• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (151 - 200)

Chương 160: Cảm xúc tình yêu

0 Bình luận - Độ dài: 1,041 từ - Cập nhật:

◇Góc nhìn của Lux

Trận đấu thứ tư.

Cuối cùng cũng đến lượt của Florence, và đối thủ của cô ấy là Grayson, cũng đến từ gia tộc Công tước.

Vì là người của gia tộc Công tước lại tham gia giải đấu kiếm thuật, tôi đã rất mong chờ được xem anh ta sẽ sử dụng kiếm pháp như thế nào, nhưng...

Florence, một bước cũng không động, đợi cho Grayson tiến đến gần rồi chớp lấy sơ hở của anh ta bằng một đường kiếm mảnh đầy tốc độ, và dừng lại ngay trước cổ đối phương… Nhanh thật sự.

「Đến đó thôi! Người chiến thắng, Floria Florence!」

Và thế là, tôi còn chưa kịp chiêm ngưỡng kiếm pháp của Grayson thì Florence đã giành chiến thắng trong nháy mắt.

Khán đài vang lên những tiếng hò reo, nhưng ngay cả những kiếm sĩ đang tham gia giải đấu như tôi và Florence cũng không khỏi xôn xao.

「Này mày, có thấy được đường kiếm vừa rồi không?」

「Thấy! Tao cũng muốn nói thế lắm, nhưng mà không thấy gì hết...」

「Đúng thế thật... Cô ấy đã tận dụng tối đa ưu điểm của liễu kiếm, lại còn có thực lực cá nhân rất cao nữa.」

「Đó là tiểu thư nhà Florence lừng danh sao...」

Ngay cả các kiếm sĩ cũng phải thốt lên rằng, chiêu thức vừa rồi của Florence còn hơn cả mức kinh ngạc.

Có lẽ vì đã luyện tập cùng Florence suốt thời gian qua, nên tôi mới có thể miễn cưỡng theo kịp được chuyển động của cô ấy.

Và, chính vì là người đã luyện kiếm cùng Florence bấy lâu nay, tôi mới hiểu rõ... so với lúc chiến đấu bằng kiếm gỗ thông thường, cô ấy bây giờ đã mạnh hơn một cách vượt bậc.

Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ xem Florence khi sử dụng liễu kiếm sẽ mạnh đến mức nào, cô ấy đã thay kiếm xong và quay trở lại chỗ ngồi bên cạnh tôi.

「Cô vất vả rồi, Florence-san! Đây là lần đầu tôi thấy cô sử dụng liễu kiếm, tốc độ của nó thật sự khiến tôi kinh ngạc!」

「Fufu, cảm ơn cậu... Nhưng ưu điểm của liễu kiếm so với kiếm thường chính là tốc độ, nên nhanh là điều đương nhiên. Lần này có thể thắng nhanh như vậy, cũng là nhờ may mắn thôi.」

Florence mỉm cười và nói bằng giọng điệu thường ngày, nhưng không cần phải nói cũng biết đó là sự khiêm tốn vượt xa mức cần thiết.

Các trận đấu tiếp tục, và cuối cùng cũng đến trận thứ hai của tôi. Tôi di chuyển ra trung tâm đấu trường.

Đối thủ của tôi, một người đàn ông to lớn cầm một thanh đại kiếm, đứng đối diện và nói.

「Nhóc con, đụng phải tao là mày mạt vận rồi... Mà thôi, vi phạm luật sẽ bị loại nên tao sẽ không gây thương tích chí mạng đâu, nhưng mày phải thua ở đây!」

「Rất xin lỗi, nhưng... tôi không thể thua ở đây được!」

「Gan dạ thì tao công nhận đấy, nhưng rồi mày sẽ phải hối hận thôi, nhóc!」

Sau đó, tôi né được vài đòn tấn công từ thanh đại kiếm của người này, rồi chớp lấy sơ hở trong cú vung kiếm rộng của anh ta để chĩa kiếm vào người.

「Đến đó thôi! Người chiến thắng, Lux Roddel!」

Khi giọng của Lezamiriana vang lên, chúng tôi cùng hạ kiếm xuống.

「Cũng khá lắm đấy... Lần sau gặp lại ở giải đấu, tao nhất định sẽ thắng!」

Nói xong, người đó quay lưng rời khỏi đấu trường.

Anh ta đúng là một người độc đáo, nhưng dù sao thì tôi cũng đã giành được chiến thắng, thế là tốt rồi, nhỉ.

Nghĩ vậy, tôi bước đi trong tiếng hò reo vang dội, tiến vào hành lang bên dưới khán đài để thay kiếm, thì bỗng nhiên...

「Thật là một đường kiếm tuyệt vời, Roddel-sama.」

Ở đó, là một bóng người cao lớn, toàn thân phủ kín trong chiếc áo khoác đen có mũ trùm... Giọng nói này là...

「Không lẽ là Violet-san sao!?」

Khi tôi hỏi vậy, người đó khẽ hé mũ trùm để chỉ mình tôi có thể thấy được, và không ngoài dự đoán, đó chính là gương mặt của Violet.

Nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi cảm thấy phấn khích vô cùng, liền tiến lại gần, dùng cả hai tay mình nắm lấy bàn tay trái của cô.

「Violet-san! Cô có xem trận đầu tiên của tôi không!?」

「Ực... v-vâng, tôi có xem ạ, nhưng trước hết, tay của ngài...」

「Trận đấu đó, tôi đã thắng được là nhờ những gì Violet-san đã dạy đấy!」

「Kh-không, đó là nhờ vào nỗ lực của Roddel-sama...」

「Cả những kỹ thuật cơ bản nữa, nếu không có Violet-san chỉ dạy, tôi nghĩ mình đã không thể thắng cả hai trận một cách suôn sẻ như vậy đâu!」

「Không có chuyện đó đâu ạ...」

「Thật tốt quá vì đã có Violet-san ở đây! Cảm ơn cô rất nhiều!!」

Nghe tôi nói vậy, Violet dùng tay phải kéo mũ trùm xuống sâu hơn, và khẽ đáp bằng một giọng lí nhí: 「Vâng...」

Sao thế nhỉ?

◇Góc nhìn của Violet

Bên dưới chiếc mũ trùm được kéo xuống thật sâu, đôi má Violet đỏ bừng, nhịp tim đập loạn xạ trước những lời nói và hành động của Lux.

(Roddel-sama... Ở một nơi như thế này mà ngài lại khiến tôi ngập tràn trong những cảm xúc yêu đương thế này, tôi lại muốn ôm chầm lấy ngài... không, như vậy thì chẳng phải tôi cũng giống như tiểu thư hay sao...!)

Sau đó, Violet vừa cố gắng hết sức để kìm nén những hành động mà cảm xúc thôi thúc mình muốn làm, vừa tiếp tục trò chuyện và khen ngợi kiếm thuật của Lux.

Và khi Lux đã rời đi, Violet hướng về phía ánh mắt mà cô đã cảm nhận được suốt từ lúc nói chuyện với Lux, cất tiếng.

「Ở đây không có ai cả... Nếu có việc cần tìm tôi, xin hãy ra mặt đi ạ.」

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận