Shujinkou no Osananajimi...
Rakuda (駱駝) Komupi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương kết

28 Bình luận - Độ dài: 3,662 từ - Cập nhật:

Tôi từng nghĩ rằng buổi sáng sau khi trả thù sẽ có cảm giác gì đó đặc biệt, nhưng rốt cuộc chẳng có gì khác cả.

Khi xuống tầng một, tôi thấy Hidaka đang cùng mẹ tôi chuẩn bị bữa sáng, còn bố tôi thì nhìn họ với vẻ hào hứng. Yuzu, đã quá quen với khung cảnh này, lại hơi tỏ vẻ ganh đua khi cũng tham gia giúp họ nấu nướng.

Buổi xét xử đã kết thúc. Với tôi ở kiếp đầu tiên, chuyện này chẳng có gì to tát, nhưng với tôi ở kiếp thứ hai, thời gian trải qua cùng với gia đình lại là một điều đặc biệt quý giá.

Dù là, gia đình này vừa có thêm một người đã táo bạo bước vào, một người chăm chỉ và chủ động.

Sau khi cả năm người chúng tôi ăn sáng xong, bố tôi, mặc bộ vest công sở, rời khỏi nhà đi làm trước. Rồi tới lượt tôi, Yuzu và Hidaka cùng nhau ra khỏi nhà.

Ban đầu, Yuzu khá đề phòng Hidaka, nhưng dạo gần đây, em ấy đã bắt đầu dịu lại. Khi ra khỏi cửa, hai người còn nắm tay nhau rất thân thiết trên đường tới ga tàu.

Tôi cũng muốn nắm tay lắm, nhưng Yuzu đã từ chối với lý do: “Cả hai tay cùng lúc thì không được,” khiến cảm xúc của tôi có chút phức tạp.

Khi bước vào lớp 1-C, tôi có hơi thu hút ánh nhìn từ mọi người, chắc hẳn là vì sự kiện hôm trước.

Tuy nhiên, có vẻ mọi người đều hiểu rằng tôi chỉ là nạn nhân. Tsukiyama chào tôi với nụ cười có phần cứng nhắc.

「Chào buổi sáng.」

Tôi và Hidaka cũng đáp lại lời chào.

「Chào buổi sáng.」

Ngay sau đó, giờ sinh hoạt lớp bắt đầu. Nhưng có một học sinh vắng mặt trong lớp – Amada.

Cô giáo chủ nhiệm thông báo chính thức rằng hắn ta “nghỉ học vì lý do sức khỏe.” Tuy nhiên, tất cả học sinh trong lớp đều biết lý do thực sự khiến hắn vắng mặt. Chỉ có cô giáo là không biết gì cả.

(T/N: Thiệt luôn? Vu khống, bôi nhọ danh dự và nhân phẩm, ngụy tạo bằng chứng, xâm phạm tài sản cá nhân, toàn tội danh truy cứu TNHS nếu đủ tuổi mà nhà trường không biết gì? Ở Việt Nam thì xác định 1 đứa hạnh kiểm yếu, 2 đứa hạnh kiểm kém, ghi vào học bạ, triệu tập phụ huynh. Chưa bị đuổi học đã rồi hãy nghĩ đến chuyện nghỉ học hay chuyển trường.)

Liệu hắn có đi học lại không?

Kỳ thi giữa kỳ sắp tới rồi, nên chẳng thể cứ nghỉ mãi được. Nhưng tôi cũng không rõ Amada sẽ định làm gì tiếp theo khi không thể tiếp tục câu chuyện rom-com của hắn.

◆ ◆ ◆

Trong giờ nghỉ, tôi quyết định đến xem tình hình của Kanie thế nào. Hóa ra hôm nay cô ấy vẫn tiếp tục bị Kobayakawa và đám bạn làm phiền.

Có vẻ như chuyện đó đã trở thành một phần trong lịch trình thường ngày của Kanie. Với ánh mắt trống rỗng, cô ấy lặng lẽ đáp lại mấy câu trò chuyện của bọn họ.

Các nữ sinh trong lớp cũng không tỏ ra thù địch với Kanie nữa. Thay vào đó, họ đối xử với cô ấy như thể cô ấy không tồn tại.

Cảm thấy thế nào đó, mà bản thân tôi lại đứng dậy và bước vào nhóm nữ sinh đang trò chuyện.

「Ể, có chuyện gì sao?」

Khi tôi tiến đến gần, họ có vẻ hơi dè chừng, có lẽ do chuyện đã xảy ra hôm trước.

Mặc dù tôi là nạn nhân trong vụ gài bẫy đó, dường như họ vẫn có chút sợ hãi tôi. Không biết ở kiếp trước, Amada sau buổi xét xử đó có bị nhìn bằng ánh mắt như thế này không? Mà, hắn ta chắc cũng chẳng bận tâm đến ánh nhìn của những người ở ngoài dàn nữ chính.

「Về chuyện ngày hôm qua, bọn tớ hiểu rồi mà…」

Một cô gái có vẻ là thủ lĩnh của nhóm khẽ đáp lại.

Tôi tiến lại gần hơn nữa, hạ giọng nói nhỏ đủ để chỉ nhóm họ nghe thấy.

「Các cậu có thể giúp Kanie được không?」

「Ể? Nhưng mà, cậu ấy…」

「Cậu ấy không phải cố tình lấy lòng con trai đâu. Cậu ấy chỉ quá nhút nhát thôi. Các cậu cũng nhận ra điều đó, phải không?」

「Nhưng mà…」

Thấy họ vẫn còn do dự, tôi ghé mặt vào gần thêm một chút, lần này tôi nói với giọng chỉ đủ để cô gái cầm đầu nhóm nghe thấy.

「Giúp người đang gặp khó khăn thì trông sẽ rất ngầu đấy.」

「…Ể!」

Mạng lưới xã hội giữa các cô gái luôn phức tạp hơn con trai rất nhiều. Với tư cách là người đứng đầu nhóm, chắc chắn cô gái này rất quan tâm đến cách người khác nhìn nhận mình.

Trong lòng, có lẽ cô ấy cũng sợ một ngày nào đó chính những người bạn hiện tại sẽ quay lưng với mình. Chính vì vậy, cô ấy luôn phải tìm kiếm ai đó đáng tin cậy.

「Tôi nhờ cậu đấy. Nếu chuyện không ổn, cứ đổ hết lỗi lên đầu tôi.」

「…Ha, thôi được rồi…」

Dù có vẻ khó chịu, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài. Cô ấy mạnh mẽ đứng dậy, gọi cả nhóm lại, rồi tất cả cùng bước về phía bàn của Kanie.

Thấy nhóm nữ sinh đang đến gần, Kanie có vẻ bối rối, còn Kobayakawa và đám bạn thì sợ hãi thấy rõ.

「Các cậu dừng lại đi. Koro đang bị làm phiền đó!」

「Ểh? Không, bọn tớ chỉ muốn làm bạn thôi mà…」

「Dù vậy thì cũng phiền phức đấy! Koro, qua đây ngồi với bọn tớ nhé!」

Những cô gái kia liền vây lấy Kanie, xoa đầu, rồi ôm lấy vai cô ấy đầy ân cần.

Kanie, có lẽ chưa từng ngờ đến chuyện sẽ được các bạn gái trong lớp giúp đỡ, liền òa khóc nức nở, không ngừng lặp lại câu: “Cảm ơn… cảm ơn mọi người…”

Giống như ở kiếp đầu tiên, Kanie luôn bị Kobayakawa bắt nạt, nhưng rồi lại được chính các nữ sinh trong lớp cứu giúp.

Thông thường, một nữ chính nào đó sẽ là người khởi xướng việc này, nhưng vì bây giờ họ không có ở đây, tôi đành đảm nhiệm vai trò đó.

Dù thực ra, trong kiếp trước, chính Amada là người đưa ra cú hích cuối cùng khi nói “Koro, cậu làm được mà” khiến Kanie vượt qua sự nhút nhát và hòa nhập với các bạn trong lớp.

Còn bây giờ, việc cô ấy có thể thay đổi hay không, đều phụ thuộc vào chính bản thân Kanie.

◆ ◆ ◆

Giờ ăn trưa.

Có vẻ hôm nay Kanie ăn cùng nhóm các cô gái, chứ không phải Kobayakawa và đám bạn nữa.

Dù khuôn mặt cô ấy vẫn còn nét lo lắng, nhưng biểu cảm vụng về của Kanie lại khiến các bạn gái cười phá lên.

「Koro dễ thương quá đi~!」

Giữa khung cảnh đó, như thường lệ, Tsukiyama, người đã mất niềm tin vào con người, lại tiến đến chỗ tôi.

「Ishii, hôm nay tôi lại ngồi ở đây được chứ?」

「Không được.」

「Thật á?! Chẳng phải mọi chuyện hôm nay là nhờ tôi sao?」

「Cậu nghĩ từ bao giờ chúng ta là bạn vậy?」

「Ow, câu đó đau lòng thật đấy!」

Phản ứng lần này của Tsukiyama có vẻ khoa trương hơn thường ngày, có lẽ vì cậu ta vẫn còn bị ảnh hưởng từ vụ việc của Amada. Dù không quá thân thiết với nhau, nhưng họ cũng từng là bạn tốt.

「Nếu thế, sao cậu không đi tìm ai đó còn đau lòng hơn để an ủi đi?」

「…Tên này thật là~…」

Tsukiyama vò đầu vẻ bực tức, thở dài rồi lại hỏi tôi.

「Cậu thật ra là một người tốt, đúng không?」

「Tôi chỉ giao lại vấn đề cho cậu thôi.」

Nghe câu trả lời của tôi, Tsukiyama cười nhẹ như thể cậu ta thực sự cảm thấy vui. 

「Vậy à. Thế thì tôi đi trước đây… đến chỗ Iba.」

Tsukiyama và Iba học cùng trường sơ trung. Dù tính cách của Tsukiyama có phần khó chịu, nhưng cậu ta khá thông minh và từng coi Iba, người cũng thông minh không kém, là đối thủ.

Iba thì thực sự thích Amada, nhưng đồng thời cô ấy cũng khá thân với Tsukiyama, dẫu chỉ là quan hệ bạn bè.

「Nếu bây giờ cậu cư xử dịu dàng một chút, có khi cô ấy lại đổ cậu đấy.」

「Không đời nào, đồ ngốc!」

Tiếc thật. Iba là kiểu người hay thù dai, nên nếu có bạn trai thì chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Tsukiyama rảo bước về phía lớp B với vẻ đầy quyết tâm.

「Thế thì mình cũng đi thôi, Hidaka.」

「Ừm.」

Như thường lệ, chúng tôi cùng nhau đến chiếc bàn ở ngoài căn tin để ăn trưa.

◆ ◆ ◆

Sau giờ tan học.

Khi tôi liếc nhìn vào lớp A, đúng như dự đoán, bầu không khí trong đó không dễ chịu lắm.

À không, không phải bầu không khí của cả lớp, mà là tình trạng của Ushimaki Fuuka.

Cô ấy đã bị cô lập hoàn toàn. Không phải kiểu bị ghét bỏ, mà là bị đối xử như thể một thứ không nên đụng đến.

Cũng dễ hiểu thôi. Buổi xét xử tại lớp 1-C hôm đó cũng có nhiều học sinh từ các lớp khác đến xem. Nghĩa là cả khối năm nhất đều biết những gì đã xảy ra.

Ushimaki, người đã tự nguyện hy sinh bản thân để biến Amada thành người hùng, giờ bị xem là kẻ không ai muốn lại gần. Thực lòng, tôi thấy đáng nể vì cô ấy vẫn còn có thể đến trường.

Tuy nhiên, đôi mắt cô ấy đã mất đi vẻ hăng hái trước kia.

Người mà cô đã yêu và cố gắng bảo vệ, hóa ra lại biết hết mọi chuyện và chỉ lợi dụng cô.

Nếu chỉ là một ký ức tồi tệ, có thể cô ấy đã quên đi rồi. Nhưng Amada, người đã từng giúp cô thoát khỏi bế tắc tinh thần, vẫn là người mà cô biết ơn.

Chính điều đó khiến cô ấy hoang mang.

Khi tôi bước vào lớp A, cả lớp đồng loạt quay lại nhìn.

Ushimaki, bị cuốn theo bầu không khí đó, cũng nhận ra tôi, nhưng không có phản ứng gì đặc biệt.

「Chào.」

「Gì đấy?」

Ánh mắt sắc lẹm cùng giọng nói căm ghét. Tuy nhiên, không có nhiều sức sống trong đó.

Phản ứng ấy hoàn toàn tự nhiên.

「Trước tiên, chẳng phải cậu nên xin lỗi sao?」

「……!」

Khi buổi xét xử giả dối kia bị lật tẩy, cả Iba lẫn Ushimaki chỉ biết chết lặng trước sự thật về Amada. Họ chưa từng xin lỗi vì đã dàn dựng kế hoạch gài bẫy tôi.

「Cậu đã thất bại rồi, không xin lỗi thì thôi, lại còn giận dỗi nữa? Không phải là rất tệ sao. Bảo sao cậu dễ bị người khác lợi dụng, đồ ngốc.」

「Im đi! Cậu biết cái gì chứ──」

「Nếu khi đó tôi thực sự mắc bẫy, cậu có biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi không?」

「……」

「Rõ ràng, người sai là cậu. Đã vậy thì, cậu nên là người chủ động xin lỗi trước. Hay là cậu nghĩ xin lỗi là thua cuộc? Cậu đã thua ngay từ đầu rồi.」

「Im đi! Im đi, im đi, im đi!」

「Người đang ồn ào chính là cậu đấy. Mà này, cậu làm đến mức đó thật đấy à? Cậu tưởng làm vậy tất cả những chuyện đó sẽ khiến hắn động lòng và yêu cậu chắc?」

「Im ngay đi!」

Ushimaki bật dậy, túm lấy cổ áo tôi bằng cả hai tay. Tôi không bận tâm nếu cô ấy định đấm tôi thật.

Từ cự ly gần, cô ấy nhìn tôi giận dữ và thở dốc. Nhưng ngay sau đó, cô ấy buông tay, quay mặt đi với vẻ đau khổ.

「…Xin lỗi…」

「Muộn quá rồi. Đợi bị nhắc mới xin lỗi? Điểm của cậu rớt thảm hại luôn.」

「……! Vậy thì tôi phải làm gì mới được?」

「Thôi bỏ đi. Ngay từ đầu tôi chẳng trông mong gì ở một đứa thấp kém như cậu. Cố phá hoại cuộc đời người khác, rồi khi thất bại lại nghĩ mình là nạn nhân? Ghê quá đấy.」

「Không… không phải tôi cố ý──」

「Dù có không cố ý, nếu người khác đã nhìn nhận như vậy, thì cậu vẫn là người sai.」

Không chút khoan nhượng, tôi tiếp tục công kích Ushimaki. Cô ấy đã đến giới hạn của mình.

Dù tôi nói gì, cô ấy cũng không thể đáp trả.

Khi tôi định nói thêm một câu nữa, một nam sinh lên tiếng.

「Cậu không cần phải nói đến mức đó đâu.」

Cậu ta bước lại gần, thu hút sự chú ý của cả lớp.

「Tôi biết Ushimaki sai, nhưng cô ấy đã xin lỗi rồi. Như vậy là đủ rồi, đúng không? Dù có đi quá xa thật, nhưng Ushimaki cũng có điểm tốt mà…」

「Rồi, sao cũng được.」

Tôi đáp lại lạnh nhạt, rồi quay lưng rời khỏi lớp A mà không nói thêm gì nữa.

Từ trong lớp, tôi nghe thấy tiếng khóc và lời “Xin lỗi…” của Ushimaki.

◆ ◆ ◆

Ca làm thêm hôm nay kết thúc lúc 10 giờ tối.

Tính đến giờ, đã được gần một tháng kể từ khi tôi bắt đầu làm ở đây, nên tôi và Hidaka đã khá thân thiết với các senpai trong chỗ làm.

Một người trong số đó, Takeumi-san, người lớn tuổi nhất trong những người làm thêm trẻ, từng bảo, 「Hôm nào tụi anh tổ chức tiệc chào mừng cho Kazuki và Mikoto-chan nhé! Có quán izakaya này được lắm!」[note77040]

Nhưng khi tôi nói rằng bọn tôi chỉ là học sinh cao trung và nên chọn chỗ khác, anh ấy bật cười.

「Mấy đứa nghiêm túc thật nhỉ~.」

Sau khi kết thúc công việc, quản lý mỉm cười nói,

「Thời gian đào tạo sắp kết thúc rồi, nên lương theo giờ của hai em sẽ được tăng đó.」

Vì gần đây tôi vừa thay điện thoại để đối phó với Amada, tiền tiết kiệm đã vơi đi kha khá, nên tin này đúng là đáng mừng. Sau đó, tôi và Hidaka rời khỏi cửa hàng cùng nhau.

「Hôm nay Kazupyon tuyệt lắm đó.」

Hidaka vui vẻ bước hướng về nhà ga.

Như mọi khi, tôi lại thấy đánh giá của Hidaka về mình hơi kỳ quặc.

「Tớ chỉ làm việc như bình thường thôi mà.」

「Không, tớ nói chuyện ở trường kìa. Cậu đã giúp đỡ rất nhiều người.」

Nghe vậy, tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Ở kiếp đầu tiên, tôi đã mất tất cả, bao gồm cả gia đình, vì những con người đó.

Nhưng, nguồn gốc của mọi tội lỗi là Amada. Vậy nên, về những người từng bị Amada lợi dụng…, tôi nghĩ nếu họ có thể có một cuộc sống học đường vui vẻ, thì cũng tốt thôi.

「Chỉ là tình cờ thôi. Tình huống thuận lợi nên tớ giúp được.」

「Nói dối. Ngay từ đầu cậu đã định làm thế rồi, đúng không?」

「Từ đầu là sao?」

「Từ vụ đầu tiên của Tsukiyama.」

Không một chút do dự, Hidaka nhìn thẳng vào tôi và khẳng định điều đó.

「Ý cậu là gì?」

「Nếu muốn, cậu có thể đẩy Tsukiyama đến cùng đường. Cậu có thể hoàn toàn phá hỏng vị thế của cậu ta trong lớp và khiến mọi chuyện tồi tệ hơn nhiều, nhưng cậu đã không làm vậy, đúng không?」

「Vì nếu không có sự giúp đỡ của Tsukiyama…」

「Không phải điều đó. Kế hoạch của cậu chỉ là tráo túi và điện thoại với ai đó thôi mà? Cậu hoàn toàn có thể nhờ Kobayakawa, thậm chí là tớ để làm việc đó, nhưng cậu lại chọn Tsukiyama, một lựa chọn khá nguy hiểm. Đó là vì ngay từ đầu, cậu đã định giúp mọi người rồi. Cậu biết họ đang bị hắn lợi dụng và lừa gạt, nên cậu cố tình không đẩy Tsukiyama vào đường cùng.」

「Cậu nói nguy hiểm nghĩa là sao?」

「Có khả năng hắn và Tsukiyama lúc đó đang bí mật hợp tác. Giả vờ xa lánh, nhưng thực chất lại dùng Tsukiyama để gài bẫy cậu. Dù biết rõ rủi ro, cậu vẫn giúp Tsukiyama.」

「……」

「Tớ nói có sai không?」

Hidaka bước đến sát bên cạnh, nhìn vào mặt tôi. Trên gương mặt cô ấy là nụ cười chiến thắng, như vừa hoàn tất một màn chơi khăm hoàn hảo.

「Ừm, có lẽ có phần đúng.」

Những gì Hidaka vừa nói thực sự không sai, nhưng vẫn còn thiếu một chút.

Tôi đã không dồn ép Tsukiyama đến đường cùng mà thay vào đó biến cậu ta thành đồng minh bởi vì tôi có ký ức từ kiếp trước.

Tsukiyama, dù mang nhiều khuyết điểm, lại là một người có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ. Ở kiếp đầu tiên, tinh thần chính nghĩa ấy đã bị lợi dụng, nhưng mặt khác, nó cũng khiến Amada rất khó thao túng cậu ta.

Khi Amada dàn dựng màn gài bẫy tôi ở học kỳ hai năm hai, chắc hẳn hắn đã không nói cho Tsukiyama biết hoặc lôi kéo cậu ta vào kế hoạch.

Amada hiểu rằng Tsukiyama, với tinh thần chính nghĩa, sẽ không chấp nhận những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.

Rất có thể, lần này cũng vậy.

「Tớ hiểu đúng cũng đủ nhiều mà, phải không?」

「Ừ, cũng khá rõ ràng.」

「Hmph, vì tớ là người luôn nỗ lực một cách chủ động mà.」

Tôi không có ý định nói cho Hidaka biết toàn bộ sự thật.

Không cần thiết phải tiết lộ rằng tôi đang sống ở cuộc đời thứ hai. Hơn nữa, nhìn cô ấy vui vẻ như vậy là được rồi.

Dù tôi có phần muốn nói rằng cô ấy hơi quá vô tư, thì vẫn không thể nói ra.

「Vậy, ừm… Kazupyon…」

「Gì vậy?」

「Thật ra tớ có chuyện muốn hỏi」

Biểu cảm tươi vui của Hidaka bỗng chốc trở nên hơi ảm đạm.

「Cậu có thể đưa tớ chiếc vòng tay mà cậu lấy lại từ hắn ta được không?」

Ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi một cách nghiêm túc.

Cuối vở kịch buộc tội ấy, tôi đã lấy lại chiếc vòng tay từ Amada.

Sau khi lấy nó, tôi nhận ra nó đã cũ kỹ, sờn rách, đầy vết khâu vá lại, và có vẻ đã được đeo từ lúc còn bé.

「Tớ không muốn. Hơn nữa, tớ vứt nó rồi. Tớ nghĩ nó không thể dùng được nữa.」

「...À, ra vậy...」

Tôi cứ nghĩ Hidaka sẽ tiếp tục nài nỉ, nhưng cô ấy chỉ khẽ gật đầu chấp nhận.

Tuy vậy, trông cô ấy có chút thất vọng, ánh mắt phảng phất vẻ buồn bã.

Nhìn biểu cảm ấy, tôi cảm thấy hơi có lỗi.

Nghĩ vậy, tôi lục trong cặp và lấy ra một thứ.

Đó là chiếc vòng tay nữ mà tôi đã mua khi đi thay điện thoại cùng Yuzu.

「Này, tặng cậu cái này để thay thế.」

Hidaka ngạc nhiên nhìn món đồ trên tay.

「Cái này là…?」

Vì tôi không biết phong cách nào hợp với cô ấy, nên đã hỏi Yuzu. Nhưng Yuzu lại nói

「Nếu Kazuki không tự tay chọn thì đâu có ý nghĩa chứ.」

 Hidaka nhìn chiếc vòng tay dưới ánh đèn đường và ánh trăng, gương mặt cô ấy tựa như hình chiếu của vẻ đẹp phủ lên hiện thực.

「Ừm… hãy xem đây là vòng tay tình bạn để bắt đầu xây dựng lại mối quan hệ với mọi người nhé.」

「...Cậu vẫn còn nhớ à?」

「Gần đây tớ mới nhớ ra được. Xin lỗi vì đã quên mất.」

Hidaka siết chặt chiếc vòng trong tay, nước mắt lóng lánh nơi khóe mi.

Nhìn dáng vẻ ấy, tôi bỗng nhớ đến cô bé tôi từng gặp trong công viên ngày trước và cảm thấy hoài niệm khôn tả.

「Đừng lo. Tớ ở đây rồi, nên nếu muốn khóc thì cứ khóc đi.」

「Thật sao?」

Tôi trả lời cô ấy bằng hành động, ôm chặt lấy cô ấy như đã từng làm ngày đó.

「Ừ, cứ khóc đi.」

「Uwaaahhh… hức… hức…!!」

Hidaka òa khóc nức nở, may mà xung quanh không có ai.

「Xin lỗi! Tớ đã rất sợ nên không thể tự lấy lại nó! Dù đó là báu vật cậu đã tặng tớ!」

「Không sao đâu, tớ đã tặng cậu cái mới mà.」

Tôi không mạnh mẽ như một nhân vật chính, nên tôi không thể giành lại mọi thứ. Nhưng tôi có thể thay thế những gì đã mất.

「Cảm ơn cậu! Tớ sẽ đền đáp tất cả!」

「Đền đáp gì cơ?」

「Tất cả những gì cậu đã cho tớ! Tất cả cảm xúc mà cậu đã dạy cho tớ! Tớ sẽ đáp lại bằng mọi thứ tớ có!」

Hidaka ôm chặt lấy tôi, cười thật tươi dù gương mặt vẫn còn ướt đẫm nước mắt.

Nếu trên đời này có một nhân vật chính, thì Hidaka chắc chắn là nữ chính, sao cô ấy lại chọn một kẻ nhân vật phụ như tôi chứ?

Hay là cô ấy chưa hiểu rõ cảm xúc của mình?

「Tớ yêu cậu, Kazupyon!」

Người bạn thuở nhỏ của nhân vật chính, giờ đây đang chiếm lấy trái tim của nhân vật phụ như tôi.

67f3eb30-77dd-492d-af4e-acaef7f8c626.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
Izakaya là nơi vừa phục vụ đồ uống có cồn vừa có món ăn nhẹ làm đồ nhắm, nói ngắn gọn là quán nhậu kiểu Nhật.
Izakaya là nơi vừa phục vụ đồ uống có cồn vừa có món ăn nhẹ làm đồ nhắm, nói ngắn gọn là quán nhậu kiểu Nhật.
Bình luận (28)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

28 Bình luận

Nah,bro quá đẳng cấp,à ko,gọi là Đấng chứ
Xem thêm
Bao Thanh Thiên CMNR 🌙 công tư phân minh
Xem thêm
anh này quá liêm rồi, trả thù rồi vẫn còn giúp tụi nó, như tôi là đạp mọe hết xuống rồi, đấy là nếu có não như main:)
Xem thêm
Anh xử lý kiểu được thì được k được thì th:)))), tfnc
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ông nói vụ nào thế? Nếu là Ushimaki thì làm đến đó là xong rồi, khiến cho cả lớp thông cảm với nó đến mức có người đứng ra đỡ lời là đủ rồi
Xem thêm
Xử lí chill vậy !!?
Xem thêm
Cảm ơn vì bữa ăn :D
Xem thêm