi xong, tôi đã bất cẩn bị cuốn theo đà và làm quá lên rồi. Phải tự kiềm chế lại.
「Thôi bỏ đi. Mà này Amada, tớ mắc chứng sợ người lạ nghiêm trọng và sẽ lo lắng nếu ngồi gần người tớ không thân. Nên đừng để ý tớ, cứ nghĩ tớ như ruồi bám ph*n chó bên vệ đường rồi vui vẻ tám chuyện với Tsukiyama là được.」
「Ít nhất cũng nâng cấp bản thân thành hòn sỏi ven đường đi…」
Fuuuh~ Tôi vừa thu thập được thông tin, vừa được dán nhãn “tên lập dị” bởi Amada và Tsukiyama, đây là một tín hiệu khả quan. Con người có xu hướng tránh xa khỏi những thứ họ không hiểu.
Nếu được xem là kẻ kỳ quặc, biết đâu tôi sẽ được cả lớp tránh xa.
Ngay lúc tôi đang nghĩ thế và cảm thấy nhẹ nhõm, điện thoại của tôi rung lên.
Khi tôi kiểm tra… Có một tin nhắc từ cô nữ sinh tôi đã trao đổi thông tin liên lạc hôm kia.
『Tớ đang gặp tình huống rắc rối, cậu có thể cho tớ lời khuyên không?』
Là Hidaka Mikoto. Tôi không dám nhìn về phía đó luôn.
『Có chuyện gì thế?』
『Tớ thật sự muốn nói chuyện với Kazupyon, nhưng cứ nhớ đến chuyện hôm qua là lại xấu hổ quá nên không thể gọi cậu được. Nhưng nhịn thì cũng khó quá. Tớ muốn làm gì đó để giải tỏa.』
Hóa ra ngay cả một người chủ động như Hidaka-san cũng biết xấu hổ.
『Thế thì thử chọn phương án cố gắng nhịn đi?』
『Cậu là kiểu người hưng phấn khi thấy tớ đau khổ hả?』
『Không có.』
『Nhưng giờ cậu đang khiến tớ khổ sở bằng cách nói chuyện xa cách và khách sáo như vậy, và cậu thấy thú vị, đúng không?』
『Không phải! Chỉ là tớ không biết phải xử lý chuyện này sao cho đúng thôi!』
『Hiểu rồi. Ra là cậu đang nghĩ cho tớ à. Tốt.』
Hidaka đúng là một người có cách suy nghĩ rất tích cực.
Nhưng mà, chuyện này thật sự không ổn. Nếu Hidaka bắt đầu nói chuyện với tôi ở trường, chắc chắn Amada và Tsukiyama sẽ để ý. Rồi bọn họ sẽ tìm cách kết thân với tôi cho xem.
Tôi tuyệt đối không muốn dính vào mấy rắc rối kiểu đó.
Trong trường hợp đó…
『Nghe tớ nói đã, tớ không muốn dính dáng gì với Hidaka ở trường mà.』
『Tớsẽnghenhưngmaulênkhônglàtớkhócmất.』
Không dấu, không cách, không ngắt câu.
Khi tôi liếc sang kiểm tra tình hình, thấy Hidaka đang gục đầu xuống bàn với vẻ mặt buồn thảm, hai tay siết chặt lấy điện thoại. Tôi không ngờ cô ấy lại bị tổn thương đến vậy…
『Cậu biết Amada thích cậu đúng không?』
『Biết chứ. Nó cực kỳ khó chịu. Chỉ vì sống gần nhau mà cứ tự tiện gán cho tớ cái danh "bạn thuở nhỏ" phiền phức, cái thứ mắm đầu cá trích đó. Tanh tưởi không chịu nổi.』
Amada, làm cách nào cậu lại bị ghét đến mức đó vậy?
『Vậy thì──』
『Tớ hiểu rồi. Nhờ vậy mà nỗi buồn của tớ biến thành cơn giận rồi.』
『Tớ còn chưa nói xong mà…』
『Nếu tớ nói chuyện với Kazupyon, cái thứ cá lên men đó sẽ tìm cách lợi dụng Kazupyon để tiếp cận tớ đúng không? Kết quả là tớ sẽ không thể nói chuyện với Kazupyon được. Ức chế thật đấy.』
Amada giờ thậm chí không còn được xem là con người nữa.
『Cậu hiểu đúng rồi đấy.』
『Với một người chủ động và chăm chỉ như tớ, chuyện này chẳng là gì cả.』
Mấy người chăm chỉ chủ động ngày nay đáng sợ thật…
『Nhưng vậy lại phát sinh vấn đề.』
『Vấn đề gì?』
『Tớ đưa bento cho cậu kiểu gì đây?』
Ồ… đây đúng là vấn đề nan giải. Cậu tấn công dồn dập quá rồi đấy, Hidaka-san.
『Tớ muốn đưa nó cho cậu. Nhất định phải đưa cho cậu.』
Thì, nếu chỉ nhận thôi thì có thể lén lút ra chỗ vắng mà nhận…
『Nếu có thể, tớ còn muốn đút cho cậu ăn nữa.』
Cậu có hiểu “nếu có thể” nghĩa là gì không vậy?
『Tớ vừa nói là không muốn dính dáng gì ở trường cơ mà.』
『Thế giả vờ như trùng hợp thì sao? Tớ có thể vấp ngã gần Kazupyon và làm rơi bento ra. Nếu Kazupyon bắt được hết bằng miệng, thì mục tiêu đút cho cậu ăn cũng hoàn thành luôn.』
Thực sự có thể gọi đó là đút cho người khác ăn à!?
Tôi liếc sang thì thấy cô ấy đang lấy hộp cơm ra khỏi cặp, với vẻ mặt như thể “sẵn sàng vấp ngã bất cứ lúc nào”. Đừng có lãng phí công sức và đồ ăn.
『Cậu không nhịn được à?』
『Tớ không tự tin là mình có thể kiểm soát sức mạnh đang bùng nổ bên trong.』
Đây chắc là tình yêu chứ không phải thứ gì khác đâu nhỉ?
『Nếu Kazupyon không tự tin sẽ bắt được, thế thì để tớ giữ bằng miệng nha? Khi tớ ngã, môi tớ sẽ chạm vào môi Kazupyon. Thế là trót lọt!』
Dừng ngay, đừng nhét miếng karaage vào miệng bằng cái động tác nhạy cảm như vậy.
『Tớ không muốn nụ hôn đầu của mình mang vị karaage đâu.』
『Tớ chuẩn bị cả chanh cho trường hợp đó rồi. Không thiếu gì cả.』
Phần quan trọng nhất thì thiếu sạch.
『Tìm cách khác đi.』
『Đây là lần hợp tác đầu tiên của chúng ta… Tốt lắm.』
Nguy hiểm thật… Dù Hidaka tôn trọng mong muốn của tôi là không dính dáng ở trường, cô ấy vẫn không từ bỏ việc hoàn thành mục tiêu của mình.
Rắc rối hơn là, người khiến cô ấy thú nhận tình cảm lại là tôi, tôi chỉ có thể than vãn mà thôi.
Phải làm sao bây giờ? Nếu đi đến giai đoạn môi chạm môi, tôi sẽ bị giết, chắc chắn luôn.
Có cách nào để có thể gặp nhau mà không gây rắc rối không…
『Thay vì giờ ăn trưa, chuyển sang buổi tối thì sao?』
『Ý cậu là sao?』
『Cậu cũng bắt đầu ca làm lúc 17:00 phải không? Hôm nay tan học lúc 15:00, nên tụi mình có thể đến chỗ làm sớm, cậu đưa hộp cơm cho tớ ở đó cũng được mà? Như vậy cũng đạt được mục tiêu của cậu, đúng không?』
『……Tốt lắm.』
Có vẻ phương án này đã đáp ứng yêu cầu của Hidaka.
『Bí mật của riêng hai đứa mình. Gian gian díu díu mập mờ. Có thể đút ăn bao nhiêu cũng được.』
Khi tôi nhìn sang Hidaka lần nữa thì gương mặt băng giá quen thuộc đã quay về, nhưng trông cô ấy như đang sôi sục vì phấn khích. May mà cô ấy đã tạm thời hài lòng…
『Vậy thì cùng ăn ở chỗ làm nhé. Tớ thực sự muốn đi cùng cậu, nhưng tớ sẽ kiềm chế và đi theo như mọi khi thôi.』
『Ý cậu là gì khi nói “như mọi khi”?』
『Thì như thường lệ, lén lút bám theo sau Kazupyon.』
Có vẻ tôi và Hidaka có định nghĩa hoàn toàn khác nhau về “bình thường”.
Đây có phải là khác biệt văn hóa giữa các quốc gia không? Nhưng rõ ràng chúng tôi đều là người Nhật mà nhỉ.
◇ ◇ ◇
Giờ ra chơi. Sau khi tìm được cách ngăn chặn Chiến dịch: Môi chạm môi của Hidaka, tôi tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi. Ở kiếp trước, có lẽ lúc này tôi đang trò chuyện cùng Amada, người ngồi gần tôi, nhưng ở kiếp này, mọi thứ đã thay đổi đáng kể.
Bởi vì giờ Amada đang trò chuyện cùng Tsukiyama chứ không phải tôi.
「Này, Tsuki. Tớ đến nhà cậu chơi được không? Nghe nói nhà cậu hoành tráng lắm.」
「Được thôi, nhưng có gì đặc biệt đâu. Chỉ là bình thường, bình thường thôi.」
Không bình thường chút nào hết! Dù chỉ nghe Amada kể, nhưng nhà Tsukiyama là một dinh thự siêu sang.
Nhà cậu ta có biệt thự nghỉ dưỡng riêng ở cả Okinawa và Nagano; trước kỳ thi, cả nhóm tụ tập ở nhà Tsukiyama để học bài, trong kỳ nghỉ hè thì chơi ở villa Tsukiyama với bãi biển nước xanh màu lục bảo, đến kỳ nghỉ đông thì chơi những môn thể thao mùa đông ở villa thứ hai của Tsukiyama.
Là nhân vật hỗ trợ tuyệt hảo cho các sự kiện rom-com, Tsukiyama đóng vai trò cực lớn.
「Bình thường theo chuẩn của cậu thôi chứ gì? Chuẩn bình thường đấy không áp dụng cho thường dân bọn mình đâu.」
「Thật vậy à? Nhân tiện… cậu định đến một mình sao?」
À~ Hiểu luôn. Tôi biết chuyện này sẽ đi về đâu rồi.
「Mmm~ một mình à… A! phải rồi! Này Mikoto, cậu cũng đi luôn nhé!」
Đây rồi, màn tấn công phối hợp Amada – Tsukiyama.
「Tôi không đi.」
Nhưng đúng như mong đợi từ Nữ hoàng băng giá, cô ấy thẳng thừng từ chối lời mời của Amada.
Không chậm trễ, Tsukiyama tung đòn tiếp theo:
「Đừng như vậy mà, Hidaka. Cậu cũng đâu đến buổi giao lưu vừa rồi, nên lần này tham gia đi. Tớ cũng muốn hiểu thêm về cậu nữa.」
「Còn tôi thì không cần biết về cậu.」
Mạnh mẽ thật. Quá mạnh mẽ luôn, Hidaka. Cô ấy từ chối một mỹ nam như Tsukiyama mà không cần suy nghĩ.
Bị từ chối thẳng mặt như vậy, đến Tsukiyama cũng không dám đi xa hơn.
Cậu ta cố gắng cười trừ, nhưng mặt thì căng đét.
「À… ra là vậy…」
「Thôi thì, nếu Mikoto không thích thì đành chịu vậy… À! Đúng rồi!」
Ngay lúc đó, Amada như nghĩ ra điều gì đó, vui vẻ chạy lại phía tôi với một nụ cười cầu tài.
Này, dừng lại. Đừng có lại gần.
Cậu chạy đến đây làm Tsukiyama chú ý, và giờ cậu ta cũng đi theo luôn!
「Này, Ishii. Lần sau cùng đến nhà Tsuki chơi nhé?」
「Hả? Tớ á? Tại sao lại là tớ?」
Khi tôi hỏi lại, Amada ghé sát và nói nhỏ.
「Thì… cậu không có bạn thân trong lớp, đúng không? Nhưng nếu làm bạn với Tsuki thì sẽ không bị xem là kỳ quặc đâu. Tớ cũng muốn thân với cậu nữa.」
Sự tử tế này khiến người ta ức chế! Khó chịu đấy Amada!! Tại sao cậu cứ phải làm người tốt vậy!?
「Tớ cảm ơn, nhưng tớ còn làm thêm…」
「Vậy thì sắp xếp lại lịch đi. Cậu chưa nộp hết lịch làm việc mà, đúng không? Một tháng nữa nhé?」
Dừng lại! Đừng có bám dai thế! Nếu cậu rủ một đứa như tôi thì… Aaaaa! Biết ngay mà!
Hidaka đang nhìn về phía này với ánh mắt như muốn nói: “Nếu Kazupyon đi thì tớ cũng muốn đi”.
「Tớ không đi. Vào những ngày không có việc, tớ muốn dành thời gian với em gái mình.」
「Vậy thì… hay là tụi mình đến nhà của Ishii nhỉ?」
Higiiii!! Ánh mắt của Hidaka như đang hét lên rằng đây là đề xuất tuyệt vời!!
「Tuyệt đối không được! Nhà tớ có rộng rãi gì đâu!」
「Không sao đâu. Chỉ có ba người thôi mà.」
Này, chỉ định số lượng nghe hay nhỉ! Vừa mới bị Hidaka từ chối mà vẫn mặt dày thêm sẵn một chỗ cho cô ấy khi đề xuất à!?
Được rồi~ Tôi hiểu rồi! Nếu cậu đã cố chấp lôi tôi vào, tôi cũng sẽ đáp trả.
Tớ sẽ tặng cậu chính cái sự kiện rom-com mà cậu mong muốn!
「Vậy thì, đến nhà Tsukiyama sẽ tốt hơn. Như vậy có thể mời thêm người nữa, phải không?」
「Hả? Chuyện đó, phải hỏi ý Tsuki trước đã…」
「Tớ không ngại nếu Ishii đến đâu, thêm người khác đến cũng được.」
Nghe rồi nhé. Bây giờ thì… đến lúc dàn trận rồi.
「Vậy thì đến nhà Tsukiyama nhé. Nhưng nếu có người khác muốn đi nữa thì chắc tớ sẽ nhường chỗ… Mọi người nghĩ sao?」
「「「「「Tớ muốn đi!!!! Cho tớ đến nhà Tsukiyama-kun nữa!!!」」」」」
「Dowah!」
「Uwah!」
Gần như tất cả con gái trong lớp lập tức vây quanh Tsukiyama, suýt thì hất Amada ra một bên.
Lúc này đây, Tsukiyama đang được yêu thích như nhân vật trong otome game vậy.
Thật ra, đám con gái đang dỏng tai nghe từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện rồi.
Chỉ là họ không dám lên tiếng sớm vì sợ bị những cô gái khác lườm.
Bọn họ đều như những quả bom chờ được châm ngòi. Và khi ngòi đã cháy… thì bạn thấy đấy.
「Tsukiyama-kun, bọn tớ cũng muốn đến nhà cậu! Nghe nói rộng lắm đúng không?」
「Này, sao tụi mình không cùng nhau đi nhỉ? À, tất nhiên là ai muốn đi thì đi nhé!」
「Này, Tsukiyama-kun. Sớm nhất là khi nào bọn tớ có thể tới? Bọn tớ sẽ điều chỉnh lịch theo cậu!」
Các cô gái đều xem nhau là tình địch, nhưng vì hiểu rõ nguy cơ khi hành động một mình, nên họ chủ động đề xuất đi chung.
Cái mác tinh thần thể thao cạnh tranh công bằng khi ai cũng có cơ hội như nhau được dựng lên. Muốn có mối quan hệ đặc biệt với chàng trai mình thích nhưng cũng không muốn bị cô lập khỏi hội con gái. Đó là những gì họ đang nghĩ.
「Ờ-Ờm~ Tớ thì rảnh cả hai ngày cuối tuần này, nên ngày nào cũng được──」
「「「「「Tớ sẽ đi cả hai ngày!!」」」」」
Dã thú luôn sống trong đói khát, hễ có cơ hội là táp liền.
Nếu dâng lên một bữa tiệc buffet, tất nhiên họ sẽ ăn sạch không chừa gì cả.
「Amada, vì có nhiều người muốn đi quá nên hãy ưu tiên họ đi nhé.」
「À… ừ, hiểu rồi…」
Xin lỗi Amada vì kế hoạch của cậu đổ bể. Nhưng yên tâm đi.
Trong đám con gái vây quanh Tsukiyama kia, có một người sau này sẽ trở thành nữ chính của cậu.
Cô ấy giả vờ thích Tsukiyama để giữ không khí chung với mọi người.
Có lẽ, khi cả nhóm đến nhà Tsukiyama, cô ấy sẽ bị cô lập.
Và cậu, Amada, không thể ngó lơ cô gái bị bỏ rơi ấy, sẽ chăm sóc cho cô và thành công thu phục thêm một thành viên cho dàn harem.
Sự kiện này vốn lẽ ra diễn ra ở nửa sau học kỳ một, nhưng mọi thứ bị xáo trộn thế này rồi, diễn ra sớm chút chắc không sao đâu. Khi tôi đang suy nghĩ thì điện thoại rung lên.
『Tớ muốn đến nhà Kazupyon. Tớ muốn bàn với bố mẹ cậu ngày làm lễ đính hôn.』
『Tha cho tớ khỏi vụ đính hôn đi.』
『Thất vọng ghê… Vậy thì đến nhà cậu chơi được không?』
Dù tôi đã từ chối chuyện đính hôn, nhưng cô ấy vẫn rất hợp tác ở những chuyện khác…
『Nếu cậu hứa tuyệt đối không để ai biết thì được.』
『Hứa rồi nhé. Đây là kỹ thuật “Sập cửa trước mặt”.』
Mình trúng chiêu rồi.
Chiến thuật “Sập cửa trước mặt”. Đầu tiên đưa ra một yêu cầu quá đáng chắc chắn sẽ bị từ chối, sau đó đưa ra yêu cầu thấp hơn vốn là mục tiêu thật sự, khiến người khác dễ chấp nhận hơn.
Cô gái này nhìn thì có vẻ hành động theo bản năng, nhưng thực ra cũng đầy mưu mẹo.
『Một bí mật nữa của riêng hai đứa mình. …Tốt lắm.』
◇ ◇ ◇
Chưa đầy một tuần trôi qua từ khi tôi bắt đầu kiếp sống thứ hai, mà đã có một chuyện rất… không, không chỉ một. Một đống chuyện kỳ lạ xảy ra. Phải gọi là Sự kiện Kỳ Lạ của Năm.
Thôi, gác chuyện đó qua một bên.
Trong số hàng đống điều kỳ lạ đó, có một điều đặc biệt thấy bất thường.
Đó chính là hành vi của Amada Teruhito.
Việc Amada tiếp cận Hidaka một cách vòng vo, rồi thân thiết với Tsukiyama là bình thường.
Việc đầu tiên giống y như ở kiếp trước, còn việc thứ hai dù xảy ra sớm hơn, nhưng nguyên nhân đã rõ ràng, nên không có gì đáng lạ.
Tuy nhiên. Vì sao Amada vẫn cố tiếp cận tôi, dù đã thân với Tsukiyama?
Từ góc nhìn người ngoài, thái độ của tôi với Amada đúng là khá thô lỗ.
Dù cậu ta luôn thân thiện, tôi lại tỏ rõ ý muốn tránh, không muốn làm bạn với cậu ta, luôn cố giữ khoảng cách. Vậy mà Amada không bỏ cuộc.
Với Hidaka thì thôi không lạ. Nhưng tôi không hiểu sao cậu ta lại như thế với tôi.
Tôi vẫn chỉ là một nhân vật nền trong lớp, trước giờ vẫn thế.
「Này Amada.」
「Gì vậy, Ishii?」
Dù biết rõ Amada sẽ chưa bộc lộ bản chất cho đến một năm rưỡi sau, và hiện tại là một người vô hại, tôi vẫn không giấu được sự sợ hãi do sang chấn từ kiếp trước.
「Tại sao cậu cứ muốn tiếp cận tớ hoài vậy?」
「Hả?」
「Tớ hiểu là số thứ tự khiến chỗ ngồi tụi mình gần nhau, nhưng cậu có vẻ đặc biệt cố gắng tiếp cận tớ. Cậu đã có bạn như Tsukiyama rồi mà, nên cậu có thể bỏ qua một đứa như tớ chứ?」
「À~ Phải rồi… Chắc là do tính tớ nó vậy…」
Amada vừa trả lời vừa gãi mũi một cách ngại ngùng.
「Tớ không thể bỏ mặc những người chỉ có một mình được.」
Những lời nói quả xứng đáng với vai nhân vật chính.
Ở kiếp trước, dù là trung tâm của dàn harem rom-com, Amada không phải kiểu chỉ quan tâm gái xinh. Dù là trai hay gái, đẹp hay xấu, cậu ấy đều không bỏ rơi những người đang gặp khó khăn, một người tốt thật sự.
「Tự tớ muốn được một mình cơ. Vậy nên đừng để ý đến tớ nữa.」
「Tớ không muốn. Có người bên cạnh lúc nào cũng tốt hơn là cô độc.」
Vừa nói, Amada vừa vuốt nhẹ chiếc vòng tay cũ đeo nơi cổ tay.
「Hồi nhỏ, tớ từng mắc một sai lầm lớn. Tớ hối hận mãi. Lúc đó, tớ không muốn để một người nọ một mình… nhưng lại làm vậy. Tớ xem đó là thất bại lớn nhất đời mình. Nên giờ, tớ sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa.」
Có lẽ chính vì điều đó mà Hidaka tránh xa Amada.
Tôi từng nghe rằng chiếc vòng tay đó là quà của Hidaka hồi nhỏ, nhưng đây là lần đầu tôi nghe câu chuyện về quá khứ của cậu ta.
Ước gì mình cũng có vài ký ức đặc biệt thời thơ ấu.
Tiếc là, những ký ức tôi có chỉ là chăm sóc Yuzu và những lần đưa con bé ra công viên chơi. Tuy nhiên tôi cũng có chơi cùng vài đứa trẻ bắt gặp ở công viên.
「Chính vì thế, tớ sẽ không bao giờ bỏ mặc một người đang cô đơn. Dù người đó có lỗi đi chăng nữa, tớ vẫn sẽ là đồng minh cuối cùng của họ. Dù cậu có thấy phiền, Ishii.」
「Thực sự phiền đấy. Cực kỳ phiền luôn.」
「Haha… Đừng nói thế chứ. Cứ cư xử với tớ một cách bình thường đi.」
Có lẽ chính sự tốt bụng này đã khiến Amada xứng đáng trở thành nam chính trong một câu chuyện rom-com.
◇ ◇ ◇
Ngay sau khi tan học, tôi vội vã đến chỗ làm. Ca làm của tôi chưa bắt đầu cho đến 17:00 nên tôi còn nhiều thời gian, nhưng trước đó tôi có một việc quan trọng cần làm.
Lời hứa sẽ ăn hộp cơm mà Hidaka đã làm.
「Há miệng ra nào.」
「…Vâng, thưa tiểu thư.」
「Tốt lắm!」
Hidaka ngồi xuống cạnh tôi trong khu ăn uống và dùng đũa gắp miếng karaage đưa tới miệng tôi.
Khi tôi nhai, miếng karaage vốn đã nguội ấy lại khiến tôi có ảo giác như vẫn còn chút ấm nóng.
Sau khi được đút miếng đầu tiên, tôi bảo để mình tự ăn phần còn lại, nhưng cô ấy từ chối, bảo rằng "Toàn bộ bữa cơm này đã thấm đượm sự ức chế vì phải chờ đợi quá lâu."
Hiện tại, tôi đang rơi vào tình cảnh chưa từng có khi phải tiêu thụ sự ức chế của Hidaka.
Nhân tiện, Hidaka hôm nay vẫn đang ở chế độ tóc tết bím, đeo kính và nói tiếng Nhật kiểu phân mảnh. Hôm qua cô ấy có thể nói chuyện bình thường sau giờ làm, nhưng có vẻ đó là vì cảm xúc dâng cao, còn hôm nay sự xấu hổ đã giành phần thắng.
Hệ sinh thái của Hidaka quả là đầy bí ẩn.
「Cho ý kiến nào.」
「Ngon lắm.」
「…! X-Xie xie…」
Cô ấy thậm chí còn không nói được tiếng Nhật nữa rồi…
「Tiếp theo, kinpira gobo.」
Hidaka vui vẻ gắp món kinpira gobo bằng đũa và đưa về phía tôi.
Tôi tự hỏi tại sao Hidaka lại thích mình nhiều đến vậy?
Tôi muốn hỏi lý do, nhưng không may là một nhân vật nền như tôi chẳng có đủ can đảm để làm điều đó.
Dù biết rất rõ tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi chẳng hiểu gì về hiện tại cả.
Sau khi ăn xong hộp cơm mà Hidaka chuẩn bị, chúng tôi cùng đi vào văn phòng để bắt đầu ca làm.
◇ ◇ ◇
Giờ làm việc là từ 17:00 đến 22:00.
Lương theo giờ cao nhất là vào ca đêm và sáng sớm, nhưng học sinh cao trung không được làm việc từ 22:00 đến 5:00 sáng, còn ca sáng thì khó làm được vào ngày thường vì còn phải đi học.
Cuối tuần thì những ca sớm thường bị các bà nội trợ chiếm hết, nên tôi cũng không chen vào được.
Thôi thì kiếm tiền cũng quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là làm kín lịch để không bị kéo vào mấy sự kiện rom-com kỳ quái ở trường.
Vừa nghĩ thế, tôi vừa lặng lẽ đứng ở quầy thu ngân.
Hôm nay có ba người làm việc. Tôi, Hidaka, và quản lý cửa hàng. Lẽ ra họ muốn xếp thêm nhân viên, nhưng vì không có người, nên chị quản lý phải trực ca. Việc xếp lịch đúng là mệt mỏi.
Tuy nhiên, vì còn có công việc quản lý, nên chị ấy ở trong văn phòng cho đến khi cửa hàng đông khách.
Hidaka đang ở trong kho lạnh… Liệu tôi có thể gọi nó là một cái tủ lạnh khổng lồ? Dù sao thì cô ấy đang bổ sung đồ uống ở trong đó.
Khi Hidaka không đứng ở quầy thu ngân, các khách hàng nam trở thành khách hàng bình thường… Cửa tự động ở lối vào bỗng mở ra.
「Xin chào qu… Ưgh!」
「Ah! Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi!」
「Hể~ Quả nhiên cậu thật sự đang làm ở đây.」
Nhiệt độ trong cửa hàng lập tức tụt xuống dưới cả kho lạnh.
Không, khoan đã! Sao mấy tên này lại ở đây!?
Đúng là tôi có nói với họ rằng mình đang làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi gần nhà.
Nhưng tôi đâu có nói là cửa hàng nào cụ thể đâu chứ!?
Vậy tại sao… tại sao…
「Yo! Ishii!」
Tại sao Amada Teruhito và Tsukiyama Ouji lại xuất hiện ở nơi tôi làm việc!?
Toang rồi… Thật sự toang rồi…
May mắn thay, Hidaka vẫn đang bổ sung hàng trong kho lạnh, ở hướng ngược lại so với quầy thu ngân.
Vậy nên hai tên này chưa phát hiện ra rằng Hidaka cũng làm việc ở đây.
Tuy nhiên, chỉ là vấn đề thời gian trước khi mọi chuyện vỡ lở. Tôi phải làm sao đây? Làm sao để giấu được chuyện này!?
「Trời ơi, cuối cùng cũng tìm thấy cậu! Bọn tớ đã lượn quanh mấy cửa hàng tiện lợi liền đó.」
Tên này thật sự đã lùng sục đến mức đó à.
Thật đấy, cái quái gì thế!? Tôi đã bảo là mặc kệ tôi đi mà!
Đừng có mất công đi 30 phút tàu điện chỉ để tìm chỗ tôi làm việc!
「X-Xin chào quý khách…」
「Ou, chào thân ái luôn.」
Tôi thực sự muốn tát bay cái nụ cười kia khỏi mặt cậu ta.
Tại sao lại hành tôi tới mức này? Cậu có thù oán gì với tôi hả?
Đừng ra ngoài, Hidaka. Làm ơn đừng ra ngoài.
Kia rồi! Cô ấy vừa hoàn thành việc bổ sung!
Nhưng đúng là Hidaka. Cô ấy lập tức nhận ra sự hiện diện của Amada và Tsukiyama, mắt chỉ hơi mở to một chút rồi bắt đầu nhìn bọn họ như vừa thấy rác rưởi.
Bình tĩnh lại nào. Tình huống tệ nhất vẫn chưa xảy ra.
Tình huống tệ nhất là bọn họ phát hiện Hidaka cũng làm ở đây.
Nếu chuyện đó xảy ra, Amada và Tsukiyama chắc chắn sẽ đến đây mỗi ngày. Tệ hơn nữa, họ có thể còn xin làm ở đây luôn.
Khác với Tsukiyama, người đã tham gia câu lạc bộ, Amada không có hoạt động sau giờ học, nên có rất nhiều thời gian rảnh.
「Gì thế, Ishii? Cậu đang toát mồ hôi đấy.」
「K-Khách hàng… Vì còn có khách khác…」
「Hả? Có thấy khách hàng nào khác đâu?」
Đó chính là vấn đề đấy! Bình thường thì phải có ít nhất vài khách chứ, nhưng những lúc quan trọng thế này lại chẳng có ai cả! Tôi thậm chí không thể nói “Chúng tôi đang bận, làm ơn đi đi nhanh giùm”!
Ngoài ra, Hidaka không thể mãi trốn trong kho được. Hiện giờ cô ấy vẫn đang trong ca làm.
Phải làm gì đây… Hm? Hidaka đang nhìn tôi bằng ánh mắt như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.
「……Nyu.」
Cô ấy đang… dẩu hàm ra phía trước!? Cái cô này định giấu danh tính bằng cách dẩu hàm à!?
Đừng có làm cái chuyện liều lĩnh như thế! Dù có cố gắng cỡ nào thì cậu vẫn xinh đẹp, không giấu được đâu!
「Làm thế không được đâu!!」
「Hả? Cái gì không được?」
Chết tiệt. Vì bị Antonio Hidaka làm phân tâm mà tôi lỡ buột miệng phản ứng.
Amada và Tsukiyama đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Tuy nhiên, nhờ vậy mà Hidaka hàm dẩu đã lặng lẽ rút lui vào trong phòng.
「Này, Ishii. Thái độ của cậu lạnh lùng quá đấy, dù gì Teru cũng đã đến tận đây rồi mà?」
「Xin lỗi, nhưng tớ là kiểu người cực kỳ ghét người quen ở trường tìm đến trong khi làm việc. Tsukiyama, cậu có khó chịu nếu ai đó đột nhiên xông vào nhà vệ sinh khi cậu đang dùng không? Đại khái giống vậy đó.」
「Cậu ghét công việc này đến mức đó à!?」
Không phải là tôi ghét công việc này. Tôi ghét mấy người đến đây. Mà Tsukiyama cũng đâu cần phải đến đây làm gì, đúng không?
Một lần nữa, cửa kho lạnh mở ra và Hidaka xuất hiện… Cô ấy đang làm cái quái gì thế kia!?
Hidaka xuất hiện với đống phụ kiện tiệc tùng vốn phủ bụi trong kho, đầu đội tóc giả afro sặc sỡ, đeo kính hoạt hình. Hẳn là cô ấy sắp dự tiệc.
Tôi chẳng thể phản ứng gì trước cái vẻ kiêu hãnh trong bộ dạng đó.
Dù có hóa trang cỡ nào thì cái bảng tên gắn rõ rành rành trên ngực cũng khiến mọi nỗ lực trở nên vô nghĩa.
Để truyền tải điều đó, tôi gõ mạnh tay vào ngực mình.
「Tự nhiên cậu làm trò thề thốt gì thế?」
Im đi, Amada. Tôi xử cậu luôn bây giờ. Tôi đâu có muốn làm chuyện này.
Tốt. Có vẻ thông điệp đã được truyền tải, Hidaka tiệc tùng lặng lẽ rút lui lần nữa.
「D-Dù sao thì, Amada, Tsukiyama. Tớ đang làm việc. Nên không muốn nói chuyện với bạn học. Hai cậu ít nhất cũng phải hiểu chứ?」
「Hmm~ Ừ, chắc vậy… Thế thì, tụi tớ sẽ mua gì đó! Đi thôi, Tsuki.」
「Ừ. Đúng là cậu kỳ thật đấy…」
Tạm thời thì họ đã rời khỏi quầy thu ngân, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Khoảng 30 phút nữa, lô hàng snack và mì ly sẽ được chuyển tới, và bọn tôi sẽ phải xếp hàng lên kệ. Dù có quản lý ở đây, không thể để Hidaka mãi trốn trong kho được.
Làm ơn đấy, Amada. Mua gì đó rồi về đi.
Thứ mà Amada và Tsukiyama chọn là… mì ly. Họ đặt chúng lên quầy.
Mì ly, hả?
「Cho mấy món này. Thêm bánh bao nhân thịt nữa.」
「Cho tớ một xiên karaage.」
「Được rồi… Các cậu có cần túi không?」
Cần đúng không? Phải có túi để mang về chứ!?
「Ah~ Không cần đâu. Bọn tớ định ăn ở đây luôn.」
Đây không phải nhà hàng đâu!! Cầm về nhà mà ăn đi!!
Hai người này dự định ăn tại khu ăn uống trước khi về! Có hiểu thế nào là tế nhị không!
Hidaka, người vừa ra khỏi kho, nhìn thấy Amada và Tsukiyama đang mua mì ly và làm ra vẻ mặt kiểu “đành chấp nhận số phận thôi”.
Chết tiệt! Trong trường hợp đó thì… Tôi chạy vào văn phòng phía sau quầy thu ngân.
「Quản lý! Tình huống khẩn cấp!」
「Hử? Có chuyện gì vậy?」
「Có khách đến! Em muốn đuổi họ đi ngay lập tức!」
「Đó là cách nói chuyện không phù hợp với một nhân viên bán thời gian lắm đâu… Mà là khách kiểu gì vậy?」
「Họ là bạn cùng lớp của em, nhưng vì lo em không làm việc đàng hoàng nên đã tìm khắp mấy cửa hàng tiện lợi quanh đây, là kiểu gây rối rất phiền phức!」
「Không phải đó là bạn rất tốt sao?」
Nói vậy thì tôi chẳng phản bác được gì cả.
Chết thật! Phải giải thích thế nào đây? Quản lý chẳng liên quan gì đến mớ rom-com của Amada cả.
Kể cả tôi có nói là có người thích Hidaka đến đây, có lẽ chị ấy cũng sẽ chỉ đáp lại kiểu “Thì sao?”
「À thì, họ có thể là người tốt, nhưng mà Hidaka──」
「Được rồi~ Chị hiểu hết rồi.」
「Hả?」
Quản lý đứng dậy nhanh nhẹn rồi bước ra khỏi văn phòng. Chị đến chỗ kho lạnh và trò chuyện gì đó với Hidaka, sau đó quay lại chỗ tôi.
「Chị đã bảo Mikoto-chan mặc áo khoác vào rồi ở lại trong kho một lúc. Khi hàng đến, chị sẽ trông quầy và để em sắp xếp hàng. Mikoto-chan ở phía sau sẽ xử lý những thứ không được đưa lên kệ. Được chứ?」
「Ờm, sao lại giúp tụi em tới mức đó ạ?」
「Mikoto-chan hẳn là rất nổi tiếng ở trường. Nếu bị phát hiện làm thêm cùng Ishii-kun thì em sẽ rơi vào tình huống rắc rối, đúng chứ? Cứ để chị lo. Chị luôn đứng về phía nhân viên bán thời gian.」
Một vị thần vừa giáng thế.
「Quản lý! Em sẽ ca ngợi chị đến muôn thế hệ sau!」
「Nghe đáng sợ quá nên là đừng làm vậy. Với lại, nhớ dỗ dành Mikoto-chan sau giờ làm nha. Cô bé cảm thấy mình đã gây phiền phức cho em nên có vẻ buồn lắm.」
「Eh? Vâng! Em hiểu rồi ạ!」
Sau đó, trong lúc Amada và Tsukiyama vừa ăn mì ly vừa tám chuyện, tôi âm thầm tiếp tục xếp hàng và hỗ trợ ở quầy.
Khi lượng khách vơi đi và tôi quay lại xếp hàng, Amada và Tsukiyama bước tới.
「Ishii, cậu làm việc chăm chỉ thật.」
「……」
「Em, cậu giận à?」
「Rất giận.」
「Xin lỗi… Tớ chỉ nghĩ rằng đây là cơ hội để làm bạn với cậu…」
「Dù là thế thì cậu cũng đi quá xa rồi. Thời gian sử dụng khu ăn uống chỉ giới hạn trong 30 phút. Quan trọng hơn là tôi đang làm việc. Nó rất phiền, nên làm ơn đi nhanh đi.」
「Uh! Xin lỗi…」
「Này, Ishii. Thế là hơi quá đấy. Teru chỉ đang cố──」
「Nếu cậu ta nghĩ cho tôi thì đừng cản trở công việc của tôi.」
Tôi nói với giọng hơi nặng hơn một chút, nên ngay cả Tsukiyama cũng nhận ra sự tức giận trong lời nói của tôi và chịu im lặng. Dù họ muốn làm bạn đi chăng nữa thì gây rắc rối cho người khác là điều không chấp nhận được.
Họ ở bỏ qua giới hạn thời gian quy định và ở lại quá lâu, và nếu liên tục nói chuyện với tôi thì công việc của tôi sẽ bị gián đoạn.
「Xin lỗi, Ishii. Bọn tớ về đây…」
Tôi tiếp tục làm việc lặng lẽ mà không đáp lại lời của Amada.
Tsukiyama trông vẫn như muốn nói gì đó, nhưng tôi không quan tâm.
◇ ◇ ◇
Sau khi tan ca, chúng tôi cùng nhau rời khỏi cửa hàng, nhưng Hidaka mang vẻ mặt cực kỳ buồn bã.
「…Tớ xin lỗi.」
Một lời xin lỗi thẳng thắn. Cô ấy đi hơi phía sau tôi, không đi song song, nên tôi không thấy được biểu cảm trên mặt.
「Nếu tớ không làm việc ở đây thì đã không gây rắc rối cho Kazupyon. Cho cả cửa hàng nữa… Xin lỗi nhé.」
Nếu Hidaka không làm thêm ở cửa hàng tiện lợi này, thì cho dù Amada và Tsukiyama có xuất hiện, tôi cũng sẽ không hoảng loạn đến mức đó. Thêm vào đó, cũng sẽ không gây phiền hà cho cửa hàng.
Nhưng Hidaka chẳng làm gì sai cả. Tất cả đều là do hoàn cảnh cá nhân của tôi mà thôi.
Nếu là ở kiếp trước, tôi sẽ chẳng cần giấu chuyện Hidaka làm thêm ở cùng cửa hàng, thậm chí còn khoe khoang điều đó với Amada.
Kiểu như: Này, tớ làm cùng chỗ với Hidaka Mikoto nổi tiếng đó nhé.
「Người sai là tớ mới đúng.」
「Ể?」
「Tớ chỉ là không muốn ai biết tớ làm cùng chỗ với Hidaka. Cậu chỉ bị vướng vào chuyện của tớ thôi. Nên cậu không cần phải lo lắng gì cả.」
「Nhưng vì tớ là bạn thuở nhỏ với cái thứ đó…」
Cái thứ đó, hử. Dù tôi nghĩ không nhất thiết phải có tình cảm đặc biệt với bạn thuở nhỏ, căm ghét đến mức này thì cũng hơi lạ.
「Sao cậu lại ghét Amada đến thế?」
「……」
Khi tôi quay lại, trên khuôn mặt Hidaka lộ rõ vẻ sợ hãi.
Từ những gì Amada từng nói, có vẻ hồi nhỏ họ rất thân thiết, nên tôi nghĩ chắc phải có lý do gì đó khiến cô ấy ghét cậu ta đến vậy, nhưng có vẻ tôi đã hỏi điều không nên hỏi?
「Hồi nhỏ, cậu ta đã cướp đi một thứ rất quan trọng với tớ. Thế nên tớ ghét cậu ta. Và… cậu ta rất đáng sợ…」
「Một thứ quan trọng?」
「Ừ. Là báu vật của tớ.」
Có lẽ đó là câu chuyện chỉ mình Amada và Hidaka biết.
Có thể Amada lúc đó thích Hidaka và đã làm gì đó để thut hút sự chú ý của cô ấy. Như kiểu mấy đứa trẻ vẫn thường trêu người mình thích ấy.
Nhưng với Hidaka, đó lại là một chuyện vô cùng nghiêm trọng… Hidaka hỏi tôi với giọng lo lắng:
「Kazupyon nghĩ sao về cậu ta?」
「Cậu ta là một tên tốt tính.」
Xét về những gì sẽ xảy ra trong tương lai, Amada là tai họa lớn nhất đối với tôi, nhưng nếu chỉ xét về tính cách, thì cậu ta không hề xấu.
Cậu ấy không để tôi một mình dù tôi có cô lập bản thân, luôn cố gắng kết bạn với tôi.
Sau này, cậu ấy cũng tử tế với các nữ chính khác mà cậu ấy sẽ gặp.
Những nữ chính bị thu hút bởi lòng tốt ấy và rồi… họ trở nên mất kiểm soát.
「Tớ có nên thử làm hoà với cậu ta không?」
「Ể?」
「Nếu Kazupyon bảo nên làm thế, tớ sẽ làm…」
Hidaka và Amada làm hoà với nhau ư.
Ban đầu tôi nghĩ hai người họ là nam chính và nữ chính, nên đã cố can thiệp và đẩy nhanh kết cục, thay vì để họ mất quá nhiều thời gian để đến với nhau.
Tôi nghĩ làm vậy sẽ ngăn chặn được tương lai tồi tệ sẽ giáng vào tôi.
Nhưng giờ thì…
「Tớ nghĩ cậu không cần phải làm thế đâu.」
「…Vậy có ổn không?」
「Sao lại không?」
「Nếu tớ thân với cậu ấy, Kazupyon sẽ không cần phải giấu giếm gì nữa.」
Đúng là như vậy thật.
Nhưng lý do Amada quan tâm đến tôi không chỉ vì mối quan hệ với Hidaka.
Đó là bản tính không thể bỏ mặc người khác của cậu ấy.
Nếu đã thế, thì dù Hidaka và Amada có làm hòa, nó cũng không giải quyết được vấn đề gốc rễ.
Vả lại…
「Nếu cậu không muốn làm hoà với cậu ta thì không cần phải làm đâu.」
Tôi nghĩ bản thân mình cũng phần nào hiểu được cảm giác đau khổ khi bị ép làm điều mình không muốn. Bị vu oan trong kiếp trước, tôi đã phải chịu đựng những trò bắt nạt khủng khiếp.
Quấy rối và bạo lực. Khi chúng bảo rằng sẽ tha cho tôi nếu tôi ăn trộm đồ trong cửa hàng đó, tôi đã làm theo dù không hề muốn, và kết cục đương nhiên là bị bắt quả tang, trong khi bọn chúng cười nhạo tôi. Dù bây giờ, tôi vẫn không thể quên được những nụ cười dơ bẩn ấy.
Cả ngôi trường đều là kẻ thù của tôi.
Nhưng Hidaka thì khác. Ngay cả ở kiếp trước, cô ấy là người duy nhất không hề làm gì tổn thương tôi.
Và khi tôi quyết định nhảy lầu, cô ấy đã chạy lên sân thượng.
Tôi không biết vì sao cô ấy lại đến, nhưng lúc đó, tôi thật sự đã rất vui.
「Tớ… vẫn có thể tiếp tục làm việc ở đó chứ?」
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy lo âu, run rẩy.
Không còn chút dấu vết nào của Nữ hoàng băng giá nữa, mà chỉ là một cô gái đúng với tuổi của mình đang sợ hãi và bối rối.
「Chuyện đó không phải do tớ quyết định, là quyền của quản lý mà.」
「Kazupyon quyết định đi.」
「Vậy thì cậu cứ tiếp tục làm nhé. Dù Amada có biết thì cũng cứ việc làm tiếp.」
Tôi biết rõ điều đó sẽ khiến vị trí của tôi ngày càng nguy hiểm hơn.
Với tôi, tránh được tương lai tồi tệ khiến cả gia đình bị kéo vào là điều quan trọng nhất.
Nhưng dù thế, tôi vẫn cảm thấy sẽ thật sai lầm nếu từ chối Hidaka lúc này được.
「Vậy tớ sẽ tiếp tục.」
Cuối cùng cũng trông nhẹ nhõm hơn, Hidaka bước lên đi bên cạnh tôi.
Tôi thuộc hàng hơi thấp bé trong đám con trai, nhưng vẫn cao hơn Hidaka một chút.
「Chúng ta… nắm tay nhé?」
「…Tới trạm tàu thôi đấy.」
「Ừm.」
Bàn tay của Nữ hoàng băng giá mà tôi chạm vào lần đầu tiên nhỏ hơn tôi tưởng tượng… và ấm áp hơn rất nhiều.


14 Bình luận
Tóm lại là thành phần tiểu nhân đội lốt quân tử