Shujinkou no Osananajimi...
Rakuda (駱駝) Komupi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 2: Kẻ bám đuôi là một người kỳ quặc luôn nỗ lực một cách chủ động.

17 Bình luận - Độ dài: 7,274 từ - Cập nhật:

Để tránh bị cuốn vào mớ rom-com xoay quanh Amada, và để tiếp tục là một nhân vật quần chúng, đồng thời tránh xây dựng quan hệ ở cao trung Hirasaka nơi ẩn chứa những yếu tố siêu nhiên, tôi háo hức đến buổi phỏng vấn, dự định sẽ kết bạn khi làm việc tại cửa hàng tiện lợi gần nhà.

Và khi tôi đến cửa hàng tiện lợi, nơi vừa là địa điểm phỏng vấn vừa là chỗ làm tương lai, thì ngạc nhiên thay.

Hidaka Mikoto, nữ chính trung tâm trong câu chuyện rom-com của Amada, đang đứng ở đó.

Và tệ hơn nữa, cô ấy bảo là đến để phỏng vấn.

「……」

Thật sự đáng sợ.

Cái cách cô ấy không nói một lời nào, chỉ im lặng nhìn tôi chằm chằm.

「Ừm, sắp đến giờ phỏng vấn rồi, tớ vào trước được chứ?」

「Ưm.」

Tôi hỏi, và nhận được câu trả lời khẽ cùng một cái gật đầu nhẹ.

Được cho phép, tôi liền lỉnh vào bên trong cửa hàng.

Trong buổi phỏng vấn, tôi được hỏi tại sao chọn cửa hàng này và có thể làm bao nhiêu tiếng mỗi tuần. Tôi trả lời là vì gần nhà và có thể làm mỗi ngày. Tất nhiên vẫn trong mức không vượt ngưỡng thuế, như tôi đã tìm hiểu trước.

Buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ – hay đúng hơn là, tôi được tuyển ngay tại chỗ.

Người quản lý bảo: “Vậy mai em đến nhé. Bắt đầu đào tạo nhân viên mới luôn”, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm khi rời khỏi văn phòng cửa hàng tiện lợi.

Và rồi, vì lý do nào đó, Hidaka đang tựa lưng vào cửa phòng chờ tới lượt phỏng vấn, nên tôi cố lách qua thật nhanh và khéo để tránh va chạm cơ thể. Nhưng đúng lúc chúng tôi đi ngang qua nhau, cô ấy nói: "Đợi tớ nhé". Tôi có nên giả vờ không nghe thấy không?

Tiếc là tôi không đủ can đảm, nên đành miễn cưỡng đứng đợi bên ngoài cửa hàng.

Khoảng mười lăm phút sau. Sau khi phỏng vấn xong, Hidaka nhìn quanh bên trong cửa hàng rồi cuối cùng cũng nhìn thấy tôi ở ngoài và bước tới.

「…Cảm ơn.」

「À, không có gì…」

Hidaka, người đang đứng trước mặt tôi, quả thực là cực kỳ xinh đẹp.

Vì chúng tôi hiếm khi được thấy cô ấy mặc thường phục, nên đám con trai trong lớp mà biết tôi đang được nhìn thấy cảnh tượng này, chắc sẽ ghen tị phát khóc. Nhưng… tại sao cô ấy lại muốn tôi đợi?

「……」

Không khí thật nặng nề. Tôi chỉ có thể than vãn trong lòng vì đã đứng đợi theo lời cô ấy.

Không chịu nổi sự im lặng nữa, tôi mở lời:

「Ừm… buổi phỏng vấn của cậu thế nào?」

「Đậu. Mai bắt đầu đào tạo. Còn cậu?」

Một điều thật bất ngờ. Hidaka-san vừa chủ động hỏi tôi.

Cô gái thường chỉ lạnh lùng đáp vài từ, dù có hỏi gì đi nữa, giờ lại thốt ra một câu có trên 10 chữ, chắc mai trời sẽ mưa đá mất?

「Tôi cũng đậu rồi. Mai sẽ bắt đầu đào tạo.」

「──Tốt.」

「Eh?」

Cô ấy thì thầm gì đó rất nhỏ, tôi không nghe rõ được.

Tuy nhiên, có vẻ như không muốn bị nhiều hơn, Hidaka liền gửi tôi một cái lườm sắc lẹm.

Thật sự đáng sợ.

「Không có gì. Cậu bắt đầu từ mấy giờ?」

「Ờm… từ 10 giờ đến 18 giờ…」

「Tôi cũng vậy.」

Tha cho tôi đi. Tôi từng rất háo hức về việc kết bạn với đồng nghiệp cùng lứa, nhưng tôi đâu được báo trước là sẽ có một người nguy hiểm khiến tim tôi muốn rớt ra ngoài làm chung cơ chứ.

「Ờm… Tại sao cậu lại chọn làm ở cửa hàng tiện lợi này?」

「…!」

Đáng sợ quá! Hidaka đang trừng mắt hết cỡ với tôi.

Chẳng lẽ tôi vừa hỏi một điều cấm kỵ?

「Vì gần.」

Chém gió. Nhà cậu cách đây dễ đến 30 phút tàu điện chứ ít gì.

Quá xa cho một công việc làm thêm bình thường. Tôi không hiểu nổi.

Tại sao, trong số tất cả mọi người, lại là Hidaka trở thành đồng nghiệp với tôi? Trong kiếp trước, Hidaka chưa từng làm thêm hay tham gia câu lạc bộ nào cả, cô ấy luôn về thẳng nhà.

Dù vậy, cô ấy vẫn tham gia các sự kiện khi cả lớp góp mặt…

「Này, Hidaka… san.」

「Gì thế?」

Hidaka nhìn tôi, đôi mắt đẹp của cô ấy chớp chớp.

Nhìn gần thế này, tôi có thể hiểu tại sao bọn con trai trong lớp, bao gồm cả Amada, lại phát cuồng vì nhan sắc của cô ấy. Thật ra, tôi cũng từng thích Hidaka.

Dù không mãnh liệt như Amada… khoan đã, bây giờ không phải lúc để ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cô ấy, tôi đang có chuyện cần phải nói.

「Nếu có thể, tớ muốn giữ bí mật chuyện cả hai cùng làm ở đây…」

「…!」

Khuôn mặt cô ấy cứng lại. Yêu cầu của tôi khó nghe đến vậy sao?

Ừ thì, tôi biết ở kiếp trước cô ấy cũng không ưa tôi là mấy…

「Cậu, ghét điều đó sao?」

Thật lòng thì, tôi cũng cực kỳ ghét điều này.

Ở kiếp trước, Hidaka chưa bao giờ làm gì hại tôi cả, chưa một lần nào.

Nhưng Hidaka lại là người Amada thích…

「Không phải là tớ ghét…」

「……」

Có lẽ đây là thứ người ta gọi là sự im lặng trước cơn bão, là trạng thái của Hidaka vào lúc này.

Không, không được sợ hãi. Nếu chạy trốn vì sợ hãi, không chỉ tôi mà cả gia đình tôi cũng sẽ chết.

Phải nói những gì cần nói. Nếu bị từ chối thì tìm cách đối phó sau.

「Chỉ là, tớ không muốn người ở trường biết tớ đang làm ở đây thôi.」

「…Xin lỗi.」

Hửm? Tôi không bị ảo thính đó chứ? Hidaka Mikoto vừa xin lỗi tôi đấy hả?

Ngày mai sau khi mưa đá không chừng còn có cả mưa thiên thạch.

「Không phải lỗi của cậu đâu, Hidaka. Tớ chỉ muốn giữ chuyện này như là bí mật của riêng bọn mình thôi…」

「───!」

Mặt của Hidaka đỏ ửng thấy rõ.

Toang rồi. Tôi vừa đổ thêm dầu vào đống lửa sắp nổ mang tên Hidaka.

「───ốt.」

「Hả?」

「Tốt lắm.」

Gì cơ? Cô gái này đang nói cái gì vậy?

Làm ơn giải thích chi tiết xem phần nào trong câu nói của tôi được xem là “tốt lắm”?

「Hiểu rồi. Tớ sẽ giữ bí mật. C-c-của-của-ch-ch-ch-chúng-m-m-m-mình…」

Mẹ ơi, đáng sợ thật sự. Cái nụ cười đó thật nguy hiểm…

「Thế thì tốt quá. À, Hidaka vốn rất nổi bật nên có thể sẽ khó giấu, nhưng tớ sẽ cố giúp trong khả năng của mình.」

「Nổi bật? Sao lại thế?」

Cậu thực sự nghiêng đầu vì khó hiểu đấy à?

「Vì Hidaka xinh lắm mà. Vậy nên dễ gây chú ý.」

「!?!?!?!? !!!??!! !?」

Tôi thật sự không hiểu cô ấy đang muốn nói gì nữa.

「Hôm nay là một ngày tốt lành. …Một ngày tuyệt vời.」

Không lẽ Hidaka thật ra lại là kiểu người… có tính cách thú vị?

「Hiểu rồi. Nếu Ishii Ka-k-ka-Kazukii đã nói thế thì tớ sẽ cẩn thận. Tớ sẽ có biện pháp.」

Tên tôi đâu có kỳ lạ đến vậy đâu nhỉ?

「Thôi thì, hẹn gặp lại ngày mai──」

「Đợi đã.」

「Gì thế?」

Vừa định quay đi, cô ấy rụt rè nhưng chắc chắn nắm lấy vạt áo tôi.

「Ờm… Ừ thì… À thì…」

Sao cô ấy cứ phải khiến tôi hồi hộp như thế nhỉ?

Không lẽ cô ấy định ra điều kiện? Kiểu như “Tôi sẽ giữ bí mật, nhưng phải chia nửa lương với tôi đấy”.

Khi tôi còn đang run vì nỗi sợ mơ hồ ấy, Hidaka mãi không chịu mở lời. Sau khoảng ba phút im lặng, cô bắt đầu rụt rè lục tìm trong túi, lấy ra điện thoại và giơ về phía tôi.

「Thông tin liên lạc. Vì cùng nhau giữ bí mật… nên tớ nghĩ chúng ta nên trao đổi.」

Tôi không nghĩ vậy đâu. Ước gì tôi có thể gom hết can đảm từ khắp nơi trên thế giới để nói rõ điều đó ra.

「Được rồi, vậy…」

Tôi miễn cưỡng lấy điện thoại ra và trao đổi thông tin liên lạc với Hidaka.

Sau đó, dù đang ở ngay trước mặt tôi, Hidaka vẫn gửi một sticker. Một hình vẽ người tuyết dễ thương với dòng chữ "Rất mong được làm quen với bạn" cùng biểu tượng trái tim. Thật không hợp với tính cách của cô ấy chút nào.

Cảm nhận được ánh nhìn mong đợi của cô ấy, tôi cũng gửi một sticker đáp lại. Một hình cơm nắm với dòng chữ "Rất mong được làm quen với bạn" và biểu tượng ngôi sao ☆. Thấy vậy, Hidaka hơi mỉm cười.

Một nụ cười hoàn hảo như tranh vẽ. Tôi thậm chí còn thấy được cả hào quang sau lưng cô ấy.

「Rất mong được làm việc cùng cậu.」

「Ừ… Ừm…」

Cuối cùng có vẻ đã hài lòng, Hidaka nhanh chóng rời đi.

Bị bỏ lại một mình, tôi đờ đẫn nhìn bóng lưng đang xa dần của Hidaka,

「Sao mọi chuyện lại thành ra thế này…」

và chỉ có thể than thở về cái tình huống tuyệt vọng vừa đến bất ngờ.

Tiện thể nói luôn, đến tận tối hôm đó, Tsukiyama cũng không gửi cho tôi bất kỳ tấm hình nào của buổi giao lưu karaoke.

Đúng như tôi dự đoán, tên cặn bã mê gái đó chỉ muốn mượn tôi làm cái cớ để lấy thông tin liên lạc của Hidaka mà thôi.

◇ ◇ ◇

Chủ nhật. Khi tôi đến cửa hàng tiện lợi để bắt đầu ngày làm việc đầu tiên, Hidaka đã có mặt ở đó.

Cô ấy ở đó, nhưng trông hoàn toàn khác với hôm qua.

「…Thế nào?」

Kiểu tóc tết bím và đeo kính, hoàn toàn khác với hình ảnh thường thấy của Hidaka.

Sao lại thành ra thế này?

「Biện pháp phòng ngừa. Như vậy thì dù người từ trường Hirasaka có đến, họ cũng sẽ không nhận ra tớ.」

Cậu có biết bảng tên là cái gì không? Trên ngực cậu có đeo bảng tên rõ ràng ghi “Hidaka” đó. Cậu định giấu danh tính bằng cách nào cơ chứ?

「Thế nào?」

Lại hỏi nữa. Có vẻ cô ấy đang chờ phản hồi từ tôi.

「Ừm… Tớ thấy rất hợp với cậu.」

「Ừ.」

Có vẻ hài lòng với câu trả lời của tôi, Hidaka giơ hai ngón tay thành hình chữ V mà mặt vẫn chẳng biểu cảm mấy.

3950c06f-27b4-414e-8ae0-5a80eb5eb339.jpg

Có lẽ là… đang vui, tôi đoán vậy.

「Trông cậu cũng hợp đấy.」

Ý cô ấy là đồng phục cửa hàng tiện lợi à? Dù có khen tôi thì tôi cũng chẳng thấy vui lắm đâu.

「Cảm ơn. Vậy cùng cố gắng từ hôm nay nhé.」

「Ừ.」

Không biết hôm nay tôi có thể sống sót qua ca làm này không nữa…

◇ ◇ ◇

「──Vậy nên hàng cũ để phía trước, hàng mới để phía sau như vậy nhé.」

「Hiểu rồi ạ.」

「Vâng.」

Trong ngày đào tạo đầu tiên, tôi và Hidaka được quản lý, một cô trung niên, hướng dẫn về công việc.

Nào là cách sắp xếp hàng, vệ sinh toilet, cách hấp bánh bao và chiên đồ ăn nhanh, cả cách sử dụng máy tính tiền.

「Trước mắt thì tập trung vào quầy thanh toán nhé. Về thuốc lá, nếu không biết tên thì bảo khách chỉ số là được.」

Có hơn 100 loại thuốc lá được bày sau quầy.

Chẳng lẽ mấy nhân viên cửa hàng tiện lợi chuyên nghiệp có thể nhớ hết được đống tên đó sao?

Và thế là, ngày làm việc bán thời gian đầu tiên của tôi bắt đầu, nhưng mà…

「Khách hàng tiếp theo, mời qua quầy này ạ!」

Khi tôi gọi, mấy khách nam tới quầy tôi với vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Họ chẳng thèm giấu cái vẻ mặt “Đừng có làm việc thừa thãi, thằng nhãi con”.

Cửa hàng tiện lợi này có tổng cộng ba quầy thu ngân. Một cái đang không dùng, còn tôi và Hidaka mỗi người đứng một cái. Và gần như tất cả khách nam, ngay khi nhìn thấy Hidaka, đều hướng về phía quầy của cô ấy thay vì của tôi. Kết quả là quầy của tôi vắng tanh, còn quầy của Hidaka thì khách xếp thành hàng dài, tạo nên một hiện tượng kỳ lạ.

「Tôi trước!」

「Tới lượt tôi nhé!」

「Này, nếu không phiền thì… em có thể cho tôi thông ti──」

「Ê, tính xong thì tránh ra coi!」

「──chết tiệt!」

「Làm ơn đi mà!」

Dù là ngày làm việc đầu tiên, Hidaka có vẻ đang khó khăn với dòng khách bất ngờ đổ tới.

Có vẻ cô ấy không hiểu tại sao mỗi quầy của mình lại đông như vậy, nên đang cố gắng quét mã với vẻ bối rối lộ rõ trên khuôn mặt.

「Vậy ra đây chính là bắt nạt người mới…」

Không, không phải đâu.

Trong khi đó, tôi đang phục vụ một vị khách lớn tuổi.

「Cho tôi Mysen Super Light.」

「Cháu xin lỗi, bác có thể nói giúp mã số được không ạ?」

「À, số 27.」

Khi tôi đi lấy bao thuốc số 27 theo yêu cầu, dù nhãn ghi Super Light, nhưng tên hãng lại là Mevius, chứ không phải Mysen.

Làm thế nào Mevius lại bị đọc thành Mysen vậy?

Thuốc lá đúng là có nhiều bí ẩn, peko.

Sau khoảng hai tiếng làm việc tại quầy, quản lý đến nói với Hidaka:

「Hidaka-san, đến giờ nghỉ của em rồi đấy.」

Hidaka, người đã phải liên tục tiếp khách, lặng lẽ đi vào phòng nghỉ.

Khi chúng tôi lướt qua nhau, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Cố lên.”

Tôi đáp lại bằng một câu “Cảm ơn”.

Không ngờ rằng Hidaka lại động viên mình. Cô ấy là người khác rồi sao?

Ba mươi phút sau, khi Hidaka trở lại sau giờ nghỉ thì đến lượt nghỉ của tôi.

Đáp lại lời động viên ban nãy, tôi nói “Cố gắng lên nhé”, và nhận được một cái “Ừ” nhỏ.

Phòng nghỉ của cửa hàng tiện lợi nhỏ hơn tôi tưởng, chỉ khoảng hai chiếu tatami, mà một nửa đã bị bàn và máy tính chiếm chỗ.

Tôi ngồi nép vào một góc để tránh ảnh hưởng đến công việc, và lấy điện thoại ra kiểm tra.

『Công việc bán thời gian thế nào rồi?』

Thấy tin nhắn của Yuzu, tôi không nhịn được mà mỉm cười.

Aaa, em ấy lo cho tôi kìa, em gái mình quả là tuyệt vời. 

Đợi nhé, Yuzu. Tiền lương làm thêm của Onii-chan sẽ được dành cho em và dùng trong những lúc nguy cấp.

『Mọi chuyện ổn lắm! Em muốn anh mua gì nào?』

『Em nhờ Papa rồi nên anh khỏi lo. Mỗi lần nhờ Kazu thì lần nào anh cũng mua quá tay hết.』

Kuh! Sao em lại chu đáo đến thế!

Dễ thương quá! Em gái tôi đúng là thiên thần!

Khi tôi đang cười ngây ngốc nhìn điện thoại, quản lý cất tiếng.

「Fufufu. Ishii-kun, trông em hạnh phúc nhỉ~ Là bạn gái em đấy à?」

「Không ạ, là em gái em.」

「À ra thế. Hai anh em thân nhau ghê ha.」

「Vâng. Dù cả thế giới có sụp đổ, lần này em cũng nhất định sẽ bảo vệ em gái mình.」

「Nói chuyện như thể em từng chứng kiến tận thế vậy…」

Bởi vì tôi đã từng chứng kiến kết cục của cả gia đình (thế giới) của mình.

Đó là lý do tôi quyết tâm hành động cẩn trọng để không thất bại trong kiếp sống thứ hai này.

Nhưng mọi chuyện đang trở nên hơi kỳ lạ.

Dù mới chỉ bốn ngày kể từ khi tôi bắt đầu lại, những diễn biến khác với kiếp trước đã xuất hiện.

Tất nhiên, tôi hiểu lý do là vì tôi đang hành động khác với quá khứ.

Tránh thân thiết với Amada và chuồn khỏi buổi tụ tập lớp là theo đúng kế hoạch.

Nhưng việc Hidaka cùng chỗ làm thêm lại hoàn toàn không có trong kịch bản.

Đây là cái người ta gọi là hiệu ứng cánh bướm chăng?

Mà chẳng sao, thay vì hối tiếc, tôi nên tập trung nghĩ cách biện pháp đối phó trong tương lai.

May mắn là, Hidaka có vẻ sẵn sàng giữ bí mật việc chúng tôi cùng làm ở cửa hàng tiện lợi.

Nhưng tôi nên cư xử với cô ấy thế nào ở trường? Có nên nói chuyện không?

Không. Quá nguy hiểm. Nếu tôi nói chuyện với Hidaka, Amada chắc chắn sẽ chú ý, và nếu cậu ta biết tôi làm việc chung với Hidaka, kiểu gì cậu ta cũng đến cửa hàng này với đủ thứ lý do trên trời.

Nếu một tình tiết rom-com phát triển tại đây và tôi bị kéo vào, xác suất xảy ra thảm họa giống lần trước là cực cao. Chỉ cần nhớ lại thôi là tôi đã thấy rùng mình.

Cái con ả khốn nạn đó rõ ràng đã lên kế hoạch kỹ lưỡng để gài bẫy tôi, và khi tôi cố gắng tìm bằng chứng để chứng minh sự vô tội của mình thì chẳng có gì cả. Tôi đã tự mình nếm trải sự đáng sợ của một cô gái bị tình yêu làm cho phát điên.

Đúng ra, Amada nên tin tôi nhiều hơn một chút. Chúng tôi đã từng khá thân thiết, vậy mà ngay từ đầu cậu ta đã không thèm nghe lấy một lời tôi nói. Tôi tuyệt đối không muốn trải qua chuyện đó lần nữa.

◇ ◇ ◇

17:00. Ngày đào tạo đầu tiên sắp kết thúc, chỉ còn một tiếng nữa là xong.

Điều khó khăn nhất trong công việc ở cửa hàng tiện lợi chính là đứng quầy vào những lúc ít khách.

Chẳng có gì làm cả, thật sự rất buồn chán.

Tất nhiên, tôi có thể giết thời gian bằng cách trò chuyện, nhưng nói chuyện với Hidaka, người đang đứng ngay cạnh, là chuyện không dễ, hơn nữa nếu nói chuyện trong giờ làm có thể bị phàn nàn.

Thế là tôi giết thời gian bằng cách sắp xếp lại thuốc lá, bày lại hàng hóa một cách tỉ mỉ dù không cần thiết, và bổ sung lại số bánh bao đã bán.

Trong khi đó, Hidaka chăm chú nhìn số thuốc lá, cố gắng nhớ tên các loại.

Khách mua thuốc lá thường rơi vào ba loại: người gọi bằng số, người gọi bằng tên chính thức, và người dùng biệt danh, trong đó biệt danh là khó xử lý nhất.

Dẫn đầu là cái tên biệt danh khó hiểu “Mysen”, rồi tới “Kinmaru”, “Setter”, “Amespi” và “Ronpy”.

Đôi khi, cùng một loại thuốc lại có những biệt danh khác nhau khiến tôi bối rối, không hiểu ý nghĩa của chúng.

Dù sao thì, ngày làm việc đầu tiên cũng sắp kết thúc. Cố thêm một chút nữa là được về rồi.

Lúc tôi đang nghĩ vậy, cửa tự động của cửa hàng mở ra, và một gương mặt quen thuộc bước vào.

「…Ah! …Chào nhé~」

Một người đàn ông trung niên mỉm cười vui vẻ khi thấy tôi, nhẹ vẫy tay một cách hưng phấn. …Tou-san.

Ngoài ra, ông ấy thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Hidaka ở quầy bên cạnh tôi, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, chọn vài món rồi bước đến quầy của tôi.

「Làm ơn tính tiền giúp!」

「Bố có muốn lấy túi không ạ?」

「Có chứ~!」

Ông ấy có vẻ quá hào hứng. Thật là, Tou-san đúng là hết thuốc chữa.

「Cảm ơn đã ghé qua, Tou-san.」

「Bố chỉ muốn tới xem thôi~ Nhất định phải xem Kazuki-kun chăm chỉ thế nào chứ! Mà này, đồng nghiệp của con xinh đấy! Là bạn gái đấy à?」

「Bố không nghĩ việc tán tỉnh đồng nghiệp ngay trong ngày đầu tiên là hơi nguy hiểm à?」

「Phải rồi~ Nguy hiểm như chuyện có bộ vest bị nước mắt, nước mũi và cả nước dãi dính vào vào ngay sáng sớm ấy nhỉ.」

Con xin lỗi vì việc đó đã gây rắc rối cho bố…

Khi tôi đang định bỏ khoai tây chiên, nước trái cây và vài món ăn vặt khác mà Tou-san chọn vào túi, Hidaka không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh tôi, rồi giành lấy túi hàng.

「Để tớ cho vào túi. Cậu lo thanh toán đi.」

「Ơ… Ừ… Cảm ơn…」

Đúng là chúng tôi được dặn rằng nếu rảnh tay thì hãy phụ giúp, nhưng không hề có khách xếp hàng, nên việc cô ấy tự dưng giúp là hơi kỳ lạ… Có lẽ là Hidaka cũng đang chán. Cô ấy lặng lẽ xếp hàng vào túi.

Mà không hiểu sao, cô ấy cứ cố tình ưỡn ngực ra trước mặt Tou-san. Đây là mồi chài đấy à?

「Tên cháu là Hidaka à. Là bạn của Kazuki-kun sao?」

「Tạm thời là vậy ạ.」

Vậy là tôi với Hidaka là bạn, ít nhất là “tạm thời”.

Nghĩa là sau này không còn là bạn nữa, rồi sẽ là… thảm họa chăng?

「Kazuki-kun, tốt quá rồi còn gì!」

Chả có gì đáng chúc mừng hết, tôi chỉ thấy rắc rối thôi. Tou-san đang phấn khích vì cái gì vậy chứ?

「Hidaka-san, hãy chăm sóc Kazuki-kun nhé. Tuy có phần hơi kỳ lạ, nhưng thằng bé là đứa tốt bụng đấy.」

「Vâng, Otou-san.」

Tôi có cảm giác cô ấy có phần nhấn mạnh khi gọi “Otou-san”, nhưng chắc là do tôi tưởng tượng thôi.

Sau khi thanh toán xong và nhận túi hàng từ Hidaka, Tou-san rời khỏi cửa hàng với một câu “Cả hai cố lên nhé~” đầy hài lòng.

Còn 30 phút nữa là hết ca. Sau khi Tou-san rời đi và Hidaka đóng gói xong, tôi tưởng cô ấy sẽ quay lại quầy của mình. Nhưng cô ấy vẫn đứng bên cạnh tôi. Và rồi khách tiếp theo xuất hiện.

「Cô có muốn lấy túi không ạ?」

「Không, cảm ơn.」

「…Cái gì cơ!」

Khi khách nữ nói không cần túi, Hidaka thui thủi quay về quầy của mình với vẻ mặt vô cùng thất vọng.

◇ ◇ ◇

Đúng 18:00, sau khi phục vụ khách hàng cuối cùng, ngày đầu tiên trong khóa đào tạo kết thúc. Cả hai chúng tôi cùng trở về phòng nghỉ, thay đồng phục ra và mặc lại thường phục.

Sau đó, quản lý vui vẻ nói:

「Cảm ơn, hai em làm việc tốt lắm. Ngày đầu tiên chắc là mệt lắm nhỉ? Hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé~」

「Vâng. Em cảm ơn ạ.」

「Vâng.」

「Nếu đói thì hai đứa có thể ăn mấy suất cơm hộp còn lại đấy. Về mặt nguyên tắc thì không được, nhưng miễn là không mang về nhà thì chắc cũng không sao. Dù gì thì chúng cũng bị vứt đi thôi.」

Tôi cứ tưởng được ăn cơm hộp còn lại miễn phí là một trong những đặc quyền khi làm việc ở cửa hàng tiện lợi, hóa ra lại là vi phạm quy định à? Mà thôi, nhà tôi gần nên cũng chẳng cần.

「À, em không cần đâu ạ.」

「Em cũng vậy.」

「Hể~ Hiếm thấy đấy. Hầu hết nhân viên bán thời gian ở đây đều mong chờ vụ này lắm.」

Có một người quản lý dễ tính đúng là may mắn.

Nếu là kiểu người nghiêm khắc thì chắc tôi sẽ thấy ngột ngạt lắm, nhưng với người này, có vẻ tôi sẽ làm việc thoải mái hơn. Bớt được một nỗi lo lắng khác.

「Vậy, bọn em xin phép. Cảm ơn vì hôm nay ạ.」

「Làm tốt lắm, Ishii-kun, Hidaka-san. Ngày mai gặp lại nhé!」

「Vâng… Hả? Cả Hidaka nữa à?」

「Ừ. Ngày mai tớ cũng làm việc.」

Ra vậy. Ngày mai tôi cũng sẽ làm chung với Hidaka.

Chúng tôi có nên đi làm cùng nhau từ trường không? Không, quên mấy thứ ngu ngốc như thế đi.

「Vậy thì cùng cố gắng nhé.」

「Ừm.」

Ngay từ đầu, nếu tôi đề nghị đi cùng từ trường, có lẽ chỉ khiến Hidaka cảm thấy phiền phức.

Dù sao thì Hidaka cũng thích Amada. Dù có làm chung, cô ấy chắc chắn không muốn bị người mình thích nhìn thấy đang đi cùng một kẻ mà cô ấy còn chẳng quan tâm.

Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

◇ ◇ ◇

Từ cửa hàng tiện lợi về nhà mất khoảng 15 phút đi bộ.

Mặc dù có một cửa hàng tiện lợi khác chỉ cách 5 phút, tôi lại chọn cái xa hơn một chút, vì làm việc ở chỗ quá gần nhà khiến tôi thấy hơi bất an.

Mà chuyện đó không quan trọng. Điều tôi cần nghĩ đến lúc này là Hidaka.

Tại sao Hidaka lại bắt đầu làm việc bán thời gian cùng một chỗ với tôi? Chuyện bất thường như vậy chưa từng xảy ra trong kiếp trước, nên chắc chắn phải có lý do nào đó.

Khả năng lớn nhất có là liên quan đến Amada.

Tình huống tệ nhất là Hidaka nhờ tôi giúp vì cô ấy muốn trở thành bạn gái của Amada.

Trong kiếp trước, chính việc tương tự đã khiến gia đình tôi bị đẩy đến kết cục bi thảm, còn tôi thì tự kết thúc cuộc đời mình. Vì vậy, tôi tuyệt đối không thể giúp đỡ chuyện tình cảm của Hidaka…

「…Khoan đã.」

Với tình hình của Amada hiện giờ, và nếu là Hidaka, chẳng phải sẽ ổn sao?

Dù sau này Amada sẽ trở thành một nam chính rom-com siêu bá đạo, nhưng lúc này thì chưa đến mức đó.

Những nữ chính sau này sẽ xuất hiện cũng chưa hề có tình cảm với Amada vào lúc này.

Hơn nữa, dù có bao nhiêu nữ chính tiếp cận, Amada vẫn luôn chỉ dành tình cảm cho Hidaka.

Vậy nên, chẳng phải giờ là thời điểm tốt để ghép đôi cho họ sao?

Việc trực tiếp can thiệp vào cốt truyện rom-com đúng là nguy hiểm, nhưng nếu chỉ truyền đạt thông tin, thì tôi vẫn giữ được vùng an toàn nhất định.

Thêm vào đó, nếu Amada và Hidaka trở thành một cặp thì cũng đáng để mạo hiểm.

Nếu thành công, thì ngay cả khi các nữ chính khác xuất hiện, Amada sẽ có bức màn phòng hộ hoàn hảo: "đã có bạn gái", nên ngay từ đầu họ có thể sẽ không phát sinh tình cảm với Amada.

Hơn nữa, nếu con ả rác rưởi đã kéo tôi xuống địa ngục kia lại đến nhờ tôi giúp đỡ chuyện yêu đương, tôi có thể từ chối thẳng thừng với lý do chính đáng là: “Tôi không muốn gây phiền phức cho người đã có bạn gái”.

Đúng rồi! Chính là nó! Phải vào hang hổ mới bắt được hổ con!

Nếu tôi giúp Amada và Hidaka thành đôi ngay từ bây giờ, thì mọi thứ sẽ được giải quyết!

Nếu đã quyết như vậy thì ngày mai──

「Này, cậu có chút thời gian không?」

「Hyaai!」

Giật cả mình. Khi bất ngờ nghe giọng ai đó phía sau, Hidaka đang đứng đó.

Tại sao Hidaka lại ở đây? Ga tàu ở hướng ngược lại cơ mà? Thôi kệ. Thế này lại tiện.

「L-Là H-Hidaka à… Đúng lúc lắm. Thực ra, tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói.」

「Chuyện quan trọng?」

Hidaka dường như không muốn nhìn mặt tôi, quay phắt sang hướng khác.

Bị ghét đến mức này khiến lòng tôi hơi chùng xuống.

「Khi cậu nói có chuyện quan trọng khiến cho tim tớ đập nhanh đấy.」

「Ờm, tớ không hiểu lắm. Mà này, cái cách cậu nói chuyện…」

Thái độ của cô ấy không phải khác hoàn toàn so với lúc trước sao?

Lúc đi làm, Hidaka thường chỉ trả lời ngắn gọn hoặc nói từng mẩu câu rời rạc.

Vậy mà giờ cô ấy lại đang nói rất rõ ràng.

「Tớ vốn là như vậy. Chỉ là tùy từng người, khi nhìn vào mặt họ tớ lại thấy hồi hộp quá mức rồi không thể nói cho đàng hoàng được, đó là điều khiến tớ hối hận nhất từ hôm qua đến giờ. Vì thế nên tớ đuổi theo cậu để xin lỗi.」

Nói cách khác, cô ấy quá khó chịu khi nhìn mặt tôi nên bây giờ cố tình không nhìn… Chỉ là hành động đó thôi cũng khá là đau đớn.

「Tớ không để bụng đâu.」

「Cảm ơn. Trước khi nghe chuyện quan trọng, tớ hỏi một chuyện được không?」

「Chuyện gì?」

「…Ishii-kun có bạn gái chưa?」

「Tớ không có?」

Cô ấy vừa hỏi cái gì thế?

Tuy nhiên, có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi, Hidaka tỏ ra hơi dỗi… không, lo lắng thì đúng hơn. Và vẫn nhất quyết không chịu nhìn về phía tôi.

「Nhưng sau lễ nhập học, có cô gái nắm tay cậu lúc đi về mà?」

「Đó là em gái tớ. Em gái tớ tên là Yuzu. Với tớ thì em ấy là cô em gái dễ thương nhất trên đời! À! Muốn xem ảnh không? Dù em ấy không muốn, nhưng tớ năn nỉ mãi nên mới được chụp đấy!」

「Không cần đâu. Ra vậy, là em gái cậu à. Ừm, giờ nghĩ lại thì đúng là có nét giống thật…」

Hidaka mỉm cười nhẹ nhàng và thở phào như thể vừa được giải tỏa.

Đừng làm mấy động tác quyến rũ như thế. Có mấy tên con trai sẽ hiểu lầm đấy.

「Tớ yên tâm rồi. Vậy, tớ có thể nghe chuyện quan trọng của cậu chứ?」

À, cuối cùng cũng tới lượt mình. Được rồi, để tôi vào thẳng vấn đề luôn…

「Cậu đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi đó là vì có người mà cậu thích, đúng không?」

「……!」

Ngay khi tôi nói thẳng ra, mặt Hidaka đỏ bừng.

Có vẻ như phán đoán của tôi đã đúng.

Hidaka muốn đến gần tôi vì tôi ngồi gần Amada, mong được tiến tới làm người yêu của cậu ta. Có lẽ đó cũng là lý do cô ấy không tham gia buổi giao lưu của lớp.

Trong khi cô ấy đang nhắm đến quân mã thay vì quân tướng, tình yêu quả là lòng vòng.

Là người đã quan sát mớ rom-com này từ ngoài cuộc, tôi hiểu điều đó rất rõ. Tôi là bậc thầy của việc hỗ trợ tình cảm từ xa mà.

「K-Không, không phải, như vậy, đâu?」

「Đừng cố phủ nhận nữa. Cậu không lừa được ai đâu.」

「~~~~~!」

Ôi chà, không ngờ con gái đang yêu lại có phản ứng dễ thương đến vậy.

Thế thì? Có lẽ tôi nên ban cho Hidaka-san này vài lời vàng ngọc để cô ấy đắm chìm trong hạnh phúc.

「Đó là tình cảm từ cả hai phía, nên đừng lo lắng.」

Xong. Nhiệm vụ hoàn thành. Tôi sẽ không cần phải làm gì thêm nữa.

Tôi tuyệt đối sẽ không giúp sắp đặt cảnh tỏ tình hay gì đâu.

Dù sao thì tôi cũng là người chỉ hành động trong vùng an toàn tuyệt đối. Chỉ nói thôi thì không sao cả.

「Ể? Ể? Ể? Ểhhhhhhhhh!!」

Tôi có lẽ là người đầu tiên trên thế giới nhìn thấy Hidaka sốc đến mức này.

Có vẻ như tôi đã trở thành quán quân bộ môn khiến Hidaka ngạc nhiên rồi. Cũng phiền thật.

「Thật á!? Thật sự là tình yêu được đáp lại chứ!?」

Mặc dù trước giờ không chịu nhìn tôi lần nào, vừa nghe tin này xong, cô ấy liền tiến sát mặt tôi với áp lực đáng sợ. Dù khoảng cách tưởng như sắp hôn, nhưng vì tôi biết mình không phải người mà Hidaka thích, nỗ lực ngăn không cho tim tôi đập loạn nhịp trước vẻ đẹp của cô ấy lại dễ dàng đến đáng ngạc nhiên.

「Ừ. Nhất định là tình yêu từ cả hai phía. Nên đi tỏ tình nhanh đi.」

「──! Ishii-kun, cậu thật táo bạo! …Nhưng vậy cũng rất tuyệt!」

Vậy sao. Nếu cô ấy vui đến mức này thì nói ra cũng đáng mà.

Giờ thì về nhà rồi đi tỏ tình với Amada Teruhito đi.

Tình yêu của cậu thành công, thì thế giới của tôi cũng sẽ được cứu. Tình yêu cứu lấy thế giới. Dù đôi khi cũng chỉ là ăn ké mà thôi.

「Hiểu rồi. Tớ sẽ làm theo lời cậu. Nếu đã phát triển thuận lợi thế này thì tớ cũng không thể chần chừ được.」

Phải chứ? Đây cũng là diễn biến rất thuận lợi với tôi, đúng là đôi bên cùng có lợi.

Khi về nhà, tôi sẽ thể hiện tình yêu trọn vẹn với Yuzu──

「Ishii Kazuki-kun, tớ thích cậu. Làm người yêu tớ nhé.」

「……Cậu vừa nói gì cơ?」

「Bắt tớ phải nói lại, Ishii-kun đúng là bạo thật! Nhưng vậy cũng tốt! Tốt lắm!」

Ờm, Hidaka-san. Làm ơn đừng quá phấn khích như vậy được không?

Câu biết đấy, tôi cứ tưởng người mà cậu thích là Amada Teruhito cơ…

Chắc là tưởng tượng ra rồi. Nhất định là tôi đã tưởng tượng hoặc nghe nhầm. Chắc chắn là vậy.

「Ishii Kazuki-kun, tớ yêu cậu. Hãy kết hôn với tớ nhé.」

「Đã tăng thêm một cấp luôn rồi!!」

Khoan đã nào!? Chuyện quái gì đang xảy ra thế!?

Tại sao Hidaka Mikoto, người được gọi là "Nữ hoàng băng giá", lại đang tỏ tình với tôi, một diễn viên quần chúng của quần chúng!?

「Không ngờ lại là tình cảm từ cả hai phía! Có lẽ đây là mơ? Nhưng nếu là mơ thì cũng được! Nếu là mơ, mình có thể tha hồ thỏa mãn mong ước! Trong trường hợp đó, chỉ còn cách xác nhận thôi! …Tớ tới đây!」

「Khoan đã nào!!」

Khi cô ấy lao tới ôm tôi với một cú “Gwap!”, tôi theo bản năng giữ chặt vai cô ấy lại để ngăn lại.

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng bất mãn.

「…Tớ không hiểu.」

「Tớ cũng thế.」

Mặc dù mấy ngày qua đã có rất nhiều tình huống bất ngờ, nhưng đây chắc chắn là tình huống vượt xa mọi tưởng tượng.

Hidaka thích tôi? Có phải công đức trong kiếp trước tôi đã đủ để xây một tòa tháp Sky Tree không?

Không, ở kiếp trước tôi bị bắt nạt đến chết cơ mà.

Bỏ qua chuyện có thể gọi đó là kiếp trước hay không.

Tệ rồi đây… Tôi đã hiểu nhầm nghiêm trọng và phạm sai lầm lớn.

Tôi đã hoàn toàn tin rằng cô ấy thích Amada, nên mới khuyến khích cô ấy “tỏ tình” vì nghĩ rằng hai người có tình cảm với nhau… và rồi lại thành ra chính tôi ăn đủ.

Cứ tưởng là đang đứng ở vùng an toàn tuyệt đối, ai ngờ tôi lại ở ngay chính giữa tâm.

Thông thường, lẽ ra tôi phải nhảy cẫng lên vì vui mừng với tình tiết rom-com khi lần đầu nhận được lời tỏ tình từ cô gái đẹp nhất trường. Nhưng tôi không thể làm vậy. Vì tôi biết trước tương lai.

Nếu… nếu tôi hẹn hò với Hidaka lúc này, mối quan hệ giữa tôi và Amada chắc chắn sẽ rạn nứt. Chưa kể, tôi còn có thể bị Tsukiyama căm ghét dữ dội.

Và rồi bị xem là kẻ thù, sự kiện kết tội có thể sẽ xảy ra…

「Có khi nào… cậu nhầm người không vậy?」

「Không nhầm. Tớ đã luôn thích Ishii-kun. Gọi cậu bằng tên có được không?」

Có vẻ như không phải nhầm lẫn. Cách cô ấy rút ngắn khoảng cánh quả là thần tốc.

「À, à~ Xin lỗi, cho tớ xác nhận vài chuyện được không?」

「Được thôi, Kazupyon.」

Cô ấy tự ý nhảy thẳng đến gọi biệt danh luôn kìa. Ảo thật đấy.

「Tại sao cậu không tham gia buổi giao lưu với lớp?」

「Vì Kazupyon không đi. Đi đâu đó mà không có Kazupyon thì thật là vô nghĩa.」

「Tại sao cậu lại chọn làm thêm ở cửa hàng tiện lợi đó?」

「Vì tớ nghĩ Kazupyon sẽ làm ở đó.」

「Sao cậu lại nghĩ như vậy?」

「Ở trong lớp cậu nói là sẽ đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi còn gì.」

Cô ấy có khả năng hóng hớt đáng nể đấy. Không ngờ lời tôi nói với Amada cũng lọt vào tai cô ấy.

「Chỉ với chừng ấy thông tin thì làm sao mà đoán ra cửa hàng nào cơ chứ?」

「Lúc ra về sau lễ nhập học, cậu có dừng lại với em gái trước cửa hàng tiện lợi đó và nhìn thông báo tuyển dụng còn gì? Khi đó, tớ tưởng người đi cùng là bạn gái nên sốc lắm. Hóa ra chỉ là hiểu nhầm. Tốt quá, cực kỳ tuyệt vời!」

Giờ nhớ lại thì, Yuzu có nói gì đó về một người đẹp đang nhìn tôi…

Khoan đã!

Ngay vừa rồi, Hidaka làm thế nào đó biết mọi chuyện tôi làm sau lễ nhập học!

Đừng nói với tôi là…

「Hidaka. Sau lễ nhập học… cậu có theo dõi tớ không?」

「Không có. Sau lễ nhập học, rồi hôm sau, rồi hôm qua nữa, tớ chỉ tiễn cậu về đến tận nhà thôi mà.」

「Đó là theo đuôi chứ còn gì nữa!」

「Không phải. Tớ chỉ là người chăm chỉ một cách chủ động.」

Có hiến pháp quốc gia nào công nhận loại chăm chỉ đó không vậy!?

「Nhưng mà cũng có sao đâu, đúng không? Vì là tình cảm từ cả hai phía mà.」

「Ư!」

Đúng vậy… chính là điều đó…

Trong tình huống này, dù tôi đã bị sốc bởi lời thú nhận hành động theo đuôi đầy bất ngờ của Hidaka, thì sai lầm chí mạng lại đến từ chính tôi. Tôi đã hiểu nhầm rằng Hidaka thích Amada và còn khuyến khích cô ấy tỏ tình.

Nếu tôi không nói những lời thừa thãi đó, chắc Hidaka đã không tỏ tình, và vẫn tiếp tục theo dõi tôi một cách âm thầm. …Ờ thì, như thế thì cũng nguy hiểm.

「Kazupyon?」

Giờ tôi phải làm gì đây? Thật sự phải làm gì đây?

Liệu tôi nên giấu đi sự thật và hẹn hò với Hidaka không?

Đúng là, nếu có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, tôi sẽ rất tự hào.

Thậm chí có thể coi đó là cách trả thù Amada, khi đã đẩy tôi vào tận cùng đau khổ ở kiếp trước.

Với sự giúp đỡ của Hidaka, tôi có lẽ còn tránh được cái kết cục kia nữa.

Nhưng việc bản thân đang nghĩ đến những điều đó đã cho thấy rằng tôi không có thứ tình cảm mà Hidaka đang tìm kiếm. Hidaka không phải là một chiến lợi phẩm, cô ấy là một cô gái chân thành.

Trong trường hợp đó…

「Tớ xin lỗi! Tớ đã hiểu nhầm!!」

Tôi cúi đầu sát đất theo kiểu dogeza.

Vì kiếp trước tôi đã bị ép phải dogeza không biết bao nhiêu lần, nên tư thế của tôi bây giờ chuẩn không cần chỉnh.

Tôi không ngờ kỹ năng này lại hữu ích trong tình huống thế này.

「H-Hiểu nhầm…?」

Giọng Hidaka run rẩy.

「Tớ xin lỗi! Tớ tưởng Hidaka thích Amada! Vì Amada cũng thích Hidaka, nên tớ nghĩ hai người có thể thành đôi… Tớ thật sự xin lỗi!!」

「──T-Thế thì, Kazupyon không thích tớ sao?」

Giọng nói sầu thảm như thể rơi từ đỉnh điểm hạnh phúc xuống vực sâu tuyệt vọng.

Cảm giác tội lỗi trong tôi không ngừng dâng lên vì những gì mình đã làm.

「Nếu hỏi có thích hay không, thì tớ có thích! Ngoại hình của cậu hoàn hảo, đúng mẫu người lý tưởng của tớ! Nhưng chỉ thế thôi! Tớ nghĩ tình cảm của tớ và của Hidaka khác nhau rõ ràng! Tớ chỉ thích vẻ ngoài của cậu, nên không thể thiếu tôn trọng đến mức cứ thế mà hẹn hò với cậu được! Dù nói vậy, tớ cũng vừa làm một điều còn tệ hơn khi đã hiểu nhầm… Dù sao thì, tớ xin lỗi!!」

Nếu đây là kiếp trước, chắc tôi sẽ hẹn hò với Hidaka ngay lập tức.

Nhưng giờ thì khác. Chính vì đã nếm trải địa ngục khi bị cuốn vào vòng xoáy rom-com, tôi hiểu rõ phụ nữ có thể đáng sợ đến mức nào. Vì thế, tôi không thể hẹn hò chỉ vì ngoại hình, cũng không thể đối mặt với một người có tình cảm nghiêm túc bằng một cảm xúc nửa vời.

「……Tớ hiểu rồi.」

Hidaka thì thầm khe khẽ.

「Hiểu nhầm là chuyện không tránh khỏi. Tớ cũng hiểu nhầm rằng Kazupyon có bạn gái nữa mà…」

Tôi biết cô ấy đang cố an ủi, nhưng việc tôi gây ra vượt xa sự hiểu nhầm đơn thuần.

「Này, Kazupyon. Ngẩng mặt lên đi.」

「Ừ…」

Khi tôi ngẩng mặt lên như lời, trước mắt tôi là Hidaka với đôi mắt rưng rưng.

Ngấn nước mắt ấy long lanh dưới ánh đèn đường, đến mức dù trong tình huống này, tôi cũng không thể không cảm thán rằng chúng thật đẹp.

「Tớ rất vui vì cậu đã thành thật. Tớ nghĩ Kazupyon thật tuyệt vì biết nhìn vào con người bên trong chứ không chỉ là vẻ ngoài. Dù tớ cũng thấy cực kỳ bị xúc phạm khi cậu nghĩ tớ thích cái thứ phô mai thối rữa bám dai như đỉa đó.」

Cậu có cần phải nói đến mức đó không?

「Chỉ là kế hoạch hơi bị thay đổi thôi, nên tớ ổn. Hôm nay tớ cũng định tỏ tình với Kazupyon mà.」

「V-Với tớ á?」

「Ừ. Tớ còn vừa tìm ra cách đột nhậ…, à nhầm, đến thăm phòng cậu và tỏ tình ở đó cơ.」

Cậu vừa định nói “đột nhập” đúng không?

「Dù có chút thất vọng thật, nhưng không sao. Vì tớ đã được nói chuyện rất nhiều với Kazupyon, và hơn nữa…」

「Hơn nữa?」

「Vì cậu thích vẻ ngoài của tớ, thì tớ chỉ cần làm cho cậu thích cả con người bên trong là được, đúng không?」

「……!」

Khoảnh khắc ấy, nụ cười của Hidaka vô cùng quyến rũ, dù có xen chút đáng sợ.

Đối mặt với nụ cười đó, trên đời này có đứa con trai nào không rung động cơ chứ?

「Mặt cậu đỏ rồi kìa. Vậy là vẫn còn cơ hội.」

「Không, Hidaka. Chuyện đó…!」

Ngay lúc đó, một cảm giác mềm mại lướt qua má tôi.

Hidaka Mikoto… đã hôn má tôi.

「Cái, cái, cái, cái gì gì gì gì…!!」

「Hôm nay tớ sẽ tạm dừng lại ở đây thôi. H-Hẹn gặp cậu ngày mai nhé! …Bye!」

86740054-e9dc-496d-8702-8f7d940f8a6a.jpg

Nói xong, Hidaka quay người với khuôn mặt đỏ bừng và chạy về phía ga.

Tôi đứng như trời trồng nhìn theo hình bóng ấy, không kìm được thốt lên.

“Bạn thuở nhỏ của nhân vật chính lại tấn công mình – một tên nhân vật quần chúng…”

Bình luận (17)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

17 Bình luận

Nữ chính - bạn thuở nhỏ của "nhân vật chính", lạnh lùng, ít nói, nhưng quay ngoắt 180 độ khi đối mặt với nam chính, deja vu thế nhỉ 🤨
Xem thêm
bé thích âm thanh của main nên bé yêu main lắm nè "suki yêu nhân vật quần chúng"
Xem thêm
TRANS
Tks trans
Xem thêm
TRANS
@Testades Nora: đi đâu cx gặp bro thế:))
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Bộ này cứ như kiểu bộ Shimotsuki nhưng diễn biến nhanh hơn, ít tragedy hơn và tăng comedy lên vậy🦧💦💦
Xem thêm
này yan nữa 10d
Xem thêm
TRANS
Quá mạnh
Hóng chap mới
Xem thêm
Định đột nhập :)))
Xem thêm
phải vậy thằng main mới khôn lên được. chứ không thì cũng chả khác dell gì thằng bạn thân của n9. Tù vailon
Xem thêm
Siuuuu
Amada! Mày xác định đi
Xem thêm
tôi có linh cmn cảm là nhà gái giàu vãi ra :))
Xem thêm