• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 03: Vị khách tới từ thời không khác không quen với khí hậu nơi này

1 Bình luận - Độ dài: 1,649 từ - Cập nhật:

"Em tới rồi." John không có quay đầu, ông vẫn ngắm nhìn rừng cây um tùm phía xa.

Nghe được câu nói quen thuộc như thế, Anghel đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại lúc mới gặp anh trai của hai người họ, cậu không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Vâng, em tới rồi." Anghel vừa nói vừa chỉ chỉ thuốc mỡ trên bàn với người hầu câm. Người hầu câm khoát khoát tay với Anghel .

Anghel thở dài bất đắc dĩ, cậu cầm lấy thuốc mỡ đi đến bên người John ngồi xuống.

"Thầy, thầy lại không nghe theo lời dặn của bác sĩ rồi." Anghel vặn mở nắp bình thủy tinh, đem thuốc mỡ màu lục đặc sệt từng chút một xoa lên tứ chi đã hơi khô quắt của John.

"Xoa hay không cũng không sao cả." Đáy mắt John mang theo một tia hoài niệm cùng đau buồn: "Thầy sắp chết rồi, "nó" sẽ không để thầy sống sót nữa đâu."

"Nó là ai?" Anghel đột nhiên cảnh giác nhìn quanh bốn phía: "Chẳng lẽ là kẻ thù của thầy?"

John im lặng một lúc lâu, rồi lại lắc đầu. "Không có kẻ thù. Kẻ thù của ta, ở một thời không khác."

Vừa nghe thấy thầy nhắc đến chuyện "thời không khác", Anghel theo vô thức sai người hầu câm rời đi, cho dù người hầu câm không biết nói, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, mỗi khi thầy nói về "chuyện quá khứ", Anghel đều sẽ để người hầu câm rời đi.

Nói đến lai lịch của thầy, Anghel đến nay vẫn còn cảm thấy khó mà tin nổi.

John đến từ một thế giới khác, hay nói đúng hơn, là một hành tinh khác. Vì một tai nạn bất ngờ, John từ quê hương của mình xuyên việt đến vùng đất xa lạ này.

Sau khi John xuyên việt và được cha của Anghel cứu, lúc này mới có những chuyện về sau.

Anghel vốn không tin vào thuyết "xuyên việt", nhưng theo những kiến thức mà John dạy cho cậu ngày càng nhiều, kiến thức của cậu về thế giới vi mô và vĩ mô ngày càng được bồi đắp, Anghel lúc này mới không thể không tin. Bởi vì tuy kiến thức John dạy cho cậu chỉ là những lời nói suông trên khái niệm, không có thực tiễn chứng minh, nhưng chỉ riêng những số liệu mà Anghel tự mình tính toán ra, đã có thể thấy được những kiến thức này quý giá đến nhường nào, vượt xa trình độ giáo dục hiện tại của đế quốc Kim Tước.

Dù cho trong lòng Anghel vẫn còn chút hoài nghi, nhưng nhìn chung cậu đã gần như tin tưởng và nghe theo.

Thấy người hầu câm đã đóng cửa, tiếng bước chân cộc cộc cộc xuống lầu vang lên, Anghel mới nhẹ giọng hỏi: "Vậy... "nó" mà thầy nói là ai?"

John trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi Anghel một câu chẳng ăn nhập gì.

"Em có tin rằng thế giới có ý thức không?"

Anghel bị câu hỏi đột ngột này làm cho ngẩn người, suy tư một lát mới cẩn thận trả lời: "Ý của thầy là ý thức Gaia?"

Ý thức Gaia, đế quốc Kim Tước tự nhiên không có cách nói này. Thế giới này cũng không có cái gọi là Đại Địa Chi Mẫu Gaia. Khái niệm ý thức Gaia là do John kể cho cậu nghe, lúc đó cậu chỉ coi lời của John như một câu chuyện thần thoại của thế giới khác mà thôi, nào ngờ lúc này John lại đột nhiên hỏi đến.

"Tương tự vậy." John gật đầu với phạm vi rất nhỏ: "Trước kia, thầy là một người tin tưởng tuyệt đối vào khoa học, cho dù có người từng nói điểm cuối của khoa học là Thượng Đế, thầy cũng chưa bao giờ tin. Nhưng khi đến thế giới này, thầy càng lúc càng cảm thấy có một vài thứ đang dần thay đổi. Trong đó có phần liên quan đến "ý thức Gaia"."

John nhìn về phía dãy núi xa xanh biếc, "Cơ thể của thầy từ sau khi đến thế giới này không hiểu sao lại xuất hiện tình trạng suy kiệt. Thầy đã để con chip ký sinh kiểm tra toàn diện cơ thể mình, kết quả là không hề có dấu vết biến đổi bệnh lý. Nói cách khác, thầy không hề bị bệnh."

Anghel tuy không hiểu "chip ký sinh" là gì, nhưng lời của John, cậu lại nghe hiểu.

"Nếu không bị bệnh, tại sao..." Anghel nhìn John gần như toàn thân teo tóp chỉ còn da bọc xương, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Tuổi của John chỉ mới ngoài năm mươi, nhưng ngoại hình của ông dù người khác có nói ông đã tám chín mươi tuổi, cũng sẽ không ai hoài nghi.

"Tại sao thầy lại biến thành bộ dạng này?" John phảng phất tự nói lẩm bẩm một mình, rồi lắc đầu cười khẽ: "Nửa năm trước nếu em hỏi thầy, thầy sẽ không cách nào trả lời được câu hỏi này. Nhưng... khi thầy sắp bước vào nấm mồ, "nó" dường như đã yên tâm hơn rất nhiều, cũng gián tiếp cho thầy hiểu được nguồn gốc của căn bệnh này."

"Nguồn gốc?" Anghel không hiểu nhìn John.

"Giống như ý thức Gaia mà thầy đã hỏi em lúc trước, thầy đoán... thế giới này có lẽ có một tập hợp ý thức khổng lồ, nó vận hành một cách lạnh lùng và công chính, nó bài xích tất cả linh hồn từ bên ngoài đến, nó chính là ý thức của thế giới. Mà thân bệnh tật này của thầy, có lẽ chính là kiệt tác của nó." John quay đầu nhìn về phía Anghel: "Nói một cách đơn giản, sở dĩ cơ thể thầy như vậy, thực ra chỉ là không quen khí hậu nơi này mà thôi. Bởi vì, thầy vốn không phải là người của thế giới này."

...

Chính sảnh tráng lệ dưới chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, hai bên chiếc bàn dài mỗi bên có một người ngồi, sau lưng hai người ngồi cũng có mấy vị kỵ sĩ mặc toàn bộ áo giáp đứng đó.

Bên trái là người thừa kế tước vị đời tiếp theo của trang viên Pat, người đang cau chặt mày: Lyon Pat.

Bên phải là người đàn ông trung niên mặc áo giáp bạc, có bộ râu quai nón màu nâu che kín mặt không thấy rõ dung mạo: Eaton Grace.

Eaton Grace, tước vị bá tước. Là cột sống của Kim Tước đế quốc – gia tộc Grace, một gia tộc đã truyền thừa mấy trăm năm này, nổi tiếng khắp đế quốc vì dũng mãnh thiện chiến.

Hiện tại, một lượng lớn tinh nhuệ của gia tộc Grace đang ở tiền tuyến đối chiến với quốc gia Heilan, cũng không biết bá tước Eaton vì sao lại đột nhiên đến trấn Grew.

Trầm mặc một lúc lâu, khí thế của các kỵ sĩ hai bên khi đối đầu nhau càng lúc càng dâng cao. Dù sao gia tộc Grace cũng là gia tộc chiến binh, khí thế của kỵ sĩ rất nhanh đã áp chế được các kỵ sĩ được nuôi dưỡng của trang viên Pat, thậm chí có một kỵ sĩ không chịu nổi áp lực đã buông lỏng trường kiếm trong tay. Trường kiếm rơi mạnh xuống sàn nhà "loảng xoảng" một tiếng. Lyon thấy vậy, mày hơi nhíu lại, chỉ có thể mở lời trước:

"Xin thứ lỗi, kỵ sĩ của tôi không hiểu quy củ." Lyon phất phất tay, kỵ sĩ sau lưng lập tức nửa quỳ hành lễ, sau đó chậm rãi lùi lại một bước. Động tác đơn giản này đã nhẹ nhàng đè xuống khí thế đang tăng vọt của kỵ sĩ đối phương lúc trước. "Bá tước Eaton đột nhiên đến thăm, lẽ nào là vì chuyện cung ứng cho tiền tuyến?"

Hiện nay hai nước giao chiến, tuy quốc gia Heilan không lớn, nhưng lãnh thổ phần lớn đều là đảo, nằm rải rác như những vì sao ở khoảng giữa Bích Lam Hải và Phong Bạo Hải. Năng lực hải chiến của đế quốc Kim Tước không mạnh. Đối với sự xâm lược của Heilan họ cũng chỉ có thể bố trí canh phòng ở đường bờ biển, phòng ngự một cách bị động.

Phòng ngự giằng co lâu ngày, lại thêm nguồn nước ngọt ở biên giới cực kỳ thiếu thốn nên việc cung cấp lương thực và nước uống giai đoạn sau tự nhiên do mấy thị trấn gần đó chia sẻ. Trấn Grew chính là một mắt xích trong chuỗi cung ứng.

Việc cung ứng cho tiền tuyến hoàn toàn do trang viên Pat một mình gánh vác, cho nên dân thường trong trấn có lẽ không biết chuyện này, nhưng với tư cách là chủ nhân của trang viên Pat, Lyon sao lại không biết.

"Mấy tháng nay thật sự là nhờ có sự ủng hộ hết mình của trang viên Pat. Nếu không, doanh trại tiên phong của chúng ta thật sự không trụ nổi." Bá tước Eaton cảm tạ một phen, rồi chuyển chủ đề: "Việc cung cấp lương thực và nước uống tự nhiên không có vấn đề gì, hôm nay tôi đến đây thực ra là muốn hỏi một chuyện."

"Ngài muốn hỏi chuyện gì?" Lyon nhướng mày nhìn sang.

Eaton mỉm cười lên tiếng, nhưng bộ râu đã che khuất khuôn mặt ông ta khiến cho không nhìn được rõ ràng. Tuy nhiên, Lyon không hề thấy ý cười trong mắt Eaton.

"Không biết tử tước Pat, có từng nghe qua về sương sớm sau cơn mưa chưa?"

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

ý thức này xem ra ôn hoà phết, không như ý thức lạnh lùng, matday của thiên ý trong cổ giới, mà chip ký sinh khá giống chip trong truyện vu sư của cổn khai nhỉ ?
Xem thêm